Sức lực của anh rất lớn, bàn tay ôm chặt eo nhỏ của cô, ép chặt cô vào lòng.
Cô suýt bị bàn tay to của anh nắm gãy eo. Còn nữa, cô ngửi thấy mùi thuốc lá của anh giữa răng và môi anh.
Anh rất ít hút thuốc, gần như không chạm vào, bình thường lúc cô và anh thân mật, anh luôn mang theo mùi nhạt bạc nhẹ.
Chỉ là Mặc Sơ đã không kịp suy tư nữa, cô đã bị anh xé nát quần áo…
Mặc Sơ hơi bất ngờ, bọn họ sắp phải ly dị rồi, anh còn làm vậy với cô ư?
Nhưng mà cô cũng nhanh chóng quên hết, mặc kệ kết quả như thế nào thì giờ phút này cô cũng muốn có anh!
Thế là cô chủ động cùng anh quấn quýt lấy anh.
Qua hôm nay, hai người không còn ngày mai nữa.
Hãy để cho hôm nay trở thành một ký ức tốt đẹp, cô sẽ không chất vấn anh, anh cũng sẽ không giải thích gì.
Quyền Đế Sâm thấy cô chủ động, anh cúi đầu nhìn cô, nhưng cô nhắm hai mắt lại, hưởng thụ sự tấn công dữ dội như dã thú của anh…
Nếu như bình thường thì một lần là cô đã mệt mỏi, cô sẽ mềm nhũn hét tên anh anh, nhẹ nhàng cầu xin anh bỏ qua.
Tối nay cô không nói gì.
Chỉ phối hợp cùng anh tiến hành vở kịch nóng bỏng này đến tận cùng.
Cả đêm triền miên.
Tươi đẹp vô hạn.
Rạng sáng, Quyền Đế Sâm đi tắm, Mặc Sơ phát hiện trên gối cô hơi ẩm ướt, không biết từ lúc nào nước mắt đã ngấm xuống gối.
…
Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu.
Ân Phi Âm và Tô Tiểu Mễ suýt đốt pháo ăn mừng. Phải biết là một khi tin tức Quyền Đế Sâm và Long Yên kết hôn, mặc dù sẽ làm cho rất phụ nữ tan nát cõi lòng, nhưng mà gia thế bối cảnh của Long Yên cũng khiến rất nhiều phụ nữ chỉ có thể nhìn mà lùi bước.
Đây không chỉ là một thời đại dựa vào khuôn mặt mà còn lại một thời đại dựa vào bố.
Nhan sắc còn có thể phẫu thuật thẩm mỹ gì đó nhưng bố thì làm sao có thể thay đổi chứ?
Tô Tiểu Mễ vừa nhìn thấy Mặc Sơ hồng mắt đi làm, lập tức vui vẻ châm chọc cô: “Mặc Sơ, cho dù cô leo được lên giường thì sao? Còn không phải vẫn gà bay trứng vỡ, tốn công vô ích à! Kết quả chẳng có danh phận gì!”
Mặc Sơ không muốn nói chuyện với bất cứ người nào, cô đi vòng qua Tô Tiểu Mễ, đi về phía chỗ ngồi của mình.
Tô Tiểu Mễ bèn quay về phí văn phòng giám đốc nói: “Giám đốc Ân, có vài người khóc nhè, không nói một câu, chắc hẳn cảm giác bị người ta đá rất tồi tệ! Không có cách nào, mình không may, không có một ông bố bản lĩnh!”
Ân Phi Âm cũng ra cửa văn phòng giám đốc, cô ta giả vờ tốt bụng đề nghị Mặc Sơ: “Mặc Sơ, vị trí bà Quyền không thể là của cô, nhưng mà cô có thế đòi tiền với Tổng giám đốc Quyền, mỗi lần lên giường được bao nhiêu tiền, như vậy cô cũng giàu rồi!”
Mặc Sơ vẫn là không nói lời nào.
Tối hôm qua, cô và Quyền Đế Sâm cũng không nói gì.
Thậm chí cô không gọi tên anh, anh cũng không gọi tên cô.
Hai người đều chỉ dùng thân thể giải thích chuyện mà một đôi vợ chồng chân chính nên làm.
Nếu như tối hôm qua là sự triền miên cuối cùng giữa bọn họ, vậy đến đây là chấm dứt.
Một dấu chấm hoàn mỹ ở điểm chia tay.
Từ trước đến nay cô sẽ không tranh cãi vô lý, cũng sẽ không chất vấn anh tại sao, có lẽ đây chính là nguyên nhân Quyền Đế Sâm chấp nhận cưới cô.
Cô ngoan ngoãn, cô biết điều, cô thông minh.
Không có gì quan trọng hơn điều này.
Buổi chiều, Mặc Sơ hẹn Long Yên đến thử áo cưới.
Hai người ở gặp nhau ở cửa hàng áo cưới. Sau khi hai người vào trong, nhân viên cửa hàng vội vàng mang áo cưới ra cho cô ta thử. Hình như tâm trạng của Long Yên không tốt lắm, thử mấy bộ đã không nhịn được.
“Cô Long, lần sau lại thử lại đi!” Mặc Sơ nói.
