Mặc Sơ nhớ, vào lần đầu tiên thử váy cưới, cô có gặp qua Úc Lạc Hàn một lần, cô gật đầu: "Nhìn xa thì giống, nhưng không được nhìn gần, dù sao thì Long Yên rất quen thuộc với Úc Lạc Hàn."
Kiều Thanh Du vui rồi: "Không cần nhìn kỹ, chỉ nhìn từ xa thôi, là tớ có thể tính kế Long Yên rồi!"
Mặc Sơ gật đầu: "Cho Mã Hầu và Ngưu Dương gửi lời cho Long Yên."
vietwriter.vn
Thể thân Úc Lạc Hàn đang đụng phải Mã Hầu và Ngưu Dương ở trên đường, hai người này vẫn đang tìm Cố Vãn Vãn, bởi vì hôm qua Cổ Vãn Vãn được đưa đi nhanh như tia chớp, hai bọn họ tỉnh lại ở bãi tha ma, vừa tỉnh lại chỗ nào cũng có lửa xanh, dọa bọn họ sợ đến mức tè ra quần, giờ vẫn còn khiếp sợ.
Thế thân Úc Lạc Hàn vỗ vai Mã Hầu, Mã Hầu đã có chứng sợ hãi rồi, anh ta giật mình ngã luôn xuống đất.
Ngưu Dương còn nhìn anh ta với vẻ mặt ngu ngốc: "Anh anh anh... hơi quen...."
"Tôi là Úc Lạc Hàn, bảo Long Yên đến độ xây dựng công trình thứ bảy tìm tôi!" Thế thân Úc Lạc Hàn cũng mô phỏng vẻ lãnh khốc của người thật giống như đúc.
Hơn nữa, thế thân Úc Lạc Hàn nói xong thì đi luôn.
"Vâng vâng vâng!" Ngưu Dương nói với theo bóng lưng của anh ta, anh ta đã đạp cho Mã Hầu vẫn đang giả chết một cái: "Mã Hầu, dậy, lần này chúng ta đã lập công lớn rồi! Người đàn ông mà Long đại đại muốn đã về rồi!"
vietwriter.vn
Mã Hầu lập tức nhảy lên, chạy đến trước: "Cái này là tôi nghe thấy trước, tôi phải báo cáo trước cho Long đại đại trước!"
Ngưu Dương ngẩn người, rõ ràng anh ta mới là người nghe thấy trước mà, Úc Lạc Hàn cũng là nói cho anh ta nghe, sao lại bị Mã Hầu nhanh chân chộp mất miếng ngon vậy!
"Mã Hầu, mày đứng lại cho tao!" Ngưu Dương cởi giày ra đuổi đánh Mã Hầu, hai người ganh đua trên đường xem ai đến chỗ Long Yên nhanh hơn.
Hai người vừa chạy vừa đuổi nhau đến chỗ Long Yên, khi Ngưu Dương định nói ra, Mã Hầu đã nhét cái giày vào mồm Ngưu Dương.
Mã Hầu lập tức nịnh nọt Long Yên: "Long đại đại, chúng tôi đã tìm được Úc Lạc Hàn rồi!"
Long Yên vừa nghe thấy tin tức của người đàn ông này, cô ta hưng phấn ngay: "Ở đâu?"
"Anh ta bảo, cô đi đến đội xây dựng công trình số mấy tìm anh ta?" Mã Hầu gãi đầu, anh ta quên mất tiêu rồi, tại chạy về đây nhanh quá!
Lúc này, Ngưu Dương đã ném cái giày ở trong miệng anh ta ra, rồi đập "bốc" một cái vào mặt Mã Hầu: "Đồ con bò này, còn bịt mồm tao nữa hả! Thổi chết đi được!"
Mã Hầu che mặt mình lại: "Đấy là giày của mày mà!"
Long Yên quát: “Đủ rồi! Rốt cuộc Úc Lạc Hàn ở đâu?"
Mã Hầu đã quên là ở đâu thật rồi!
Lúc này, Ngưu Dương mới nói với vẻ dương dương đắc ý: "Ở đội xây dựng công trình số bảy!"
Long Yên đi ngay lập tức, Mã Hầu và Ngưu Dương cũng muốn đi theo, Long Yên trách mắng:
"Các anh còn không đi tìm xem Cố Vãn Vãn sống ở đầu đi? Thật là vô tích sự, không những không hoàn thành việc, còn bị người ta ném ra bãi tha ma, sao quỷ không dắt hai anh vào điện diêm vương luôn đi?"
Sau khi Long Yên đi, Mã Hầu và Ngưu Dương trừng mắt nhìn đối phương: "Đều tại mày nên mới bị ném ra bãi tha ma..."
"Tại mày ý..." Ngưu Dương cũng không chịu yếu thế: "Mày ngu như ngựa như khỉ..."
Khi Long Yên đi tới đội xây dựng công trình số bảy, bên này vẫn chưa xây dựng xong, buổi tối đội xây dựng công trình đã nghỉ hết rồi.
Công trình xây dựng là tường vây thi công, khi Long Yên đang nghĩ cách đi vào thế thân Úc Lạc Hàn nói ở bên trong: "Bò qua cái lỗ này mà vào!"
Chỗ góc tường có một cái lỗ chó chui, anh ta bảo Long Yên chui vào.
Long Yên luôn cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội thượng lưu, sao cô ta có thể chui qua cái lỗ chó chui này cơ chứ?
Long Yên không nhìn rõ mặt anh ta, lúc cô ta đang nhíu mày, kết quả đã bị Úc Lạc Hàn kéo vào.
"Úc Lạc Hàn, tên khốn này..." Nhưng mà, khi Long Yên còn chưa nói xong, cô ta đã bị người ta dùng vải bố bịt miệng rồi, hai tay cũng bị trói quặt ra sau lưng.
Chẳng mấy chốc cô ta đã bị trói trên một cái cột trong một căn phòng chưa thi công xong, trong đêm đen kịt, cô ta kêu lên thì cũng chỉ là những tiếng ư ư thôi.
Người này vốn không phải là Úc Lạc Hàn, là ai đang chính cô ta?
Hơn nữa người đàn ông này còn xấu xa dùng dao rạch rách hết quần áo của cô ta, làn da trắng nõn đã lộ ra, quần cũng đã cởi xuống rồi, chỉ còn lại một nội y nho nhỏ ở phía trên.
"Chậm rãi hưởng thụ tối nay đi!" Thế thân Úc Lạc Hàn dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, nói xong thì đi luôn.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta đi vào trong một cái hẻm nhỏ, anh ta nói với Kiều Thanh Du: "Cô Kiều, trả tiền! Tôi gửi ảnh cho cô!"
Kiều Thanh Du đưa ngay cho anh ta một một vạn tệ: "Mau đi đi!"
Tin tức của Kiều Thanh Du khá linh thông, cô ấy đã điều tra ra ảnh của Úc Lạc Hàn, sau đó tìm một thế thân, rồi tiếp đó cô ấy lại hóa trang cho thế thân như ảo thuật, cô ấy hỏi Mặc SƠ: "Cậu xem, có giống không?"
Mặc Sơ nhớ, vào lần đầu tiên thử váy cưới, cô có gặp qua Úc Lạc Hàn một lần, cô gật đầu: "Nhìn xa thì giống, nhưng không được nhìn gần, dù sao thì Long Yên rất quen thuộc với Úc Lạc Hàn."
Kiều Thanh Du vui rồi: "Không cần nhìn kỹ, chỉ nhìn từ xa thôi, là tớ có thể tính kế Long Yên rồi!"
Mặc Sơ gật đầu: "Cho Mã Hầu và Ngưu Dương gửi lời cho Long Yên."
vietwriter.vn
Thể thân Úc Lạc Hàn đang đụng phải Mã Hầu và Ngưu Dương ở trên đường, hai người này vẫn đang tìm Cố Vãn Vãn, bởi vì hôm qua Cổ Vãn Vãn được đưa đi nhanh như tia chớp, hai bọn họ tỉnh lại ở bãi tha ma, vừa tỉnh lại chỗ nào cũng có lửa xanh, dọa bọn họ sợ đến mức tè ra quần, giờ vẫn còn khiếp sợ.
Thế thân Úc Lạc Hàn vỗ vai Mã Hầu, Mã Hầu đã có chứng sợ hãi rồi, anh ta giật mình ngã luôn xuống đất.
Ngưu Dương còn nhìn anh ta với vẻ mặt ngu ngốc: "Anh anh anh... hơi quen...."
"Tôi là Úc Lạc Hàn, bảo Long Yên đến độ xây dựng công trình thứ bảy tìm tôi!" Thế thân Úc Lạc Hàn cũng mô phỏng vẻ lãnh khốc của người thật giống như đúc.
Hơn nữa, thế thân Úc Lạc Hàn nói xong thì đi luôn.
"Vâng vâng vâng!" Ngưu Dương nói với theo bóng lưng của anh ta, anh ta đã đạp cho Mã Hầu vẫn đang giả chết một cái: "Mã Hầu, dậy, lần này chúng ta đã lập công lớn rồi! Người đàn ông mà Long đại đại muốn đã về rồi!"
vietwriter.vn
Mã Hầu lập tức nhảy lên, chạy đến trước: "Cái này là tôi nghe thấy trước, tôi phải báo cáo trước cho Long đại đại trước!"
Ngưu Dương ngẩn người, rõ ràng anh ta mới là người nghe thấy trước mà, Úc Lạc Hàn cũng là nói cho anh ta nghe, sao lại bị Mã Hầu nhanh chân chộp mất miếng ngon vậy!
"Mã Hầu, mày đứng lại cho tao!" Ngưu Dương cởi giày ra đuổi đánh Mã Hầu, hai người ganh đua trên đường xem ai đến chỗ Long Yên nhanh hơn.
Hai người vừa chạy vừa đuổi nhau đến chỗ Long Yên, khi Ngưu Dương định nói ra, Mã Hầu đã nhét cái giày vào mồm Ngưu Dương.
Mã Hầu lập tức nịnh nọt Long Yên: "Long đại đại, chúng tôi đã tìm được Úc Lạc Hàn rồi!"
Long Yên vừa nghe thấy tin tức của người đàn ông này, cô ta hưng phấn ngay: "Ở đâu?"
"Anh ta bảo, cô đi đến đội xây dựng công trình số mấy tìm anh ta?" Mã Hầu gãi đầu, anh ta quên mất tiêu rồi, tại chạy về đây nhanh quá!
Lúc này, Ngưu Dương đã ném cái giày ở trong miệng anh ta ra, rồi đập "bốc" một cái vào mặt Mã Hầu: "Đồ con bò này, còn bịt mồm tao nữa hả! Thổi chết đi được!"
Mã Hầu che mặt mình lại: "Đấy là giày của mày mà!"
Long Yên quát: “Đủ rồi! Rốt cuộc Úc Lạc Hàn ở đâu?"
Mã Hầu đã quên là ở đâu thật rồi!
Lúc này, Ngưu Dương mới nói với vẻ dương dương đắc ý: "Ở đội xây dựng công trình số bảy!"
Long Yên đi ngay lập tức, Mã Hầu và Ngưu Dương cũng muốn đi theo, Long Yên trách mắng:
"Các anh còn không đi tìm xem Cố Vãn Vãn sống ở đầu đi? Thật là vô tích sự, không những không hoàn thành việc, còn bị người ta ném ra bãi tha ma, sao quỷ không dắt hai anh vào điện diêm vương luôn đi?"
Sau khi Long Yên đi, Mã Hầu và Ngưu Dương trừng mắt nhìn đối phương: "Đều tại mày nên mới bị ném ra bãi tha ma..."
"Tại mày ý..." Ngưu Dương cũng không chịu yếu thế: "Mày ngu như ngựa như khỉ..."
Khi Long Yên đi tới đội xây dựng công trình số bảy, bên này vẫn chưa xây dựng xong, buổi tối đội xây dựng công trình đã nghỉ hết rồi.
Công trình xây dựng là tường vây thi công, khi Long Yên đang nghĩ cách đi vào thế thân Úc Lạc Hàn nói ở bên trong: "Bò qua cái lỗ này mà vào!"
Chỗ góc tường có một cái lỗ chó chui, anh ta bảo Long Yên chui vào.
