Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khu vực ngoại thành, tử hợp viện.


Tần Thời mang báo cáo kiểm tra về, ông ta đưa cho Bạch Tử xem.


Bạch Tử cầm lại xem rồi nói: "Trong nhà có một nam một nữ sống, hai người đều không có quan hệ huyết thống, ngoài ra người phụ nữ đã mang thai?"


Tần Thời hỏi bà ấy: "Liệu có phải là một cặp vợ chồng ở đó không?"


"Không thể nào!" Bạch Tử nói rất chắc chắn: "Cố Trạch Dã chưa kết hôn, thậm chí bạn gái cũng chưa có."


Tần Thời khẽ nhíu mày: "Liệu có phải là Cố Vãn Vãn không nhỉ?"


Hai mắt Bạch Tử lập tức sáng lên: "Đúng rồi, lúc Đế Sâm kết hôn, Cổ Vãn Vãn một mực nói con bé đã mang thai con của Đế Sâm, sau đó chuyện này không giải quyết được gì, nhưng mà, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã là anh em, sao lại không có quan hệ huyết thống?"



vietwriter.vn



"Trong này vẫn còn chuyện xưa, chúng ta không thể biết được." Tần Thời thở dài.


Bạch Tử gật đầu: "Đúng là ông trời cũng giúp tôi!"


Bà ấy đang không tìm được cửa phả, làm cho Mặc Sợ bỏ đi, bây giờ Cố Vãn Vãn to bụng rồi, lại còn mang thai con của Quyền Đế Sâm, đúng là làm cho Bạch Tử cảm thấy công sức của ngày hôm nay không uống tí nào.


Tần Thời ngưng mắt nhìn bà ấy: "A Tử, bà sẽ không muốn."


"Tôi có ý đó đấy." Bạch Tử ngắt lời Tần Thời.


Tần Thời sốt ruột nói: "A Tử, bà cần gì phải làm vậy? Mặc Sở và Đế Sâm hai đứa đang yêu thương nhau, ân oán đời trước để nó bay đi theo gió đi!"


"Không được!" Bạch Tử nói: "Tôi không nhìn đuộc, cơ thể cô ta chảy dòng máu của nhà họ Long, sao có thể làm con dâu của tôi được!"



vietwriter.vn



Khi Tần Thời vẫn muốn khuyên nữa, bà ấy lại nói: "Cô ta muốn làm con dâu của tôi, trừ phi tôi chết!"


Nhất thời, Tần Thời ngẩn người, tại sao cứ phải tái diễn lại những ân oán tình thù này cơ


chứ?


"A Tử..." Tần Thời nhìn bà ấy với nét mặt ưu sầu.


"Lão Tần, ông đừng khuyên tôi cải gì hết!" Bạch Tử nói: "Chuyện này, tôi sẽ không thôi đâu!"


"Thôi được rồi!" Tần Thời thở dài, ông ta cũng không nói nữa.


Nhà họ Đường.


Trịnh Ngạo Tuyết dẫn mấy chuyên viên trang điểm tới, trời còn chưa sáng cô ấy đã tới rồi.


Bà Đường cho bọn họ vào, rồi lại đi gọi Đường Tuyết Nhi dậy.


Đường Tuyết Nhi đã chờ cả buổi tối vẫn chưa thấy Quyền Đế Sâm tới cứu cô ta, cô ta thầm nghĩ, liệu có phải anh Sầm quên chuyện này rồi đúng không.


Cô ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi mẹ tới gọi cô ta, cô ta vẫn kì kèo: "Mẹ, con không muốn gả, con muốn ở bên ông nội và bố và mẹ..."


"Này sao mà được?" Bà Đường khăng khăng nói: "Bố mẹ nhà họ Mộ nhất định sẽ đối xử tốt với con! Mộ Dật Phong cũng không có tin tức quan hệ bất chính, mẹ tin, cậu ấy nhất định là một người đàn ông tốt!"


Nhà họ Đường giữ vững đám hỏi với nhà họ Mộ, trong đó có một nguyên nhân là con người Mộ Dật Phong giữ mình trong sạch, danh tiếng trong đám con nhà giàu cũng rất tốt.


Về phần tình yêu, cứ yêu là tới thôi.


Đường Tuyết Nhi trợn tròn mắt: "Mẹ, con cũng giữ mình trong sạch, chưa từng có tai tiếng mà!"


"Cho nên, các con trời sinh một đôi!" Bà Đường khích lệ: "Mau dậy đi, mẹ cho các chuyên viên trang điểm vào rồi!"


Trịnh Ngạo Tuyết gõ cửa rồi đi vào, cô ấy dẫn theo mấy người đều là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp vừa vào đã bắt đầu chính thức làm việc.


Bà Đường xem một lúc, bà ta cũng đi ra ngoài.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết kéo tay Đường Tuyết Nhi, đặt một thứ vào lòng bàn tay cô ta.


Đường Tuyết Nhi vốn là người thông minh, cô ta hiểu ra ngay, đây có khả năng là người mà anh Sâm phải tới.


Cô ta nhận luôn, nhìn thấy một ít thuốc bột màu trắng, cô ta hòa tan vào trong nước, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.


Khi Trịnh Ngạo Tuyết che mũi miệng lại, Đường Tuyết Nhi cũng làm theo.


Vì thế, mấy người ở bên ngoài từ từ ngã xuống.


Đường Tuyết Nhi vui vẻ nói: "Cô là người anh Sâm phái tới à?"


"Tôi hóa trang cho cô, lát nữa chúng ta quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, cô đừng nói là được." Trịnh Ngạo Tuyết nói.


Trịnh Ngạo Tuyết hóa trang cho Đường Tuyết Nhi: "Người khác hóa trang thì hóa trang xinh đẹp, tôi hóa trang xấu cho cô!"


"Cái này có sao đâu, có thể ra ngoài được là được." Đường Tuyết Nhi lại rất là vui vẻ: "Còn lâu tôi mới muốn kết hôn, tôi cũng không muốn gả cho một người đàn ông tôi không yêu!"


Trịnh Ngạo Tuyết cảm thấy nhà giàu phức tạp quá, cô ấy cứ thành thật làm lính thì hơn.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết và Đường Tuyết Nhi đã hóa trang đi ra cửa. Đường Tuyết Nhi cũng đã thay quần áo của mấy cô chuyên viên trang điểm.


Trịnh Ngạo Tuyết chắn cô ta ở đằng sau rồi nói: "Bà Đường, chúng tôi vẫn còn đồ chưa lấy đủ, chúng tôi đi vào xe lấy ngay, năm phút sau chúng tôi quay lại."


"Đi đi!" Bà Đường phất tay, mỗi một bậc phụ huynh đều có nỗi quyến luyến trong ngày gả con gái đi!


Bà Đường cũng không có nhìn Trịnh Ngạo Tuyết, bà ta chỉ ngồi trên sô pha, suy nghĩ về đám cưới ngày hôm nay.


Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết đưa thành công Đường Tuyết Nhi ra ngoài, cô ấy nói: "Cô Đường, cô muốn đi đâu?"


"Đi đâu cũng được! Tóm lại hôm nay tôi không xuất hiện là được!" Đường Tuyết Nhi cười dí dỏm: "Tôi cứ dùng cái hóa trang này nhá! Tôi thấy rất đẹp!"


Trịnh Ngạo Tuyết cũng bật cười, cô ấy gửi tin cho Quyền Đế Sâm luôn, nói rằng cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.




Khu vực ngoại thành, tử hợp viện.


Tần Thời mang báo cáo kiểm tra về, ông ta đưa cho Bạch Tử xem.


Bạch Tử cầm lại xem rồi nói: "Trong nhà có một nam một nữ sống, hai người đều không có quan hệ huyết thống, ngoài ra người phụ nữ đã mang thai?"


Tần Thời hỏi bà ấy: "Liệu có phải là một cặp vợ chồng ở đó không?"


"Không thể nào!" Bạch Tử nói rất chắc chắn: "Cố Trạch Dã chưa kết hôn, thậm chí bạn gái cũng chưa có."


Tần Thời khẽ nhíu mày: "Liệu có phải là Cố Vãn Vãn không nhỉ?"


Hai mắt Bạch Tử lập tức sáng lên: "Đúng rồi, lúc Đế Sâm kết hôn, Cổ Vãn Vãn một mực nói con bé đã mang thai con của Đế Sâm, sau đó chuyện này không giải quyết được gì, nhưng mà, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã là anh em, sao lại không có quan hệ huyết thống?"



vietwriter.vn



"Trong này vẫn còn chuyện xưa, chúng ta không thể biết được." Tần Thời thở dài.


Bạch Tử gật đầu: "Đúng là ông trời cũng giúp tôi!"


Bà ấy đang không tìm được cửa phả, làm cho Mặc Sợ bỏ đi, bây giờ Cố Vãn Vãn to bụng rồi, lại còn mang thai con của Quyền Đế Sâm, đúng là làm cho Bạch Tử cảm thấy công sức của ngày hôm nay không uống tí nào.


Tần Thời ngưng mắt nhìn bà ấy: "A Tử, bà sẽ không muốn."


"Tôi có ý đó đấy." Bạch Tử ngắt lời Tần Thời.


Tần Thời sốt ruột nói: "A Tử, bà cần gì phải làm vậy? Mặc Sở và Đế Sâm hai đứa đang yêu thương nhau, ân oán đời trước để nó bay đi theo gió đi!"


"Không được!" Bạch Tử nói: "Tôi không nhìn đuộc, cơ thể cô ta chảy dòng máu của nhà họ Long, sao có thể làm con dâu của tôi được!"



vietwriter.vn



Khi Tần Thời vẫn muốn khuyên nữa, bà ấy lại nói: "Cô ta muốn làm con dâu của tôi, trừ phi tôi chết!"


Nhất thời, Tần Thời ngẩn người, tại sao cứ phải tái diễn lại những ân oán tình thù này cơ


chứ?


"A Tử..." Tần Thời nhìn bà ấy với nét mặt ưu sầu.


"Lão Tần, ông đừng khuyên tôi cải gì hết!" Bạch Tử nói: "Chuyện này, tôi sẽ không thôi đâu!"


"Thôi được rồi!" Tần Thời thở dài, ông ta cũng không nói nữa.


Nhà họ Đường.


Trịnh Ngạo Tuyết dẫn mấy chuyên viên trang điểm tới, trời còn chưa sáng cô ấy đã tới rồi.


Bà Đường cho bọn họ vào, rồi lại đi gọi Đường Tuyết Nhi dậy.


Đường Tuyết Nhi đã chờ cả buổi tối vẫn chưa thấy Quyền Đế Sâm tới cứu cô ta, cô ta thầm nghĩ, liệu có phải anh Sầm quên chuyện này rồi đúng không.


Cô ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi mẹ tới gọi cô ta, cô ta vẫn kì kèo: "Mẹ, con không muốn gả, con muốn ở bên ông nội và bố và mẹ..."


"Này sao mà được?" Bà Đường khăng khăng nói: "Bố mẹ nhà họ Mộ nhất định sẽ đối xử tốt với con! Mộ Dật Phong cũng không có tin tức quan hệ bất chính, mẹ tin, cậu ấy nhất định là một người đàn ông tốt!"


Nhà họ Đường giữ vững đám hỏi với nhà họ Mộ, trong đó có một nguyên nhân là con người Mộ Dật Phong giữ mình trong sạch, danh tiếng trong đám con nhà giàu cũng rất tốt.


Về phần tình yêu, cứ yêu là tới thôi.


Đường Tuyết Nhi trợn tròn mắt: "Mẹ, con cũng giữ mình trong sạch, chưa từng có tai tiếng mà!"


"Cho nên, các con trời sinh một đôi!" Bà Đường khích lệ: "Mau dậy đi, mẹ cho các chuyên viên trang điểm vào rồi!"


Trịnh Ngạo Tuyết gõ cửa rồi đi vào, cô ấy dẫn theo mấy người đều là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp vừa vào đã bắt đầu chính thức làm việc.


Bà Đường xem một lúc, bà ta cũng đi ra ngoài.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết kéo tay Đường Tuyết Nhi, đặt một thứ vào lòng bàn tay cô ta.


Đường Tuyết Nhi vốn là người thông minh, cô ta hiểu ra ngay, đây có khả năng là người mà anh Sâm phải tới.


Cô ta nhận luôn, nhìn thấy một ít thuốc bột màu trắng, cô ta hòa tan vào trong nước, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.


Khi Trịnh Ngạo Tuyết che mũi miệng lại, Đường Tuyết Nhi cũng làm theo.


Vì thế, mấy người ở bên ngoài từ từ ngã xuống.


Đường Tuyết Nhi vui vẻ nói: "Cô là người anh Sâm phái tới à?"


"Tôi hóa trang cho cô, lát nữa chúng ta quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, cô đừng nói là được." Trịnh Ngạo Tuyết nói.


