Huống hồ, hai cái chân thon dài mà trắng non của cô đang trống không, cô có thể đi đến đâu chứ?
2
Cô thật không có cái bản lĩnh đấy, dám đi ra phạm vi mà anh khống chế.
Cô cực kỳ giận: "Quyền Để Sâm, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Cô vừa dứt lời thì bất thình lình, cửa bị mở ra, giọng nói của Trịnh Ngạo Tuyết cũng truyền vào: "Tôi ở đó bạn chết đi được, cấp trên, anh ở đây ôm mỹ nữ vui vẻ nhỉ!"
Trịnh Ngạo Tuyết tùy tiện ngồi xuống, cô ấy thấy đồ ăn trên bàn vẫn còn lại rất nhiều, cô ấy cũng không ngại là đồ mà bọn họ ăn thừa, xới cơm xong liền ăn luôn.
Mặc Sơ nhìn dáng vẻ ăn cơm của Trịnh Ngạo Tuyết, cô ấy cứ như ba ngày ba đêm chưa ăn cơm vậy, vừa nãy cô cho rằng mình đã không có hình tượng rồi, nào biết Trịnh Ngạo Tuyết này cứ như thể tới cướp cơm vậy.
Mặc Sơ vội vàng đi ra khỏi lòng của Quyền Đế Sâm, sau đó ngồi trên ghế của mình, cô quan tâm rót một cốc trà cho Ngạo Tuyết, rồi đặt ở bên tay trái cô ấy.
"Cảm ơn chị dâu!" Trịnh Ngạo Tuyết mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng: "Cô đúng là như lời Cố Mộc Thành nói, dịu dàng tinh tế."
Mặc Sơ nhìn ra cửa: "Cố Mộc Thành đâu?"
"Đi bệnh viện rồi." Trịnh Ngạo Tuyết nói.
"À..." Mặc Sở hơi lo lắng: "Anh ta bị thương nghiêm trọng lắm à?"
"Nói thế nào nhỉ?" Trịnh Ngạo Tuyết ngẩn ra, Cổ Mộc Thành không có bị thương, cô bảo tên nhóc đó cầm dao đi thiện nghi phạm, anh ta còn run tay đấy!
Lúc này, Quyền Đế Sâm ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài: "Ngạo Tuyết, người đứng sau sai khiến là ai?"
Trịnh Ngạo Tuyết uống một ngụm nước to, sau đó mới nói: "Một tổ chứ đến từ nước ngoài, muốn hãm hại anh rơi vào trong mối nguy của việc đâm người, có khả năng là bởi vì mối thù trên thương trường, cũng có khả năng là bởi vì những kẻ mà trước đây anh giữ lại đấy! Nghi phạm nói là đơn đặt hàng ở trên mạng, chúng tôi lần theo địa chỉ IP ở nước ngoài, phạm tội xuyên quốc gia như thế, nếu mà muốn điều tra rõ rành, vẫn cần một khoảng thời gian, một khi tôi có thông tin, tôi sẽ báo cho anh luôn.
Quyền Đế Sâm gật đầu, nói với Mặc Sơ: "Đi thôi!"
Mặc Sơ đứng lên, cô có hơi mù mịt, anh không cần bồi Trịnh Ngạo Tuyết ăn cơm à?
Trịnh Ngạo Tuyết rất thoải mái: "Chị dâu, mau đi đi! Tôi ăn như thế này, lát nữa sẽ dọa cô đấy!"
Lời của cô ấy, còn chọc cho Mặc Sợ bật cười: "Tướng ăn của tôi cũng chẳng đẹp!"
"Lần tới có thời gian, chúng ta cùng uống rượu, ăn cơm! Đấu một chút!" Trịnh Ngạo Tuyết cười nói.
Mặc Sở và Quyền Đế Sâm đi ra khỏi căn phòng, mỗi bước cô đi đều khép chặt hai chân, trong thang máy, cô nhìn anh: "Cho em!"
Quyền Đế Sâm liếc mắt nhìn qua cái váy của cô một cái: "Ở cùng anh, em lo cái gì?"
Làm gì anh để cô đi một mình hay bị người ta phát hiện ra gì đó! Cô hoàn toàn không cần lo lắng những cái này.
Mặc SƠ xoay người sang chỗ khác, mặc kệ anh!
Quyền Đế Sâm thấy cô đã tỏ ra giận dỗi, anh cũng không quan tâm.
Khi hai người cùng đi đến cửa khách sạn, em trai ở bãi đậu xe đã lái xe ra, Mặc Sơ im lặng lên xe.
Quyền Đế Sâm lái xe về vịnh Hồng Thụ Lâm, lúc anh đỗ xong xe, Mặc SƠ xuống xe, dưới ánh trăng nhàn nhạt, cô đưa tay ôm chặt anh!
"Đế Sâm, phải cẩn thận!" Cô tựa đầu lên ngực anh, anh nói đúng, chuyện này không phải chuyện nhỏ, cô đã đánh giá quá cao thực lực của mình rồi!
Nếu như là hoạt động có tổ chức có hành động, chắc chắn người khác không thể chỉ làm một lần.
Cho dù Quyền Đế Sâm có mạnh đi chăng nữa, nhưng mà, cô cũng sẽ lo lắng, có lúc anh khó mà đề phòng cho được.
Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ của cô viết sự lo lắng dành cho anh, nếu anh mà vô dụng như vậy thì không biết là đã chết bao nhiêu lần rồi.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, cô lại nói: "Em biết, chuyện hôm nay là em giỏi chủ trương, em đánh giá thấp tình hình, may mà có Ngạo Tuyết phát hiện, nếu không sự phát triển sau này sẽ khó mà dự đoán."