Quyền Đế Sâm xem tư liệu xong, không hề có tác phẩm của Mặc Hàm, nhưng mà Mặc Hàm có ghi danh tham dự.
“Những thứ này đều do một mình cậu quyết định sao?” Quyền Đế Sâm nhìn về phía Phương Kiến Hải đang có vẻ lo lắng.
Phương Kiến Hải lau mồ hôi, lập tức trả lời: “Là do tôi và người trong tổ chúng tôi cùng nhau hoàn thành! Mọi người cùng nhau bỏ phiếu quyết định.”
“Được rồi!” Hai mắt của Quyền Đế Sâm nhìn anh đầy vẻ nghiêm khắc, cứ như muốn nhìn thấu anh ta: “Phương Kiến Hải, anh biết rõ là trong công việc, tôi không thích bất kỳ người nào có những hành động vì tình cảm riêng tư! Một khi tôi phát hiện ra, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!”
“Vâng!” Mồ hôi lạnh trên người Phương Kiến Hải chảy ròng ròng, nhưng trong lòng vẫn còn ôm hy vọng: “Tôi và các thành viên trong tổ của tôi cũng tuân theo nguyên tắc công bình, công chính, công khai. Mỗi một tác phẩm đều được nhận xét kỹ càng, đều chịu trách nhiệm với mỗi người bạn nhỏ.”
“Anh tới hiện trường trao giải trước đi!” Quyền Đế Sâm nói.
Sau khi Phương Kiến Hải rời đi, ánh mắt nghiêm khắc của Quyền Đế Sâm càng sâu thẳm, anh gọi trợ lý đặc biệt của mình là Tả Điện Vũ: “Mau đi điều tra bạn nhỏ tên San San này một chút!”
Tả Điện Vũ nhanh chóng có thông tin: “San San chính là cháu của Phương Kiến Hải, điều này cũng được công khai mối trong tổ của họ. Hơn nữa tôi có bản ghi âm của Phương Chân Dương, cô ta đảm bảo với hàng xóm của mình là chắc chắn con gái mình sẽ được bình chọn là ngôi sao nhí được chào đón nhất! Chắc chắn trong này có gì đó mờ ám!”
Quyền Đế Sâm gật đầu: “Đi thôi!”
Anh sải bước ra ngoài, nhìn thấy Mặc Hàm đang dùng cát để vẽ tranh, vốn dĩ trẻ con rất thích chơi cát. Cô bé vẽ tranh cát tự nhiên như nước chảy mây trôi, mang theo một cảm giác vô cùng tự nhiên, nhưng lại tràn đầy vẻ hồn nhiên ngây thơ của trẻ con, khiến ánh mắt của người xem sáng lên.
“Mặc Hàm…” Quyền Đế Sâm gọi cô bé một tiếng.
Mặc Hàm phủi tay, nhanh chóng chạy tới bên cạnh anh: “Chú à, có phải chúng ta định đi đến chỗ trao giải không?”
Quyền Đế Sâm nhìn cô bé như một chú chim nhỏ hưng phấn, anh cố ý sầm mặt: “Lỡ như chú cũng cảm thấy tác phẩm của cháu không đạt chất lượng thì sao?”
Mặc Hàm lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn của mình, nhưng mặt mày lại nhanh chóng vui vẻ lên: “Lần này thất bại cũng không sao cả, lần sau cháu sẽ cố gắng hơn!”
“Ngoan lắm!” Quyền Đế Sâm xoa xoa đầu cô bé, anh cầm bàn tay nhỏ bé của cô bé đi đến hiện trường trao giải.
Khi hai người tới, đã có mười bạn nhỏ được trao giải tại hiện trường buổi lễ trao giải này.
Mấy người bạn nhỏ đứng thành một hàng, trên mặt tràn đầy nụ cười sáng lạn.
MC đứng trên sân khấu, kích động nói: “Thời khắc kích động nhất đã đến, người bạn nhỏ nổi bật nhất, được chào đón nhất của lần này không chỉ có xinh đẹp mà tài nghệ cũng vô cùng tuyệt vời. Bây giờ tôi xin mời Tổng giám đốc Quyền của chúng ta lên sân khấu để trao giải cho người bạn nhỏ cuối cùng của chúng ta…”
Quyền Đế Sâm đi lên sân khấu, anh bắt đầu nói chuyện: “Cảm ơn sự tham gia của tất cả các bạn nhỏ, tôi đã xem qua từng bản thiết kế của các cháu. Ngay từ đầu, công viên trẻ em được thiết kế vì trẻ em, để các cháu có thể có một tuổi thơ vui vẻ ở nơi này, có thể vui chơi cùng với bố mẹ mình, mạnh khỏe lớn lên. Mỗi một tác phẩm của các cháu đều là có một không hai, đặc biệt nhất trên đời. Thế nên cho dù có trúng giải hay không thì từng bạn nhỏ ở đây đều là giỏi nhất! Bây giờ, chúng ta sẽ mời bạn nhỏ Hàm Hàm lên sân khấu!”
Mặc Hàm vui vẻ chạy lên sân khấu, khi cô bé đi ngang qua người San San, San San đã dùng ánh mắt khó tin nhìn cô bé!
Người cuối cùng không phải là cô bé sao? Lúc này San San nghĩ như thế, sao có thể là cô bé kia được chứ?
Theo San San thì chuyện này đã chắc như đinh đóng cột, cậu mình giữ chức tổ trưởng, cô bé chính là ngôi sao nhí tài nghệ tuyệt vời, nổi bật nhất!