Long Yên luôn cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội thượng lưu, sao cô ta có thể chui qua cái lỗ chó chui này cơ chứ?
Long Yên không nhìn rõ mặt anh ta, lúc cô ta đang nhíu mày, kết quả đã bị Úc Lạc Hàn kéo vào.
"Úc Lạc Hàn, tên khốn này..." Nhưng mà, khi Long Yên còn chưa nói xong, cô ta đã bị người ta dùng vải bố bịt miệng rồi, hai tay cũng bị trói quặt ra sau lưng.
Chẳng mấy chốc cô ta đã bị trói trên một cái cột trong một căn phòng chưa thi công xong, trong đêm đen kịt, cô ta kêu lên thì cũng chỉ là những tiếng ư ư thôi.
Người này vốn không phải là Úc Lạc Hàn, là ai đang chính cô ta?
Hơn nữa người đàn ông này còn xấu xa dùng dao rạch rách hết quần áo của cô ta, làn da trắng nõn đã lộ ra, quần cũng đã cởi xuống rồi, chỉ còn lại một nội y nho nhỏ ở phía trên.
"Chậm rãi hưởng thụ tối nay đi!" Thế thân Úc Lạc Hàn dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, nói xong thì đi luôn.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta đi vào trong một cái hẻm nhỏ, anh ta nói với Kiều Thanh Du: "Cô Kiều, trả tiền! Tôi gửi ảnh cho cô!"
Kiều Thanh Du đưa ngay cho anh ta một một vạn tệ: "Mau đi đi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Tin tức của Kiều Thanh Du khá linh thông, cô ấy đã điều tra ra ảnh của Úc Lạc Hàn, sau đó tìm một thế thân, rồi tiếp đó cô ấy lại hóa trang cho thế thân như ảo thuật, cô ấy hỏi Mặc SƠ: "Cậu xem, có giống không?"
Mặc Sơ nhớ, vào lần đầu tiên thử váy cưới, cô có gặp qua Úc Lạc Hàn một lần, cô gật đầu: "Nhìn xa thì giống, nhưng không được nhìn gần, dù sao thì Long Yên rất quen thuộc với Úc Lạc Hàn."
Kiều Thanh Du vui rồi: "Không cần nhìn kỹ, chỉ nhìn từ xa thôi, là tớ có thể tính kế Long Yên rồi!"
Mặc Sơ gật đầu: "Cho Mã Hầu và Ngưu Dương gửi lời cho Long Yên."
vietwriter.vn
Thể thân Úc Lạc Hàn đang đụng phải Mã Hầu và Ngưu Dương ở trên đường, hai người này vẫn đang tìm Cố Vãn Vãn, bởi vì hôm qua Cổ Vãn Vãn được đưa đi nhanh như tia chớp, hai bọn họ tỉnh lại ở bãi tha ma, vừa tỉnh lại chỗ nào cũng có lửa xanh, dọa bọn họ sợ đến mức tè ra quần, giờ vẫn còn khiếp sợ.
Thế thân Úc Lạc Hàn vỗ vai Mã Hầu, Mã Hầu đã có chứng sợ hãi rồi, anh ta giật mình ngã luôn xuống đất.
Ngưu Dương còn nhìn anh ta với vẻ mặt ngu ngốc: "Anh anh anh... hơi quen...."
"Tôi là Úc Lạc Hàn, bảo Long Yên đến độ xây dựng công trình thứ bảy tìm tôi!" Thế thân Úc Lạc Hàn cũng mô phỏng vẻ lãnh khốc của người thật giống như đúc.
Hơn nữa, thế thân Úc Lạc Hàn nói xong thì đi luôn.
"Vâng vâng vâng!" Ngưu Dương nói với theo bóng lưng của anh ta, anh ta đã đạp cho Mã Hầu vẫn đang giả chết một cái: "Mã Hầu, dậy, lần này chúng ta đã lập công lớn rồi! Người đàn ông mà Long đại đại muốn đã về rồi!"
vietwriter.vn
Mã Hầu lập tức nhảy lên, chạy đến trước: "Cái này là tôi nghe thấy trước, tôi phải báo cáo trước cho Long đại đại trước!"
Ngưu Dương ngẩn người, rõ ràng anh ta mới là người nghe thấy trước mà, Úc Lạc Hàn cũng là nói cho anh ta nghe, sao lại bị Mã Hầu nhanh chân chộp mất miếng ngon vậy!
"Mã Hầu, mày đứng lại cho tao!" Ngưu Dương cởi giày ra đuổi đánh Mã Hầu, hai người ganh đua trên đường xem ai đến chỗ Long Yên nhanh hơn.
Hai người vừa chạy vừa đuổi nhau đến chỗ Long Yên, khi Ngưu Dương định nói ra, Mã Hầu đã nhét cái giày vào mồm Ngưu Dương.
Mã Hầu lập tức nịnh nọt Long Yên: "Long đại đại, chúng tôi đã tìm được Úc Lạc Hàn rồi!"
Long Yên vừa nghe thấy tin tức của người đàn ông này, cô ta hưng phấn ngay: "Ở đâu?"
"Anh ta bảo, cô đi đến đội xây dựng công trình số mấy tìm anh ta?" Mã Hầu gãi đầu, anh ta quên mất tiêu rồi, tại chạy về đây nhanh quá!
Lúc này, Ngưu Dương đã ném cái giày ở trong miệng anh ta ra, rồi đập "bốc" một cái vào mặt Mã Hầu: "Đồ con bò này, còn bịt mồm tao nữa hả! Thổi chết đi được!"
Mã Hầu che mặt mình lại: "Đấy là giày của mày mà!"
Long Yên quát: “Đủ rồi! Rốt cuộc Úc Lạc Hàn ở đâu?"
Mã Hầu đã quên là ở đâu thật rồi!
Lúc này, Ngưu Dương mới nói với vẻ dương dương đắc ý: "Ở đội xây dựng công trình số bảy!"
Long Yên đi ngay lập tức, Mã Hầu và Ngưu Dương cũng muốn đi theo, Long Yên trách mắng:
"Các anh còn không đi tìm xem Cố Vãn Vãn sống ở đầu đi? Thật là vô tích sự, không những không hoàn thành việc, còn bị người ta ném ra bãi tha ma, sao quỷ không dắt hai anh vào điện diêm vương luôn đi?"
Sau khi Long Yên đi, Mã Hầu và Ngưu Dương trừng mắt nhìn đối phương: "Đều tại mày nên mới bị ném ra bãi tha ma..."
"Tại mày ý..." Ngưu Dương cũng không chịu yếu thế: "Mày ngu như ngựa như khỉ..."
Khi Long Yên đi tới đội xây dựng công trình số bảy, bên này vẫn chưa xây dựng xong, buổi tối đội xây dựng công trình đã nghỉ hết rồi.
Công trình xây dựng là tường vây thi công, khi Long Yên đang nghĩ cách đi vào thế thân Úc Lạc Hàn nói ở bên trong: "Bò qua cái lỗ này mà vào!"
Chỗ góc tường có một cái lỗ chó chui, anh ta bảo Long Yên chui vào.
Long Yên luôn cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội thượng lưu, sao cô ta có thể chui qua cái lỗ chó chui này cơ chứ?
Long Yên không nhìn rõ mặt anh ta, lúc cô ta đang nhíu mày, kết quả đã bị Úc Lạc Hàn kéo vào.
"Úc Lạc Hàn, tên khốn này..." Nhưng mà, khi Long Yên còn chưa nói xong, cô ta đã bị người ta dùng vải bố bịt miệng rồi, hai tay cũng bị trói quặt ra sau lưng.
Chẳng mấy chốc cô ta đã bị trói trên một cái cột trong một căn phòng chưa thi công xong, trong đêm đen kịt, cô ta kêu lên thì cũng chỉ là những tiếng ư ư thôi.
Người này vốn không phải là Úc Lạc Hàn, là ai đang chính cô ta?
Hơn nữa người đàn ông này còn xấu xa dùng dao rạch rách hết quần áo của cô ta, làn da trắng nõn đã lộ ra, quần cũng đã cởi xuống rồi, chỉ còn lại một nội y nho nhỏ ở phía trên.
"Chậm rãi hưởng thụ tối nay đi!" Thế thân Úc Lạc Hàn dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, nói xong thì đi luôn.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta đi vào trong một cái hẻm nhỏ, anh ta nói với Kiều Thanh Du: "Cô Kiều, trả tiền! Tôi gửi ảnh cho cô!"
Kiều Thanh Du đưa ngay cho anh ta một một vạn tệ: "Mau đi đi!"
Tin tức của Kiều Thanh Du khá linh thông, cô ấy đã điều tra ra ảnh của Úc Lạc Hàn, sau đó tìm một thế thân, rồi tiếp đó cô ấy lại hóa trang cho thế thân như ảo thuật, cô ấy hỏi Mặc SƠ: "Cậu xem, có giống không?"
Mặc Sơ nhớ, vào lần đầu tiên thử váy cưới, cô có gặp qua Úc Lạc Hàn một lần, cô gật đầu: "Nhìn xa thì giống, nhưng không được nhìn gần, dù sao thì Long Yên rất quen thuộc với Úc Lạc Hàn."
Kiều Thanh Du vui rồi: "Không cần nhìn kỹ, chỉ nhìn từ xa thôi, là tớ có thể tính kế Long Yên rồi!"
Mặc Sơ gật đầu: "Cho Mã Hầu và Ngưu Dương gửi lời cho Long Yên."
vietwriter.vn
Thể thân Úc Lạc Hàn đang đụng phải Mã Hầu và Ngưu Dương ở trên đường, hai người này vẫn đang tìm Cố Vãn Vãn, bởi vì hôm qua Cổ Vãn Vãn được đưa đi nhanh như tia chớp, hai bọn họ tỉnh lại ở bãi tha ma, vừa tỉnh lại chỗ nào cũng có lửa xanh, dọa bọn họ sợ đến mức tè ra quần, giờ vẫn còn khiếp sợ.
Thế thân Úc Lạc Hàn vỗ vai Mã Hầu, Mã Hầu đã có chứng sợ hãi rồi, anh ta giật mình ngã luôn xuống đất.
Ngưu Dương còn nhìn anh ta với vẻ mặt ngu ngốc: "Anh anh anh... hơi quen...."
"Tôi là Úc Lạc Hàn, bảo Long Yên đến độ xây dựng công trình thứ bảy tìm tôi!" Thế thân Úc Lạc Hàn cũng mô phỏng vẻ lãnh khốc của người thật giống như đúc.
Hơn nữa, thế thân Úc Lạc Hàn nói xong thì đi luôn.
"Vâng vâng vâng!" Ngưu Dương nói với theo bóng lưng của anh ta, anh ta đã đạp cho Mã Hầu vẫn đang giả chết một cái: "Mã Hầu, dậy, lần này chúng ta đã lập công lớn rồi! Người đàn ông mà Long đại đại muốn đã về rồi!"
vietwriter.vn
Mã Hầu lập tức nhảy lên, chạy đến trước: "Cái này là tôi nghe thấy trước, tôi phải báo cáo trước cho Long đại đại trước!"
Ngưu Dương ngẩn người, rõ ràng anh ta mới là người nghe thấy trước mà, Úc Lạc Hàn cũng là nói cho anh ta nghe, sao lại bị Mã Hầu nhanh chân chộp mất miếng ngon vậy!
"Mã Hầu, mày đứng lại cho tao!" Ngưu Dương cởi giày ra đuổi đánh Mã Hầu, hai người ganh đua trên đường xem ai đến chỗ Long Yên nhanh hơn.
Hai người vừa chạy vừa đuổi nhau đến chỗ Long Yên, khi Ngưu Dương định nói ra, Mã Hầu đã nhét cái giày vào mồm Ngưu Dương.
Mã Hầu lập tức nịnh nọt Long Yên: "Long đại đại, chúng tôi đã tìm được Úc Lạc Hàn rồi!"
Long Yên vừa nghe thấy tin tức của người đàn ông này, cô ta hưng phấn ngay: "Ở đâu?"
"Anh ta bảo, cô đi đến đội xây dựng công trình số mấy tìm anh ta?" Mã Hầu gãi đầu, anh ta quên mất tiêu rồi, tại chạy về đây nhanh quá!
