"Phập phập phập phập phập..." Mấy dao rơi xuống, trên người Trần Chân Dao cũng đã có vài lỗ máu.
Mặc Sơ chỉ cảm thấy cô được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt, cô ngả người vào trong lồng ngực dày rộng mà ấm áp của anh, mặc dù mùi rất quen thuộc như thế này, cô vẫn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi có ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay anh đã ôm chặt cô, làm cô chỉ ở trong lòng anh, không cần nói một câu nào, anh cứ thế cho cô một bến cảng ấm áp.
Mãi đến khi Mặc Sơ nghe thấy vài miếng kêu cứu mỏng manh, cô mới nhìn qua.
Chỉ thấy Trần Chân Dao đã ngã trong vũng máu, còn Mặc Chiêu Đệ thì cầm một con dao gọt hoa quả, điên cuồng đâm về phía cảnh sát!
vietwriter.vn
Cảnh sát tiến lên tóm được cô ta, cô ta hét lên như điên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải giết Mặc Sơ... từ nhỏ cái gì cô cũng hơn tôi, lớn lên rồi cũng gả cho...đám tốt."
Lòng ghanh tụ, cuối cùng đã làm cho Mặc Chiều Đệ mất lý trí, nhưng mà, cái đang chờ cô ta cũng chính là tai ương tù ngục.
Xe cấp cứu tới đưa Trần Chân Dao tới bệnh viện, nhưng mà, bác sĩ tuyên bố, vết thương của bà ta quá nặng và đã qua đời rồi.
Còn Mặc Chiều Đệ thì là liên quan đến tội cố ý giết người, bị giữ lại ngay lúc đó, hôm khác sẽ tiến hành tuyên án trên tòa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Mặc đã lên trang đầu báo thành phố S.
Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, vợ và con gái ông ta bị thần lừa, sau tang lễ vợ đi báo cảnh sát, con gái thì mất tiền mất sắc điên cuồng giết người, con gái giết chết mẹ, bây giờ con gái đang đối mặt với tội danh cố ý giết người...
Tin tức này vừa ra, những người cảm thấy khiếp sợ không chỉ có nhân dân thành phố S, chủ yếu nhất còn có nhà họ Long và nhà họ Mộ.
vietwriter.vn
Điều này làm cho Long Diệu Thiên và Mộ Thể Trung đều nhận thức được cừu hận khắc cốt ghi tâm của Quyền Đế Sâm, và cả kế hoạch cặn kẽ không chê vào đâu được của anh nữa.
Đêm nay, người vui vẻ vẫn là người vui vẻ.
Không ai vào được thế giới của người khác!
Mỗi người, đều có thế giới khác nhau.
Sau khi lo liệu hậu sự của Trần Chân Dao xong, tâm trạng Mặc Sơ cũng hơi trầm, đây là gia đình hồi nhỏ của cô, cứ thể không còn nữa!
Cô ngồi một mình trong căn phòng tối om, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao trên trời.
Ánh sao đêm nay cũng không sáng ngời.
Cô lẳng lặng sờ lên từng đồ vật ở nơi từng là nhà của cô.
Bất luận từng cười vui, hay là đau khổ, bất luận từng có bao nhiêu trận cãi vã, bất luận từng có bao nhiêu nỗi tủi, giờ phút này theo sự ra đi của ông bà Mặc Thị, tất cả đều đã tan thành mây khói!
Tuy Mặc SỢ sinh trưởng như cỏ dại, cô cũng chưa trải qua sự qua đời của người thân, hơn nữa còn là trong mấy ngày ngắn ngủi, song thân đồng thời ra đi.
Mặc dù vợ chồng Mặc Thị đối xử với cô chẳng tốt gì, nhưng mà, cô cũng từng gọi bọn họ một tiếng bố một tiếng mẹ!
Nơi mà Mặc Chiêu Đệ giỏi nhất, tất nhiên chính là trong bức tường cao.
Mặc Sơ không thương xót cho cô ta, phải biết rằng, cô cũng từng cho Mặc Chiêu Đệ rất nhiều cơ hội, chẳng qua, mỗi lần, Mặc Chiêu Đệ đều chà đạp cơ hội của cô xuống chân.
May mà, Thiệu Vĩ Trạch sẽ học tập ở nước ngoài, Mặc Tử Mãnh trải qua những chuyện này, hi vọng cậu ta trưởng thành lên.
Còn bản thân Mặc Sa, cô cũng sẽ sống thật tốt, chỉ là, cô sẽ sống càng cảm ơn, tích cực, cố gắng hơn.
Khi cô ngồi trong phòng từng người, Quyền Đế Sâm cũng không quấy rầy cô.
Quyền Đế Sâm mở một bộ dụng cụ trà mới ra, gỗ tử đàn hảo hạng, tỏa ra mùi thơm ngát của gỗ, anh còn mở túi trà, mùi hương của Thiết Quan Âm không nồng nhưng lại lưu rất lâu.
Anh ngồi trong sân, pha trà, cảm nhận gió đêm có vài phần khô hanh, nhưng mà, lòng anh lại yên tĩnh như nước.
Lắng đọng lại chân chính là sau khi lên lên xuống xuống, vẫn là trồng hoa nở hoa tàn trước cửa với vẻ hờ hững, vẫn là yên tĩnh xem gió nổi mây bay điềm tĩnh như họa.
Khi Mặc Sơ mở cửa ra, đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy mùi trà thoang thoảng, cô tìm theo mùi hương rồi nhìn thấy người đàn ông trong sân.
Anh đang ở dưới ánh trăng sáng tỏ, bên cạnh đặt một bộ dụng cụ pha trà, tuy Mặc Sơ không hiểu lắm, nhưng cô có thể nhìn ra, đây là bộ pha trà cực tốt.
Mặc Sơ ngồi xuống ghế đối diện anh, Quyền Đế Sâm rót một ly trà, đưa lên tay cô.
Mặc Sơ nhận ly trà, cô nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị rất thơm!
"Không ngờ, anh Quyền cũng biết pha trà à?" Qủa thật là Mặc SƠ có hơi bất ngờ.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Lần đầu tiên!"
Lúc anh nhìn Mặc Sở, trong đôi mắt là sự cưng chiều dịu dàng, cưng chiều như thế, phảng phất như hương trà này rất có khả năng lưu hương bên cạnh cô vậy.
Mặc Sơ có thể cảm nhận được tâm ý của anh, anh vốn không phải kiểu đàn ông giỏi biểu lộ tấm lòng.
"Cảm ơn!" Cô nói nhỏ.
Quyền Đế Sâm lấy lại cốc trà trống trong tay cô, sau đó anh lại rót cho cô một chén trà ngon: "Trà và rượu, đều là văn hóa cổ xưa nhất của đất nước chúng ta, uống rượu với tri kỷ đời mình là chuyện cực kỳ vui vẻ. Thưởng thức trà với bạn đời cũng là chuyện tốt đẹp nhất!"
Mặc Solệ nóng quanh tròng nhìn anh, cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh.
Anh ôm cô vào lòng, hai tay cô thì ôm cổ anh, tận tình hít thở mùi của anh, mùi hương của
trà, và cả mùi của thủy triều trong đêm hè này nữa.
Sau khi kết thúc tang lễ của bố mẹ Mặc Thị, Mặc Sơ trở về công ty làm việc.
Case mà cô nhận lần trước, có liên quan đến chuyện Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn.
Còn Mặc Chiều Đệ, cô ta đã giết đỏ cả mắt rồi, cô ta lại đâm về phía Trần Chân Dao.
"Phập phập phập phập phập..." Mấy dao rơi xuống, trên người Trần Chân Dao cũng đã có vài lỗ máu.
Mặc Sơ chỉ cảm thấy cô được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt, cô ngả người vào trong lồng ngực dày rộng mà ấm áp của anh, mặc dù mùi rất quen thuộc như thế này, cô vẫn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi có ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay anh đã ôm chặt cô, làm cô chỉ ở trong lòng anh, không cần nói một câu nào, anh cứ thế cho cô một bến cảng ấm áp.
Mãi đến khi Mặc Sơ nghe thấy vài miếng kêu cứu mỏng manh, cô mới nhìn qua.
Chỉ thấy Trần Chân Dao đã ngã trong vũng máu, còn Mặc Chiêu Đệ thì cầm một con dao gọt hoa quả, điên cuồng đâm về phía cảnh sát!
vietwriter.vn
Cảnh sát tiến lên tóm được cô ta, cô ta hét lên như điên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải giết Mặc Sơ... từ nhỏ cái gì cô cũng hơn tôi, lớn lên rồi cũng gả cho...đám tốt."
Lòng ghanh tụ, cuối cùng đã làm cho Mặc Chiều Đệ mất lý trí, nhưng mà, cái đang chờ cô ta cũng chính là tai ương tù ngục.
Xe cấp cứu tới đưa Trần Chân Dao tới bệnh viện, nhưng mà, bác sĩ tuyên bố, vết thương của bà ta quá nặng và đã qua đời rồi.
Còn Mặc Chiều Đệ thì là liên quan đến tội cố ý giết người, bị giữ lại ngay lúc đó, hôm khác sẽ tiến hành tuyên án trên tòa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Mặc đã lên trang đầu báo thành phố S.
Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, vợ và con gái ông ta bị thần lừa, sau tang lễ vợ đi báo cảnh sát, con gái thì mất tiền mất sắc điên cuồng giết người, con gái giết chết mẹ, bây giờ con gái đang đối mặt với tội danh cố ý giết người...
Tin tức này vừa ra, những người cảm thấy khiếp sợ không chỉ có nhân dân thành phố S, chủ yếu nhất còn có nhà họ Long và nhà họ Mộ.
vietwriter.vn
Điều này làm cho Long Diệu Thiên và Mộ Thể Trung đều nhận thức được cừu hận khắc cốt ghi tâm của Quyền Đế Sâm, và cả kế hoạch cặn kẽ không chê vào đâu được của anh nữa.
Đêm nay, người vui vẻ vẫn là người vui vẻ.
Không ai vào được thế giới của người khác!
Mỗi người, đều có thế giới khác nhau.
Sau khi lo liệu hậu sự của Trần Chân Dao xong, tâm trạng Mặc Sơ cũng hơi trầm, đây là gia đình hồi nhỏ của cô, cứ thể không còn nữa!
Cô ngồi một mình trong căn phòng tối om, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao trên trời.
Ánh sao đêm nay cũng không sáng ngời.
Cô lẳng lặng sờ lên từng đồ vật ở nơi từng là nhà của cô.
Bất luận từng cười vui, hay là đau khổ, bất luận từng có bao nhiêu trận cãi vã, bất luận từng có bao nhiêu nỗi tủi, giờ phút này theo sự ra đi của ông bà Mặc Thị, tất cả đều đã tan thành mây khói!
Tuy Mặc SỢ sinh trưởng như cỏ dại, cô cũng chưa trải qua sự qua đời của người thân, hơn nữa còn là trong mấy ngày ngắn ngủi, song thân đồng thời ra đi.
Mặc dù vợ chồng Mặc Thị đối xử với cô chẳng tốt gì, nhưng mà, cô cũng từng gọi bọn họ một tiếng bố một tiếng mẹ!
Nơi mà Mặc Chiêu Đệ giỏi nhất, tất nhiên chính là trong bức tường cao.
Mặc Sơ không thương xót cho cô ta, phải biết rằng, cô cũng từng cho Mặc Chiêu Đệ rất nhiều cơ hội, chẳng qua, mỗi lần, Mặc Chiêu Đệ đều chà đạp cơ hội của cô xuống chân.
May mà, Thiệu Vĩ Trạch sẽ học tập ở nước ngoài, Mặc Tử Mãnh trải qua những chuyện này, hi vọng cậu ta trưởng thành lên.
Còn bản thân Mặc Sa, cô cũng sẽ sống thật tốt, chỉ là, cô sẽ sống càng cảm ơn, tích cực, cố gắng hơn.
Khi cô ngồi trong phòng từng người, Quyền Đế Sâm cũng không quấy rầy cô.
Quyền Đế Sâm mở một bộ dụng cụ trà mới ra, gỗ tử đàn hảo hạng, tỏa ra mùi thơm ngát của gỗ, anh còn mở túi trà, mùi hương của Thiết Quan Âm không nồng nhưng lại lưu rất lâu.
Anh ngồi trong sân, pha trà, cảm nhận gió đêm có vài phần khô hanh, nhưng mà, lòng anh lại yên tĩnh như nước.
Lắng đọng lại chân chính là sau khi lên lên xuống xuống, vẫn là trồng hoa nở hoa tàn trước cửa với vẻ hờ hững, vẫn là yên tĩnh xem gió nổi mây bay điềm tĩnh như họa.
Khi Mặc Sơ mở cửa ra, đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy mùi trà thoang thoảng, cô tìm theo mùi hương rồi nhìn thấy người đàn ông trong sân.
Anh đang ở dưới ánh trăng sáng tỏ, bên cạnh đặt một bộ dụng cụ pha trà, tuy Mặc Sơ không hiểu lắm, nhưng cô có thể nhìn ra, đây là bộ pha trà cực tốt.
