Vương Dương Minh lễ phép hành lễ, sau khi tạm biệt, liền nhún người nhảy vào bên trong thiên môn.
Ầm ầm!
Đi cùng với âm thanh phát ra từ bên trong thiên môn, là tiếng sét vang dội, tiếng kêu vô cùng lớn.
"Vương Dương Minh!"
Tô Thương đưa mắt nhìn theo bóng người của Vương Dương Minh tiến vào thiên môn, biểu cảm có chút phức tạp, không biết anh ấy đang suy nghĩ đến điều gì.
"Tô Thương, cậu đã hết cơ hội rồi."
Lúc này, Diệp Miễn nhìn về phía Tô Thương, khẽ cười nói: "Khi Vương Dương Minh ra ngoài, chính là ngày chết của cậu."
"Cậu cũng đừng mơ tìm người nhà để chào tạm biệt, tôi đã niêm phong nơi này lại rồi, tôi sẽ không để cậu được như ý nguyện đâu, giống như cậu đã từ chối thế chỗ của tôi, không để tôi được toại nguyện."
Sự trả thù của Diệp Miễn rất thâm độc, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Thương, muốn tìm ra cảm giác trả thù trên người của To Thương.
Nhưng.
Rất đáng tiếc, Tô Thương không hề để ý tới Diệp Miễn, mà ngồi khoanh chân, hai mắt khép hờ lại.
"Hả?"
Diệp Miễn thấy vậy, giọng lạnh lùng nói: "Tô Thương, chuyện đã đến nước này rồi, cậu còn giả bộ cái gì nữa, ông thật sự tưởng rằng còn có người sẽ cứu được cậu sao?"
"Tại sao lại không?" Tô Thương nhíu mày, không hề sợ hãi nói.
"Ha ha!"
Diệp Miễn lạnh lùng cười nói: "Những tên trợ thủ bên cạnh cậu, đến cảnh giới tiên đế cũng không đặt chân đến, thì dựa vào cái gì mà đòi đối phó với Vương Dương Minh, huống hồ, bây giờ chỉ có mỗi mình tôi ở đây."
"Không cần dựa vào bọn họ, mà chỉ dựa vào chính cậu, ha ha, thật là nực cười, Vương Dương Minh của cảnh giới trên tiên đế, khua tay một cái là có thể giết được cậu!"
Nghe thấy vậy, Tô Thương cũng không giải thích, mà chỉ lặng im vận công, không coi ai ra gì.
"Hừ!"
"Để tôi xem cậu kiêu căng ngạo mạn được đến khi nào!"
Diệp Miễn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đứng ở một bên, đợi kết quả của Vương Minh Vương.
Cứ như vậy, sau hai mươi phút.
Đi kèm với tiếng nổ vang trời, Vương Dương Minh đi ra từ bên trong thiên môn bên trong đi ra, khí tức quanh người vô cùng mạnh mẽ và kinh khủng, hoàn toàn giống như một người khác vậy.
Không nghi ngờ gì nữa, ông ta, đã thành công!
Cảnh giới trên tiên đế!
Bây giờ, Vương Minh Dương đã đặt chân đến cảnh giới trên tiên đế, cuối cùng cũng đã chạm tới vị trí cảnh giới ý chí thiên đạo!
"Vương Dương Minh, không sai, ông đã thành công rồi đấy, quả nhiên ông không khiến tôi phải thất vọng."
Diệp Miễn cười cười, sau đó hướng về phía Tô Thương, giọng lạnh lùng nói: "Bây giờ, giết nó đi, tôi sẽ đem món quà của ý chí thiên đạo này tặng cho ông, đến lúc đó, ông chính là người của tổ chức chúng tôi rồi."
"Được!"
Vương Dương Minh nghe vậy, không một chút do dự nào, lập tức liền điều động toàn bộ sức mạnh của mình, đột nhiên hướng thẳng về phía Tô Thương.
Ngược lại, Tô Thương, thì vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, lông mày không hề nhúc nhích, cũng không có ý muốn đánh trả.
"Ngồi chờ chết sao?"
"Ha ha!"
"Tô Thương, coi như tôi đã nhìn nhầm cậu rồi!"
Diệp Miễn lạnh lùng cười liên tục, đương nhiên vô cùng thất vọng về Tô Thương, kết luận chắc chắn Tô Thương sẽ chết ngay tức khắc.
Nhưng vào lúc này, Vương Dương Minh đột nhiên đột nhiên thay đổi hướng tấn công, trực tiếp hướng về phía Diệp Miễn, uy thế ngút trời.