“Nhưng những lời này, trống rỗng vô lực, nói ra không có ý nghĩa gì, chưa chắc dì sẽ tin con.”
Advertisement
Tô Thương nắm chặt tay Lý Nguyệt, nhìn Lý Nguyệt, nghiêm mặt nói: “Dì, dì cứ xem sau này con làm thế nào là được, nếu con khiến Nguyệt không vui, con sẵn sàng nhận lấy bất kỳ trừng phạt nào!”
“Còn về đêm đó con và Nguyệt phát sinh quan hệ…… Chúng con chỉ là tình cảm đậm sâu, làm chuyện nên làm, không thể nói lên việc con coi nguyệt như món đồ chơi!”
Advertisement
Tô Thương thâm tình chân thành nói: “Bởi vì con yêu em ấy, em ấy cũng yêu con, con biết từ nay về sau, người đàn ông của em ấy chỉ có thể là con, con cũng nguyện ý chiếu cố em ấy suốt quãng đời còn lại sau này, cho em ấy hạnh phúc, cho nên, con lấy đi lần đầu tiên của em ấy, không thẹn với lương tâm!”
“Tô Thương!”
Lý Nguyệt nghe được lời này, cảm động đến phát khóc, trực tiếp nhào vào lòng Tô Thương, ôm chặt lấy Tô Thương.
Tô Thương cũng vươn tay ôm Lý Nguyệt, hai người lao vào ôm nhau.
Hàn Vân Hà thấy một màn như vậy, tức khắc lộ một mặt tươi cười vui mừng.
Quá rõ ràng rồi, đối với câu trả lời của Tô Thương, bà ấy tương đối vừa lòng.
Có vài thứ, chẳng thể nào giả được, từ trong ánh mắt Tô Thương, Hàn Vân Hà có thể thấy được cậu ấy đối con gái bà ấy tràn đầy tình yêu.
Cho nên, bà ấy rất vui mừng, chân chính tiếp nhận Tô Thương, sắc mặt cũng theo đó dịu dàng hơn.
“Được rồi, làm trò ôm ôm ấp ấp trước mặt gia trưởng, không ngại sao.”
Hàn Vân Hà cười nói: “Gần mười một giờ rồi, lát nữa sẽ ăn cơm trưa, Tô Thương, lưu lại ăn cơm xong rồi hãy đi.”
“Dì.”
Tô Thương buông lỏng Lý Nguyệt, đón nhận án mắt Hàn Vân Hà, cười nói: “Câu trả lời vừa rồi của con, đã qua ải chưa?”
“Cậu gọi tôi là gì?” Hàn Vân Hà không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại.
“Dì.”
“Dì cái gì hả, gọi mẹ vợ.” Hàn Vân Hà nghiêm mặt nói.
“Vừa rồi không phải dì đã nói, vẫn chưa thành hôn, không cho phép con gọi dì……”
“Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ.” Hàn Vân Hà nhẹ nhàng cười nói: “Tô Thương, tiểu tử nhà cậu, rõ ràng biết mình qua ải rồi, còn cùng tôi giả ngu giả ngơ phải không?”
“Ha ha.” Tô Thương sờ mũi, cười nói: “Mẹ vợ anh minh, cha vợ cưới mẹ, đúng là tam sinh hữu hạnh.”
“Đừng vuốt mông ngựa nữa.”
Hàn Vân Hà cười, rồi nói: “Con ra phòng khách nghỉ ngơi chút đi, Nguyệt, vào bếp với mẹ, mẹ dạy cho con vài món sở trường, chờ sau này con với Tô Thương tạo thành gia đình nhỏ rồi, có thể làm cho Tô Thương ăn.”
“Vâng.”
Lý Nguyệt gật đầu, sau khi tạm biệt Tô Thương, liền cùng Hàn Vân Hà tiến vào bếp.
“Mẹ tôi không dễ dàng xuống bếp đâu, nhưng bà ấy nấu cơm rất ngon.”