Khụ khụ, lái thuyền này không phải lái thuyền kia, cái này phải là tài xế già mới hiểu được.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Mặc Sơ từ tài xế mới, cũng dần trở thành tài xế cũ rồi.
Tất nhiên là cô hiểu ý của anh: "Nhưng mà, anh không mệt à?"
"Em đang hoài nghi thể lực của chồng em à?" Quyền Đế Sâm chống hai tay ở mép giường: "Xem ra, ông xã phải dạy cho em một bài học rồi!"
"Không dám... không dám..." Mặc Sơ tuyệt đối không dám nghi ngờ thể lực của anh, cho dù anh đi làm 36 giờ liên tiếp, anh cũng có thể xử cô, làm đến mức tay chân cô bủn rủn cầu xin tha thứ.
Cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết hoạt hình, lại cộng thêm đã ngủ cả đêm, khuôn mặt nhỏ như nước trong veo, cô trắng nõn xinh đẹp, lúc này, thoạt nhìn trông cô nhỏ hơn tuổi thật.
vietwriter.vn
Anh như mãnh thủ bổ nhào vào dê, để cô ở dưới người anh, cô vừa đáng yêu vừa mềm mại, không ngừng giãy dụa trong lòng anh thì lại càng làm phát tác dã tâm của đàn ông vào buổi sáng.
Mặc Sợ biết, khi anh muốn, đó là muốn thật!
Anh tuyệt không mập mờ, cũng sẽ không cho cô lạt mềm buộc chặt, càng sẽ không đùa cô.
Cô cũng nguyện ý, cô hiến dâng cả thể xác và tinh thần cho anh, cô cho anh cả cơ thể của cô trái tim của cô, để anh đi vào trong cuộc sống của cô, đi vào trong lòng cô.
Người khác nói gì, cô không cần quan tâm.
Bất kể người khác có nghĩ gì, mục đích Quyền Đế Sâm cưới cô là gì, cô chỉ cần giữ vững sợi tâm của mình, cảm nhận sự cưng chiều từ chỗ anh dành cho cô, vậy là đủ rồi.
"Ông xã.." Mặc Sơ ôm cổ anh, hợp hai làm một với anh.
vietwriter.vn
Cô chỉ để ý đến những gì mình nhìn thấy, mình dùng trái tim cảm nhận thấy, đó chính là Quyền Đế Sâm đối xử với cô rất tốt rất tốt."
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người rắp tâm bất lượng, hận không thể chia rẽ bọn họ!
Quyền Đế Sâm cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh cũng cưng chiều cô cực kỳ dũng mãnh: "Bà Quyền, đúng là cô gái ngoan!"
Mặc Sơ thẹn thùng, anh coi cô là cô học sinh lolita à!
Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi được không hả?
Buổi sáng đặc biệt này, cô bị anh sủng lên trời rồi!
Mồ hôi của Mặc Sơ và mồ hôi của Quyền Đế Sâm đều toát ra, hơn nữa còn hợp chung lại một chỗ.
Thật ra, nam nữ dung hòa là một quá trình kỳ diệu, cũng là một quá trình làm cho người ta vui thích.
Quá trình này, giống như một hộp kẹo sặc sỡ, bạn mãi mãi không biết được, viên kẹo mà mỗi lần bạn giơ tay ra lấy có vị gì?
Mồ hôi của Mặc Sơ, nhợt nhạt, tinh tế, dày đặc.
Mồ hôi của Quyền Đế Sâm, to như *** *** ** lên người cô, mà mỗi lần anh đều ước lượng đủ sức, cũng không có làm qua loa cho xong.
Khi anh cưng chiều cô, thì mạnh mẽ nghiêm khắc như lúc anh làm việc, tuyệt đối đúng chỗ, không lề mề, cũng sẽ không làm cho xong.
Mỗi lần Mặc Sơ làm với anh đều phảng phất như trời đất đều vì thế mà trở nên có tình cảm.
Anh làm gì, cũng muốn làm tốt nhất.
Bất kể là làm việc, hay là tình yêu, đều là như vậy.
Trận chiến đầu tiên vào sáng sớm, khi hai bên đều cảm thấy vui vẻ nhễ nhại mồ hôi thì đạt tới cao điểm.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
"Anh không cần ngủ à?" Mặc Sở nghiêng đầu, nhìn anh.
Mồ hôi trên người người đàn ông vẫn chưa khô, thuận theo đường cong tuyệt mỹ chảy xuống hạ lưu, cả người anh vẫn là một chú mãnh hổ cực kỳ có tâm địa dã thú.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Bà Quyền đi làm, ông Quyền ở nhà ngủ, này còn ra thể thống gì?"
Câu này đã chọc cười Mặc Sơ.
Cô nhìn người đàn ông này, cười đến nỗi không thắng được eo: "Người ta đều biết bà Quyền quá dũng mãnh, có dũng mãnh thêm nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, phải không?"
Lúc này, điện thoại của Quyền Đế Sâm reo lên.
Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc thoại đang để trên bàn, sau đó ấn nút nghe: "Nói!"
Mặc Sơ không biết là người nào gọi tới, cô muốn ngồi dậy, tay anh lại vuốt ve từng tấc chỗ eo nhỏ của cô.
Điện thoại là cổ thần gọi tới: "Tổng giám đốc Quyền, Mặc Đại Thăng đã vào phòng cấp cứu, giờ vẫn chưa có kết quả."
"Được!" Từ đầu tới cuối, Quyền Đế Sâm chỉ nói hai chữ.
Anh để điện thoại xuống, sau đó mới nói với Mặc Sơ: "Mặc Đại Thăng vào phòng cấp cứu rồi!"
"Sao lại như vậy?" Mặc Sơ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Quyền Đế Sâm vô cùng trấn định, anh nói: "Ông ta vốn đã liệt nửa người, cho dù đã dùng thuốc tiên tiến nhất, thì chuyển biến cũng không lớn! Ông ta chỉ là bố nuôi của em, em lo cải gi?"
Khụ khụ, lái thuyền này không phải lái thuyền kia, cái này phải là tài xế già mới hiểu được.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Mặc Sơ từ tài xế mới, cũng dần trở thành tài xế cũ rồi.
Tất nhiên là cô hiểu ý của anh: "Nhưng mà, anh không mệt à?"
"Em đang hoài nghi thể lực của chồng em à?" Quyền Đế Sâm chống hai tay ở mép giường: "Xem ra, ông xã phải dạy cho em một bài học rồi!"
"Không dám... không dám..." Mặc Sơ tuyệt đối không dám nghi ngờ thể lực của anh, cho dù anh đi làm 36 giờ liên tiếp, anh cũng có thể xử cô, làm đến mức tay chân cô bủn rủn cầu xin tha thứ.
Cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết hoạt hình, lại cộng thêm đã ngủ cả đêm, khuôn mặt nhỏ như nước trong veo, cô trắng nõn xinh đẹp, lúc này, thoạt nhìn trông cô nhỏ hơn tuổi thật.
vietwriter.vn
Anh như mãnh thủ bổ nhào vào dê, để cô ở dưới người anh, cô vừa đáng yêu vừa mềm mại, không ngừng giãy dụa trong lòng anh thì lại càng làm phát tác dã tâm của đàn ông vào buổi sáng.
Mặc Sợ biết, khi anh muốn, đó là muốn thật!
Anh tuyệt không mập mờ, cũng sẽ không cho cô lạt mềm buộc chặt, càng sẽ không đùa cô.
Cô cũng nguyện ý, cô hiến dâng cả thể xác và tinh thần cho anh, cô cho anh cả cơ thể của cô trái tim của cô, để anh đi vào trong cuộc sống của cô, đi vào trong lòng cô.
Người khác nói gì, cô không cần quan tâm.
Bất kể người khác có nghĩ gì, mục đích Quyền Đế Sâm cưới cô là gì, cô chỉ cần giữ vững sợi tâm của mình, cảm nhận sự cưng chiều từ chỗ anh dành cho cô, vậy là đủ rồi.
"Ông xã.." Mặc Sơ ôm cổ anh, hợp hai làm một với anh.
vietwriter.vn
Cô chỉ để ý đến những gì mình nhìn thấy, mình dùng trái tim cảm nhận thấy, đó chính là Quyền Đế Sâm đối xử với cô rất tốt rất tốt."
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người rắp tâm bất lượng, hận không thể chia rẽ bọn họ!
Quyền Đế Sâm cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh cũng cưng chiều cô cực kỳ dũng mãnh: "Bà Quyền, đúng là cô gái ngoan!"
Mặc Sơ thẹn thùng, anh coi cô là cô học sinh lolita à!
Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi được không hả?
Buổi sáng đặc biệt này, cô bị anh sủng lên trời rồi!
Mồ hôi của Mặc Sơ và mồ hôi của Quyền Đế Sâm đều toát ra, hơn nữa còn hợp chung lại một chỗ.
Thật ra, nam nữ dung hòa là một quá trình kỳ diệu, cũng là một quá trình làm cho người ta vui thích.
Quá trình này, giống như một hộp kẹo sặc sỡ, bạn mãi mãi không biết được, viên kẹo mà mỗi lần bạn giơ tay ra lấy có vị gì?
Mồ hôi của Mặc Sơ, nhợt nhạt, tinh tế, dày đặc.
Mồ hôi của Quyền Đế Sâm, to như *** *** ** lên người cô, mà mỗi lần anh đều ước lượng đủ sức, cũng không có làm qua loa cho xong.
Khi anh cưng chiều cô, thì mạnh mẽ nghiêm khắc như lúc anh làm việc, tuyệt đối đúng chỗ, không lề mề, cũng sẽ không làm cho xong.
Mỗi lần Mặc Sơ làm với anh đều phảng phất như trời đất đều vì thế mà trở nên có tình cảm.
Anh làm gì, cũng muốn làm tốt nhất.
Bất kể là làm việc, hay là tình yêu, đều là như vậy.
Trận chiến đầu tiên vào sáng sớm, khi hai bên đều cảm thấy vui vẻ nhễ nhại mồ hôi thì đạt tới cao điểm.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
"Anh không cần ngủ à?" Mặc Sở nghiêng đầu, nhìn anh.
Mồ hôi trên người người đàn ông vẫn chưa khô, thuận theo đường cong tuyệt mỹ chảy xuống hạ lưu, cả người anh vẫn là một chú mãnh hổ cực kỳ có tâm địa dã thú.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Bà Quyền đi làm, ông Quyền ở nhà ngủ, này còn ra thể thống gì?"