Lúc này, Ngưu Dương đã ném cái giày ở trong miệng anh ta ra, rồi đập "bốc" một cái vào mặt Mã Hầu: "Đồ con bò này, còn bịt mồm tao nữa hả! Thổi chết đi được!"
Mã Hầu che mặt mình lại: "Đấy là giày của mày mà!"
Long Yên quát: “Đủ rồi! Rốt cuộc Úc Lạc Hàn ở đâu?"
Mã Hầu đã quên là ở đâu thật rồi!
Lúc này, Ngưu Dương mới nói với vẻ dương dương đắc ý: "Ở đội xây dựng công trình số bảy!"
Long Yên đi ngay lập tức, Mã Hầu và Ngưu Dương cũng muốn đi theo, Long Yên trách mắng:
"Các anh còn không đi tìm xem Cố Vãn Vãn sống ở đầu đi? Thật là vô tích sự, không những không hoàn thành việc, còn bị người ta ném ra bãi tha ma, sao quỷ không dắt hai anh vào điện diêm vương luôn đi?"
Sau khi Long Yên đi, Mã Hầu và Ngưu Dương trừng mắt nhìn đối phương: "Đều tại mày nên mới bị ném ra bãi tha ma..."
"Tại mày ý..." Ngưu Dương cũng không chịu yếu thế: "Mày ngu như ngựa như khỉ..."
Khi Long Yên đi tới đội xây dựng công trình số bảy, bên này vẫn chưa xây dựng xong, buổi tối đội xây dựng công trình đã nghỉ hết rồi.
Công trình xây dựng là tường vây thi công, khi Long Yên đang nghĩ cách đi vào thế thân Úc Lạc Hàn nói ở bên trong: "Bò qua cái lỗ này mà vào!"
Chỗ góc tường có một cái lỗ chó chui, anh ta bảo Long Yên chui vào.
Long Yên luôn cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội thượng lưu, sao cô ta có thể chui qua cái lỗ chó chui này cơ chứ?
Long Yên không nhìn rõ mặt anh ta, lúc cô ta đang nhíu mày, kết quả đã bị Úc Lạc Hàn kéo vào.
"Úc Lạc Hàn, tên khốn này..." Nhưng mà, khi Long Yên còn chưa nói xong, cô ta đã bị người ta dùng vải bố bịt miệng rồi, hai tay cũng bị trói quặt ra sau lưng.
Chẳng mấy chốc cô ta đã bị trói trên một cái cột trong một căn phòng chưa thi công xong, trong đêm đen kịt, cô ta kêu lên thì cũng chỉ là những tiếng ư ư thôi.
Người này vốn không phải là Úc Lạc Hàn, là ai đang chính cô ta?
Hơn nữa người đàn ông này còn xấu xa dùng dao rạch rách hết quần áo của cô ta, làn da trắng nõn đã lộ ra, quần cũng đã cởi xuống rồi, chỉ còn lại một nội y nho nhỏ ở phía trên.
"Chậm rãi hưởng thụ tối nay đi!" Thế thân Úc Lạc Hàn dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, nói xong thì đi luôn.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta đi vào trong một cái hẻm nhỏ, anh ta nói với Kiều Thanh Du: "Cô Kiều, trả tiền! Tôi gửi ảnh cho cô!"
Kiều Thanh Du đưa ngay cho anh ta một một vạn tệ: "Mau đi đi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Tin tức của Kiều Thanh Du khá linh thông, cô ấy đã điều tra ra ảnh của Úc Lạc Hàn, sau đó tìm một thế thân, rồi tiếp đó cô ấy lại hóa trang cho thế thân như ảo thuật, cô ấy hỏi Mặc SƠ: "Cậu xem, có giống không?"
Mặc Sơ nhớ, vào lần đầu tiên thử váy cưới, cô có gặp qua Úc Lạc Hàn một lần, cô gật đầu: "Nhìn xa thì giống, nhưng không được nhìn gần, dù sao thì Long Yên rất quen thuộc với Úc Lạc Hàn."
Kiều Thanh Du vui rồi: "Không cần nhìn kỹ, chỉ nhìn từ xa thôi, là tớ có thể tính kế Long Yên rồi!"
Mặc Sơ gật đầu: "Cho Mã Hầu và Ngưu Dương gửi lời cho Long Yên."
vietwriter.vn
Thể thân Úc Lạc Hàn đang đụng phải Mã Hầu và Ngưu Dương ở trên đường, hai người này vẫn đang tìm Cố Vãn Vãn, bởi vì hôm qua Cổ Vãn Vãn được đưa đi nhanh như tia chớp, hai bọn họ tỉnh lại ở bãi tha ma, vừa tỉnh lại chỗ nào cũng có lửa xanh, dọa bọn họ sợ đến mức tè ra quần, giờ vẫn còn khiếp sợ.
Thế thân Úc Lạc Hàn vỗ vai Mã Hầu, Mã Hầu đã có chứng sợ hãi rồi, anh ta giật mình ngã luôn xuống đất.
Ngưu Dương còn nhìn anh ta với vẻ mặt ngu ngốc: "Anh anh anh... hơi quen...."
"Tôi là Úc Lạc Hàn, bảo Long Yên đến độ xây dựng công trình thứ bảy tìm tôi!" Thế thân Úc Lạc Hàn cũng mô phỏng vẻ lãnh khốc của người thật giống như đúc.
Hơn nữa, thế thân Úc Lạc Hàn nói xong thì đi luôn.
"Vâng vâng vâng!" Ngưu Dương nói với theo bóng lưng của anh ta, anh ta đã đạp cho Mã Hầu vẫn đang giả chết một cái: "Mã Hầu, dậy, lần này chúng ta đã lập công lớn rồi! Người đàn ông mà Long đại đại muốn đã về rồi!"
vietwriter.vn
Mã Hầu lập tức nhảy lên, chạy đến trước: "Cái này là tôi nghe thấy trước, tôi phải báo cáo trước cho Long đại đại trước!"
Ngưu Dương ngẩn người, rõ ràng anh ta mới là người nghe thấy trước mà, Úc Lạc Hàn cũng là nói cho anh ta nghe, sao lại bị Mã Hầu nhanh chân chộp mất miếng ngon vậy!
"Mã Hầu, mày đứng lại cho tao!" Ngưu Dương cởi giày ra đuổi đánh Mã Hầu, hai người ganh đua trên đường xem ai đến chỗ Long Yên nhanh hơn.
Hai người vừa chạy vừa đuổi nhau đến chỗ Long Yên, khi Ngưu Dương định nói ra, Mã Hầu đã nhét cái giày vào mồm Ngưu Dương.
Mã Hầu lập tức nịnh nọt Long Yên: "Long đại đại, chúng tôi đã tìm được Úc Lạc Hàn rồi!"
Long Yên vừa nghe thấy tin tức của người đàn ông này, cô ta hưng phấn ngay: "Ở đâu?"
"Anh ta bảo, cô đi đến đội xây dựng công trình số mấy tìm anh ta?" Mã Hầu gãi đầu, anh ta quên mất tiêu rồi, tại chạy về đây nhanh quá!
Lúc này, Ngưu Dương đã ném cái giày ở trong miệng anh ta ra, rồi đập "bốc" một cái vào mặt Mã Hầu: "Đồ con bò này, còn bịt mồm tao nữa hả! Thổi chết đi được!"
Mã Hầu che mặt mình lại: "Đấy là giày của mày mà!"
Long Yên quát: “Đủ rồi! Rốt cuộc Úc Lạc Hàn ở đâu?"
Mã Hầu đã quên là ở đâu thật rồi!
Lúc này, Ngưu Dương mới nói với vẻ dương dương đắc ý: "Ở đội xây dựng công trình số bảy!"
Long Yên đi ngay lập tức, Mã Hầu và Ngưu Dương cũng muốn đi theo, Long Yên trách mắng:
"Các anh còn không đi tìm xem Cố Vãn Vãn sống ở đầu đi? Thật là vô tích sự, không những không hoàn thành việc, còn bị người ta ném ra bãi tha ma, sao quỷ không dắt hai anh vào điện diêm vương luôn đi?"
Sau khi Long Yên đi, Mã Hầu và Ngưu Dương trừng mắt nhìn đối phương: "Đều tại mày nên mới bị ném ra bãi tha ma..."
"Tại mày ý..." Ngưu Dương cũng không chịu yếu thế: "Mày ngu như ngựa như khỉ..."
Khi Long Yên đi tới đội xây dựng công trình số bảy, bên này vẫn chưa xây dựng xong, buổi tối đội xây dựng công trình đã nghỉ hết rồi.
Công trình xây dựng là tường vây thi công, khi Long Yên đang nghĩ cách đi vào thế thân Úc Lạc Hàn nói ở bên trong: "Bò qua cái lỗ này mà vào!"
Chỗ góc tường có một cái lỗ chó chui, anh ta bảo Long Yên chui vào.
Long Yên luôn cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội thượng lưu, sao cô ta có thể chui qua cái lỗ chó chui này cơ chứ?
Long Yên không nhìn rõ mặt anh ta, lúc cô ta đang nhíu mày, kết quả đã bị Úc Lạc Hàn kéo vào.
"Úc Lạc Hàn, tên khốn này..." Nhưng mà, khi Long Yên còn chưa nói xong, cô ta đã bị người ta dùng vải bố bịt miệng rồi, hai tay cũng bị trói quặt ra sau lưng.
Chẳng mấy chốc cô ta đã bị trói trên một cái cột trong một căn phòng chưa thi công xong, trong đêm đen kịt, cô ta kêu lên thì cũng chỉ là những tiếng ư ư thôi.
Người này vốn không phải là Úc Lạc Hàn, là ai đang chính cô ta?
Hơn nữa người đàn ông này còn xấu xa dùng dao rạch rách hết quần áo của cô ta, làn da trắng nõn đã lộ ra, quần cũng đã cởi xuống rồi, chỉ còn lại một nội y nho nhỏ ở phía trên.
"Chậm rãi hưởng thụ tối nay đi!" Thế thân Úc Lạc Hàn dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, nói xong thì đi luôn.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta đi vào trong một cái hẻm nhỏ, anh ta nói với Kiều Thanh Du: "Cô Kiều, trả tiền! Tôi gửi ảnh cho cô!"
Kiều Thanh Du đưa ngay cho anh ta một một vạn tệ: "Mau đi đi!"
Tin tức của Kiều Thanh Du khá linh thông, cô ấy đã điều tra ra ảnh của Úc Lạc Hàn, sau đó tìm một thế thân, rồi tiếp đó cô ấy lại hóa trang cho thế thân như ảo thuật, cô ấy hỏi Mặc SƠ: "Cậu xem, có giống không?"
Mặc Sơ nhớ, vào lần đầu tiên thử váy cưới, cô có gặp qua Úc Lạc Hàn một lần, cô gật đầu: "Nhìn xa thì giống, nhưng không được nhìn gần, dù sao thì Long Yên rất quen thuộc với Úc Lạc Hàn."
Kiều Thanh Du vui rồi: "Không cần nhìn kỹ, chỉ nhìn từ xa thôi, là tớ có thể tính kế Long Yên rồi!"
Mặc Sơ gật đầu: "Cho Mã Hầu và Ngưu Dương gửi lời cho Long Yên."
vietwriter.vn
Thể thân Úc Lạc Hàn đang đụng phải Mã Hầu và Ngưu Dương ở trên đường, hai người này vẫn đang tìm Cố Vãn Vãn, bởi vì hôm qua Cổ Vãn Vãn được đưa đi nhanh như tia chớp, hai bọn họ tỉnh lại ở bãi tha ma, vừa tỉnh lại chỗ nào cũng có lửa xanh, dọa bọn họ sợ đến mức tè ra quần, giờ vẫn còn khiếp sợ.
Thế thân Úc Lạc Hàn vỗ vai Mã Hầu, Mã Hầu đã có chứng sợ hãi rồi, anh ta giật mình ngã luôn xuống đất.
Ngưu Dương còn nhìn anh ta với vẻ mặt ngu ngốc: "Anh anh anh... hơi quen...."
"Tôi là Úc Lạc Hàn, bảo Long Yên đến độ xây dựng công trình thứ bảy tìm tôi!" Thế thân Úc Lạc Hàn cũng mô phỏng vẻ lãnh khốc của người thật giống như đúc.
