Lúc này.
Ở núi Cửu Phong.
Thiên Niên Sát sắp xếp cho Tô Thương một căn phòng yên tĩnh, anh ấy ngồi khoanh chân luyện đan dược, anh ấy định chữa khỏi vết thương cho Ngô Thanh Ảnh trước đã.
Advertisement
Còn luyện chế đan dược phải có dược liệu cần thiết, Tô Thương thì không thiếu, nguồn tài nguyên trong vòng chứa đồ của Sắc Phong, cơ bản là đủ dùng.
Vù!
Advertisement
Lúc này, cùng với một âm thanh trầm đục, chính là đan dược đã được luyện thành rồi.
Ba viên đan dược màu xám, tự bay lơ lửng ở trước mặt Tô Thương, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, hơn nữa còn ẩn chứa sức sống vô tận.
“Tìm được cơ hội nhất định phải làm một cái lò luyện đan mới được, dùng tay luyện chế, lãng phí thời gian quá, với cả độ khó cũng tương đối lớn.”
Tô Thương khẽ cười nói: “Đây cũng chính là trình độ của mình ở phương diện luyện đan, nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ không thể nào luyện thành được.”
Sau khi tự lẩm bẩm, Tô Thương thả Ngô Thanh Ảnh ra từ trong vòng chứa đồ.
Ánh sáng lóe lên, Ngô Thanh Ảnh hôn mê vì bị thương nặng, đã xuất hiện ở ngay trước mặt Tô Thương.
Tô Thương đẩy vào trong cơ thể đó một số linh khí đã được chuyển hóa thành chân khí.
Khoảng năm phút sau, Ngô Thanh Ảnh từ từ mở mắt, yếu ớt cười khổ nói: “Tôi còn sống à.”
“Tiền bối Ngô, yên tâm đi, có cháu ở đây, bà sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tô Thương cười cười, sau đó khua tay một cái, ba viên đan dược lơ lửng giữa không trung, hiện xuất hiện trong tay anh ấy.
Ngay sau đó.
Tô Thương đem một viên đan dược trong số đó, đưa cho Ngô Thanh Ảnh và nói: “Tiền bối Ngô, nuốt nó đi, cháu sẽ giúp bà luyện hóa.”
“Ừm.”
Lúc này Ngô Thanh Ảnh, thật sự rất khó chịu, không nói nhiều liền gật đầu, cố nén cơn đau kịch liệt để ăn đan dược, sau đó bắt đầu vận công luyện hóa đan dược.
Tô Thương thấy vậy, cũng không làm mất thời gian, đứng ở một bên trợ giúp, nếu không e là bản thân Ngô Thanh Ảnh sẽ rất khó để chống cự được sức phát huy hiệu quả của đan dược.
Cứ như vậy, kéo dài khoảng nửa tiếng, cuối cùng đan dược cũng được luyện hóa xong.
Tô Thương thu tay lại, bắt đầu vận chuyển Cửu U Trấn Ngục Quyết, để bù đắp lại