Sau khi Mặc Sơ lái xe tới công ty, cô ngồi xuống làm việc một lúc, lúc sau cô nhận được điện thoại của Cố Vãn Vãn.
"Chào buổi sáng, Vãn Vãn!" Mặc Sơ chào cô ấy.
Cố Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu của cô ấy giống như lúc thường, cô ấy hơi lo lắng bất an hỏi: "Sơ SƠ, có phải cậu và anh Sâm..."
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, cô cũng thản nhiên nói: "Gần đây, bọn tớ đang cãi nhau! Vãn Vãn, cậu mang thai, cậu đừng lo nghĩ về những chuyện này, mang thai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, như thế cục cưng ra đời mới vui vẻ hoạt bát!"
Cố Vãn Vãn thở dài: "Sơ Sơ, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không lo lắng cho cậu thì tôi lo lắng cho ai? Giữa các cậu không thể hòa hảo được à? Không thể tiếp tục nữa thật sao?"
Mặc Sơ sửng sốt, Quyền Đế Sâm không chịu buông tay, còn trong lòng cô thì vẫn có một khúc mắt!
Cô không biết có phải người phụ nữ khác rất hào phóng hay không, cô chính là người lòng dạ hẹp hòi đấy!
vietwriter.vn
Đối với chuyện Quyền Đế Sâm giấu cô đối phó với nhà họ Mặc, cô tỏ ý cô hiểu được, nhưng cô không tha thứ.
Hiểu những hành động của anh là một chuyện!
Tha thứ cho mọi hành động của anh lại là một chuyện khác!
"Vãn Vãn, tôi cũng không biết..." Mặc Sơ lắc đầu.
Trận giằng co này, cô cũng không biết sẽ duy trì đến lúc nào, có thể là đợi anh đối phó nhà họ Mộ xong nhỉ!
.
Thù hận của anh buông xuống hết, có phải anh có thể tiếp tục vui vẻ ở bên cô không? Hay là kết thúc đoạn hôn nhân này?
Cố Vãn Vãn nghe thấy cảm xúc của Mặc SƠ sa sút, cô ấy cũng không dễ chịu: "Sơ SƠ, cậu chăm sóc tốt cho bản thân! Tôi cũng không tiện đi ra ngoài thăm cậu."
vietwriter.vn
"Cậu không cần đi ra ngoài thăm tôi!" Mặc Sơ Vội vàng nói: "Cậu cũng chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Tôi không sao, cậu đừng lo, tôi làm việc trước đã, cúp nhé!"
Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, tâm trạng của cô vẫn lên xuống như thủy triều.
Cô lại an ủi mình, đợi thêm một thời gian nữa, có phải cô có thể tha thứ cho Quyền Đế Sâm, tha thứ cho mình không!
Đúng lúc cô đang cố gắng bình ổn tâm trạng, có một người phụ nữ đi vào.
"Cô là cô Mặc nhỉ! Tôi là hâm mộ mà tới, tôi muốn mời cô tìm một đối tượng cho tôi!" Cô ta tự giới thiệu: "Tôi tên là Vi Phương, năm nay 23 tuổi, tôi là y tá, tôi muốn tìm một bác sĩ!"
Mặc Sợ gác lại suy nghĩ trong lòng, cô hơi tò mò hỏi: "Bệnh viện các cô cũng có rất nhiều bác sĩ nam mà? Tại sao phải bỏ gần tìm xa cơ chứ? Làm việ cùng nhau cũng có rất nhiều chỗ tốt!"
Lúc này, Vi Phương có hơi xấu hổ nói: "Tôi thích phụ nữ!!"
Mặc Sơ: "..."
Cô cũng là người hiện đại, cô cũng không có ý kỳ thị đối với xu hướng tình dục của con người, chỉ là cô hơi bất ngờ thôi.
"Cô Mặc, khó lắm à?" Vi Phương nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Mặc Sơ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Chỉ có điều công ty chúng tôi chưa có mục nội dung này, cô Vi, rất xin lỗi, chúng tôi không làm được yêu cầu của cô!"
