Thế nhưng những chuyện liên tiếp và rối loạn như thế này cũng đủ phức tạp rồi.
Bên phía Thiệu Hùng không muốn buông tay cũng có thể hiểu được, mặc dù xu hướng tình dục của ông ta không được đại chúng hóa, thế nhưng ông ta vẫn là một người bố có lương tâm.
Sau khi Mặc Sơ trở lại phòng bệnh, Trần Chân Dao kéo tay cô: “Sơ SƠ, chuyện tìm được Tử Mãnh, con nghĩ thế nào?”
“Ý của con vẫn như thế, xem ý của Tử Mãnh” Mặc Sơ tôn trọng ý kiến của Thiệu Vĩ Trạch.
Trần Chân Dao lại vội vàng nói: “Sao thế được, Thiệu Vĩ Trạch là máu mủ của nhà họ Mặc chúng ta, thằng bé hẳn phải nhận tổ quy tông. Huống chi Thiệu Hùng còn là một tên gay, như thế sẽ gây bất lợi cho sự phát triển của thằng bé. Phải biết rằng đây là máu mủ duy nhất của nhà họ Mặc chúng ta, lỡ như khi học ở đại học Cambridge nó cũng thích con trai thì thế nào?”
Mặc Sơ hơi nhíu mày, cô cảm thấy Trần Chân Dao có hơi ích kỷ, có thể tìm được thằng bé về là tốt rồi, thế nhưng can thiệp vào cuộc sống của thằng bé thì chính là ích kỷ.
“Vĩ Trạch đã mười tám tuổi rồi, chúng ta không thể áp đặt suy nghĩ của thằng bé được” Mặc SƠ vẫn khuyên nhủ: “Mẹ à...”
“Sơ SƠ, dù sao Để Sâm cũng đã can thiệp vào chuyện này rồi, con tìm cậu ta lo đến cùng đi.” Trần Chân Dao xem Quyền Đế Sâm là thần, trên thế giới này không có chuyện gì mà thần không giải quyết được.
Lòng Mặc Sơ “lộp bộp” một tiếng: “Để con hỏi ý Để Sâm một chút.”
“Hỏi ý nó cái gì?” Trần Chân Dạo lập tức tặng cô thuật khống chế chồng: “Đàn ông ấy mà, nhất định phải thổi gió bên gối, con cũng đừng có lúc nào cũng phải vợ chồng ngang hàng, hỏi ý đối phương. Nhất định phải cho mình quyền chủ động, để chuyện gì cậu ta cũng phải nghe theo con.”
“Mẹ à, Đế Sâm là một người đàn ông vô cùng thông mình, anh ấy không giống bố, sẽ không có chuyện lúc nào cũng nghe theo con.” Mặc Sợ bất lực nói.
Một khi nói đến thuật khống chế chồng, Trần Chân Dao lập tức mặt mày hớn hở, nói: “Thể nên, con mới phải điều khiển cậu ta, phải cho cậu ta chút ngon ngọt, ví dụ như khiến cậu ta có muốn ngừng cũng không ngừng được.”
“Mẹ, con còn có việc, con về trước đây” Mặc Sa vội vàng nói.
Cô tự biết mình, cô chưa bao giờ dám lừa Quyền Đế Sâm, ở trước mặt anh cô luôn vô cùng ngoan ngoãn.
Người đàn ông Quyền Đế Sâm này, nếu anh đã cưng chiều bạn, bảo vệ bạn vậy thì bạn chính là một bảo vật. Còn nếu anh đã muốn dạy dỗ bạn, muốn làm tổn thương bạn vậy thì bạn chính là một cây cỏ.
Lúc Mặc SƠ quay về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, cô nghe thấy có tiếng cười của phụ nữ.
Trong long có cả kinh, lúc đứng ở cửa, trái tim cô rơi xuống từng chút, từng chút một.
An Ngôn đang ở trong phòng, cô ta đang ăn trái cây, xem chương trình thực tế trên tivi, cười nghiêng ngả.
Từ trước đến nay Mặc Sơ chưa từng nghĩ, cuộc hôn nhân của cô và Quyền Đế Sâm sẽ có
một người phụ nữ khác nhúng tay vào nhanh như thế, hơn nữa còn là người trước đẩy mạnh mē.
Tay chân cô bắt đầu lạnh như băng, cô bắt đầu lĩnh ngộ được từng chút từng chút rằng cuộc hôn nhà này có ý nghĩa gì với cô.
An Ngôn nghiêng đầu, thấy Mặc Sơ đang ngày người ở cửa, cô ta lập tức cười nịnh nọt: "Ôi, bà Quyền về rồi, sao không vào nhà thế?”
Mặc Sơ thay dép, cô hít một hơi thật sâu, sau đó đi vào.
An Ngôn thấy cô bĩu môi, dáng vẻ không vui vẻ, trái lại cô ta lại cảm thấy vui vẻ, nói: “Bà Quyền, tôi đến đây là để làm người thứ ba, tối nay cô cũng ở lại đây sao.
Sự vô liêm sỉ của An Ngôn cũng đã được nâng lên tầm cao mới.
Mặc Sơ thật sự không ngờ, Quyền Đế Sâm lại để An Ngôn vào nhà của bọn họ.
“Tôi về nói với tổng giám đốc Quyền mấy câu.” Mặc Sơ cũng không tức