Hơn nữa, thế thân Úc Lạc Hàn nói xong thì đi luôn.
"Vâng vâng vâng!" Ngưu Dương nói với theo bóng lưng của anh ta, anh ta đã đạp cho Mã Hầu vẫn đang giả chết một cái: "Mã Hầu, dậy, lần này chúng ta đã lập công lớn rồi! Người đàn ông mà Long đại đại muốn đã về rồi!"
vietwriter.vn
Mã Hầu lập tức nhảy lên, chạy đến trước: "Cái này là tôi nghe thấy trước, tôi phải báo cáo trước cho Long đại đại trước!"
Ngưu Dương ngẩn người, rõ ràng anh ta mới là người nghe thấy trước mà, Úc Lạc Hàn cũng là nói cho anh ta nghe, sao lại bị Mã Hầu nhanh chân chộp mất miếng ngon vậy!
"Mã Hầu, mày đứng lại cho tao!" Ngưu Dương cởi giày ra đuổi đánh Mã Hầu, hai người ganh đua trên đường xem ai đến chỗ Long Yên nhanh hơn.
Hai người vừa chạy vừa đuổi nhau đến chỗ Long Yên, khi Ngưu Dương định nói ra, Mã Hầu đã nhét cái giày vào mồm Ngưu Dương.
Mã Hầu lập tức nịnh nọt Long Yên: "Long đại đại, chúng tôi đã tìm được Úc Lạc Hàn rồi!"
Long Yên vừa nghe thấy tin tức của người đàn ông này, cô ta hưng phấn ngay: "Ở đâu?"
"Anh ta bảo, cô đi đến đội xây dựng công trình số mấy tìm anh ta?" Mã Hầu gãi đầu, anh ta quên mất tiêu rồi, tại chạy về đây nhanh quá!
Lúc này, Ngưu Dương đã ném cái giày ở trong miệng anh ta ra, rồi đập "bốc" một cái vào mặt Mã Hầu: "Đồ con bò này, còn bịt mồm tao nữa hả! Thổi chết đi được!"
Mã Hầu che mặt mình lại: "Đấy là giày của mày mà!"
Long Yên quát: “Đủ rồi! Rốt cuộc Úc Lạc Hàn ở đâu?"
Mã Hầu đã quên là ở đâu thật rồi!
Lúc này, Ngưu Dương mới nói với vẻ dương dương đắc ý: "Ở đội xây dựng công trình số bảy!"
Long Yên đi ngay lập tức, Mã Hầu và Ngưu Dương cũng muốn đi theo, Long Yên trách mắng:
"Các anh còn không đi tìm xem Cố Vãn Vãn sống ở đầu đi? Thật là vô tích sự, không những không hoàn thành việc, còn bị người ta ném ra bãi tha ma, sao quỷ không dắt hai anh vào điện diêm vương luôn đi?"
Sau khi Long Yên đi, Mã Hầu và Ngưu Dương trừng mắt nhìn đối phương: "Đều tại mày nên mới bị ném ra bãi tha ma..."
"Tại mày ý..." Ngưu Dương cũng không chịu yếu thế: "Mày ngu như ngựa như khỉ..."
Khi Long Yên đi tới đội xây dựng công trình số bảy, bên này vẫn chưa xây dựng xong, buổi tối đội xây dựng công trình đã nghỉ hết rồi.
Công trình xây dựng là tường vây thi công, khi Long Yên đang nghĩ cách đi vào thế thân Úc Lạc Hàn nói ở bên trong: "Bò qua cái lỗ này mà vào!"
Chỗ góc tường có một cái lỗ chó chui, anh ta bảo Long Yên chui vào.
Long Yên luôn cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội thượng lưu, sao cô ta có thể chui qua cái lỗ chó chui này cơ chứ?
Long Yên không nhìn rõ mặt anh ta, lúc cô ta đang nhíu mày, kết quả đã bị Úc Lạc Hàn kéo vào.
"Úc Lạc Hàn, tên khốn này..." Nhưng mà, khi Long Yên còn chưa nói xong, cô ta đã bị người ta dùng vải bố bịt miệng rồi, hai tay cũng bị trói quặt ra sau lưng.
Chẳng mấy chốc cô ta đã bị trói trên một cái cột trong một căn phòng chưa thi công xong, trong đêm đen kịt, cô ta kêu lên thì cũng chỉ là những tiếng ư ư thôi.
Người này vốn không phải là Úc Lạc Hàn, là ai đang chính cô ta?
Hơn nữa người đàn ông này còn xấu xa dùng dao rạch rách hết quần áo của cô ta, làn da trắng nõn đã lộ ra, quần cũng đã cởi xuống rồi, chỉ còn lại một nội y nho nhỏ ở phía trên.
"Chậm rãi hưởng thụ tối nay đi!" Thế thân Úc Lạc Hàn dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, nói xong thì đi luôn.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta đi vào trong một cái hẻm nhỏ, anh ta nói với Kiều Thanh Du: "Cô Kiều, trả tiền! Tôi gửi ảnh cho cô!"
Kiều Thanh Du đưa ngay cho anh ta một một vạn tệ: "Mau đi đi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Tin tức của Kiều Thanh Du khá linh thông, cô ấy đã điều tra ra ảnh của Úc Lạc Hàn, sau đó tìm một thế thân, rồi tiếp đó cô ấy lại hóa trang cho thế thân như ảo thuật, cô ấy hỏi Mặc SƠ: "Cậu xem, có giống không?"
Mặc Sơ nhớ, vào lần đầu tiên thử váy cưới, cô có gặp qua Úc Lạc Hàn một lần, cô gật đầu: "Nhìn xa thì giống, nhưng không được nhìn gần, dù sao thì Long Yên rất quen thuộc với Úc Lạc Hàn."
Kiều Thanh Du vui rồi: "Không cần nhìn kỹ, chỉ nhìn từ xa thôi, là tớ có thể tính kế Long Yên rồi!"
Mặc Sơ gật đầu: "Cho Mã Hầu và Ngưu Dương gửi lời cho Long Yên."
vietwriter.vn
Thể thân Úc Lạc Hàn đang đụng phải Mã Hầu và Ngưu Dương ở trên đường, hai người này vẫn đang tìm Cố Vãn Vãn, bởi vì hôm qua Cổ Vãn Vãn được đưa đi nhanh như tia chớp, hai bọn họ tỉnh lại ở bãi tha ma, vừa tỉnh lại chỗ nào cũng có lửa xanh, dọa bọn họ sợ đến mức tè ra quần, giờ vẫn còn khiếp sợ.
Thế thân Úc Lạc Hàn vỗ vai Mã Hầu, Mã Hầu đã có chứng sợ hãi rồi, anh ta giật mình ngã luôn xuống đất.
Ngưu Dương còn nhìn anh ta với vẻ mặt ngu ngốc: "Anh anh anh... hơi quen...."
"Tôi là Úc Lạc Hàn, bảo Long Yên đến độ xây dựng công trình thứ bảy tìm tôi!" Thế thân Úc Lạc Hàn cũng mô phỏng vẻ lãnh khốc của người thật giống như đúc.
Hơn nữa, thế thân Úc Lạc Hàn nói xong thì đi luôn.
"Vâng vâng vâng!" Ngưu Dương nói với theo bóng lưng của anh ta, anh ta đã đạp cho Mã Hầu vẫn đang giả chết một cái: "Mã Hầu, dậy, lần này chúng ta đã lập công lớn rồi! Người đàn ông mà Long đại đại muốn đã về rồi!"
vietwriter.vn
Mã Hầu lập tức nhảy lên, chạy đến trước: "Cái này là tôi nghe thấy trước, tôi phải báo cáo trước cho Long đại đại trước!"
Ngưu Dương ngẩn người, rõ ràng anh ta mới là người nghe thấy trước mà, Úc Lạc Hàn cũng là nói cho anh ta nghe, sao lại bị Mã Hầu nhanh chân chộp mất miếng ngon vậy!
"Mã Hầu, mày đứng lại cho tao!" Ngưu Dương cởi giày ra đuổi đánh Mã Hầu, hai người ganh đua trên đường xem ai đến chỗ Long Yên nhanh hơn.
Hai người vừa chạy vừa đuổi nhau đến chỗ Long Yên, khi Ngưu Dương định nói ra, Mã Hầu đã nhét cái giày vào mồm Ngưu Dương.
Mã Hầu lập tức nịnh nọt Long Yên: "Long đại đại, chúng tôi đã tìm được Úc Lạc Hàn rồi!"
Long Yên vừa nghe thấy tin tức của người đàn ông này, cô ta hưng phấn ngay: "Ở đâu?"
"Anh ta bảo, cô đi đến đội xây dựng công trình số mấy tìm anh ta?" Mã Hầu gãi đầu, anh ta quên mất tiêu rồi, tại chạy về đây nhanh quá!
Lúc này, Ngưu Dương đã ném cái giày ở trong miệng anh ta ra, rồi đập "bốc" một cái vào mặt Mã Hầu: "Đồ con bò này, còn bịt mồm tao nữa hả! Thổi chết đi được!"
Mã Hầu che mặt mình lại: "Đấy là giày của mày mà!"
Long Yên quát: “Đủ rồi! Rốt cuộc Úc Lạc Hàn ở đâu?"
Mã Hầu đã quên là ở đâu thật rồi!
Lúc này, Ngưu Dương mới nói với vẻ dương dương đắc ý: "Ở đội xây dựng công trình số bảy!"
Long Yên đi ngay lập tức, Mã Hầu và Ngưu Dương cũng muốn đi theo, Long Yên trách mắng:
"Các anh còn không đi tìm xem Cố Vãn Vãn sống ở đầu đi? Thật là vô tích sự, không những không hoàn thành việc, còn bị người ta ném ra bãi tha ma, sao quỷ không dắt hai anh vào điện diêm vương luôn đi?"
Sau khi Long Yên đi, Mã Hầu và Ngưu Dương trừng mắt nhìn đối phương: "Đều tại mày nên mới bị ném ra bãi tha ma..."
"Tại mày ý..." Ngưu Dương cũng không chịu yếu thế: "Mày ngu như ngựa như khỉ..."
Khi Long Yên đi tới đội xây dựng công trình số bảy, bên này vẫn chưa xây dựng xong, buổi tối đội xây dựng công trình đã nghỉ hết rồi.
Công trình xây dựng là tường vây thi công, khi Long Yên đang nghĩ cách đi vào thế thân Úc Lạc Hàn nói ở bên trong: "Bò qua cái lỗ này mà vào!"
Chỗ góc tường có một cái lỗ chó chui, anh ta bảo Long Yên chui vào.
Long Yên luôn cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội thượng lưu, sao cô ta có thể chui qua cái lỗ chó chui này cơ chứ?
Long Yên không nhìn rõ mặt anh ta, lúc cô ta đang nhíu mày, kết quả đã bị Úc Lạc Hàn kéo vào.
"Úc Lạc Hàn, tên khốn này..." Nhưng mà, khi Long Yên còn chưa nói xong, cô ta đã bị người ta dùng vải bố bịt miệng rồi, hai tay cũng bị trói quặt ra sau lưng.
Chẳng mấy chốc cô ta đã bị trói trên một cái cột trong một căn phòng chưa thi công xong, trong đêm đen kịt, cô ta kêu lên thì cũng chỉ là những tiếng ư ư thôi.
Người này vốn không phải là Úc Lạc Hàn, là ai đang chính cô ta?
Hơn nữa người đàn ông này còn xấu xa dùng dao rạch rách hết quần áo của cô ta, làn da trắng nõn đã lộ ra, quần cũng đã cởi xuống rồi, chỉ còn lại một nội y nho nhỏ ở phía trên.
"Chậm rãi hưởng thụ tối nay đi!" Thế thân Úc Lạc Hàn dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, nói xong thì đi luôn.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta đi vào trong một cái hẻm nhỏ, anh ta nói với Kiều Thanh Du: "Cô Kiều, trả tiền! Tôi gửi ảnh cho cô!"
Kiều Thanh Du đưa ngay cho anh ta một một vạn tệ: "Mau đi đi!"
Tin tức của Kiều Thanh Du khá linh thông, cô ấy đã điều tra ra ảnh của Úc Lạc Hàn, sau đó tìm một thế thân, rồi tiếp đó cô ấy lại hóa trang cho thế thân như ảo thuật, cô ấy hỏi Mặc SƠ: "Cậu xem, có giống không?"
Mặc Sơ nhớ, vào lần đầu tiên thử váy cưới, cô có gặp qua Úc Lạc Hàn một lần, cô gật đầu: "Nhìn xa thì giống, nhưng không được nhìn gần, dù sao thì Long Yên rất quen thuộc với Úc Lạc Hàn."
Kiều Thanh Du vui rồi: "Không cần nhìn kỹ, chỉ nhìn từ xa thôi, là tớ có thể tính kế Long Yên rồi!"
Mặc Sơ gật đầu: "Cho Mã Hầu và Ngưu Dương gửi lời cho Long Yên."
vietwriter.vn
Thể thân Úc Lạc Hàn đang đụng phải Mã Hầu và Ngưu Dương ở trên đường, hai người này vẫn đang tìm Cố Vãn Vãn, bởi vì hôm qua Cổ Vãn Vãn được đưa đi nhanh như tia chớp, hai bọn họ tỉnh lại ở bãi tha ma, vừa tỉnh lại chỗ nào cũng có lửa xanh, dọa bọn họ sợ đến mức tè ra quần, giờ vẫn còn khiếp sợ.
Thế thân Úc Lạc Hàn vỗ vai Mã Hầu, Mã Hầu đã có chứng sợ hãi rồi, anh ta giật mình ngã luôn xuống đất.
Ngưu Dương còn nhìn anh ta với vẻ mặt ngu ngốc: "Anh anh anh... hơi quen...."
"Tôi là Úc Lạc Hàn, bảo Long Yên đến độ xây dựng công trình thứ bảy tìm tôi!" Thế thân Úc Lạc Hàn cũng mô phỏng vẻ lãnh khốc của người thật giống như đúc.
Hơn nữa, thế thân Úc Lạc Hàn nói xong thì đi luôn.
"Vâng vâng vâng!" Ngưu Dương nói với theo bóng lưng của anh ta, anh ta đã đạp cho Mã Hầu vẫn đang giả chết một cái: "Mã Hầu, dậy, lần này chúng ta đã lập công lớn rồi! Người đàn ông mà Long đại đại muốn đã về rồi!"
vietwriter.vn
Mã Hầu lập tức nhảy lên, chạy đến trước: "Cái này là tôi nghe thấy trước, tôi phải báo cáo trước cho Long đại đại trước!"
Ngưu Dương ngẩn người, rõ ràng anh ta mới là người nghe thấy trước mà, Úc Lạc Hàn cũng là nói cho anh ta nghe, sao lại bị Mã Hầu nhanh chân chộp mất miếng ngon vậy!
"Mã Hầu, mày đứng lại cho tao!" Ngưu Dương cởi giày ra đuổi đánh Mã Hầu, hai người ganh đua trên đường xem ai đến chỗ Long Yên nhanh hơn.
Hai người vừa chạy vừa đuổi nhau đến chỗ Long Yên, khi Ngưu Dương định nói ra, Mã Hầu đã nhét cái giày vào mồm Ngưu Dương.
Mã Hầu lập tức nịnh nọt Long Yên: "Long đại đại, chúng tôi đã tìm được Úc Lạc Hàn rồi!"
Long Yên vừa nghe thấy tin tức của người đàn ông này, cô ta hưng phấn ngay: "Ở đâu?"
"Anh ta bảo, cô đi đến đội xây dựng công trình số mấy tìm anh ta?" Mã Hầu gãi đầu, anh ta quên mất tiêu rồi, tại chạy về đây nhanh quá!
Lúc này, Ngưu Dương đã ném cái giày ở trong miệng anh ta ra, rồi đập "bốc" một cái vào mặt Mã Hầu: "Đồ con bò này, còn bịt mồm tao nữa hả! Thổi chết đi được!"
Mã Hầu che mặt mình lại: "Đấy là giày của mày mà!"
Long Yên quát: “Đủ rồi! Rốt cuộc Úc Lạc Hàn ở đâu?"
Mã Hầu đã quên là ở đâu thật rồi!
Lúc này, Ngưu Dương mới nói với vẻ dương dương đắc ý: "Ở đội xây dựng công trình số bảy!"
Long Yên đi ngay lập tức, Mã Hầu và Ngưu Dương cũng muốn đi theo, Long Yên trách mắng:
"Các anh còn không đi tìm xem Cố Vãn Vãn sống ở đầu đi? Thật là vô tích sự, không những không hoàn thành việc, còn bị người ta ném ra bãi tha ma, sao quỷ không dắt hai anh vào điện diêm vương luôn đi?"
Sau khi Long Yên đi, Mã Hầu và Ngưu Dương trừng mắt nhìn đối phương: "Đều tại mày nên mới bị ném ra bãi tha ma..."
"Tại mày ý..." Ngưu Dương cũng không chịu yếu thế: "Mày ngu như ngựa như khỉ..."
Khi Long Yên đi tới đội xây dựng công trình số bảy, bên này vẫn chưa xây dựng xong, buổi tối đội xây dựng công trình đã nghỉ hết rồi.
Công trình xây dựng là tường vây thi công, khi Long Yên đang nghĩ cách đi vào thế thân Úc Lạc Hàn nói ở bên trong: "Bò qua cái lỗ này mà vào!"
Chỗ góc tường có một cái lỗ chó chui, anh ta bảo Long Yên chui vào.
Long Yên luôn cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội thượng lưu, sao cô ta có thể chui qua cái lỗ chó chui này cơ chứ?
Long Yên không nhìn rõ mặt anh ta, lúc cô ta đang nhíu mày, kết quả đã bị Úc Lạc Hàn kéo vào.
"Úc Lạc Hàn, tên khốn này..." Nhưng mà, khi Long Yên còn chưa nói xong, cô ta đã bị người ta dùng vải bố bịt miệng rồi, hai tay cũng bị trói quặt ra sau lưng.
Chẳng mấy chốc cô ta đã bị trói trên một cái cột trong một căn phòng chưa thi công xong, trong đêm đen kịt, cô ta kêu lên thì cũng chỉ là những tiếng ư ư thôi.
Người này vốn không phải là Úc Lạc Hàn, là ai đang chính cô ta?
Hơn nữa người đàn ông này còn xấu xa dùng dao rạch rách hết quần áo của cô ta, làn da trắng nõn đã lộ ra, quần cũng đã cởi xuống rồi, chỉ còn lại một nội y nho nhỏ ở phía trên.
"Chậm rãi hưởng thụ tối nay đi!" Thế thân Úc Lạc Hàn dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, nói xong thì đi luôn.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta đi vào trong một cái hẻm nhỏ, anh ta nói với Kiều Thanh Du: "Cô Kiều, trả tiền! Tôi gửi ảnh cho cô!"
Kiều Thanh Du đưa ngay cho anh ta một một vạn tệ: "Mau đi đi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Tin tức của Kiều Thanh Du khá linh thông, cô ấy đã điều tra ra ảnh của Úc Lạc Hàn, sau đó tìm một thế thân, rồi tiếp đó cô ấy lại hóa trang cho thế thân như ảo thuật, cô ấy hỏi Mặc SƠ: "Cậu xem, có giống không?"
Mặc Sơ nhớ, vào lần đầu tiên thử váy cưới, cô có gặp qua Úc Lạc Hàn một lần, cô gật đầu: "Nhìn xa thì giống, nhưng không được nhìn gần, dù sao thì Long Yên rất quen thuộc với Úc Lạc Hàn."
Kiều Thanh Du vui rồi: "Không cần nhìn kỹ, chỉ nhìn từ xa thôi, là tớ có thể tính kế Long Yên rồi!"
Mặc Sơ gật đầu: "Cho Mã Hầu và Ngưu Dương gửi lời cho Long Yên."
vietwriter.vn
Thể thân Úc Lạc Hàn đang đụng phải Mã Hầu và Ngưu Dương ở trên đường, hai người này vẫn đang tìm Cố Vãn Vãn, bởi vì hôm qua Cổ Vãn Vãn được đưa đi nhanh như tia chớp, hai bọn họ tỉnh lại ở bãi tha ma, vừa tỉnh lại chỗ nào cũng có lửa xanh, dọa bọn họ sợ đến mức tè ra quần, giờ vẫn còn khiếp sợ.
Thế thân Úc Lạc Hàn vỗ vai Mã Hầu, Mã Hầu đã có chứng sợ hãi rồi, anh ta giật mình ngã luôn xuống đất.
Ngưu Dương còn nhìn anh ta với vẻ mặt ngu ngốc: "Anh anh anh... hơi quen...."
"Tôi là Úc Lạc Hàn, bảo Long Yên đến độ xây dựng công trình thứ bảy tìm tôi!" Thế thân Úc Lạc Hàn cũng mô phỏng vẻ lãnh khốc của người thật giống như đúc.
Hơn nữa, thế thân Úc Lạc Hàn nói xong thì đi luôn.
"Vâng vâng vâng!" Ngưu Dương nói với theo bóng lưng của anh ta, anh ta đã đạp cho Mã Hầu vẫn đang giả chết một cái: "Mã Hầu, dậy, lần này chúng ta đã lập công lớn rồi! Người đàn ông mà Long đại đại muốn đã về rồi!"
vietwriter.vn
Mã Hầu lập tức nhảy lên, chạy đến trước: "Cái này là tôi nghe thấy trước, tôi phải báo cáo trước cho Long đại đại trước!"
Ngưu Dương ngẩn người, rõ ràng anh ta mới là người nghe thấy trước mà, Úc Lạc Hàn cũng là nói cho anh ta nghe, sao lại bị Mã Hầu nhanh chân chộp mất miếng ngon vậy!
"Mã Hầu, mày đứng lại cho tao!" Ngưu Dương cởi giày ra đuổi đánh Mã Hầu, hai người ganh đua trên đường xem ai đến chỗ Long Yên nhanh hơn.
Hai người vừa chạy vừa đuổi nhau đến chỗ Long Yên, khi Ngưu Dương định nói ra, Mã Hầu đã nhét cái giày vào mồm Ngưu Dương.
Mã Hầu lập tức nịnh nọt Long Yên: "Long đại đại, chúng tôi đã tìm được Úc Lạc Hàn rồi!"
Long Yên vừa nghe thấy tin tức của người đàn ông này, cô ta hưng phấn ngay: "Ở đâu?"
"Anh ta bảo, cô đi đến đội xây dựng công trình số mấy tìm anh ta?" Mã Hầu gãi đầu, anh ta quên mất tiêu rồi, tại chạy về đây nhanh quá!
Lúc này, Ngưu Dương đã ném cái giày ở trong miệng anh ta ra, rồi đập "bốc" một cái vào mặt Mã Hầu: "Đồ con bò này, còn bịt mồm tao nữa hả! Thổi chết đi được!"
Mã Hầu che mặt mình lại: "Đấy là giày của mày mà!"
Long Yên quát: “Đủ rồi! Rốt cuộc Úc Lạc Hàn ở đâu?"
Mã Hầu đã quên là ở đâu thật rồi!
Lúc này, Ngưu Dương mới nói với vẻ dương dương đắc ý: "Ở đội xây dựng công trình số bảy!"
Long Yên đi ngay lập tức, Mã Hầu và Ngưu Dương cũng muốn đi theo, Long Yên trách mắng:
"Các anh còn không đi tìm xem Cố Vãn Vãn sống ở đầu đi? Thật là vô tích sự, không những không hoàn thành việc, còn bị người ta ném ra bãi tha ma, sao quỷ không dắt hai anh vào điện diêm vương luôn đi?"
Sau khi Long Yên đi, Mã Hầu và Ngưu Dương trừng mắt nhìn đối phương: "Đều tại mày nên mới bị ném ra bãi tha ma..."
"Tại mày ý..." Ngưu Dương cũng không chịu yếu thế: "Mày ngu như ngựa như khỉ..."
Khi Long Yên đi tới đội xây dựng công trình số bảy, bên này vẫn chưa xây dựng xong, buổi tối đội xây dựng công trình đã nghỉ hết rồi.
Công trình xây dựng là tường vây thi công, khi Long Yên đang nghĩ cách đi vào thế thân Úc Lạc Hàn nói ở bên trong: "Bò qua cái lỗ này mà vào!"
