Cô vội vàng bò dậy, sửa sang lại quần áo của mình, muốn rời khỏi phòng nghỉ.
Quyền Đế Sâm đưa tay kéo cô lại: “Tôi đi, cô đừng ra ngoài.”
Mặc Sơ ngạc nhiên nhìn anh, anh kêu cô đừng đi ra là vì anh không muốn để Long Yên biết anh đang làm chuyện đó với cô sao? Anh cũng không muốn để Long Yên biết, anh và cô đã từng cưới nhau?
Rõ ràng lúc này, cô mới là vợ của anh, ít nhất thì là vợ trên phương diện pháp luật, nhưng mà anh lại giấu cô đi.
Nhưng cô lại vẫn xem trọng món quà mà anh tặng như vậy.
Quyền Đế Sâm sửa sang lại quần áo của mình, áo sơ mi của anh bị Mặc Sơ làm nhàu, người thông minh nhìn qua là biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc anh đi ra rồi đóng cửa lại, Long Yên nhìn anh, châm chọc nói: “Quyền Đế Sâm, tôi cho phép anh quang minh chính đại vụиɠ ŧяộʍ, cần gì phải lừa gạt tôi chứ?”
“Trả chiếc hoa tai kim cương đây.” Quyền Đế Sâm chìa tay ra.
Long Yên nhìn một cái: “Tôi rất thích, không trả.”
“Đưa đây.” Quyền Đế Sâm thấp giọng nói.
Long Yên nhìn anh: “Đây là mẫu mới nhất, tôi chỉ muốn bảo cô ta đi ra đưa cho tôi chiếc còn lại.”
“Cô nằm mơ đi.” Đây là quà Quyền Đế Sâm tặng cho Mặc Sơ, sao anh có thể để người khác lấy đi được chứ.
Long Yên chơi đùa trên tay: “Tôi cũng không trả, anh có thể làm gì tôi chứ?”
“Tôi sẽ bóp chết cô.” Chắc chắn Quyền Đế Sâm không nói đùa.
Long Yên lập tức trở mặt: “Quyền Đế Sâm, cũng chỉ là một đôi hoa tai kim cương, anh có cần nhẫn tâm như vậy không? Người phụ nữ kia là ai mà anh lại bảo vệ cô ta như vậy?”
“Không liên quan tới cô.” Quyền Đế Sâm đưa tay bắt lấy cổ tay cô ta.
Long Yên đau, kêu lên như heo bị chọc tiết: “Anh buông tôi ra.”
Quyền Đế Sâm chỉ hận không thể bóp chết cô ta bằng một tay, anh lấy lại chiếc hoa tai kim cương trên tay cô ta rồi đẩy cô ta sang một bên: “Cô không xứng đáng động vào đồ của tôi.”
Long Yên cũng là một cô công chúa được người người nâng niu trong lòng bàn tay, cô ta bị chọc tức như vậy, hừ một tiếng: "Quyền Đế Sâm, anh có tin tôi sẽ cho anh thành người đàn ông bị người người chỉ trỏ không? Ngày cưới của anh và tôi đã được công bố mà anh còn vụиɠ ŧяộʍ trong phòng làm việc.
“Cô làm đi.” Nhưng mà Quyền Đế Sâm lại không bị uy hiếp, ánh mắt sắc bén của anh nhìn về phía cô ta: “Ngược lại tôi muốn xem xem, bố cô có thể vứt mặt mũi như vậy.”
“Anh…” Long Yên tức chết, cô ta lập tức lao về phía phòng nghỉ. Cô ta muốn xem xem người bên trong là kiểu phụ nữ gì mà lại khiến Quyền Đế Sâm bảo vệ như vậy.
Kết quả, cô ta mới chạy được mấy bước đã bị Quyền Đế Sâm bắt lại, còn ném cô ta xuống đất không thương tiếc.
“Long Yên, đừng có thách thức lòng kiên nhẫn của tôi.” Hai tay Quyền Đế Sâm chống nạnh: “Đám cưới của tôi và cô đều là vì lợi ích, cô dám động đến người phụ nữ của tôi là tự tìm cái chết.”
Long Yên đau đến bật khóc: “Quyền Đế Sâm, tên khốn khiếp, từ trước tới giờ chưa có người đàn ông nào động tới tôi.”
“Tôi dám động đến cô đấy.” Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Tôi đã nể mặt mà cô lại không biết điều.”
Anh luôn rất ít lời, nhưng lời nói luôn vô cùng sắc bén.
Long Yên ngồi trên mặt đất nhìn anh: “Thật ra cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là để lấy được thứ mình muốn thôi, anh và người phụ nữ kia làm chuyện đó ở đâu cũng không phải chuyện của tôi. Nhưng mà Quyền Đế Sâm, anh phải hiểu rõ, anh không thể mắng tôi, cũng không thể đánh tôi, nếu không tôi sẽ không để anh sống tốt đâu. Để tôi xem anh có thể bảo vệ cô ta bao lâu.”
Long Yên nói xong, giận đùng đùng bỏ đi.
Cô ta không tin cô ta không điều tra được người phụ nữ này là ai.
Nhất định cô ta phải phá hủy thanh danh con đàn bà này.
