Mặc dù đều là anh em trong nhà họ quyền thế nhưng Mặc Sơ lại không thích tên cà lơ phất phơ Quyền Đế Đình.
Đương nhiên, người đàn ông này đã tới đây, chắc chắn cũng không có chuyện gì tốt.
Quyền Đế Đình bước vào: “Chị dâu.”
Sau khi anh ta gọi tiếng xưng hô này, lại tự mình cười lên: “Cô với tôi dây dưa một đêm, lại gả cho anh cả của tôi, trong hai an hem tôi, ai có kỹ thuật tốt hơn?”
“Quyền Đế Đình, có chuyện gì thì nói, không thì anh có thể đi.” Mặc Sơ hung hang, trợn mắt nhìn anh ta một cái.
“Ở trước mặt anh cả tôi, chính là một mỹ nhân dịu dàng, ở trước mặt tôi lại hung hăng như thế” Quyền Đế Đình đưa mắt nhìn cô: “Thật đẹp”
Vẻ đẹp của Mặc Sơ là kiểu đẹp tỉ mỉ, cô không phải có vẻ đẹp có thể lập tức khiến người ta kinh động, thế nhưng sau khi nhìn thấy lại khiến người ta rất khó quên.
Mặc Sổ tức giận mím chặt môi, cô ngồi xuống ghế, quyết định không để ý tới người đàn ông này nữa.
Ngược lại, Quyền Để Đình lại đi thẳng vào vấn đề: “Làm người phụ nữ của tôi.”
Mặc SƠ cười lạnh một tiếng: “Không thể nào.”
“Đêm đó của chúng ta vào sáu năm trước, không phải ham muốn, dục vọng sao?” Quyền Đế Đình thấy cô càng tức giận, anh ta càng chọc tức cô.
“Thật sự xin lỗi, tôi đã quên mất từ lâu.” Mặc Sở thấp giọng nói: “Mời anh về cho, tôi phải làm việc rồi.”
Quyền Để Đình cà lơ phất phơ, hai tay đặt trên bàn của cô: “Chúng ta cũng có con rồi, ở bên nhau cũng là chuyện đã rồi, cô cần gì phải từ chối tôi chứ?”
“Đó là con tôi” Mặc Sơ lập tức sửa lại: “Không liên quan gì tới anh.”
“Nếu tôi không cung cấp **** ***** cho cô, cô sẽ có sao?” Quyền Đế Đình cảm thấy trở về nước chơi vui biết bao, anh ta hôn mê lâu như thế, cuối cùng cũng có chuyện vui rồi.
Mặc Sợ bị anh ta chọc tức tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, từ trước tới giờ cố chưa từng nghĩ, sẽ có người nhảy ra cướp đi đứa trẻ mà cô đã nuôi suốt năm năm qua.
“Quyền Để Đình, anh cũng là người có mặt mũi, đừng nói mấy câu ngây thơ như thế, tôi sẽ xem thường anh” Ánh mắt ác liệt của Mặc Sơ trừng anh ta: “Tôi nói lại lần nữa, tôi và con của tôi đều không có bất kì liên hệ gì tới anh.”
Quyên Đế Đình lại lấy điện thoại ra, anh ta mở một tấm ảnh, chính là hình ảnh lúc cô rời khỏi biệt thự ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trong bức ảnh, cô một tay kéo vali hành lý, trên mặt còn có nước mắt, đang bước từng bước trên đường vào ban đêm.
“Anh!” Mặc Sổ tức giận nói: “Anh theo dõi tôi?”
Quyền Đế Đình cười ha ha một tiếng: “Cô xem đi, anh cả tôi rất hẹp hòi, một khi chuyện của tôi và cô lộ ra ngoài, anh cả tôi sẽ lập tức đuổi cô đi.”
Mặc Sơ cắn chặt môi, không nói gì.
CÔ biết, một người đàn ông như Quyền Đế Sâm, anh luôn luôn sống trên mây, anh giống như sự tồn tại của một vị thần vậy. Vợ của anh, sao có thể đi theo em trai anh, sau đó lại đi theo anh chứ?
Chính bởi vì cô biết đạo lý như thế, cho nên cô lựa chọn rời đi trước.
“Tôi không giống với anh cả của tôi.” Quyền Đế Đình vẫn tiếp tục khoe khoang, khoác lác: “Tôi không ngại việc cô từng ở bên anh tôi, bây giờ lại ở bên tôi...”
Lúc anh ta còn chưa nói xong, Mặc Sơ lập tức cầm lấy ly nước trên bàn mình, hất thẳng về phía Quyền Để Đình.
Trên gương mặt tuấn tú của Quyền Đế Đình đột nhiên có một chút u ám, anh ta lạnh lùng nhìn Mặc Sở, ngay sau đó lại giống như hận không thể xé nát cô.
“Tôi cho cô ba ngày để suy nghĩ.” Quyền Đế Đình đứng dậy: “Ba ngày sau, tôi muốn cô, cũng muốn con”
Anh ta nói sau, lập tức sải bước rời đi.
Trong chớp nhoáng này, Mặc Sơ giống như bị hút sạch tất cả không khí.
Cô khổ sở sinh hai đứa bé, Quyền Đế Đình nói cướp là cướp.
Cô còn là vợ của Quyền Đế Sâm, anh ta nói muốn là muốn.
Trên đời này có chuyện dễ dàng như thế sao?
Mặc Sơ siết chặt nắm đấm, cô sẽ không tùy tiện thỏa hiệp như thế, nhất định không.
Buổi trưa, Mặc Sơ ra ngoài dung cơm, cô hẹn khách hàng ăn trưa cùng. Vừa ăn vừa có thể nói chuyện công việc.
Cô thấy Quyền Thịnh Quốc cũng có mặt trong nhà hàng này, cô tiến lên chào hỏi: “Ông nội, chào buổi trưa.”
“Nhóc Sơ” Quyền Thịnh Quốc cười nói: “Đã lâu không gặp, cũng không thấy hai đứa tới.”
Mặc Sơ nén đau, cười một tiếng: “Bình thường Đế Sâm luôn bận rộn, bọn cháu đúng là đã quên ông nội cần người tới thăm nom, thật sự xin lỗi.”
“Buồn cười thật.” Quyền Thịnh Quốc: “Ông biết hai đứa còn trẻ, cần không gian riêng tư, cần hưởng thụ thế giới của hai người, mau chóng sinh thêm cháu cho nhà họ Quyền.”
Trong lòng Mặc Sơ chua xót giống như con cá thả ra bong bóng, con của cô cũng là của nhà họ Quyền, nhưng lại của Quyền Để Đình,
Thật sự nghĩ tới cái gì là sẽ có cái đó.
Lúc này, khuôn mặt yêu nghiệt của Quyền Đế Đình càng lúc càng đến gần bọn họ.
“Ông nội, tinh thần vô cùng tốt.” Quyền Đế Đình đi tới trước, hai tay anh ta đút trong túi quần,
mặc dù ông ta đang gọi ông nội thế nhưng vẻ mặt lại không có chút tôn trọng nào.
“Cháu tỉnh rồi?” Quyền Thịnh