Long Yên đăng một tấm hình cô ta mặc áo lên mạng xã hội rồi nói: “Được, cô đi trước đi! Tôi ngồi thêm một lát nữa!”
“Được, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi!” Mặc Sơ tạm biệt cô ta.
Cô đi xuống lầu dưới, đi ngang sát vai một người đàn ông cao to vạm vỡ.
Người đàn ông này nhanh chóng đi tới áo tầng cửa hàng áo cưới, lúc thấy được Long Yên đang mặc một bộ áo cưới trắng như tuyết, đang chơi điện thoại di động, anh ta sải bước đi đến trước mặt cô ta.
Long Yên vừa nhìn thấy anh, mừng rỡ tươi cười!
Cô ta đứng lên giống như nữ vương kiêu ngạo, đang quan sát người đàn ông đầy vẻ mệt nhọc này: “Cuối cùng anh cũng chịu về rồi!”
Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta: “Trở về chúc mừng cô!”
“Anh đi chết đi!” Long Yên trở tay cho anh ta một bạt tai.
Thứ cô ta muốn nghe không phải là lời chúc mừng, cô ta muốn gì, anh ta biết rõ hơn ai hết, nhưng mà anh ta không làm.
“Chát” một bạt tai đánh vào mặt anh ta, anh ta cũng không đánh trả.
Trên khuôn mặt đẹp trai có năm dấu ngón tay.
Nếu như đây là thứ cô ta muốn, vậy cứ cho cô ta đi!
Mặc Sơ đi một đoạn, đi tới trạm xe buýt, phát hiện ra thẻ xe buýt của mình x không thấy đâu, cô tìm trong túi xách nhưng vẫn không có.
Cô vội vàng chạy qua cửa hàng áo cưới, có khi nào vừa rồi nhét đâu đó không?
Chỉ là cô mới đến nơi thì thấy Long Yên hung hăng cho người đàn ông này một bạt tai!
Quả nhiên công chúa kiêu ngạo và cô gái bé lọ lem khác biệt nhau.
Long Yên là con gái của cựu phó tổng thống, với gia thế như vậy thì chắc cũng không có mấy người đàn ông dám động đến cô ta!
Cho nên chỉ có chuyện cô ta động đến đàn ông!
Long Yên thấy anh ta không đánh trả, cũng không nói chuyện, cô ta tức giận nói: “Úc Lạc Hàn, tôi bảo anh đi chết đi!”
Người đàn ông tên Úc Lạc Hàn này chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta, sau đó xoay người rời đi không nói một lời!
“Anh đứng lại đó cho tôi!” Đột nhiên Long Yên lại chạy tới trước mặt anh ta.
Úc Lạc Hàn lạnh nhạt nói: “Tóm lại em muốn thế nào? Long Yên, cô sắp kết hôn, tôi chúc mừng cô!”
“Anh biết tôi muốn gì mà!” Long Yên hét lên với anh ta.
Tất nhiên Úc Lạc Hàn biết, nhưng mà anh không thể cho nổi!
Thay vì tương lai hối hận, không bằng bây giờ không bắt đầu.
“Tôi không biết!” Úc Lạc Hàn lạnh lùng nói một câu ngắn gọn.
Long Yên cười lạnh một tiếng: “Anh mà không biết ư? Úc Lạc Hàn, anh là một kẻ hèn nhát, anh không dám thừa nhận anh có tình cảm với tôi!”
“Đó là nhu cầu sinh lý bình thường của đàn ông đối với phụ nữ. Long Yên, cô đúng là chẳng có chút thường thức nào!” Úc Lạc Hàn châm chọc cô ta.
“Vậy sao?” Long Yên hừ một tiếng: “Đi, đi khách sạn!”
Đôi mắt đen kịt của Úc Lạc Hàn nhìn chằm chằm vào cô ta: “Long Yên, cô đã sắp kết hôn rồi mà lại đến khách sạn với người đàn ông khác à?”
“Đó là chuyện của tôi!” Long Yên sợ anh ta chạy mất, một tay kéo cánh tay anh ta lại.
Úc Lạc Hàn muốn hất cô ta ra, nhưng mà cô ta ôm chặt lấy anh ta không chịu buông tay!
“Long Yên, buông tay ra!” Úc Lạc Hàn trầm giọng nói.
“Tôi không buông!” Long Yên cũng rất cố chấp, cô ta cố ý dụ anh ta ra, làm sao có thể tùy tiện buông tay?
Ngược lại, cả người cô ta đều nhào vào lòng anh ta.
“Úc Lạc Hàn, tôi yêu anh. Cái tên hèn nhát này, tại sao anh không dám thừa nhận là anh cũng yêu tôi?” Long Yên dám yêu dám hận, chỉ là tình cảm đã gửi gắm sai người rồi!
Úc Lạc Hàn cười lạnh một tiếng: “Tôi chỉ thích chơi đùa với thân thể cô thôi. Cô Long, cô chắc là muốn kéo tôi đến khách sạn sao?”
“Đi!” Long Yên bị anh ta nhục nhã nhưng vẫn không chịu buông tay.
“Đi!” Úc Lạc Hàn đi ra cửa hàng áo cưới.