Trịnh Ngạo Tuyết hóa trang cho Đường Tuyết Nhi: "Người khác hóa trang thì hóa trang xinh đẹp, tôi hóa trang xấu cho cô!"


"Cái này có sao đâu, có thể ra ngoài được là được." Đường Tuyết Nhi lại rất là vui vẻ: "Còn lâu tôi mới muốn kết hôn, tôi cũng không muốn gả cho một người đàn ông tôi không yêu!"


Trịnh Ngạo Tuyết cảm thấy nhà giàu phức tạp quá, cô ấy cứ thành thật làm lính thì hơn.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết và Đường Tuyết Nhi đã hóa trang đi ra cửa. Đường Tuyết Nhi cũng đã thay quần áo của mấy cô chuyên viên trang điểm.


Trịnh Ngạo Tuyết chắn cô ta ở đằng sau rồi nói: "Bà Đường, chúng tôi vẫn còn đồ chưa lấy đủ, chúng tôi đi vào xe lấy ngay, năm phút sau chúng tôi quay lại."


"Đi đi!" Bà Đường phất tay, mỗi một bậc phụ huynh đều có nỗi quyến luyến trong ngày gả con gái đi!


Bà Đường cũng không có nhìn Trịnh Ngạo Tuyết, bà ta chỉ ngồi trên sô pha, suy nghĩ về đám cưới ngày hôm nay.


Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết đưa thành công Đường Tuyết Nhi ra ngoài, cô ấy nói: "Cô Đường, cô muốn đi đâu?"


"Đi đâu cũng được! Tóm lại hôm nay tôi không xuất hiện là được!" Đường Tuyết Nhi cười dí dỏm: "Tôi cứ dùng cái hóa trang này nhá! Tôi thấy rất đẹp!"


Trịnh Ngạo Tuyết cũng bật cười, cô ấy gửi tin cho Quyền Đế Sâm luôn, nói rằng cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Khu vực ngoại thành, tử hợp viện.


Tần Thời mang báo cáo kiểm tra về, ông ta đưa cho Bạch Tử xem.


Bạch Tử cầm lại xem rồi nói: "Trong nhà có một nam một nữ sống, hai người đều không có quan hệ huyết thống, ngoài ra người phụ nữ đã mang thai?"


Tần Thời hỏi bà ấy: "Liệu có phải là một cặp vợ chồng ở đó không?"


"Không thể nào!" Bạch Tử nói rất chắc chắn: "Cố Trạch Dã chưa kết hôn, thậm chí bạn gái cũng chưa có."


Tần Thời khẽ nhíu mày: "Liệu có phải là Cố Vãn Vãn không nhỉ?"


Hai mắt Bạch Tử lập tức sáng lên: "Đúng rồi, lúc Đế Sâm kết hôn, Cổ Vãn Vãn một mực nói con bé đã mang thai con của Đế Sâm, sau đó chuyện này không giải quyết được gì, nhưng mà, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã là anh em, sao lại không có quan hệ huyết thống?"



vietwriter.vn



"Trong này vẫn còn chuyện xưa, chúng ta không thể biết được." Tần Thời thở dài.


Bạch Tử gật đầu: "Đúng là ông trời cũng giúp tôi!"


Bà ấy đang không tìm được cửa phả, làm cho Mặc Sợ bỏ đi, bây giờ Cố Vãn Vãn to bụng rồi, lại còn mang thai con của Quyền Đế Sâm, đúng là làm cho Bạch Tử cảm thấy công sức của ngày hôm nay không uống tí nào.


Tần Thời ngưng mắt nhìn bà ấy: "A Tử, bà sẽ không muốn."


"Tôi có ý đó đấy." Bạch Tử ngắt lời Tần Thời.


Tần Thời sốt ruột nói: "A Tử, bà cần gì phải làm vậy? Mặc Sở và Đế Sâm hai đứa đang yêu thương nhau, ân oán đời trước để nó bay đi theo gió đi!"


"Không được!" Bạch Tử nói: "Tôi không nhìn đuộc, cơ thể cô ta chảy dòng máu của nhà họ Long, sao có thể làm con dâu của tôi được!"



vietwriter.vn



Khi Tần Thời vẫn muốn khuyên nữa, bà ấy lại nói: "Cô ta muốn làm con dâu của tôi, trừ phi tôi chết!"


Nhất thời, Tần Thời ngẩn người, tại sao cứ phải tái diễn lại những ân oán tình thù này cơ


chứ?


"A Tử..." Tần Thời nhìn bà ấy với nét mặt ưu sầu.


"Lão Tần, ông đừng khuyên tôi cải gì hết!" Bạch Tử nói: "Chuyện này, tôi sẽ không thôi đâu!"


"Thôi được rồi!" Tần Thời thở dài, ông ta cũng không nói nữa.


Nhà họ Đường.


Trịnh Ngạo Tuyết dẫn mấy chuyên viên trang điểm tới, trời còn chưa sáng cô ấy đã tới rồi.


Bà Đường cho bọn họ vào, rồi lại đi gọi Đường Tuyết Nhi dậy.


Đường Tuyết Nhi đã chờ cả buổi tối vẫn chưa thấy Quyền Đế Sâm tới cứu cô ta, cô ta thầm nghĩ, liệu có phải anh Sầm quên chuyện này rồi đúng không.


Cô ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi mẹ tới gọi cô ta, cô ta vẫn kì kèo: "Mẹ, con không muốn gả, con muốn ở bên ông nội và bố và mẹ..."


"Này sao mà được?" Bà Đường khăng khăng nói: "Bố mẹ nhà họ Mộ nhất định sẽ đối xử tốt với con! Mộ Dật Phong cũng không có tin tức quan hệ bất chính, mẹ tin, cậu ấy nhất định là một người đàn ông tốt!"


Nhà họ Đường giữ vững đám hỏi với nhà họ Mộ, trong đó có một nguyên nhân là con người Mộ Dật Phong giữ mình trong sạch, danh tiếng trong đám con nhà giàu cũng rất tốt.


Về phần tình yêu, cứ yêu là tới thôi.


Đường Tuyết Nhi trợn tròn mắt: "Mẹ, con cũng giữ mình trong sạch, chưa từng có tai tiếng mà!"


"Cho nên, các con trời sinh một đôi!" Bà Đường khích lệ: "Mau dậy đi, mẹ cho các chuyên viên trang điểm vào rồi!"


Trịnh Ngạo Tuyết gõ cửa rồi đi vào, cô ấy dẫn theo mấy người đều là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp vừa vào đã bắt đầu chính thức làm việc.


Bà Đường xem một lúc, bà ta cũng đi ra ngoài.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết kéo tay Đường Tuyết Nhi, đặt một thứ vào lòng bàn tay cô ta.


Đường Tuyết Nhi vốn là người thông minh, cô ta hiểu ra ngay, đây có khả năng là người mà anh Sâm phải tới.


Cô ta nhận luôn, nhìn thấy một ít thuốc bột màu trắng, cô ta hòa tan vào trong nước, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.


Khi Trịnh Ngạo Tuyết che mũi miệng lại, Đường Tuyết Nhi cũng làm theo.


Vì thế, mấy người ở bên ngoài từ từ ngã xuống.


Đường Tuyết Nhi vui vẻ nói: "Cô là người anh Sâm phái tới à?"


"Tôi hóa trang cho cô, lát nữa chúng ta quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, cô đừng nói là được." Trịnh Ngạo Tuyết nói.


Trịnh Ngạo Tuyết hóa trang cho Đường Tuyết Nhi: "Người khác hóa trang thì hóa trang xinh đẹp, tôi hóa trang xấu cho cô!"


"Cái này có sao đâu, có thể ra ngoài được là được." Đường Tuyết Nhi lại rất là vui vẻ: "Còn lâu tôi mới muốn kết hôn, tôi cũng không muốn gả cho một người đàn ông tôi không yêu!"


Trịnh Ngạo Tuyết cảm thấy nhà giàu phức tạp quá, cô ấy cứ thành thật làm lính thì hơn.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết và Đường Tuyết Nhi đã hóa trang đi ra cửa. Đường Tuyết Nhi cũng đã thay quần áo của mấy cô chuyên viên trang điểm.


Trịnh Ngạo Tuyết chắn cô ta ở đằng sau rồi nói: "Bà Đường, chúng tôi vẫn còn đồ chưa lấy đủ, chúng tôi đi vào xe lấy ngay, năm phút sau chúng tôi quay lại."


"Đi đi!" Bà Đường phất tay, mỗi một bậc phụ huynh đều có nỗi quyến luyến trong ngày gả con gái đi!


Bà Đường cũng không có nhìn Trịnh Ngạo Tuyết, bà ta chỉ ngồi trên sô pha, suy nghĩ về đám cưới ngày hôm nay.


Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết đưa thành công Đường Tuyết Nhi ra ngoài, cô ấy nói: "Cô Đường, cô muốn đi đâu?"


"Đi đâu cũng được! Tóm lại hôm nay tôi không xuất hiện là được!" Đường Tuyết Nhi cười dí dỏm: "Tôi cứ dùng cái hóa trang này nhá! Tôi thấy rất đẹp!"


Trịnh Ngạo Tuyết cũng bật cười, cô ấy gửi tin cho Quyền Đế Sâm luôn, nói rằng cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.




Khu vực ngoại thành, tử hợp viện.


Tần Thời mang báo cáo kiểm tra về, ông ta đưa cho Bạch Tử xem.


Bạch Tử cầm lại xem rồi nói: "Trong nhà có một nam một nữ sống, hai người đều không có quan hệ huyết thống, ngoài ra người phụ nữ đã mang thai?"


Tần Thời hỏi bà ấy: "Liệu có phải là một cặp vợ chồng ở đó không?"


"Không thể nào!" Bạch Tử nói rất chắc chắn: "Cố Trạch Dã chưa kết hôn, thậm chí bạn gái cũng chưa có."


Tần Thời khẽ nhíu mày: "Liệu có phải là Cố Vãn Vãn không nhỉ?"


Hai mắt Bạch Tử lập tức sáng lên: "Đúng rồi, lúc Đế Sâm kết hôn, Cổ Vãn Vãn một mực nói con bé đã mang thai con của Đế Sâm, sau đó chuyện này không giải quyết được gì, nhưng mà, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã là anh em, sao lại không có quan hệ huyết thống?"



vietwriter.vn



"Trong này vẫn còn chuyện xưa, chúng ta không thể biết được." Tần Thời thở dài.


Bạch Tử gật đầu: "Đúng là ông trời cũng giúp tôi!"


Bà ấy đang không tìm được cửa phả, làm cho Mặc Sợ bỏ đi, bây giờ Cố Vãn Vãn to bụng rồi, lại còn mang thai con của Quyền Đế Sâm, đúng là làm cho Bạch Tử cảm thấy công sức của ngày hôm nay không uống tí nào.


Tần Thời ngưng mắt nhìn bà ấy: "A Tử, bà sẽ không muốn."


"Tôi có ý đó đấy." Bạch Tử ngắt lời Tần Thời.


Tần Thời sốt ruột nói: "A Tử, bà cần gì phải làm vậy? Mặc Sở và Đế Sâm hai đứa đang yêu thương nhau, ân oán đời trước để nó bay đi theo gió đi!"


"Không được!" Bạch Tử nói: "Tôi không nhìn đuộc, cơ thể cô ta chảy dòng máu của nhà họ Long, sao có thể làm con dâu của tôi được!"



vietwriter.vn



Khi Tần Thời vẫn muốn khuyên nữa, bà ấy lại nói: "Cô ta muốn làm con dâu của tôi, trừ phi tôi chết!"


Nhất thời, Tần Thời ngẩn người, tại sao cứ phải tái diễn lại những ân oán tình thù này cơ


chứ?


"A Tử..." Tần Thời nhìn bà ấy với nét mặt ưu sầu.


"Lão Tần, ông đừng khuyên tôi cải gì hết!" Bạch Tử nói: "Chuyện này, tôi sẽ không thôi đâu!"


"Thôi được rồi!" Tần Thời thở dài, ông ta cũng không nói nữa.


Nhà họ Đường.


Trịnh Ngạo Tuyết dẫn mấy chuyên viên trang điểm tới, trời còn chưa sáng cô ấy đã tới rồi.


Bà Đường cho bọn họ vào, rồi lại đi gọi Đường Tuyết Nhi dậy.


Đường Tuyết Nhi đã chờ cả buổi tối vẫn chưa thấy Quyền Đế Sâm tới cứu cô ta, cô ta thầm nghĩ, liệu có phải anh Sầm quên chuyện này rồi đúng không.


Cô ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi mẹ tới gọi cô ta, cô ta vẫn kì kèo: "Mẹ, con không muốn gả, con muốn ở bên ông nội và bố và mẹ..."


"Này sao mà được?" Bà Đường khăng khăng nói: "Bố mẹ nhà họ Mộ nhất định sẽ đối xử tốt với con! Mộ Dật Phong cũng không có tin tức quan hệ bất chính, mẹ tin, cậu ấy nhất định là một người đàn ông tốt!"


