Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Mặc Sở tỉnh dậy, thế mà cô lại phát hiện Quyền Đế Sâm vẫn đang ngủ bên cạnh cô, cô có hơi ngạc nhiên, phải biết rằng, anh luôn dậy sớm hơn CÔ!
Cô vỗ đầu, nhìn đồng hồ trên tường, cô biết là sắp phải dậy đi làm rồi.
Cô thấy anh vẫn nhắm mắt: "Đế Sâm, anh cũng có lúc ngại dậy à?"
Điều này làm Mặc Sơ rất vui sướng, anh cũng sẽ có lúc không dây nối hả? Chắc không phải tối qua anh uống say đó chứ?
Phải biết rằng, mọi khi người đàn ông này sẽ giày vò cô đến nửa đêm, sáng hôm sau thức dậy anh vẫn uy phong lẫm liệt tinh thần phấn chấn!
Quyền Đế Sâm vừa mở mắt ra, thì liền nhìn thấy cô nở nụ cười như bông hoa sáng nở rộ, hình như cô đã quên tối qua cô nói gì rồi!
Anh nhìn cô chăm chú: "Bà Quyền, chào buổi sáng!"
Mặc Sơ vui tươi hớn hở chào anh: "Anh Quyền, chào buổi sáng!"
"Hôm nay em dậy sớm hơn anh đó!" Mặc Sơ rất là vui vẻ.
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển: “Bởi vì bình thường là tôi giày vò em, tối qua là em giày vò tôi?”
Mặc Sơ thầm nghĩ, chắc không phải là cô quấn anh làm...
Mặc Sơ vừa nghĩ tới đây, cô không kìm được đỏ mặt.
Bình thường buổi tối vợ chồng ở chung, anh muốn cô, liền nhất định làm, cô biết anh mạnh mẽ bá đạo, nên cũng tùy anh.
Tổi qua cô uống rượu, nhưng có làm trò cười sao?
Trời ơi, cô không dám tưởng tượng, cô quấn lấy anh làm cái chuyện đó thì cay mắt đến độ nào chứ.
"Em..." Mặc Sơ đỏ mặt, "Em uống rượu vào, khác thường lắm à?"
"Phải!" Quyền Đế Sâm trả lời cô.
Mặc Sơ ôm mặt, biết sớm thì cô đã không uống rồi!
Liệu cô có đè anh rồi làm rất nhiều động tác mà bình thường không dám làm không nhỉ?
Lúc này, ngoại trừ choáng váng ra, cô cũng không có cảm thấy chỗ nào không đúng!
Hai mắt cô xuyên qua ngón tay, cô nhìn thấy ý cười trên mặt anh, cô vươn tay ra đấm vào ngực anh: "Anh trêu em!"
Hai nắm đấm nhỏ của Mặc Sơ, giống như giọt mưa rơi lên lồng ngực kiện mỹ của anh, người đàn ông thức dậy buổi sáng, mỗi một tế bào đều là ước số, đều tràn ngập sức sống.
Quyền Đế Sâm đưa tay ra, một tay nắm bàn tay nhỏ của cô, sau đó giơ lên trên, cô nhoáng cái bị chế trụ!
Cô nhìn anh chăm chú, anh đùa cô làm gì?
"Không nhớ những lời tối qua nói à?" Hai mắt của Quyền Đế Sâm vô cùng thâm thúy.
Mặc Sơ lắc đầu: "Em đã nói gì?"
Qủa nhiên, tiềm thức của cô nhóc này vẫn có một ít ý kiến đối với anh, chẳng qua là sau khi uống rượu vào, phòng bị giảm bớp, lời trong lòng cũng chạy ra luôn.
Quyền Đế Sâm cười yếu ớt: "Em bảo em rất yêu anh!"
Tất nhiên, người đàn ông tốt như này còn không yêu à? Huống hồ anh còn là bố đẻ của hai đứa con nữa chứ! Mặc Sơ cảm thấy lời cô nói cũng không có gì mà!
"Nào, bây giờ tỉnh rượu rồi, nói lại một lần nữa!" Quyền Đế Sâm dụ dỗ cô.
Anh phát hiện, khi cô thức dậy, cô chưa bao giờ nói cô yêu anh!
Ngón tay của Mặc Sơ lộn xộn: "Anh thả tay em ra trước!"
Quyền Đế Sâm thả hai tay cô ra, cô lại chạy đi nhanh như tia chớp, cô không nói ra được!
Có thể là say rượu vào, cô to gan, cô dám nói cho anh biết, cô yêu anh!
Khi tỉnh táo, cô vẫn cảm thấy nói như thế có hơi ngượng ngùng.
Quyền Đế Sâm nhìn theo bóng lưng chạy chối chết của cô, khóe môi anh hiện lên ý cười nhợt nhạt.
Kiều Thanh Du lái chiếc xe của cô ấy, đi loanh quanh khắp nơi, hình như cô ấy đã nhìn thấy bóng dáng của Cố Vãn Vãn.
Cô ấy cảm thấy kỳ lạ, đi học, cô ấy và Cố Vãn Vãn với cả Mặc Sơ đều là bạn thân, tại sao bây giờ Cố Vãn Vãn không liên lạc với bọn họ nữa?
Nếu như bảo là cô ấy có xuất thân là cô chủ nhà giàu, thì cô ấy đã ghét bỏ hai người còn lại từ lâu rồi, không đến nỗi bây giờ mới ghét bỏ!
Kiều Thanh Du nhìn theo bóng lưng quen thuộc, cô ấy lên xe, vội vàng lái xe bám theo.
Sau khi đến biệt thự ở ngoại ô, cô ấy cầm ống nhòm nhìn, quả nhiên người xuống xe là Cố Vãn Vãn.
Khi cô ấy nhìn thấy là Cố Trạch Dã đích thân lái xe, đưa Cố Vãn Vãn về nhà, cô ấy biết Cố Vãn Vãn có một anh trai thương cô ấy hết mực.
Chẳng mấy chốc, Cố Trạch Dã đã lái xe rời đi.
Kiều Thanh Du đi gõ cửa, Cố Vãn Vãn từ bên trong nhìn thấy bên ngoài người tới là ai, cô ấy nhìn thấy là Kiều Thanh Du, nên đã mở cửa cho cô ấy.
"Vãn Vãn." Kiều Thanh Du ôm lấy cô ấy: "Trời ơi, đúng là cậu này, cậu có biết là tớ còn không tin không..."