"Tôi thích ai thì để người đấy, liên quan đến cô không?" Cố Mộc Thành rất ghét người phụ nữ này, chuyện của anh ta, đâu cần người khác nhọc lòng? "Diệp Tử, tôi nói cho cô biết, cô còn dám động vào điện thoại của tôi, đổi hình nền của tôi, tôi không khách khí với cô đâu!"
Diệp Tử dậm chân: "Anh cũng đừng dùng ảnh của Mặc Sơ nữa!"
"Tôi cứ thích dùng đấy!" Lúc Cố Mộc Thành mở cửa ra định đi ra ngoài, anh ta nhìn thấy Mặc Sơ đang đứng ở ngoài: "Mặc Sơ.."
Diệp Tử khóc lóc nước mắt đầy mặt, cô ta cũng nhìn thấy Mặc Sơ ở ngoài cửa.
Lúc này, cô ta xông tới, đẩy Mặc Sơ ra tồi chạy nhanh đi.
Mặc Sơ nhìn Cố Mộc Thành: "Tôi không có ý nghe đâu, chẳng qua tôi tới."
"Tôi không thích cô ta, kệ cô ta nói rồi thôi!" Cố Mộc Thành chẳng để ý đến cái người tên Diệp Tử này một tí nào: "Phải rồi, cô tìm tôi..."
"Tôi đi đây, tôi bảo, nếu Thanh Du có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho tôi!" Mặc Sơ nói.
"Được!" Cố Mộc Thành gật đầu: "Tôi sẽ để ý cô ấy!"
Mặc SƠ về phía cửa bệnh viện, cô gặp Diệp Tử đang đứng sau một cái cây khóc lóc gọi điện thoại: "Tôi rất ghét Mặc Sơ, cô ta đã lấy chồng rồi, còn quấn lấy Cố Mộc Thành, làm gì có người phụ nữ như thế..."
Mặc Sơ cảm thấy cô thật oan uổng, cô đâu có quấn lấy Cố Mộc Thành? Cô mà gặp Cố Mộc Thành thì cũng chỉ lúc có việc thật!
Nhưng mà, người không có được tình yêu, tâm lý luôn sẽ mất thăng bằng nhi!
Mặc Sơ không muốn nghe tiếp nữa, cô bước nhanh ra khỏi bệnh viện.
Gần đây, An Ngôn cũng rất buồn bực, cô ta không có được quyền Đế Đình, mà Quyền Đế Đình cũng lăng nhăng bắt cá hai tay.
Buổi tối, quán bar.
An Ngôn và Diệp Tử đang uống rượu.
An Ngôn nói: "Quyền Đế Sâm chính là một tường đồng vách sắt, tôi cũng thế nào cũng không vào được!"
"Cổ Mộc Thành là một tên khốn, anh ta chỉ thích Mặc Sơ" Diệp Tử uống một ngụm rượu: "Chị, Mặc Sơ đáng ghét như vậy, hay là em đi dọa con của cô ta một chút?"
An Ngôn vẫn bình tĩnh: "Tốt nhất là cô đừng động vào đứa bé, nếu không Đế Sâm biết, còn không chôn sống cô à!"
"Thế em phải làm sao?" Diệp Tử rất là phiền não: "Em không làm cái gì hết, thì có thể làm được gì?"
An Ngôn cũng không nghĩ ra: "Tôi vốn tưởng rằng, ngăn con của Mặc Sơ nhận Quyền Đế Sâm thì có thể chia rẽ tình cảm của hai người, khiến cho bọn họ chia tay, ai mà biết được, Đế Sâm cứ như ăn phải thuốc *** của cô ta vậy, cứ thích cô ta!"
New York.
Mặc Hi và Mặc Hàm đã được nghỉ rồi.
Mặc Hàm: "Anh ơi, chúng ta mua ít hoa quả rồi đi thăm di Vãn Vãn nhé?"
Mặc Hi: "Được!"
Hai anh em xách hoa quả đi gõ cửa nhà Cổ Vãn Vãn: "DÌ Vãn Vãn...
"Các cháu tới rồi à?" Cái bụng của Cố Vãn Vãn chưa rõ lắm, mặc dù mới mang thai ba tháng, cô ấy vẫn rất gầy: "Sao còn mang hoa quả tới vậy, sao các cháu xách được?"
Mặc Hàm mỉm cười nói: "Người nơi đất khách làm dị khách, mỗi lần gặp mặt càng thêm vui! Chúng ta là đồng hương mà, nên đến thăm thường xuyên!"
Cố Vãn Vãn đưa ra tay xoa đầu Mặc Hàm: "Dì thật hy vọng sinh được một cô con gái, để con bé đọc được ba trăm bài thơ Đường!"
Mặc dù cô ấy vẫn chưa cảm nhận được thai đạp, nhưng mà, cô ấy cũng hy vọng đẻ con gái, cô ấy nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Hi quá giống Quyền Đế Sâm, tất nhiên cô ấy không muốn người khác nhìn thấy con của cô ấy cũng giống Quyền Để Sâm!
Cô ấy có thể có một đứa con, là đã thỏa mãn rồi.
Mặc Hàm nói: "Dĩ Vãn Vãn, trên sách nói, là vào khoảnh khắc nam nữ có nòng nọc nhỏ kết hợp, thì đã quyết định rồi, sao có thể là bây giờ dì mới mong chứ! x và y kết hợp, hoặc là y và y kết hợp, chính là con trai, XX kết hợp thì là con gái, Sơ Sở nhà chúng cháu là tuyệt nhất, một lần sinh một đôi cục cưng long phượng!"