Cái con nhỏ Mặc Hàm cha không thương mẹ không yêu này là cái thá gì? Cô bé mới chính là ngôi sao nhỏ được yêu thích nhất!
Mặc Hàm đứng bên cạnh, nhận lấy phần thưởng trên tay anh. Lúc này cả hội trường đều hoan hô!
Lúc này, Đại Chu - người vẫn luôn tìm kiếm Mặc Hàm nhìn thấy Mặc Hàm được khen ngợi thì vui vẻ tới mức nhảy cẫng lên, dùng hai tay làm loa, hô thật to về phía sân khấu: “Mặc Hàm, tớ yêu cậu!”
Đối với tình yêu giữa những người bạn nhỏ, những người lớn cũng chỉ nhìn nhau cười một tiếng. Bởi vì theo người lớn thấy, tình cảm giữa bọn trẻ không phải là tình yêu mà chỉ là tình bạn thuần khiết nhất.
MC hỏi: “Người bạn nhỏ Mặc Hàm, cháu muốn nói điều gì nhất?”
Lúc này, Mặc Hàm nhìn Quyền Đế Sâm rồi lên tiếng: “Cảm ơn chú kỵ sĩ trong cuộc đời của cháu, chú ấy là một kỵ sĩ cao lớn, mạnh mẽ nhất. Chú ấy có trái tim chính nghĩa và tấm lòng dũng cảm, đã gieo một hạt giống yêu thương trong tâm hồn trẻ thơ của cháu. Lời cháu muốn nói chính là, cảm ơn chú kỵ sĩ đã bảo vệ ước mơ của cháu! Cháu muốn ôm chú kỵ sĩ một cái!”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, không một ai ngờ rằng một cô bé mới năm tuổi mà lại có thể nói những lời lợi hại hơn cả người lớn!
Quyền Đế Sâm ôm lấy cô bé, Mặc Hàm đưa tay ôm lấy cổ anh.
Cô bé nhỏ nhắn xinh xắn, còn anh thì vô cùng cao lớn.
Trông giống như công chúa và chàng kỵ sĩ của mình, tổ hợp hoàn hảo nhất.
Giấc mộng thật sự của mỗi một cô gái chính là có được một chàng kỵ sĩ dũng cảm, mạnh mẽ!
Đột nhiên San San nhảy dựng lên, cô bé lao lên sân khấu: “Đáng lẽ giải thưởng này phải là của tôi! Dựa vào cái gì mà lại trao cho con nhỏ đó?”
Phương Kiến Hải muốn ngăn cũng không kịp nữa rồi, anh ta hơi chột dạ, anh ta có nghe thấy Quyền Đế Sâm gọi tên Mặc Hàm, cũng nói rằng mình thích tác phẩm kia.
Thế nhưng không phải không nhìn thấy tác phẩm kia à? Anh ta nhớ lúc ấy đã bị gió thổi bay, còn tưởng rằng đây là ý trời, ông trời nói rằng muốn trao giải thưởng này cho San San!
Thế nhưng không ngờ vận mệnh lại trêu cợt con người, đi hết một vòng lại quay về vị trí cũ, cuối cùng i giải thưởng này vẫn trở về tay Mặc Hàm!
“San San, cháu mau xuống đây!” Phương Kiến Hải vội vàng chạy về phía trước, muốn ôm San San xuống khỏi sân khấu.
San San khóc lóc không chịu xuống, quả nhiên chuyện này đã bị Mặc Hàm đoán trúng, ai cười đến cuối cùng mới thật sự là người thắng!
MC nhìn thấy có người muốn ầm ĩ, nhanh chóng chạy tới giảng hòa: “Bây giờ là lúc người bạn nhỏ Mặc Hàm biểu diễn tài nghệ của mình!”
Mặc Hàm hơi bất ngờ, cô bé cũng không biết mình còn phải biểu diễn tài nghệ gì đấy!
Cô bé tụt xuống từ trong ngực Quyền Đế Sâm, đã có nhân viên làm việc mang bàn vẽ tranh cát tới.
MC vui vẻ nói: “Mọi người cũng biết, tranh cát là một thứ vô cùng kì diệu, cũng vô cùng có ý nghĩa. Cát không tầm thường chút nào, có thể mô tả ý đồ to lớn, xinh đẹp nhất. Bây giờ xin mời người bạn nhỏ Mặc Hàm của chúng ta biểu diễn!”
Đối với tranh cát, Mặc Hàm biết vẽ từ khi còn nhỏ, khác với những bạn nhỏ chơi cát, chỉ biết chơi đùa lung tung!
Nhưng mà Mặc Hàm thì khác, cô bé sinh ra đã có tế bào nghệ thuật!
Lúc này, Mặc Hàm biểu diễn vẽ tranh cát, ngón tay út đang di động, tạo ra cho mọi người thấy một tác phẩm tuyệt đẹp!
MC cũng liên tục khen ngợi! Tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên bên dưới sân khấu!
Sau khi Mặc Hàm biểu diễn xong, người chủ trì quay sang hỏi cô bé: “Bạn nhỏ Mặc Hàm, cháu không đi cùng người nhà sao?”
Mặc Hàm vô cùng hiểu chuyện nói: “Mẹ cháu còn phải đi làm, mỗi ngày mẹ cháu đều rất cực khổ, cháu yêu mẹ của cháu!”
“Chắc chắn mẹ cháu phải rất tài giỏi mới có thể bồi dưỡng được một cô bé lợi hại như cháu!” MC lên tiếng khen ngợi: “Chúng ta dành một tràng pháo tay cho mẹ của bạn nhỏ Mặc Hàm có được không nào?”