"cứu tôi..." Người phụ nữ bị hành hạ đến chết đi sống lại.
"Cố Mộc Thành, ra tay!" Mặc Sơ gọi anh ta một tiếng.
Cố Mộc Thành ra chiêu không hề đáng nói, anh ta sắp tóm được người đàn ông này, kết quả, người đàn ông này đã có cảnh giác, quần cũng chưa có mặc đã chạy ra ngoài.
"Đuổi theo!" Hai người cùng đuổi theo.
Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết dẫn người tới truy quét địa điểm đồi trụy, bài bạc, ma túy, cô ta oai hùng hạ lệnh: "Bắt hết người ở đây lại, một tên cũng đừng bỏ sót..."
Có người thấy Cố Mộc Thành và Mặc So với cả một người người đàn ông... trần như nhộng chạy ra phía ngoài, đã có người tiến lên bắt bọn họ.
Mặc Sợ bị người ta bắt lại, cô thấy hung thủ sắp chạy thoát, cô sốt ruột lắm: "Mau bắt anh ta lại, anh ta là sát thủ hung thủ!"
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nhanh chân đuổi theo!
Ngay cả Cố Mộc Thành nhìn thấy cũng ngây người: "Đây quả là nữ kiệt! Chạy còn nhanh hơn cả gió!"
Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết bắt được người ông... trần như nhộng này về, Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Dẫn tất cả mọi người về!"
Mặc Sơ nhận ra cô ta là người phụ nữ ăn cơm chung với Quyền Đế Sâm trưa nay, cô nói: "Tôi và Cố Mộc Thành tới đây không phải là để ăn chơi, chúng tôi tới để bắt kẻ xấu! Người đàn ông này liên quan đến lái xe cố tình đâm bạn tôi bị thương!"
"Tại sao không bảo cảnh sát tới bắt người?" Trịnh Ngạo Tuyết lạnh lùng chất vấn cô.
Cố Mộc Thành nói luôn: "Cảnh sát vẫn chưa tìm được, chúng tôi đã tìm được trước! Chứng minh chúng tôi còn giỏi hơn cảnh sát!"
Trịnh Ngạo Tuyết cũng không có làm khó bọn họ: "Gọi người tới bảo lãnh cho hai người!"
Cố Mộc Thành nói: "Tôi không dám gọi anh cả tôi tới, anh ấy mà biết tôi ở đây, chắc chắn sẽ răn dạy tôi một đống thứ! Mặc Sơ, cô có ai không?"
Mặc Sơ chỉ có Quyền Để Sâm, cô gật đầu: "Tôi gọi điện thoại cho!"
Sau khi cô nối máy với điện thoại của Quyền Đế Sâm: "Tôi đang ở phố giải trí. thì bị bắt, anh tới bảo lãnh cho tôi được không?"
Rất nhanh, Quyền Đế Sâm đã tới, anh chào hỏi với Trịnh Ngạo Tuyết, sau đó nhìn Mặc Sơ, giọng nói của anh khó phân biệt ra là anh đang vui hay đang giận: "Anh còn không biết bà Quyền có sở thích đi dạo ở phố giải trí đấy!"
Cố Mộc Thành không nhìn nổi nữa: "Nếu không phải vì anh, thì sao cô ấy lại đây cơ chứ?"
Quyền Đế Sâm nhìn Mặc Sơ, anh có bảo cô tới đây làm cái gì sao?
"Cố Mộc Thành, đừng nói nữa!" Mặc Sơ nói.
"Sao tôi lại không được nói?" Suy cho cùng thì Cố Mộc Thành là thanh niên trẻ tràn đầy tinh lực và nhiệt huyết, anh ta tức giận nói: "Nhìn thấy chưa? Người đàn ông không mặc quần kia, lấy danh nghĩa của anh đi đâm xe vào một phóng xe, trùng hợp là phóng viên đó là bạn thân của Mặc Sơ, kết quả thì sao? Lẽ thường tình, rất nhiên Kiều Thanh Du trách anh hận cô ấy, cũng không để ý đến Mặc Sơ, Mặc Sợ thì chịu tin việc đó là anh làm! Vì thế chúng tôi tự đi bắt tội phạm!"
Trong lòng Quyền Đế Sâm cũng lấy làm kinh ngạc, nơi thị phi thế này, cô cũng dám đích thân tới ư?
Nhưng trong nháy mắt, lồng ngực của anh lại như một thảo nguyên bao la, màu lục mênh mông bát ngát kia, tựa như hợp làm một với bầu trời, khiến cho lòng dạ của người ta cũng trở nên rộng dần.
Mà cảm giác mênh mông bát ngát này, là một người phụ nữ mang lại cho anh!
Quyền Đế Sâm nhìn Trịnh Ngạo Tuyết một cái: "Ngạo Tuyết, giao cho cô xử lý, có xử lý tốt được không?"
"Này là coi thường bản lĩnh của tôi đấy!" Trịnh Ngạo Tuyết cười hắc hắc: "Vừa nãy tôi là người đi bắt anh ta đấy! Tôi một chiêu cầm nã thủ, anh ta liền không còn đất diễn!"
"Tốt lắm, có kết quả thì gọi cho tôi!" Quyền Đế Sâm đưa tay về phía Mặc Sơ.
Mặc Sơ đặt bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay của anh, anh kéo cô đến trước mặt Trịnh Ngạo Tuyết: "Đây là Trịnh Ngạo Tuyết..."