Mặc Sơ ngồi xuống ghế đối diện anh, Quyền Đế Sâm rót một ly trà, đưa lên tay cô.
Mặc Sơ nhận ly trà, cô nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị rất thơm!
"Không ngờ, anh Quyền cũng biết pha trà à?" Qủa thật là Mặc SƠ có hơi bất ngờ.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Lần đầu tiên!"
Lúc anh nhìn Mặc Sở, trong đôi mắt là sự cưng chiều dịu dàng, cưng chiều như thế, phảng phất như hương trà này rất có khả năng lưu hương bên cạnh cô vậy.
Mặc Sơ có thể cảm nhận được tâm ý của anh, anh vốn không phải kiểu đàn ông giỏi biểu lộ tấm lòng.
"Cảm ơn!" Cô nói nhỏ.
Quyền Đế Sâm lấy lại cốc trà trống trong tay cô, sau đó anh lại rót cho cô một chén trà ngon: "Trà và rượu, đều là văn hóa cổ xưa nhất của đất nước chúng ta, uống rượu với tri kỷ đời mình là chuyện cực kỳ vui vẻ. Thưởng thức trà với bạn đời cũng là chuyện tốt đẹp nhất!"
Mặc Solệ nóng quanh tròng nhìn anh, cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh.
Anh ôm cô vào lòng, hai tay cô thì ôm cổ anh, tận tình hít thở mùi của anh, mùi hương của
trà, và cả mùi của thủy triều trong đêm hè này nữa.
Sau khi kết thúc tang lễ của bố mẹ Mặc Thị, Mặc Sơ trở về công ty làm việc.
Case mà cô nhận lần trước, có liên quan đến chuyện Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Còn Mặc Chiều Đệ, cô ta đã giết đỏ cả mắt rồi, cô ta lại đâm về phía Trần Chân Dao.
"Phập phập phập phập phập..." Mấy dao rơi xuống, trên người Trần Chân Dao cũng đã có vài lỗ máu.
Mặc Sơ chỉ cảm thấy cô được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt, cô ngả người vào trong lồng ngực dày rộng mà ấm áp của anh, mặc dù mùi rất quen thuộc như thế này, cô vẫn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi có ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay anh đã ôm chặt cô, làm cô chỉ ở trong lòng anh, không cần nói một câu nào, anh cứ thế cho cô một bến cảng ấm áp.
Mãi đến khi Mặc Sơ nghe thấy vài miếng kêu cứu mỏng manh, cô mới nhìn qua.
Chỉ thấy Trần Chân Dao đã ngã trong vũng máu, còn Mặc Chiêu Đệ thì cầm một con dao gọt hoa quả, điên cuồng đâm về phía cảnh sát!
vietwriter.vn
Cảnh sát tiến lên tóm được cô ta, cô ta hét lên như điên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải giết Mặc Sơ... từ nhỏ cái gì cô cũng hơn tôi, lớn lên rồi cũng gả cho...đám tốt."
Lòng ghanh tụ, cuối cùng đã làm cho Mặc Chiều Đệ mất lý trí, nhưng mà, cái đang chờ cô ta cũng chính là tai ương tù ngục.
Xe cấp cứu tới đưa Trần Chân Dao tới bệnh viện, nhưng mà, bác sĩ tuyên bố, vết thương của bà ta quá nặng và đã qua đời rồi.
Còn Mặc Chiều Đệ thì là liên quan đến tội cố ý giết người, bị giữ lại ngay lúc đó, hôm khác sẽ tiến hành tuyên án trên tòa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Mặc đã lên trang đầu báo thành phố S.
Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, vợ và con gái ông ta bị thần lừa, sau tang lễ vợ đi báo cảnh sát, con gái thì mất tiền mất sắc điên cuồng giết người, con gái giết chết mẹ, bây giờ con gái đang đối mặt với tội danh cố ý giết người...
Tin tức này vừa ra, những người cảm thấy khiếp sợ không chỉ có nhân dân thành phố S, chủ yếu nhất còn có nhà họ Long và nhà họ Mộ.
vietwriter.vn
Điều này làm cho Long Diệu Thiên và Mộ Thể Trung đều nhận thức được cừu hận khắc cốt ghi tâm của Quyền Đế Sâm, và cả kế hoạch cặn kẽ không chê vào đâu được của anh nữa.
Đêm nay, người vui vẻ vẫn là người vui vẻ.
Không ai vào được thế giới của người khác!
Mỗi người, đều có thế giới khác nhau.
Sau khi lo liệu hậu sự của Trần Chân Dao xong, tâm trạng Mặc Sơ cũng hơi trầm, đây là gia đình hồi nhỏ của cô, cứ thể không còn nữa!
Cô ngồi một mình trong căn phòng tối om, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao trên trời.
Ánh sao đêm nay cũng không sáng ngời.
Cô lẳng lặng sờ lên từng đồ vật ở nơi từng là nhà của cô.
Bất luận từng cười vui, hay là đau khổ, bất luận từng có bao nhiêu trận cãi vã, bất luận từng có bao nhiêu nỗi tủi, giờ phút này theo sự ra đi của ông bà Mặc Thị, tất cả đều đã tan thành mây khói!
Tuy Mặc SỢ sinh trưởng như cỏ dại, cô cũng chưa trải qua sự qua đời của người thân, hơn nữa còn là trong mấy ngày ngắn ngủi, song thân đồng thời ra đi.
Mặc dù vợ chồng Mặc Thị đối xử với cô chẳng tốt gì, nhưng mà, cô cũng từng gọi bọn họ một tiếng bố một tiếng mẹ!
Nơi mà Mặc Chiêu Đệ giỏi nhất, tất nhiên chính là trong bức tường cao.
Mặc Sơ không thương xót cho cô ta, phải biết rằng, cô cũng từng cho Mặc Chiêu Đệ rất nhiều cơ hội, chẳng qua, mỗi lần, Mặc Chiêu Đệ đều chà đạp cơ hội của cô xuống chân.
May mà, Thiệu Vĩ Trạch sẽ học tập ở nước ngoài, Mặc Tử Mãnh trải qua những chuyện này, hi vọng cậu ta trưởng thành lên.
Còn bản thân Mặc Sa, cô cũng sẽ sống thật tốt, chỉ là, cô sẽ sống càng cảm ơn, tích cực, cố gắng hơn.
Khi cô ngồi trong phòng từng người, Quyền Đế Sâm cũng không quấy rầy cô.
Quyền Đế Sâm mở một bộ dụng cụ trà mới ra, gỗ tử đàn hảo hạng, tỏa ra mùi thơm ngát của gỗ, anh còn mở túi trà, mùi hương của Thiết Quan Âm không nồng nhưng lại lưu rất lâu.
Anh ngồi trong sân, pha trà, cảm nhận gió đêm có vài phần khô hanh, nhưng mà, lòng anh lại yên tĩnh như nước.
Lắng đọng lại chân chính là sau khi lên lên xuống xuống, vẫn là trồng hoa nở hoa tàn trước cửa với vẻ hờ hững, vẫn là yên tĩnh xem gió nổi mây bay điềm tĩnh như họa.
Khi Mặc Sơ mở cửa ra, đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy mùi trà thoang thoảng, cô tìm theo mùi hương rồi nhìn thấy người đàn ông trong sân.
Anh đang ở dưới ánh trăng sáng tỏ, bên cạnh đặt một bộ dụng cụ pha trà, tuy Mặc Sơ không hiểu lắm, nhưng cô có thể nhìn ra, đây là bộ pha trà cực tốt.
Mặc Sơ ngồi xuống ghế đối diện anh, Quyền Đế Sâm rót một ly trà, đưa lên tay cô.
Mặc Sơ nhận ly trà, cô nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị rất thơm!
"Không ngờ, anh Quyền cũng biết pha trà à?" Qủa thật là Mặc SƠ có hơi bất ngờ.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Lần đầu tiên!"
Lúc anh nhìn Mặc Sở, trong đôi mắt là sự cưng chiều dịu dàng, cưng chiều như thế, phảng phất như hương trà này rất có khả năng lưu hương bên cạnh cô vậy.
Mặc Sơ có thể cảm nhận được tâm ý của anh, anh vốn không phải kiểu đàn ông giỏi biểu lộ tấm lòng.
"Cảm ơn!" Cô nói nhỏ.
Quyền Đế Sâm lấy lại cốc trà trống trong tay cô, sau đó anh lại rót cho cô một chén trà ngon: "Trà và rượu, đều là văn hóa cổ xưa nhất của đất nước chúng ta, uống rượu với tri kỷ đời mình là chuyện cực kỳ vui vẻ. Thưởng thức trà với bạn đời cũng là chuyện tốt đẹp nhất!"
Mặc Solệ nóng quanh tròng nhìn anh, cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh.
Anh ôm cô vào lòng, hai tay cô thì ôm cổ anh, tận tình hít thở mùi của anh, mùi hương của
trà, và cả mùi của thủy triều trong đêm hè này nữa.
Sau khi kết thúc tang lễ của bố mẹ Mặc Thị, Mặc Sơ trở về công ty làm việc.
Case mà cô nhận lần trước, có liên quan đến chuyện Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn.
Còn Mặc Chiều Đệ, cô ta đã giết đỏ cả mắt rồi, cô ta lại đâm về phía Trần Chân Dao.
"Phập phập phập phập phập..." Mấy dao rơi xuống, trên người Trần Chân Dao cũng đã có vài lỗ máu.
Mặc Sơ chỉ cảm thấy cô được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt, cô ngả người vào trong lồng ngực dày rộng mà ấm áp của anh, mặc dù mùi rất quen thuộc như thế này, cô vẫn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi có ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay anh đã ôm chặt cô, làm cô chỉ ở trong lòng anh, không cần nói một câu nào, anh cứ thế cho cô một bến cảng ấm áp.
Mãi đến khi Mặc Sơ nghe thấy vài miếng kêu cứu mỏng manh, cô mới nhìn qua.
Chỉ thấy Trần Chân Dao đã ngã trong vũng máu, còn Mặc Chiêu Đệ thì cầm một con dao gọt hoa quả, điên cuồng đâm về phía cảnh sát!
vietwriter.vn
Cảnh sát tiến lên tóm được cô ta, cô ta hét lên như điên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải giết Mặc Sơ... từ nhỏ cái gì cô cũng hơn tôi, lớn lên rồi cũng gả cho...đám tốt."
Lòng ghanh tụ, cuối cùng đã làm cho Mặc Chiều Đệ mất lý trí, nhưng mà, cái đang chờ cô ta cũng chính là tai ương tù ngục.
Xe cấp cứu tới đưa Trần Chân Dao tới bệnh viện, nhưng mà, bác sĩ tuyên bố, vết thương của bà ta quá nặng và đã qua đời rồi.
Còn Mặc Chiều Đệ thì là liên quan đến tội cố ý giết người, bị giữ lại ngay lúc đó, hôm khác sẽ tiến hành tuyên án trên tòa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Mặc đã lên trang đầu báo thành phố S.
Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, vợ và con gái ông ta bị thần lừa, sau tang lễ vợ đi báo cảnh sát, con gái thì mất tiền mất sắc điên cuồng giết người, con gái giết chết mẹ, bây giờ con gái đang đối mặt với tội danh cố ý giết người...
Tin tức này vừa ra, những người cảm thấy khiếp sợ không chỉ có nhân dân thành phố S, chủ yếu nhất còn có nhà họ Long và nhà họ Mộ.
vietwriter.vn
Điều này làm cho Long Diệu Thiên và Mộ Thể Trung đều nhận thức được cừu hận khắc cốt ghi tâm của Quyền Đế Sâm, và cả kế hoạch cặn kẽ không chê vào đâu được của anh nữa.
Đêm nay, người vui vẻ vẫn là người vui vẻ.
Không ai vào được thế giới của người khác!
Mỗi người, đều có thế giới khác nhau.
Sau khi lo liệu hậu sự của Trần Chân Dao xong, tâm trạng Mặc Sơ cũng hơi trầm, đây là gia đình hồi nhỏ của cô, cứ thể không còn nữa!
Cô ngồi một mình trong căn phòng tối om, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao trên trời.
Ánh sao đêm nay cũng không sáng ngời.
Cô lẳng lặng sờ lên từng đồ vật ở nơi từng là nhà của cô.
Bất luận từng cười vui, hay là đau khổ, bất luận từng có bao nhiêu trận cãi vã, bất luận từng có bao nhiêu nỗi tủi, giờ phút này theo sự ra đi của ông bà Mặc Thị, tất cả đều đã tan thành mây khói!
Tuy Mặc SỢ sinh trưởng như cỏ dại, cô cũng chưa trải qua sự qua đời của người thân, hơn nữa còn là trong mấy ngày ngắn ngủi, song thân đồng thời ra đi.
Mặc dù vợ chồng Mặc Thị đối xử với cô chẳng tốt gì, nhưng mà, cô cũng từng gọi bọn họ một tiếng bố một tiếng mẹ!
