Trương Mộ Cổ bên cạnh nghe vậy, khóe miệng nhịn không được mà co giật một chút.
Advertisement
Bầu trời có mây trắng?
Cái này cmn, có gì đáng ngạc nhiên chứ?
Advertisement
"Như thế hả, tôi nghĩ tôi biết đáp án rồi."
Triệu Chỉ Nhược nhìn thấy Tô Thương vẫn luôn không chịu trả lời, cũng đã đoán được, nhất thời cực kỳ khổ sở, cái mũi chua chua bắt đầu nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chảy ra.
Ngay sau đó.
Ánh mắt phức tạp của cô liếc Tô Thương một chút, sau đó liền đau khổ thương tâm rời khỏi hiện trường.
"Cô Chỉ Nhược, tôi..."
Tô Thương nhìn theo bóng lưng Triệu Chỉ Nhược, nhịn không được mà thở dài một hơi, cuối cùng cũng không giải thích nữa.
"Aiya, được rồi, để cô ấy đi thôi."
"Cmn!"
Lúc này, Vương Phú Quý từ từ bò lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô đại thiếu gia, cái gì mà để cô ấy đi thôi, anh tuyệt tình quá đi."
"Thật không biết miệng anh vốn 37 độ luôn đó nha, sao có thể nói ra những lời lạnh như băng thế chứ, cái này không phù hợp với tính cách của anh nha."
Vương Phú Quý chửi thề một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: "Nếu như là trước đây, cô gái có nét đẹp cực phẩm như Triệu Chỉ Nhược, dù là cô ấy không chủ động lại gần, anh cũng sẽ kéo vào quán bar nghiên cứu thảo luôn một chút về sự huyền bí giữa nam và nữ, gần đây anh đã đổi tính rồi hả?"
Tô Thương vốn không muốn trả lời Vương Phú Quý, có điều lúc này, anh chợt thấy Lưu Sở Điềm đi tới, đã đứng sau lưng Vương Phú Quý rồi.
Tô Thương muốn trừng phạt Vương Phú Quý một chút, liền khẽ cười nói: "Không phải cậu cũng thay đổi rồi sao, trước kia cậu mỗi ngày đều đi quán bar, còn tuyên bố quán bar là nhà cậu, thuận tiện cho cậu qua lại, bây giờ cậu còn dám đi quán bar không?"
Vương Phú Quý không hề biết nguy hiểm đang tới gần, nghe được Tô Thương nói anh ấy không dám đi quán bar, Vương Phú Quý nhất thời nổi giận.
"Dám, sao lại không dám chứ!"
Vì để giữ mặt mũi của mình, Vương Phú Quý nghiêm túc nói: "Bây giờ quán bar cũng là nhà tôi, đáng tiếc, Võ Đang cổ trấn không có quán bar. nếu không phải thì tôi chắc chắn mỗi ngày đều đến, đêm đêm hát hò!"
"Vậy sao, cậu không sợ Lưu Sở Điềm biết hay sao?"
Tô Thương nhìn thoáng qua Lưu Sở Điềm đang đứng phía sau Vương Phú Quý, nói tiếp: "Nếu như Lưu Sở Điềm biết rồi, chỉ sợ cậu phải quỳ bằng võ sầu riêng tiếp nha."
"Ha ha, đúng là trò cười mà."
Vương Phú Quý ngẩng mặt ưỡn ngực, hung hăng nói: "Ông đây là chủ của gia đình, bình thường dạy dỗ Lưu Sở Điềm cực kỳ nghe lời, cô ấy biết tôi đi quán bar, không những không ngăn cản, thậm chí còn lái xe đưa tôi đến đó, nói không chừng ngày hôm sau còn hầm canh đại bổ dưỡng cho tôi uống, bồi bổ cơ thể đó."