Sau khi Long Yên rời đi, Quyền Đế Sâm nói với Tả Điện Vũ: “Phong tỏa tất cả tin tức có liên quan tới Mặc Sơ.”
“Vâng.” Tả Điện Vũ lập tức đi làm.
Anh đẩy cửa phòng nghỉ, nghe thấy tiếng khóc kìm nén của cô.
Cô quay lưng lại với anh, ngồi trên đất.
Cô không muốn để bất kỳ người nào nghe thấy tiếng khóc của mình, thậm chí cô còn cắn đầu ngón tay mình, chính là vì không muốn bật khóc thành tiếng.
Quyền Đế Sâm đi tới bên cạnh cô, anh ngồi xổm xuống đất, đưa tay ôm cô vào lòng.
Mặc Sơ hơi kháng cự, không để cho anh ôm.
“Mặc Sơ, ngoan nào.” Anh thấp giọng dỗ cô, lần nữa đưa tay ôm cô vào lòng mình.
Mặc Sơ nghe anh kêu mình như vậy, cô càng khóc lớn hơn, cô ngẩng đầu, đưa mắt nhìn anh: “Chúng ta kết thúc đi, không nên như vậy nữa.”
Mới vừa rồi cô không nghĩ đến, cuối cùng anh vẫn là người đàn ông của người khác, sao cô còn có thể khao khát niềm vui với anh được chứ.
Quyền Đế Sâm nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Không cần để ý tới những gì Long Yên nói, cô ta chính là một kẻ điên.”
“Nhưng mà anh ở cùng với người phụ nữ như vậy cả đời, anh thật sự có thể chịu đựng được sao?” Mặc Sơ lo lắng nhìn anh.
Quyền Đế Sâm cúi đầu, hôn lên nước mắt và khóe môi cô, anh không trả lời cô mà dùng hành động để nói cho cô biết, anh thích dáng vẻ bây giờ của cô.
Anh hôn hết tất cả nước mắt của cô, để cô từ từ bình tĩnh lại. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, vừa rồi anh tạm thời mất khống chế mới có thể làm vậy với cô trong phòng làm việc, chẳng phân biệt tình hình.
Anh nên quý trọng cô mới phải.
Sau khi bình tĩnh lại, Mặc Sơ đưa mắt nhìn anh: “Tôi không sao, tôi phải rời đi.”
“Tối nay ở lại với tôi đi.” Quyền Đế Sâm nói.
Đôi mắt Mặc Sơ nhanh chóng trợn to, cô lắc đầu: “Vẫn nên kết thúc đi.”
Mặc dù cô vẫn còn lưu luyến nhiệt độ cơ thể anh, nhưng mà rốt cuộc đây không phải điểm đến cuối cùng của cô.
Không cần biết anh và Long Yên có tình cảm hay không, có phải đám cưới vì lợi ích hay không, cô cũng có nguyên tắc của mình.
“Đế Sâm, tôi hy vọng anh có thể tôn trọng tôi một lần, được không?” Mặc Sơ khẽ thở dài: “Chúng ra kết thúc ngay giây phút này.”
Mặc kệ có là dáng vẻ gì trong mắt nhau, nhưng mà giờ phút này chia tay cũng không cần phải nói gì nữa.
Quyền Đế Sâm cũng không mạnh mẽ giữ cô lại nữa, anh cũng không nói gì, chỉ để Tả Điện Vũ đưa cô về.
“Đúng rồi, anh bảo luật sư gửi giấy ly hôn cho tôi đi.” Mặc Sơ nói.
Mặc dù cô cười nói nhưng mà trong lòng lại vô cùng chua xót, ánh mắt lộ ý cười nhưng mà nước mắt lại không nhịn được trào dâng nơi khóe mắt.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: “Tôi sẽ xử lý, cô không cần lo những chuyện này.”
“Ngày kia là hôn lễ, ngày mai chúng ta đi ly hôn sao?” Mặc dù những việc này đều là những vấn đề vô cùng thực tế, nhưng mà Mặc Sơ vẫn phải đối mặt với thực tế.
Đột nhiên Quyền Đế Sâm hơi phiền não: “Tôi nói, cô không cần phải để ý đến.”
Giọng nói của anh có chút nặng nề, Mặc Sơ cắn môi, hơi ấm ức nhìn anh.
Quyền Đế Sâm xoay người: “Mặc Sơ, chuyện mà tôi không bảo cô làm, cô không cần để ý đến. Cho dù là chuyện gì, tôi cũng sẽ sắp xếp tốt.”
“Được.” Mặc Sơ nhìn bóng lưng anh, lúc bọn họ gặp lại sẽ là ở hôn lễ của anh.
Khi đó, cô là người chủ trì hôn lễ của anh, anh là chú rể duy nhất của hôn lễ kia.
Đúng là một hôn lễ trớ trêu, vợ trước chủ trì hôn lễ của anh, hơn nữa còn là một người vợ trước giấu mặt.
Đương nhiên Mặc Sơ không trách anh.
Cũng giống như việc từ trước tới nay Quyền Đế Sâm không hỏi lần đầu tiên của cô đã cho ai vậy.
Hai bên đều bình yên thuộc về riêng mình.