Nơi mà Mặc Chiêu Đệ giỏi nhất, tất nhiên chính là trong bức tường cao.
Mặc Sơ không thương xót cho cô ta, phải biết rằng, cô cũng từng cho Mặc Chiêu Đệ rất nhiều cơ hội, chẳng qua, mỗi lần, Mặc Chiêu Đệ đều chà đạp cơ hội của cô xuống chân.
May mà, Thiệu Vĩ Trạch sẽ học tập ở nước ngoài, Mặc Tử Mãnh trải qua những chuyện này, hi vọng cậu ta trưởng thành lên.
Còn bản thân Mặc Sa, cô cũng sẽ sống thật tốt, chỉ là, cô sẽ sống càng cảm ơn, tích cực, cố gắng hơn.
Khi cô ngồi trong phòng từng người, Quyền Đế Sâm cũng không quấy rầy cô.
Quyền Đế Sâm mở một bộ dụng cụ trà mới ra, gỗ tử đàn hảo hạng, tỏa ra mùi thơm ngát của gỗ, anh còn mở túi trà, mùi hương của Thiết Quan Âm không nồng nhưng lại lưu rất lâu.
Anh ngồi trong sân, pha trà, cảm nhận gió đêm có vài phần khô hanh, nhưng mà, lòng anh lại yên tĩnh như nước.
Lắng đọng lại chân chính là sau khi lên lên xuống xuống, vẫn là trồng hoa nở hoa tàn trước cửa với vẻ hờ hững, vẫn là yên tĩnh xem gió nổi mây bay điềm tĩnh như họa.
Khi Mặc Sơ mở cửa ra, đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy mùi trà thoang thoảng, cô tìm theo mùi hương rồi nhìn thấy người đàn ông trong sân.
Anh đang ở dưới ánh trăng sáng tỏ, bên cạnh đặt một bộ dụng cụ pha trà, tuy Mặc Sơ không hiểu lắm, nhưng cô có thể nhìn ra, đây là bộ pha trà cực tốt.
Mặc Sơ ngồi xuống ghế đối diện anh, Quyền Đế Sâm rót một ly trà, đưa lên tay cô.
Mặc Sơ nhận ly trà, cô nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị rất thơm!
"Không ngờ, anh Quyền cũng biết pha trà à?" Qủa thật là Mặc SƠ có hơi bất ngờ.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Lần đầu tiên!"
Lúc anh nhìn Mặc Sở, trong đôi mắt là sự cưng chiều dịu dàng, cưng chiều như thế, phảng phất như hương trà này rất có khả năng lưu hương bên cạnh cô vậy.
Mặc Sơ có thể cảm nhận được tâm ý của anh, anh vốn không phải kiểu đàn ông giỏi biểu lộ tấm lòng.
"Cảm ơn!" Cô nói nhỏ.
Quyền Đế Sâm lấy lại cốc trà trống trong tay cô, sau đó anh lại rót cho cô một chén trà ngon: "Trà và rượu, đều là văn hóa cổ xưa nhất của đất nước chúng ta, uống rượu với tri kỷ đời mình là chuyện cực kỳ vui vẻ. Thưởng thức trà với bạn đời cũng là chuyện tốt đẹp nhất!"
Mặc Solệ nóng quanh tròng nhìn anh, cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh.
Anh ôm cô vào lòng, hai tay cô thì ôm cổ anh, tận tình hít thở mùi của anh, mùi hương của
trà, và cả mùi của thủy triều trong đêm hè này nữa.
Sau khi kết thúc tang lễ của bố mẹ Mặc Thị, Mặc Sơ trở về công ty làm việc.
Case mà cô nhận lần trước, có liên quan đến chuyện Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Còn Mặc Chiều Đệ, cô ta đã giết đỏ cả mắt rồi, cô ta lại đâm về phía Trần Chân Dao.
"Phập phập phập phập phập..." Mấy dao rơi xuống, trên người Trần Chân Dao cũng đã có vài lỗ máu.
Mặc Sơ chỉ cảm thấy cô được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt, cô ngả người vào trong lồng ngực dày rộng mà ấm áp của anh, mặc dù mùi rất quen thuộc như thế này, cô vẫn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi có ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay anh đã ôm chặt cô, làm cô chỉ ở trong lòng anh, không cần nói một câu nào, anh cứ thế cho cô một bến cảng ấm áp.
Mãi đến khi Mặc Sơ nghe thấy vài miếng kêu cứu mỏng manh, cô mới nhìn qua.
Chỉ thấy Trần Chân Dao đã ngã trong vũng máu, còn Mặc Chiêu Đệ thì cầm một con dao gọt hoa quả, điên cuồng đâm về phía cảnh sát!
vietwriter.vn
Cảnh sát tiến lên tóm được cô ta, cô ta hét lên như điên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải giết Mặc Sơ... từ nhỏ cái gì cô cũng hơn tôi, lớn lên rồi cũng gả cho...đám tốt."
Lòng ghanh tụ, cuối cùng đã làm cho Mặc Chiều Đệ mất lý trí, nhưng mà, cái đang chờ cô ta cũng chính là tai ương tù ngục.
Xe cấp cứu tới đưa Trần Chân Dao tới bệnh viện, nhưng mà, bác sĩ tuyên bố, vết thương của bà ta quá nặng và đã qua đời rồi.
Còn Mặc Chiều Đệ thì là liên quan đến tội cố ý giết người, bị giữ lại ngay lúc đó, hôm khác sẽ tiến hành tuyên án trên tòa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Mặc đã lên trang đầu báo thành phố S.
Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, vợ và con gái ông ta bị thần lừa, sau tang lễ vợ đi báo cảnh sát, con gái thì mất tiền mất sắc điên cuồng giết người, con gái giết chết mẹ, bây giờ con gái đang đối mặt với tội danh cố ý giết người...
Tin tức này vừa ra, những người cảm thấy khiếp sợ không chỉ có nhân dân thành phố S, chủ yếu nhất còn có nhà họ Long và nhà họ Mộ.
vietwriter.vn
Điều này làm cho Long Diệu Thiên và Mộ Thể Trung đều nhận thức được cừu hận khắc cốt ghi tâm của Quyền Đế Sâm, và cả kế hoạch cặn kẽ không chê vào đâu được của anh nữa.
Đêm nay, người vui vẻ vẫn là người vui vẻ.
Không ai vào được thế giới của người khác!
Mỗi người, đều có thế giới khác nhau.
Sau khi lo liệu hậu sự của Trần Chân Dao xong, tâm trạng Mặc Sơ cũng hơi trầm, đây là gia đình hồi nhỏ của cô, cứ thể không còn nữa!
Cô ngồi một mình trong căn phòng tối om, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao trên trời.
Ánh sao đêm nay cũng không sáng ngời.
Cô lẳng lặng sờ lên từng đồ vật ở nơi từng là nhà của cô.
Bất luận từng cười vui, hay là đau khổ, bất luận từng có bao nhiêu trận cãi vã, bất luận từng có bao nhiêu nỗi tủi, giờ phút này theo sự ra đi của ông bà Mặc Thị, tất cả đều đã tan thành mây khói!
Tuy Mặc SỢ sinh trưởng như cỏ dại, cô cũng chưa trải qua sự qua đời của người thân, hơn nữa còn là trong mấy ngày ngắn ngủi, song thân đồng thời ra đi.
Mặc dù vợ chồng Mặc Thị đối xử với cô chẳng tốt gì, nhưng mà, cô cũng từng gọi bọn họ một tiếng bố một tiếng mẹ!
Nơi mà Mặc Chiêu Đệ giỏi nhất, tất nhiên chính là trong bức tường cao.
Mặc Sơ không thương xót cho cô ta, phải biết rằng, cô cũng từng cho Mặc Chiêu Đệ rất nhiều cơ hội, chẳng qua, mỗi lần, Mặc Chiêu Đệ đều chà đạp cơ hội của cô xuống chân.
May mà, Thiệu Vĩ Trạch sẽ học tập ở nước ngoài, Mặc Tử Mãnh trải qua những chuyện này, hi vọng cậu ta trưởng thành lên.
Còn bản thân Mặc Sa, cô cũng sẽ sống thật tốt, chỉ là, cô sẽ sống càng cảm ơn, tích cực, cố gắng hơn.
Khi cô ngồi trong phòng từng người, Quyền Đế Sâm cũng không quấy rầy cô.
Quyền Đế Sâm mở một bộ dụng cụ trà mới ra, gỗ tử đàn hảo hạng, tỏa ra mùi thơm ngát của gỗ, anh còn mở túi trà, mùi hương của Thiết Quan Âm không nồng nhưng lại lưu rất lâu.
Anh ngồi trong sân, pha trà, cảm nhận gió đêm có vài phần khô hanh, nhưng mà, lòng anh lại yên tĩnh như nước.
Lắng đọng lại chân chính là sau khi lên lên xuống xuống, vẫn là trồng hoa nở hoa tàn trước cửa với vẻ hờ hững, vẫn là yên tĩnh xem gió nổi mây bay điềm tĩnh như họa.
Khi Mặc Sơ mở cửa ra, đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy mùi trà thoang thoảng, cô tìm theo mùi hương rồi nhìn thấy người đàn ông trong sân.
Anh đang ở dưới ánh trăng sáng tỏ, bên cạnh đặt một bộ dụng cụ pha trà, tuy Mặc Sơ không hiểu lắm, nhưng cô có thể nhìn ra, đây là bộ pha trà cực tốt.
Mặc Sơ ngồi xuống ghế đối diện anh, Quyền Đế Sâm rót một ly trà, đưa lên tay cô.
Mặc Sơ nhận ly trà, cô nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị rất thơm!
"Không ngờ, anh Quyền cũng biết pha trà à?" Qủa thật là Mặc SƠ có hơi bất ngờ.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Lần đầu tiên!"
Lúc anh nhìn Mặc Sở, trong đôi mắt là sự cưng chiều dịu dàng, cưng chiều như thế, phảng phất như hương trà này rất có khả năng lưu hương bên cạnh cô vậy.
Mặc Sơ có thể cảm nhận được tâm ý của anh, anh vốn không phải kiểu đàn ông giỏi biểu lộ tấm lòng.
"Cảm ơn!" Cô nói nhỏ.
Quyền Đế Sâm lấy lại cốc trà trống trong tay cô, sau đó anh lại rót cho cô một chén trà ngon: "Trà và rượu, đều là văn hóa cổ xưa nhất của đất nước chúng ta, uống rượu với tri kỷ đời mình là chuyện cực kỳ vui vẻ. Thưởng thức trà với bạn đời cũng là chuyện tốt đẹp nhất!"
Mặc Solệ nóng quanh tròng nhìn anh, cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh.
Anh ôm cô vào lòng, hai tay cô thì ôm cổ anh, tận tình hít thở mùi của anh, mùi hương của
trà, và cả mùi của thủy triều trong đêm hè này nữa.
Sau khi kết thúc tang lễ của bố mẹ Mặc Thị, Mặc Sơ trở về công ty làm việc.
Case mà cô nhận lần trước, có liên quan đến chuyện Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn.
Còn Mặc Chiều Đệ, cô ta đã giết đỏ cả mắt rồi, cô ta lại đâm về phía Trần Chân Dao.
"Phập phập phập phập phập..." Mấy dao rơi xuống, trên người Trần Chân Dao cũng đã có vài lỗ máu.
Mặc Sơ chỉ cảm thấy cô được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt, cô ngả người vào trong lồng ngực dày rộng mà ấm áp của anh, mặc dù mùi rất quen thuộc như thế này, cô vẫn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi có ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay anh đã ôm chặt cô, làm cô chỉ ở trong lòng anh, không cần nói một câu nào, anh cứ thế cho cô một bến cảng ấm áp.
Mãi đến khi Mặc Sơ nghe thấy vài miếng kêu cứu mỏng manh, cô mới nhìn qua.
Chỉ thấy Trần Chân Dao đã ngã trong vũng máu, còn Mặc Chiêu Đệ thì cầm một con dao gọt hoa quả, điên cuồng đâm về phía cảnh sát!
vietwriter.vn
Cảnh sát tiến lên tóm được cô ta, cô ta hét lên như điên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải giết Mặc Sơ... từ nhỏ cái gì cô cũng hơn tôi, lớn lên rồi cũng gả cho...đám tốt."
Lòng ghanh tụ, cuối cùng đã làm cho Mặc Chiều Đệ mất lý trí, nhưng mà, cái đang chờ cô ta cũng chính là tai ương tù ngục.
Xe cấp cứu tới đưa Trần Chân Dao tới bệnh viện, nhưng mà, bác sĩ tuyên bố, vết thương của bà ta quá nặng và đã qua đời rồi.
Còn Mặc Chiều Đệ thì là liên quan đến tội cố ý giết người, bị giữ lại ngay lúc đó, hôm khác sẽ tiến hành tuyên án trên tòa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Mặc đã lên trang đầu báo thành phố S.
Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, vợ và con gái ông ta bị thần lừa, sau tang lễ vợ đi báo cảnh sát, con gái thì mất tiền mất sắc điên cuồng giết người, con gái giết chết mẹ, bây giờ con gái đang đối mặt với tội danh cố ý giết người...
Tin tức này vừa ra, những người cảm thấy khiếp sợ không chỉ có nhân dân thành phố S, chủ yếu nhất còn có nhà họ Long và nhà họ Mộ.
vietwriter.vn
Điều này làm cho Long Diệu Thiên và Mộ Thể Trung đều nhận thức được cừu hận khắc cốt ghi tâm của Quyền Đế Sâm, và cả kế hoạch cặn kẽ không chê vào đâu được của anh nữa.
Đêm nay, người vui vẻ vẫn là người vui vẻ.
Không ai vào được thế giới của người khác!
Mỗi người, đều có thế giới khác nhau.
Sau khi lo liệu hậu sự của Trần Chân Dao xong, tâm trạng Mặc Sơ cũng hơi trầm, đây là gia đình hồi nhỏ của cô, cứ thể không còn nữa!
Cô ngồi một mình trong căn phòng tối om, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao trên trời.
Ánh sao đêm nay cũng không sáng ngời.
Cô lẳng lặng sờ lên từng đồ vật ở nơi từng là nhà của cô.
Bất luận từng cười vui, hay là đau khổ, bất luận từng có bao nhiêu trận cãi vã, bất luận từng có bao nhiêu nỗi tủi, giờ phút này theo sự ra đi của ông bà Mặc Thị, tất cả đều đã tan thành mây khói!
Tuy Mặc SỢ sinh trưởng như cỏ dại, cô cũng chưa trải qua sự qua đời của người thân, hơn nữa còn là trong mấy ngày ngắn ngủi, song thân đồng thời ra đi.
Mặc dù vợ chồng Mặc Thị đối xử với cô chẳng tốt gì, nhưng mà, cô cũng từng gọi bọn họ một tiếng bố một tiếng mẹ!
Nơi mà Mặc Chiêu Đệ giỏi nhất, tất nhiên chính là trong bức tường cao.
Mặc Sơ không thương xót cho cô ta, phải biết rằng, cô cũng từng cho Mặc Chiêu Đệ rất nhiều cơ hội, chẳng qua, mỗi lần, Mặc Chiêu Đệ đều chà đạp cơ hội của cô xuống chân.
May mà, Thiệu Vĩ Trạch sẽ học tập ở nước ngoài, Mặc Tử Mãnh trải qua những chuyện này, hi vọng cậu ta trưởng thành lên.
Còn bản thân Mặc Sa, cô cũng sẽ sống thật tốt, chỉ là, cô sẽ sống càng cảm ơn, tích cực, cố gắng hơn.
Khi cô ngồi trong phòng từng người, Quyền Đế Sâm cũng không quấy rầy cô.
Quyền Đế Sâm mở một bộ dụng cụ trà mới ra, gỗ tử đàn hảo hạng, tỏa ra mùi thơm ngát của gỗ, anh còn mở túi trà, mùi hương của Thiết Quan Âm không nồng nhưng lại lưu rất lâu.
Anh ngồi trong sân, pha trà, cảm nhận gió đêm có vài phần khô hanh, nhưng mà, lòng anh lại yên tĩnh như nước.
Lắng đọng lại chân chính là sau khi lên lên xuống xuống, vẫn là trồng hoa nở hoa tàn trước cửa với vẻ hờ hững, vẫn là yên tĩnh xem gió nổi mây bay điềm tĩnh như họa.
Khi Mặc Sơ mở cửa ra, đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy mùi trà thoang thoảng, cô tìm theo mùi hương rồi nhìn thấy người đàn ông trong sân.
Anh đang ở dưới ánh trăng sáng tỏ, bên cạnh đặt một bộ dụng cụ pha trà, tuy Mặc Sơ không hiểu lắm, nhưng cô có thể nhìn ra, đây là bộ pha trà cực tốt.
Mặc Sơ ngồi xuống ghế đối diện anh, Quyền Đế Sâm rót một ly trà, đưa lên tay cô.
Mặc Sơ nhận ly trà, cô nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị rất thơm!
"Không ngờ, anh Quyền cũng biết pha trà à?" Qủa thật là Mặc SƠ có hơi bất ngờ.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Lần đầu tiên!"
Lúc anh nhìn Mặc Sở, trong đôi mắt là sự cưng chiều dịu dàng, cưng chiều như thế, phảng phất như hương trà này rất có khả năng lưu hương bên cạnh cô vậy.
Mặc Sơ có thể cảm nhận được tâm ý của anh, anh vốn không phải kiểu đàn ông giỏi biểu lộ tấm lòng.
"Cảm ơn!" Cô nói nhỏ.
Quyền Đế Sâm lấy lại cốc trà trống trong tay cô, sau đó anh lại rót cho cô một chén trà ngon: "Trà và rượu, đều là văn hóa cổ xưa nhất của đất nước chúng ta, uống rượu với tri kỷ đời mình là chuyện cực kỳ vui vẻ. Thưởng thức trà với bạn đời cũng là chuyện tốt đẹp nhất!"
Mặc Solệ nóng quanh tròng nhìn anh, cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh.
Anh ôm cô vào lòng, hai tay cô thì ôm cổ anh, tận tình hít thở mùi của anh, mùi hương của
trà, và cả mùi của thủy triều trong đêm hè này nữa.
Sau khi kết thúc tang lễ của bố mẹ Mặc Thị, Mặc Sơ trở về công ty làm việc.
Case mà cô nhận lần trước, có liên quan đến chuyện Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Còn Mặc Chiều Đệ, cô ta đã giết đỏ cả mắt rồi, cô ta lại đâm về phía Trần Chân Dao.
"Phập phập phập phập phập..." Mấy dao rơi xuống, trên người Trần Chân Dao cũng đã có vài lỗ máu.
Mặc Sơ chỉ cảm thấy cô được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt, cô ngả người vào trong lồng ngực dày rộng mà ấm áp của anh, mặc dù mùi rất quen thuộc như thế này, cô vẫn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi có ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay anh đã ôm chặt cô, làm cô chỉ ở trong lòng anh, không cần nói một câu nào, anh cứ thế cho cô một bến cảng ấm áp.
Mãi đến khi Mặc Sơ nghe thấy vài miếng kêu cứu mỏng manh, cô mới nhìn qua.
Chỉ thấy Trần Chân Dao đã ngã trong vũng máu, còn Mặc Chiêu Đệ thì cầm một con dao gọt hoa quả, điên cuồng đâm về phía cảnh sát!
vietwriter.vn
Cảnh sát tiến lên tóm được cô ta, cô ta hét lên như điên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải giết Mặc Sơ... từ nhỏ cái gì cô cũng hơn tôi, lớn lên rồi cũng gả cho...đám tốt."
Lòng ghanh tụ, cuối cùng đã làm cho Mặc Chiều Đệ mất lý trí, nhưng mà, cái đang chờ cô ta cũng chính là tai ương tù ngục.
Xe cấp cứu tới đưa Trần Chân Dao tới bệnh viện, nhưng mà, bác sĩ tuyên bố, vết thương của bà ta quá nặng và đã qua đời rồi.
Còn Mặc Chiều Đệ thì là liên quan đến tội cố ý giết người, bị giữ lại ngay lúc đó, hôm khác sẽ tiến hành tuyên án trên tòa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Mặc đã lên trang đầu báo thành phố S.
Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, vợ và con gái ông ta bị thần lừa, sau tang lễ vợ đi báo cảnh sát, con gái thì mất tiền mất sắc điên cuồng giết người, con gái giết chết mẹ, bây giờ con gái đang đối mặt với tội danh cố ý giết người...
Tin tức này vừa ra, những người cảm thấy khiếp sợ không chỉ có nhân dân thành phố S, chủ yếu nhất còn có nhà họ Long và nhà họ Mộ.
vietwriter.vn
Điều này làm cho Long Diệu Thiên và Mộ Thể Trung đều nhận thức được cừu hận khắc cốt ghi tâm của Quyền Đế Sâm, và cả kế hoạch cặn kẽ không chê vào đâu được của anh nữa.
Đêm nay, người vui vẻ vẫn là người vui vẻ.
Không ai vào được thế giới của người khác!
Mỗi người, đều có thế giới khác nhau.
Sau khi lo liệu hậu sự của Trần Chân Dao xong, tâm trạng Mặc Sơ cũng hơi trầm, đây là gia đình hồi nhỏ của cô, cứ thể không còn nữa!
Cô ngồi một mình trong căn phòng tối om, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao trên trời.
Ánh sao đêm nay cũng không sáng ngời.
Cô lẳng lặng sờ lên từng đồ vật ở nơi từng là nhà của cô.
Bất luận từng cười vui, hay là đau khổ, bất luận từng có bao nhiêu trận cãi vã, bất luận từng có bao nhiêu nỗi tủi, giờ phút này theo sự ra đi của ông bà Mặc Thị, tất cả đều đã tan thành mây khói!
Tuy Mặc SỢ sinh trưởng như cỏ dại, cô cũng chưa trải qua sự qua đời của người thân, hơn nữa còn là trong mấy ngày ngắn ngủi, song thân đồng thời ra đi.
Mặc dù vợ chồng Mặc Thị đối xử với cô chẳng tốt gì, nhưng mà, cô cũng từng gọi bọn họ một tiếng bố một tiếng mẹ!
Nơi mà Mặc Chiêu Đệ giỏi nhất, tất nhiên chính là trong bức tường cao.
Mặc Sơ không thương xót cho cô ta, phải biết rằng, cô cũng từng cho Mặc Chiêu Đệ rất nhiều cơ hội, chẳng qua, mỗi lần, Mặc Chiêu Đệ đều chà đạp cơ hội của cô xuống chân.
May mà, Thiệu Vĩ Trạch sẽ học tập ở nước ngoài, Mặc Tử Mãnh trải qua những chuyện này, hi vọng cậu ta trưởng thành lên.
Còn bản thân Mặc Sa, cô cũng sẽ sống thật tốt, chỉ là, cô sẽ sống càng cảm ơn, tích cực, cố gắng hơn.
Khi cô ngồi trong phòng từng người, Quyền Đế Sâm cũng không quấy rầy cô.
Quyền Đế Sâm mở một bộ dụng cụ trà mới ra, gỗ tử đàn hảo hạng, tỏa ra mùi thơm ngát của gỗ, anh còn mở túi trà, mùi hương của Thiết Quan Âm không nồng nhưng lại lưu rất lâu.
Anh ngồi trong sân, pha trà, cảm nhận gió đêm có vài phần khô hanh, nhưng mà, lòng anh lại yên tĩnh như nước.
Lắng đọng lại chân chính là sau khi lên lên xuống xuống, vẫn là trồng hoa nở hoa tàn trước cửa với vẻ hờ hững, vẫn là yên tĩnh xem gió nổi mây bay điềm tĩnh như họa.
Khi Mặc Sơ mở cửa ra, đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy mùi trà thoang thoảng, cô tìm theo mùi hương rồi nhìn thấy người đàn ông trong sân.
Anh đang ở dưới ánh trăng sáng tỏ, bên cạnh đặt một bộ dụng cụ pha trà, tuy Mặc Sơ không hiểu lắm, nhưng cô có thể nhìn ra, đây là bộ pha trà cực tốt.
Mặc Sơ ngồi xuống ghế đối diện anh, Quyền Đế Sâm rót một ly trà, đưa lên tay cô.
Mặc Sơ nhận ly trà, cô nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị rất thơm!
"Không ngờ, anh Quyền cũng biết pha trà à?" Qủa thật là Mặc SƠ có hơi bất ngờ.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Lần đầu tiên!"
Lúc anh nhìn Mặc Sở, trong đôi mắt là sự cưng chiều dịu dàng, cưng chiều như thế, phảng phất như hương trà này rất có khả năng lưu hương bên cạnh cô vậy.
Mặc Sơ có thể cảm nhận được tâm ý của anh, anh vốn không phải kiểu đàn ông giỏi biểu lộ tấm lòng.
"Cảm ơn!" Cô nói nhỏ.
Quyền Đế Sâm lấy lại cốc trà trống trong tay cô, sau đó anh lại rót cho cô một chén trà ngon: "Trà và rượu, đều là văn hóa cổ xưa nhất của đất nước chúng ta, uống rượu với tri kỷ đời mình là chuyện cực kỳ vui vẻ. Thưởng thức trà với bạn đời cũng là chuyện tốt đẹp nhất!"
Mặc Solệ nóng quanh tròng nhìn anh, cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh.
Anh ôm cô vào lòng, hai tay cô thì ôm cổ anh, tận tình hít thở mùi của anh, mùi hương của
trà, và cả mùi của thủy triều trong đêm hè này nữa.
Sau khi kết thúc tang lễ của bố mẹ Mặc Thị, Mặc Sơ trở về công ty làm việc.
Case mà cô nhận lần trước, có liên quan đến chuyện Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn.
Còn Mặc Chiều Đệ, cô ta đã giết đỏ cả mắt rồi, cô ta lại đâm về phía Trần Chân Dao.
