mình trong lòng anh, lăn tới lăn lui, cũng không thoát khỏi con cá sấu lớn là anh đây.
Bầu không khí bị thương ban nãy đã biến mất, thay vào đó là một phòng cười đùa vui vẻ.
Người đàn ông này là nghiêm túc lên thì chính là một sinh vật mê đảo chúng sinh điên đảo trời đất, sức hút bắn ra bốn phía.
Nếu anh mà không nghiêm túc, cũng chỉ có cô nhìn thấy, chủ tịch Quyền cũng có một mặt như này!
Biệt thự ở ngoại ô.
Trên bàn cơm, Cố Vãn Vãn, Cổ Trạch Dã, với cả một đội cục cưng long phượng Mặc Hi và Mặc Hàm.
2
Bốn người hưởng thụ bữa tối thơm ngon, hai đứa trẻ ăn rất tốt, một bát cơm trắng nhanh chóng thấy đáy rồi.
Mặc Hàm là một quỷ tinh linh, cô bé không quên khen ngợi tay nghề của Cố Trạch Dã: "Chú Cố, chú và bố cháu giỏi như nhau! Bố cháu rán trứng ốp la và rán sủi cảo đều cực kỳ ngon, sau khi ăn xong là dư vị vô tận, so vị thì chỉ có trên trời có, nhân gian khó gặp mấy hồi!"
Khẩu vị của Cố Vãn Vãn cũng rất tốt, lúc cô ấy ở New York, mặc dù là đầu bếp rất giỏi trong nước nấu, cô ấy vẫn không ăn được nhiều.
Tổi nay, là thị trường đại nhân đích thân vào bếp nấu cơm.
Cố Trạch Dã tỉ mỉ xớt cho Cố Vãn Vãn thêm một bát cơm vơi: "Bác sĩ bảo ăn ít ăn nhiều bữa, ăn non nửa bát liền không ăn nữa à?"
"Nhưng mà, người ta vẫn muốn ăn!" Cố Vãn Vãn làm nũng: "Anh, không chỉ em thấy ăn ngon, anh xem, Hi Hi và Hàm Hàm đều cảm thấy như vậy, hai đứa con nhỏ hơn em nhiều, hai đứa nhỏ đều đã ăn được hai bát cơm rồi, anh mới cho em ăn một bát? Hơn nữa trong bụng em còn có một người nữa, tính như thế, em phải ăn bốn bát!"
Mặc Hàm mỉm cười nói: "Woa, số học của dì Vãn Vãn thật tốt! Vừa nhìn liền biết là thầy giáo thể dục dạy!"
Cố Vãn Vãn xoa đầu cô bé: "Chẳng nhẽ di tính không đúng à?"
"Đúng! Dì chưa phát hiện ra là thầy giáo thể dục ăn rất khỏe sao?" Mặc Hàm cười tít mắt.
Cố Vãn Vãn thấy Cố Trạch Dã xới cho cô bát cơm vơi, cô không chịu ăn: "Anh, em muốn ăn
một bát!"
"Được!" Cố Trạch Dã lắc đầu bất lực: "Đến khi thai nhi quá lớn, lúc sinh em là người mệt đó!"
Cố Vãn Vãn trợn tròn mắt: "Anh cũng không thể để cho cháu gái ngoại anh ăn không no, trở thành gây teo như mầm đậu á!"
Ba chữ "cháu gái ngoại", làm Cổ Trạch Dã hơi dừng lại, nhưng mà, anh ta giỏi che dấu cảm xúc của bản thân, chỉ trong tích tắc, anh ta đã khôi phục như bình thường.
Mặc Hi mỉm cười: "Dĩ Vãn Vãn, dì đã đi kiểm tra giới tính của em bé rồi ạ?"
"Chưa!" Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Nhưng, dì muốn sinh một bé gái! Xinh đẹp đáng yêu tài hoa hơn người giống như Hàm Hàm!"
Mặc Hàm lập tức giơ tay nói: "Đã nhìn thấy chưa? Hi Hi, sau này anh phải sinh con gái, cũng lấy em làm tiêu chuẩn, chính là phải sinh cô gái xinh đẹp đáng yêu tài hoa hơn người như em!"
"Da mặt em đúng là dày hơn cả tưởng!" Mặc Hi cạn lời, Mặc Hi muốn sinh con, e rằng cũng phải hai mươi năm sau.
"Em đây gọi là tài hoa hơn người so với tường còn dày hơn!" Mặc Hàm gật gù đắc ý, rất là vui vệ.
Thế giới của trẻ con, trừ ăn và chơi ra, còn có ngủ nữa.
Mặc Hàm xoa xoa cái bụng nhỏ của mình: "Woa, nhìn này, tròn vo!"
Lúc cô bé ngẩng đầu lên thì cô bé lại nói với Cố Trạch Dã: "Chú CỐ, cảm ơn bữa tối mỹ vị của chủ! Ăn quá ngon ạ!".
Cố Trạch Dã yêu thương xoa đầu cô bé: "Miệng cháu ngọt thế!"
"Vậy sao? Thế thì chính là vì trước khi đi ra cửa, daddy đã cho cháu ăn kẹo!" Mặc Hàm nghiêm túc nói.
Cô bé nói tới đây, sau đó lễ phép nói: "Chú Cố, dì Vãn Vãn, cháu và anh đi đây, chúng cháu phải đi bệnh viện thăm daddy rồi! Daddy bị thương..."