Chỗ góc tường có một cái lỗ chó chui, anh ta bảo Long Yên chui vào.
Long Yên luôn cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội thượng lưu, sao cô ta có thể chui qua cái lỗ chó chui này cơ chứ?
Long Yên không nhìn rõ mặt anh ta, lúc cô ta đang nhíu mày, kết quả đã bị Úc Lạc Hàn kéo vào.
"Úc Lạc Hàn, tên khốn này..." Nhưng mà, khi Long Yên còn chưa nói xong, cô ta đã bị người ta dùng vải bố bịt miệng rồi, hai tay cũng bị trói quặt ra sau lưng.
Chẳng mấy chốc cô ta đã bị trói trên một cái cột trong một căn phòng chưa thi công xong, trong đêm đen kịt, cô ta kêu lên thì cũng chỉ là những tiếng ư ư thôi.
Người này vốn không phải là Úc Lạc Hàn, là ai đang chính cô ta?
Hơn nữa người đàn ông này còn xấu xa dùng dao rạch rách hết quần áo của cô ta, làn da trắng nõn đã lộ ra, quần cũng đã cởi xuống rồi, chỉ còn lại một nội y nho nhỏ ở phía trên.
"Chậm rãi hưởng thụ tối nay đi!" Thế thân Úc Lạc Hàn dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, nói xong thì đi luôn.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta đi vào trong một cái hẻm nhỏ, anh ta nói với Kiều Thanh Du: "Cô Kiều, trả tiền! Tôi gửi ảnh cho cô!"
Kiều Thanh Du đưa ngay cho anh ta một một vạn tệ: "Mau đi đi!"
Tin tức của Kiều Thanh Du khá linh thông, cô ấy đã điều tra ra ảnh của Úc Lạc Hàn, sau đó tìm một thế thân, rồi tiếp đó cô ấy lại hóa trang cho thế thân như ảo thuật, cô ấy hỏi Mặc SƠ: "Cậu xem, có giống không?"
Mặc Sơ nhớ, vào lần đầu tiên thử váy cưới, cô có gặp qua Úc Lạc Hàn một lần, cô gật đầu: "Nhìn xa thì giống, nhưng không được nhìn gần, dù sao thì Long Yên rất quen thuộc với Úc Lạc Hàn."
Kiều Thanh Du vui rồi: "Không cần nhìn kỹ, chỉ nhìn từ xa thôi, là tớ có thể tính kế Long Yên rồi!"
Mặc Sơ gật đầu: "Cho Mã Hầu và Ngưu Dương gửi lời cho Long Yên."
vietwriter.vn
Thể thân Úc Lạc Hàn đang đụng phải Mã Hầu và Ngưu Dương ở trên đường, hai người này vẫn đang tìm Cố Vãn Vãn, bởi vì hôm qua Cổ Vãn Vãn được đưa đi nhanh như tia chớp, hai bọn họ tỉnh lại ở bãi tha ma, vừa tỉnh lại chỗ nào cũng có lửa xanh, dọa bọn họ sợ đến mức tè ra quần, giờ vẫn còn khiếp sợ.
Thế thân Úc Lạc Hàn vỗ vai Mã Hầu, Mã Hầu đã có chứng sợ hãi rồi, anh ta giật mình ngã luôn xuống đất.
Ngưu Dương còn nhìn anh ta với vẻ mặt ngu ngốc: "Anh anh anh... hơi quen...."
"Tôi là Úc Lạc Hàn, bảo Long Yên đến độ xây dựng công trình thứ bảy tìm tôi!" Thế thân Úc Lạc Hàn cũng mô phỏng vẻ lãnh khốc của người thật giống như đúc.
Hơn nữa, thế thân Úc Lạc Hàn nói xong thì đi luôn.
"Vâng vâng vâng!" Ngưu Dương nói với theo bóng lưng của anh ta, anh ta đã đạp cho Mã Hầu vẫn đang giả chết một cái: "Mã Hầu, dậy, lần này chúng ta đã lập công lớn rồi! Người đàn ông mà Long đại đại muốn đã về rồi!"
vietwriter.vn
Mã Hầu lập tức nhảy lên, chạy đến trước: "Cái này là tôi nghe thấy trước, tôi phải báo cáo trước cho Long đại đại trước!"
Ngưu Dương ngẩn người, rõ ràng anh ta mới là người nghe thấy trước mà, Úc Lạc Hàn cũng là nói cho anh ta nghe, sao lại bị Mã Hầu nhanh chân chộp mất miếng ngon vậy!
"Mã Hầu, mày đứng lại cho tao!" Ngưu Dương cởi giày ra đuổi đánh Mã Hầu, hai người ganh đua trên đường xem ai đến chỗ Long Yên nhanh hơn.
Hai người vừa chạy vừa đuổi nhau đến chỗ Long Yên, khi Ngưu Dương định nói ra, Mã Hầu đã nhét cái giày vào mồm Ngưu Dương.
Mã Hầu lập tức nịnh nọt Long Yên: "Long đại đại, chúng tôi đã tìm được Úc Lạc Hàn rồi!"
Long Yên vừa nghe thấy tin tức của người đàn ông này, cô ta hưng phấn ngay: "Ở đâu?"
"Anh ta bảo, cô đi đến đội xây dựng công trình số mấy tìm anh ta?" Mã Hầu gãi đầu, anh ta quên mất tiêu rồi, tại chạy về đây nhanh quá!
Lúc này, Ngưu Dương đã ném cái giày ở trong miệng anh ta ra, rồi đập "bốc" một cái vào mặt Mã Hầu: "Đồ con bò này, còn bịt mồm tao nữa hả! Thổi chết đi được!"
Mã Hầu che mặt mình lại: "Đấy là giày của mày mà!"
Long Yên quát: “Đủ rồi! Rốt cuộc Úc Lạc Hàn ở đâu?"
Mã Hầu đã quên là ở đâu thật rồi!
Lúc này, Ngưu Dương mới nói với vẻ dương dương đắc ý: "Ở đội xây dựng công trình số bảy!"
Long Yên đi ngay lập tức, Mã Hầu và Ngưu Dương cũng muốn đi theo, Long Yên trách mắng:
"Các anh còn không đi tìm xem Cố Vãn Vãn sống ở đầu đi? Thật là vô tích sự, không những không hoàn thành việc, còn bị người ta ném ra bãi tha ma, sao quỷ không dắt hai anh vào điện diêm vương luôn đi?"
Sau khi Long Yên đi, Mã Hầu và Ngưu Dương trừng mắt nhìn đối phương: "Đều tại mày nên mới bị ném ra bãi tha ma..."
"Tại mày ý..." Ngưu Dương cũng không chịu yếu thế: "Mày ngu như ngựa như khỉ..."
Khi Long Yên đi tới đội xây dựng công trình số bảy, bên này vẫn chưa xây dựng xong, buổi tối đội xây dựng công trình đã nghỉ hết rồi.
Công trình xây dựng là tường vây thi công, khi Long Yên đang nghĩ cách đi vào thế thân Úc Lạc Hàn nói ở bên trong: "Bò qua cái lỗ này mà vào!"
Chỗ góc tường có một cái lỗ chó chui, anh ta bảo Long Yên chui vào.
Long Yên luôn cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội thượng lưu, sao cô ta có thể chui qua cái lỗ chó chui này cơ chứ?
Long Yên không nhìn rõ mặt anh ta, lúc cô ta đang nhíu mày, kết quả đã bị Úc Lạc Hàn kéo vào.
"Úc Lạc Hàn, tên khốn này..." Nhưng mà, khi Long Yên còn chưa nói xong, cô ta đã bị người ta dùng vải bố bịt miệng rồi, hai tay cũng bị trói quặt ra sau lưng.
Chẳng mấy chốc cô ta đã bị trói trên một cái cột trong một căn phòng chưa thi công xong, trong đêm đen kịt, cô ta kêu lên thì cũng chỉ là những tiếng ư ư thôi.
Người này vốn không phải là Úc Lạc Hàn, là ai đang chính cô ta?
Hơn nữa người đàn ông này còn xấu xa dùng dao rạch rách hết quần áo của cô ta, làn da trắng nõn đã lộ ra, quần cũng đã cởi xuống rồi, chỉ còn lại một nội y nho nhỏ ở phía trên.
"Chậm rãi hưởng thụ tối nay đi!" Thế thân Úc Lạc Hàn dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, nói xong thì đi luôn.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta đi vào trong một cái hẻm nhỏ, anh ta nói với Kiều Thanh Du: "Cô Kiều, trả tiền! Tôi gửi ảnh cho cô!"
Kiều Thanh Du đưa ngay cho anh ta một một vạn tệ: "Mau đi đi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Tin tức của Kiều Thanh Du khá linh thông, cô ấy đã điều tra ra ảnh của Úc Lạc Hàn, sau đó tìm một thế thân, rồi tiếp đó cô ấy lại hóa trang cho thế thân như ảo thuật, cô ấy hỏi Mặc SƠ: "Cậu xem, có giống không?"
Mặc Sơ nhớ, vào lần đầu tiên thử váy cưới, cô có gặp qua Úc Lạc Hàn một lần, cô gật đầu: "Nhìn xa thì giống, nhưng không được nhìn gần, dù sao thì Long Yên rất quen thuộc với Úc Lạc Hàn."
Kiều Thanh Du vui rồi: "Không cần nhìn kỹ, chỉ nhìn từ xa thôi, là tớ có thể tính kế Long Yên rồi!"
Mặc Sơ gật đầu: "Cho Mã Hầu và Ngưu Dương gửi lời cho Long Yên."
vietwriter.vn
Thể thân Úc Lạc Hàn đang đụng phải Mã Hầu và Ngưu Dương ở trên đường, hai người này vẫn đang tìm Cố Vãn Vãn, bởi vì hôm qua Cổ Vãn Vãn được đưa đi nhanh như tia chớp, hai bọn họ tỉnh lại ở bãi tha ma, vừa tỉnh lại chỗ nào cũng có lửa xanh, dọa bọn họ sợ đến mức tè ra quần, giờ vẫn còn khiếp sợ.
Thế thân Úc Lạc Hàn vỗ vai Mã Hầu, Mã Hầu đã có chứng sợ hãi rồi, anh ta giật mình ngã luôn xuống đất.
Ngưu Dương còn nhìn anh ta với vẻ mặt ngu ngốc: "Anh anh anh... hơi quen...."
"Tôi là Úc Lạc Hàn, bảo Long Yên đến độ xây dựng công trình thứ bảy tìm tôi!" Thế thân Úc Lạc Hàn cũng mô phỏng vẻ lãnh khốc của người thật giống như đúc.
Hơn nữa, thế thân Úc Lạc Hàn nói xong thì đi luôn.
"Vâng vâng vâng!" Ngưu Dương nói với theo bóng lưng của anh ta, anh ta đã đạp cho Mã Hầu vẫn đang giả chết một cái: "Mã Hầu, dậy, lần này chúng ta đã lập công lớn rồi! Người đàn ông mà Long đại đại muốn đã về rồi!"
vietwriter.vn
Mã Hầu lập tức nhảy lên, chạy đến trước: "Cái này là tôi nghe thấy trước, tôi phải báo cáo trước cho Long đại đại trước!"
Ngưu Dương ngẩn người, rõ ràng anh ta mới là người nghe thấy trước mà, Úc Lạc Hàn cũng là nói cho anh ta nghe, sao lại bị Mã Hầu nhanh chân chộp mất miếng ngon vậy!
"Mã Hầu, mày đứng lại cho tao!" Ngưu Dương cởi giày ra đuổi đánh Mã Hầu, hai người ganh đua trên đường xem ai đến chỗ Long Yên nhanh hơn.
Hai người vừa chạy vừa đuổi nhau đến chỗ Long Yên, khi Ngưu Dương định nói ra, Mã Hầu đã nhét cái giày vào mồm Ngưu Dương.
Mã Hầu lập tức nịnh nọt Long Yên: "Long đại đại, chúng tôi đã tìm được Úc Lạc Hàn rồi!"
Long Yên vừa nghe thấy tin tức của người đàn ông này, cô ta hưng phấn ngay: "Ở đâu?"
"Anh ta bảo, cô đi đến đội xây dựng công trình số mấy tìm anh ta?" Mã Hầu gãi đầu, anh ta quên mất tiêu rồi, tại chạy về đây nhanh quá!