Nhà họ Đường giữ vững đám hỏi với nhà họ Mộ, trong đó có một nguyên nhân là con người Mộ Dật Phong giữ mình trong sạch, danh tiếng trong đám con nhà giàu cũng rất tốt.


Về phần tình yêu, cứ yêu là tới thôi.


Đường Tuyết Nhi trợn tròn mắt: "Mẹ, con cũng giữ mình trong sạch, chưa từng có tai tiếng mà!"


"Cho nên, các con trời sinh một đôi!" Bà Đường khích lệ: "Mau dậy đi, mẹ cho các chuyên viên trang điểm vào rồi!"


Trịnh Ngạo Tuyết gõ cửa rồi đi vào, cô ấy dẫn theo mấy người đều là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp vừa vào đã bắt đầu chính thức làm việc.


Bà Đường xem một lúc, bà ta cũng đi ra ngoài.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết kéo tay Đường Tuyết Nhi, đặt một thứ vào lòng bàn tay cô ta.


Đường Tuyết Nhi vốn là người thông minh, cô ta hiểu ra ngay, đây có khả năng là người mà anh Sâm phải tới.


Cô ta nhận luôn, nhìn thấy một ít thuốc bột màu trắng, cô ta hòa tan vào trong nước, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.


Khi Trịnh Ngạo Tuyết che mũi miệng lại, Đường Tuyết Nhi cũng làm theo.


Vì thế, mấy người ở bên ngoài từ từ ngã xuống.


Đường Tuyết Nhi vui vẻ nói: "Cô là người anh Sâm phái tới à?"


"Tôi hóa trang cho cô, lát nữa chúng ta quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, cô đừng nói là được." Trịnh Ngạo Tuyết nói.


Trịnh Ngạo Tuyết hóa trang cho Đường Tuyết Nhi: "Người khác hóa trang thì hóa trang xinh đẹp, tôi hóa trang xấu cho cô!"


"Cái này có sao đâu, có thể ra ngoài được là được." Đường Tuyết Nhi lại rất là vui vẻ: "Còn lâu tôi mới muốn kết hôn, tôi cũng không muốn gả cho một người đàn ông tôi không yêu!"


Trịnh Ngạo Tuyết cảm thấy nhà giàu phức tạp quá, cô ấy cứ thành thật làm lính thì hơn.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết và Đường Tuyết Nhi đã hóa trang đi ra cửa. Đường Tuyết Nhi cũng đã thay quần áo của mấy cô chuyên viên trang điểm.


Trịnh Ngạo Tuyết chắn cô ta ở đằng sau rồi nói: "Bà Đường, chúng tôi vẫn còn đồ chưa lấy đủ, chúng tôi đi vào xe lấy ngay, năm phút sau chúng tôi quay lại."


"Đi đi!" Bà Đường phất tay, mỗi một bậc phụ huynh đều có nỗi quyến luyến trong ngày gả con gái đi!


Bà Đường cũng không có nhìn Trịnh Ngạo Tuyết, bà ta chỉ ngồi trên sô pha, suy nghĩ về đám cưới ngày hôm nay.


Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết đưa thành công Đường Tuyết Nhi ra ngoài, cô ấy nói: "Cô Đường, cô muốn đi đâu?"


"Đi đâu cũng được! Tóm lại hôm nay tôi không xuất hiện là được!" Đường Tuyết Nhi cười dí dỏm: "Tôi cứ dùng cái hóa trang này nhá! Tôi thấy rất đẹp!"


Trịnh Ngạo Tuyết cũng bật cười, cô ấy gửi tin cho Quyền Đế Sâm luôn, nói rằng cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Khu vực ngoại thành, tử hợp viện.


Tần Thời mang báo cáo kiểm tra về, ông ta đưa cho Bạch Tử xem.


Bạch Tử cầm lại xem rồi nói: "Trong nhà có một nam một nữ sống, hai người đều không có quan hệ huyết thống, ngoài ra người phụ nữ đã mang thai?"


Tần Thời hỏi bà ấy: "Liệu có phải là một cặp vợ chồng ở đó không?"


"Không thể nào!" Bạch Tử nói rất chắc chắn: "Cố Trạch Dã chưa kết hôn, thậm chí bạn gái cũng chưa có."


Tần Thời khẽ nhíu mày: "Liệu có phải là Cố Vãn Vãn không nhỉ?"


Hai mắt Bạch Tử lập tức sáng lên: "Đúng rồi, lúc Đế Sâm kết hôn, Cổ Vãn Vãn một mực nói con bé đã mang thai con của Đế Sâm, sau đó chuyện này không giải quyết được gì, nhưng mà, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã là anh em, sao lại không có quan hệ huyết thống?"



vietwriter.vn



"Trong này vẫn còn chuyện xưa, chúng ta không thể biết được." Tần Thời thở dài.


Bạch Tử gật đầu: "Đúng là ông trời cũng giúp tôi!"


Bà ấy đang không tìm được cửa phả, làm cho Mặc Sợ bỏ đi, bây giờ Cố Vãn Vãn to bụng rồi, lại còn mang thai con của Quyền Đế Sâm, đúng là làm cho Bạch Tử cảm thấy công sức của ngày hôm nay không uống tí nào.


Tần Thời ngưng mắt nhìn bà ấy: "A Tử, bà sẽ không muốn."


"Tôi có ý đó đấy." Bạch Tử ngắt lời Tần Thời.


Tần Thời sốt ruột nói: "A Tử, bà cần gì phải làm vậy? Mặc Sở và Đế Sâm hai đứa đang yêu thương nhau, ân oán đời trước để nó bay đi theo gió đi!"


"Không được!" Bạch Tử nói: "Tôi không nhìn đuộc, cơ thể cô ta chảy dòng máu của nhà họ Long, sao có thể làm con dâu của tôi được!"



vietwriter.vn



Khi Tần Thời vẫn muốn khuyên nữa, bà ấy lại nói: "Cô ta muốn làm con dâu của tôi, trừ phi tôi chết!"


Nhất thời, Tần Thời ngẩn người, tại sao cứ phải tái diễn lại những ân oán tình thù này cơ


chứ?


"A Tử..." Tần Thời nhìn bà ấy với nét mặt ưu sầu.


"Lão Tần, ông đừng khuyên tôi cải gì hết!" Bạch Tử nói: "Chuyện này, tôi sẽ không thôi đâu!"


"Thôi được rồi!" Tần Thời thở dài, ông ta cũng không nói nữa.


Nhà họ Đường.


Trịnh Ngạo Tuyết dẫn mấy chuyên viên trang điểm tới, trời còn chưa sáng cô ấy đã tới rồi.


Bà Đường cho bọn họ vào, rồi lại đi gọi Đường Tuyết Nhi dậy.


Đường Tuyết Nhi đã chờ cả buổi tối vẫn chưa thấy Quyền Đế Sâm tới cứu cô ta, cô ta thầm nghĩ, liệu có phải anh Sầm quên chuyện này rồi đúng không.


Cô ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi mẹ tới gọi cô ta, cô ta vẫn kì kèo: "Mẹ, con không muốn gả, con muốn ở bên ông nội và bố và mẹ..."


"Này sao mà được?" Bà Đường khăng khăng nói: "Bố mẹ nhà họ Mộ nhất định sẽ đối xử tốt với con! Mộ Dật Phong cũng không có tin tức quan hệ bất chính, mẹ tin, cậu ấy nhất định là một người đàn ông tốt!"


Nhà họ Đường giữ vững đám hỏi với nhà họ Mộ, trong đó có một nguyên nhân là con người Mộ Dật Phong giữ mình trong sạch, danh tiếng trong đám con nhà giàu cũng rất tốt.


Về phần tình yêu, cứ yêu là tới thôi.


Đường Tuyết Nhi trợn tròn mắt: "Mẹ, con cũng giữ mình trong sạch, chưa từng có tai tiếng mà!"


"Cho nên, các con trời sinh một đôi!" Bà Đường khích lệ: "Mau dậy đi, mẹ cho các chuyên viên trang điểm vào rồi!"


Trịnh Ngạo Tuyết gõ cửa rồi đi vào, cô ấy dẫn theo mấy người đều là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp vừa vào đã bắt đầu chính thức làm việc.


Bà Đường xem một lúc, bà ta cũng đi ra ngoài.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết kéo tay Đường Tuyết Nhi, đặt một thứ vào lòng bàn tay cô ta.


Đường Tuyết Nhi vốn là người thông minh, cô ta hiểu ra ngay, đây có khả năng là người mà anh Sâm phải tới.


Cô ta nhận luôn, nhìn thấy một ít thuốc bột màu trắng, cô ta hòa tan vào trong nước, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.


Khi Trịnh Ngạo Tuyết che mũi miệng lại, Đường Tuyết Nhi cũng làm theo.


Vì thế, mấy người ở bên ngoài từ từ ngã xuống.


Đường Tuyết Nhi vui vẻ nói: "Cô là người anh Sâm phái tới à?"


"Tôi hóa trang cho cô, lát nữa chúng ta quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, cô đừng nói là được." Trịnh Ngạo Tuyết nói.


Trịnh Ngạo Tuyết hóa trang cho Đường Tuyết Nhi: "Người khác hóa trang thì hóa trang xinh đẹp, tôi hóa trang xấu cho cô!"


"Cái này có sao đâu, có thể ra ngoài được là được." Đường Tuyết Nhi lại rất là vui vẻ: "Còn lâu tôi mới muốn kết hôn, tôi cũng không muốn gả cho một người đàn ông tôi không yêu!"


Trịnh Ngạo Tuyết cảm thấy nhà giàu phức tạp quá, cô ấy cứ thành thật làm lính thì hơn.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết và Đường Tuyết Nhi đã hóa trang đi ra cửa. Đường Tuyết Nhi cũng đã thay quần áo của mấy cô chuyên viên trang điểm.


Trịnh Ngạo Tuyết chắn cô ta ở đằng sau rồi nói: "Bà Đường, chúng tôi vẫn còn đồ chưa lấy đủ, chúng tôi đi vào xe lấy ngay, năm phút sau chúng tôi quay lại."


"Đi đi!" Bà Đường phất tay, mỗi một bậc phụ huynh đều có nỗi quyến luyến trong ngày gả con gái đi!


Bà Đường cũng không có nhìn Trịnh Ngạo Tuyết, bà ta chỉ ngồi trên sô pha, suy nghĩ về đám cưới ngày hôm nay.


Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết đưa thành công Đường Tuyết Nhi ra ngoài, cô ấy nói: "Cô Đường, cô muốn đi đâu?"


"Đi đâu cũng được! Tóm lại hôm nay tôi không xuất hiện là được!" Đường Tuyết Nhi cười dí dỏm: "Tôi cứ dùng cái hóa trang này nhá! Tôi thấy rất đẹp!"


Trịnh Ngạo Tuyết cũng bật cười, cô ấy gửi tin cho Quyền Đế Sâm luôn, nói rằng cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.




Khu vực ngoại thành, tử hợp viện.


Tần Thời mang báo cáo kiểm tra về, ông ta đưa cho Bạch Tử xem.


Bạch Tử cầm lại xem rồi nói: "Trong nhà có một nam một nữ sống, hai người đều không có quan hệ huyết thống, ngoài ra người phụ nữ đã mang thai?"


Tần Thời hỏi bà ấy: "Liệu có phải là một cặp vợ chồng ở đó không?"


"Không thể nào!" Bạch Tử nói rất chắc chắn: "Cố Trạch Dã chưa kết hôn, thậm chí bạn gái cũng chưa có."


Tần Thời khẽ nhíu mày: "Liệu có phải là Cố Vãn Vãn không nhỉ?"


Hai mắt Bạch Tử lập tức sáng lên: "Đúng rồi, lúc Đế Sâm kết hôn, Cổ Vãn Vãn một mực nói con bé đã mang thai con của Đế Sâm, sau đó chuyện này không giải quyết được gì, nhưng mà, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã là anh em, sao lại không có quan hệ huyết thống?"



vietwriter.vn



"Trong này vẫn còn chuyện xưa, chúng ta không thể biết được." Tần Thời thở dài.


Bạch Tử gật đầu: "Đúng là ông trời cũng giúp tôi!"


Bà ấy đang không tìm được cửa phả, làm cho Mặc Sợ bỏ đi, bây giờ Cố Vãn Vãn to bụng rồi, lại còn mang thai con của Quyền Đế Sâm, đúng là làm cho Bạch Tử cảm thấy công sức của ngày hôm nay không uống tí nào.


Tần Thời ngưng mắt nhìn bà ấy: "A Tử, bà sẽ không muốn."


"Tôi có ý đó đấy." Bạch Tử ngắt lời Tần Thời.


