Vừa dứt lời, cô cúp điện thoại, ngẩng đầu lên thì đã thấy Tô San đang bước tới.
Dạo gần đây công việc của cô thực sự rất bận bịu. Cứ hết nhóm khách này đến rồi nhóm khách khác tới, đã rất lâu cô chưa có được vài ngày rảnh rỗi.
“Mặc Sơ, sao chị có thể nham hiểm như vậy?” Tô San trầm giọng nói, giống như tất cả đều là lỗi của Mặc Sơ, cho nên cô ta tới đây hỏi tội.
Mặc Sơ nhìn chằm chằm vào Tô San: “Tôi thật sự không biết mình đã làm gì để cô nói như vậy!”
Tô San hừ lạnh một tiếng: “Chị cứ giả vờ đi! Có phải chị vẫn chưa hết hy vọng với Tư Vĩ Phàm đúng không?”
“Tôi chỉ mong là cả đời này sẽ không bao giờ phải qua lại với anh ta thêm lần nào nữa!” Mặc Sơ khẽ cong đôi môi mỏng: “Cô và anh ta cứ sống tốt cuộc sống tạm bợ của các người là được, tôi có thể khẳng định với cô, tôi không cần loại đàn ông như anh ta, rôi nói không cần là không cần! Tại sao cố cứ nói mãi vậy?”
“Thế thì tại sao chị còn đăng ký hội viên cho anh ta, để anh ta xem mắt ở công ty của chị?” Tô San đã điều tra ra được những thứ này thì đã lập tức tìm đến Mặc Sơ, gây chuyện!
Mặc Sơ gác lại công việc trên tay: “Chúng tôi mở công ty để làm ăn, anh ta muốn đi xem mắt, lại còn chưa kết hôn, lẽ nào công ty chúng tôi lại từ chối sao? Cô không thể trông chừng anh ta thì đừng đến đây trút giận lên người tôi! Tôi bận rộn nhiều việc, không có thời gian rảnh để cãi nhau với cô!”
“Bận rộn sao? Đúng là chị rất bận rộn.” Tô San cười nhạo cô: “Chị bận rộn lôi kéo các nhà cung ứng đang hợp tác với Vĩ Phàm, để anh ấy sốt ruột, để anh ấy đến tìm chị đúng không?”
Mặc Sơ còn không biết là có chuyện như vậy, cô thật sự chẳng có tâm tư đi lo những chuyện đó!
“Mặc Sơ, chị đúng là mặt ngoài thì khác, sau lưng lại khác. Ngoài mặt nói không quan tâm đến Vĩ Phàm, nhưng thật ra thì hận mình không thể quay lại bên cạnh anh ấy! Cho nên chị mới có thể dùng những thủ đoạn bẩn thỉu này để tạo áp lực cho công ty của Vĩ Phàm!” Tô San nhìn chằm chằm vào cô: “Ép anh ấy trở lại bên cạnh chị, sao chị có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Vẻ mặt của Mặc Sơ trở nên lạnh lùng: “Tô San, tôi nghe cô cãi cọ vô lý,dù sao tôi chưa từng tham gia vào bất cứ chuyện gì giữa cô và Tư Vĩ Phàm. Cô v tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao, đó là chuyện của hai người.”
Tô San vẫn còn muốn nói tiếp, Mặc Sơ dùng đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn cô: “Chuyện tình cảm không phải chỉ cần mạnh mẽ cướp đoạt là được, cũng không phải là dùng thủ đoạn để lừa gạt được, lại càng không phải là sống chung mà cứ nghi thần nghi quỷ, mà là sự giao lưu của trái tim với trái tim, phải thật lòng, thật tình và lương thiện.”
“Hừ! Toàn là lý luận suông!” Tô San quay đầu rời đi: “Nếu như chị thật sự xử sự tốt như vậy, Tư Vĩ Phàm đã không đến với tôi! Cho nên thu lại dáng vẻ giả nhân giả nghĩa đầy đó của chị đi!”
Mặc Sơ nhìn bóng lưng của Tô San đã đi khuất, cô tin rằng một ngày nào đó, cô cũng sẽ gặt hái được một tình yêu, nhưng mà Quyền Đế Sâm sẽ là chồng của cô sao?
Sau khi tan làm, lúc đầu Mặc Sơ định đi đến vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, cô gọi điện cho Quyền Đế Sâm, anh nói anh còn đang họp nên bảo cô đến công ty đợi anh.
Cô đi vào văn phòng của anh, còn Quyền Đế Sâm vẫn đang ở trong phòng họp.
Cô nhìn thấy mấy phần tài liệu trên bàn làm việc của anh, đều là tài liệu về nhà cung ứng của bên Tư Thông, trong lòng cô hiện ra suy nghĩ, chẳng lẽ là Quyền Đế Sâm đã ra tay dạy dỗ Tư Vĩ Phàm sao?
Trong lòng Mặc Sơ lập tức nổi gợn sóng, cô còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, khi cô đến đây, Quyền Đế Sâm nhận được ảnh chụp cô và Tư Vĩ Phàm, nhưng anh không nói một lời nào.
Cô cũng không biết anh có tin rằng cô là một người phụ nữ như vậy không?
Tuy nhiên, bây giờ nhìn lại thì anh đã cắt đứt nguồn cung cấp, làm cho công ty nhà họ Tư sốt ruột như con kiến bò trên chảo nóng, khiến bọn họ hoảng loạn.
Khi Quyền Đế Sâm họp xong, trở về phòng làm việc, cô không đợi được hỏi anh: “Tổng giám đốc Quyền, nhà họ Tư xảy ra chuyện, anh làm đấy à?”
Ánh mắt của Quyền Đế Sâm đầy vẻ nguy hiểm: “Cô đang chất vấn tôi à?”
Mặc Sơ giật mình, lập tức lắc đầu: “Đương nhiên là không phải! Làm sao tôi dám nghi ngờ quyết định của Tổng giám đốc Quyền. Chỉ là tôi muốn biết, có phải là anh đã ra tay không?”
“Nếu đúng vậy thì sao?” Quyền Đế Sâm có chút chán nản, vì cô nên anh đã dạy dỗ Tư Vĩ Phàm một bài học, lẽ nào cô không vui à?"
Hay là cô vẫn còn chút tình cảm đối với Tư Vĩ Phàm?
Mặc Sơ không biết là trong lòng anh đang tức giận, cô ôm lấy eo của anh, cảm động dựa đầu vào trước ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh, ngửi mùi hương nam tính thoang thoảng trên người anh.
Đôi mày kiếm của Quyền Đế Sâm nhíu lại, Mặc Sơ thế này là có ý gì?
Mọi hôm cô vẫn luôn rất có chừng mực, nhưng hôm nay lại dám ôm ôm ấp ấp trong phòng làm việc.
Ban đầu trong lòng Mặc Sơ cũng tràn ngập niềm vui bởi vì cô không nhìn thấy dáng vẻ trên khuôn mặt của anh, cứ thế chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Anh ra mặt vì cô, đương nhiên trong lòng cô rất vui.
Điều này cũng có nghĩa là trong lòng anh tin tưởng cô đúng không? Anh tin rằng cô sẽ không làm loạn với Tư Vĩ Phàm nhỉ!
“Cô muốn tôi xử lý cô ngay trong phòng làm việc sao?” Giọng nói của Quyền Đế Sâm vô cùng bình tĩnh, không biết được là anh đang vui hay đang giận.
Mặc Sơ giật mình sửng sốt, cô mới bàng hoàng nhận ra vừa rồi mình thật sự đắc ý quá nên mất tỉnh táo, lại ôm ấp thân mật với anh như vậy ở nơi anh làm việc.
Cô vội vàng buông anh ra, lùi ra sau một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng.
Cô lặng lẽ liếc nhìn anh, vẻ mặt của anh như thường, không vui cũng không tức giận, điều này khiến Mặc Sơ không thể đoán được suy nghĩ của anh, cô muốn nói chuyện nhưng rồi lại thôi.
Quyền Đế Sâm cho rằng cô đến đây để xin tha về chuyện của Tư Vĩ Phàm. Ánh mắt anh lạnh lùng, cô cũng nuốt những lời định nói vào bụng.
Tiếp theo, anh không nói chuyện với cô nữa mà đi giải quyết việc công.
Lúc này Mặc Sơ cũng lấy điện thoại di động ra, sắp xếp lịch trình làm việc của mình gần đây.
Hai người ở cùng trong văn phòng, mỗi người đều làm việc của mình, đắm chìm trong sự nghiệp riêng.
Mặc Sơ cảm thấy hơi đói, nên xoa xoa bụng một cái, tự mình đi rót một ly nước để uống, nhân tiện lấy thêm một ly nước lớn đưa cho Quyền Đế Sâm.
“Tổng giám đốc Quyền, anh uống nước đi!” Mặc Sơ đặt lên bàn của anh.
Quyền Đế Sâm tắt máy vi tính: “Đói thì đi ăn cơm thôi.”
Mặc Sơ cho rằng công việc làm ăn không suôn sẻ nên vẻ mặt anh hơi tức giận, cô đi theo sau lưng anh, cùng nhau ra khỏi công ty.
Hai người bước ra, bên ngoài đường vừa mới lên đèn, thành phố sáng rực, đầy màu sắc sặc sỡ.
Gần đó có một nhà hàng ngon, anh đưa cô vào trong cùng nhau ăn tối.
Khi đi ngang qua một quán bar thì nhìn thấy Tư Vĩ Phàm đang cầm một chai rượu, bước chân loạng choạng, có mấy lần suýt ngã xuống đất.
Lúc này, Tư Vĩ Phàm chán nản, nhếch nhác. Cậu cậu ấm ngày xưa, giờ chỉ có thể biết mượn rượu giải sầu!
Mặc Sơ dừng bước, cô đã chính thức nhìn thấy thủ đoạn của Quyền Đế Sâm, anh thản nhiên làm người ta rơi xuống vực sâu không thể cứu vãn.
Anh ta đã làm điều này với Trương Thịnh Tùng, và anh ta cũng làm giống như vậy với Tư Vĩ Phàm.
Đương nhiên, đối với một người đàn ông có thể vùng lên từ mưa bom bão đạn, chơi đùa trong giới tài chính thì có là gì chứ?
Đôi mắt Tư Vĩ Phàm cứ lờ đờ nhìn mông lung, dường như anh ta cũng đã nhìn thấy Mặc Sơ, anh ta say đến mức ngã trái ngã phải, loạng choạng đi về phía cô.