Câu này đã chọc cười Mặc Sơ.
Cô nhìn người đàn ông này, cười đến nỗi không thắng được eo: "Người ta đều biết bà Quyền quá dũng mãnh, có dũng mãnh thêm nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, phải không?"
Lúc này, điện thoại của Quyền Đế Sâm reo lên.
Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc thoại đang để trên bàn, sau đó ấn nút nghe: "Nói!"
Mặc Sơ không biết là người nào gọi tới, cô muốn ngồi dậy, tay anh lại vuốt ve từng tấc chỗ eo nhỏ của cô.
Điện thoại là cổ thần gọi tới: "Tổng giám đốc Quyền, Mặc Đại Thăng đã vào phòng cấp cứu, giờ vẫn chưa có kết quả."
"Được!" Từ đầu tới cuối, Quyền Đế Sâm chỉ nói hai chữ.
Anh để điện thoại xuống, sau đó mới nói với Mặc Sơ: "Mặc Đại Thăng vào phòng cấp cứu rồi!"
"Sao lại như vậy?" Mặc Sơ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Quyền Đế Sâm vô cùng trấn định, anh nói: "Ông ta vốn đã liệt nửa người, cho dù đã dùng thuốc tiên tiến nhất, thì chuyển biến cũng không lớn! Ông ta chỉ là bố nuôi của em, em lo cải gi?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Khụ khụ, lái thuyền này không phải lái thuyền kia, cái này phải là tài xế già mới hiểu được.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Mặc Sơ từ tài xế mới, cũng dần trở thành tài xế cũ rồi.
Tất nhiên là cô hiểu ý của anh: "Nhưng mà, anh không mệt à?"
"Em đang hoài nghi thể lực của chồng em à?" Quyền Đế Sâm chống hai tay ở mép giường: "Xem ra, ông xã phải dạy cho em một bài học rồi!"
"Không dám... không dám..." Mặc Sơ tuyệt đối không dám nghi ngờ thể lực của anh, cho dù anh đi làm 36 giờ liên tiếp, anh cũng có thể xử cô, làm đến mức tay chân cô bủn rủn cầu xin tha thứ.
Cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết hoạt hình, lại cộng thêm đã ngủ cả đêm, khuôn mặt nhỏ như nước trong veo, cô trắng nõn xinh đẹp, lúc này, thoạt nhìn trông cô nhỏ hơn tuổi thật.
vietwriter.vn
Anh như mãnh thủ bổ nhào vào dê, để cô ở dưới người anh, cô vừa đáng yêu vừa mềm mại, không ngừng giãy dụa trong lòng anh thì lại càng làm phát tác dã tâm của đàn ông vào buổi sáng.
Mặc Sợ biết, khi anh muốn, đó là muốn thật!
Anh tuyệt không mập mờ, cũng sẽ không cho cô lạt mềm buộc chặt, càng sẽ không đùa cô.
Cô cũng nguyện ý, cô hiến dâng cả thể xác và tinh thần cho anh, cô cho anh cả cơ thể của cô trái tim của cô, để anh đi vào trong cuộc sống của cô, đi vào trong lòng cô.
Người khác nói gì, cô không cần quan tâm.
Bất kể người khác có nghĩ gì, mục đích Quyền Đế Sâm cưới cô là gì, cô chỉ cần giữ vững sợi tâm của mình, cảm nhận sự cưng chiều từ chỗ anh dành cho cô, vậy là đủ rồi.
"Ông xã.." Mặc Sơ ôm cổ anh, hợp hai làm một với anh.
vietwriter.vn
Cô chỉ để ý đến những gì mình nhìn thấy, mình dùng trái tim cảm nhận thấy, đó chính là Quyền Đế Sâm đối xử với cô rất tốt rất tốt."
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người rắp tâm bất lượng, hận không thể chia rẽ bọn họ!
Quyền Đế Sâm cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh cũng cưng chiều cô cực kỳ dũng mãnh: "Bà Quyền, đúng là cô gái ngoan!"
Mặc Sơ thẹn thùng, anh coi cô là cô học sinh lolita à!
Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi được không hả?
Buổi sáng đặc biệt này, cô bị anh sủng lên trời rồi!
Mồ hôi của Mặc Sơ và mồ hôi của Quyền Đế Sâm đều toát ra, hơn nữa còn hợp chung lại một chỗ.
Thật ra, nam nữ dung hòa là một quá trình kỳ diệu, cũng là một quá trình làm cho người ta vui thích.
Quá trình này, giống như một hộp kẹo sặc sỡ, bạn mãi mãi không biết được, viên kẹo mà mỗi lần bạn giơ tay ra lấy có vị gì?
Mồ hôi của Mặc Sơ, nhợt nhạt, tinh tế, dày đặc.
Mồ hôi của Quyền Đế Sâm, to như *** *** ** lên người cô, mà mỗi lần anh đều ước lượng đủ sức, cũng không có làm qua loa cho xong.
Khi anh cưng chiều cô, thì mạnh mẽ nghiêm khắc như lúc anh làm việc, tuyệt đối đúng chỗ, không lề mề, cũng sẽ không làm cho xong.
Mỗi lần Mặc Sơ làm với anh đều phảng phất như trời đất đều vì thế mà trở nên có tình cảm.
Anh làm gì, cũng muốn làm tốt nhất.
Bất kể là làm việc, hay là tình yêu, đều là như vậy.
Trận chiến đầu tiên vào sáng sớm, khi hai bên đều cảm thấy vui vẻ nhễ nhại mồ hôi thì đạt tới cao điểm.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
"Anh không cần ngủ à?" Mặc Sở nghiêng đầu, nhìn anh.
Mồ hôi trên người người đàn ông vẫn chưa khô, thuận theo đường cong tuyệt mỹ chảy xuống hạ lưu, cả người anh vẫn là một chú mãnh hổ cực kỳ có tâm địa dã thú.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Bà Quyền đi làm, ông Quyền ở nhà ngủ, này còn ra thể thống gì?"
Câu này đã chọc cười Mặc Sơ.
Cô nhìn người đàn ông này, cười đến nỗi không thắng được eo: "Người ta đều biết bà Quyền quá dũng mãnh, có dũng mãnh thêm nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, phải không?"
Lúc này, điện thoại của Quyền Đế Sâm reo lên.
Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc thoại đang để trên bàn, sau đó ấn nút nghe: "Nói!"
Mặc Sơ không biết là người nào gọi tới, cô muốn ngồi dậy, tay anh lại vuốt ve từng tấc chỗ eo nhỏ của cô.
Điện thoại là cổ thần gọi tới: "Tổng giám đốc Quyền, Mặc Đại Thăng đã vào phòng cấp cứu, giờ vẫn chưa có kết quả."
"Được!" Từ đầu tới cuối, Quyền Đế Sâm chỉ nói hai chữ.
Anh để điện thoại xuống, sau đó mới nói với Mặc Sơ: "Mặc Đại Thăng vào phòng cấp cứu rồi!"
"Sao lại như vậy?" Mặc Sơ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Quyền Đế Sâm vô cùng trấn định, anh nói: "Ông ta vốn đã liệt nửa người, cho dù đã dùng thuốc tiên tiến nhất, thì chuyển biến cũng không lớn! Ông ta chỉ là bố nuôi của em, em lo cải gi?"
Khụ khụ, lái thuyền này không phải lái thuyền kia, cái này phải là tài xế già mới hiểu được.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Mặc Sơ từ tài xế mới, cũng dần trở thành tài xế cũ rồi.
Tất nhiên là cô hiểu ý của anh: "Nhưng mà, anh không mệt à?"
"Em đang hoài nghi thể lực của chồng em à?" Quyền Đế Sâm chống hai tay ở mép giường: "Xem ra, ông xã phải dạy cho em một bài học rồi!"
"Không dám... không dám..." Mặc Sơ tuyệt đối không dám nghi ngờ thể lực của anh, cho dù anh đi làm 36 giờ liên tiếp, anh cũng có thể xử cô, làm đến mức tay chân cô bủn rủn cầu xin tha thứ.
Cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết hoạt hình, lại cộng thêm đã ngủ cả đêm, khuôn mặt nhỏ như nước trong veo, cô trắng nõn xinh đẹp, lúc này, thoạt nhìn trông cô nhỏ hơn tuổi thật.
vietwriter.vn
Anh như mãnh thủ bổ nhào vào dê, để cô ở dưới người anh, cô vừa đáng yêu vừa mềm mại, không ngừng giãy dụa trong lòng anh thì lại càng làm phát tác dã tâm của đàn ông vào buổi sáng.
Mặc Sợ biết, khi anh muốn, đó là muốn thật!
Anh tuyệt không mập mờ, cũng sẽ không cho cô lạt mềm buộc chặt, càng sẽ không đùa cô.
Cô cũng nguyện ý, cô hiến dâng cả thể xác và tinh thần cho anh, cô cho anh cả cơ thể của cô trái tim của cô, để anh đi vào trong cuộc sống của cô, đi vào trong lòng cô.
Người khác nói gì, cô không cần quan tâm.
Bất kể người khác có nghĩ gì, mục đích Quyền Đế Sâm cưới cô là gì, cô chỉ cần giữ vững sợi tâm của mình, cảm nhận sự cưng chiều từ chỗ anh dành cho cô, vậy là đủ rồi.
"Ông xã.." Mặc Sơ ôm cổ anh, hợp hai làm một với anh.
vietwriter.vn
Cô chỉ để ý đến những gì mình nhìn thấy, mình dùng trái tim cảm nhận thấy, đó chính là Quyền Đế Sâm đối xử với cô rất tốt rất tốt."
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người rắp tâm bất lượng, hận không thể chia rẽ bọn họ!
Quyền Đế Sâm cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh cũng cưng chiều cô cực kỳ dũng mãnh: "Bà Quyền, đúng là cô gái ngoan!"
Mặc Sơ thẹn thùng, anh coi cô là cô học sinh lolita à!
Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi được không hả?
Buổi sáng đặc biệt này, cô bị anh sủng lên trời rồi!
Mồ hôi của Mặc Sơ và mồ hôi của Quyền Đế Sâm đều toát ra, hơn nữa còn hợp chung lại một chỗ.
Thật ra, nam nữ dung hòa là một quá trình kỳ diệu, cũng là một quá trình làm cho người ta vui thích.