Tần Thời sốt ruột nói: "A Tử, bà cần gì phải làm vậy? Mặc Sở và Đế Sâm hai đứa đang yêu thương nhau, ân oán đời trước để nó bay đi theo gió đi!"


"Không được!" Bạch Tử nói: "Tôi không nhìn đuộc, cơ thể cô ta chảy dòng máu của nhà họ Long, sao có thể làm con dâu của tôi được!"



vietwriter.vn



Khi Tần Thời vẫn muốn khuyên nữa, bà ấy lại nói: "Cô ta muốn làm con dâu của tôi, trừ phi tôi chết!"


Nhất thời, Tần Thời ngẩn người, tại sao cứ phải tái diễn lại những ân oán tình thù này cơ


chứ?


"A Tử..." Tần Thời nhìn bà ấy với nét mặt ưu sầu.


"Lão Tần, ông đừng khuyên tôi cải gì hết!" Bạch Tử nói: "Chuyện này, tôi sẽ không thôi đâu!"


"Thôi được rồi!" Tần Thời thở dài, ông ta cũng không nói nữa.


Nhà họ Đường.


Trịnh Ngạo Tuyết dẫn mấy chuyên viên trang điểm tới, trời còn chưa sáng cô ấy đã tới rồi.


Bà Đường cho bọn họ vào, rồi lại đi gọi Đường Tuyết Nhi dậy.


Đường Tuyết Nhi đã chờ cả buổi tối vẫn chưa thấy Quyền Đế Sâm tới cứu cô ta, cô ta thầm nghĩ, liệu có phải anh Sầm quên chuyện này rồi đúng không.


Cô ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi mẹ tới gọi cô ta, cô ta vẫn kì kèo: "Mẹ, con không muốn gả, con muốn ở bên ông nội và bố và mẹ..."


"Này sao mà được?" Bà Đường khăng khăng nói: "Bố mẹ nhà họ Mộ nhất định sẽ đối xử tốt với con! Mộ Dật Phong cũng không có tin tức quan hệ bất chính, mẹ tin, cậu ấy nhất định là một người đàn ông tốt!"


Nhà họ Đường giữ vững đám hỏi với nhà họ Mộ, trong đó có một nguyên nhân là con người Mộ Dật Phong giữ mình trong sạch, danh tiếng trong đám con nhà giàu cũng rất tốt.


Về phần tình yêu, cứ yêu là tới thôi.


Đường Tuyết Nhi trợn tròn mắt: "Mẹ, con cũng giữ mình trong sạch, chưa từng có tai tiếng mà!"


"Cho nên, các con trời sinh một đôi!" Bà Đường khích lệ: "Mau dậy đi, mẹ cho các chuyên viên trang điểm vào rồi!"


Trịnh Ngạo Tuyết gõ cửa rồi đi vào, cô ấy dẫn theo mấy người đều là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp vừa vào đã bắt đầu chính thức làm việc.


Bà Đường xem một lúc, bà ta cũng đi ra ngoài.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết kéo tay Đường Tuyết Nhi, đặt một thứ vào lòng bàn tay cô ta.


Đường Tuyết Nhi vốn là người thông minh, cô ta hiểu ra ngay, đây có khả năng là người mà anh Sâm phải tới.


Cô ta nhận luôn, nhìn thấy một ít thuốc bột màu trắng, cô ta hòa tan vào trong nước, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.


Khi Trịnh Ngạo Tuyết che mũi miệng lại, Đường Tuyết Nhi cũng làm theo.


Vì thế, mấy người ở bên ngoài từ từ ngã xuống.


Đường Tuyết Nhi vui vẻ nói: "Cô là người anh Sâm phái tới à?"


"Tôi hóa trang cho cô, lát nữa chúng ta quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, cô đừng nói là được." Trịnh Ngạo Tuyết nói.


Trịnh Ngạo Tuyết hóa trang cho Đường Tuyết Nhi: "Người khác hóa trang thì hóa trang xinh đẹp, tôi hóa trang xấu cho cô!"


"Cái này có sao đâu, có thể ra ngoài được là được." Đường Tuyết Nhi lại rất là vui vẻ: "Còn lâu tôi mới muốn kết hôn, tôi cũng không muốn gả cho một người đàn ông tôi không yêu!"


Trịnh Ngạo Tuyết cảm thấy nhà giàu phức tạp quá, cô ấy cứ thành thật làm lính thì hơn.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết và Đường Tuyết Nhi đã hóa trang đi ra cửa. Đường Tuyết Nhi cũng đã thay quần áo của mấy cô chuyên viên trang điểm.


Trịnh Ngạo Tuyết chắn cô ta ở đằng sau rồi nói: "Bà Đường, chúng tôi vẫn còn đồ chưa lấy đủ, chúng tôi đi vào xe lấy ngay, năm phút sau chúng tôi quay lại."


"Đi đi!" Bà Đường phất tay, mỗi một bậc phụ huynh đều có nỗi quyến luyến trong ngày gả con gái đi!


Bà Đường cũng không có nhìn Trịnh Ngạo Tuyết, bà ta chỉ ngồi trên sô pha, suy nghĩ về đám cưới ngày hôm nay.


Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết đưa thành công Đường Tuyết Nhi ra ngoài, cô ấy nói: "Cô Đường, cô muốn đi đâu?"


"Đi đâu cũng được! Tóm lại hôm nay tôi không xuất hiện là được!" Đường Tuyết Nhi cười dí dỏm: "Tôi cứ dùng cái hóa trang này nhá! Tôi thấy rất đẹp!"


Trịnh Ngạo Tuyết cũng bật cười, cô ấy gửi tin cho Quyền Đế Sâm luôn, nói rằng cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Khu vực ngoại thành, tử hợp viện.


Tần Thời mang báo cáo kiểm tra về, ông ta đưa cho Bạch Tử xem.


Bạch Tử cầm lại xem rồi nói: "Trong nhà có một nam một nữ sống, hai người đều không có quan hệ huyết thống, ngoài ra người phụ nữ đã mang thai?"


Tần Thời hỏi bà ấy: "Liệu có phải là một cặp vợ chồng ở đó không?"


"Không thể nào!" Bạch Tử nói rất chắc chắn: "Cố Trạch Dã chưa kết hôn, thậm chí bạn gái cũng chưa có."


Tần Thời khẽ nhíu mày: "Liệu có phải là Cố Vãn Vãn không nhỉ?"


Hai mắt Bạch Tử lập tức sáng lên: "Đúng rồi, lúc Đế Sâm kết hôn, Cổ Vãn Vãn một mực nói con bé đã mang thai con của Đế Sâm, sau đó chuyện này không giải quyết được gì, nhưng mà, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã là anh em, sao lại không có quan hệ huyết thống?"



vietwriter.vn



"Trong này vẫn còn chuyện xưa, chúng ta không thể biết được." Tần Thời thở dài.


Bạch Tử gật đầu: "Đúng là ông trời cũng giúp tôi!"


Bà ấy đang không tìm được cửa phả, làm cho Mặc Sợ bỏ đi, bây giờ Cố Vãn Vãn to bụng rồi, lại còn mang thai con của Quyền Đế Sâm, đúng là làm cho Bạch Tử cảm thấy công sức của ngày hôm nay không uống tí nào.


Tần Thời ngưng mắt nhìn bà ấy: "A Tử, bà sẽ không muốn."


"Tôi có ý đó đấy." Bạch Tử ngắt lời Tần Thời.


Tần Thời sốt ruột nói: "A Tử, bà cần gì phải làm vậy? Mặc Sở và Đế Sâm hai đứa đang yêu thương nhau, ân oán đời trước để nó bay đi theo gió đi!"


"Không được!" Bạch Tử nói: "Tôi không nhìn đuộc, cơ thể cô ta chảy dòng máu của nhà họ Long, sao có thể làm con dâu của tôi được!"



vietwriter.vn



Khi Tần Thời vẫn muốn khuyên nữa, bà ấy lại nói: "Cô ta muốn làm con dâu của tôi, trừ phi tôi chết!"


Nhất thời, Tần Thời ngẩn người, tại sao cứ phải tái diễn lại những ân oán tình thù này cơ


chứ?


"A Tử..." Tần Thời nhìn bà ấy với nét mặt ưu sầu.


"Lão Tần, ông đừng khuyên tôi cải gì hết!" Bạch Tử nói: "Chuyện này, tôi sẽ không thôi đâu!"


"Thôi được rồi!" Tần Thời thở dài, ông ta cũng không nói nữa.


Nhà họ Đường.


Trịnh Ngạo Tuyết dẫn mấy chuyên viên trang điểm tới, trời còn chưa sáng cô ấy đã tới rồi.


Bà Đường cho bọn họ vào, rồi lại đi gọi Đường Tuyết Nhi dậy.


Đường Tuyết Nhi đã chờ cả buổi tối vẫn chưa thấy Quyền Đế Sâm tới cứu cô ta, cô ta thầm nghĩ, liệu có phải anh Sầm quên chuyện này rồi đúng không.


Cô ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi mẹ tới gọi cô ta, cô ta vẫn kì kèo: "Mẹ, con không muốn gả, con muốn ở bên ông nội và bố và mẹ..."


"Này sao mà được?" Bà Đường khăng khăng nói: "Bố mẹ nhà họ Mộ nhất định sẽ đối xử tốt với con! Mộ Dật Phong cũng không có tin tức quan hệ bất chính, mẹ tin, cậu ấy nhất định là một người đàn ông tốt!"


Nhà họ Đường giữ vững đám hỏi với nhà họ Mộ, trong đó có một nguyên nhân là con người Mộ Dật Phong giữ mình trong sạch, danh tiếng trong đám con nhà giàu cũng rất tốt.


Về phần tình yêu, cứ yêu là tới thôi.


Đường Tuyết Nhi trợn tròn mắt: "Mẹ, con cũng giữ mình trong sạch, chưa từng có tai tiếng mà!"


"Cho nên, các con trời sinh một đôi!" Bà Đường khích lệ: "Mau dậy đi, mẹ cho các chuyên viên trang điểm vào rồi!"


Trịnh Ngạo Tuyết gõ cửa rồi đi vào, cô ấy dẫn theo mấy người đều là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp vừa vào đã bắt đầu chính thức làm việc.


Bà Đường xem một lúc, bà ta cũng đi ra ngoài.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết kéo tay Đường Tuyết Nhi, đặt một thứ vào lòng bàn tay cô ta.


Đường Tuyết Nhi vốn là người thông minh, cô ta hiểu ra ngay, đây có khả năng là người mà anh Sâm phải tới.


Cô ta nhận luôn, nhìn thấy một ít thuốc bột màu trắng, cô ta hòa tan vào trong nước, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.


Khi Trịnh Ngạo Tuyết che mũi miệng lại, Đường Tuyết Nhi cũng làm theo.


Vì thế, mấy người ở bên ngoài từ từ ngã xuống.


Đường Tuyết Nhi vui vẻ nói: "Cô là người anh Sâm phái tới à?"


"Tôi hóa trang cho cô, lát nữa chúng ta quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, cô đừng nói là được." Trịnh Ngạo Tuyết nói.


Trịnh Ngạo Tuyết hóa trang cho Đường Tuyết Nhi: "Người khác hóa trang thì hóa trang xinh đẹp, tôi hóa trang xấu cho cô!"


"Cái này có sao đâu, có thể ra ngoài được là được." Đường Tuyết Nhi lại rất là vui vẻ: "Còn lâu tôi mới muốn kết hôn, tôi cũng không muốn gả cho một người đàn ông tôi không yêu!"


Trịnh Ngạo Tuyết cảm thấy nhà giàu phức tạp quá, cô ấy cứ thành thật làm lính thì hơn.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết và Đường Tuyết Nhi đã hóa trang đi ra cửa. Đường Tuyết Nhi cũng đã thay quần áo của mấy cô chuyên viên trang điểm.


Trịnh Ngạo Tuyết chắn cô ta ở đằng sau rồi nói: "Bà Đường, chúng tôi vẫn còn đồ chưa lấy đủ, chúng tôi đi vào xe lấy ngay, năm phút sau chúng tôi quay lại."


"Đi đi!" Bà Đường phất tay, mỗi một bậc phụ huynh đều có nỗi quyến luyến trong ngày gả con gái đi!


Bà Đường cũng không có nhìn Trịnh Ngạo Tuyết, bà ta chỉ ngồi trên sô pha, suy nghĩ về đám cưới ngày hôm nay.


Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết đưa thành công Đường Tuyết Nhi ra ngoài, cô ấy nói: "Cô Đường, cô muốn đi đâu?"


"Đi đâu cũng được! Tóm lại hôm nay tôi không xuất hiện là được!" Đường Tuyết Nhi cười dí dỏm: "Tôi cứ dùng cái hóa trang này nhá! Tôi thấy rất đẹp!"


Trịnh Ngạo Tuyết cũng bật cười, cô ấy gửi tin cho Quyền Đế Sâm luôn, nói rằng cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.




Khu vực ngoại thành, tử hợp viện.


Tần Thời mang báo cáo kiểm tra về, ông ta đưa cho Bạch Tử xem.


Bạch Tử cầm lại xem rồi nói: "Trong nhà có một nam một nữ sống, hai người đều không có quan hệ huyết thống, ngoài ra người phụ nữ đã mang thai?"


Tần Thời hỏi bà ấy: "Liệu có phải là một cặp vợ chồng ở đó không?"


"Không thể nào!" Bạch Tử nói rất chắc chắn: "Cố Trạch Dã chưa kết hôn, thậm chí bạn gái cũng chưa có."


Tần Thời khẽ nhíu mày: "Liệu có phải là Cố Vãn Vãn không nhỉ?"


Hai mắt Bạch Tử lập tức sáng lên: "Đúng rồi, lúc Đế Sâm kết hôn, Cổ Vãn Vãn một mực nói con bé đã mang thai con của Đế Sâm, sau đó chuyện này không giải quyết được gì, nhưng mà, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã là anh em, sao lại không có quan hệ huyết thống?"



vietwriter.vn



"Trong này vẫn còn chuyện xưa, chúng ta không thể biết được." Tần Thời thở dài.


Bạch Tử gật đầu: "Đúng là ông trời cũng giúp tôi!"


Bà ấy đang không tìm được cửa phả, làm cho Mặc Sợ bỏ đi, bây giờ Cố Vãn Vãn to bụng rồi, lại còn mang thai con của Quyền Đế Sâm, đúng là làm cho Bạch Tử cảm thấy công sức của ngày hôm nay không uống tí nào.


Tần Thời ngưng mắt nhìn bà ấy: "A Tử, bà sẽ không muốn."


"Tôi có ý đó đấy." Bạch Tử ngắt lời Tần Thời.


Tần Thời sốt ruột nói: "A Tử, bà cần gì phải làm vậy? Mặc Sở và Đế Sâm hai đứa đang yêu thương nhau, ân oán đời trước để nó bay đi theo gió đi!"


"Không được!" Bạch Tử nói: "Tôi không nhìn đuộc, cơ thể cô ta chảy dòng máu của nhà họ Long, sao có thể làm con dâu của tôi được!"



vietwriter.vn



Khi Tần Thời vẫn muốn khuyên nữa, bà ấy lại nói: "Cô ta muốn làm con dâu của tôi, trừ phi tôi chết!"


Nhất thời, Tần Thời ngẩn người, tại sao cứ phải tái diễn lại những ân oán tình thù này cơ


chứ?


"A Tử..." Tần Thời nhìn bà ấy với nét mặt ưu sầu.


"Lão Tần, ông đừng khuyên tôi cải gì hết!" Bạch Tử nói: "Chuyện này, tôi sẽ không thôi đâu!"


"Thôi được rồi!" Tần Thời thở dài, ông ta cũng không nói nữa.


Nhà họ Đường.


Trịnh Ngạo Tuyết dẫn mấy chuyên viên trang điểm tới, trời còn chưa sáng cô ấy đã tới rồi.


Bà Đường cho bọn họ vào, rồi lại đi gọi Đường Tuyết Nhi dậy.


Đường Tuyết Nhi đã chờ cả buổi tối vẫn chưa thấy Quyền Đế Sâm tới cứu cô ta, cô ta thầm nghĩ, liệu có phải anh Sầm quên chuyện này rồi đúng không.


Cô ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi mẹ tới gọi cô ta, cô ta vẫn kì kèo: "Mẹ, con không muốn gả, con muốn ở bên ông nội và bố và mẹ..."


"Này sao mà được?" Bà Đường khăng khăng nói: "Bố mẹ nhà họ Mộ nhất định sẽ đối xử tốt với con! Mộ Dật Phong cũng không có tin tức quan hệ bất chính, mẹ tin, cậu ấy nhất định là một người đàn ông tốt!"


Nhà họ Đường giữ vững đám hỏi với nhà họ Mộ, trong đó có một nguyên nhân là con người Mộ Dật Phong giữ mình trong sạch, danh tiếng trong đám con nhà giàu cũng rất tốt.


Về phần tình yêu, cứ yêu là tới thôi.


Đường Tuyết Nhi trợn tròn mắt: "Mẹ, con cũng giữ mình trong sạch, chưa từng có tai tiếng mà!"


"Cho nên, các con trời sinh một đôi!" Bà Đường khích lệ: "Mau dậy đi, mẹ cho các chuyên viên trang điểm vào rồi!"


Trịnh Ngạo Tuyết gõ cửa rồi đi vào, cô ấy dẫn theo mấy người đều là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp vừa vào đã bắt đầu chính thức làm việc.


Bà Đường xem một lúc, bà ta cũng đi ra ngoài.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết kéo tay Đường Tuyết Nhi, đặt một thứ vào lòng bàn tay cô ta.


Đường Tuyết Nhi vốn là người thông minh, cô ta hiểu ra ngay, đây có khả năng là người mà anh Sâm phải tới.


Cô ta nhận luôn, nhìn thấy một ít thuốc bột màu trắng, cô ta hòa tan vào trong nước, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.


Khi Trịnh Ngạo Tuyết che mũi miệng lại, Đường Tuyết Nhi cũng làm theo.


Vì thế, mấy người ở bên ngoài từ từ ngã xuống.


Đường Tuyết Nhi vui vẻ nói: "Cô là người anh Sâm phái tới à?"


"Tôi hóa trang cho cô, lát nữa chúng ta quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, cô đừng nói là được." Trịnh Ngạo Tuyết nói.


Trịnh Ngạo Tuyết hóa trang cho Đường Tuyết Nhi: "Người khác hóa trang thì hóa trang xinh đẹp, tôi hóa trang xấu cho cô!"


"Cái này có sao đâu, có thể ra ngoài được là được." Đường Tuyết Nhi lại rất là vui vẻ: "Còn lâu tôi mới muốn kết hôn, tôi cũng không muốn gả cho một người đàn ông tôi không yêu!"


Trịnh Ngạo Tuyết cảm thấy nhà giàu phức tạp quá, cô ấy cứ thành thật làm lính thì hơn.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết và Đường Tuyết Nhi đã hóa trang đi ra cửa. Đường Tuyết Nhi cũng đã thay quần áo của mấy cô chuyên viên trang điểm.


Trịnh Ngạo Tuyết chắn cô ta ở đằng sau rồi nói: "Bà Đường, chúng tôi vẫn còn đồ chưa lấy đủ, chúng tôi đi vào xe lấy ngay, năm phút sau chúng tôi quay lại."


"Đi đi!" Bà Đường phất tay, mỗi một bậc phụ huynh đều có nỗi quyến luyến trong ngày gả con gái đi!


Bà Đường cũng không có nhìn Trịnh Ngạo Tuyết, bà ta chỉ ngồi trên sô pha, suy nghĩ về đám cưới ngày hôm nay.


Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết đưa thành công Đường Tuyết Nhi ra ngoài, cô ấy nói: "Cô Đường, cô muốn đi đâu?"


"Đi đâu cũng được! Tóm lại hôm nay tôi không xuất hiện là được!" Đường Tuyết Nhi cười dí dỏm: "Tôi cứ dùng cái hóa trang này nhá! Tôi thấy rất đẹp!"


Trịnh Ngạo Tuyết cũng bật cười, cô ấy gửi tin cho Quyền Đế Sâm luôn, nói rằng cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Khu vực ngoại thành, tử hợp viện.


Tần Thời mang báo cáo kiểm tra về, ông ta đưa cho Bạch Tử xem.


Bạch Tử cầm lại xem rồi nói: "Trong nhà có một nam một nữ sống, hai người đều không có quan hệ huyết thống, ngoài ra người phụ nữ đã mang thai?"


Tần Thời hỏi bà ấy: "Liệu có phải là một cặp vợ chồng ở đó không?"


"Không thể nào!" Bạch Tử nói rất chắc chắn: "Cố Trạch Dã chưa kết hôn, thậm chí bạn gái cũng chưa có."


Tần Thời khẽ nhíu mày: "Liệu có phải là Cố Vãn Vãn không nhỉ?"


Hai mắt Bạch Tử lập tức sáng lên: "Đúng rồi, lúc Đế Sâm kết hôn, Cổ Vãn Vãn một mực nói con bé đã mang thai con của Đế Sâm, sau đó chuyện này không giải quyết được gì, nhưng mà, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã là anh em, sao lại không có quan hệ huyết thống?"



vietwriter.vn



"Trong này vẫn còn chuyện xưa, chúng ta không thể biết được." Tần Thời thở dài.


Bạch Tử gật đầu: "Đúng là ông trời cũng giúp tôi!"


Bà ấy đang không tìm được cửa phả, làm cho Mặc Sợ bỏ đi, bây giờ Cố Vãn Vãn to bụng rồi, lại còn mang thai con của Quyền Đế Sâm, đúng là làm cho Bạch Tử cảm thấy công sức của ngày hôm nay không uống tí nào.


Tần Thời ngưng mắt nhìn bà ấy: "A Tử, bà sẽ không muốn."


"Tôi có ý đó đấy." Bạch Tử ngắt lời Tần Thời.


Tần Thời sốt ruột nói: "A Tử, bà cần gì phải làm vậy? Mặc Sở và Đế Sâm hai đứa đang yêu thương nhau, ân oán đời trước để nó bay đi theo gió đi!"


"Không được!" Bạch Tử nói: "Tôi không nhìn đuộc, cơ thể cô ta chảy dòng máu của nhà họ Long, sao có thể làm con dâu của tôi được!"



vietwriter.vn



Khi Tần Thời vẫn muốn khuyên nữa, bà ấy lại nói: "Cô ta muốn làm con dâu của tôi, trừ phi tôi chết!"


Nhất thời, Tần Thời ngẩn người, tại sao cứ phải tái diễn lại những ân oán tình thù này cơ


chứ?


"A Tử..." Tần Thời nhìn bà ấy với nét mặt ưu sầu.


"Lão Tần, ông đừng khuyên tôi cải gì hết!" Bạch Tử nói: "Chuyện này, tôi sẽ không thôi đâu!"


"Thôi được rồi!" Tần Thời thở dài, ông ta cũng không nói nữa.


Nhà họ Đường.


Trịnh Ngạo Tuyết dẫn mấy chuyên viên trang điểm tới, trời còn chưa sáng cô ấy đã tới rồi.


Bà Đường cho bọn họ vào, rồi lại đi gọi Đường Tuyết Nhi dậy.


Đường Tuyết Nhi đã chờ cả buổi tối vẫn chưa thấy Quyền Đế Sâm tới cứu cô ta, cô ta thầm nghĩ, liệu có phải anh Sầm quên chuyện này rồi đúng không.


Cô ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi mẹ tới gọi cô ta, cô ta vẫn kì kèo: "Mẹ, con không muốn gả, con muốn ở bên ông nội và bố và mẹ..."


"Này sao mà được?" Bà Đường khăng khăng nói: "Bố mẹ nhà họ Mộ nhất định sẽ đối xử tốt với con! Mộ Dật Phong cũng không có tin tức quan hệ bất chính, mẹ tin, cậu ấy nhất định là một người đàn ông tốt!"


Nhà họ Đường giữ vững đám hỏi với nhà họ Mộ, trong đó có một nguyên nhân là con người Mộ Dật Phong giữ mình trong sạch, danh tiếng trong đám con nhà giàu cũng rất tốt.


Về phần tình yêu, cứ yêu là tới thôi.


Đường Tuyết Nhi trợn tròn mắt: "Mẹ, con cũng giữ mình trong sạch, chưa từng có tai tiếng mà!"


"Cho nên, các con trời sinh một đôi!" Bà Đường khích lệ: "Mau dậy đi, mẹ cho các chuyên viên trang điểm vào rồi!"


Trịnh Ngạo Tuyết gõ cửa rồi đi vào, cô ấy dẫn theo mấy người đều là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp vừa vào đã bắt đầu chính thức làm việc.


Bà Đường xem một lúc, bà ta cũng đi ra ngoài.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết kéo tay Đường Tuyết Nhi, đặt một thứ vào lòng bàn tay cô ta.


Đường Tuyết Nhi vốn là người thông minh, cô ta hiểu ra ngay, đây có khả năng là người mà anh Sâm phải tới.


Cô ta nhận luôn, nhìn thấy một ít thuốc bột màu trắng, cô ta hòa tan vào trong nước, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.


Khi Trịnh Ngạo Tuyết che mũi miệng lại, Đường Tuyết Nhi cũng làm theo.


Vì thế, mấy người ở bên ngoài từ từ ngã xuống.


Đường Tuyết Nhi vui vẻ nói: "Cô là người anh Sâm phái tới à?"


"Tôi hóa trang cho cô, lát nữa chúng ta quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, cô đừng nói là được." Trịnh Ngạo Tuyết nói.


Trịnh Ngạo Tuyết hóa trang cho Đường Tuyết Nhi: "Người khác hóa trang thì hóa trang xinh đẹp, tôi hóa trang xấu cho cô!"


"Cái này có sao đâu, có thể ra ngoài được là được." Đường Tuyết Nhi lại rất là vui vẻ: "Còn lâu tôi mới muốn kết hôn, tôi cũng không muốn gả cho một người đàn ông tôi không yêu!"


Trịnh Ngạo Tuyết cảm thấy nhà giàu phức tạp quá, cô ấy cứ thành thật làm lính thì hơn.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết và Đường Tuyết Nhi đã hóa trang đi ra cửa. Đường Tuyết Nhi cũng đã thay quần áo của mấy cô chuyên viên trang điểm.


Trịnh Ngạo Tuyết chắn cô ta ở đằng sau rồi nói: "Bà Đường, chúng tôi vẫn còn đồ chưa lấy đủ, chúng tôi đi vào xe lấy ngay, năm phút sau chúng tôi quay lại."


"Đi đi!" Bà Đường phất tay, mỗi một bậc phụ huynh đều có nỗi quyến luyến trong ngày gả con gái đi!


Bà Đường cũng không có nhìn Trịnh Ngạo Tuyết, bà ta chỉ ngồi trên sô pha, suy nghĩ về đám cưới ngày hôm nay.


Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết đưa thành công Đường Tuyết Nhi ra ngoài, cô ấy nói: "Cô Đường, cô muốn đi đâu?"


"Đi đâu cũng được! Tóm lại hôm nay tôi không xuất hiện là được!" Đường Tuyết Nhi cười dí dỏm: "Tôi cứ dùng cái hóa trang này nhá! Tôi thấy rất đẹp!"


Trịnh Ngạo Tuyết cũng bật cười, cô ấy gửi tin cho Quyền Đế Sâm luôn, nói rằng cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.




Khu vực ngoại thành, tử hợp viện.


Tần Thời mang báo cáo kiểm tra về, ông ta đưa cho Bạch Tử xem.


Bạch Tử cầm lại xem rồi nói: "Trong nhà có một nam một nữ sống, hai người đều không có quan hệ huyết thống, ngoài ra người phụ nữ đã mang thai?"


Tần Thời hỏi bà ấy: "Liệu có phải là một cặp vợ chồng ở đó không?"


"Không thể nào!" Bạch Tử nói rất chắc chắn: "Cố Trạch Dã chưa kết hôn, thậm chí bạn gái cũng chưa có."


Tần Thời khẽ nhíu mày: "Liệu có phải là Cố Vãn Vãn không nhỉ?"


Hai mắt Bạch Tử lập tức sáng lên: "Đúng rồi, lúc Đế Sâm kết hôn, Cổ Vãn Vãn một mực nói con bé đã mang thai con của Đế Sâm, sau đó chuyện này không giải quyết được gì, nhưng mà, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã là anh em, sao lại không có quan hệ huyết thống?"



vietwriter.vn



"Trong này vẫn còn chuyện xưa, chúng ta không thể biết được." Tần Thời thở dài.


Bạch Tử gật đầu: "Đúng là ông trời cũng giúp tôi!"


Bà ấy đang không tìm được cửa phả, làm cho Mặc Sợ bỏ đi, bây giờ Cố Vãn Vãn to bụng rồi, lại còn mang thai con của Quyền Đế Sâm, đúng là làm cho Bạch Tử cảm thấy công sức của ngày hôm nay không uống tí nào.


Tần Thời ngưng mắt nhìn bà ấy: "A Tử, bà sẽ không muốn."


"Tôi có ý đó đấy." Bạch Tử ngắt lời Tần Thời.


Tần Thời sốt ruột nói: "A Tử, bà cần gì phải làm vậy? Mặc Sở và Đế Sâm hai đứa đang yêu thương nhau, ân oán đời trước để nó bay đi theo gió đi!"


"Không được!" Bạch Tử nói: "Tôi không nhìn đuộc, cơ thể cô ta chảy dòng máu của nhà họ Long, sao có thể làm con dâu của tôi được!"



vietwriter.vn



Khi Tần Thời vẫn muốn khuyên nữa, bà ấy lại nói: "Cô ta muốn làm con dâu của tôi, trừ phi tôi chết!"


Nhất thời, Tần Thời ngẩn người, tại sao cứ phải tái diễn lại những ân oán tình thù này cơ


chứ?


"A Tử..." Tần Thời nhìn bà ấy với nét mặt ưu sầu.


"Lão Tần, ông đừng khuyên tôi cải gì hết!" Bạch Tử nói: "Chuyện này, tôi sẽ không thôi đâu!"


"Thôi được rồi!" Tần Thời thở dài, ông ta cũng không nói nữa.


Nhà họ Đường.


Trịnh Ngạo Tuyết dẫn mấy chuyên viên trang điểm tới, trời còn chưa sáng cô ấy đã tới rồi.


Bà Đường cho bọn họ vào, rồi lại đi gọi Đường Tuyết Nhi dậy.


Đường Tuyết Nhi đã chờ cả buổi tối vẫn chưa thấy Quyền Đế Sâm tới cứu cô ta, cô ta thầm nghĩ, liệu có phải anh Sầm quên chuyện này rồi đúng không.


Cô ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi mẹ tới gọi cô ta, cô ta vẫn kì kèo: "Mẹ, con không muốn gả, con muốn ở bên ông nội và bố và mẹ..."


"Này sao mà được?" Bà Đường khăng khăng nói: "Bố mẹ nhà họ Mộ nhất định sẽ đối xử tốt với con! Mộ Dật Phong cũng không có tin tức quan hệ bất chính, mẹ tin, cậu ấy nhất định là một người đàn ông tốt!"


Nhà họ Đường giữ vững đám hỏi với nhà họ Mộ, trong đó có một nguyên nhân là con người Mộ Dật Phong giữ mình trong sạch, danh tiếng trong đám con nhà giàu cũng rất tốt.


Về phần tình yêu, cứ yêu là tới thôi.


Đường Tuyết Nhi trợn tròn mắt: "Mẹ, con cũng giữ mình trong sạch, chưa từng có tai tiếng mà!"


"Cho nên, các con trời sinh một đôi!" Bà Đường khích lệ: "Mau dậy đi, mẹ cho các chuyên viên trang điểm vào rồi!"


Trịnh Ngạo Tuyết gõ cửa rồi đi vào, cô ấy dẫn theo mấy người đều là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp vừa vào đã bắt đầu chính thức làm việc.


Bà Đường xem một lúc, bà ta cũng đi ra ngoài.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết kéo tay Đường Tuyết Nhi, đặt một thứ vào lòng bàn tay cô ta.


Đường Tuyết Nhi vốn là người thông minh, cô ta hiểu ra ngay, đây có khả năng là người mà anh Sâm phải tới.


Cô ta nhận luôn, nhìn thấy một ít thuốc bột màu trắng, cô ta hòa tan vào trong nước, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.


Khi Trịnh Ngạo Tuyết che mũi miệng lại, Đường Tuyết Nhi cũng làm theo.


Vì thế, mấy người ở bên ngoài từ từ ngã xuống.


Đường Tuyết Nhi vui vẻ nói: "Cô là người anh Sâm phái tới à?"


"Tôi hóa trang cho cô, lát nữa chúng ta quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, cô đừng nói là được." Trịnh Ngạo Tuyết nói.


Trịnh Ngạo Tuyết hóa trang cho Đường Tuyết Nhi: "Người khác hóa trang thì hóa trang xinh đẹp, tôi hóa trang xấu cho cô!"


"Cái này có sao đâu, có thể ra ngoài được là được." Đường Tuyết Nhi lại rất là vui vẻ: "Còn lâu tôi mới muốn kết hôn, tôi cũng không muốn gả cho một người đàn ông tôi không yêu!"


Trịnh Ngạo Tuyết cảm thấy nhà giàu phức tạp quá, cô ấy cứ thành thật làm lính thì hơn.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết và Đường Tuyết Nhi đã hóa trang đi ra cửa. Đường Tuyết Nhi cũng đã thay quần áo của mấy cô chuyên viên trang điểm.


Trịnh Ngạo Tuyết chắn cô ta ở đằng sau rồi nói: "Bà Đường, chúng tôi vẫn còn đồ chưa lấy đủ, chúng tôi đi vào xe lấy ngay, năm phút sau chúng tôi quay lại."


"Đi đi!" Bà Đường phất tay, mỗi một bậc phụ huynh đều có nỗi quyến luyến trong ngày gả con gái đi!


Bà Đường cũng không có nhìn Trịnh Ngạo Tuyết, bà ta chỉ ngồi trên sô pha, suy nghĩ về đám cưới ngày hôm nay.


Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết đưa thành công Đường Tuyết Nhi ra ngoài, cô ấy nói: "Cô Đường, cô muốn đi đâu?"


"Đi đâu cũng được! Tóm lại hôm nay tôi không xuất hiện là được!" Đường Tuyết Nhi cười dí dỏm: "Tôi cứ dùng cái hóa trang này nhá! Tôi thấy rất đẹp!"


Trịnh Ngạo Tuyết cũng bật cười, cô ấy gửi tin cho Quyền Đế Sâm luôn, nói rằng cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Khu vực ngoại thành, tử hợp viện.


Tần Thời mang báo cáo kiểm tra về, ông ta đưa cho Bạch Tử xem.


Bạch Tử cầm lại xem rồi nói: "Trong nhà có một nam một nữ sống, hai người đều không có quan hệ huyết thống, ngoài ra người phụ nữ đã mang thai?"


Tần Thời hỏi bà ấy: "Liệu có phải là một cặp vợ chồng ở đó không?"


"Không thể nào!" Bạch Tử nói rất chắc chắn: "Cố Trạch Dã chưa kết hôn, thậm chí bạn gái cũng chưa có."


Tần Thời khẽ nhíu mày: "Liệu có phải là Cố Vãn Vãn không nhỉ?"


Hai mắt Bạch Tử lập tức sáng lên: "Đúng rồi, lúc Đế Sâm kết hôn, Cổ Vãn Vãn một mực nói con bé đã mang thai con của Đế Sâm, sau đó chuyện này không giải quyết được gì, nhưng mà, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã là anh em, sao lại không có quan hệ huyết thống?"



vietwriter.vn



"Trong này vẫn còn chuyện xưa, chúng ta không thể biết được." Tần Thời thở dài.


Bạch Tử gật đầu: "Đúng là ông trời cũng giúp tôi!"


Bà ấy đang không tìm được cửa phả, làm cho Mặc Sợ bỏ đi, bây giờ Cố Vãn Vãn to bụng rồi, lại còn mang thai con của Quyền Đế Sâm, đúng là làm cho Bạch Tử cảm thấy công sức của ngày hôm nay không uống tí nào.


Tần Thời ngưng mắt nhìn bà ấy: "A Tử, bà sẽ không muốn."


"Tôi có ý đó đấy." Bạch Tử ngắt lời Tần Thời.


Tần Thời sốt ruột nói: "A Tử, bà cần gì phải làm vậy? Mặc Sở và Đế Sâm hai đứa đang yêu thương nhau, ân oán đời trước để nó bay đi theo gió đi!"


"Không được!" Bạch Tử nói: "Tôi không nhìn đuộc, cơ thể cô ta chảy dòng máu của nhà họ Long, sao có thể làm con dâu của tôi được!"



vietwriter.vn



Khi Tần Thời vẫn muốn khuyên nữa, bà ấy lại nói: "Cô ta muốn làm con dâu của tôi, trừ phi tôi chết!"


Nhất thời, Tần Thời ngẩn người, tại sao cứ phải tái diễn lại những ân oán tình thù này cơ


chứ?


"A Tử..." Tần Thời nhìn bà ấy với nét mặt ưu sầu.


"Lão Tần, ông đừng khuyên tôi cải gì hết!" Bạch Tử nói: "Chuyện này, tôi sẽ không thôi đâu!"


"Thôi được rồi!" Tần Thời thở dài, ông ta cũng không nói nữa.


Nhà họ Đường.


Trịnh Ngạo Tuyết dẫn mấy chuyên viên trang điểm tới, trời còn chưa sáng cô ấy đã tới rồi.


Bà Đường cho bọn họ vào, rồi lại đi gọi Đường Tuyết Nhi dậy.


Đường Tuyết Nhi đã chờ cả buổi tối vẫn chưa thấy Quyền Đế Sâm tới cứu cô ta, cô ta thầm nghĩ, liệu có phải anh Sầm quên chuyện này rồi đúng không.


Cô ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi mẹ tới gọi cô ta, cô ta vẫn kì kèo: "Mẹ, con không muốn gả, con muốn ở bên ông nội và bố và mẹ..."


"Này sao mà được?" Bà Đường khăng khăng nói: "Bố mẹ nhà họ Mộ nhất định sẽ đối xử tốt với con! Mộ Dật Phong cũng không có tin tức quan hệ bất chính, mẹ tin, cậu ấy nhất định là một người đàn ông tốt!"


Nhà họ Đường giữ vững đám hỏi với nhà họ Mộ, trong đó có một nguyên nhân là con người Mộ Dật Phong giữ mình trong sạch, danh tiếng trong đám con nhà giàu cũng rất tốt.


Về phần tình yêu, cứ yêu là tới thôi.


Đường Tuyết Nhi trợn tròn mắt: "Mẹ, con cũng giữ mình trong sạch, chưa từng có tai tiếng mà!"


"Cho nên, các con trời sinh một đôi!" Bà Đường khích lệ: "Mau dậy đi, mẹ cho các chuyên viên trang điểm vào rồi!"


Trịnh Ngạo Tuyết gõ cửa rồi đi vào, cô ấy dẫn theo mấy người đều là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp vừa vào đã bắt đầu chính thức làm việc.


Bà Đường xem một lúc, bà ta cũng đi ra ngoài.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết kéo tay Đường Tuyết Nhi, đặt một thứ vào lòng bàn tay cô ta.


Đường Tuyết Nhi vốn là người thông minh, cô ta hiểu ra ngay, đây có khả năng là người mà anh Sâm phải tới.


Cô ta nhận luôn, nhìn thấy một ít thuốc bột màu trắng, cô ta hòa tan vào trong nước, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.


Khi Trịnh Ngạo Tuyết che mũi miệng lại, Đường Tuyết Nhi cũng làm theo.


Vì thế, mấy người ở bên ngoài từ từ ngã xuống.


Đường Tuyết Nhi vui vẻ nói: "Cô là người anh Sâm phái tới à?"


"Tôi hóa trang cho cô, lát nữa chúng ta quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, cô đừng nói là được." Trịnh Ngạo Tuyết nói.


Trịnh Ngạo Tuyết hóa trang cho Đường Tuyết Nhi: "Người khác hóa trang thì hóa trang xinh đẹp, tôi hóa trang xấu cho cô!"


"Cái này có sao đâu, có thể ra ngoài được là được." Đường Tuyết Nhi lại rất là vui vẻ: "Còn lâu tôi mới muốn kết hôn, tôi cũng không muốn gả cho một người đàn ông tôi không yêu!"


Trịnh Ngạo Tuyết cảm thấy nhà giàu phức tạp quá, cô ấy cứ thành thật làm lính thì hơn.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết và Đường Tuyết Nhi đã hóa trang đi ra cửa. Đường Tuyết Nhi cũng đã thay quần áo của mấy cô chuyên viên trang điểm.


Trịnh Ngạo Tuyết chắn cô ta ở đằng sau rồi nói: "Bà Đường, chúng tôi vẫn còn đồ chưa lấy đủ, chúng tôi đi vào xe lấy ngay, năm phút sau chúng tôi quay lại."


"Đi đi!" Bà Đường phất tay, mỗi một bậc phụ huynh đều có nỗi quyến luyến trong ngày gả con gái đi!


Bà Đường cũng không có nhìn Trịnh Ngạo Tuyết, bà ta chỉ ngồi trên sô pha, suy nghĩ về đám cưới ngày hôm nay.


Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết đưa thành công Đường Tuyết Nhi ra ngoài, cô ấy nói: "Cô Đường, cô muốn đi đâu?"


"Đi đâu cũng được! Tóm lại hôm nay tôi không xuất hiện là được!" Đường Tuyết Nhi cười dí dỏm: "Tôi cứ dùng cái hóa trang này nhá! Tôi thấy rất đẹp!"


Trịnh Ngạo Tuyết cũng bật cười, cô ấy gửi tin cho Quyền Đế Sâm luôn, nói rằng cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.




Khu vực ngoại thành, tử hợp viện.


Tần Thời mang báo cáo kiểm tra về, ông ta đưa cho Bạch Tử xem.


Bạch Tử cầm lại xem rồi nói: "Trong nhà có một nam một nữ sống, hai người đều không có quan hệ huyết thống, ngoài ra người phụ nữ đã mang thai?"


Tần Thời hỏi bà ấy: "Liệu có phải là một cặp vợ chồng ở đó không?"


"Không thể nào!" Bạch Tử nói rất chắc chắn: "Cố Trạch Dã chưa kết hôn, thậm chí bạn gái cũng chưa có."


Tần Thời khẽ nhíu mày: "Liệu có phải là Cố Vãn Vãn không nhỉ?"


Hai mắt Bạch Tử lập tức sáng lên: "Đúng rồi, lúc Đế Sâm kết hôn, Cổ Vãn Vãn một mực nói con bé đã mang thai con của Đế Sâm, sau đó chuyện này không giải quyết được gì, nhưng mà, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã là anh em, sao lại không có quan hệ huyết thống?"



vietwriter.vn



"Trong này vẫn còn chuyện xưa, chúng ta không thể biết được." Tần Thời thở dài.


Bạch Tử gật đầu: "Đúng là ông trời cũng giúp tôi!"


Bà ấy đang không tìm được cửa phả, làm cho Mặc Sợ bỏ đi, bây giờ Cố Vãn Vãn to bụng rồi, lại còn mang thai con của Quyền Đế Sâm, đúng là làm cho Bạch Tử cảm thấy công sức của ngày hôm nay không uống tí nào.


Tần Thời ngưng mắt nhìn bà ấy: "A Tử, bà sẽ không muốn."


"Tôi có ý đó đấy." Bạch Tử ngắt lời Tần Thời.


Tần Thời sốt ruột nói: "A Tử, bà cần gì phải làm vậy? Mặc Sở và Đế Sâm hai đứa đang yêu thương nhau, ân oán đời trước để nó bay đi theo gió đi!"


"Không được!" Bạch Tử nói: "Tôi không nhìn đuộc, cơ thể cô ta chảy dòng máu của nhà họ Long, sao có thể làm con dâu của tôi được!"



vietwriter.vn



Khi Tần Thời vẫn muốn khuyên nữa, bà ấy lại nói: "Cô ta muốn làm con dâu của tôi, trừ phi tôi chết!"


Nhất thời, Tần Thời ngẩn người, tại sao cứ phải tái diễn lại những ân oán tình thù này cơ


chứ?


"A Tử..." Tần Thời nhìn bà ấy với nét mặt ưu sầu.


"Lão Tần, ông đừng khuyên tôi cải gì hết!" Bạch Tử nói: "Chuyện này, tôi sẽ không thôi đâu!"


"Thôi được rồi!" Tần Thời thở dài, ông ta cũng không nói nữa.


Nhà họ Đường.


Trịnh Ngạo Tuyết dẫn mấy chuyên viên trang điểm tới, trời còn chưa sáng cô ấy đã tới rồi.


Bà Đường cho bọn họ vào, rồi lại đi gọi Đường Tuyết Nhi dậy.


Đường Tuyết Nhi đã chờ cả buổi tối vẫn chưa thấy Quyền Đế Sâm tới cứu cô ta, cô ta thầm nghĩ, liệu có phải anh Sầm quên chuyện này rồi đúng không.


Cô ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi mẹ tới gọi cô ta, cô ta vẫn kì kèo: "Mẹ, con không muốn gả, con muốn ở bên ông nội và bố và mẹ..."


"Này sao mà được?" Bà Đường khăng khăng nói: "Bố mẹ nhà họ Mộ nhất định sẽ đối xử tốt với con! Mộ Dật Phong cũng không có tin tức quan hệ bất chính, mẹ tin, cậu ấy nhất định là một người đàn ông tốt!"


Nhà họ Đường giữ vững đám hỏi với nhà họ Mộ, trong đó có một nguyên nhân là con người Mộ Dật Phong giữ mình trong sạch, danh tiếng trong đám con nhà giàu cũng rất tốt.


Về phần tình yêu, cứ yêu là tới thôi.


Đường Tuyết Nhi trợn tròn mắt: "Mẹ, con cũng giữ mình trong sạch, chưa từng có tai tiếng mà!"


"Cho nên, các con trời sinh một đôi!" Bà Đường khích lệ: "Mau dậy đi, mẹ cho các chuyên viên trang điểm vào rồi!"


Trịnh Ngạo Tuyết gõ cửa rồi đi vào, cô ấy dẫn theo mấy người đều là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp vừa vào đã bắt đầu chính thức làm việc.


Bà Đường xem một lúc, bà ta cũng đi ra ngoài.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết kéo tay Đường Tuyết Nhi, đặt một thứ vào lòng bàn tay cô ta.


Đường Tuyết Nhi vốn là người thông minh, cô ta hiểu ra ngay, đây có khả năng là người mà anh Sâm phải tới.


Cô ta nhận luôn, nhìn thấy một ít thuốc bột màu trắng, cô ta hòa tan vào trong nước, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.


Khi Trịnh Ngạo Tuyết che mũi miệng lại, Đường Tuyết Nhi cũng làm theo.


Vì thế, mấy người ở bên ngoài từ từ ngã xuống.


Đường Tuyết Nhi vui vẻ nói: "Cô là người anh Sâm phái tới à?"


"Tôi hóa trang cho cô, lát nữa chúng ta quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, cô đừng nói là được." Trịnh Ngạo Tuyết nói.


Trịnh Ngạo Tuyết hóa trang cho Đường Tuyết Nhi: "Người khác hóa trang thì hóa trang xinh đẹp, tôi hóa trang xấu cho cô!"


"Cái này có sao đâu, có thể ra ngoài được là được." Đường Tuyết Nhi lại rất là vui vẻ: "Còn lâu tôi mới muốn kết hôn, tôi cũng không muốn gả cho một người đàn ông tôi không yêu!"


Trịnh Ngạo Tuyết cảm thấy nhà giàu phức tạp quá, cô ấy cứ thành thật làm lính thì hơn.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết và Đường Tuyết Nhi đã hóa trang đi ra cửa. Đường Tuyết Nhi cũng đã thay quần áo của mấy cô chuyên viên trang điểm.


Trịnh Ngạo Tuyết chắn cô ta ở đằng sau rồi nói: "Bà Đường, chúng tôi vẫn còn đồ chưa lấy đủ, chúng tôi đi vào xe lấy ngay, năm phút sau chúng tôi quay lại."


"Đi đi!" Bà Đường phất tay, mỗi một bậc phụ huynh đều có nỗi quyến luyến trong ngày gả con gái đi!


Bà Đường cũng không có nhìn Trịnh Ngạo Tuyết, bà ta chỉ ngồi trên sô pha, suy nghĩ về đám cưới ngày hôm nay.


Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết đưa thành công Đường Tuyết Nhi ra ngoài, cô ấy nói: "Cô Đường, cô muốn đi đâu?"


"Đi đâu cũng được! Tóm lại hôm nay tôi không xuất hiện là được!" Đường Tuyết Nhi cười dí dỏm: "Tôi cứ dùng cái hóa trang này nhá! Tôi thấy rất đẹp!"


Trịnh Ngạo Tuyết cũng bật cười, cô ấy gửi tin cho Quyền Đế Sâm luôn, nói rằng cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Khu vực ngoại thành, tử hợp viện.


Tần Thời mang báo cáo kiểm tra về, ông ta đưa cho Bạch Tử xem.


Bạch Tử cầm lại xem rồi nói: "Trong nhà có một nam một nữ sống, hai người đều không có quan hệ huyết thống, ngoài ra người phụ nữ đã mang thai?"


Tần Thời hỏi bà ấy: "Liệu có phải là một cặp vợ chồng ở đó không?"


"Không thể nào!" Bạch Tử nói rất chắc chắn: "Cố Trạch Dã chưa kết hôn, thậm chí bạn gái cũng chưa có."


Tần Thời khẽ nhíu mày: "Liệu có phải là Cố Vãn Vãn không nhỉ?"


Hai mắt Bạch Tử lập tức sáng lên: "Đúng rồi, lúc Đế Sâm kết hôn, Cổ Vãn Vãn một mực nói con bé đã mang thai con của Đế Sâm, sau đó chuyện này không giải quyết được gì, nhưng mà, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã là anh em, sao lại không có quan hệ huyết thống?"



vietwriter.vn



"Trong này vẫn còn chuyện xưa, chúng ta không thể biết được." Tần Thời thở dài.


Bạch Tử gật đầu: "Đúng là ông trời cũng giúp tôi!"


Bà ấy đang không tìm được cửa phả, làm cho Mặc Sợ bỏ đi, bây giờ Cố Vãn Vãn to bụng rồi, lại còn mang thai con của Quyền Đế Sâm, đúng là làm cho Bạch Tử cảm thấy công sức của ngày hôm nay không uống tí nào.


Tần Thời ngưng mắt nhìn bà ấy: "A Tử, bà sẽ không muốn."


"Tôi có ý đó đấy." Bạch Tử ngắt lời Tần Thời.


Tần Thời sốt ruột nói: "A Tử, bà cần gì phải làm vậy? Mặc Sở và Đế Sâm hai đứa đang yêu thương nhau, ân oán đời trước để nó bay đi theo gió đi!"


"Không được!" Bạch Tử nói: "Tôi không nhìn đuộc, cơ thể cô ta chảy dòng máu của nhà họ Long, sao có thể làm con dâu của tôi được!"



vietwriter.vn



Khi Tần Thời vẫn muốn khuyên nữa, bà ấy lại nói: "Cô ta muốn làm con dâu của tôi, trừ phi tôi chết!"


Nhất thời, Tần Thời ngẩn người, tại sao cứ phải tái diễn lại những ân oán tình thù này cơ


chứ?


"A Tử..." Tần Thời nhìn bà ấy với nét mặt ưu sầu.


"Lão Tần, ông đừng khuyên tôi cải gì hết!" Bạch Tử nói: "Chuyện này, tôi sẽ không thôi đâu!"


"Thôi được rồi!" Tần Thời thở dài, ông ta cũng không nói nữa.


Nhà họ Đường.


Trịnh Ngạo Tuyết dẫn mấy chuyên viên trang điểm tới, trời còn chưa sáng cô ấy đã tới rồi.


Bà Đường cho bọn họ vào, rồi lại đi gọi Đường Tuyết Nhi dậy.


Đường Tuyết Nhi đã chờ cả buổi tối vẫn chưa thấy Quyền Đế Sâm tới cứu cô ta, cô ta thầm nghĩ, liệu có phải anh Sầm quên chuyện này rồi đúng không.


Cô ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi mẹ tới gọi cô ta, cô ta vẫn kì kèo: "Mẹ, con không muốn gả, con muốn ở bên ông nội và bố và mẹ..."


"Này sao mà được?" Bà Đường khăng khăng nói: "Bố mẹ nhà họ Mộ nhất định sẽ đối xử tốt với con! Mộ Dật Phong cũng không có tin tức quan hệ bất chính, mẹ tin, cậu ấy nhất định là một người đàn ông tốt!"


Nhà họ Đường giữ vững đám hỏi với nhà họ Mộ, trong đó có một nguyên nhân là con người Mộ Dật Phong giữ mình trong sạch, danh tiếng trong đám con nhà giàu cũng rất tốt.


Về phần tình yêu, cứ yêu là tới thôi.


Đường Tuyết Nhi trợn tròn mắt: "Mẹ, con cũng giữ mình trong sạch, chưa từng có tai tiếng mà!"


"Cho nên, các con trời sinh một đôi!" Bà Đường khích lệ: "Mau dậy đi, mẹ cho các chuyên viên trang điểm vào rồi!"


Trịnh Ngạo Tuyết gõ cửa rồi đi vào, cô ấy dẫn theo mấy người đều là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp vừa vào đã bắt đầu chính thức làm việc.


Bà Đường xem một lúc, bà ta cũng đi ra ngoài.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết kéo tay Đường Tuyết Nhi, đặt một thứ vào lòng bàn tay cô ta.


Đường Tuyết Nhi vốn là người thông minh, cô ta hiểu ra ngay, đây có khả năng là người mà anh Sâm phải tới.


Cô ta nhận luôn, nhìn thấy một ít thuốc bột màu trắng, cô ta hòa tan vào trong nước, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.


Khi Trịnh Ngạo Tuyết che mũi miệng lại, Đường Tuyết Nhi cũng làm theo.


Vì thế, mấy người ở bên ngoài từ từ ngã xuống.


Đường Tuyết Nhi vui vẻ nói: "Cô là người anh Sâm phái tới à?"


"Tôi hóa trang cho cô, lát nữa chúng ta quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, cô đừng nói là được." Trịnh Ngạo Tuyết nói.


Trịnh Ngạo Tuyết hóa trang cho Đường Tuyết Nhi: "Người khác hóa trang thì hóa trang xinh đẹp, tôi hóa trang xấu cho cô!"


"Cái này có sao đâu, có thể ra ngoài được là được." Đường Tuyết Nhi lại rất là vui vẻ: "Còn lâu tôi mới muốn kết hôn, tôi cũng không muốn gả cho một người đàn ông tôi không yêu!"


Trịnh Ngạo Tuyết cảm thấy nhà giàu phức tạp quá, cô ấy cứ thành thật làm lính thì hơn.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết và Đường Tuyết Nhi đã hóa trang đi ra cửa. Đường Tuyết Nhi cũng đã thay quần áo của mấy cô chuyên viên trang điểm.


Trịnh Ngạo Tuyết chắn cô ta ở đằng sau rồi nói: "Bà Đường, chúng tôi vẫn còn đồ chưa lấy đủ, chúng tôi đi vào xe lấy ngay, năm phút sau chúng tôi quay lại."


"Đi đi!" Bà Đường phất tay, mỗi một bậc phụ huynh đều có nỗi quyến luyến trong ngày gả con gái đi!


Bà Đường cũng không có nhìn Trịnh Ngạo Tuyết, bà ta chỉ ngồi trên sô pha, suy nghĩ về đám cưới ngày hôm nay.


Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết đưa thành công Đường Tuyết Nhi ra ngoài, cô ấy nói: "Cô Đường, cô muốn đi đâu?"


"Đi đâu cũng được! Tóm lại hôm nay tôi không xuất hiện là được!" Đường Tuyết Nhi cười dí dỏm: "Tôi cứ dùng cái hóa trang này nhá! Tôi thấy rất đẹp!"


Trịnh Ngạo Tuyết cũng bật cười, cô ấy gửi tin cho Quyền Đế Sâm luôn, nói rằng cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.




Khu vực ngoại thành, tử hợp viện.


Tần Thời mang báo cáo kiểm tra về, ông ta đưa cho Bạch Tử xem.


Bạch Tử cầm lại xem rồi nói: "Trong nhà có một nam một nữ sống, hai người đều không có quan hệ huyết thống, ngoài ra người phụ nữ đã mang thai?"


Tần Thời hỏi bà ấy: "Liệu có phải là một cặp vợ chồng ở đó không?"


"Không thể nào!" Bạch Tử nói rất chắc chắn: "Cố Trạch Dã chưa kết hôn, thậm chí bạn gái cũng chưa có."


Tần Thời khẽ nhíu mày: "Liệu có phải là Cố Vãn Vãn không nhỉ?"


Hai mắt Bạch Tử lập tức sáng lên: "Đúng rồi, lúc Đế Sâm kết hôn, Cổ Vãn Vãn một mực nói con bé đã mang thai con của Đế Sâm, sau đó chuyện này không giải quyết được gì, nhưng mà, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã là anh em, sao lại không có quan hệ huyết thống?"



vietwriter.vn



"Trong này vẫn còn chuyện xưa, chúng ta không thể biết được." Tần Thời thở dài.


Bạch Tử gật đầu: "Đúng là ông trời cũng giúp tôi!"


Bà ấy đang không tìm được cửa phả, làm cho Mặc Sợ bỏ đi, bây giờ Cố Vãn Vãn to bụng rồi, lại còn mang thai con của Quyền Đế Sâm, đúng là làm cho Bạch Tử cảm thấy công sức của ngày hôm nay không uống tí nào.


Tần Thời ngưng mắt nhìn bà ấy: "A Tử, bà sẽ không muốn."


"Tôi có ý đó đấy." Bạch Tử ngắt lời Tần Thời.


Tần Thời sốt ruột nói: "A Tử, bà cần gì phải làm vậy? Mặc Sở và Đế Sâm hai đứa đang yêu thương nhau, ân oán đời trước để nó bay đi theo gió đi!"


"Không được!" Bạch Tử nói: "Tôi không nhìn đuộc, cơ thể cô ta chảy dòng máu của nhà họ Long, sao có thể làm con dâu của tôi được!"



vietwriter.vn



Khi Tần Thời vẫn muốn khuyên nữa, bà ấy lại nói: "Cô ta muốn làm con dâu của tôi, trừ phi tôi chết!"


Nhất thời, Tần Thời ngẩn người, tại sao cứ phải tái diễn lại những ân oán tình thù này cơ


chứ?


"A Tử..." Tần Thời nhìn bà ấy với nét mặt ưu sầu.


"Lão Tần, ông đừng khuyên tôi cải gì hết!" Bạch Tử nói: "Chuyện này, tôi sẽ không thôi đâu!"


"Thôi được rồi!" Tần Thời thở dài, ông ta cũng không nói nữa.


Nhà họ Đường.


Trịnh Ngạo Tuyết dẫn mấy chuyên viên trang điểm tới, trời còn chưa sáng cô ấy đã tới rồi.


Bà Đường cho bọn họ vào, rồi lại đi gọi Đường Tuyết Nhi dậy.


Đường Tuyết Nhi đã chờ cả buổi tối vẫn chưa thấy Quyền Đế Sâm tới cứu cô ta, cô ta thầm nghĩ, liệu có phải anh Sầm quên chuyện này rồi đúng không.


Cô ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi mẹ tới gọi cô ta, cô ta vẫn kì kèo: "Mẹ, con không muốn gả, con muốn ở bên ông nội và bố và mẹ..."


"Này sao mà được?" Bà Đường khăng khăng nói: "Bố mẹ nhà họ Mộ nhất định sẽ đối xử tốt với con! Mộ Dật Phong cũng không có tin tức quan hệ bất chính, mẹ tin, cậu ấy nhất định là một người đàn ông tốt!"


Nhà họ Đường giữ vững đám hỏi với nhà họ Mộ, trong đó có một nguyên nhân là con người Mộ Dật Phong giữ mình trong sạch, danh tiếng trong đám con nhà giàu cũng rất tốt.


Về phần tình yêu, cứ yêu là tới thôi.


Đường Tuyết Nhi trợn tròn mắt: "Mẹ, con cũng giữ mình trong sạch, chưa từng có tai tiếng mà!"


"Cho nên, các con trời sinh một đôi!" Bà Đường khích lệ: "Mau dậy đi, mẹ cho các chuyên viên trang điểm vào rồi!"


Trịnh Ngạo Tuyết gõ cửa rồi đi vào, cô ấy dẫn theo mấy người đều là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp vừa vào đã bắt đầu chính thức làm việc.


Bà Đường xem một lúc, bà ta cũng đi ra ngoài.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết kéo tay Đường Tuyết Nhi, đặt một thứ vào lòng bàn tay cô ta.


Đường Tuyết Nhi vốn là người thông minh, cô ta hiểu ra ngay, đây có khả năng là người mà anh Sâm phải tới.


Cô ta nhận luôn, nhìn thấy một ít thuốc bột màu trắng, cô ta hòa tan vào trong nước, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.


Khi Trịnh Ngạo Tuyết che mũi miệng lại, Đường Tuyết Nhi cũng làm theo.


Vì thế, mấy người ở bên ngoài từ từ ngã xuống.


Đường Tuyết Nhi vui vẻ nói: "Cô là người anh Sâm phái tới à?"


"Tôi hóa trang cho cô, lát nữa chúng ta quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, cô đừng nói là được." Trịnh Ngạo Tuyết nói.


Trịnh Ngạo Tuyết hóa trang cho Đường Tuyết Nhi: "Người khác hóa trang thì hóa trang xinh đẹp, tôi hóa trang xấu cho cô!"


"Cái này có sao đâu, có thể ra ngoài được là được." Đường Tuyết Nhi lại rất là vui vẻ: "Còn lâu tôi mới muốn kết hôn, tôi cũng không muốn gả cho một người đàn ông tôi không yêu!"


Trịnh Ngạo Tuyết cảm thấy nhà giàu phức tạp quá, cô ấy cứ thành thật làm lính thì hơn.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết và Đường Tuyết Nhi đã hóa trang đi ra cửa. Đường Tuyết Nhi cũng đã thay quần áo của mấy cô chuyên viên trang điểm.


Trịnh Ngạo Tuyết chắn cô ta ở đằng sau rồi nói: "Bà Đường, chúng tôi vẫn còn đồ chưa lấy đủ, chúng tôi đi vào xe lấy ngay, năm phút sau chúng tôi quay lại."


"Đi đi!" Bà Đường phất tay, mỗi một bậc phụ huynh đều có nỗi quyến luyến trong ngày gả con gái đi!


Bà Đường cũng không có nhìn Trịnh Ngạo Tuyết, bà ta chỉ ngồi trên sô pha, suy nghĩ về đám cưới ngày hôm nay.


Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết đưa thành công Đường Tuyết Nhi ra ngoài, cô ấy nói: "Cô Đường, cô muốn đi đâu?"


"Đi đâu cũng được! Tóm lại hôm nay tôi không xuất hiện là được!" Đường Tuyết Nhi cười dí dỏm: "Tôi cứ dùng cái hóa trang này nhá! Tôi thấy rất đẹp!"


Trịnh Ngạo Tuyết cũng bật cười, cô ấy gửi tin cho Quyền Đế Sâm luôn, nói rằng cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.
vietwriter.vn vietwriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK