Sau khi cô gặp Quyền Đế Sâm, cuộc sống đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ, chị Tông lại hâm mộ cuộc sống của cô.
Trước đây cô cũng từng hâm mộ cuộc sống của người khác.
Lúc tay của chị Tông vô tình chạm vào tay Mặc Sơ: "Sao người em nóng thế?"
"Chắc là vừa vận động xong!" Mặc Sơ nói.
Chị Tông gật đầu: "Nếu mà sốt thì phải đi khám bệnh đấy."
vietwriter.vn
Sau khi Mặc Sơ chia tay chị Tông, cô mới đi về vịnh Hồng Thụ LâmHải.
Trong nhà vẫn vô cùng náo nhiệt, hai đứa con đang chơi trò chơi, hai đứa bé chơi mà sắp lật tung cái phòng khách lên rồi.
Con cái, mãi mãi là nhân vật chính sôi nổi nhất.
Mặc Sơ đứng ở cửa, cô cũng không biết phải đặt chân ở đâu nữa!
Phòng khách bày một đống to đồ chơi, chỉ là búp bê và rất nhiều các loại
nữa.
Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang chơi trò chơi đánh dã chiến, Mặc Hàm cũng tham gia, ba người chơi vui lắm.
Tiếng của các con, lúc trầm lúc bổng, mãi vẫn chưa ngừng.
vietwriter.vn
"Bụp bụp bụp..." súng nước bắn khắp nơi, Mặc Hi cầm súng nước đuổi theo hai người Mặc Hàm.
Kết quả, khi Mặc Sơ vừa xuất hiện, hai con tưởng là nhân vật mục tiêu xuất hiện, hai nhát súng nước đều bắn về phía cô.
Đầu Mặc Sơ hơi choáng váng, cô cũng không có né, dù sao thì trong nhà đã lộn xộn lắm rồi.
Mùa thu vẫn chưa tính là lạnh lắm, khi súng nước bắn lên người, cũng lành lạnh.
"Sơ Sơ..." Mặc Hàm nhìn thấy cô trước: "Mẹ có muốn chơi cùng không?"
Mặc Sơ vừa chạy bộ xong, nên đã tiêu hao hết sức của cô rồi, bây giờ cô còn hơi hoa mắt chóng mặt nữa.
"Các con chơi đi!" Mặc Sơ nhìn cô bé.
Trong nhà không có Tần Thời và Bạch Tử, hai đứa trẻ nô đùa tung trời luôn.
bà nội đi rồi!"
Ý của Bạch Tử, làm gì Mặc Sơ không rõ?
Chỉ có điều, bây giờ cô cũng không muốn để ý nữa.
Khi cô đang không biết làm thế nào mới lên được tầng trên, lúc này, Quyền Để Sâm đi ra.
Cả người anh cũng ướt sũng, anh dẫm lên chướng ngại vật, đi về phía Mặc So.
Anh đưa tay ra với Mặc Sơ, nhưng mà, Mặc Sơ không có nắm tay anh.
Mặc Sơ cũng không muốn các con nhìn ra cái gì, hai đứa trẻ đều là các nhóc
phát hiện.
Mặc Sơ tự đi lên tầng hai, cô mới dẫm một bước lên vết nước dính trên sàn, thì chân cô đã trượt một cái, suýt thì ngã xuống sàn.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra giữ hông cô, một tay còn lại của anh thì bế cô lên, đi lên tầng hai.
Khi Mặc Sơ đang định giãy dụa, anh nói: "Các con đang nhìn đấy!"
Mặc Sơ không giấy nữa, cô nghe thấy Quyền Đế Sâm nói với hai con: "Các con đi tắm nước nóng đi!"
Mặc Hi và Mặc Hàm lập tức ngoan ngoãn đi.
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vào trong phòng ngủ, anh mới thả cô xuống: "Em cũng đi tắm đi!"
Cô đứng dưới đất, suýt thì đứng không vững.
Khi Quyền Đế Sâm đỡ cô lần nữa, cô lại né ra.
Cô vịn vách tường đi vào phòng tắm, Quyền Đế Sâm nhíu mày, lúc nào thì cô yếu ớt như này?
"Mặc Sơ..." Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng, anh bước nhanh qua, sau đó đặt một tay lên trán cô: "Em sốt rồi!"
Vậy sao? Mặc Sơ không muốn nói chuyện, thảo nào, cô cảm thấy đi đường mà như đang đi trên mây vậy.
"Em thay quần áo, tôi gọi Lục Vũ Trạch tới!" Anh nói xong liền cầm lấy điện thoại, ấn số của Lục Vũ Trạch: "Mặc Sơ sốt rồi, anh tới đây đi!"
Mặc Sơ cầm lấy quần áo sạch, khi cô đang định đi vào phòng tắm thay đồ, đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển, hình như anh không chấp nhận động tác này của cô.
Hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng, cô đã muốn tránh anh rồi thay quần áo ư?
Tất nhiên là Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, cô không có để ý đến anh, cô vẫn đi vào phòng tắm thay quần áo rồi mới đi ra.
Một lát sau, Lục Vũ Trạch đã tới.
Anh ta đo nhiệt độ cho cô: "Phu nhân, 39 độ! Đây là thuốc hạ sốt!"
Mặc Sơ uống thuốc hạ sốt vào rồi nằm lên giường ngủ luôn.
Lục Vũ Trạch còn kê cả thuốc khác nữa: "Tổng giám đốc Quyền, tôi đã phối xong thuốc rồi!"
Quyền Đế Sâm nhận lấy: "Anh tự tìm một phòng nghỉ ngơi đi!"
Ngộ nhỡ buổi tối Mặc Sơ lại sốt cao nữa, Lục Vũ Trạch cũng không cần chạy đến lần nữa.
Lúc này, thật ra trong lòng Lục Vũ Trạch có một chút nỗi hận thầm kín, chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường, anh ta là bác sĩ thiên tài, phải ở lại đây.
Mỗi người đều hâm mộ cuộc sống của người khác, ví dụ: Mặc Sơ từng hâm mộ cuộc sống của gia đình bình thường, không cần nhà giàu, không cần nhà quyền quý, sáu năm trước, trước khi cô chưa mang thai cặp thai long phương này, cô muốn có một người, hai người sống cùng nhau suốt đời, cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, rảnh rang thì ngắm hoa nở hoa tàn trước sân.
Sau khi cô gặp Quyền Đế Sâm, cuộc sống đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ, chị Tông lại hâm mộ cuộc sống của cô.
Trước đây cô cũng từng hâm mộ cuộc sống của người khác.
Lúc tay của chị Tông vô tình chạm vào tay Mặc Sơ: "Sao người em nóng thế?"
"Chắc là vừa vận động xong!" Mặc Sơ nói.
Chị Tông gật đầu: "Nếu mà sốt thì phải đi khám bệnh đấy."
vietwriter.vn
Sau khi Mặc Sơ chia tay chị Tông, cô mới đi về vịnh Hồng Thụ LâmHải.
Trong nhà vẫn vô cùng náo nhiệt, hai đứa con đang chơi trò chơi, hai đứa bé chơi mà sắp lật tung cái phòng khách lên rồi.
Con cái, mãi mãi là nhân vật chính sôi nổi nhất.
Mặc Sơ đứng ở cửa, cô cũng không biết phải đặt chân ở đâu nữa!
Phòng khách bày một đống to đồ chơi, chỉ là búp bê và rất nhiều các loại
nữa.
Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang chơi trò chơi đánh dã chiến, Mặc Hàm cũng tham gia, ba người chơi vui lắm.
Tiếng của các con, lúc trầm lúc bổng, mãi vẫn chưa ngừng.
vietwriter.vn
"Bụp bụp bụp..." súng nước bắn khắp nơi, Mặc Hi cầm súng nước đuổi theo hai người Mặc Hàm.
Kết quả, khi Mặc Sơ vừa xuất hiện, hai con tưởng là nhân vật mục tiêu xuất hiện, hai nhát súng nước đều bắn về phía cô.
Đầu Mặc Sơ hơi choáng váng, cô cũng không có né, dù sao thì trong nhà đã lộn xộn lắm rồi.
Mùa thu vẫn chưa tính là lạnh lắm, khi súng nước bắn lên người, cũng lành lạnh.
"Sơ Sơ..." Mặc Hàm nhìn thấy cô trước: "Mẹ có muốn chơi cùng không?"
Mặc Sơ vừa chạy bộ xong, nên đã tiêu hao hết sức của cô rồi, bây giờ cô còn hơi hoa mắt chóng mặt nữa.
"Các con chơi đi!" Mặc Sơ nhìn cô bé.
Trong nhà không có Tần Thời và Bạch Tử, hai đứa trẻ nô đùa tung trời luôn.
bà nội đi rồi!"
Ý của Bạch Tử, làm gì Mặc Sơ không rõ?
Chỉ có điều, bây giờ cô cũng không muốn để ý nữa.
Khi cô đang không biết làm thế nào mới lên được tầng trên, lúc này, Quyền Để Sâm đi ra.
Cả người anh cũng ướt sũng, anh dẫm lên chướng ngại vật, đi về phía Mặc So.
Anh đưa tay ra với Mặc Sơ, nhưng mà, Mặc Sơ không có nắm tay anh.
Mặc Sơ cũng không muốn các con nhìn ra cái gì, hai đứa trẻ đều là các nhóc
phát hiện.
Mặc Sơ tự đi lên tầng hai, cô mới dẫm một bước lên vết nước dính trên sàn, thì chân cô đã trượt một cái, suýt thì ngã xuống sàn.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra giữ hông cô, một tay còn lại của anh thì bế cô lên, đi lên tầng hai.
Khi Mặc Sơ đang định giãy dụa, anh nói: "Các con đang nhìn đấy!"
Mặc Sơ không giấy nữa, cô nghe thấy Quyền Đế Sâm nói với hai con: "Các con đi tắm nước nóng đi!"
Mặc Hi và Mặc Hàm lập tức ngoan ngoãn đi.
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vào trong phòng ngủ, anh mới thả cô xuống: "Em cũng đi tắm đi!"
Cô đứng dưới đất, suýt thì đứng không vững.
Khi Quyền Đế Sâm đỡ cô lần nữa, cô lại né ra.
Cô vịn vách tường đi vào phòng tắm, Quyền Đế Sâm nhíu mày, lúc nào thì cô yếu ớt như này?
"Mặc Sơ..." Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng, anh bước nhanh qua, sau đó đặt một tay lên trán cô: "Em sốt rồi!"
Vậy sao? Mặc Sơ không muốn nói chuyện, thảo nào, cô cảm thấy đi đường mà như đang đi trên mây vậy.
"Em thay quần áo, tôi gọi Lục Vũ Trạch tới!" Anh nói xong liền cầm lấy điện thoại, ấn số của Lục Vũ Trạch: "Mặc Sơ sốt rồi, anh tới đây đi!"
