Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh biết.” Mặc Sơ nói. “Mặc dù em không hiểu luật pháp, thế nhưng cũng hiểu không thể tự mình điều tra giám định AND của con người khác.


Sân quần vợt.


Mặc Sơ nhìn thấy cậu bé này đang đánh tennis, cậu ta tên là Thiệu Vĩ Trạch, năm nay mười tám tuổi, là sinh viên đại học Cambridge của London.


Quả nhiên, sống ở nhà ai, đại học này cũng là trường nổi tiếng.



Suy nghĩ một chút, cậu con nuôi Mạc Tử Mãnh cũng chỉ học tại một trường cao đẳng bình thường trong nước, thế nên, thân thế chênh lệch, thật sự không thể thay đổi.


Sau khi Thiệu Vĩ Trạch đánh tennis xong, cậu ta dùng khăn lông màu trắng lau mồ hôi, Mặc SƠ vội vàng đi tới cầm lấy.


Cô trở về đến nhà, lại lấy khăn lông của bố mẹ nuôi, cùng nhau mang đi. Ban đầu là đưa cho Cố Mộc Thành xét nghiệm, kết quả Ngô Y Mỹ lại gọi điện cho cô.


“Bà Quyền, cô đã gửi mẫu của mình chưa?” Ngô Y Mỹ hỏi cô.


Mặc Sơ có chút kỳ quái: “Bác sĩ Ngô, mẫu gi?”


“Chính là mẫu của đứa bé kia và bố mẹ nuôi của cô.” Giọng nói của Ngô Y Mỹ có hơi gấp gáp: “Cô mau mang tới làm xét nghiệm đi.”




Mặc Sơ cho là Quyền Đế Sâm phân phó, cô cũng không cầm tới chỗ của Cố Mộc Thành nữa, mà đưa cho Ngô Y Mỹ.


“Sau khi có kết quả, tôi sẽ thông báo cho cô biết.” Ngô Y Mỹ nói: “Bà Quyền, cô về trước đi.”


“Được, cảm ơn” Mặc Sợ bận rộn cả ngày, cô cũng lập tức trở về nhà với Quyền Đế Sâm, bởi vì có anh, cô mới có thể tiến triển thuận lợi như thế.


Trong bệnh viện.


Ngô Y Mỹ run rẩy đưa mẫu vào phòng xét nghiệm, cô trở về phòng làm việc của bác sĩ, vội vàng gọi một cuộc điện thoại: “Con trai của tôi đầu, để nó nói chuyện với tôi một câu đi.”


“Mẹ” Con trai của cô ta sợ khóc: “Mẹ mau cứu con.”


“Con yên tâm, mẹ sẽ cứu con.” Ngô Y Mỹ vội vàng nói.


Lúc này, giọng nói của Tô Cát Long truyền tới: “Cô làm theo lời tôi, đương nhiên tôi sẽ thả con trai của cô ra. Cô dám giở thủ đoạn bịp bợm, thứ lần sau cô nhận được cũng không phải


một miếng da trên tay con cô đâu mà là một cái tay”


“Không được, dù thế nào đi nữa” Ngô Y Mỹ vừa khóc vừa nói: “Tôi sẽ không báo cảnh sát, tôi cũng sẽ không nói cho ai biết, tôi sẽ làm theo những gì anh nói, nói với bà Quyền kết quả xét nghiệm. Anh nhất định không được làm tổn thương con trai tôi, nó còn nhỏ.”


Lúc Tô Cát Long biết Mặc Sơ lấy khăn của Thiệu Vĩ Trạch đi làm xét nghiệm ADN, anh ta nhanh chóng khống chế con trai của Ngô Y MỸ, hơn nữa lúc Ngô Y Mỹ không chịu hợp tác, anh ta cắt một miếng da trên tay cậu bé.


Sau khi Mặc Sơ lấy được báo cáo xét nghiệm ADN, cô đi đến bệnh viện, mở xem với Trần Chân Dao: “Mẹ, con đã tìm người quen làm xét nghiệm ADN, đây là kết quả, con vẫn chưa xem.”


Mặc Chiêu Đệ ở bên cạnh châm chọc nói: “Không cần xem, chắc chắn không phù hợp.”


“Sao con lại nói chuyện như thế” Trần Chân Dao trừng mắt với Mặc Chiêu Đệ.


Mặc Chiêu Đệ nói: “Đương nhiên rồi, người ta học trường gì, đại học Cambridge của London. Tử Mạnh nhà mẹ học trường gì, chỉ là một trường cao đẳng bình thường. Thân phận như thế, chênh lệch hàng chục nghìn dặm. Mẹ à, cho dù mẹ muốn con trai đến điên rồi thì người khác cũng không thể là Tử Mạnh thật sự của mẹ.”


Trần Chân Dao tức giận nói: "Con ngoại trừ cho người khác một gáo nước lạnh thì còn làm được cái gì?”


Mặc Chiêu Đệ không nhịn được nói: “Mở ra xem đi.”


Trần Chân Doa mở ra, quả nhiên kết quả là không phù hợp.


Mặc Sơ nhìn một cái, cô cũng không nhớ được dáng vẻ của Mạc Tử Mãnh, cho dù có thật sự không phù hợp thì cũng không có cách nào.


Mỗi người mẹ trên đời này đều hy vọng có thể tìm được con trai ruột của mình, bà ta cũng giống như thế.


Giả sử, nếu không tìm thấy con trai của bà ta thế thì bà ta cũng sẽ dùng hết sức lực cả đời này để đi tìm.


Hơn nữa, mỗi một lần đều mang theo hy vọng.


“Mẹ, chỉ cần chúng ta không buông bỏ, cuối cùng cũng có một ngày, Tử Mạnh trở về bên cạnh chúng ta.” Mặc Sơ an ủi bà ta.


Trần Chân Dao thở dài một tiếng: “Mẹ sợ ba con không chờ được đến ngày đó.”


“Sẽ không đâu mẹ.” Mặc Sơ nhẹ giọng nói: “Để Sâm nói, anh ấy sẽ tìm bác sĩ tốt nhất khám bệnh cho bố, mẹ cũng đừng quá lo lắng”


Mặc Chiêu Đệ lại hừ một tiếng: “Mày cũng do gặp may nên mới có thể gả cho Quyền Đế Sâm”


Mặc Sơ cũng cảm thấy thế.


Xem như Quyền Đế Sâm cưới cô chỉ là do nhu cầu của anh, thế nhưng anh cho cô cũng rất nhiều.


“Đúng rồi, Sơ Sơ, con cảm thấy thị trưởng Cố là người như thế nào?” Trần Chân Dao hỏi cô.


“Thị trưởng Cố rất tốt.” Mặc Sơ nói: “Gần gũi với người dân, hơn nữa còn hiền hòa, vô cùng tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK