Quyền Đế Sâm thấy cô bé trở mặt nhanh như vậy, anh thật sự phải hoài nghi có phải vừa rồi cô bé khóc thật hay không!
Anh cũng gác lại công việc, một tay bế Mặc Hàm, tay còn lại thì ấn thang máy, sau đó đi vào trong thang máy.
"Hàm Hàm, sao cháu lại ở đây?" Quyền Đế Sâm hỏi cô bé.
Mặc Sơ đau lòng nói: "Bố cháu, ông ấy có anh trai rồi, thì không cần cháu nữa! Mẹ cháu rất vất vả, mẹ cháu đang đi trực ca đêm, tối nay cháu không có ai thu lưu*." (thu lưu: thu nhận và giúp đỡ).
Quyền Đế Sâm yêu thương xoa đầu cô bé: "Đi ăn cơm tối trước rồi đi mua đồ chơi, sau đó đến nhà chú chơi với anh trai cũng được!"
"Woa, anh trai đẹp trai không?" Mặc Hàm lập tức tỏ vẻ mê trai!
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Đẹp trai!"
Anh đưa đứa nhỏ đi ăn cơm tây rồi lại mua rất nhiều đồ chơi cho cô, sau đó mới lái xe trở về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Sau khi bọn họ tới nơi, Mặc Hi đang đang chơi điều khiển máy bay.
Quyền Đế Sâm vẫy tay với cậu bé: "Hi Hi, lại đây!"
Mặc Hi bỏ điều khiển máy bay xuống, cậu bé chạy tới bên cạnh bố, cậu bé liếc qua thấy Mặc Hàm đã về, nhưng mà, cậu bé im lặng không có lên tiếng
trước.
Mặc Hàm thì lại rất vui vẻ vẫy tay với cậu bé: "Chào anh! Chú đưa em về này!"
Trêu chọc, tỏ ra dễ thương, Mặc Hàm giỏi nhất rồi!
"Ừ!" Mặc Hi rất là nể mặt, ừ một chữ.
Mặc Hàm chép miệng: "Chú, hình như anh trai không thích cháu nhỉ?"
Mặc Hi cạn lời rồi, Hàm Hàm, em giả vờ hả!
Quyền Đế Sâm vẫn biết Mặc Hi là kiểu bé trai ổn trọng, anh nói: "Hi Hi không thế đâu! Chắc là chưa quen thôi! Chơi một lúc là tốt thôi!"
Mặc Hi nói: "Anh chơi cùng em nhé! Muốn chơi cái gì?"
"Em muốn cưỡi ngựa!" Mặc Hàm chỉ vào cậu bé: "Bò trên đất!"
"Em nằm mơ đi!" Mặc Hi đưa tay ra kéo bím tóc của cô bé: "Em đưa em đi chơi dây đu!"
"Anh thật hung dữ!" Mặc Hàm mở to đôi mắt to ngập nước đáng yêu.
Mặc Hi kéo tay cô bé, đi đến phía sau vườn hoa, cậu bé mới nói: "Bán manh* xấu hổ chưa kìa!" (Bán manh: ý là tỏ vẻ đáng yêu)
Mặc Hàm nở nụ cười: "Hừ, anh còn không có manh mà bán*, anh đây là ghen tị!"
"Sao em về nhanh vậy, chẳng phải Sơ Sơ mới đi sao?" Mặc Hi ở sau lưng cô bé đẩy cô bé.
Mặc Hàm rất lười, lúc chơi dây đu, cô bé không chịu tự lấy, nhất định muốn Mặc Hi đẩy cho cô bé.
Mặc Hàm thở dài: "DÌ Vãn Vãn nhớ nhà rồi, vì thế bọn em lập tức trở về luôn! Chẳng nhẽ anh không nhớ em à?"
Vật nhỏ đáng yêu lập tức lại biến thành con hổ nhỏ, Mặc Hi cũng thở dài: "Anh nhớ em, nhớ em nhớ đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên!".
"Mở to mắt nói dối, cẩn thận mũi dài ra đó!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Hi hạn hán lời: "Thế này cũng không đúng, thế kia cũng không đúng, em cố tình bới lông tìm vết phải không?"
"Anh tưởng câu tổ tông chúng ta nói trên thế gian này con gái khó nuôi dưỡng, câu nói này là giả à/" Mặc Hàm nở nụ cười.
Mặc Hi đã