Mặc Sơ cầm lấy quần áo sạch, khi cô đang định đi vào phòng tắm thay đồ, đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển, hình như anh không chấp nhận động tác này của cô.
Hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng, cô đã muốn tránh anh rồi thay quần áo ư?
Tất nhiên là Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, cô không có để ý đến anh, cô vẫn đi vào phòng tắm thay quần áo rồi mới đi ra.
Một lát sau, Lục Vũ Trạch đã tới.
Anh ta đo nhiệt độ cho cô: "Phu nhân, 39 độ! Đây là thuốc hạ sốt!"
Mặc Sơ uống thuốc hạ sốt vào rồi nằm lên giường ngủ luôn.
Lục Vũ Trạch còn kê cả thuốc khác nữa: "Tổng giám đốc Quyền, tôi đã phối xong thuốc rồi!"
Quyền Đế Sâm nhận lấy: "Anh tự tìm một phòng nghỉ ngơi đi!"
Ngộ nhỡ buổi tối Mặc Sơ lại sốt cao nữa, Lục Vũ Trạch cũng không cần chạy đến lần nữa.
Lúc này, thật ra trong lòng Lục Vũ Trạch có một chút nỗi hận thầm kín, chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường, anh ta là bác sĩ thiên tài, phải ở lại đây.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mỗi người đều hâm mộ cuộc sống của người khác, ví dụ: Mặc Sơ từng hâm mộ cuộc sống của gia đình bình thường, không cần nhà giàu, không cần nhà quyền quý, sáu năm trước, trước khi cô chưa mang thai cặp thai long phương này, cô muốn có một người, hai người sống cùng nhau suốt đời, cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, rảnh rang thì ngắm hoa nở hoa tàn trước sân.
Sau khi cô gặp Quyền Đế Sâm, cuộc sống đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ, chị Tông lại hâm mộ cuộc sống của cô.
Trước đây cô cũng từng hâm mộ cuộc sống của người khác.
Lúc tay của chị Tông vô tình chạm vào tay Mặc Sơ: "Sao người em nóng thế?"
"Chắc là vừa vận động xong!" Mặc Sơ nói.
Chị Tông gật đầu: "Nếu mà sốt thì phải đi khám bệnh đấy."
vietwriter.vn
Sau khi Mặc Sơ chia tay chị Tông, cô mới đi về vịnh Hồng Thụ LâmHải.
Trong nhà vẫn vô cùng náo nhiệt, hai đứa con đang chơi trò chơi, hai đứa bé chơi mà sắp lật tung cái phòng khách lên rồi.
Con cái, mãi mãi là nhân vật chính sôi nổi nhất.
Mặc Sơ đứng ở cửa, cô cũng không biết phải đặt chân ở đâu nữa!
Phòng khách bày một đống to đồ chơi, chỉ là búp bê và rất nhiều các loại
nữa.
Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang chơi trò chơi đánh dã chiến, Mặc Hàm cũng tham gia, ba người chơi vui lắm.
Tiếng của các con, lúc trầm lúc bổng, mãi vẫn chưa ngừng.
vietwriter.vn
"Bụp bụp bụp..." súng nước bắn khắp nơi, Mặc Hi cầm súng nước đuổi theo hai người Mặc Hàm.
Kết quả, khi Mặc Sơ vừa xuất hiện, hai con tưởng là nhân vật mục tiêu xuất hiện, hai nhát súng nước đều bắn về phía cô.
Đầu Mặc Sơ hơi choáng váng, cô cũng không có né, dù sao thì trong nhà đã lộn xộn lắm rồi.
Mùa thu vẫn chưa tính là lạnh lắm, khi súng nước bắn lên người, cũng lành lạnh.
"Sơ Sơ..." Mặc Hàm nhìn thấy cô trước: "Mẹ có muốn chơi cùng không?"
Mặc Sơ vừa chạy bộ xong, nên đã tiêu hao hết sức của cô rồi, bây giờ cô còn hơi hoa mắt chóng mặt nữa.
"Các con chơi đi!" Mặc Sơ nhìn cô bé.
Trong nhà không có Tần Thời và Bạch Tử, hai đứa trẻ nô đùa tung trời luôn.
bà nội đi rồi!"
Ý của Bạch Tử, làm gì Mặc Sơ không rõ?
Chỉ có điều, bây giờ cô cũng không muốn để ý nữa.
Khi cô đang không biết làm thế nào mới lên được tầng trên, lúc này, Quyền Để Sâm đi ra.
Cả người anh cũng ướt sũng, anh dẫm lên chướng ngại vật, đi về phía Mặc So.
Anh đưa tay ra với Mặc Sơ, nhưng mà, Mặc Sơ không có nắm tay anh.
Mặc Sơ cũng không muốn các con nhìn ra cái gì, hai đứa trẻ đều là các nhóc
phát hiện.
Mặc Sơ tự đi lên tầng hai, cô mới dẫm một bước lên vết nước dính trên sàn, thì chân cô đã trượt một cái, suýt thì ngã xuống sàn.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra giữ hông cô, một tay còn lại của anh thì bế cô lên, đi lên tầng hai.
Khi Mặc Sơ đang định giãy dụa, anh nói: "Các con đang nhìn đấy!"
Mặc Sơ không giấy nữa, cô nghe thấy Quyền Đế Sâm nói với hai con: "Các con đi tắm nước nóng đi!"
Mặc Hi và Mặc Hàm lập tức ngoan ngoãn đi.
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vào trong phòng ngủ, anh mới thả cô xuống: "Em cũng đi tắm đi!"
Cô đứng dưới đất, suýt thì đứng không vững.
Khi Quyền Đế Sâm đỡ cô lần nữa, cô lại né ra.
Cô vịn vách tường đi vào phòng tắm, Quyền Đế Sâm nhíu mày, lúc nào thì cô yếu ớt như này?
"Mặc Sơ..." Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng, anh bước nhanh qua, sau đó đặt một tay lên trán cô: "Em sốt rồi!"
Vậy sao? Mặc Sơ không muốn nói chuyện, thảo nào, cô cảm thấy đi đường mà như đang đi trên mây vậy.
"Em thay quần áo, tôi gọi Lục Vũ Trạch tới!" Anh nói xong liền cầm lấy điện thoại, ấn số của Lục Vũ Trạch: "Mặc Sơ sốt rồi, anh tới đây đi!"
Mặc Sơ cầm lấy quần áo sạch, khi cô đang định đi vào phòng tắm thay đồ, đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển, hình như anh không chấp nhận động tác này của cô.
Hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng, cô đã muốn tránh anh rồi thay quần áo ư?
Tất nhiên là Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, cô không có để ý đến anh, cô vẫn đi vào phòng tắm thay quần áo rồi mới đi ra.
Một lát sau, Lục Vũ Trạch đã tới.
Anh ta đo nhiệt độ cho cô: "Phu nhân, 39 độ! Đây là thuốc hạ sốt!"
Mặc Sơ uống thuốc hạ sốt vào rồi nằm lên giường ngủ luôn.
Lục Vũ Trạch còn kê cả thuốc khác nữa: "Tổng giám đốc Quyền, tôi đã phối xong thuốc rồi!"
Quyền Đế Sâm nhận lấy: "Anh tự tìm một phòng nghỉ ngơi đi!"
Ngộ nhỡ buổi tối Mặc Sơ lại sốt cao nữa, Lục Vũ Trạch cũng không cần chạy đến lần nữa.
Lúc này, thật ra trong lòng Lục Vũ Trạch có một chút nỗi hận thầm kín, chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường, anh ta là bác sĩ thiên tài, phải ở lại đây.
Mỗi người đều hâm mộ cuộc sống của người khác, ví dụ: Mặc Sơ từng hâm mộ cuộc sống của gia đình bình thường, không cần nhà giàu, không cần nhà quyền quý, sáu năm trước, trước khi cô chưa mang thai cặp thai long phương này, cô muốn có một người, hai người sống cùng nhau suốt đời, cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, rảnh rang thì ngắm hoa nở hoa tàn trước sân.
Sau khi cô gặp Quyền Đế Sâm, cuộc sống đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ, chị Tông lại hâm mộ cuộc sống của cô.
Trước đây cô cũng từng hâm mộ cuộc sống của người khác.
Lúc tay của chị Tông vô tình chạm vào tay Mặc Sơ: "Sao người em nóng thế?"
"Chắc là vừa vận động xong!" Mặc Sơ nói.
Chị Tông gật đầu: "Nếu mà sốt thì phải đi khám bệnh đấy."
vietwriter.vn
Sau khi Mặc Sơ chia tay chị Tông, cô mới đi về vịnh Hồng Thụ LâmHải.
Trong nhà vẫn vô cùng náo nhiệt, hai đứa con đang chơi trò chơi, hai đứa bé chơi mà sắp lật tung cái phòng khách lên rồi.
Con cái, mãi mãi là nhân vật chính sôi nổi nhất.
Mặc Sơ đứng ở cửa, cô cũng không biết phải đặt chân ở đâu nữa!
Phòng khách bày một đống to đồ chơi, chỉ là búp bê và rất nhiều các loại
nữa.
Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang chơi trò chơi đánh dã chiến, Mặc Hàm cũng tham gia, ba người chơi vui lắm.
Tiếng của các con, lúc trầm lúc bổng, mãi vẫn chưa ngừng.
vietwriter.vn
"Bụp bụp bụp..." súng nước bắn khắp nơi, Mặc Hi cầm súng nước đuổi theo hai người Mặc Hàm.
Kết quả, khi Mặc Sơ vừa xuất hiện, hai con tưởng là nhân vật mục tiêu xuất hiện, hai nhát súng nước đều bắn về phía cô.
Đầu Mặc Sơ hơi choáng váng, cô cũng không có né, dù sao thì trong nhà đã lộn xộn lắm rồi.
Mùa thu vẫn chưa tính là lạnh lắm, khi súng nước bắn lên người, cũng lành lạnh.
"Sơ Sơ..." Mặc Hàm nhìn thấy cô trước: "Mẹ có muốn chơi cùng không?"
Mặc Sơ vừa chạy bộ xong, nên đã tiêu hao hết sức của cô rồi, bây giờ cô còn hơi hoa mắt chóng mặt nữa.
"Các con chơi đi!" Mặc Sơ nhìn cô bé.
Trong nhà không có Tần Thời và Bạch Tử, hai đứa trẻ nô đùa tung trời luôn.
bà nội đi rồi!"
Ý của Bạch Tử, làm gì Mặc Sơ không rõ?
Chỉ có điều, bây giờ cô cũng không muốn để ý nữa.
Khi cô đang không biết làm thế nào mới lên được tầng trên, lúc này, Quyền Để Sâm đi ra.
Cả người anh cũng ướt sũng, anh dẫm lên chướng ngại vật, đi về phía Mặc So.
Anh đưa tay ra với Mặc Sơ, nhưng mà, Mặc Sơ không có nắm tay anh.
Mặc Sơ cũng không muốn các con nhìn ra cái gì, hai đứa trẻ đều là các nhóc
phát hiện.
Mặc Sơ tự đi lên tầng hai, cô mới dẫm một bước lên vết nước dính trên sàn, thì chân cô đã trượt một cái, suýt thì ngã xuống sàn.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra giữ hông cô, một tay còn lại của anh thì bế cô lên, đi lên tầng hai.
Khi Mặc Sơ đang định giãy dụa, anh nói: "Các con đang nhìn đấy!"
Mặc Sơ không giấy nữa, cô nghe thấy Quyền Đế Sâm nói với hai con: "Các con đi tắm nước nóng đi!"
Mặc Hi và Mặc Hàm lập tức ngoan ngoãn đi.
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vào trong phòng ngủ, anh mới thả cô xuống: "Em cũng đi tắm đi!"
Cô đứng dưới đất, suýt thì đứng không vững.
Khi Quyền Đế Sâm đỡ cô lần nữa, cô lại né ra.
Cô vịn vách tường đi vào phòng tắm, Quyền Đế Sâm nhíu mày, lúc nào thì cô yếu ớt như này?
"Mặc Sơ..." Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng, anh bước nhanh qua, sau đó đặt một tay lên trán cô: "Em sốt rồi!"
Vậy sao? Mặc Sơ không muốn nói chuyện, thảo nào, cô cảm thấy đi đường mà như đang đi trên mây vậy.
"Em thay quần áo, tôi gọi Lục Vũ Trạch tới!" Anh nói xong liền cầm lấy điện thoại, ấn số của Lục Vũ Trạch: "Mặc Sơ sốt rồi, anh tới đây đi!"
Mặc Sơ cầm lấy quần áo sạch, khi cô đang định đi vào phòng tắm thay đồ, đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển, hình như anh không chấp nhận động tác này của cô.
Hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng, cô đã muốn tránh anh rồi thay quần áo ư?
Tất nhiên là Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, cô không có để ý đến anh, cô vẫn đi vào phòng tắm thay quần áo rồi mới đi ra.
Một lát sau, Lục Vũ Trạch đã tới.
Anh ta đo nhiệt độ cho cô: "Phu nhân, 39 độ! Đây là thuốc hạ sốt!"
Mặc Sơ uống thuốc hạ sốt vào rồi nằm lên giường ngủ luôn.
Lục Vũ Trạch còn kê cả thuốc khác nữa: "Tổng giám đốc Quyền, tôi đã phối xong thuốc rồi!"
Quyền Đế Sâm nhận lấy: "Anh tự tìm một phòng nghỉ ngơi đi!"
Ngộ nhỡ buổi tối Mặc Sơ lại sốt cao nữa, Lục Vũ Trạch cũng không cần chạy đến lần nữa.
Lúc này, thật ra trong lòng Lục Vũ Trạch có một chút nỗi hận thầm kín, chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường, anh ta là bác sĩ thiên tài, phải ở lại đây.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mỗi người đều hâm mộ cuộc sống của người khác, ví dụ: Mặc Sơ từng hâm mộ cuộc sống của gia đình bình thường, không cần nhà giàu, không cần nhà quyền quý, sáu năm trước, trước khi cô chưa mang thai cặp thai long phương này, cô muốn có một người, hai người sống cùng nhau suốt đời, cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, rảnh rang thì ngắm hoa nở hoa tàn trước sân.
Sau khi cô gặp Quyền Đế Sâm, cuộc sống đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ, chị Tông lại hâm mộ cuộc sống của cô.
Trước đây cô cũng từng hâm mộ cuộc sống của người khác.
Lúc tay của chị Tông vô tình chạm vào tay Mặc Sơ: "Sao người em nóng thế?"
"Chắc là vừa vận động xong!" Mặc Sơ nói.
Chị Tông gật đầu: "Nếu mà sốt thì phải đi khám bệnh đấy."
vietwriter.vn
Sau khi Mặc Sơ chia tay chị Tông, cô mới đi về vịnh Hồng Thụ LâmHải.
Trong nhà vẫn vô cùng náo nhiệt, hai đứa con đang chơi trò chơi, hai đứa bé chơi mà sắp lật tung cái phòng khách lên rồi.
Con cái, mãi mãi là nhân vật chính sôi nổi nhất.
Mặc Sơ đứng ở cửa, cô cũng không biết phải đặt chân ở đâu nữa!
Phòng khách bày một đống to đồ chơi, chỉ là búp bê và rất nhiều các loại
nữa.
Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang chơi trò chơi đánh dã chiến, Mặc Hàm cũng tham gia, ba người chơi vui lắm.
Tiếng của các con, lúc trầm lúc bổng, mãi vẫn chưa ngừng.
vietwriter.vn
"Bụp bụp bụp..." súng nước bắn khắp nơi, Mặc Hi cầm súng nước đuổi theo hai người Mặc Hàm.
Kết quả, khi Mặc Sơ vừa xuất hiện, hai con tưởng là nhân vật mục tiêu xuất hiện, hai nhát súng nước đều bắn về phía cô.
Đầu Mặc Sơ hơi choáng váng, cô cũng không có né, dù sao thì trong nhà đã lộn xộn lắm rồi.
Mùa thu vẫn chưa tính là lạnh lắm, khi súng nước bắn lên người, cũng lành lạnh.
"Sơ Sơ..." Mặc Hàm nhìn thấy cô trước: "Mẹ có muốn chơi cùng không?"
Mặc Sơ vừa chạy bộ xong, nên đã tiêu hao hết sức của cô rồi, bây giờ cô còn hơi hoa mắt chóng mặt nữa.
"Các con chơi đi!" Mặc Sơ nhìn cô bé.
Trong nhà không có Tần Thời và Bạch Tử, hai đứa trẻ nô đùa tung trời luôn.
bà nội đi rồi!"
Ý của Bạch Tử, làm gì Mặc Sơ không rõ?
Chỉ có điều, bây giờ cô cũng không muốn để ý nữa.
Khi cô đang không biết làm thế nào mới lên được tầng trên, lúc này, Quyền Để Sâm đi ra.
Cả người anh cũng ướt sũng, anh dẫm lên chướng ngại vật, đi về phía Mặc So.
Anh đưa tay ra với Mặc Sơ, nhưng mà, Mặc Sơ không có nắm tay anh.
Mặc Sơ cũng không muốn các con nhìn ra cái gì, hai đứa trẻ đều là các nhóc
phát hiện.
Mặc Sơ tự đi lên tầng hai, cô mới dẫm một bước lên vết nước dính trên sàn, thì chân cô đã trượt một cái, suýt thì ngã xuống sàn.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra giữ hông cô, một tay còn lại của anh thì bế cô lên, đi lên tầng hai.
Khi Mặc Sơ đang định giãy dụa, anh nói: "Các con đang nhìn đấy!"
Mặc Sơ không giấy nữa, cô nghe thấy Quyền Đế Sâm nói với hai con: "Các con đi tắm nước nóng đi!"
Mặc Hi và Mặc Hàm lập tức ngoan ngoãn đi.
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vào trong phòng ngủ, anh mới thả cô xuống: "Em cũng đi tắm đi!"
Cô đứng dưới đất, suýt thì đứng không vững.
Khi Quyền Đế Sâm đỡ cô lần nữa, cô lại né ra.
Cô vịn vách tường đi vào phòng tắm, Quyền Đế Sâm nhíu mày, lúc nào thì cô yếu ớt như này?
"Mặc Sơ..." Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng, anh bước nhanh qua, sau đó đặt một tay lên trán cô: "Em sốt rồi!"
Vậy sao? Mặc Sơ không muốn nói chuyện, thảo nào, cô cảm thấy đi đường mà như đang đi trên mây vậy.
"Em thay quần áo, tôi gọi Lục Vũ Trạch tới!" Anh nói xong liền cầm lấy điện thoại, ấn số của Lục Vũ Trạch: "Mặc Sơ sốt rồi, anh tới đây đi!"
Mặc Sơ cầm lấy quần áo sạch, khi cô đang định đi vào phòng tắm thay đồ, đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển, hình như anh không chấp nhận động tác này của cô.
Hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng, cô đã muốn tránh anh rồi thay quần áo ư?
Tất nhiên là Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, cô không có để ý đến anh, cô vẫn đi vào phòng tắm thay quần áo rồi mới đi ra.
Một lát sau, Lục Vũ Trạch đã tới.
Anh ta đo nhiệt độ cho cô: "Phu nhân, 39 độ! Đây là thuốc hạ sốt!"
Mặc Sơ uống thuốc hạ sốt vào rồi nằm lên giường ngủ luôn.
Lục Vũ Trạch còn kê cả thuốc khác nữa: "Tổng giám đốc Quyền, tôi đã phối xong thuốc rồi!"
Quyền Đế Sâm nhận lấy: "Anh tự tìm một phòng nghỉ ngơi đi!"
Ngộ nhỡ buổi tối Mặc Sơ lại sốt cao nữa, Lục Vũ Trạch cũng không cần chạy đến lần nữa.
Lúc này, thật ra trong lòng Lục Vũ Trạch có một chút nỗi hận thầm kín, chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường, anh ta là bác sĩ thiên tài, phải ở lại đây.
Mỗi người đều hâm mộ cuộc sống của người khác, ví dụ: Mặc Sơ từng hâm mộ cuộc sống của gia đình bình thường, không cần nhà giàu, không cần nhà quyền quý, sáu năm trước, trước khi cô chưa mang thai cặp thai long phương này, cô muốn có một người, hai người sống cùng nhau suốt đời, cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, rảnh rang thì ngắm hoa nở hoa tàn trước sân.
Sau khi cô gặp Quyền Đế Sâm, cuộc sống đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ, chị Tông lại hâm mộ cuộc sống của cô.
Trước đây cô cũng từng hâm mộ cuộc sống của người khác.
Lúc tay của chị Tông vô tình chạm vào tay Mặc Sơ: "Sao người em nóng thế?"
"Chắc là vừa vận động xong!" Mặc Sơ nói.
Chị Tông gật đầu: "Nếu mà sốt thì phải đi khám bệnh đấy."
vietwriter.vn
Sau khi Mặc Sơ chia tay chị Tông, cô mới đi về vịnh Hồng Thụ LâmHải.
Trong nhà vẫn vô cùng náo nhiệt, hai đứa con đang chơi trò chơi, hai đứa bé chơi mà sắp lật tung cái phòng khách lên rồi.
Con cái, mãi mãi là nhân vật chính sôi nổi nhất.
Mặc Sơ đứng ở cửa, cô cũng không biết phải đặt chân ở đâu nữa!
Phòng khách bày một đống to đồ chơi, chỉ là búp bê và rất nhiều các loại
nữa.
Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang chơi trò chơi đánh dã chiến, Mặc Hàm cũng tham gia, ba người chơi vui lắm.
Tiếng của các con, lúc trầm lúc bổng, mãi vẫn chưa ngừng.
vietwriter.vn
"Bụp bụp bụp..." súng nước bắn khắp nơi, Mặc Hi cầm súng nước đuổi theo hai người Mặc Hàm.
Kết quả, khi Mặc Sơ vừa xuất hiện, hai con tưởng là nhân vật mục tiêu xuất hiện, hai nhát súng nước đều bắn về phía cô.
Đầu Mặc Sơ hơi choáng váng, cô cũng không có né, dù sao thì trong nhà đã lộn xộn lắm rồi.
Mùa thu vẫn chưa tính là lạnh lắm, khi súng nước bắn lên người, cũng lành lạnh.
"Sơ Sơ..." Mặc Hàm nhìn thấy cô trước: "Mẹ có muốn chơi cùng không?"
Mặc Sơ vừa chạy bộ xong, nên đã tiêu hao hết sức của cô rồi, bây giờ cô còn hơi hoa mắt chóng mặt nữa.
"Các con chơi đi!" Mặc Sơ nhìn cô bé.
Trong nhà không có Tần Thời và Bạch Tử, hai đứa trẻ nô đùa tung trời luôn.
bà nội đi rồi!"
Ý của Bạch Tử, làm gì Mặc Sơ không rõ?
Chỉ có điều, bây giờ cô cũng không muốn để ý nữa.
Khi cô đang không biết làm thế nào mới lên được tầng trên, lúc này, Quyền Để Sâm đi ra.
Cả người anh cũng ướt sũng, anh dẫm lên chướng ngại vật, đi về phía Mặc So.
Anh đưa tay ra với Mặc Sơ, nhưng mà, Mặc Sơ không có nắm tay anh.
Mặc Sơ cũng không muốn các con nhìn ra cái gì, hai đứa trẻ đều là các nhóc
phát hiện.
Mặc Sơ tự đi lên tầng hai, cô mới dẫm một bước lên vết nước dính trên sàn, thì chân cô đã trượt một cái, suýt thì ngã xuống sàn.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra giữ hông cô, một tay còn lại của anh thì bế cô lên, đi lên tầng hai.
Khi Mặc Sơ đang định giãy dụa, anh nói: "Các con đang nhìn đấy!"
Mặc Sơ không giấy nữa, cô nghe thấy Quyền Đế Sâm nói với hai con: "Các con đi tắm nước nóng đi!"
Mặc Hi và Mặc Hàm lập tức ngoan ngoãn đi.
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vào trong phòng ngủ, anh mới thả cô xuống: "Em cũng đi tắm đi!"
Cô đứng dưới đất, suýt thì đứng không vững.
Khi Quyền Đế Sâm đỡ cô lần nữa, cô lại né ra.
Cô vịn vách tường đi vào phòng tắm, Quyền Đế Sâm nhíu mày, lúc nào thì cô yếu ớt như này?
"Mặc Sơ..." Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng, anh bước nhanh qua, sau đó đặt một tay lên trán cô: "Em sốt rồi!"
Vậy sao? Mặc Sơ không muốn nói chuyện, thảo nào, cô cảm thấy đi đường mà như đang đi trên mây vậy.
"Em thay quần áo, tôi gọi Lục Vũ Trạch tới!" Anh nói xong liền cầm lấy điện thoại, ấn số của Lục Vũ Trạch: "Mặc Sơ sốt rồi, anh tới đây đi!"
Mặc Sơ cầm lấy quần áo sạch, khi cô đang định đi vào phòng tắm thay đồ, đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển, hình như anh không chấp nhận động tác này của cô.
Hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng, cô đã muốn tránh anh rồi thay quần áo ư?
Tất nhiên là Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, cô không có để ý đến anh, cô vẫn đi vào phòng tắm thay quần áo rồi mới đi ra.
Một lát sau, Lục Vũ Trạch đã tới.
Anh ta đo nhiệt độ cho cô: "Phu nhân, 39 độ! Đây là thuốc hạ sốt!"
Mặc Sơ uống thuốc hạ sốt vào rồi nằm lên giường ngủ luôn.
Lục Vũ Trạch còn kê cả thuốc khác nữa: "Tổng giám đốc Quyền, tôi đã phối xong thuốc rồi!"
Quyền Đế Sâm nhận lấy: "Anh tự tìm một phòng nghỉ ngơi đi!"
Ngộ nhỡ buổi tối Mặc Sơ lại sốt cao nữa, Lục Vũ Trạch cũng không cần chạy đến lần nữa.
Lúc này, thật ra trong lòng Lục Vũ Trạch có một chút nỗi hận thầm kín, chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường, anh ta là bác sĩ thiên tài, phải ở lại đây.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mỗi người đều hâm mộ cuộc sống của người khác, ví dụ: Mặc Sơ từng hâm mộ cuộc sống của gia đình bình thường, không cần nhà giàu, không cần nhà quyền quý, sáu năm trước, trước khi cô chưa mang thai cặp thai long phương này, cô muốn có một người, hai người sống cùng nhau suốt đời, cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, rảnh rang thì ngắm hoa nở hoa tàn trước sân.
Sau khi cô gặp Quyền Đế Sâm, cuộc sống đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ, chị Tông lại hâm mộ cuộc sống của cô.
Trước đây cô cũng từng hâm mộ cuộc sống của người khác.
Lúc tay của chị Tông vô tình chạm vào tay Mặc Sơ: "Sao người em nóng thế?"
"Chắc là vừa vận động xong!" Mặc Sơ nói.
Chị Tông gật đầu: "Nếu mà sốt thì phải đi khám bệnh đấy."
vietwriter.vn
Sau khi Mặc Sơ chia tay chị Tông, cô mới đi về vịnh Hồng Thụ LâmHải.
Trong nhà vẫn vô cùng náo nhiệt, hai đứa con đang chơi trò chơi, hai đứa bé chơi mà sắp lật tung cái phòng khách lên rồi.
Con cái, mãi mãi là nhân vật chính sôi nổi nhất.
Mặc Sơ đứng ở cửa, cô cũng không biết phải đặt chân ở đâu nữa!
Phòng khách bày một đống to đồ chơi, chỉ là búp bê và rất nhiều các loại
nữa.
Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang chơi trò chơi đánh dã chiến, Mặc Hàm cũng tham gia, ba người chơi vui lắm.
Tiếng của các con, lúc trầm lúc bổng, mãi vẫn chưa ngừng.
vietwriter.vn
"Bụp bụp bụp..." súng nước bắn khắp nơi, Mặc Hi cầm súng nước đuổi theo hai người Mặc Hàm.
Kết quả, khi Mặc Sơ vừa xuất hiện, hai con tưởng là nhân vật mục tiêu xuất hiện, hai nhát súng nước đều bắn về phía cô.
Đầu Mặc Sơ hơi choáng váng, cô cũng không có né, dù sao thì trong nhà đã lộn xộn lắm rồi.
Mùa thu vẫn chưa tính là lạnh lắm, khi súng nước bắn lên người, cũng lành lạnh.
"Sơ Sơ..." Mặc Hàm nhìn thấy cô trước: "Mẹ có muốn chơi cùng không?"
Mặc Sơ vừa chạy bộ xong, nên đã tiêu hao hết sức của cô rồi, bây giờ cô còn hơi hoa mắt chóng mặt nữa.
"Các con chơi đi!" Mặc Sơ nhìn cô bé.
Trong nhà không có Tần Thời và Bạch Tử, hai đứa trẻ nô đùa tung trời luôn.
bà nội đi rồi!"
Ý của Bạch Tử, làm gì Mặc Sơ không rõ?
Chỉ có điều, bây giờ cô cũng không muốn để ý nữa.
Khi cô đang không biết làm thế nào mới lên được tầng trên, lúc này, Quyền Để Sâm đi ra.
Cả người anh cũng ướt sũng, anh dẫm lên chướng ngại vật, đi về phía Mặc So.
Anh đưa tay ra với Mặc Sơ, nhưng mà, Mặc Sơ không có nắm tay anh.
Mặc Sơ cũng không muốn các con nhìn ra cái gì, hai đứa trẻ đều là các nhóc
phát hiện.
Mặc Sơ tự đi lên tầng hai, cô mới dẫm một bước lên vết nước dính trên sàn, thì chân cô đã trượt một cái, suýt thì ngã xuống sàn.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra giữ hông cô, một tay còn lại của anh thì bế cô lên, đi lên tầng hai.
Khi Mặc Sơ đang định giãy dụa, anh nói: "Các con đang nhìn đấy!"
Mặc Sơ không giấy nữa, cô nghe thấy Quyền Đế Sâm nói với hai con: "Các con đi tắm nước nóng đi!"
Mặc Hi và Mặc Hàm lập tức ngoan ngoãn đi.
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vào trong phòng ngủ, anh mới thả cô xuống: "Em cũng đi tắm đi!"
Cô đứng dưới đất, suýt thì đứng không vững.
Khi Quyền Đế Sâm đỡ cô lần nữa, cô lại né ra.
Cô vịn vách tường đi vào phòng tắm, Quyền Đế Sâm nhíu mày, lúc nào thì cô yếu ớt như này?
"Mặc Sơ..." Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng, anh bước nhanh qua, sau đó đặt một tay lên trán cô: "Em sốt rồi!"
Vậy sao? Mặc Sơ không muốn nói chuyện, thảo nào, cô cảm thấy đi đường mà như đang đi trên mây vậy.
"Em thay quần áo, tôi gọi Lục Vũ Trạch tới!" Anh nói xong liền cầm lấy điện thoại, ấn số của Lục Vũ Trạch: "Mặc Sơ sốt rồi, anh tới đây đi!"
Mặc Sơ cầm lấy quần áo sạch, khi cô đang định đi vào phòng tắm thay đồ, đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển, hình như anh không chấp nhận động tác này của cô.
Hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng, cô đã muốn tránh anh rồi thay quần áo ư?
Tất nhiên là Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, cô không có để ý đến anh, cô vẫn đi vào phòng tắm thay quần áo rồi mới đi ra.
Một lát sau, Lục Vũ Trạch đã tới.
Anh ta đo nhiệt độ cho cô: "Phu nhân, 39 độ! Đây là thuốc hạ sốt!"
Mặc Sơ uống thuốc hạ sốt vào rồi nằm lên giường ngủ luôn.
Lục Vũ Trạch còn kê cả thuốc khác nữa: "Tổng giám đốc Quyền, tôi đã phối xong thuốc rồi!"
Quyền Đế Sâm nhận lấy: "Anh tự tìm một phòng nghỉ ngơi đi!"
Ngộ nhỡ buổi tối Mặc Sơ lại sốt cao nữa, Lục Vũ Trạch cũng không cần chạy đến lần nữa.
Lúc này, thật ra trong lòng Lục Vũ Trạch có một chút nỗi hận thầm kín, chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường, anh ta là bác sĩ thiên tài, phải ở lại đây.
Mỗi người đều hâm mộ cuộc sống của người khác, ví dụ: Mặc Sơ từng hâm mộ cuộc sống của gia đình bình thường, không cần nhà giàu, không cần nhà quyền quý, sáu năm trước, trước khi cô chưa mang thai cặp thai long phương này, cô muốn có một người, hai người sống cùng nhau suốt đời, cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, rảnh rang thì ngắm hoa nở hoa tàn trước sân.
