Anh ta càng tỏ ra hoảng hốt lo sợ, Quyền Đế Sâm càng đuổi theo anh ta, anh giống như lão diều hâu đang săn gà con vậy.
Ai mà biết lúc này, Mặc Hi cũng ra tay rồi. Tay nhỏ của cậu bé, đâm thẳng vào bắp đùi của người đàn ông này!
"A!" Người đàn ông này hét lên như heo kêu.
Mặc Hi cũng nhân cơ hội này trượt xuống khỏi người anh ta, Quyền Đế Sâm nhanh nhẹn túm tay chế trụ người đàn ông.
Mặc Hi lập tức báo cáo: "Người xấu này lấy danh nghĩa bố rồi cướp cháu đi! Cháu muốn tố cáo ông ta! Đây là mánh khóe mà bọn chúng thường sử dụng, không để người khác nghi ngờ! Chú ơi, chú thật là giỏi! Chú đã nhìn thấy ông ta!"
Tất nhiên, Quyền Đế Sâm được xem là bộ đội đặc chủng thần kinh bách chiến, anh liếc mắt một cái là nhận ra vấn đề của người đàn ông xấu.
Cảnh sát sân bay vừa nghe được tin, thì lập tức tới luôn.
Chỗ bắp đùi của người đàn ông này bị thương nặng, cũng không chạy được.
Anh ta không hiểu: "Mày đã cầm cái gì đâm tao?"
Mặc Hi giơ cái bút trong tay lên: "Nhìn thấy không? Trong mắt chú, chỉ là một cái bút bình thường, nhưng sau khi được tôi cải tạo, nó còn lợi hại hơn vũ khí mà các đặc công fbị sử dụng, tôi đâm thẳng vào trứng của chú đấy!"
Mặc Hi nhìn bọn họ: "Chuyện này chưa xong, tôi phải truy cứu đến cùng!"
Chủ yếu là cậu bé về nước, khá nhàn rỗi, nhưng mà, người dám bắt nạt cậu bé, sao cậu bé có thể cho người khác dễ chịu chứ!
Người đàn ông này vẫn không hiểu: "Tại sao mày không đâm tao ngay từ đầu, đợi đến khi ra ngoài mới đâm tao?"
"Bởi vì ông đây không muốn đi đường!" Mặc Hi cho anh ta một lý do.
Người xấu tức đến nỗi muốn hộc máu!
Quyền Đế sâm cũng không kìm được nhìn sang cậu bé này, anh nhìn lại, anh mới nhìn thấy cậu bé gian xảo tinh nghịch lại còn thông minh, anh không nhìn còn tốt, anh vừa nhìn một cái, anh mới nhìn thấy đứa bé này thật sự là có sáu bảy phần giống anh.
Mặc Hi cũng đang nhìn anh, đây là lần đầu tiên bố con liên thủ, đã hoàn thành mỹ mãn như này! Hợp tác trăm phần trăm.
"Tôi thật ngu ngốc!" Người xấu nhìn thấy hai bố con này dắt tay nhau đi tới đẩy ngã anh ta, anh ta tức đến nỗi giậm chân: "Đây mới mà hai bố con chần chính này!"
Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đều sửng sốt, ai cũng không ngờ, người đàn ông này lại nói như vậy.
Quyền Đế Sâm biết, đây là con trai của Mặc SƠ, Mặc Hi.
Mặc Hi cũng hiểu ra, đây là chồng của Mặc Sở, Quyền Đế Sâm.
Mặc Hi vô cùng phóng khoáng đưa tay ra: "Cháu là Mặc Hi!"
"Quyền Đế Sâm!" Quyền Đế Sâm cũng đưa tay ra, gặp mặt theo thương thức của đàn ông và đàn ông, làm chứng cho lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ.
Người đàn ông xấu bị cảnh sát ở sân bay bắt đi, ngay sau đó anh ta đã khai ra là anh ta được sai sử.
Nhưng là đơn nhận trên mạng, người khác chuyển khoản cho anh ta, để anh ta làm việc!
Anh ta cũng không biết rốt cuộc đối phương là người nơi nào!
Nhưng chuyện này xảy ra ở trong sân bay, phía sân bay lo lắng về vấn đề an toàn sau đó, bọn họ quyết định nhất định phải xử nghiêm người đứng sau chuyện lần này.
Sau khi sân bay phát thông báo, Diệp Tử ở trong bệnh viện nhìn thấy việc đã thất bại, hơn nữa phía cảnh sát sân bay còn muốn truy cứu đến cùng.
Diệp Tử sợ run luôn, cô ta gọi điện cho An Ngôn: "Chị, làm sao bây giờ?"
An Ngôn vẫn đang ngủ: "Cái gì làm sao?"
"Em đã gây họa ở sân bay rồi!" Diệp Tử nói: "Em kêu người đi giáo huấn con của Mặc Sơ một chút, kết quả bị bắt lại, em nghĩ chẳng mấy chốc phía cảnh sát sẽ điều tra ra em..."
"Cô là lợn à!" An Ngôn tức giận rống lên: "Rõ ràng cô biết, đó là con trai của Đế Sâm, cô dám đi giáo huấn thằng bế, cô nghĩ Đế Sâm sẽ bỏ qua cho cô sao? Lần trước tôi đã nói với cô rồi, cô đang tự chui đầu vào rọ đấy!"
"Bây giờ phải làm sao?" Diệp Tử cũng hoảng rồi! "Em em em chỉ tức Mặc Sợ quá, Cố Mộc Thành cứ chung tình với cô ta..."
An Ngôn kéo tóc mình: "Cô nói con của Mặc SƠ về rồi, hơn nữa đang ở sân bay thành phố S hả?"
"Đúng vậy!" Diệp