Nếu không phải là Mặc Sơ cầu tình, cô ấy đã mất việc rồi.
Lúc cô ấy đi trên đường, đột nhiên có một chiếc xe xông về phía cô ấy.
Cô ấy không tránh kịp, chiếc xe tông vào cô ấy.
Cô ấy đau đến nỗi không nói nên lời, kết quả có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai từ trên xe bước xuống, khuôn mặt của anh ta, Kiều Thanh Du không nhìn rõ, cô ấy chỉ nghe thấy anh ta nói: "Đây là Quyền Đế Sâm bảo tôi làm, ai bảo cô đưa tin sự việc có liên quan tới anh ta cơ chứ? Cô không biết, chuyện mà cậu cả Quyền ghét nhất là bị phóng viên viết bài về anh ấy à?"
Kiều Thanh Du không dám tin cái kết quả này, cô ấy không nói ra một chữ nào, cô ấy chỉ cảm thấy cả người đau đến nỗi sắp nổ tung, với cả âm thanh lái đi của chiếc xe gây sự.
Không biết đã qua bao lâu, cô ấy lờ mờ nghe thấy tiếng xe cấp cứu 120 đi tới, với cả tiếng cảnh sát giao thông đi tới.
Cô ấy được khiêng lên xe cấp cứu, vào phòng cấp cứu.
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Thanh Du tỉnh lại, Cố Mộc Thành đang khám bệnh, anh ta nhìn cô ấy, sau khi kiểm tra xong, thì nói với cô ấy: "Có số điện thoại của người nhà không? Thông báo cho bọn họ tới chăm sóc cô!"
"Tôi chỉ có một người bạn thân nhất là Mặc Sơ.." Kiều Thanh Du nói tới đây, sắc mặt cô ấy thay đổi, nhớ tới lời của tên tài xế nói lúc đầm cô, người đó là Quyền Đế Sâm phái tới! "Thôi, tôi không có bạn bè. "
Cố Mộc Thành nghe rõ thấy cô ấy nói có bạn tên là Mặc Sơ, anh ta đi đến chỗ cảnh sát giao thông rồi nói: "Bệnh nhân vẫn còn rất yếu, các anh đừng làm cô ấy xúc động."
Cảnh sát giao thông đi tới hỏi tình huống của cô ấy, cô ấy cũng im lặng không nói câu nào, cô ấy là người khôn ngoan, lần này không có tông chết cô ấy, nết như cô còn nói là Quyền Đế Sâm phái người làm, e là đến cả mạng sống cũng không còn.
"Tôi không biết..." Kiều Thanh Du buồn bã nói.
Cố Mộc Thành trở về văn phòng bác sĩ, gọi điện thoại cho Mặc Sơ: "Cô có quen một người phụ nữ tên là Kiều Thanh Du không?"
"Cậu ấy là bạn thân nhất của tôi, sao vậy?" Mặc Sơ đang ở công ty, cô ấy đang đi làm.
Cố Mộc Thành nói: "Cô ấy xảy ra tai nạn xe cộ, chân đã bị thương, đang ở bệnh viện."
"Cái gì?" Mặc Sơ rất lo lắng cho Kiều Thanh Du: "Cô ấy bị thương thế nào rồi? Có nghiêm trọng không? Tôi qua ngay đây."
Cố Mộc Thành nói: "Phỏng chừng là phải nghỉ ngơi hai ba tháng mới bình phục, cô qua thăm cô ấy đi! Nhưng mà, theo suy đoán, là bị đâm ác ý."
Mặc Sơ vội vàng tới bệnh viện, Cổ Mộc Thành đã ở cổng bệnh viện đón cô: "Sao lại như vậy? Cảnh sát có điều tra không?"
"Cô ấy không chịu nói gì hết!" Cố Mộc Thành thở dài.
Mặc Sơ rất lo lắng cho Kiều Thanh Du, cô đi theo Cố Mộc Thành vào phòng bệnh.
Cô ấy thấy một chân của Kiều Thanh Du đã đóng thạch cao, còn có bằng vải, dán trong giường bệnh, còn Kiều Thanh Du, thì lại bất lực nằm đó và còn không ngừng rơi nước mắt.
"Thanh Du..." Mặc Sơ đi nhanh tới, cô ấy lo lắng nắm tay Kiều Thanh Du: "Sao lại thế này? Cậu có nhìn rõ dáng vẻ của kẻ gây chuyện không? Mộc Thành nói là người khác ác ý đâm cậu, cậu có nói chuyện này cho cảnh sát không?
Kiều Thanh Du lại nhìn cô với ánh mắt như nhìn một người lạ: "Cảnh sát có biết cũng vô dụng, bởi vì có một số thứ ở vùng cấm, cảnh sát cũng sẽ không lo đâu!"
"Vậy là ý gì?" Mặc Sơ rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô ấy.
Nhưng mà, Kiều Thanh Du lại tránh ý tốt của cô.
Hơn nữa, Kiều Thanh Du cũng rút tay ra khỏi tay cô.
"Thanh Du..." Mặc Sơ thấy cô ấy từ chối mình, trái tim cô cũng lạc lõng: "Rốt cuộc là thế nào? Thanh Du, cậu là một người thẳng thắn, cậu nói với tớ đi!"
Kiều Thanh Du nhìn