Quá trình này, giống như một hộp kẹo sặc sỡ, bạn mãi mãi không biết được, viên kẹo mà mỗi lần bạn giơ tay ra lấy có vị gì?
Mồ hôi của Mặc Sơ, nhợt nhạt, tinh tế, dày đặc.
Mồ hôi của Quyền Đế Sâm, to như *** *** ** lên người cô, mà mỗi lần anh đều ước lượng đủ sức, cũng không có làm qua loa cho xong.
Khi anh cưng chiều cô, thì mạnh mẽ nghiêm khắc như lúc anh làm việc, tuyệt đối đúng chỗ, không lề mề, cũng sẽ không làm cho xong.
Mỗi lần Mặc Sơ làm với anh đều phảng phất như trời đất đều vì thế mà trở nên có tình cảm.
Anh làm gì, cũng muốn làm tốt nhất.
Bất kể là làm việc, hay là tình yêu, đều là như vậy.
Trận chiến đầu tiên vào sáng sớm, khi hai bên đều cảm thấy vui vẻ nhễ nhại mồ hôi thì đạt tới cao điểm.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
"Anh không cần ngủ à?" Mặc Sở nghiêng đầu, nhìn anh.
Mồ hôi trên người người đàn ông vẫn chưa khô, thuận theo đường cong tuyệt mỹ chảy xuống hạ lưu, cả người anh vẫn là một chú mãnh hổ cực kỳ có tâm địa dã thú.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Bà Quyền đi làm, ông Quyền ở nhà ngủ, này còn ra thể thống gì?"
Câu này đã chọc cười Mặc Sơ.
Cô nhìn người đàn ông này, cười đến nỗi không thắng được eo: "Người ta đều biết bà Quyền quá dũng mãnh, có dũng mãnh thêm nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, phải không?"
Lúc này, điện thoại của Quyền Đế Sâm reo lên.
Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc thoại đang để trên bàn, sau đó ấn nút nghe: "Nói!"
Mặc Sơ không biết là người nào gọi tới, cô muốn ngồi dậy, tay anh lại vuốt ve từng tấc chỗ eo nhỏ của cô.
Điện thoại là cổ thần gọi tới: "Tổng giám đốc Quyền, Mặc Đại Thăng đã vào phòng cấp cứu, giờ vẫn chưa có kết quả."
"Được!" Từ đầu tới cuối, Quyền Đế Sâm chỉ nói hai chữ.
Anh để điện thoại xuống, sau đó mới nói với Mặc Sơ: "Mặc Đại Thăng vào phòng cấp cứu rồi!"
"Sao lại như vậy?" Mặc Sơ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Quyền Đế Sâm vô cùng trấn định, anh nói: "Ông ta vốn đã liệt nửa người, cho dù đã dùng thuốc tiên tiến nhất, thì chuyển biến cũng không lớn! Ông ta chỉ là bố nuôi của em, em lo cải gi?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Khụ khụ, lái thuyền này không phải lái thuyền kia, cái này phải là tài xế già mới hiểu được.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Mặc Sơ từ tài xế mới, cũng dần trở thành tài xế cũ rồi.
Tất nhiên là cô hiểu ý của anh: "Nhưng mà, anh không mệt à?"
"Em đang hoài nghi thể lực của chồng em à?" Quyền Đế Sâm chống hai tay ở mép giường: "Xem ra, ông xã phải dạy cho em một bài học rồi!"
"Không dám... không dám..." Mặc Sơ tuyệt đối không dám nghi ngờ thể lực của anh, cho dù anh đi làm 36 giờ liên tiếp, anh cũng có thể xử cô, làm đến mức tay chân cô bủn rủn cầu xin tha thứ.
Cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết hoạt hình, lại cộng thêm đã ngủ cả đêm, khuôn mặt nhỏ như nước trong veo, cô trắng nõn xinh đẹp, lúc này, thoạt nhìn trông cô nhỏ hơn tuổi thật.
vietwriter.vn
Anh như mãnh thủ bổ nhào vào dê, để cô ở dưới người anh, cô vừa đáng yêu vừa mềm mại, không ngừng giãy dụa trong lòng anh thì lại càng làm phát tác dã tâm của đàn ông vào buổi sáng.
Mặc Sợ biết, khi anh muốn, đó là muốn thật!
Anh tuyệt không mập mờ, cũng sẽ không cho cô lạt mềm buộc chặt, càng sẽ không đùa cô.
Cô cũng nguyện ý, cô hiến dâng cả thể xác và tinh thần cho anh, cô cho anh cả cơ thể của cô trái tim của cô, để anh đi vào trong cuộc sống của cô, đi vào trong lòng cô.
Người khác nói gì, cô không cần quan tâm.
Bất kể người khác có nghĩ gì, mục đích Quyền Đế Sâm cưới cô là gì, cô chỉ cần giữ vững sợi tâm của mình, cảm nhận sự cưng chiều từ chỗ anh dành cho cô, vậy là đủ rồi.
"Ông xã.." Mặc Sơ ôm cổ anh, hợp hai làm một với anh.
vietwriter.vn
Cô chỉ để ý đến những gì mình nhìn thấy, mình dùng trái tim cảm nhận thấy, đó chính là Quyền Đế Sâm đối xử với cô rất tốt rất tốt."
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người rắp tâm bất lượng, hận không thể chia rẽ bọn họ!
Quyền Đế Sâm cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh cũng cưng chiều cô cực kỳ dũng mãnh: "Bà Quyền, đúng là cô gái ngoan!"
Mặc Sơ thẹn thùng, anh coi cô là cô học sinh lolita à!
Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi được không hả?
Buổi sáng đặc biệt này, cô bị anh sủng lên trời rồi!
Mồ hôi của Mặc Sơ và mồ hôi của Quyền Đế Sâm đều toát ra, hơn nữa còn hợp chung lại một chỗ.
Thật ra, nam nữ dung hòa là một quá trình kỳ diệu, cũng là một quá trình làm cho người ta vui thích.
Quá trình này, giống như một hộp kẹo sặc sỡ, bạn mãi mãi không biết được, viên kẹo mà mỗi lần bạn giơ tay ra lấy có vị gì?
Mồ hôi của Mặc Sơ, nhợt nhạt, tinh tế, dày đặc.
Mồ hôi của Quyền Đế Sâm, to như *** *** ** lên người cô, mà mỗi lần anh đều ước lượng đủ sức, cũng không có làm qua loa cho xong.
Khi anh cưng chiều cô, thì mạnh mẽ nghiêm khắc như lúc anh làm việc, tuyệt đối đúng chỗ, không lề mề, cũng sẽ không làm cho xong.
Mỗi lần Mặc Sơ làm với anh đều phảng phất như trời đất đều vì thế mà trở nên có tình cảm.
Anh làm gì, cũng muốn làm tốt nhất.
Bất kể là làm việc, hay là tình yêu, đều là như vậy.
Trận chiến đầu tiên vào sáng sớm, khi hai bên đều cảm thấy vui vẻ nhễ nhại mồ hôi thì đạt tới cao điểm.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
"Anh không cần ngủ à?" Mặc Sở nghiêng đầu, nhìn anh.
Mồ hôi trên người người đàn ông vẫn chưa khô, thuận theo đường cong tuyệt mỹ chảy xuống hạ lưu, cả người anh vẫn là một chú mãnh hổ cực kỳ có tâm địa dã thú.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Bà Quyền đi làm, ông Quyền ở nhà ngủ, này còn ra thể thống gì?"
Câu này đã chọc cười Mặc Sơ.
Cô nhìn người đàn ông này, cười đến nỗi không thắng được eo: "Người ta đều biết bà Quyền quá dũng mãnh, có dũng mãnh thêm nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, phải không?"
Lúc này, điện thoại của Quyền Đế Sâm reo lên.
Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc thoại đang để trên bàn, sau đó ấn nút nghe: "Nói!"
Mặc Sơ không biết là người nào gọi tới, cô muốn ngồi dậy, tay anh lại vuốt ve từng tấc chỗ eo nhỏ của cô.
Điện thoại là cổ thần gọi tới: "Tổng giám đốc Quyền, Mặc Đại Thăng đã vào phòng cấp cứu, giờ vẫn chưa có kết quả."
"Được!" Từ đầu tới cuối, Quyền Đế Sâm chỉ nói hai chữ.
Anh để điện thoại xuống, sau đó mới nói với Mặc Sơ: "Mặc Đại Thăng vào phòng cấp cứu rồi!"
"Sao lại như vậy?" Mặc Sơ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Quyền Đế Sâm vô cùng trấn định, anh nói: "Ông ta vốn đã liệt nửa người, cho dù đã dùng thuốc tiên tiến nhất, thì chuyển biến cũng không lớn! Ông ta chỉ là bố nuôi của em, em lo cải gi?"
Khụ khụ, lái thuyền này không phải lái thuyền kia, cái này phải là tài xế già mới hiểu được.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Mặc Sơ từ tài xế mới, cũng dần trở thành tài xế cũ rồi.
Tất nhiên là cô hiểu ý của anh: "Nhưng mà, anh không mệt à?"
"Em đang hoài nghi thể lực của chồng em à?" Quyền Đế Sâm chống hai tay ở mép giường: "Xem ra, ông xã phải dạy cho em một bài học rồi!"
"Không dám... không dám..." Mặc Sơ tuyệt đối không dám nghi ngờ thể lực của anh, cho dù anh đi làm 36 giờ liên tiếp, anh cũng có thể xử cô, làm đến mức tay chân cô bủn rủn cầu xin tha thứ.
Cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết hoạt hình, lại cộng thêm đã ngủ cả đêm, khuôn mặt nhỏ như nước trong veo, cô trắng nõn xinh đẹp, lúc này, thoạt nhìn trông cô nhỏ hơn tuổi thật.
vietwriter.vn
Anh như mãnh thủ bổ nhào vào dê, để cô ở dưới người anh, cô vừa đáng yêu vừa mềm mại, không ngừng giãy dụa trong lòng anh thì lại càng làm phát tác dã tâm của đàn ông vào buổi sáng.
Mặc Sợ biết, khi anh muốn, đó là muốn thật!
Anh tuyệt không mập mờ, cũng sẽ không cho cô lạt mềm buộc chặt, càng sẽ không đùa cô.
Cô cũng nguyện ý, cô hiến dâng cả thể xác và tinh thần cho anh, cô cho anh cả cơ thể của cô trái tim của cô, để anh đi vào trong cuộc sống của cô, đi vào trong lòng cô.
Người khác nói gì, cô không cần quan tâm.
Bất kể người khác có nghĩ gì, mục đích Quyền Đế Sâm cưới cô là gì, cô chỉ cần giữ vững sợi tâm của mình, cảm nhận sự cưng chiều từ chỗ anh dành cho cô, vậy là đủ rồi.
"Ông xã.." Mặc Sơ ôm cổ anh, hợp hai làm một với anh.
vietwriter.vn
Cô chỉ để ý đến những gì mình nhìn thấy, mình dùng trái tim cảm nhận thấy, đó chính là Quyền Đế Sâm đối xử với cô rất tốt rất tốt."
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người rắp tâm bất lượng, hận không thể chia rẽ bọn họ!
Quyền Đế Sâm cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh cũng cưng chiều cô cực kỳ dũng mãnh: "Bà Quyền, đúng là cô gái ngoan!"
Mặc Sơ thẹn thùng, anh coi cô là cô học sinh lolita à!
Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi được không hả?
Buổi sáng đặc biệt này, cô bị anh sủng lên trời rồi!
Mồ hôi của Mặc Sơ và mồ hôi của Quyền Đế Sâm đều toát ra, hơn nữa còn hợp chung lại một chỗ.
Thật ra, nam nữ dung hòa là một quá trình kỳ diệu, cũng là một quá trình làm cho người ta vui thích.
Quá trình này, giống như một hộp kẹo sặc sỡ, bạn mãi mãi không biết được, viên kẹo mà mỗi lần bạn giơ tay ra lấy có vị gì?
Mồ hôi của Mặc Sơ, nhợt nhạt, tinh tế, dày đặc.
Mồ hôi của Quyền Đế Sâm, to như *** *** ** lên người cô, mà mỗi lần anh đều ước lượng đủ sức, cũng không có làm qua loa cho xong.
Khi anh cưng chiều cô, thì mạnh mẽ nghiêm khắc như lúc anh làm việc, tuyệt đối đúng chỗ, không lề mề, cũng sẽ không làm cho xong.
Mỗi lần Mặc Sơ làm với anh đều phảng phất như trời đất đều vì thế mà trở nên có tình cảm.
Anh làm gì, cũng muốn làm tốt nhất.
Bất kể là làm việc, hay là tình yêu, đều là như vậy.
Trận chiến đầu tiên vào sáng sớm, khi hai bên đều cảm thấy vui vẻ nhễ nhại mồ hôi thì đạt tới cao điểm.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
"Anh không cần ngủ à?" Mặc Sở nghiêng đầu, nhìn anh.
Mồ hôi trên người người đàn ông vẫn chưa khô, thuận theo đường cong tuyệt mỹ chảy xuống hạ lưu, cả người anh vẫn là một chú mãnh hổ cực kỳ có tâm địa dã thú.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Bà Quyền đi làm, ông Quyền ở nhà ngủ, này còn ra thể thống gì?"
Câu này đã chọc cười Mặc Sơ.
Cô nhìn người đàn ông này, cười đến nỗi không thắng được eo: "Người ta đều biết bà Quyền quá dũng mãnh, có dũng mãnh thêm nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, phải không?"
Lúc này, điện thoại của Quyền Đế Sâm reo lên.
Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc thoại đang để trên bàn, sau đó ấn nút nghe: "Nói!"
Mặc Sơ không biết là người nào gọi tới, cô muốn ngồi dậy, tay anh lại vuốt ve từng tấc chỗ eo nhỏ của cô.
Điện thoại là cổ thần gọi tới: "Tổng giám đốc Quyền, Mặc Đại Thăng đã vào phòng cấp cứu, giờ vẫn chưa có kết quả."
"Được!" Từ đầu tới cuối, Quyền Đế Sâm chỉ nói hai chữ.
Anh để điện thoại xuống, sau đó mới nói với Mặc Sơ: "Mặc Đại Thăng vào phòng cấp cứu rồi!"
"Sao lại như vậy?" Mặc Sơ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Quyền Đế Sâm vô cùng trấn định, anh nói: "Ông ta vốn đã liệt nửa người, cho dù đã dùng thuốc tiên tiến nhất, thì chuyển biến cũng không lớn! Ông ta chỉ là bố nuôi của em, em lo cải gi?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Khụ khụ, lái thuyền này không phải lái thuyền kia, cái này phải là tài xế già mới hiểu được.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Mặc Sơ từ tài xế mới, cũng dần trở thành tài xế cũ rồi.
Tất nhiên là cô hiểu ý của anh: "Nhưng mà, anh không mệt à?"
"Em đang hoài nghi thể lực của chồng em à?" Quyền Đế Sâm chống hai tay ở mép giường: "Xem ra, ông xã phải dạy cho em một bài học rồi!"
"Không dám... không dám..." Mặc Sơ tuyệt đối không dám nghi ngờ thể lực của anh, cho dù anh đi làm 36 giờ liên tiếp, anh cũng có thể xử cô, làm đến mức tay chân cô bủn rủn cầu xin tha thứ.
Cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết hoạt hình, lại cộng thêm đã ngủ cả đêm, khuôn mặt nhỏ như nước trong veo, cô trắng nõn xinh đẹp, lúc này, thoạt nhìn trông cô nhỏ hơn tuổi thật.
vietwriter.vn
Anh như mãnh thủ bổ nhào vào dê, để cô ở dưới người anh, cô vừa đáng yêu vừa mềm mại, không ngừng giãy dụa trong lòng anh thì lại càng làm phát tác dã tâm của đàn ông vào buổi sáng.
Mặc Sợ biết, khi anh muốn, đó là muốn thật!
Anh tuyệt không mập mờ, cũng sẽ không cho cô lạt mềm buộc chặt, càng sẽ không đùa cô.
Cô cũng nguyện ý, cô hiến dâng cả thể xác và tinh thần cho anh, cô cho anh cả cơ thể của cô trái tim của cô, để anh đi vào trong cuộc sống của cô, đi vào trong lòng cô.
Người khác nói gì, cô không cần quan tâm.
Bất kể người khác có nghĩ gì, mục đích Quyền Đế Sâm cưới cô là gì, cô chỉ cần giữ vững sợi tâm của mình, cảm nhận sự cưng chiều từ chỗ anh dành cho cô, vậy là đủ rồi.
"Ông xã.." Mặc Sơ ôm cổ anh, hợp hai làm một với anh.
vietwriter.vn
Cô chỉ để ý đến những gì mình nhìn thấy, mình dùng trái tim cảm nhận thấy, đó chính là Quyền Đế Sâm đối xử với cô rất tốt rất tốt."
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người rắp tâm bất lượng, hận không thể chia rẽ bọn họ!
Quyền Đế Sâm cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh cũng cưng chiều cô cực kỳ dũng mãnh: "Bà Quyền, đúng là cô gái ngoan!"
Mặc Sơ thẹn thùng, anh coi cô là cô học sinh lolita à!
Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi được không hả?
Buổi sáng đặc biệt này, cô bị anh sủng lên trời rồi!
Mồ hôi của Mặc Sơ và mồ hôi của Quyền Đế Sâm đều toát ra, hơn nữa còn hợp chung lại một chỗ.
Thật ra, nam nữ dung hòa là một quá trình kỳ diệu, cũng là một quá trình làm cho người ta vui thích.
Quá trình này, giống như một hộp kẹo sặc sỡ, bạn mãi mãi không biết được, viên kẹo mà mỗi lần bạn giơ tay ra lấy có vị gì?
Mồ hôi của Mặc Sơ, nhợt nhạt, tinh tế, dày đặc.
Mồ hôi của Quyền Đế Sâm, to như *** *** ** lên người cô, mà mỗi lần anh đều ước lượng đủ sức, cũng không có làm qua loa cho xong.
Khi anh cưng chiều cô, thì mạnh mẽ nghiêm khắc như lúc anh làm việc, tuyệt đối đúng chỗ, không lề mề, cũng sẽ không làm cho xong.
Mỗi lần Mặc Sơ làm với anh đều phảng phất như trời đất đều vì thế mà trở nên có tình cảm.
Anh làm gì, cũng muốn làm tốt nhất.
Bất kể là làm việc, hay là tình yêu, đều là như vậy.
Trận chiến đầu tiên vào sáng sớm, khi hai bên đều cảm thấy vui vẻ nhễ nhại mồ hôi thì đạt tới cao điểm.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
"Anh không cần ngủ à?" Mặc Sở nghiêng đầu, nhìn anh.
Mồ hôi trên người người đàn ông vẫn chưa khô, thuận theo đường cong tuyệt mỹ chảy xuống hạ lưu, cả người anh vẫn là một chú mãnh hổ cực kỳ có tâm địa dã thú.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Bà Quyền đi làm, ông Quyền ở nhà ngủ, này còn ra thể thống gì?"
Câu này đã chọc cười Mặc Sơ.
Cô nhìn người đàn ông này, cười đến nỗi không thắng được eo: "Người ta đều biết bà Quyền quá dũng mãnh, có dũng mãnh thêm nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, phải không?"
Lúc này, điện thoại của Quyền Đế Sâm reo lên.
Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc thoại đang để trên bàn, sau đó ấn nút nghe: "Nói!"
Mặc Sơ không biết là người nào gọi tới, cô muốn ngồi dậy, tay anh lại vuốt ve từng tấc chỗ eo nhỏ của cô.
Điện thoại là cổ thần gọi tới: "Tổng giám đốc Quyền, Mặc Đại Thăng đã vào phòng cấp cứu, giờ vẫn chưa có kết quả."
"Được!" Từ đầu tới cuối, Quyền Đế Sâm chỉ nói hai chữ.
Anh để điện thoại xuống, sau đó mới nói với Mặc Sơ: "Mặc Đại Thăng vào phòng cấp cứu rồi!"
"Sao lại như vậy?" Mặc Sơ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Quyền Đế Sâm vô cùng trấn định, anh nói: "Ông ta vốn đã liệt nửa người, cho dù đã dùng thuốc tiên tiến nhất, thì chuyển biến cũng không lớn! Ông ta chỉ là bố nuôi của em, em lo cải gi?"
Khụ khụ, lái thuyền này không phải lái thuyền kia, cái này phải là tài xế già mới hiểu được.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Mặc Sơ từ tài xế mới, cũng dần trở thành tài xế cũ rồi.
Tất nhiên là cô hiểu ý của anh: "Nhưng mà, anh không mệt à?"
"Em đang hoài nghi thể lực của chồng em à?" Quyền Đế Sâm chống hai tay ở mép giường: "Xem ra, ông xã phải dạy cho em một bài học rồi!"
"Không dám... không dám..." Mặc Sơ tuyệt đối không dám nghi ngờ thể lực của anh, cho dù anh đi làm 36 giờ liên tiếp, anh cũng có thể xử cô, làm đến mức tay chân cô bủn rủn cầu xin tha thứ.
Cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết hoạt hình, lại cộng thêm đã ngủ cả đêm, khuôn mặt nhỏ như nước trong veo, cô trắng nõn xinh đẹp, lúc này, thoạt nhìn trông cô nhỏ hơn tuổi thật.
vietwriter.vn
Anh như mãnh thủ bổ nhào vào dê, để cô ở dưới người anh, cô vừa đáng yêu vừa mềm mại, không ngừng giãy dụa trong lòng anh thì lại càng làm phát tác dã tâm của đàn ông vào buổi sáng.
Mặc Sợ biết, khi anh muốn, đó là muốn thật!
Anh tuyệt không mập mờ, cũng sẽ không cho cô lạt mềm buộc chặt, càng sẽ không đùa cô.
Cô cũng nguyện ý, cô hiến dâng cả thể xác và tinh thần cho anh, cô cho anh cả cơ thể của cô trái tim của cô, để anh đi vào trong cuộc sống của cô, đi vào trong lòng cô.
Người khác nói gì, cô không cần quan tâm.
Bất kể người khác có nghĩ gì, mục đích Quyền Đế Sâm cưới cô là gì, cô chỉ cần giữ vững sợi tâm của mình, cảm nhận sự cưng chiều từ chỗ anh dành cho cô, vậy là đủ rồi.
"Ông xã.." Mặc Sơ ôm cổ anh, hợp hai làm một với anh.
vietwriter.vn
Cô chỉ để ý đến những gì mình nhìn thấy, mình dùng trái tim cảm nhận thấy, đó chính là Quyền Đế Sâm đối xử với cô rất tốt rất tốt."
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người rắp tâm bất lượng, hận không thể chia rẽ bọn họ!
Quyền Đế Sâm cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh cũng cưng chiều cô cực kỳ dũng mãnh: "Bà Quyền, đúng là cô gái ngoan!"
Mặc Sơ thẹn thùng, anh coi cô là cô học sinh lolita à!
Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi được không hả?
Buổi sáng đặc biệt này, cô bị anh sủng lên trời rồi!
Mồ hôi của Mặc Sơ và mồ hôi của Quyền Đế Sâm đều toát ra, hơn nữa còn hợp chung lại một chỗ.
Thật ra, nam nữ dung hòa là một quá trình kỳ diệu, cũng là một quá trình làm cho người ta vui thích.
Quá trình này, giống như một hộp kẹo sặc sỡ, bạn mãi mãi không biết được, viên kẹo mà mỗi lần bạn giơ tay ra lấy có vị gì?
Mồ hôi của Mặc Sơ, nhợt nhạt, tinh tế, dày đặc.
Mồ hôi của Quyền Đế Sâm, to như *** *** ** lên người cô, mà mỗi lần anh đều ước lượng đủ sức, cũng không có làm qua loa cho xong.
Khi anh cưng chiều cô, thì mạnh mẽ nghiêm khắc như lúc anh làm việc, tuyệt đối đúng chỗ, không lề mề, cũng sẽ không làm cho xong.
Mỗi lần Mặc Sơ làm với anh đều phảng phất như trời đất đều vì thế mà trở nên có tình cảm.
Anh làm gì, cũng muốn làm tốt nhất.
Bất kể là làm việc, hay là tình yêu, đều là như vậy.
Trận chiến đầu tiên vào sáng sớm, khi hai bên đều cảm thấy vui vẻ nhễ nhại mồ hôi thì đạt tới cao điểm.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
"Anh không cần ngủ à?" Mặc Sở nghiêng đầu, nhìn anh.
Mồ hôi trên người người đàn ông vẫn chưa khô, thuận theo đường cong tuyệt mỹ chảy xuống hạ lưu, cả người anh vẫn là một chú mãnh hổ cực kỳ có tâm địa dã thú.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Bà Quyền đi làm, ông Quyền ở nhà ngủ, này còn ra thể thống gì?"
Câu này đã chọc cười Mặc Sơ.
Cô nhìn người đàn ông này, cười đến nỗi không thắng được eo: "Người ta đều biết bà Quyền quá dũng mãnh, có dũng mãnh thêm nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, phải không?"
Lúc này, điện thoại của Quyền Đế Sâm reo lên.
Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc thoại đang để trên bàn, sau đó ấn nút nghe: "Nói!"
Mặc Sơ không biết là người nào gọi tới, cô muốn ngồi dậy, tay anh lại vuốt ve từng tấc chỗ eo nhỏ của cô.
Điện thoại là cổ thần gọi tới: "Tổng giám đốc Quyền, Mặc Đại Thăng đã vào phòng cấp cứu, giờ vẫn chưa có kết quả."
"Được!" Từ đầu tới cuối, Quyền Đế Sâm chỉ nói hai chữ.
Anh để điện thoại xuống, sau đó mới nói với Mặc Sơ: "Mặc Đại Thăng vào phòng cấp cứu rồi!"
"Sao lại như vậy?" Mặc Sơ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Quyền Đế Sâm vô cùng trấn định, anh nói: "Ông ta vốn đã liệt nửa người, cho dù đã dùng thuốc tiên tiến nhất, thì chuyển biến cũng không lớn! Ông ta chỉ là bố nuôi của em, em lo cải gi?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Khụ khụ, lái thuyền này không phải lái thuyền kia, cái này phải là tài xế già mới hiểu được.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Mặc Sơ từ tài xế mới, cũng dần trở thành tài xế cũ rồi.
Tất nhiên là cô hiểu ý của anh: "Nhưng mà, anh không mệt à?"
"Em đang hoài nghi thể lực của chồng em à?" Quyền Đế Sâm chống hai tay ở mép giường: "Xem ra, ông xã phải dạy cho em một bài học rồi!"
"Không dám... không dám..." Mặc Sơ tuyệt đối không dám nghi ngờ thể lực của anh, cho dù anh đi làm 36 giờ liên tiếp, anh cũng có thể xử cô, làm đến mức tay chân cô bủn rủn cầu xin tha thứ.
Cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết hoạt hình, lại cộng thêm đã ngủ cả đêm, khuôn mặt nhỏ như nước trong veo, cô trắng nõn xinh đẹp, lúc này, thoạt nhìn trông cô nhỏ hơn tuổi thật.
vietwriter.vn
Anh như mãnh thủ bổ nhào vào dê, để cô ở dưới người anh, cô vừa đáng yêu vừa mềm mại, không ngừng giãy dụa trong lòng anh thì lại càng làm phát tác dã tâm của đàn ông vào buổi sáng.
Mặc Sợ biết, khi anh muốn, đó là muốn thật!
Anh tuyệt không mập mờ, cũng sẽ không cho cô lạt mềm buộc chặt, càng sẽ không đùa cô.
Cô cũng nguyện ý, cô hiến dâng cả thể xác và tinh thần cho anh, cô cho anh cả cơ thể của cô trái tim của cô, để anh đi vào trong cuộc sống của cô, đi vào trong lòng cô.
Người khác nói gì, cô không cần quan tâm.
Bất kể người khác có nghĩ gì, mục đích Quyền Đế Sâm cưới cô là gì, cô chỉ cần giữ vững sợi tâm của mình, cảm nhận sự cưng chiều từ chỗ anh dành cho cô, vậy là đủ rồi.
"Ông xã.." Mặc Sơ ôm cổ anh, hợp hai làm một với anh.
vietwriter.vn
Cô chỉ để ý đến những gì mình nhìn thấy, mình dùng trái tim cảm nhận thấy, đó chính là Quyền Đế Sâm đối xử với cô rất tốt rất tốt."
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người rắp tâm bất lượng, hận không thể chia rẽ bọn họ!
Quyền Đế Sâm cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh cũng cưng chiều cô cực kỳ dũng mãnh: "Bà Quyền, đúng là cô gái ngoan!"
Mặc Sơ thẹn thùng, anh coi cô là cô học sinh lolita à!
Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi được không hả?
Buổi sáng đặc biệt này, cô bị anh sủng lên trời rồi!
Mồ hôi của Mặc Sơ và mồ hôi của Quyền Đế Sâm đều toát ra, hơn nữa còn hợp chung lại một chỗ.
Thật ra, nam nữ dung hòa là một quá trình kỳ diệu, cũng là một quá trình làm cho người ta vui thích.
Quá trình này, giống như một hộp kẹo sặc sỡ, bạn mãi mãi không biết được, viên kẹo mà mỗi lần bạn giơ tay ra lấy có vị gì?
Mồ hôi của Mặc Sơ, nhợt nhạt, tinh tế, dày đặc.
Mồ hôi của Quyền Đế Sâm, to như *** *** ** lên người cô, mà mỗi lần anh đều ước lượng đủ sức, cũng không có làm qua loa cho xong.
Khi anh cưng chiều cô, thì mạnh mẽ nghiêm khắc như lúc anh làm việc, tuyệt đối đúng chỗ, không lề mề, cũng sẽ không làm cho xong.
Mỗi lần Mặc Sơ làm với anh đều phảng phất như trời đất đều vì thế mà trở nên có tình cảm.
Anh làm gì, cũng muốn làm tốt nhất.
Bất kể là làm việc, hay là tình yêu, đều là như vậy.
Trận chiến đầu tiên vào sáng sớm, khi hai bên đều cảm thấy vui vẻ nhễ nhại mồ hôi thì đạt tới cao điểm.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
"Anh không cần ngủ à?" Mặc Sở nghiêng đầu, nhìn anh.
Mồ hôi trên người người đàn ông vẫn chưa khô, thuận theo đường cong tuyệt mỹ chảy xuống hạ lưu, cả người anh vẫn là một chú mãnh hổ cực kỳ có tâm địa dã thú.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Bà Quyền đi làm, ông Quyền ở nhà ngủ, này còn ra thể thống gì?"
