Lục Vũ Trạch đã đẩy bằng ca của Quyền Đế Sâm vào trong phòng bệnh của anh.
Mặc Sợ bế Mặc Hàm, một y tá nam khác bể Mặc Hi, cùng đi vào phòng của các con.
Mặc Sở thu xếp ổn thỏa cho hai đứa bé xong, cô đắt chăn lên, tắt đèn, đóng cửa lại, đi đến phòng bệnh của Quyền Đế Sâm.
Nhân viên chăm sóc và chữa bệnh đều đã đi ra hết rồi, trong phòng chỉ có một mình anh.
Mặc Sơ đi vào, đóng cửa lại, cô đi đến bên cạnh anh.
Cô bị các con giày vò hơn nửa đêm, vừa mệt vừa buồn ngủ, anh ngủ cạnh anh, chẳng mấy chốc đã tiến vào mộng đẹp.
Quyền Để Sâm nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa má cô, có lẽ là cô cảm thấy hơi ngứa, thế là hừ hừ hai tiếng như tiểu trư, sau đó lại ngủ say.
Sáng sớm hôm sau.
Khi Mặc Sơ còn chưa tỉnh ngủ thì Mặc Hi và Mặc Hàm đã chạy sang rồi.
"Con heo nhỏ lười biếng, mau dậy nào, ánh mặt trời chiếu đến mông rồi!" Mặc Hi hô lên bên tai cô.
Mặc Sơ nghĩ thầm, chân phơi nắng cô cũng không muốn dậy.
Mặc Hàm cười nói: "Bữa sáng mà Daddy nấu đang ở trên bàn! Sáng nay có bánh chèo tôm trong suốt..."
Mặc Sơ lập tức trở mình bò dậy: "Thật sao?"
Hình như cô đã ngửi thấy mùi phòng bếp có mùi bay vào, mà Quyền Đế Sâm ở bên cạnh, cũng không biết là dậy lúc nào.
Anh là một người nói lời giữ lời, anh nói gì thì sẽ làm cái đấy.
Nhưng mà, vết thương ở chân anh nghiêm trọng đến thế, sao anh còn nấu bữa sáng được!
Mặc Sơ cũng chưa có rửa mặt đã chạy thẳng vào phòng bếp: "Để Sâm, anh."
Cô còn chưa nói xong, Quyền Đế Sâm đã bưng món bánh chèo tôm vừa hấp ra, vỏ mỏng nhân nhiều, vỏ ở bên ngoài đều lóng lánh trong suốt, bên trong lớp vỏ toàn là thịt tôm, rõ ràng có thể thấy được!
Bánh chèo tôm như này, không chỉ là ngửi mùi, màu sắc hình dạng cũng là loại một!
Mặc Sơ thật sự không tưởng tượng nổi, đôi bàn tay to chuyên làm việc lớn, thế mà lại biết nấu đồ ăn tinh xảo như này.
Mặc Hàm đã chảy nước miếng rồi, cô bé nhận bán chèo tôm trên tay bố.
"Cẩn thận nóng!" Quyền Để Sâm bê đến bên cạnh bàn: "Hi Hi, Hàm Hàm, đi ăn thôi!"
Quyền Đế Sâm nói xong thì lại đi vào phòng bếp, Mặc Sơ cũng đi vào theo: "Đế Sâm, đợi sức khỏe anh tốt rồi làm sau đi!"
Trên tay Quyền Đế Sâm dính một ít bột mỳ, anh bôi một chút lên má cô: "Mèo nhỏ, em có đói bụng không?"
"Đói." Mặc Sơ kéo dài âm cuối, cô cũng ham ăn.
Khi Quyền Đế Sâm dùng đũa gắp một miếng đất cho cô ăn, đột nhiên ở cửa đã truyền đến một tiếng: "Anh cả, tôi cũng đói!"
Tối qua, Quyền Đế Đình đã chuyển về bệnh viện Quyền Thị rồi, sáng sớm anh ta đã nghe nói bọn họ cũng đang ở đây, thế là anh lập tức tới vô giúp vui!
Lúc này, Quyền Đế Đình ngồi trên xe lăn, anh ta tự đẩy xe lăn vào.
Mặc Sơ nhìn anh ta, anh đã bị thương và phải ngồi trên xe lăn, Quyền Đế Sâm cũng bị thương, người ta còn đứng lên nấu bữa sáng kia kìa.
Da mặt của Quyền Để Đình này cũng dày thật đấy, anh ta còn không biết xấu hổ mà muốn ăn bữa sáng cùng bọn họ.