“Cậu đã vuốt tóc Lý Nguyệt, những cái khác còn cần tôi phải nói tỉ mỉ ra hết à?”
Loading...
Lý Thuần Phong trầm mặt lại nói: “Tô thiếu gia, thật sự tôi không biết tại sao cậu lại làm như vậy được, vậy mà lại đi cắm sừng Tô Thương... Nếu như anh cả Tô Kiền Khôn của cậu biết được chuyện này, cậu không cảm thấy khó xử sao, hơn nữa, cậu căn bản không quan tâm đến danh dự à?”
Tôi cắm sừng Tô Thương sao?
Advertisement
Tôi tự cắm sừng tôi á?
Tô Thương gượng cười liên tục, nhưng đứng trên góc độ của Lý Thuần Phong mà nói, quả thực chuyện đúng là như vậy.
Vì vậy, nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt của Tô Thương dừng lại trên người của Lý Nguyệt, khẽ cười: “Lý Nguyệt, đợi đó anh sẽ lại đến tìm em.”
“Ừ Ừ.” Khuôn mặt Lý Nguyệt bỗng đỏ ửng lên.
Sau đó.
Tô Thương liền rời khỏi trang viên nhà họ Lý, nhún người một cái liền biến bất hút trong bóng đêm đen tối.
Nhưng anh ấy không hề đi xa, mà chỉ hồi phục lại thể trạng ban đầu, định dùng thân phận của Tô Thương, để lại dính lấy vợ.
Lúc này.
Tại trang viên nhà họ Lý.
Lý Thuần Phong dặn dò người hầu dọn dẹp sạch sẽ thi thể và vết máu ở hiện trường, sau đó cùng với Lý Khuê Võ, gọi Lý Nguyệt vào phòng đọc sách.
“Lý Nguyệt, cháu đã biết sai chưa?” Lý Thuần Phong lạnh lùng hỏi.
Trong phòng đọc sách, chỉ có cha con Lý Thuần Phong và Lý Nguyệt.
Hình như Lý Nguyệt đã nhìn ra, cha và ông nội có thái độ không không tốt với mình, là do mình và Tô Huyền Thiên qua lại với nhau, và cho rằng mình đã phản bội Tô Thương à.
Nhưng..... Tô Huyền Thiên là Tô Thương mà.
Chỉ là, Tô Thương không hề nói ra, Lý Nguyệt cũng không nói thật với người nhà.
Lúc đó.
Lý Nguyệt bèn nghĩ, nên trả lời ra sao: “Ông nội, cháu biết rồi, cháu không nên cùng với Tô Huyền Thiên....”
“Im mồm, không cần nhắc đến nữa, loại chuyện như vậy, khó mà nói ra được!” Lý Thuần Phong tức giận đến nỗi đập tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà!”
Lý Khuê Võ đứng bên cạnh, không nhịn được mà quở trách: “Lý Nguyệt, sao con lại làm ra được loại truyện phá hoại thuần phong mỹ tục như vậy được chứ, thể diện nhà họ Lý đều bị con làm mất mặt hết rồi đấy.”
“Con...”
Lý Nguyệt cảm thấy bản thân mình còn oan ức hơn cả Đậu Nga*, nhưng chỉ đành cúi thấp đầu xuống, không thể giải thích gì thêm.
* “Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.
“Cháu về phòng đi, không đọc thuộc làu làu quyển Nữ Kinh, thì đừng hòng bước ra khỏi phòng!”
Lý Thuần Phong nghiêm túc nói: “Còn nữa, từ nay về sau, Tô Thương không đến đón cháu, thì cháu đừng mơ bước ra khỏi nhà họ Lý nửa bước!”
“Ngoài ra, Lý Nguyệt, việc cháu làm lần này là quá đáng quá rồi đấy, Tô Thương còn chưa cưới cháu, mà cháu lại lại cắm cho cậu ấy một cái sừng dài như vậy, đúng là tội ác tày trời, sau này đối xử với Tô Thương tốt một chút đi.”