Câu này đã chọc cười Mặc Sơ.
Cô nhìn người đàn ông này, cười đến nỗi không thắng được eo: "Người ta đều biết bà Quyền quá dũng mãnh, có dũng mãnh thêm nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, phải không?"
Lúc này, điện thoại của Quyền Đế Sâm reo lên.
Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc thoại đang để trên bàn, sau đó ấn nút nghe: "Nói!"
Mặc Sơ không biết là người nào gọi tới, cô muốn ngồi dậy, tay anh lại vuốt ve từng tấc chỗ eo nhỏ của cô.
Điện thoại là cổ thần gọi tới: "Tổng giám đốc Quyền, Mặc Đại Thăng đã vào phòng cấp cứu, giờ vẫn chưa có kết quả."
"Được!" Từ đầu tới cuối, Quyền Đế Sâm chỉ nói hai chữ.
Anh để điện thoại xuống, sau đó mới nói với Mặc Sơ: "Mặc Đại Thăng vào phòng cấp cứu rồi!"
"Sao lại như vậy?" Mặc Sơ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Quyền Đế Sâm vô cùng trấn định, anh nói: "Ông ta vốn đã liệt nửa người, cho dù đã dùng thuốc tiên tiến nhất, thì chuyển biến cũng không lớn! Ông ta chỉ là bố nuôi của em, em lo cải gi?"
Khụ khụ, lái thuyền này không phải lái thuyền kia, cái này phải là tài xế già mới hiểu được.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Mặc Sơ từ tài xế mới, cũng dần trở thành tài xế cũ rồi.
Tất nhiên là cô hiểu ý của anh: "Nhưng mà, anh không mệt à?"
"Em đang hoài nghi thể lực của chồng em à?" Quyền Đế Sâm chống hai tay ở mép giường: "Xem ra, ông xã phải dạy cho em một bài học rồi!"
"Không dám... không dám..." Mặc Sơ tuyệt đối không dám nghi ngờ thể lực của anh, cho dù anh đi làm 36 giờ liên tiếp, anh cũng có thể xử cô, làm đến mức tay chân cô bủn rủn cầu xin tha thứ.
Cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết hoạt hình, lại cộng thêm đã ngủ cả đêm, khuôn mặt nhỏ như nước trong veo, cô trắng nõn xinh đẹp, lúc này, thoạt nhìn trông cô nhỏ hơn tuổi thật.
vietwriter.vn
Anh như mãnh thủ bổ nhào vào dê, để cô ở dưới người anh, cô vừa đáng yêu vừa mềm mại, không ngừng giãy dụa trong lòng anh thì lại càng làm phát tác dã tâm của đàn ông vào buổi sáng.
Mặc Sợ biết, khi anh muốn, đó là muốn thật!
Anh tuyệt không mập mờ, cũng sẽ không cho cô lạt mềm buộc chặt, càng sẽ không đùa cô.
Cô cũng nguyện ý, cô hiến dâng cả thể xác và tinh thần cho anh, cô cho anh cả cơ thể của cô trái tim của cô, để anh đi vào trong cuộc sống của cô, đi vào trong lòng cô.
Người khác nói gì, cô không cần quan tâm.
Bất kể người khác có nghĩ gì, mục đích Quyền Đế Sâm cưới cô là gì, cô chỉ cần giữ vững sợi tâm của mình, cảm nhận sự cưng chiều từ chỗ anh dành cho cô, vậy là đủ rồi.
"Ông xã.." Mặc Sơ ôm cổ anh, hợp hai làm một với anh.
vietwriter.vn
Cô chỉ để ý đến những gì mình nhìn thấy, mình dùng trái tim cảm nhận thấy, đó chính là Quyền Đế Sâm đối xử với cô rất tốt rất tốt."
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người rắp tâm bất lượng, hận không thể chia rẽ bọn họ!
Quyền Đế Sâm cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh cũng cưng chiều cô cực kỳ dũng mãnh: "Bà Quyền, đúng là cô gái ngoan!"
Mặc Sơ thẹn thùng, anh coi cô là cô học sinh lolita à!
Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi được không hả?
Buổi sáng đặc biệt này, cô bị anh sủng lên trời rồi!
Mồ hôi của Mặc Sơ và mồ hôi của Quyền Đế Sâm đều toát ra, hơn nữa còn hợp chung lại một chỗ.
Thật ra, nam nữ dung hòa là một quá trình kỳ diệu, cũng là một quá trình làm cho người ta vui thích.
Quá trình này, giống như một hộp kẹo sặc sỡ, bạn mãi mãi không biết được, viên kẹo mà mỗi lần bạn giơ tay ra lấy có vị gì?
Mồ hôi của Mặc Sơ, nhợt nhạt, tinh tế, dày đặc.
Mồ hôi của Quyền Đế Sâm, to như *** *** ** lên người cô, mà mỗi lần anh đều ước lượng đủ sức, cũng không có làm qua loa cho xong.
Khi anh cưng chiều cô, thì mạnh mẽ nghiêm khắc như lúc anh làm việc, tuyệt đối đúng chỗ, không lề mề, cũng sẽ không làm cho xong.
Mỗi lần Mặc Sơ làm với anh đều phảng phất như trời đất đều vì thế mà trở nên có tình cảm.
Anh làm gì, cũng muốn làm tốt nhất.
Bất kể là làm việc, hay là tình yêu, đều là như vậy.
Trận chiến đầu tiên vào sáng sớm, khi hai bên đều cảm thấy vui vẻ nhễ nhại mồ hôi thì đạt tới cao điểm.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
"Anh không cần ngủ à?" Mặc Sở nghiêng đầu, nhìn anh.
Mồ hôi trên người người đàn ông vẫn chưa khô, thuận theo đường cong tuyệt mỹ chảy xuống hạ lưu, cả người anh vẫn là một chú mãnh hổ cực kỳ có tâm địa dã thú.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Bà Quyền đi làm, ông Quyền ở nhà ngủ, này còn ra thể thống gì?"
Câu này đã chọc cười Mặc Sơ.
Cô nhìn người đàn ông này, cười đến nỗi không thắng được eo: "Người ta đều biết bà Quyền quá dũng mãnh, có dũng mãnh thêm nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, phải không?"
Lúc này, điện thoại của Quyền Đế Sâm reo lên.
Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc thoại đang để trên bàn, sau đó ấn nút nghe: "Nói!"
Mặc Sơ không biết là người nào gọi tới, cô muốn ngồi dậy, tay anh lại vuốt ve từng tấc chỗ eo nhỏ của cô.
Điện thoại là cổ thần gọi tới: "Tổng giám đốc Quyền, Mặc Đại Thăng đã vào phòng cấp cứu, giờ vẫn chưa có kết quả."
"Được!" Từ đầu tới cuối, Quyền Đế Sâm chỉ nói hai chữ.
Anh để điện thoại xuống, sau đó mới nói với Mặc Sơ: "Mặc Đại Thăng vào phòng cấp cứu rồi!"
"Sao lại như vậy?" Mặc Sơ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Quyền Đế Sâm vô cùng trấn định, anh nói: "Ông ta vốn đã liệt nửa người, cho dù đã dùng thuốc tiên tiến nhất, thì chuyển biến cũng không lớn! Ông ta chỉ là bố nuôi của em, em lo cải gi?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Khụ khụ, lái thuyền này không phải lái thuyền kia, cái này phải là tài xế già mới hiểu được.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Mặc Sơ từ tài xế mới, cũng dần trở thành tài xế cũ rồi.
Tất nhiên là cô hiểu ý của anh: "Nhưng mà, anh không mệt à?"
"Em đang hoài nghi thể lực của chồng em à?" Quyền Đế Sâm chống hai tay ở mép giường: "Xem ra, ông xã phải dạy cho em một bài học rồi!"
"Không dám... không dám..." Mặc Sơ tuyệt đối không dám nghi ngờ thể lực của anh, cho dù anh đi làm 36 giờ liên tiếp, anh cũng có thể xử cô, làm đến mức tay chân cô bủn rủn cầu xin tha thứ.
Cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết hoạt hình, lại cộng thêm đã ngủ cả đêm, khuôn mặt nhỏ như nước trong veo, cô trắng nõn xinh đẹp, lúc này, thoạt nhìn trông cô nhỏ hơn tuổi thật.
vietwriter.vn
Anh như mãnh thủ bổ nhào vào dê, để cô ở dưới người anh, cô vừa đáng yêu vừa mềm mại, không ngừng giãy dụa trong lòng anh thì lại càng làm phát tác dã tâm của đàn ông vào buổi sáng.
Mặc Sợ biết, khi anh muốn, đó là muốn thật!
Anh tuyệt không mập mờ, cũng sẽ không cho cô lạt mềm buộc chặt, càng sẽ không đùa cô.
Cô cũng nguyện ý, cô hiến dâng cả thể xác và tinh thần cho anh, cô cho anh cả cơ thể của cô trái tim của cô, để anh đi vào trong cuộc sống của cô, đi vào trong lòng cô.
Người khác nói gì, cô không cần quan tâm.
Bất kể người khác có nghĩ gì, mục đích Quyền Đế Sâm cưới cô là gì, cô chỉ cần giữ vững sợi tâm của mình, cảm nhận sự cưng chiều từ chỗ anh dành cho cô, vậy là đủ rồi.
"Ông xã.." Mặc Sơ ôm cổ anh, hợp hai làm một với anh.
vietwriter.vn
Cô chỉ để ý đến những gì mình nhìn thấy, mình dùng trái tim cảm nhận thấy, đó chính là Quyền Đế Sâm đối xử với cô rất tốt rất tốt."
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người rắp tâm bất lượng, hận không thể chia rẽ bọn họ!
Quyền Đế Sâm cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh cũng cưng chiều cô cực kỳ dũng mãnh: "Bà Quyền, đúng là cô gái ngoan!"
Mặc Sơ thẹn thùng, anh coi cô là cô học sinh lolita à!
Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi được không hả?
Buổi sáng đặc biệt này, cô bị anh sủng lên trời rồi!
Mồ hôi của Mặc Sơ và mồ hôi của Quyền Đế Sâm đều toát ra, hơn nữa còn hợp chung lại một chỗ.
Thật ra, nam nữ dung hòa là một quá trình kỳ diệu, cũng là một quá trình làm cho người ta vui thích.