Lúc này, Ngưu Dương đã ném cái giày ở trong miệng anh ta ra, rồi đập "bốc" một cái vào mặt Mã Hầu: "Đồ con bò này, còn bịt mồm tao nữa hả! Thổi chết đi được!"
Mã Hầu che mặt mình lại: "Đấy là giày của mày mà!"
Long Yên quát: “Đủ rồi! Rốt cuộc Úc Lạc Hàn ở đâu?"
Mã Hầu đã quên là ở đâu thật rồi!
Lúc này, Ngưu Dương mới nói với vẻ dương dương đắc ý: "Ở đội xây dựng công trình số bảy!"
Long Yên đi ngay lập tức, Mã Hầu và Ngưu Dương cũng muốn đi theo, Long Yên trách mắng:
"Các anh còn không đi tìm xem Cố Vãn Vãn sống ở đầu đi? Thật là vô tích sự, không những không hoàn thành việc, còn bị người ta ném ra bãi tha ma, sao quỷ không dắt hai anh vào điện diêm vương luôn đi?"
Sau khi Long Yên đi, Mã Hầu và Ngưu Dương trừng mắt nhìn đối phương: "Đều tại mày nên mới bị ném ra bãi tha ma..."
"Tại mày ý..." Ngưu Dương cũng không chịu yếu thế: "Mày ngu như ngựa như khỉ..."
Khi Long Yên đi tới đội xây dựng công trình số bảy, bên này vẫn chưa xây dựng xong, buổi tối đội xây dựng công trình đã nghỉ hết rồi.
Công trình xây dựng là tường vây thi công, khi Long Yên đang nghĩ cách đi vào thế thân Úc Lạc Hàn nói ở bên trong: "Bò qua cái lỗ này mà vào!"
Chỗ góc tường có một cái lỗ chó chui, anh ta bảo Long Yên chui vào.
Long Yên luôn cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội thượng lưu, sao cô ta có thể chui qua cái lỗ chó chui này cơ chứ?
Long Yên không nhìn rõ mặt anh ta, lúc cô ta đang nhíu mày, kết quả đã bị Úc Lạc Hàn kéo vào.
"Úc Lạc Hàn, tên khốn này..." Nhưng mà, khi Long Yên còn chưa nói xong, cô ta đã bị người ta dùng vải bố bịt miệng rồi, hai tay cũng bị trói quặt ra sau lưng.
Chẳng mấy chốc cô ta đã bị trói trên một cái cột trong một căn phòng chưa thi công xong, trong đêm đen kịt, cô ta kêu lên thì cũng chỉ là những tiếng ư ư thôi.
Người này vốn không phải là Úc Lạc Hàn, là ai đang chính cô ta?
Hơn nữa người đàn ông này còn xấu xa dùng dao rạch rách hết quần áo của cô ta, làn da trắng nõn đã lộ ra, quần cũng đã cởi xuống rồi, chỉ còn lại một nội y nho nhỏ ở phía trên.
"Chậm rãi hưởng thụ tối nay đi!" Thế thân Úc Lạc Hàn dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, nói xong thì đi luôn.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta đi vào trong một cái hẻm nhỏ, anh ta nói với Kiều Thanh Du: "Cô Kiều, trả tiền! Tôi gửi ảnh cho cô!"
Kiều Thanh Du đưa ngay cho anh ta một một vạn tệ: "Mau đi đi!"
Tin tức của Kiều Thanh Du khá linh thông, cô ấy đã điều tra ra ảnh của Úc Lạc Hàn, sau đó tìm một thế thân, rồi tiếp đó cô ấy lại hóa trang cho thế thân như ảo thuật, cô ấy hỏi Mặc SƠ: "Cậu xem, có giống không?"
Mặc Sơ nhớ, vào lần đầu tiên thử váy cưới, cô có gặp qua Úc Lạc Hàn một lần, cô gật đầu: "Nhìn xa thì giống, nhưng không được nhìn gần, dù sao thì Long Yên rất quen thuộc với Úc Lạc Hàn."
Kiều Thanh Du vui rồi: "Không cần nhìn kỹ, chỉ nhìn từ xa thôi, là tớ có thể tính kế Long Yên rồi!"
Mặc Sơ gật đầu: "Cho Mã Hầu và Ngưu Dương gửi lời cho Long Yên."
vietwriter.vn
Thể thân Úc Lạc Hàn đang đụng phải Mã Hầu và Ngưu Dương ở trên đường, hai người này vẫn đang tìm Cố Vãn Vãn, bởi vì hôm qua Cổ Vãn Vãn được đưa đi nhanh như tia chớp, hai bọn họ tỉnh lại ở bãi tha ma, vừa tỉnh lại chỗ nào cũng có lửa xanh, dọa bọn họ sợ đến mức tè ra quần, giờ vẫn còn khiếp sợ.
Thế thân Úc Lạc Hàn vỗ vai Mã Hầu, Mã Hầu đã có chứng sợ hãi rồi, anh ta giật mình ngã luôn xuống đất.
Ngưu Dương còn nhìn anh ta với vẻ mặt ngu ngốc: "Anh anh anh... hơi quen...."
"Tôi là Úc Lạc Hàn, bảo Long Yên đến độ xây dựng công trình thứ bảy tìm tôi!" Thế thân Úc Lạc Hàn cũng mô phỏng vẻ lãnh khốc của người thật giống như đúc.
Hơn nữa, thế thân Úc Lạc Hàn nói xong thì đi luôn.
"Vâng vâng vâng!" Ngưu Dương nói với theo bóng lưng của anh ta, anh ta đã đạp cho Mã Hầu vẫn đang giả chết một cái: "Mã Hầu, dậy, lần này chúng ta đã lập công lớn rồi! Người đàn ông mà Long đại đại muốn đã về rồi!"
vietwriter.vn
Mã Hầu lập tức nhảy lên, chạy đến trước: "Cái này là tôi nghe thấy trước, tôi phải báo cáo trước cho Long đại đại trước!"
Ngưu Dương ngẩn người, rõ ràng anh ta mới là người nghe thấy trước mà, Úc Lạc Hàn cũng là nói cho anh ta nghe, sao lại bị Mã Hầu nhanh chân chộp mất miếng ngon vậy!
"Mã Hầu, mày đứng lại cho tao!" Ngưu Dương cởi giày ra đuổi đánh Mã Hầu, hai người ganh đua trên đường xem ai đến chỗ Long Yên nhanh hơn.
Hai người vừa chạy vừa đuổi nhau đến chỗ Long Yên, khi Ngưu Dương định nói ra, Mã Hầu đã nhét cái giày vào mồm Ngưu Dương.
Mã Hầu lập tức nịnh nọt Long Yên: "Long đại đại, chúng tôi đã tìm được Úc Lạc Hàn rồi!"
Long Yên vừa nghe thấy tin tức của người đàn ông này, cô ta hưng phấn ngay: "Ở đâu?"
"Anh ta bảo, cô đi đến đội xây dựng công trình số mấy tìm anh ta?" Mã Hầu gãi đầu, anh ta quên mất tiêu rồi, tại chạy về đây nhanh quá!
Lúc này, Ngưu Dương đã ném cái giày ở trong miệng anh ta ra, rồi đập "bốc" một cái vào mặt Mã Hầu: "Đồ con bò này, còn bịt mồm tao nữa hả! Thổi chết đi được!"
Mã Hầu che mặt mình lại: "Đấy là giày của mày mà!"
Long Yên quát: “Đủ rồi! Rốt cuộc Úc Lạc Hàn ở đâu?"
Mã Hầu đã quên là ở đâu thật rồi!
Lúc này, Ngưu Dương mới nói với vẻ dương dương đắc ý: "Ở đội xây dựng công trình số bảy!"
Long Yên đi ngay lập tức, Mã Hầu và Ngưu Dương cũng muốn đi theo, Long Yên trách mắng:
"Các anh còn không đi tìm xem Cố Vãn Vãn sống ở đầu đi? Thật là vô tích sự, không những không hoàn thành việc, còn bị người ta ném ra bãi tha ma, sao quỷ không dắt hai anh vào điện diêm vương luôn đi?"
Sau khi Long Yên đi, Mã Hầu và Ngưu Dương trừng mắt nhìn đối phương: "Đều tại mày nên mới bị ném ra bãi tha ma..."
"Tại mày ý..." Ngưu Dương cũng không chịu yếu thế: "Mày ngu như ngựa như khỉ..."
Khi Long Yên đi tới đội xây dựng công trình số bảy, bên này vẫn chưa xây dựng xong, buổi tối đội xây dựng công trình đã nghỉ hết rồi.
Công trình xây dựng là tường vây thi công, khi Long Yên đang nghĩ cách đi vào thế thân Úc Lạc Hàn nói ở bên trong: "Bò qua cái lỗ này mà vào!"
Chỗ góc tường có một cái lỗ chó chui, anh ta bảo Long Yên chui vào.
Long Yên luôn cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội thượng lưu, sao cô ta có thể chui qua cái lỗ chó chui này cơ chứ?
Long Yên không nhìn rõ mặt anh ta, lúc cô ta đang nhíu mày, kết quả đã bị Úc Lạc Hàn kéo vào.
"Úc Lạc Hàn, tên khốn này..." Nhưng mà, khi Long Yên còn chưa nói xong, cô ta đã bị người ta dùng vải bố bịt miệng rồi, hai tay cũng bị trói quặt ra sau lưng.
Chẳng mấy chốc cô ta đã bị trói trên một cái cột trong một căn phòng chưa thi công xong, trong đêm đen kịt, cô ta kêu lên thì cũng chỉ là những tiếng ư ư thôi.
Người này vốn không phải là Úc Lạc Hàn, là ai đang chính cô ta?
Hơn nữa người đàn ông này còn xấu xa dùng dao rạch rách hết quần áo của cô ta, làn da trắng nõn đã lộ ra, quần cũng đã cởi xuống rồi, chỉ còn lại một nội y nho nhỏ ở phía trên.
"Chậm rãi hưởng thụ tối nay đi!" Thế thân Úc Lạc Hàn dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, nói xong thì đi luôn.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta đi vào trong một cái hẻm nhỏ, anh ta nói với Kiều Thanh Du: "Cô Kiều, trả tiền! Tôi gửi ảnh cho cô!"
Kiều Thanh Du đưa ngay cho anh ta một một vạn tệ: "Mau đi đi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Tin tức của Kiều Thanh Du khá linh thông, cô ấy đã điều tra ra ảnh của Úc Lạc Hàn, sau đó tìm một thế thân, rồi tiếp đó cô ấy lại hóa trang cho thế thân như ảo thuật, cô ấy hỏi Mặc SƠ: "Cậu xem, có giống không?"
Mặc Sơ nhớ, vào lần đầu tiên thử váy cưới, cô có gặp qua Úc Lạc Hàn một lần, cô gật đầu: "Nhìn xa thì giống, nhưng không được nhìn gần, dù sao thì Long Yên rất quen thuộc với Úc Lạc Hàn."
Kiều Thanh Du vui rồi: "Không cần nhìn kỹ, chỉ nhìn từ xa thôi, là tớ có thể tính kế Long Yên rồi!"
Mặc Sơ gật đầu: "Cho Mã Hầu và Ngưu Dương gửi lời cho Long Yên."
vietwriter.vn
Thể thân Úc Lạc Hàn đang đụng phải Mã Hầu và Ngưu Dương ở trên đường, hai người này vẫn đang tìm Cố Vãn Vãn, bởi vì hôm qua Cổ Vãn Vãn được đưa đi nhanh như tia chớp, hai bọn họ tỉnh lại ở bãi tha ma, vừa tỉnh lại chỗ nào cũng có lửa xanh, dọa bọn họ sợ đến mức tè ra quần, giờ vẫn còn khiếp sợ.
Thế thân Úc Lạc Hàn vỗ vai Mã Hầu, Mã Hầu đã có chứng sợ hãi rồi, anh ta giật mình ngã luôn xuống đất.
Ngưu Dương còn nhìn anh ta với vẻ mặt ngu ngốc: "Anh anh anh... hơi quen...."