"Phập phập phập phập phập..." Mấy dao rơi xuống, trên người Trần Chân Dao cũng đã có vài lỗ máu.
Mặc Sơ chỉ cảm thấy cô được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt, cô ngả người vào trong lồng ngực dày rộng mà ấm áp của anh, mặc dù mùi rất quen thuộc như thế này, cô vẫn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi có ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay anh đã ôm chặt cô, làm cô chỉ ở trong lòng anh, không cần nói một câu nào, anh cứ thế cho cô một bến cảng ấm áp.
Mãi đến khi Mặc Sơ nghe thấy vài miếng kêu cứu mỏng manh, cô mới nhìn qua.
Chỉ thấy Trần Chân Dao đã ngã trong vũng máu, còn Mặc Chiêu Đệ thì cầm một con dao gọt hoa quả, điên cuồng đâm về phía cảnh sát!
vietwriter.vn
Cảnh sát tiến lên tóm được cô ta, cô ta hét lên như điên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải giết Mặc Sơ... từ nhỏ cái gì cô cũng hơn tôi, lớn lên rồi cũng gả cho...đám tốt."
Lòng ghanh tụ, cuối cùng đã làm cho Mặc Chiều Đệ mất lý trí, nhưng mà, cái đang chờ cô ta cũng chính là tai ương tù ngục.
Xe cấp cứu tới đưa Trần Chân Dao tới bệnh viện, nhưng mà, bác sĩ tuyên bố, vết thương của bà ta quá nặng và đã qua đời rồi.
Còn Mặc Chiều Đệ thì là liên quan đến tội cố ý giết người, bị giữ lại ngay lúc đó, hôm khác sẽ tiến hành tuyên án trên tòa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Mặc đã lên trang đầu báo thành phố S.
Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, vợ và con gái ông ta bị thần lừa, sau tang lễ vợ đi báo cảnh sát, con gái thì mất tiền mất sắc điên cuồng giết người, con gái giết chết mẹ, bây giờ con gái đang đối mặt với tội danh cố ý giết người...
Tin tức này vừa ra, những người cảm thấy khiếp sợ không chỉ có nhân dân thành phố S, chủ yếu nhất còn có nhà họ Long và nhà họ Mộ.
vietwriter.vn
Điều này làm cho Long Diệu Thiên và Mộ Thể Trung đều nhận thức được cừu hận khắc cốt ghi tâm của Quyền Đế Sâm, và cả kế hoạch cặn kẽ không chê vào đâu được của anh nữa.
Đêm nay, người vui vẻ vẫn là người vui vẻ.
Không ai vào được thế giới của người khác!
Mỗi người, đều có thế giới khác nhau.
Sau khi lo liệu hậu sự của Trần Chân Dao xong, tâm trạng Mặc Sơ cũng hơi trầm, đây là gia đình hồi nhỏ của cô, cứ thể không còn nữa!
Cô ngồi một mình trong căn phòng tối om, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao trên trời.
Ánh sao đêm nay cũng không sáng ngời.
Cô lẳng lặng sờ lên từng đồ vật ở nơi từng là nhà của cô.
Bất luận từng cười vui, hay là đau khổ, bất luận từng có bao nhiêu trận cãi vã, bất luận từng có bao nhiêu nỗi tủi, giờ phút này theo sự ra đi của ông bà Mặc Thị, tất cả đều đã tan thành mây khói!
Tuy Mặc SỢ sinh trưởng như cỏ dại, cô cũng chưa trải qua sự qua đời của người thân, hơn nữa còn là trong mấy ngày ngắn ngủi, song thân đồng thời ra đi.
Mặc dù vợ chồng Mặc Thị đối xử với cô chẳng tốt gì, nhưng mà, cô cũng từng gọi bọn họ một tiếng bố một tiếng mẹ!
Nơi mà Mặc Chiêu Đệ giỏi nhất, tất nhiên chính là trong bức tường cao.
Mặc Sơ không thương xót cho cô ta, phải biết rằng, cô cũng từng cho Mặc Chiêu Đệ rất nhiều cơ hội, chẳng qua, mỗi lần, Mặc Chiêu Đệ đều chà đạp cơ hội của cô xuống chân.
May mà, Thiệu Vĩ Trạch sẽ học tập ở nước ngoài, Mặc Tử Mãnh trải qua những chuyện này, hi vọng cậu ta trưởng thành lên.
Còn bản thân Mặc Sa, cô cũng sẽ sống thật tốt, chỉ là, cô sẽ sống càng cảm ơn, tích cực, cố gắng hơn.
Khi cô ngồi trong phòng từng người, Quyền Đế Sâm cũng không quấy rầy cô.
Quyền Đế Sâm mở một bộ dụng cụ trà mới ra, gỗ tử đàn hảo hạng, tỏa ra mùi thơm ngát của gỗ, anh còn mở túi trà, mùi hương của Thiết Quan Âm không nồng nhưng lại lưu rất lâu.
Anh ngồi trong sân, pha trà, cảm nhận gió đêm có vài phần khô hanh, nhưng mà, lòng anh lại yên tĩnh như nước.
Lắng đọng lại chân chính là sau khi lên lên xuống xuống, vẫn là trồng hoa nở hoa tàn trước cửa với vẻ hờ hững, vẫn là yên tĩnh xem gió nổi mây bay điềm tĩnh như họa.
Khi Mặc Sơ mở cửa ra, đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy mùi trà thoang thoảng, cô tìm theo mùi hương rồi nhìn thấy người đàn ông trong sân.
Anh đang ở dưới ánh trăng sáng tỏ, bên cạnh đặt một bộ dụng cụ pha trà, tuy Mặc Sơ không hiểu lắm, nhưng cô có thể nhìn ra, đây là bộ pha trà cực tốt.
Mặc Sơ ngồi xuống ghế đối diện anh, Quyền Đế Sâm rót một ly trà, đưa lên tay cô.
Mặc Sơ nhận ly trà, cô nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị rất thơm!
"Không ngờ, anh Quyền cũng biết pha trà à?" Qủa thật là Mặc SƠ có hơi bất ngờ.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Lần đầu tiên!"
Lúc anh nhìn Mặc Sở, trong đôi mắt là sự cưng chiều dịu dàng, cưng chiều như thế, phảng phất như hương trà này rất có khả năng lưu hương bên cạnh cô vậy.
Mặc Sơ có thể cảm nhận được tâm ý của anh, anh vốn không phải kiểu đàn ông giỏi biểu lộ tấm lòng.
"Cảm ơn!" Cô nói nhỏ.
Quyền Đế Sâm lấy lại cốc trà trống trong tay cô, sau đó anh lại rót cho cô một chén trà ngon: "Trà và rượu, đều là văn hóa cổ xưa nhất của đất nước chúng ta, uống rượu với tri kỷ đời mình là chuyện cực kỳ vui vẻ. Thưởng thức trà với bạn đời cũng là chuyện tốt đẹp nhất!"
Mặc Solệ nóng quanh tròng nhìn anh, cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh.
Anh ôm cô vào lòng, hai tay cô thì ôm cổ anh, tận tình hít thở mùi của anh, mùi hương của
trà, và cả mùi của thủy triều trong đêm hè này nữa.
Sau khi kết thúc tang lễ của bố mẹ Mặc Thị, Mặc Sơ trở về công ty làm việc.
Case mà cô nhận lần trước, có liên quan đến chuyện Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Còn Mặc Chiều Đệ, cô ta đã giết đỏ cả mắt rồi, cô ta lại đâm về phía Trần Chân Dao.
"Phập phập phập phập phập..." Mấy dao rơi xuống, trên người Trần Chân Dao cũng đã có vài lỗ máu.
Mặc Sơ chỉ cảm thấy cô được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt, cô ngả người vào trong lồng ngực dày rộng mà ấm áp của anh, mặc dù mùi rất quen thuộc như thế này, cô vẫn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi có ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay anh đã ôm chặt cô, làm cô chỉ ở trong lòng anh, không cần nói một câu nào, anh cứ thế cho cô một bến cảng ấm áp.
Mãi đến khi Mặc Sơ nghe thấy vài miếng kêu cứu mỏng manh, cô mới nhìn qua.
Chỉ thấy Trần Chân Dao đã ngã trong vũng máu, còn Mặc Chiêu Đệ thì cầm một con dao gọt hoa quả, điên cuồng đâm về phía cảnh sát!
vietwriter.vn
Cảnh sát tiến lên tóm được cô ta, cô ta hét lên như điên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải giết Mặc Sơ... từ nhỏ cái gì cô cũng hơn tôi, lớn lên rồi cũng gả cho...đám tốt."
Lòng ghanh tụ, cuối cùng đã làm cho Mặc Chiều Đệ mất lý trí, nhưng mà, cái đang chờ cô ta cũng chính là tai ương tù ngục.
Xe cấp cứu tới đưa Trần Chân Dao tới bệnh viện, nhưng mà, bác sĩ tuyên bố, vết thương của bà ta quá nặng và đã qua đời rồi.
Còn Mặc Chiều Đệ thì là liên quan đến tội cố ý giết người, bị giữ lại ngay lúc đó, hôm khác sẽ tiến hành tuyên án trên tòa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Mặc đã lên trang đầu báo thành phố S.
Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, vợ và con gái ông ta bị thần lừa, sau tang lễ vợ đi báo cảnh sát, con gái thì mất tiền mất sắc điên cuồng giết người, con gái giết chết mẹ, bây giờ con gái đang đối mặt với tội danh cố ý giết người...
Tin tức này vừa ra, những người cảm thấy khiếp sợ không chỉ có nhân dân thành phố S, chủ yếu nhất còn có nhà họ Long và nhà họ Mộ.
vietwriter.vn
Điều này làm cho Long Diệu Thiên và Mộ Thể Trung đều nhận thức được cừu hận khắc cốt ghi tâm của Quyền Đế Sâm, và cả kế hoạch cặn kẽ không chê vào đâu được của anh nữa.
Đêm nay, người vui vẻ vẫn là người vui vẻ.
Không ai vào được thế giới của người khác!
Mỗi người, đều có thế giới khác nhau.
Sau khi lo liệu hậu sự của Trần Chân Dao xong, tâm trạng Mặc Sơ cũng hơi trầm, đây là gia đình hồi nhỏ của cô, cứ thể không còn nữa!
Cô ngồi một mình trong căn phòng tối om, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao trên trời.
Ánh sao đêm nay cũng không sáng ngời.
Cô lẳng lặng sờ lên từng đồ vật ở nơi từng là nhà của cô.
Bất luận từng cười vui, hay là đau khổ, bất luận từng có bao nhiêu trận cãi vã, bất luận từng có bao nhiêu nỗi tủi, giờ phút này theo sự ra đi của ông bà Mặc Thị, tất cả đều đã tan thành mây khói!
Tuy Mặc SỢ sinh trưởng như cỏ dại, cô cũng chưa trải qua sự qua đời của người thân, hơn nữa còn là trong mấy ngày ngắn ngủi, song thân đồng thời ra đi.
Mặc dù vợ chồng Mặc Thị đối xử với cô chẳng tốt gì, nhưng mà, cô cũng từng gọi bọn họ một tiếng bố một tiếng mẹ!
Nơi mà Mặc Chiêu Đệ giỏi nhất, tất nhiên chính là trong bức tường cao.
Mặc Sơ không thương xót cho cô ta, phải biết rằng, cô cũng từng cho Mặc Chiêu Đệ rất nhiều cơ hội, chẳng qua, mỗi lần, Mặc Chiêu Đệ đều chà đạp cơ hội của cô xuống chân.
May mà, Thiệu Vĩ Trạch sẽ học tập ở nước ngoài, Mặc Tử Mãnh trải qua những chuyện này, hi vọng cậu ta trưởng thành lên.
Còn bản thân Mặc Sa, cô cũng sẽ sống thật tốt, chỉ là, cô sẽ sống càng cảm ơn, tích cực, cố gắng hơn.
Khi cô ngồi trong phòng từng người, Quyền Đế Sâm cũng không quấy rầy cô.
Quyền Đế Sâm mở một bộ dụng cụ trà mới ra, gỗ tử đàn hảo hạng, tỏa ra mùi thơm ngát của gỗ, anh còn mở túi trà, mùi hương của Thiết Quan Âm không nồng nhưng lại lưu rất lâu.
Anh ngồi trong sân, pha trà, cảm nhận gió đêm có vài phần khô hanh, nhưng mà, lòng anh lại yên tĩnh như nước.
Lắng đọng lại chân chính là sau khi lên lên xuống xuống, vẫn là trồng hoa nở hoa tàn trước cửa với vẻ hờ hững, vẫn là yên tĩnh xem gió nổi mây bay điềm tĩnh như họa.
Khi Mặc Sơ mở cửa ra, đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy mùi trà thoang thoảng, cô tìm theo mùi hương rồi nhìn thấy người đàn ông trong sân.
Anh đang ở dưới ánh trăng sáng tỏ, bên cạnh đặt một bộ dụng cụ pha trà, tuy Mặc Sơ không hiểu lắm, nhưng cô có thể nhìn ra, đây là bộ pha trà cực tốt.
Mặc Sơ ngồi xuống ghế đối diện anh, Quyền Đế Sâm rót một ly trà, đưa lên tay cô.
Mặc Sơ nhận ly trà, cô nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị rất thơm!
"Không ngờ, anh Quyền cũng biết pha trà à?" Qủa thật là Mặc SƠ có hơi bất ngờ.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Lần đầu tiên!"
Lúc anh nhìn Mặc Sở, trong đôi mắt là sự cưng chiều dịu dàng, cưng chiều như thế, phảng phất như hương trà này rất có khả năng lưu hương bên cạnh cô vậy.
Mặc Sơ có thể cảm nhận được tâm ý của anh, anh vốn không phải kiểu đàn ông giỏi biểu lộ tấm lòng.
"Cảm ơn!" Cô nói nhỏ.
Quyền Đế Sâm lấy lại cốc trà trống trong tay cô, sau đó anh lại rót cho cô một chén trà ngon: "Trà và rượu, đều là văn hóa cổ xưa nhất của đất nước chúng ta, uống rượu với tri kỷ đời mình là chuyện cực kỳ vui vẻ. Thưởng thức trà với bạn đời cũng là chuyện tốt đẹp nhất!"
Mặc Solệ nóng quanh tròng nhìn anh, cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh.
Anh ôm cô vào lòng, hai tay cô thì ôm cổ anh, tận tình hít thở mùi của anh, mùi hương của
trà, và cả mùi của thủy triều trong đêm hè này nữa.
Sau khi kết thúc tang lễ của bố mẹ Mặc Thị, Mặc Sơ trở về công ty làm việc.
Case mà cô nhận lần trước, có liên quan đến chuyện Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn.
Còn Mặc Chiều Đệ, cô ta đã giết đỏ cả mắt rồi, cô ta lại đâm về phía Trần Chân Dao.
"Phập phập phập phập phập..." Mấy dao rơi xuống, trên người Trần Chân Dao cũng đã có vài lỗ máu.
Mặc Sơ chỉ cảm thấy cô được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt, cô ngả người vào trong lồng ngực dày rộng mà ấm áp của anh, mặc dù mùi rất quen thuộc như thế này, cô vẫn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi có ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay anh đã ôm chặt cô, làm cô chỉ ở trong lòng anh, không cần nói một câu nào, anh cứ thế cho cô một bến cảng ấm áp.
Mãi đến khi Mặc Sơ nghe thấy vài miếng kêu cứu mỏng manh, cô mới nhìn qua.
Chỉ thấy Trần Chân Dao đã ngã trong vũng máu, còn Mặc Chiêu Đệ thì cầm một con dao gọt hoa quả, điên cuồng đâm về phía cảnh sát!
vietwriter.vn
Cảnh sát tiến lên tóm được cô ta, cô ta hét lên như điên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải giết Mặc Sơ... từ nhỏ cái gì cô cũng hơn tôi, lớn lên rồi cũng gả cho...đám tốt."
Lòng ghanh tụ, cuối cùng đã làm cho Mặc Chiều Đệ mất lý trí, nhưng mà, cái đang chờ cô ta cũng chính là tai ương tù ngục.
Xe cấp cứu tới đưa Trần Chân Dao tới bệnh viện, nhưng mà, bác sĩ tuyên bố, vết thương của bà ta quá nặng và đã qua đời rồi.
Còn Mặc Chiều Đệ thì là liên quan đến tội cố ý giết người, bị giữ lại ngay lúc đó, hôm khác sẽ tiến hành tuyên án trên tòa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Mặc đã lên trang đầu báo thành phố S.
Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, vợ và con gái ông ta bị thần lừa, sau tang lễ vợ đi báo cảnh sát, con gái thì mất tiền mất sắc điên cuồng giết người, con gái giết chết mẹ, bây giờ con gái đang đối mặt với tội danh cố ý giết người...
Tin tức này vừa ra, những người cảm thấy khiếp sợ không chỉ có nhân dân thành phố S, chủ yếu nhất còn có nhà họ Long và nhà họ Mộ.
vietwriter.vn
Điều này làm cho Long Diệu Thiên và Mộ Thể Trung đều nhận thức được cừu hận khắc cốt ghi tâm của Quyền Đế Sâm, và cả kế hoạch cặn kẽ không chê vào đâu được của anh nữa.
Đêm nay, người vui vẻ vẫn là người vui vẻ.
Không ai vào được thế giới của người khác!
Mỗi người, đều có thế giới khác nhau.
Sau khi lo liệu hậu sự của Trần Chân Dao xong, tâm trạng Mặc Sơ cũng hơi trầm, đây là gia đình hồi nhỏ của cô, cứ thể không còn nữa!
Cô ngồi một mình trong căn phòng tối om, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao trên trời.
Ánh sao đêm nay cũng không sáng ngời.
Cô lẳng lặng sờ lên từng đồ vật ở nơi từng là nhà của cô.
Bất luận từng cười vui, hay là đau khổ, bất luận từng có bao nhiêu trận cãi vã, bất luận từng có bao nhiêu nỗi tủi, giờ phút này theo sự ra đi của ông bà Mặc Thị, tất cả đều đã tan thành mây khói!
Tuy Mặc SỢ sinh trưởng như cỏ dại, cô cũng chưa trải qua sự qua đời của người thân, hơn nữa còn là trong mấy ngày ngắn ngủi, song thân đồng thời ra đi.
Mặc dù vợ chồng Mặc Thị đối xử với cô chẳng tốt gì, nhưng mà, cô cũng từng gọi bọn họ một tiếng bố một tiếng mẹ!
Nơi mà Mặc Chiêu Đệ giỏi nhất, tất nhiên chính là trong bức tường cao.
Mặc Sơ không thương xót cho cô ta, phải biết rằng, cô cũng từng cho Mặc Chiêu Đệ rất nhiều cơ hội, chẳng qua, mỗi lần, Mặc Chiêu Đệ đều chà đạp cơ hội của cô xuống chân.
May mà, Thiệu Vĩ Trạch sẽ học tập ở nước ngoài, Mặc Tử Mãnh trải qua những chuyện này, hi vọng cậu ta trưởng thành lên.
Còn bản thân Mặc Sa, cô cũng sẽ sống thật tốt, chỉ là, cô sẽ sống càng cảm ơn, tích cực, cố gắng hơn.
Khi cô ngồi trong phòng từng người, Quyền Đế Sâm cũng không quấy rầy cô.
Quyền Đế Sâm mở một bộ dụng cụ trà mới ra, gỗ tử đàn hảo hạng, tỏa ra mùi thơm ngát của gỗ, anh còn mở túi trà, mùi hương của Thiết Quan Âm không nồng nhưng lại lưu rất lâu.
Anh ngồi trong sân, pha trà, cảm nhận gió đêm có vài phần khô hanh, nhưng mà, lòng anh lại yên tĩnh như nước.
Lắng đọng lại chân chính là sau khi lên lên xuống xuống, vẫn là trồng hoa nở hoa tàn trước cửa với vẻ hờ hững, vẫn là yên tĩnh xem gió nổi mây bay điềm tĩnh như họa.
Khi Mặc Sơ mở cửa ra, đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy mùi trà thoang thoảng, cô tìm theo mùi hương rồi nhìn thấy người đàn ông trong sân.
Anh đang ở dưới ánh trăng sáng tỏ, bên cạnh đặt một bộ dụng cụ pha trà, tuy Mặc Sơ không hiểu lắm, nhưng cô có thể nhìn ra, đây là bộ pha trà cực tốt.
Mặc Sơ ngồi xuống ghế đối diện anh, Quyền Đế Sâm rót một ly trà, đưa lên tay cô.
Mặc Sơ nhận ly trà, cô nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị rất thơm!
"Không ngờ, anh Quyền cũng biết pha trà à?" Qủa thật là Mặc SƠ có hơi bất ngờ.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Lần đầu tiên!"
Lúc anh nhìn Mặc Sở, trong đôi mắt là sự cưng chiều dịu dàng, cưng chiều như thế, phảng phất như hương trà này rất có khả năng lưu hương bên cạnh cô vậy.
Mặc Sơ có thể cảm nhận được tâm ý của anh, anh vốn không phải kiểu đàn ông giỏi biểu lộ tấm lòng.
"Cảm ơn!" Cô nói nhỏ.
Quyền Đế Sâm lấy lại cốc trà trống trong tay cô, sau đó anh lại rót cho cô một chén trà ngon: "Trà và rượu, đều là văn hóa cổ xưa nhất của đất nước chúng ta, uống rượu với tri kỷ đời mình là chuyện cực kỳ vui vẻ. Thưởng thức trà với bạn đời cũng là chuyện tốt đẹp nhất!"
Mặc Solệ nóng quanh tròng nhìn anh, cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh.
Anh ôm cô vào lòng, hai tay cô thì ôm cổ anh, tận tình hít thở mùi của anh, mùi hương của
trà, và cả mùi của thủy triều trong đêm hè này nữa.
Sau khi kết thúc tang lễ của bố mẹ Mặc Thị, Mặc Sơ trở về công ty làm việc.
Case mà cô nhận lần trước, có liên quan đến chuyện Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Còn Mặc Chiều Đệ, cô ta đã giết đỏ cả mắt rồi, cô ta lại đâm về phía Trần Chân Dao.
"Phập phập phập phập phập..." Mấy dao rơi xuống, trên người Trần Chân Dao cũng đã có vài lỗ máu.
Mặc Sơ chỉ cảm thấy cô được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt, cô ngả người vào trong lồng ngực dày rộng mà ấm áp của anh, mặc dù mùi rất quen thuộc như thế này, cô vẫn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi có ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay anh đã ôm chặt cô, làm cô chỉ ở trong lòng anh, không cần nói một câu nào, anh cứ thế cho cô một bến cảng ấm áp.
Mãi đến khi Mặc Sơ nghe thấy vài miếng kêu cứu mỏng manh, cô mới nhìn qua.
Chỉ thấy Trần Chân Dao đã ngã trong vũng máu, còn Mặc Chiêu Đệ thì cầm một con dao gọt hoa quả, điên cuồng đâm về phía cảnh sát!
vietwriter.vn
Cảnh sát tiến lên tóm được cô ta, cô ta hét lên như điên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải giết Mặc Sơ... từ nhỏ cái gì cô cũng hơn tôi, lớn lên rồi cũng gả cho...đám tốt."
Lòng ghanh tụ, cuối cùng đã làm cho Mặc Chiều Đệ mất lý trí, nhưng mà, cái đang chờ cô ta cũng chính là tai ương tù ngục.
Xe cấp cứu tới đưa Trần Chân Dao tới bệnh viện, nhưng mà, bác sĩ tuyên bố, vết thương của bà ta quá nặng và đã qua đời rồi.
Còn Mặc Chiều Đệ thì là liên quan đến tội cố ý giết người, bị giữ lại ngay lúc đó, hôm khác sẽ tiến hành tuyên án trên tòa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Mặc đã lên trang đầu báo thành phố S.
Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, vợ và con gái ông ta bị thần lừa, sau tang lễ vợ đi báo cảnh sát, con gái thì mất tiền mất sắc điên cuồng giết người, con gái giết chết mẹ, bây giờ con gái đang đối mặt với tội danh cố ý giết người...
Tin tức này vừa ra, những người cảm thấy khiếp sợ không chỉ có nhân dân thành phố S, chủ yếu nhất còn có nhà họ Long và nhà họ Mộ.
vietwriter.vn
Điều này làm cho Long Diệu Thiên và Mộ Thể Trung đều nhận thức được cừu hận khắc cốt ghi tâm của Quyền Đế Sâm, và cả kế hoạch cặn kẽ không chê vào đâu được của anh nữa.
Đêm nay, người vui vẻ vẫn là người vui vẻ.
Không ai vào được thế giới của người khác!
Mỗi người, đều có thế giới khác nhau.
Sau khi lo liệu hậu sự của Trần Chân Dao xong, tâm trạng Mặc Sơ cũng hơi trầm, đây là gia đình hồi nhỏ của cô, cứ thể không còn nữa!
Cô ngồi một mình trong căn phòng tối om, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao trên trời.
Ánh sao đêm nay cũng không sáng ngời.
Cô lẳng lặng sờ lên từng đồ vật ở nơi từng là nhà của cô.
Bất luận từng cười vui, hay là đau khổ, bất luận từng có bao nhiêu trận cãi vã, bất luận từng có bao nhiêu nỗi tủi, giờ phút này theo sự ra đi của ông bà Mặc Thị, tất cả đều đã tan thành mây khói!
Tuy Mặc SỢ sinh trưởng như cỏ dại, cô cũng chưa trải qua sự qua đời của người thân, hơn nữa còn là trong mấy ngày ngắn ngủi, song thân đồng thời ra đi.
Mặc dù vợ chồng Mặc Thị đối xử với cô chẳng tốt gì, nhưng mà, cô cũng từng gọi bọn họ một tiếng bố một tiếng mẹ!
Nơi mà Mặc Chiêu Đệ giỏi nhất, tất nhiên chính là trong bức tường cao.
Mặc Sơ không thương xót cho cô ta, phải biết rằng, cô cũng từng cho Mặc Chiêu Đệ rất nhiều cơ hội, chẳng qua, mỗi lần, Mặc Chiêu Đệ đều chà đạp cơ hội của cô xuống chân.
May mà, Thiệu Vĩ Trạch sẽ học tập ở nước ngoài, Mặc Tử Mãnh trải qua những chuyện này, hi vọng cậu ta trưởng thành lên.
Còn bản thân Mặc Sa, cô cũng sẽ sống thật tốt, chỉ là, cô sẽ sống càng cảm ơn, tích cực, cố gắng hơn.
Khi cô ngồi trong phòng từng người, Quyền Đế Sâm cũng không quấy rầy cô.
Quyền Đế Sâm mở một bộ dụng cụ trà mới ra, gỗ tử đàn hảo hạng, tỏa ra mùi thơm ngát của gỗ, anh còn mở túi trà, mùi hương của Thiết Quan Âm không nồng nhưng lại lưu rất lâu.
Anh ngồi trong sân, pha trà, cảm nhận gió đêm có vài phần khô hanh, nhưng mà, lòng anh lại yên tĩnh như nước.
Lắng đọng lại chân chính là sau khi lên lên xuống xuống, vẫn là trồng hoa nở hoa tàn trước cửa với vẻ hờ hững, vẫn là yên tĩnh xem gió nổi mây bay điềm tĩnh như họa.
Khi Mặc Sơ mở cửa ra, đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy mùi trà thoang thoảng, cô tìm theo mùi hương rồi nhìn thấy người đàn ông trong sân.
Anh đang ở dưới ánh trăng sáng tỏ, bên cạnh đặt một bộ dụng cụ pha trà, tuy Mặc Sơ không hiểu lắm, nhưng cô có thể nhìn ra, đây là bộ pha trà cực tốt.
Mặc Sơ ngồi xuống ghế đối diện anh, Quyền Đế Sâm rót một ly trà, đưa lên tay cô.
Mặc Sơ nhận ly trà, cô nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị rất thơm!
"Không ngờ, anh Quyền cũng biết pha trà à?" Qủa thật là Mặc SƠ có hơi bất ngờ.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Lần đầu tiên!"
Lúc anh nhìn Mặc Sở, trong đôi mắt là sự cưng chiều dịu dàng, cưng chiều như thế, phảng phất như hương trà này rất có khả năng lưu hương bên cạnh cô vậy.
Mặc Sơ có thể cảm nhận được tâm ý của anh, anh vốn không phải kiểu đàn ông giỏi biểu lộ tấm lòng.
"Cảm ơn!" Cô nói nhỏ.
Quyền Đế Sâm lấy lại cốc trà trống trong tay cô, sau đó anh lại rót cho cô một chén trà ngon: "Trà và rượu, đều là văn hóa cổ xưa nhất của đất nước chúng ta, uống rượu với tri kỷ đời mình là chuyện cực kỳ vui vẻ. Thưởng thức trà với bạn đời cũng là chuyện tốt đẹp nhất!"
Mặc Solệ nóng quanh tròng nhìn anh, cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh.
Anh ôm cô vào lòng, hai tay cô thì ôm cổ anh, tận tình hít thở mùi của anh, mùi hương của
trà, và cả mùi của thủy triều trong đêm hè này nữa.
Sau khi kết thúc tang lễ của bố mẹ Mặc Thị, Mặc Sơ trở về công ty làm việc.
Case mà cô nhận lần trước, có liên quan đến chuyện Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn.
Còn Mặc Chiều Đệ, cô ta đã giết đỏ cả mắt rồi, cô ta lại đâm về phía Trần Chân Dao.
"Phập phập phập phập phập..." Mấy dao rơi xuống, trên người Trần Chân Dao cũng đã có vài lỗ máu.
Mặc Sơ chỉ cảm thấy cô được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt, cô ngả người vào trong lồng ngực dày rộng mà ấm áp của anh, mặc dù mùi rất quen thuộc như thế này, cô vẫn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi có ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay anh đã ôm chặt cô, làm cô chỉ ở trong lòng anh, không cần nói một câu nào, anh cứ thế cho cô một bến cảng ấm áp.
Mãi đến khi Mặc Sơ nghe thấy vài miếng kêu cứu mỏng manh, cô mới nhìn qua.
Chỉ thấy Trần Chân Dao đã ngã trong vũng máu, còn Mặc Chiêu Đệ thì cầm một con dao gọt hoa quả, điên cuồng đâm về phía cảnh sát!
vietwriter.vn
Cảnh sát tiến lên tóm được cô ta, cô ta hét lên như điên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải giết Mặc Sơ... từ nhỏ cái gì cô cũng hơn tôi, lớn lên rồi cũng gả cho...đám tốt."
Lòng ghanh tụ, cuối cùng đã làm cho Mặc Chiều Đệ mất lý trí, nhưng mà, cái đang chờ cô ta cũng chính là tai ương tù ngục.
Xe cấp cứu tới đưa Trần Chân Dao tới bệnh viện, nhưng mà, bác sĩ tuyên bố, vết thương của bà ta quá nặng và đã qua đời rồi.
Còn Mặc Chiều Đệ thì là liên quan đến tội cố ý giết người, bị giữ lại ngay lúc đó, hôm khác sẽ tiến hành tuyên án trên tòa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Mặc đã lên trang đầu báo thành phố S.
Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, vợ và con gái ông ta bị thần lừa, sau tang lễ vợ đi báo cảnh sát, con gái thì mất tiền mất sắc điên cuồng giết người, con gái giết chết mẹ, bây giờ con gái đang đối mặt với tội danh cố ý giết người...
Tin tức này vừa ra, những người cảm thấy khiếp sợ không chỉ có nhân dân thành phố S, chủ yếu nhất còn có nhà họ Long và nhà họ Mộ.
vietwriter.vn
Điều này làm cho Long Diệu Thiên và Mộ Thể Trung đều nhận thức được cừu hận khắc cốt ghi tâm của Quyền Đế Sâm, và cả kế hoạch cặn kẽ không chê vào đâu được của anh nữa.
Đêm nay, người vui vẻ vẫn là người vui vẻ.
Không ai vào được thế giới của người khác!
Mỗi người, đều có thế giới khác nhau.
Sau khi lo liệu hậu sự của Trần Chân Dao xong, tâm trạng Mặc Sơ cũng hơi trầm, đây là gia đình hồi nhỏ của cô, cứ thể không còn nữa!
Cô ngồi một mình trong căn phòng tối om, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao trên trời.
Ánh sao đêm nay cũng không sáng ngời.
Cô lẳng lặng sờ lên từng đồ vật ở nơi từng là nhà của cô.
Bất luận từng cười vui, hay là đau khổ, bất luận từng có bao nhiêu trận cãi vã, bất luận từng có bao nhiêu nỗi tủi, giờ phút này theo sự ra đi của ông bà Mặc Thị, tất cả đều đã tan thành mây khói!
Tuy Mặc SỢ sinh trưởng như cỏ dại, cô cũng chưa trải qua sự qua đời của người thân, hơn nữa còn là trong mấy ngày ngắn ngủi, song thân đồng thời ra đi.
Mặc dù vợ chồng Mặc Thị đối xử với cô chẳng tốt gì, nhưng mà, cô cũng từng gọi bọn họ một tiếng bố một tiếng mẹ!
Nơi mà Mặc Chiêu Đệ giỏi nhất, tất nhiên chính là trong bức tường cao.
Mặc Sơ không thương xót cho cô ta, phải biết rằng, cô cũng từng cho Mặc Chiêu Đệ rất nhiều cơ hội, chẳng qua, mỗi lần, Mặc Chiêu Đệ đều chà đạp cơ hội của cô xuống chân.
May mà, Thiệu Vĩ Trạch sẽ học tập ở nước ngoài, Mặc Tử Mãnh trải qua những chuyện này, hi vọng cậu ta trưởng thành lên.
Còn bản thân Mặc Sa, cô cũng sẽ sống thật tốt, chỉ là, cô sẽ sống càng cảm ơn, tích cực, cố gắng hơn.
Khi cô ngồi trong phòng từng người, Quyền Đế Sâm cũng không quấy rầy cô.
Quyền Đế Sâm mở một bộ dụng cụ trà mới ra, gỗ tử đàn hảo hạng, tỏa ra mùi thơm ngát của gỗ, anh còn mở túi trà, mùi hương của Thiết Quan Âm không nồng nhưng lại lưu rất lâu.
Anh ngồi trong sân, pha trà, cảm nhận gió đêm có vài phần khô hanh, nhưng mà, lòng anh lại yên tĩnh như nước.
Lắng đọng lại chân chính là sau khi lên lên xuống xuống, vẫn là trồng hoa nở hoa tàn trước cửa với vẻ hờ hững, vẫn là yên tĩnh xem gió nổi mây bay điềm tĩnh như họa.
Khi Mặc Sơ mở cửa ra, đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy mùi trà thoang thoảng, cô tìm theo mùi hương rồi nhìn thấy người đàn ông trong sân.
Anh đang ở dưới ánh trăng sáng tỏ, bên cạnh đặt một bộ dụng cụ pha trà, tuy Mặc Sơ không hiểu lắm, nhưng cô có thể nhìn ra, đây là bộ pha trà cực tốt.
Mặc Sơ ngồi xuống ghế đối diện anh, Quyền Đế Sâm rót một ly trà, đưa lên tay cô.
Mặc Sơ nhận ly trà, cô nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị rất thơm!
"Không ngờ, anh Quyền cũng biết pha trà à?" Qủa thật là Mặc SƠ có hơi bất ngờ.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Lần đầu tiên!"
Lúc anh nhìn Mặc Sở, trong đôi mắt là sự cưng chiều dịu dàng, cưng chiều như thế, phảng phất như hương trà này rất có khả năng lưu hương bên cạnh cô vậy.
Mặc Sơ có thể cảm nhận được tâm ý của anh, anh vốn không phải kiểu đàn ông giỏi biểu lộ tấm lòng.
"Cảm ơn!" Cô nói nhỏ.
Quyền Đế Sâm lấy lại cốc trà trống trong tay cô, sau đó anh lại rót cho cô một chén trà ngon: "Trà và rượu, đều là văn hóa cổ xưa nhất của đất nước chúng ta, uống rượu với tri kỷ đời mình là chuyện cực kỳ vui vẻ. Thưởng thức trà với bạn đời cũng là chuyện tốt đẹp nhất!"
Mặc Solệ nóng quanh tròng nhìn anh, cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh.
Anh ôm cô vào lòng, hai tay cô thì ôm cổ anh, tận tình hít thở mùi của anh, mùi hương của
trà, và cả mùi của thủy triều trong đêm hè này nữa.
Sau khi kết thúc tang lễ của bố mẹ Mặc Thị, Mặc Sơ trở về công ty làm việc.
Case mà cô nhận lần trước, có liên quan đến chuyện Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Còn Mặc Chiều Đệ, cô ta đã giết đỏ cả mắt rồi, cô ta lại đâm về phía Trần Chân Dao.
"Phập phập phập phập phập..." Mấy dao rơi xuống, trên người Trần Chân Dao cũng đã có vài lỗ máu.
Mặc Sơ chỉ cảm thấy cô được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt, cô ngả người vào trong lồng ngực dày rộng mà ấm áp của anh, mặc dù mùi rất quen thuộc như thế này, cô vẫn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi có ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay anh đã ôm chặt cô, làm cô chỉ ở trong lòng anh, không cần nói một câu nào, anh cứ thế cho cô một bến cảng ấm áp.
Mãi đến khi Mặc Sơ nghe thấy vài miếng kêu cứu mỏng manh, cô mới nhìn qua.
Chỉ thấy Trần Chân Dao đã ngã trong vũng máu, còn Mặc Chiêu Đệ thì cầm một con dao gọt hoa quả, điên cuồng đâm về phía cảnh sát!
vietwriter.vn
Cảnh sát tiến lên tóm được cô ta, cô ta hét lên như điên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải giết Mặc Sơ... từ nhỏ cái gì cô cũng hơn tôi, lớn lên rồi cũng gả cho...đám tốt."
Lòng ghanh tụ, cuối cùng đã làm cho Mặc Chiều Đệ mất lý trí, nhưng mà, cái đang chờ cô ta cũng chính là tai ương tù ngục.
Xe cấp cứu tới đưa Trần Chân Dao tới bệnh viện, nhưng mà, bác sĩ tuyên bố, vết thương của bà ta quá nặng và đã qua đời rồi.
Còn Mặc Chiều Đệ thì là liên quan đến tội cố ý giết người, bị giữ lại ngay lúc đó, hôm khác sẽ tiến hành tuyên án trên tòa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Mặc đã lên trang đầu báo thành phố S.
Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, vợ và con gái ông ta bị thần lừa, sau tang lễ vợ đi báo cảnh sát, con gái thì mất tiền mất sắc điên cuồng giết người, con gái giết chết mẹ, bây giờ con gái đang đối mặt với tội danh cố ý giết người...
Tin tức này vừa ra, những người cảm thấy khiếp sợ không chỉ có nhân dân thành phố S, chủ yếu nhất còn có nhà họ Long và nhà họ Mộ.
vietwriter.vn
Điều này làm cho Long Diệu Thiên và Mộ Thể Trung đều nhận thức được cừu hận khắc cốt ghi tâm của Quyền Đế Sâm, và cả kế hoạch cặn kẽ không chê vào đâu được của anh nữa.
Đêm nay, người vui vẻ vẫn là người vui vẻ.
Không ai vào được thế giới của người khác!
Mỗi người, đều có thế giới khác nhau.
Sau khi lo liệu hậu sự của Trần Chân Dao xong, tâm trạng Mặc Sơ cũng hơi trầm, đây là gia đình hồi nhỏ của cô, cứ thể không còn nữa!
Cô ngồi một mình trong căn phòng tối om, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao trên trời.
Ánh sao đêm nay cũng không sáng ngời.
Cô lẳng lặng sờ lên từng đồ vật ở nơi từng là nhà của cô.
Bất luận từng cười vui, hay là đau khổ, bất luận từng có bao nhiêu trận cãi vã, bất luận từng có bao nhiêu nỗi tủi, giờ phút này theo sự ra đi của ông bà Mặc Thị, tất cả đều đã tan thành mây khói!
Tuy Mặc SỢ sinh trưởng như cỏ dại, cô cũng chưa trải qua sự qua đời của người thân, hơn nữa còn là trong mấy ngày ngắn ngủi, song thân đồng thời ra đi.
Mặc dù vợ chồng Mặc Thị đối xử với cô chẳng tốt gì, nhưng mà, cô cũng từng gọi bọn họ một tiếng bố một tiếng mẹ!
Nơi mà Mặc Chiêu Đệ giỏi nhất, tất nhiên chính là trong bức tường cao.
Mặc Sơ không thương xót cho cô ta, phải biết rằng, cô cũng từng cho Mặc Chiêu Đệ rất nhiều cơ hội, chẳng qua, mỗi lần, Mặc Chiêu Đệ đều chà đạp cơ hội của cô xuống chân.
May mà, Thiệu Vĩ Trạch sẽ học tập ở nước ngoài, Mặc Tử Mãnh trải qua những chuyện này, hi vọng cậu ta trưởng thành lên.
Còn bản thân Mặc Sa, cô cũng sẽ sống thật tốt, chỉ là, cô sẽ sống càng cảm ơn, tích cực, cố gắng hơn.
Khi cô ngồi trong phòng từng người, Quyền Đế Sâm cũng không quấy rầy cô.
Quyền Đế Sâm mở một bộ dụng cụ trà mới ra, gỗ tử đàn hảo hạng, tỏa ra mùi thơm ngát của gỗ, anh còn mở túi trà, mùi hương của Thiết Quan Âm không nồng nhưng lại lưu rất lâu.
Anh ngồi trong sân, pha trà, cảm nhận gió đêm có vài phần khô hanh, nhưng mà, lòng anh lại yên tĩnh như nước.
Lắng đọng lại chân chính là sau khi lên lên xuống xuống, vẫn là trồng hoa nở hoa tàn trước cửa với vẻ hờ hững, vẫn là yên tĩnh xem gió nổi mây bay điềm tĩnh như họa.
Khi Mặc Sơ mở cửa ra, đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy mùi trà thoang thoảng, cô tìm theo mùi hương rồi nhìn thấy người đàn ông trong sân.
Anh đang ở dưới ánh trăng sáng tỏ, bên cạnh đặt một bộ dụng cụ pha trà, tuy Mặc Sơ không hiểu lắm, nhưng cô có thể nhìn ra, đây là bộ pha trà cực tốt.
Mặc Sơ ngồi xuống ghế đối diện anh, Quyền Đế Sâm rót một ly trà, đưa lên tay cô.
Mặc Sơ nhận ly trà, cô nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị rất thơm!
"Không ngờ, anh Quyền cũng biết pha trà à?" Qủa thật là Mặc SƠ có hơi bất ngờ.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Lần đầu tiên!"
Lúc anh nhìn Mặc Sở, trong đôi mắt là sự cưng chiều dịu dàng, cưng chiều như thế, phảng phất như hương trà này rất có khả năng lưu hương bên cạnh cô vậy.
Mặc Sơ có thể cảm nhận được tâm ý của anh, anh vốn không phải kiểu đàn ông giỏi biểu lộ tấm lòng.
"Cảm ơn!" Cô nói nhỏ.
Quyền Đế Sâm lấy lại cốc trà trống trong tay cô, sau đó anh lại rót cho cô một chén trà ngon: "Trà và rượu, đều là văn hóa cổ xưa nhất của đất nước chúng ta, uống rượu với tri kỷ đời mình là chuyện cực kỳ vui vẻ. Thưởng thức trà với bạn đời cũng là chuyện tốt đẹp nhất!"
Mặc Solệ nóng quanh tròng nhìn anh, cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh.
Anh ôm cô vào lòng, hai tay cô thì ôm cổ anh, tận tình hít thở mùi của anh, mùi hương của
trà, và cả mùi của thủy triều trong đêm hè này nữa.
Sau khi kết thúc tang lễ của bố mẹ Mặc Thị, Mặc Sơ trở về công ty làm việc.
Case mà cô nhận lần trước, có liên quan đến chuyện Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn.
Còn Mặc Chiều Đệ, cô ta đã giết đỏ cả mắt rồi, cô ta lại đâm về phía Trần Chân Dao.
"Phập phập phập phập phập..." Mấy dao rơi xuống, trên người Trần Chân Dao cũng đã có vài lỗ máu.
Mặc Sơ chỉ cảm thấy cô được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt, cô ngả người vào trong lồng ngực dày rộng mà ấm áp của anh, mặc dù mùi rất quen thuộc như thế này, cô vẫn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi có ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay anh đã ôm chặt cô, làm cô chỉ ở trong lòng anh, không cần nói một câu nào, anh cứ thế cho cô một bến cảng ấm áp.
Mãi đến khi Mặc Sơ nghe thấy vài miếng kêu cứu mỏng manh, cô mới nhìn qua.
Chỉ thấy Trần Chân Dao đã ngã trong vũng máu, còn Mặc Chiêu Đệ thì cầm một con dao gọt hoa quả, điên cuồng đâm về phía cảnh sát!
vietwriter.vn
Cảnh sát tiến lên tóm được cô ta, cô ta hét lên như điên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải giết Mặc Sơ... từ nhỏ cái gì cô cũng hơn tôi, lớn lên rồi cũng gả cho...đám tốt."
Lòng ghanh tụ, cuối cùng đã làm cho Mặc Chiều Đệ mất lý trí, nhưng mà, cái đang chờ cô ta cũng chính là tai ương tù ngục.
Xe cấp cứu tới đưa Trần Chân Dao tới bệnh viện, nhưng mà, bác sĩ tuyên bố, vết thương của bà ta quá nặng và đã qua đời rồi.
Còn Mặc Chiều Đệ thì là liên quan đến tội cố ý giết người, bị giữ lại ngay lúc đó, hôm khác sẽ tiến hành tuyên án trên tòa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Mặc đã lên trang đầu báo thành phố S.
Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, vợ và con gái ông ta bị thần lừa, sau tang lễ vợ đi báo cảnh sát, con gái thì mất tiền mất sắc điên cuồng giết người, con gái giết chết mẹ, bây giờ con gái đang đối mặt với tội danh cố ý giết người...
Tin tức này vừa ra, những người cảm thấy khiếp sợ không chỉ có nhân dân thành phố S, chủ yếu nhất còn có nhà họ Long và nhà họ Mộ.
vietwriter.vn
Điều này làm cho Long Diệu Thiên và Mộ Thể Trung đều nhận thức được cừu hận khắc cốt ghi tâm của Quyền Đế Sâm, và cả kế hoạch cặn kẽ không chê vào đâu được của anh nữa.
Đêm nay, người vui vẻ vẫn là người vui vẻ.
Không ai vào được thế giới của người khác!
Mỗi người, đều có thế giới khác nhau.
Sau khi lo liệu hậu sự của Trần Chân Dao xong, tâm trạng Mặc Sơ cũng hơi trầm, đây là gia đình hồi nhỏ của cô, cứ thể không còn nữa!
Cô ngồi một mình trong căn phòng tối om, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao trên trời.
Ánh sao đêm nay cũng không sáng ngời.
Cô lẳng lặng sờ lên từng đồ vật ở nơi từng là nhà của cô.
Bất luận từng cười vui, hay là đau khổ, bất luận từng có bao nhiêu trận cãi vã, bất luận từng có bao nhiêu nỗi tủi, giờ phút này theo sự ra đi của ông bà Mặc Thị, tất cả đều đã tan thành mây khói!
Tuy Mặc SỢ sinh trưởng như cỏ dại, cô cũng chưa trải qua sự qua đời của người thân, hơn nữa còn là trong mấy ngày ngắn ngủi, song thân đồng thời ra đi.
Mặc dù vợ chồng Mặc Thị đối xử với cô chẳng tốt gì, nhưng mà, cô cũng từng gọi bọn họ một tiếng bố một tiếng mẹ!
Nơi mà Mặc Chiêu Đệ giỏi nhất, tất nhiên chính là trong bức tường cao.
Mặc Sơ không thương xót cho cô ta, phải biết rằng, cô cũng từng cho Mặc Chiêu Đệ rất nhiều cơ hội, chẳng qua, mỗi lần, Mặc Chiêu Đệ đều chà đạp cơ hội của cô xuống chân.
May mà, Thiệu Vĩ Trạch sẽ học tập ở nước ngoài, Mặc Tử Mãnh trải qua những chuyện này, hi vọng cậu ta trưởng thành lên.
Còn bản thân Mặc Sa, cô cũng sẽ sống thật tốt, chỉ là, cô sẽ sống càng cảm ơn, tích cực, cố gắng hơn.
Khi cô ngồi trong phòng từng người, Quyền Đế Sâm cũng không quấy rầy cô.
Quyền Đế Sâm mở một bộ dụng cụ trà mới ra, gỗ tử đàn hảo hạng, tỏa ra mùi thơm ngát của gỗ, anh còn mở túi trà, mùi hương của Thiết Quan Âm không nồng nhưng lại lưu rất lâu.
Anh ngồi trong sân, pha trà, cảm nhận gió đêm có vài phần khô hanh, nhưng mà, lòng anh lại yên tĩnh như nước.
Lắng đọng lại chân chính là sau khi lên lên xuống xuống, vẫn là trồng hoa nở hoa tàn trước cửa với vẻ hờ hững, vẫn là yên tĩnh xem gió nổi mây bay điềm tĩnh như họa.
Khi Mặc Sơ mở cửa ra, đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy mùi trà thoang thoảng, cô tìm theo mùi hương rồi nhìn thấy người đàn ông trong sân.
Anh đang ở dưới ánh trăng sáng tỏ, bên cạnh đặt một bộ dụng cụ pha trà, tuy Mặc Sơ không hiểu lắm, nhưng cô có thể nhìn ra, đây là bộ pha trà cực tốt.
Mặc Sơ ngồi xuống ghế đối diện anh, Quyền Đế Sâm rót một ly trà, đưa lên tay cô.
Mặc Sơ nhận ly trà, cô nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị rất thơm!
"Không ngờ, anh Quyền cũng biết pha trà à?" Qủa thật là Mặc SƠ có hơi bất ngờ.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Lần đầu tiên!"
Lúc anh nhìn Mặc Sở, trong đôi mắt là sự cưng chiều dịu dàng, cưng chiều như thế, phảng phất như hương trà này rất có khả năng lưu hương bên cạnh cô vậy.
Mặc Sơ có thể cảm nhận được tâm ý của anh, anh vốn không phải kiểu đàn ông giỏi biểu lộ tấm lòng.
"Cảm ơn!" Cô nói nhỏ.
Quyền Đế Sâm lấy lại cốc trà trống trong tay cô, sau đó anh lại rót cho cô một chén trà ngon: "Trà và rượu, đều là văn hóa cổ xưa nhất của đất nước chúng ta, uống rượu với tri kỷ đời mình là chuyện cực kỳ vui vẻ. Thưởng thức trà với bạn đời cũng là chuyện tốt đẹp nhất!"
Mặc Solệ nóng quanh tròng nhìn anh, cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh.
Anh ôm cô vào lòng, hai tay cô thì ôm cổ anh, tận tình hít thở mùi của anh, mùi hương của
trà, và cả mùi của thủy triều trong đêm hè này nữa.
Sau khi kết thúc tang lễ của bố mẹ Mặc Thị, Mặc Sơ trở về công ty làm việc.
Case mà cô nhận lần trước, có liên quan đến chuyện Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn.
vietwriter.vn vietwriter.vn