Quá trình này, giống như một hộp kẹo sặc sỡ, bạn mãi mãi không biết được, viên kẹo mà mỗi lần bạn giơ tay ra lấy có vị gì?
Mồ hôi của Mặc Sơ, nhợt nhạt, tinh tế, dày đặc.
Mồ hôi của Quyền Đế Sâm, to như *** *** ** lên người cô, mà mỗi lần anh đều ước lượng đủ sức, cũng không có làm qua loa cho xong.
Khi anh cưng chiều cô, thì mạnh mẽ nghiêm khắc như lúc anh làm việc, tuyệt đối đúng chỗ, không lề mề, cũng sẽ không làm cho xong.
Mỗi lần Mặc Sơ làm với anh đều phảng phất như trời đất đều vì thế mà trở nên có tình cảm.
Anh làm gì, cũng muốn làm tốt nhất.
Bất kể là làm việc, hay là tình yêu, đều là như vậy.
Trận chiến đầu tiên vào sáng sớm, khi hai bên đều cảm thấy vui vẻ nhễ nhại mồ hôi thì đạt tới cao điểm.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
"Anh không cần ngủ à?" Mặc Sở nghiêng đầu, nhìn anh.
Mồ hôi trên người người đàn ông vẫn chưa khô, thuận theo đường cong tuyệt mỹ chảy xuống hạ lưu, cả người anh vẫn là một chú mãnh hổ cực kỳ có tâm địa dã thú.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Bà Quyền đi làm, ông Quyền ở nhà ngủ, này còn ra thể thống gì?"
Câu này đã chọc cười Mặc Sơ.
Cô nhìn người đàn ông này, cười đến nỗi không thắng được eo: "Người ta đều biết bà Quyền quá dũng mãnh, có dũng mãnh thêm nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, phải không?"
Lúc này, điện thoại của Quyền Đế Sâm reo lên.
Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc thoại đang để trên bàn, sau đó ấn nút nghe: "Nói!"
Mặc Sơ không biết là người nào gọi tới, cô muốn ngồi dậy, tay anh lại vuốt ve từng tấc chỗ eo nhỏ của cô.
Điện thoại là cổ thần gọi tới: "Tổng giám đốc Quyền, Mặc Đại Thăng đã vào phòng cấp cứu, giờ vẫn chưa có kết quả."
"Được!" Từ đầu tới cuối, Quyền Đế Sâm chỉ nói hai chữ.
Anh để điện thoại xuống, sau đó mới nói với Mặc Sơ: "Mặc Đại Thăng vào phòng cấp cứu rồi!"
"Sao lại như vậy?" Mặc Sơ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Quyền Đế Sâm vô cùng trấn định, anh nói: "Ông ta vốn đã liệt nửa người, cho dù đã dùng thuốc tiên tiến nhất, thì chuyển biến cũng không lớn! Ông ta chỉ là bố nuôi của em, em lo cải gi?"
Khụ khụ, lái thuyền này không phải lái thuyền kia, cái này phải là tài xế già mới hiểu được.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Mặc Sơ từ tài xế mới, cũng dần trở thành tài xế cũ rồi.
Tất nhiên là cô hiểu ý của anh: "Nhưng mà, anh không mệt à?"
"Em đang hoài nghi thể lực của chồng em à?" Quyền Đế Sâm chống hai tay ở mép giường: "Xem ra, ông xã phải dạy cho em một bài học rồi!"
"Không dám... không dám..." Mặc Sơ tuyệt đối không dám nghi ngờ thể lực của anh, cho dù anh đi làm 36 giờ liên tiếp, anh cũng có thể xử cô, làm đến mức tay chân cô bủn rủn cầu xin tha thứ.
Cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết hoạt hình, lại cộng thêm đã ngủ cả đêm, khuôn mặt nhỏ như nước trong veo, cô trắng nõn xinh đẹp, lúc này, thoạt nhìn trông cô nhỏ hơn tuổi thật.
vietwriter.vn
Anh như mãnh thủ bổ nhào vào dê, để cô ở dưới người anh, cô vừa đáng yêu vừa mềm mại, không ngừng giãy dụa trong lòng anh thì lại càng làm phát tác dã tâm của đàn ông vào buổi sáng.
Mặc Sợ biết, khi anh muốn, đó là muốn thật!
Anh tuyệt không mập mờ, cũng sẽ không cho cô lạt mềm buộc chặt, càng sẽ không đùa cô.
Cô cũng nguyện ý, cô hiến dâng cả thể xác và tinh thần cho anh, cô cho anh cả cơ thể của cô trái tim của cô, để anh đi vào trong cuộc sống của cô, đi vào trong lòng cô.
Người khác nói gì, cô không cần quan tâm.
Bất kể người khác có nghĩ gì, mục đích Quyền Đế Sâm cưới cô là gì, cô chỉ cần giữ vững sợi tâm của mình, cảm nhận sự cưng chiều từ chỗ anh dành cho cô, vậy là đủ rồi.
"Ông xã.." Mặc Sơ ôm cổ anh, hợp hai làm một với anh.
vietwriter.vn
Cô chỉ để ý đến những gì mình nhìn thấy, mình dùng trái tim cảm nhận thấy, đó chính là Quyền Đế Sâm đối xử với cô rất tốt rất tốt."
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người rắp tâm bất lượng, hận không thể chia rẽ bọn họ!
Quyền Đế Sâm cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh cũng cưng chiều cô cực kỳ dũng mãnh: "Bà Quyền, đúng là cô gái ngoan!"
Mặc Sơ thẹn thùng, anh coi cô là cô học sinh lolita à!
Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi được không hả?
Buổi sáng đặc biệt này, cô bị anh sủng lên trời rồi!
Mồ hôi của Mặc Sơ và mồ hôi của Quyền Đế Sâm đều toát ra, hơn nữa còn hợp chung lại một chỗ.
Thật ra, nam nữ dung hòa là một quá trình kỳ diệu, cũng là một quá trình làm cho người ta vui thích.
Quá trình này, giống như một hộp kẹo sặc sỡ, bạn mãi mãi không biết được, viên kẹo mà mỗi lần bạn giơ tay ra lấy có vị gì?
Mồ hôi của Mặc Sơ, nhợt nhạt, tinh tế, dày đặc.
Mồ hôi của Quyền Đế Sâm, to như *** *** ** lên người cô, mà mỗi lần anh đều ước lượng đủ sức, cũng không có làm qua loa cho xong.
Khi anh cưng chiều cô, thì mạnh mẽ nghiêm khắc như lúc anh làm việc, tuyệt đối đúng chỗ, không lề mề, cũng sẽ không làm cho xong.
Mỗi lần Mặc Sơ làm với anh đều phảng phất như trời đất đều vì thế mà trở nên có tình cảm.
Anh làm gì, cũng muốn làm tốt nhất.
Bất kể là làm việc, hay là tình yêu, đều là như vậy.
Trận chiến đầu tiên vào sáng sớm, khi hai bên đều cảm thấy vui vẻ nhễ nhại mồ hôi thì đạt tới cao điểm.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
"Anh không cần ngủ à?" Mặc Sở nghiêng đầu, nhìn anh.
Mồ hôi trên người người đàn ông vẫn chưa khô, thuận theo đường cong tuyệt mỹ chảy xuống hạ lưu, cả người anh vẫn là một chú mãnh hổ cực kỳ có tâm địa dã thú.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Bà Quyền đi làm, ông Quyền ở nhà ngủ, này còn ra thể thống gì?"
Câu này đã chọc cười Mặc Sơ.
Cô nhìn người đàn ông này, cười đến nỗi không thắng được eo: "Người ta đều biết bà Quyền quá dũng mãnh, có dũng mãnh thêm nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, phải không?"
Lúc này, điện thoại của Quyền Đế Sâm reo lên.
Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc thoại đang để trên bàn, sau đó ấn nút nghe: "Nói!"
Mặc Sơ không biết là người nào gọi tới, cô muốn ngồi dậy, tay anh lại vuốt ve từng tấc chỗ eo nhỏ của cô.
Điện thoại là cổ thần gọi tới: "Tổng giám đốc Quyền, Mặc Đại Thăng đã vào phòng cấp cứu, giờ vẫn chưa có kết quả."
"Được!" Từ đầu tới cuối, Quyền Đế Sâm chỉ nói hai chữ.
Anh để điện thoại xuống, sau đó mới nói với Mặc Sơ: "Mặc Đại Thăng vào phòng cấp cứu rồi!"
"Sao lại như vậy?" Mặc Sơ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Quyền Đế Sâm vô cùng trấn định, anh nói: "Ông ta vốn đã liệt nửa người, cho dù đã dùng thuốc tiên tiến nhất, thì chuyển biến cũng không lớn! Ông ta chỉ là bố nuôi của em, em lo cải gi?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Khụ khụ, lái thuyền này không phải lái thuyền kia, cái này phải là tài xế già mới hiểu được.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Mặc Sơ từ tài xế mới, cũng dần trở thành tài xế cũ rồi.
Tất nhiên là cô hiểu ý của anh: "Nhưng mà, anh không mệt à?"
"Em đang hoài nghi thể lực của chồng em à?" Quyền Đế Sâm chống hai tay ở mép giường: "Xem ra, ông xã phải dạy cho em một bài học rồi!"
"Không dám... không dám..." Mặc Sơ tuyệt đối không dám nghi ngờ thể lực của anh, cho dù anh đi làm 36 giờ liên tiếp, anh cũng có thể xử cô, làm đến mức tay chân cô bủn rủn cầu xin tha thứ.
Cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết hoạt hình, lại cộng thêm đã ngủ cả đêm, khuôn mặt nhỏ như nước trong veo, cô trắng nõn xinh đẹp, lúc này, thoạt nhìn trông cô nhỏ hơn tuổi thật.
vietwriter.vn
Anh như mãnh thủ bổ nhào vào dê, để cô ở dưới người anh, cô vừa đáng yêu vừa mềm mại, không ngừng giãy dụa trong lòng anh thì lại càng làm phát tác dã tâm của đàn ông vào buổi sáng.
Mặc Sợ biết, khi anh muốn, đó là muốn thật!
Anh tuyệt không mập mờ, cũng sẽ không cho cô lạt mềm buộc chặt, càng sẽ không đùa cô.
Cô cũng nguyện ý, cô hiến dâng cả thể xác và tinh thần cho anh, cô cho anh cả cơ thể của cô trái tim của cô, để anh đi vào trong cuộc sống của cô, đi vào trong lòng cô.