"Tôi là Úc Lạc Hàn, bảo Long Yên đến độ xây dựng công trình thứ bảy tìm tôi!" Thế thân Úc Lạc Hàn cũng mô phỏng vẻ lãnh khốc của người thật giống như đúc.
Hơn nữa, thế thân Úc Lạc Hàn nói xong thì đi luôn.
"Vâng vâng vâng!" Ngưu Dương nói với theo bóng lưng của anh ta, anh ta đã đạp cho Mã Hầu vẫn đang giả chết một cái: "Mã Hầu, dậy, lần này chúng ta đã lập công lớn rồi! Người đàn ông mà Long đại đại muốn đã về rồi!"
vietwriter.vn
Mã Hầu lập tức nhảy lên, chạy đến trước: "Cái này là tôi nghe thấy trước, tôi phải báo cáo trước cho Long đại đại trước!"
Ngưu Dương ngẩn người, rõ ràng anh ta mới là người nghe thấy trước mà, Úc Lạc Hàn cũng là nói cho anh ta nghe, sao lại bị Mã Hầu nhanh chân chộp mất miếng ngon vậy!
"Mã Hầu, mày đứng lại cho tao!" Ngưu Dương cởi giày ra đuổi đánh Mã Hầu, hai người ganh đua trên đường xem ai đến chỗ Long Yên nhanh hơn.
Hai người vừa chạy vừa đuổi nhau đến chỗ Long Yên, khi Ngưu Dương định nói ra, Mã Hầu đã nhét cái giày vào mồm Ngưu Dương.
Mã Hầu lập tức nịnh nọt Long Yên: "Long đại đại, chúng tôi đã tìm được Úc Lạc Hàn rồi!"
Long Yên vừa nghe thấy tin tức của người đàn ông này, cô ta hưng phấn ngay: "Ở đâu?"
"Anh ta bảo, cô đi đến đội xây dựng công trình số mấy tìm anh ta?" Mã Hầu gãi đầu, anh ta quên mất tiêu rồi, tại chạy về đây nhanh quá!
Lúc này, Ngưu Dương đã ném cái giày ở trong miệng anh ta ra, rồi đập "bốc" một cái vào mặt Mã Hầu: "Đồ con bò này, còn bịt mồm tao nữa hả! Thổi chết đi được!"
Mã Hầu che mặt mình lại: "Đấy là giày của mày mà!"
Long Yên quát: “Đủ rồi! Rốt cuộc Úc Lạc Hàn ở đâu?"
Mã Hầu đã quên là ở đâu thật rồi!
Lúc này, Ngưu Dương mới nói với vẻ dương dương đắc ý: "Ở đội xây dựng công trình số bảy!"
Long Yên đi ngay lập tức, Mã Hầu và Ngưu Dương cũng muốn đi theo, Long Yên trách mắng:
"Các anh còn không đi tìm xem Cố Vãn Vãn sống ở đầu đi? Thật là vô tích sự, không những không hoàn thành việc, còn bị người ta ném ra bãi tha ma, sao quỷ không dắt hai anh vào điện diêm vương luôn đi?"
Sau khi Long Yên đi, Mã Hầu và Ngưu Dương trừng mắt nhìn đối phương: "Đều tại mày nên mới bị ném ra bãi tha ma..."
"Tại mày ý..." Ngưu Dương cũng không chịu yếu thế: "Mày ngu như ngựa như khỉ..."
Khi Long Yên đi tới đội xây dựng công trình số bảy, bên này vẫn chưa xây dựng xong, buổi tối đội xây dựng công trình đã nghỉ hết rồi.
Công trình xây dựng là tường vây thi công, khi Long Yên đang nghĩ cách đi vào thế thân Úc Lạc Hàn nói ở bên trong: "Bò qua cái lỗ này mà vào!"
Chỗ góc tường có một cái lỗ chó chui, anh ta bảo Long Yên chui vào.
Long Yên luôn cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội thượng lưu, sao cô ta có thể chui qua cái lỗ chó chui này cơ chứ?
Long Yên không nhìn rõ mặt anh ta, lúc cô ta đang nhíu mày, kết quả đã bị Úc Lạc Hàn kéo vào.
"Úc Lạc Hàn, tên khốn này..." Nhưng mà, khi Long Yên còn chưa nói xong, cô ta đã bị người ta dùng vải bố bịt miệng rồi, hai tay cũng bị trói quặt ra sau lưng.
Chẳng mấy chốc cô ta đã bị trói trên một cái cột trong một căn phòng chưa thi công xong, trong đêm đen kịt, cô ta kêu lên thì cũng chỉ là những tiếng ư ư thôi.
Người này vốn không phải là Úc Lạc Hàn, là ai đang chính cô ta?
Hơn nữa người đàn ông này còn xấu xa dùng dao rạch rách hết quần áo của cô ta, làn da trắng nõn đã lộ ra, quần cũng đã cởi xuống rồi, chỉ còn lại một nội y nho nhỏ ở phía trên.
"Chậm rãi hưởng thụ tối nay đi!" Thế thân Úc Lạc Hàn dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, nói xong thì đi luôn.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta đi vào trong một cái hẻm nhỏ, anh ta nói với Kiều Thanh Du: "Cô Kiều, trả tiền! Tôi gửi ảnh cho cô!"
Kiều Thanh Du đưa ngay cho anh ta một một vạn tệ: "Mau đi đi!"
Tin tức của Kiều Thanh Du khá linh thông, cô ấy đã điều tra ra ảnh của Úc Lạc Hàn, sau đó tìm một thế thân, rồi tiếp đó cô ấy lại hóa trang cho thế thân như ảo thuật, cô ấy hỏi Mặc SƠ: "Cậu xem, có giống không?"
Mặc Sơ nhớ, vào lần đầu tiên thử váy cưới, cô có gặp qua Úc Lạc Hàn một lần, cô gật đầu: "Nhìn xa thì giống, nhưng không được nhìn gần, dù sao thì Long Yên rất quen thuộc với Úc Lạc Hàn."
Kiều Thanh Du vui rồi: "Không cần nhìn kỹ, chỉ nhìn từ xa thôi, là tớ có thể tính kế Long Yên rồi!"
Mặc Sơ gật đầu: "Cho Mã Hầu và Ngưu Dương gửi lời cho Long Yên."
vietwriter.vn
Thể thân Úc Lạc Hàn đang đụng phải Mã Hầu và Ngưu Dương ở trên đường, hai người này vẫn đang tìm Cố Vãn Vãn, bởi vì hôm qua Cổ Vãn Vãn được đưa đi nhanh như tia chớp, hai bọn họ tỉnh lại ở bãi tha ma, vừa tỉnh lại chỗ nào cũng có lửa xanh, dọa bọn họ sợ đến mức tè ra quần, giờ vẫn còn khiếp sợ.
Thế thân Úc Lạc Hàn vỗ vai Mã Hầu, Mã Hầu đã có chứng sợ hãi rồi, anh ta giật mình ngã luôn xuống đất.
Ngưu Dương còn nhìn anh ta với vẻ mặt ngu ngốc: "Anh anh anh... hơi quen...."
"Tôi là Úc Lạc Hàn, bảo Long Yên đến độ xây dựng công trình thứ bảy tìm tôi!" Thế thân Úc Lạc Hàn cũng mô phỏng vẻ lãnh khốc của người thật giống như đúc.
Hơn nữa, thế thân Úc Lạc Hàn nói xong thì đi luôn.
"Vâng vâng vâng!" Ngưu Dương nói với theo bóng lưng của anh ta, anh ta đã đạp cho Mã Hầu vẫn đang giả chết một cái: "Mã Hầu, dậy, lần này chúng ta đã lập công lớn rồi! Người đàn ông mà Long đại đại muốn đã về rồi!"
vietwriter.vn
Mã Hầu lập tức nhảy lên, chạy đến trước: "Cái này là tôi nghe thấy trước, tôi phải báo cáo trước cho Long đại đại trước!"
Ngưu Dương ngẩn người, rõ ràng anh ta mới là người nghe thấy trước mà, Úc Lạc Hàn cũng là nói cho anh ta nghe, sao lại bị Mã Hầu nhanh chân chộp mất miếng ngon vậy!
"Mã Hầu, mày đứng lại cho tao!" Ngưu Dương cởi giày ra đuổi đánh Mã Hầu, hai người ganh đua trên đường xem ai đến chỗ Long Yên nhanh hơn.
Hai người vừa chạy vừa đuổi nhau đến chỗ Long Yên, khi Ngưu Dương định nói ra, Mã Hầu đã nhét cái giày vào mồm Ngưu Dương.
Mã Hầu lập tức nịnh nọt Long Yên: "Long đại đại, chúng tôi đã tìm được Úc Lạc Hàn rồi!"
Long Yên vừa nghe thấy tin tức của người đàn ông này, cô ta hưng phấn ngay: "Ở đâu?"
"Anh ta bảo, cô đi đến đội xây dựng công trình số mấy tìm anh ta?" Mã Hầu gãi đầu, anh ta quên mất tiêu rồi, tại chạy về đây nhanh quá!
Lúc này, Ngưu Dương đã ném cái giày ở trong miệng anh ta ra, rồi đập "bốc" một cái vào mặt Mã Hầu: "Đồ con bò này, còn bịt mồm tao nữa hả! Thổi chết đi được!"
Mã Hầu che mặt mình lại: "Đấy là giày của mày mà!"
Long Yên quát: “Đủ rồi! Rốt cuộc Úc Lạc Hàn ở đâu?"
Mã Hầu đã quên là ở đâu thật rồi!
Lúc này, Ngưu Dương mới nói với vẻ dương dương đắc ý: "Ở đội xây dựng công trình số bảy!"
Long Yên đi ngay lập tức, Mã Hầu và Ngưu Dương cũng muốn đi theo, Long Yên trách mắng:
"Các anh còn không đi tìm xem Cố Vãn Vãn sống ở đầu đi? Thật là vô tích sự, không những không hoàn thành việc, còn bị người ta ném ra bãi tha ma, sao quỷ không dắt hai anh vào điện diêm vương luôn đi?"
Sau khi Long Yên đi, Mã Hầu và Ngưu Dương trừng mắt nhìn đối phương: "Đều tại mày nên mới bị ném ra bãi tha ma..."
"Tại mày ý..." Ngưu Dương cũng không chịu yếu thế: "Mày ngu như ngựa như khỉ..."
Khi Long Yên đi tới đội xây dựng công trình số bảy, bên này vẫn chưa xây dựng xong, buổi tối đội xây dựng công trình đã nghỉ hết rồi.
Công trình xây dựng là tường vây thi công, khi Long Yên đang nghĩ cách đi vào thế thân Úc Lạc Hàn nói ở bên trong: "Bò qua cái lỗ này mà vào!"
Chỗ góc tường có một cái lỗ chó chui, anh ta bảo Long Yên chui vào.
Long Yên luôn cho rằng mình là đại tiểu thư của xã hội thượng lưu, sao cô ta có thể chui qua cái lỗ chó chui này cơ chứ?
Long Yên không nhìn rõ mặt anh ta, lúc cô ta đang nhíu mày, kết quả đã bị Úc Lạc Hàn kéo vào.
"Úc Lạc Hàn, tên khốn này..." Nhưng mà, khi Long Yên còn chưa nói xong, cô ta đã bị người ta dùng vải bố bịt miệng rồi, hai tay cũng bị trói quặt ra sau lưng.
Chẳng mấy chốc cô ta đã bị trói trên một cái cột trong một căn phòng chưa thi công xong, trong đêm đen kịt, cô ta kêu lên thì cũng chỉ là những tiếng ư ư thôi.
Người này vốn không phải là Úc Lạc Hàn, là ai đang chính cô ta?
Hơn nữa người đàn ông này còn xấu xa dùng dao rạch rách hết quần áo của cô ta, làn da trắng nõn đã lộ ra, quần cũng đã cởi xuống rồi, chỉ còn lại một nội y nho nhỏ ở phía trên.
"Chậm rãi hưởng thụ tối nay đi!" Thế thân Úc Lạc Hàn dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, nói xong thì đi luôn.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta đi vào trong một cái hẻm nhỏ, anh ta nói với Kiều Thanh Du: "Cô Kiều, trả tiền! Tôi gửi ảnh cho cô!"
Kiều Thanh Du đưa ngay cho anh ta một một vạn tệ: "Mau đi đi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn