Mặc Sợ biết từ trước đến nay Cố Trạch Dã rất thương yêu Cổ Vãn Vãn, phụ nữ luôn mong có một người anh chăm sóc mình, với cả có một người chồng yêu thương mình, như thế chính là hoàn mỹ.
Cuối cùng, Cổ Vãn Vãn vẫn hỏi ra: "Quan hệ của cậu và anh Sâm có tốt không?"
"Tốt lắm!" Mặc Sơ nói: "Anh ấy rất tốt với tôi!"
"Cậu thật hạnh phúc!" Cố Vãn Vãn thật lòng ngưỡng mộ cô: "Có thể có được tình yêu của anh Sâm, thật tốt!"
Cả đời này, e là cô ấy không thể có được tình yêu của Quyền Đế Sâm nữa, mà cô ấy cũng sẽ không yêu thêm người đàn ông khác nữa!
"Vãn Vãn..." Mặc Sơ khẽ gọi cô ấy.
Cố Vãn Vãn lại cong môi cười: "Cậu và anh Sâm sống hạnh phúc, các cậu
bên nhau, tôi cũng sẽ chúc phúc cho hai người. Còn tôi, tôi cũng sẽ chăm sóc tốt bản thân và con!"
"Ý tôi là, nếu cậu muốn về nước sinh thì cũng được mà!" Mặc Sơ lo lắng cho cô ấy: "Thời kỳ sau bụng cậu to quá, không có ai chăm sóc, tôi cũng không yên tâm! Ngộ nhỡ té ngã một cái, hoặc sinh sớm thì thế nào? Chỉ cần giữ bí mật ở thành phố S, thì cũng không cần lo lắng."
Cố Vãn Vãn nhìn cô: "Sơ Sơ, cậu nói cũng có lý, tôi ở đây có một mình, có lúc tôi rất cô đơn lạnh lẽo, anh tôi phải đi làm, anh ấy cũng không thể ngày nào cũng tới thăm tôi..."
Cố Vãn Vãn nói đến cuối thì bật khóc.
"Có điều, cậu yên tâm, tôi sẽ không dây dưa với anh Sâm nữa đâu!" Cố Vấn Vãn nghẹn ngào nói: "Tôi có đứa bé này, tôi đã rất mãn nguyện rồi."
"Phải rồi, Thanh Du vẫn luôn tìm cậu đấy!" Mặc Sơ nắm tay cô ấy: "Tôi chưa nói gì hết, cậu ấy còn nhờ tôi lần này đến New York, nhất định phải xem xem cậu sống có tốt không?"
Kết quả, Cổ Vãn Vãn đã hoàn toàn sụp đổ: "Tôi muốn về nhà, tôi nhớ các cậu, tôi cũng nhớ anh trai, nhớ bố mẹ..."
Mặc Sơ trấn an cô ấy, thế là bọn họ đã đặt vé máy bay bay về thành phố S vào ngày hôm sau.
Một nhóm ba người cùng nhau trở về thành phố S, tất nhiên, bọn họ là ai thì chưa nói.
Mặc Sơ xuống máy bay, cô hỏi cô ấy: "Vãn Vãn, cậu ở đâu?"
"Anh tôi đã bố trí cho tôi rồi!" Cố Vãn Vãn nói: "Tôi đã gọi điện cho anh ấy!"
Ngay sau đó, Cố Trạch Dã vội vội vàng vàng chạy đến sân bay, lúc trông thấy Cố Vãn Vãn chưa thèm nói gì đã trở về, anh ta hơi sốt ruột nói: "Sao em tùy hứng thể? Muốn về thì cũng phải nói cho anh biết, anh đi đón em về chứ!"
"Anh..." Cố Vãn Vãn nhào vào lòng anh ta: "Em nhớ nhà, em nhớ anh và bố mẹ.."
Cố Trạch Dã đưa tay ra ôm cô ấy: "Ừ, anh biết, em cứ ở lại thành phố S đi, anh sẽ sắp xếp..."
Chỉ cần có Cố Trạch Dã ở đây, anh ta sẽ cho cô ấy một nơi tránh gió tránh mưa, bất kể cô ấy có chuyện gì, anh ta cũng sẽ nhét cô ấy dưới cánh chim của anh ta.
Cố Vãn Vãn khóc sướt mướt: "Anh, anh, em nhớ mọi người..."
Cổ Trạch Dã vỗ nhẹ lên lưng của cô ấy, lúc anh ta nhìn Cố Vãn Vãn, ánh mắt cũng dịu dàng như nước.
Anh ta kệ cho Cố Vãn Vãn khóc lóc trong lòng anh ta, anh ta chờ cô ấy khóc đủ rồi, cô ấy ngẩng đầu lên, hơi xấu hổ: "Anh, chúng ta đi thôi!"
Cố Trạch Dã gật đầu: "Anh có một căn biệt thự độc lập ở ngoại ô, kể cả bố mẹ cũng không biết, em cứ ở đó đi, anh sẽ gọi bác sĩ đến khám thai định kỳ cho em."
"Vâng!" Cố Vãn Vãn hoạt bát thơm một cái lên mặt anh ta: "Em thích anh nhất, yêu anh nhất luôn!"
Mặc Hàm lấy tay nhỏ che mặt: "DÌ Vãn Vãn xấu hổ! Vừa khóc vừa cười!"
Cố Vãn Vãn vẫy tay với cô bé: "Di đi trước đây, hoan nghênh mọi người đến làm khách!"