Người khác nói gì, cô không cần quan tâm.
Bất kể người khác có nghĩ gì, mục đích Quyền Đế Sâm cưới cô là gì, cô chỉ cần giữ vững sợi tâm của mình, cảm nhận sự cưng chiều từ chỗ anh dành cho cô, vậy là đủ rồi.
"Ông xã.." Mặc Sơ ôm cổ anh, hợp hai làm một với anh.
vietwriter.vn
Cô chỉ để ý đến những gì mình nhìn thấy, mình dùng trái tim cảm nhận thấy, đó chính là Quyền Đế Sâm đối xử với cô rất tốt rất tốt."
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người rắp tâm bất lượng, hận không thể chia rẽ bọn họ!
Quyền Đế Sâm cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh cũng cưng chiều cô cực kỳ dũng mãnh: "Bà Quyền, đúng là cô gái ngoan!"
Mặc Sơ thẹn thùng, anh coi cô là cô học sinh lolita à!
Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi được không hả?
Buổi sáng đặc biệt này, cô bị anh sủng lên trời rồi!
Mồ hôi của Mặc Sơ và mồ hôi của Quyền Đế Sâm đều toát ra, hơn nữa còn hợp chung lại một chỗ.
Thật ra, nam nữ dung hòa là một quá trình kỳ diệu, cũng là một quá trình làm cho người ta vui thích.
Quá trình này, giống như một hộp kẹo sặc sỡ, bạn mãi mãi không biết được, viên kẹo mà mỗi lần bạn giơ tay ra lấy có vị gì?
Mồ hôi của Mặc Sơ, nhợt nhạt, tinh tế, dày đặc.
Mồ hôi của Quyền Đế Sâm, to như *** *** ** lên người cô, mà mỗi lần anh đều ước lượng đủ sức, cũng không có làm qua loa cho xong.
Khi anh cưng chiều cô, thì mạnh mẽ nghiêm khắc như lúc anh làm việc, tuyệt đối đúng chỗ, không lề mề, cũng sẽ không làm cho xong.
Mỗi lần Mặc Sơ làm với anh đều phảng phất như trời đất đều vì thế mà trở nên có tình cảm.
Anh làm gì, cũng muốn làm tốt nhất.
Bất kể là làm việc, hay là tình yêu, đều là như vậy.
Trận chiến đầu tiên vào sáng sớm, khi hai bên đều cảm thấy vui vẻ nhễ nhại mồ hôi thì đạt tới cao điểm.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
"Anh không cần ngủ à?" Mặc Sở nghiêng đầu, nhìn anh.
Mồ hôi trên người người đàn ông vẫn chưa khô, thuận theo đường cong tuyệt mỹ chảy xuống hạ lưu, cả người anh vẫn là một chú mãnh hổ cực kỳ có tâm địa dã thú.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Bà Quyền đi làm, ông Quyền ở nhà ngủ, này còn ra thể thống gì?"
Câu này đã chọc cười Mặc Sơ.
Cô nhìn người đàn ông này, cười đến nỗi không thắng được eo: "Người ta đều biết bà Quyền quá dũng mãnh, có dũng mãnh thêm nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, phải không?"
Lúc này, điện thoại của Quyền Đế Sâm reo lên.
Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc thoại đang để trên bàn, sau đó ấn nút nghe: "Nói!"
Mặc Sơ không biết là người nào gọi tới, cô muốn ngồi dậy, tay anh lại vuốt ve từng tấc chỗ eo nhỏ của cô.
Điện thoại là cổ thần gọi tới: "Tổng giám đốc Quyền, Mặc Đại Thăng đã vào phòng cấp cứu, giờ vẫn chưa có kết quả."
"Được!" Từ đầu tới cuối, Quyền Đế Sâm chỉ nói hai chữ.
Anh để điện thoại xuống, sau đó mới nói với Mặc Sơ: "Mặc Đại Thăng vào phòng cấp cứu rồi!"
"Sao lại như vậy?" Mặc Sơ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Quyền Đế Sâm vô cùng trấn định, anh nói: "Ông ta vốn đã liệt nửa người, cho dù đã dùng thuốc tiên tiến nhất, thì chuyển biến cũng không lớn! Ông ta chỉ là bố nuôi của em, em lo cải gi?"
Khụ khụ, lái thuyền này không phải lái thuyền kia, cái này phải là tài xế già mới hiểu được.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Mặc Sơ từ tài xế mới, cũng dần trở thành tài xế cũ rồi.
Tất nhiên là cô hiểu ý của anh: "Nhưng mà, anh không mệt à?"
"Em đang hoài nghi thể lực của chồng em à?" Quyền Đế Sâm chống hai tay ở mép giường: "Xem ra, ông xã phải dạy cho em một bài học rồi!"
"Không dám... không dám..." Mặc Sơ tuyệt đối không dám nghi ngờ thể lực của anh, cho dù anh đi làm 36 giờ liên tiếp, anh cũng có thể xử cô, làm đến mức tay chân cô bủn rủn cầu xin tha thứ.
Cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết hoạt hình, lại cộng thêm đã ngủ cả đêm, khuôn mặt nhỏ như nước trong veo, cô trắng nõn xinh đẹp, lúc này, thoạt nhìn trông cô nhỏ hơn tuổi thật.
vietwriter.vn
Anh như mãnh thủ bổ nhào vào dê, để cô ở dưới người anh, cô vừa đáng yêu vừa mềm mại, không ngừng giãy dụa trong lòng anh thì lại càng làm phát tác dã tâm của đàn ông vào buổi sáng.
Mặc Sợ biết, khi anh muốn, đó là muốn thật!
Anh tuyệt không mập mờ, cũng sẽ không cho cô lạt mềm buộc chặt, càng sẽ không đùa cô.
Cô cũng nguyện ý, cô hiến dâng cả thể xác và tinh thần cho anh, cô cho anh cả cơ thể của cô trái tim của cô, để anh đi vào trong cuộc sống của cô, đi vào trong lòng cô.
Người khác nói gì, cô không cần quan tâm.
Bất kể người khác có nghĩ gì, mục đích Quyền Đế Sâm cưới cô là gì, cô chỉ cần giữ vững sợi tâm của mình, cảm nhận sự cưng chiều từ chỗ anh dành cho cô, vậy là đủ rồi.
"Ông xã.." Mặc Sơ ôm cổ anh, hợp hai làm một với anh.
vietwriter.vn
Cô chỉ để ý đến những gì mình nhìn thấy, mình dùng trái tim cảm nhận thấy, đó chính là Quyền Đế Sâm đối xử với cô rất tốt rất tốt."
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người rắp tâm bất lượng, hận không thể chia rẽ bọn họ!
Quyền Đế Sâm cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, anh cũng cưng chiều cô cực kỳ dũng mãnh: "Bà Quyền, đúng là cô gái ngoan!"
Mặc Sơ thẹn thùng, anh coi cô là cô học sinh lolita à!
Cô đã là người phụ nữ trưởng thành rồi được không hả?
Buổi sáng đặc biệt này, cô bị anh sủng lên trời rồi!
Mồ hôi của Mặc Sơ và mồ hôi của Quyền Đế Sâm đều toát ra, hơn nữa còn hợp chung lại một chỗ.
Thật ra, nam nữ dung hòa là một quá trình kỳ diệu, cũng là một quá trình làm cho người ta vui thích.
Quá trình này, giống như một hộp kẹo sặc sỡ, bạn mãi mãi không biết được, viên kẹo mà mỗi lần bạn giơ tay ra lấy có vị gì?
Mồ hôi của Mặc Sơ, nhợt nhạt, tinh tế, dày đặc.
Mồ hôi của Quyền Đế Sâm, to như *** *** ** lên người cô, mà mỗi lần anh đều ước lượng đủ sức, cũng không có làm qua loa cho xong.
Khi anh cưng chiều cô, thì mạnh mẽ nghiêm khắc như lúc anh làm việc, tuyệt đối đúng chỗ, không lề mề, cũng sẽ không làm cho xong.
Mỗi lần Mặc Sơ làm với anh đều phảng phất như trời đất đều vì thế mà trở nên có tình cảm.
Anh làm gì, cũng muốn làm tốt nhất.
Bất kể là làm việc, hay là tình yêu, đều là như vậy.
Trận chiến đầu tiên vào sáng sớm, khi hai bên đều cảm thấy vui vẻ nhễ nhại mồ hôi thì đạt tới cao điểm.
Mặc Sơ tựa vào lòng anh, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đi làm rồi.
"Anh không cần ngủ à?" Mặc Sở nghiêng đầu, nhìn anh.
Mồ hôi trên người người đàn ông vẫn chưa khô, thuận theo đường cong tuyệt mỹ chảy xuống hạ lưu, cả người anh vẫn là một chú mãnh hổ cực kỳ có tâm địa dã thú.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Bà Quyền đi làm, ông Quyền ở nhà ngủ, này còn ra thể thống gì?"
Câu này đã chọc cười Mặc Sơ.
Cô nhìn người đàn ông này, cười đến nỗi không thắng được eo: "Người ta đều biết bà Quyền quá dũng mãnh, có dũng mãnh thêm nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, phải không?"
Lúc này, điện thoại của Quyền Đế Sâm reo lên.
Anh đưa tay ra cầm lấy chiếc thoại đang để trên bàn, sau đó ấn nút nghe: "Nói!"
Mặc Sơ không biết là người nào gọi tới, cô muốn ngồi dậy, tay anh lại vuốt ve từng tấc chỗ eo nhỏ của cô.
Điện thoại là cổ thần gọi tới: "Tổng giám đốc Quyền, Mặc Đại Thăng đã vào phòng cấp cứu, giờ vẫn chưa có kết quả."
"Được!" Từ đầu tới cuối, Quyền Đế Sâm chỉ nói hai chữ.
Anh để điện thoại xuống, sau đó mới nói với Mặc Sơ: "Mặc Đại Thăng vào phòng cấp cứu rồi!"
"Sao lại như vậy?" Mặc Sơ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Quyền Đế Sâm vô cùng trấn định, anh nói: "Ông ta vốn đã liệt nửa người, cho dù đã dùng thuốc tiên tiến nhất, thì chuyển biến cũng không lớn! Ông ta chỉ là bố nuôi của em, em lo cải gi?"
vietwriter.vn vietwriter.vn