Sau khi cô gặp Quyền Đế Sâm, cuộc sống đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ, chị Tông lại hâm mộ cuộc sống của cô.
Trước đây cô cũng từng hâm mộ cuộc sống của người khác.
Lúc tay của chị Tông vô tình chạm vào tay Mặc Sơ: "Sao người em nóng thế?"
"Chắc là vừa vận động xong!" Mặc Sơ nói.
Chị Tông gật đầu: "Nếu mà sốt thì phải đi khám bệnh đấy."
vietwriter.vn
Sau khi Mặc Sơ chia tay chị Tông, cô mới đi về vịnh Hồng Thụ LâmHải.
Trong nhà vẫn vô cùng náo nhiệt, hai đứa con đang chơi trò chơi, hai đứa bé chơi mà sắp lật tung cái phòng khách lên rồi.
Con cái, mãi mãi là nhân vật chính sôi nổi nhất.
Mặc Sơ đứng ở cửa, cô cũng không biết phải đặt chân ở đâu nữa!
Phòng khách bày một đống to đồ chơi, chỉ là búp bê và rất nhiều các loại
nữa.
Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang chơi trò chơi đánh dã chiến, Mặc Hàm cũng tham gia, ba người chơi vui lắm.
Tiếng của các con, lúc trầm lúc bổng, mãi vẫn chưa ngừng.
vietwriter.vn
"Bụp bụp bụp..." súng nước bắn khắp nơi, Mặc Hi cầm súng nước đuổi theo hai người Mặc Hàm.
Kết quả, khi Mặc Sơ vừa xuất hiện, hai con tưởng là nhân vật mục tiêu xuất hiện, hai nhát súng nước đều bắn về phía cô.
Đầu Mặc Sơ hơi choáng váng, cô cũng không có né, dù sao thì trong nhà đã lộn xộn lắm rồi.
Mùa thu vẫn chưa tính là lạnh lắm, khi súng nước bắn lên người, cũng lành lạnh.
"Sơ Sơ..." Mặc Hàm nhìn thấy cô trước: "Mẹ có muốn chơi cùng không?"
Mặc Sơ vừa chạy bộ xong, nên đã tiêu hao hết sức của cô rồi, bây giờ cô còn hơi hoa mắt chóng mặt nữa.
"Các con chơi đi!" Mặc Sơ nhìn cô bé.
Trong nhà không có Tần Thời và Bạch Tử, hai đứa trẻ nô đùa tung trời luôn.
bà nội đi rồi!"
Ý của Bạch Tử, làm gì Mặc Sơ không rõ?
Chỉ có điều, bây giờ cô cũng không muốn để ý nữa.
Khi cô đang không biết làm thế nào mới lên được tầng trên, lúc này, Quyền Để Sâm đi ra.
Cả người anh cũng ướt sũng, anh dẫm lên chướng ngại vật, đi về phía Mặc So.
Anh đưa tay ra với Mặc Sơ, nhưng mà, Mặc Sơ không có nắm tay anh.
Mặc Sơ cũng không muốn các con nhìn ra cái gì, hai đứa trẻ đều là các nhóc
phát hiện.
Mặc Sơ tự đi lên tầng hai, cô mới dẫm một bước lên vết nước dính trên sàn, thì chân cô đã trượt một cái, suýt thì ngã xuống sàn.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra giữ hông cô, một tay còn lại của anh thì bế cô lên, đi lên tầng hai.
Khi Mặc Sơ đang định giãy dụa, anh nói: "Các con đang nhìn đấy!"
Mặc Sơ không giấy nữa, cô nghe thấy Quyền Đế Sâm nói với hai con: "Các con đi tắm nước nóng đi!"
Mặc Hi và Mặc Hàm lập tức ngoan ngoãn đi.
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vào trong phòng ngủ, anh mới thả cô xuống: "Em cũng đi tắm đi!"
Cô đứng dưới đất, suýt thì đứng không vững.
Khi Quyền Đế Sâm đỡ cô lần nữa, cô lại né ra.
Cô vịn vách tường đi vào phòng tắm, Quyền Đế Sâm nhíu mày, lúc nào thì cô yếu ớt như này?
"Mặc Sơ..." Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng, anh bước nhanh qua, sau đó đặt một tay lên trán cô: "Em sốt rồi!"
Vậy sao? Mặc Sơ không muốn nói chuyện, thảo nào, cô cảm thấy đi đường mà như đang đi trên mây vậy.
"Em thay quần áo, tôi gọi Lục Vũ Trạch tới!" Anh nói xong liền cầm lấy điện thoại, ấn số của Lục Vũ Trạch: "Mặc Sơ sốt rồi, anh tới đây đi!"
Mặc Sơ cầm lấy quần áo sạch, khi cô đang định đi vào phòng tắm thay đồ, đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển, hình như anh không chấp nhận động tác này của cô.
Hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng, cô đã muốn tránh anh rồi thay quần áo ư?
Tất nhiên là Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, cô không có để ý đến anh, cô vẫn đi vào phòng tắm thay quần áo rồi mới đi ra.
Một lát sau, Lục Vũ Trạch đã tới.
Anh ta đo nhiệt độ cho cô: "Phu nhân, 39 độ! Đây là thuốc hạ sốt!"
Mặc Sơ uống thuốc hạ sốt vào rồi nằm lên giường ngủ luôn.
Lục Vũ Trạch còn kê cả thuốc khác nữa: "Tổng giám đốc Quyền, tôi đã phối xong thuốc rồi!"
Quyền Đế Sâm nhận lấy: "Anh tự tìm một phòng nghỉ ngơi đi!"
Ngộ nhỡ buổi tối Mặc Sơ lại sốt cao nữa, Lục Vũ Trạch cũng không cần chạy đến lần nữa.
Lúc này, thật ra trong lòng Lục Vũ Trạch có một chút nỗi hận thầm kín, chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường, anh ta là bác sĩ thiên tài, phải ở lại đây.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mỗi người đều hâm mộ cuộc sống của người khác, ví dụ: Mặc Sơ từng hâm mộ cuộc sống của gia đình bình thường, không cần nhà giàu, không cần nhà quyền quý, sáu năm trước, trước khi cô chưa mang thai cặp thai long phương này, cô muốn có một người, hai người sống cùng nhau suốt đời, cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, rảnh rang thì ngắm hoa nở hoa tàn trước sân.
Sau khi cô gặp Quyền Đế Sâm, cuộc sống đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ, chị Tông lại hâm mộ cuộc sống của cô.
Trước đây cô cũng từng hâm mộ cuộc sống của người khác.
Lúc tay của chị Tông vô tình chạm vào tay Mặc Sơ: "Sao người em nóng thế?"
"Chắc là vừa vận động xong!" Mặc Sơ nói.
Chị Tông gật đầu: "Nếu mà sốt thì phải đi khám bệnh đấy."
vietwriter.vn
Sau khi Mặc Sơ chia tay chị Tông, cô mới đi về vịnh Hồng Thụ LâmHải.
Trong nhà vẫn vô cùng náo nhiệt, hai đứa con đang chơi trò chơi, hai đứa bé chơi mà sắp lật tung cái phòng khách lên rồi.
Con cái, mãi mãi là nhân vật chính sôi nổi nhất.
Mặc Sơ đứng ở cửa, cô cũng không biết phải đặt chân ở đâu nữa!
Phòng khách bày một đống to đồ chơi, chỉ là búp bê và rất nhiều các loại
nữa.
Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang chơi trò chơi đánh dã chiến, Mặc Hàm cũng tham gia, ba người chơi vui lắm.
Tiếng của các con, lúc trầm lúc bổng, mãi vẫn chưa ngừng.
vietwriter.vn
"Bụp bụp bụp..." súng nước bắn khắp nơi, Mặc Hi cầm súng nước đuổi theo hai người Mặc Hàm.
Kết quả, khi Mặc Sơ vừa xuất hiện, hai con tưởng là nhân vật mục tiêu xuất hiện, hai nhát súng nước đều bắn về phía cô.
Đầu Mặc Sơ hơi choáng váng, cô cũng không có né, dù sao thì trong nhà đã lộn xộn lắm rồi.
Mùa thu vẫn chưa tính là lạnh lắm, khi súng nước bắn lên người, cũng lành lạnh.
"Sơ Sơ..." Mặc Hàm nhìn thấy cô trước: "Mẹ có muốn chơi cùng không?"
Mặc Sơ vừa chạy bộ xong, nên đã tiêu hao hết sức của cô rồi, bây giờ cô còn hơi hoa mắt chóng mặt nữa.
"Các con chơi đi!" Mặc Sơ nhìn cô bé.
Trong nhà không có Tần Thời và Bạch Tử, hai đứa trẻ nô đùa tung trời luôn.
bà nội đi rồi!"
Ý của Bạch Tử, làm gì Mặc Sơ không rõ?
Chỉ có điều, bây giờ cô cũng không muốn để ý nữa.
Khi cô đang không biết làm thế nào mới lên được tầng trên, lúc này, Quyền Để Sâm đi ra.
Cả người anh cũng ướt sũng, anh dẫm lên chướng ngại vật, đi về phía Mặc So.
Anh đưa tay ra với Mặc Sơ, nhưng mà, Mặc Sơ không có nắm tay anh.
Mặc Sơ cũng không muốn các con nhìn ra cái gì, hai đứa trẻ đều là các nhóc
phát hiện.
Mặc Sơ tự đi lên tầng hai, cô mới dẫm một bước lên vết nước dính trên sàn, thì chân cô đã trượt một cái, suýt thì ngã xuống sàn.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra giữ hông cô, một tay còn lại của anh thì bế cô lên, đi lên tầng hai.
Khi Mặc Sơ đang định giãy dụa, anh nói: "Các con đang nhìn đấy!"
Mặc Sơ không giấy nữa, cô nghe thấy Quyền Đế Sâm nói với hai con: "Các con đi tắm nước nóng đi!"
Mặc Hi và Mặc Hàm lập tức ngoan ngoãn đi.
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vào trong phòng ngủ, anh mới thả cô xuống: "Em cũng đi tắm đi!"
Cô đứng dưới đất, suýt thì đứng không vững.
Khi Quyền Đế Sâm đỡ cô lần nữa, cô lại né ra.
Cô vịn vách tường đi vào phòng tắm, Quyền Đế Sâm nhíu mày, lúc nào thì cô yếu ớt như này?
"Mặc Sơ..." Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng, anh bước nhanh qua, sau đó đặt một tay lên trán cô: "Em sốt rồi!"
Vậy sao? Mặc Sơ không muốn nói chuyện, thảo nào, cô cảm thấy đi đường mà như đang đi trên mây vậy.
"Em thay quần áo, tôi gọi Lục Vũ Trạch tới!" Anh nói xong liền cầm lấy điện thoại, ấn số của Lục Vũ Trạch: "Mặc Sơ sốt rồi, anh tới đây đi!"
Mặc Sơ cầm lấy quần áo sạch, khi cô đang định đi vào phòng tắm thay đồ, đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển, hình như anh không chấp nhận động tác này của cô.
Hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng, cô đã muốn tránh anh rồi thay quần áo ư?
Tất nhiên là Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, cô không có để ý đến anh, cô vẫn đi vào phòng tắm thay quần áo rồi mới đi ra.
Một lát sau, Lục Vũ Trạch đã tới.
Anh ta đo nhiệt độ cho cô: "Phu nhân, 39 độ! Đây là thuốc hạ sốt!"
Mặc Sơ uống thuốc hạ sốt vào rồi nằm lên giường ngủ luôn.
Lục Vũ Trạch còn kê cả thuốc khác nữa: "Tổng giám đốc Quyền, tôi đã phối xong thuốc rồi!"
Quyền Đế Sâm nhận lấy: "Anh tự tìm một phòng nghỉ ngơi đi!"
Ngộ nhỡ buổi tối Mặc Sơ lại sốt cao nữa, Lục Vũ Trạch cũng không cần chạy đến lần nữa.
Lúc này, thật ra trong lòng Lục Vũ Trạch có một chút nỗi hận thầm kín, chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường, anh ta là bác sĩ thiên tài, phải ở lại đây.
Mỗi người đều hâm mộ cuộc sống của người khác, ví dụ: Mặc Sơ từng hâm mộ cuộc sống của gia đình bình thường, không cần nhà giàu, không cần nhà quyền quý, sáu năm trước, trước khi cô chưa mang thai cặp thai long phương này, cô muốn có một người, hai người sống cùng nhau suốt đời, cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, rảnh rang thì ngắm hoa nở hoa tàn trước sân.
Sau khi cô gặp Quyền Đế Sâm, cuộc sống đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ, chị Tông lại hâm mộ cuộc sống của cô.
Trước đây cô cũng từng hâm mộ cuộc sống của người khác.
Lúc tay của chị Tông vô tình chạm vào tay Mặc Sơ: "Sao người em nóng thế?"
"Chắc là vừa vận động xong!" Mặc Sơ nói.
Chị Tông gật đầu: "Nếu mà sốt thì phải đi khám bệnh đấy."
vietwriter.vn
Sau khi Mặc Sơ chia tay chị Tông, cô mới đi về vịnh Hồng Thụ LâmHải.
Trong nhà vẫn vô cùng náo nhiệt, hai đứa con đang chơi trò chơi, hai đứa bé chơi mà sắp lật tung cái phòng khách lên rồi.
Con cái, mãi mãi là nhân vật chính sôi nổi nhất.
Mặc Sơ đứng ở cửa, cô cũng không biết phải đặt chân ở đâu nữa!
Phòng khách bày một đống to đồ chơi, chỉ là búp bê và rất nhiều các loại
nữa.
Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang chơi trò chơi đánh dã chiến, Mặc Hàm cũng tham gia, ba người chơi vui lắm.
Tiếng của các con, lúc trầm lúc bổng, mãi vẫn chưa ngừng.
vietwriter.vn
"Bụp bụp bụp..." súng nước bắn khắp nơi, Mặc Hi cầm súng nước đuổi theo hai người Mặc Hàm.
Kết quả, khi Mặc Sơ vừa xuất hiện, hai con tưởng là nhân vật mục tiêu xuất hiện, hai nhát súng nước đều bắn về phía cô.
Đầu Mặc Sơ hơi choáng váng, cô cũng không có né, dù sao thì trong nhà đã lộn xộn lắm rồi.
Mùa thu vẫn chưa tính là lạnh lắm, khi súng nước bắn lên người, cũng lành lạnh.
"Sơ Sơ..." Mặc Hàm nhìn thấy cô trước: "Mẹ có muốn chơi cùng không?"
Mặc Sơ vừa chạy bộ xong, nên đã tiêu hao hết sức của cô rồi, bây giờ cô còn hơi hoa mắt chóng mặt nữa.
"Các con chơi đi!" Mặc Sơ nhìn cô bé.
Trong nhà không có Tần Thời và Bạch Tử, hai đứa trẻ nô đùa tung trời luôn.
bà nội đi rồi!"
Ý của Bạch Tử, làm gì Mặc Sơ không rõ?
Chỉ có điều, bây giờ cô cũng không muốn để ý nữa.
Khi cô đang không biết làm thế nào mới lên được tầng trên, lúc này, Quyền Để Sâm đi ra.
Cả người anh cũng ướt sũng, anh dẫm lên chướng ngại vật, đi về phía Mặc So.
Anh đưa tay ra với Mặc Sơ, nhưng mà, Mặc Sơ không có nắm tay anh.
Mặc Sơ cũng không muốn các con nhìn ra cái gì, hai đứa trẻ đều là các nhóc
phát hiện.
Mặc Sơ tự đi lên tầng hai, cô mới dẫm một bước lên vết nước dính trên sàn, thì chân cô đã trượt một cái, suýt thì ngã xuống sàn.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra giữ hông cô, một tay còn lại của anh thì bế cô lên, đi lên tầng hai.
Khi Mặc Sơ đang định giãy dụa, anh nói: "Các con đang nhìn đấy!"
Mặc Sơ không giấy nữa, cô nghe thấy Quyền Đế Sâm nói với hai con: "Các con đi tắm nước nóng đi!"
Mặc Hi và Mặc Hàm lập tức ngoan ngoãn đi.
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vào trong phòng ngủ, anh mới thả cô xuống: "Em cũng đi tắm đi!"
Cô đứng dưới đất, suýt thì đứng không vững.
Khi Quyền Đế Sâm đỡ cô lần nữa, cô lại né ra.
Cô vịn vách tường đi vào phòng tắm, Quyền Đế Sâm nhíu mày, lúc nào thì cô yếu ớt như này?
"Mặc Sơ..." Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng, anh bước nhanh qua, sau đó đặt một tay lên trán cô: "Em sốt rồi!"
Vậy sao? Mặc Sơ không muốn nói chuyện, thảo nào, cô cảm thấy đi đường mà như đang đi trên mây vậy.
"Em thay quần áo, tôi gọi Lục Vũ Trạch tới!" Anh nói xong liền cầm lấy điện thoại, ấn số của Lục Vũ Trạch: "Mặc Sơ sốt rồi, anh tới đây đi!"
Mặc Sơ cầm lấy quần áo sạch, khi cô đang định đi vào phòng tắm thay đồ, đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển, hình như anh không chấp nhận động tác này của cô.
Hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng, cô đã muốn tránh anh rồi thay quần áo ư?
Tất nhiên là Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, cô không có để ý đến anh, cô vẫn đi vào phòng tắm thay quần áo rồi mới đi ra.
Một lát sau, Lục Vũ Trạch đã tới.
Anh ta đo nhiệt độ cho cô: "Phu nhân, 39 độ! Đây là thuốc hạ sốt!"
Mặc Sơ uống thuốc hạ sốt vào rồi nằm lên giường ngủ luôn.
Lục Vũ Trạch còn kê cả thuốc khác nữa: "Tổng giám đốc Quyền, tôi đã phối xong thuốc rồi!"
Quyền Đế Sâm nhận lấy: "Anh tự tìm một phòng nghỉ ngơi đi!"
Ngộ nhỡ buổi tối Mặc Sơ lại sốt cao nữa, Lục Vũ Trạch cũng không cần chạy đến lần nữa.
Lúc này, thật ra trong lòng Lục Vũ Trạch có một chút nỗi hận thầm kín, chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường, anh ta là bác sĩ thiên tài, phải ở lại đây.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mỗi người đều hâm mộ cuộc sống của người khác, ví dụ: Mặc Sơ từng hâm mộ cuộc sống của gia đình bình thường, không cần nhà giàu, không cần nhà quyền quý, sáu năm trước, trước khi cô chưa mang thai cặp thai long phương này, cô muốn có một người, hai người sống cùng nhau suốt đời, cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, rảnh rang thì ngắm hoa nở hoa tàn trước sân.
Sau khi cô gặp Quyền Đế Sâm, cuộc sống đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ, chị Tông lại hâm mộ cuộc sống của cô.
Trước đây cô cũng từng hâm mộ cuộc sống của người khác.
Lúc tay của chị Tông vô tình chạm vào tay Mặc Sơ: "Sao người em nóng thế?"
"Chắc là vừa vận động xong!" Mặc Sơ nói.
Chị Tông gật đầu: "Nếu mà sốt thì phải đi khám bệnh đấy."
vietwriter.vn
Sau khi Mặc Sơ chia tay chị Tông, cô mới đi về vịnh Hồng Thụ LâmHải.
Trong nhà vẫn vô cùng náo nhiệt, hai đứa con đang chơi trò chơi, hai đứa bé chơi mà sắp lật tung cái phòng khách lên rồi.
Con cái, mãi mãi là nhân vật chính sôi nổi nhất.
Mặc Sơ đứng ở cửa, cô cũng không biết phải đặt chân ở đâu nữa!
Phòng khách bày một đống to đồ chơi, chỉ là búp bê và rất nhiều các loại
nữa.
Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang chơi trò chơi đánh dã chiến, Mặc Hàm cũng tham gia, ba người chơi vui lắm.
Tiếng của các con, lúc trầm lúc bổng, mãi vẫn chưa ngừng.
vietwriter.vn
"Bụp bụp bụp..." súng nước bắn khắp nơi, Mặc Hi cầm súng nước đuổi theo hai người Mặc Hàm.
Kết quả, khi Mặc Sơ vừa xuất hiện, hai con tưởng là nhân vật mục tiêu xuất hiện, hai nhát súng nước đều bắn về phía cô.
Đầu Mặc Sơ hơi choáng váng, cô cũng không có né, dù sao thì trong nhà đã lộn xộn lắm rồi.
Mùa thu vẫn chưa tính là lạnh lắm, khi súng nước bắn lên người, cũng lành lạnh.
"Sơ Sơ..." Mặc Hàm nhìn thấy cô trước: "Mẹ có muốn chơi cùng không?"
Mặc Sơ vừa chạy bộ xong, nên đã tiêu hao hết sức của cô rồi, bây giờ cô còn hơi hoa mắt chóng mặt nữa.
"Các con chơi đi!" Mặc Sơ nhìn cô bé.
Trong nhà không có Tần Thời và Bạch Tử, hai đứa trẻ nô đùa tung trời luôn.
bà nội đi rồi!"
Ý của Bạch Tử, làm gì Mặc Sơ không rõ?
Chỉ có điều, bây giờ cô cũng không muốn để ý nữa.
Khi cô đang không biết làm thế nào mới lên được tầng trên, lúc này, Quyền Để Sâm đi ra.
Cả người anh cũng ướt sũng, anh dẫm lên chướng ngại vật, đi về phía Mặc So.
Anh đưa tay ra với Mặc Sơ, nhưng mà, Mặc Sơ không có nắm tay anh.
Mặc Sơ cũng không muốn các con nhìn ra cái gì, hai đứa trẻ đều là các nhóc
phát hiện.
Mặc Sơ tự đi lên tầng hai, cô mới dẫm một bước lên vết nước dính trên sàn, thì chân cô đã trượt một cái, suýt thì ngã xuống sàn.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra giữ hông cô, một tay còn lại của anh thì bế cô lên, đi lên tầng hai.
Khi Mặc Sơ đang định giãy dụa, anh nói: "Các con đang nhìn đấy!"
Mặc Sơ không giấy nữa, cô nghe thấy Quyền Đế Sâm nói với hai con: "Các con đi tắm nước nóng đi!"
Mặc Hi và Mặc Hàm lập tức ngoan ngoãn đi.
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vào trong phòng ngủ, anh mới thả cô xuống: "Em cũng đi tắm đi!"
Cô đứng dưới đất, suýt thì đứng không vững.
Khi Quyền Đế Sâm đỡ cô lần nữa, cô lại né ra.
Cô vịn vách tường đi vào phòng tắm, Quyền Đế Sâm nhíu mày, lúc nào thì cô yếu ớt như này?
"Mặc Sơ..." Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng, anh bước nhanh qua, sau đó đặt một tay lên trán cô: "Em sốt rồi!"
Vậy sao? Mặc Sơ không muốn nói chuyện, thảo nào, cô cảm thấy đi đường mà như đang đi trên mây vậy.
"Em thay quần áo, tôi gọi Lục Vũ Trạch tới!" Anh nói xong liền cầm lấy điện thoại, ấn số của Lục Vũ Trạch: "Mặc Sơ sốt rồi, anh tới đây đi!"
Mặc Sơ cầm lấy quần áo sạch, khi cô đang định đi vào phòng tắm thay đồ, đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển, hình như anh không chấp nhận động tác này của cô.
Hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng, cô đã muốn tránh anh rồi thay quần áo ư?
Tất nhiên là Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, cô không có để ý đến anh, cô vẫn đi vào phòng tắm thay quần áo rồi mới đi ra.
Một lát sau, Lục Vũ Trạch đã tới.
Anh ta đo nhiệt độ cho cô: "Phu nhân, 39 độ! Đây là thuốc hạ sốt!"
Mặc Sơ uống thuốc hạ sốt vào rồi nằm lên giường ngủ luôn.
Lục Vũ Trạch còn kê cả thuốc khác nữa: "Tổng giám đốc Quyền, tôi đã phối xong thuốc rồi!"
Quyền Đế Sâm nhận lấy: "Anh tự tìm một phòng nghỉ ngơi đi!"
Ngộ nhỡ buổi tối Mặc Sơ lại sốt cao nữa, Lục Vũ Trạch cũng không cần chạy đến lần nữa.
Lúc này, thật ra trong lòng Lục Vũ Trạch có một chút nỗi hận thầm kín, chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường, anh ta là bác sĩ thiên tài, phải ở lại đây.
Mỗi người đều hâm mộ cuộc sống của người khác, ví dụ: Mặc Sơ từng hâm mộ cuộc sống của gia đình bình thường, không cần nhà giàu, không cần nhà quyền quý, sáu năm trước, trước khi cô chưa mang thai cặp thai long phương này, cô muốn có một người, hai người sống cùng nhau suốt đời, cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, rảnh rang thì ngắm hoa nở hoa tàn trước sân.
Sau khi cô gặp Quyền Đế Sâm, cuộc sống đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ, chị Tông lại hâm mộ cuộc sống của cô.
Trước đây cô cũng từng hâm mộ cuộc sống của người khác.
Lúc tay của chị Tông vô tình chạm vào tay Mặc Sơ: "Sao người em nóng thế?"
"Chắc là vừa vận động xong!" Mặc Sơ nói.
Chị Tông gật đầu: "Nếu mà sốt thì phải đi khám bệnh đấy."
vietwriter.vn
Sau khi Mặc Sơ chia tay chị Tông, cô mới đi về vịnh Hồng Thụ LâmHải.
Trong nhà vẫn vô cùng náo nhiệt, hai đứa con đang chơi trò chơi, hai đứa bé chơi mà sắp lật tung cái phòng khách lên rồi.
Con cái, mãi mãi là nhân vật chính sôi nổi nhất.
Mặc Sơ đứng ở cửa, cô cũng không biết phải đặt chân ở đâu nữa!
Phòng khách bày một đống to đồ chơi, chỉ là búp bê và rất nhiều các loại
nữa.
Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang chơi trò chơi đánh dã chiến, Mặc Hàm cũng tham gia, ba người chơi vui lắm.
Tiếng của các con, lúc trầm lúc bổng, mãi vẫn chưa ngừng.
vietwriter.vn
"Bụp bụp bụp..." súng nước bắn khắp nơi, Mặc Hi cầm súng nước đuổi theo hai người Mặc Hàm.
Kết quả, khi Mặc Sơ vừa xuất hiện, hai con tưởng là nhân vật mục tiêu xuất hiện, hai nhát súng nước đều bắn về phía cô.
Đầu Mặc Sơ hơi choáng váng, cô cũng không có né, dù sao thì trong nhà đã lộn xộn lắm rồi.
Mùa thu vẫn chưa tính là lạnh lắm, khi súng nước bắn lên người, cũng lành lạnh.
"Sơ Sơ..." Mặc Hàm nhìn thấy cô trước: "Mẹ có muốn chơi cùng không?"
Mặc Sơ vừa chạy bộ xong, nên đã tiêu hao hết sức của cô rồi, bây giờ cô còn hơi hoa mắt chóng mặt nữa.
"Các con chơi đi!" Mặc Sơ nhìn cô bé.
Trong nhà không có Tần Thời và Bạch Tử, hai đứa trẻ nô đùa tung trời luôn.
bà nội đi rồi!"
Ý của Bạch Tử, làm gì Mặc Sơ không rõ?
Chỉ có điều, bây giờ cô cũng không muốn để ý nữa.
Khi cô đang không biết làm thế nào mới lên được tầng trên, lúc này, Quyền Để Sâm đi ra.
Cả người anh cũng ướt sũng, anh dẫm lên chướng ngại vật, đi về phía Mặc So.
Anh đưa tay ra với Mặc Sơ, nhưng mà, Mặc Sơ không có nắm tay anh.
Mặc Sơ cũng không muốn các con nhìn ra cái gì, hai đứa trẻ đều là các nhóc
phát hiện.
Mặc Sơ tự đi lên tầng hai, cô mới dẫm một bước lên vết nước dính trên sàn, thì chân cô đã trượt một cái, suýt thì ngã xuống sàn.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra giữ hông cô, một tay còn lại của anh thì bế cô lên, đi lên tầng hai.
Khi Mặc Sơ đang định giãy dụa, anh nói: "Các con đang nhìn đấy!"
Mặc Sơ không giấy nữa, cô nghe thấy Quyền Đế Sâm nói với hai con: "Các con đi tắm nước nóng đi!"
Mặc Hi và Mặc Hàm lập tức ngoan ngoãn đi.
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vào trong phòng ngủ, anh mới thả cô xuống: "Em cũng đi tắm đi!"
Cô đứng dưới đất, suýt thì đứng không vững.
Khi Quyền Đế Sâm đỡ cô lần nữa, cô lại né ra.
Cô vịn vách tường đi vào phòng tắm, Quyền Đế Sâm nhíu mày, lúc nào thì cô yếu ớt như này?
"Mặc Sơ..." Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng, anh bước nhanh qua, sau đó đặt một tay lên trán cô: "Em sốt rồi!"
Vậy sao? Mặc Sơ không muốn nói chuyện, thảo nào, cô cảm thấy đi đường mà như đang đi trên mây vậy.
"Em thay quần áo, tôi gọi Lục Vũ Trạch tới!" Anh nói xong liền cầm lấy điện thoại, ấn số của Lục Vũ Trạch: "Mặc Sơ sốt rồi, anh tới đây đi!"
Mặc Sơ cầm lấy quần áo sạch, khi cô đang định đi vào phòng tắm thay đồ, đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển, hình như anh không chấp nhận động tác này của cô.
Hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng, cô đã muốn tránh anh rồi thay quần áo ư?
Tất nhiên là Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, cô không có để ý đến anh, cô vẫn đi vào phòng tắm thay quần áo rồi mới đi ra.
Một lát sau, Lục Vũ Trạch đã tới.
Anh ta đo nhiệt độ cho cô: "Phu nhân, 39 độ! Đây là thuốc hạ sốt!"
Mặc Sơ uống thuốc hạ sốt vào rồi nằm lên giường ngủ luôn.
Lục Vũ Trạch còn kê cả thuốc khác nữa: "Tổng giám đốc Quyền, tôi đã phối xong thuốc rồi!"
Quyền Đế Sâm nhận lấy: "Anh tự tìm một phòng nghỉ ngơi đi!"
Ngộ nhỡ buổi tối Mặc Sơ lại sốt cao nữa, Lục Vũ Trạch cũng không cần chạy đến lần nữa.
Lúc này, thật ra trong lòng Lục Vũ Trạch có một chút nỗi hận thầm kín, chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường, anh ta là bác sĩ thiên tài, phải ở lại đây.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mỗi người đều hâm mộ cuộc sống của người khác, ví dụ: Mặc Sơ từng hâm mộ cuộc sống của gia đình bình thường, không cần nhà giàu, không cần nhà quyền quý, sáu năm trước, trước khi cô chưa mang thai cặp thai long phương này, cô muốn có một người, hai người sống cùng nhau suốt đời, cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, rảnh rang thì ngắm hoa nở hoa tàn trước sân.
Sau khi cô gặp Quyền Đế Sâm, cuộc sống đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ, chị Tông lại hâm mộ cuộc sống của cô.
Trước đây cô cũng từng hâm mộ cuộc sống của người khác.
Lúc tay của chị Tông vô tình chạm vào tay Mặc Sơ: "Sao người em nóng thế?"
"Chắc là vừa vận động xong!" Mặc Sơ nói.
Chị Tông gật đầu: "Nếu mà sốt thì phải đi khám bệnh đấy."
vietwriter.vn
Sau khi Mặc Sơ chia tay chị Tông, cô mới đi về vịnh Hồng Thụ LâmHải.
Trong nhà vẫn vô cùng náo nhiệt, hai đứa con đang chơi trò chơi, hai đứa bé chơi mà sắp lật tung cái phòng khách lên rồi.
Con cái, mãi mãi là nhân vật chính sôi nổi nhất.
Mặc Sơ đứng ở cửa, cô cũng không biết phải đặt chân ở đâu nữa!
Phòng khách bày một đống to đồ chơi, chỉ là búp bê và rất nhiều các loại
nữa.
Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang chơi trò chơi đánh dã chiến, Mặc Hàm cũng tham gia, ba người chơi vui lắm.
Tiếng của các con, lúc trầm lúc bổng, mãi vẫn chưa ngừng.
vietwriter.vn
"Bụp bụp bụp..." súng nước bắn khắp nơi, Mặc Hi cầm súng nước đuổi theo hai người Mặc Hàm.
Kết quả, khi Mặc Sơ vừa xuất hiện, hai con tưởng là nhân vật mục tiêu xuất hiện, hai nhát súng nước đều bắn về phía cô.
Đầu Mặc Sơ hơi choáng váng, cô cũng không có né, dù sao thì trong nhà đã lộn xộn lắm rồi.
Mùa thu vẫn chưa tính là lạnh lắm, khi súng nước bắn lên người, cũng lành lạnh.
"Sơ Sơ..." Mặc Hàm nhìn thấy cô trước: "Mẹ có muốn chơi cùng không?"
Mặc Sơ vừa chạy bộ xong, nên đã tiêu hao hết sức của cô rồi, bây giờ cô còn hơi hoa mắt chóng mặt nữa.
"Các con chơi đi!" Mặc Sơ nhìn cô bé.
Trong nhà không có Tần Thời và Bạch Tử, hai đứa trẻ nô đùa tung trời luôn.
bà nội đi rồi!"
Ý của Bạch Tử, làm gì Mặc Sơ không rõ?
Chỉ có điều, bây giờ cô cũng không muốn để ý nữa.
Khi cô đang không biết làm thế nào mới lên được tầng trên, lúc này, Quyền Để Sâm đi ra.
Cả người anh cũng ướt sũng, anh dẫm lên chướng ngại vật, đi về phía Mặc So.
Anh đưa tay ra với Mặc Sơ, nhưng mà, Mặc Sơ không có nắm tay anh.
Mặc Sơ cũng không muốn các con nhìn ra cái gì, hai đứa trẻ đều là các nhóc
phát hiện.
Mặc Sơ tự đi lên tầng hai, cô mới dẫm một bước lên vết nước dính trên sàn, thì chân cô đã trượt một cái, suýt thì ngã xuống sàn.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra giữ hông cô, một tay còn lại của anh thì bế cô lên, đi lên tầng hai.
Khi Mặc Sơ đang định giãy dụa, anh nói: "Các con đang nhìn đấy!"
Mặc Sơ không giấy nữa, cô nghe thấy Quyền Đế Sâm nói với hai con: "Các con đi tắm nước nóng đi!"
Mặc Hi và Mặc Hàm lập tức ngoan ngoãn đi.
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vào trong phòng ngủ, anh mới thả cô xuống: "Em cũng đi tắm đi!"
Cô đứng dưới đất, suýt thì đứng không vững.
Khi Quyền Đế Sâm đỡ cô lần nữa, cô lại né ra.
Cô vịn vách tường đi vào phòng tắm, Quyền Đế Sâm nhíu mày, lúc nào thì cô yếu ớt như này?
"Mặc Sơ..." Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng, anh bước nhanh qua, sau đó đặt một tay lên trán cô: "Em sốt rồi!"
Vậy sao? Mặc Sơ không muốn nói chuyện, thảo nào, cô cảm thấy đi đường mà như đang đi trên mây vậy.
"Em thay quần áo, tôi gọi Lục Vũ Trạch tới!" Anh nói xong liền cầm lấy điện thoại, ấn số của Lục Vũ Trạch: "Mặc Sơ sốt rồi, anh tới đây đi!"
Mặc Sơ cầm lấy quần áo sạch, khi cô đang định đi vào phòng tắm thay đồ, đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển, hình như anh không chấp nhận động tác này của cô.
Hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng, cô đã muốn tránh anh rồi thay quần áo ư?
Tất nhiên là Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, cô không có để ý đến anh, cô vẫn đi vào phòng tắm thay quần áo rồi mới đi ra.
Một lát sau, Lục Vũ Trạch đã tới.
Anh ta đo nhiệt độ cho cô: "Phu nhân, 39 độ! Đây là thuốc hạ sốt!"
Mặc Sơ uống thuốc hạ sốt vào rồi nằm lên giường ngủ luôn.
Lục Vũ Trạch còn kê cả thuốc khác nữa: "Tổng giám đốc Quyền, tôi đã phối xong thuốc rồi!"
Quyền Đế Sâm nhận lấy: "Anh tự tìm một phòng nghỉ ngơi đi!"
Ngộ nhỡ buổi tối Mặc Sơ lại sốt cao nữa, Lục Vũ Trạch cũng không cần chạy đến lần nữa.
Lúc này, thật ra trong lòng Lục Vũ Trạch có một chút nỗi hận thầm kín, chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường, anh ta là bác sĩ thiên tài, phải ở lại đây.
Mỗi người đều hâm mộ cuộc sống của người khác, ví dụ: Mặc Sơ từng hâm mộ cuộc sống của gia đình bình thường, không cần nhà giàu, không cần nhà quyền quý, sáu năm trước, trước khi cô chưa mang thai cặp thai long phương này, cô muốn có một người, hai người sống cùng nhau suốt đời, cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, rảnh rang thì ngắm hoa nở hoa tàn trước sân.
Sau khi cô gặp Quyền Đế Sâm, cuộc sống đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ, chị Tông lại hâm mộ cuộc sống của cô.
Trước đây cô cũng từng hâm mộ cuộc sống của người khác.
Lúc tay của chị Tông vô tình chạm vào tay Mặc Sơ: "Sao người em nóng thế?"
"Chắc là vừa vận động xong!" Mặc Sơ nói.
Chị Tông gật đầu: "Nếu mà sốt thì phải đi khám bệnh đấy."
vietwriter.vn
Sau khi Mặc Sơ chia tay chị Tông, cô mới đi về vịnh Hồng Thụ LâmHải.
Trong nhà vẫn vô cùng náo nhiệt, hai đứa con đang chơi trò chơi, hai đứa bé chơi mà sắp lật tung cái phòng khách lên rồi.
Con cái, mãi mãi là nhân vật chính sôi nổi nhất.
Mặc Sơ đứng ở cửa, cô cũng không biết phải đặt chân ở đâu nữa!
Phòng khách bày một đống to đồ chơi, chỉ là búp bê và rất nhiều các loại
nữa.
Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang chơi trò chơi đánh dã chiến, Mặc Hàm cũng tham gia, ba người chơi vui lắm.
Tiếng của các con, lúc trầm lúc bổng, mãi vẫn chưa ngừng.
vietwriter.vn
"Bụp bụp bụp..." súng nước bắn khắp nơi, Mặc Hi cầm súng nước đuổi theo hai người Mặc Hàm.
Kết quả, khi Mặc Sơ vừa xuất hiện, hai con tưởng là nhân vật mục tiêu xuất hiện, hai nhát súng nước đều bắn về phía cô.
Đầu Mặc Sơ hơi choáng váng, cô cũng không có né, dù sao thì trong nhà đã lộn xộn lắm rồi.
Mùa thu vẫn chưa tính là lạnh lắm, khi súng nước bắn lên người, cũng lành lạnh.
"Sơ Sơ..." Mặc Hàm nhìn thấy cô trước: "Mẹ có muốn chơi cùng không?"
Mặc Sơ vừa chạy bộ xong, nên đã tiêu hao hết sức của cô rồi, bây giờ cô còn hơi hoa mắt chóng mặt nữa.
"Các con chơi đi!" Mặc Sơ nhìn cô bé.
Trong nhà không có Tần Thời và Bạch Tử, hai đứa trẻ nô đùa tung trời luôn.
bà nội đi rồi!"
Ý của Bạch Tử, làm gì Mặc Sơ không rõ?
Chỉ có điều, bây giờ cô cũng không muốn để ý nữa.
Khi cô đang không biết làm thế nào mới lên được tầng trên, lúc này, Quyền Để Sâm đi ra.
Cả người anh cũng ướt sũng, anh dẫm lên chướng ngại vật, đi về phía Mặc So.
Anh đưa tay ra với Mặc Sơ, nhưng mà, Mặc Sơ không có nắm tay anh.
Mặc Sơ cũng không muốn các con nhìn ra cái gì, hai đứa trẻ đều là các nhóc
phát hiện.
Mặc Sơ tự đi lên tầng hai, cô mới dẫm một bước lên vết nước dính trên sàn, thì chân cô đã trượt một cái, suýt thì ngã xuống sàn.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra giữ hông cô, một tay còn lại của anh thì bế cô lên, đi lên tầng hai.
Khi Mặc Sơ đang định giãy dụa, anh nói: "Các con đang nhìn đấy!"
Mặc Sơ không giấy nữa, cô nghe thấy Quyền Đế Sâm nói với hai con: "Các con đi tắm nước nóng đi!"
Mặc Hi và Mặc Hàm lập tức ngoan ngoãn đi.
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vào trong phòng ngủ, anh mới thả cô xuống: "Em cũng đi tắm đi!"
Cô đứng dưới đất, suýt thì đứng không vững.
Khi Quyền Đế Sâm đỡ cô lần nữa, cô lại né ra.
Cô vịn vách tường đi vào phòng tắm, Quyền Đế Sâm nhíu mày, lúc nào thì cô yếu ớt như này?
"Mặc Sơ..." Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng, anh bước nhanh qua, sau đó đặt một tay lên trán cô: "Em sốt rồi!"
Vậy sao? Mặc Sơ không muốn nói chuyện, thảo nào, cô cảm thấy đi đường mà như đang đi trên mây vậy.
"Em thay quần áo, tôi gọi Lục Vũ Trạch tới!" Anh nói xong liền cầm lấy điện thoại, ấn số của Lục Vũ Trạch: "Mặc Sơ sốt rồi, anh tới đây đi!"
Mặc Sơ cầm lấy quần áo sạch, khi cô đang định đi vào phòng tắm thay đồ, đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu như biển, hình như anh không chấp nhận động tác này của cô.
Hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng, cô đã muốn tránh anh rồi thay quần áo ư?
Tất nhiên là Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, cô không có để ý đến anh, cô vẫn đi vào phòng tắm thay quần áo rồi mới đi ra.
Một lát sau, Lục Vũ Trạch đã tới.
Anh ta đo nhiệt độ cho cô: "Phu nhân, 39 độ! Đây là thuốc hạ sốt!"
Mặc Sơ uống thuốc hạ sốt vào rồi nằm lên giường ngủ luôn.
Lục Vũ Trạch còn kê cả thuốc khác nữa: "Tổng giám đốc Quyền, tôi đã phối xong thuốc rồi!"
Quyền Đế Sâm nhận lấy: "Anh tự tìm một phòng nghỉ ngơi đi!"
Ngộ nhỡ buổi tối Mặc Sơ lại sốt cao nữa, Lục Vũ Trạch cũng không cần chạy đến lần nữa.
Lúc này, thật ra trong lòng Lục Vũ Trạch có một chút nỗi hận thầm kín, chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường, anh ta là bác sĩ thiên tài, phải ở lại đây.
vietwriter.vn vietwriter.vn