Vi Phương cũng không có nói thêm gì nữa, cô ta chỉ đứng dậy: "Cô Mặc, làm phiền rồi."
Cô ta nói xong, liền đi ra ngoài.
Mặc Sở day day huyệt thái dương, cô hơi mệt mỏi.
Thế giới vốn chính là vô cùng kì quặc, bất kỳ ai thích cái gì, đều là chuyện bình thường nhỉ!
Sau khi Mặc Satan làm, cô ra bãi đỗ xe lấy xe.
Bởi vì cô đã làm thêm một lúc, nên lúc này bãi đỗ xe khá ít người.
Đột nhiên, bên cạnh xe cô có một người phụ nữ đang ngồi chồm hổm, khi người phụ nữ này ngẩng đầu lên, Mặc Sơ hơi ngạc nhiên: "Cô Vi."
Vi Phương hơi xấu hổ: "Cô Mặc, tôi có thể mời cô giúp tôi nhìn xem bạn của tôi thế nào không?"
"Cô có bạn rồi à?" Mặc Sơ nhìn cô ta.
Vi Phương đỏ mặt: "Phải, hôm nay đi đến công ty các cô, vốn định mời cô bắc cầu giới thiệu..."
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Xa không? Có cần lái xe không?"
"Không cần đâu!" Vi Phương nói: "Qua mấy ngõ nhỏ là tới rồi."
Mặc Sợ bỏ chìa khóa xe vào trong túi, cô và Vi Phương cùng đi qua mấy con đường.
Vi Phương dừng trước của một phòng khám nhỏ: "Chính là chỗ này."
"Chúng ta đi vào nhé!" Mặc SỢ gật đầu.
Khi hai người đẩy cửa đi vào thì một chậu nước hất lên đầu hai người.
Mặc Sơ lập tức phản ứng lại, cô biết có khả năng đây là một cái bẫy, cô lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng mà, Vi Phương và một người phụ nữ khác đã tiến lên, hai người cùng ấn cô xuống đất!
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Sơ chính là nghĩ đến Long Yên.
Bởi vì Long Yên từng nói, cô ta sẽ không tha cho Mặc Sơ.
Hơn nữa nước này còn có tác dụng làm cho người ta choáng váng, cô lờ mờ cảm nhận được là... Diệp Tử!
Sau khi Mặc Sơ đã hôn mê, Diệp Tử dặn Vi Phương: "Khiêng cô ta vào trong giường bệnh."
Bởi vì phòng khám nhỏ đang tạm ngưng, Vi Phương phụ trách trông coi, vì thế liền trở thành nơi phạm tội.
Diệp Tử lấy điện thoại của Mặc Sơ ra, gọi cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, anh ta thấy là cuộc gọi của Mặc Sở, thì đặc biệt vui mừng: "Mặc Sơ, cô có muốn cùng đi uống rượu, ăn xiên."
"Được!" Giọng nói âm u của Diệp Tử truyền tới.
"Sao lại là cô?" Cố Mộc Thành cảm thấy nổi da gà: "Mặc Sơ đâu?"
Diệp Tử bật cười, giọng nói cực kỳ quỷ quái: "Đương nhiên là đang ở trên tay tôi! Cố Mộc Thành, anh mang một trăm vạn tới, tôi sẽ giao Mặc Sơ cho anh!"
Công ty tổ chức hôn lễ.
Sau khi Mặc Sơ lái xe tới công ty, cô ngồi xuống làm việc một lúc, lúc sau cô nhận được điện thoại của Cố Vãn Vãn.
"Chào buổi sáng, Vãn Vãn!" Mặc Sơ chào cô ấy.
Cố Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu của cô ấy giống như lúc thường, cô ấy hơi lo lắng bất an hỏi: "Sơ SƠ, có phải cậu và anh Sâm..."
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, cô cũng thản nhiên nói: "Gần đây, bọn tớ đang cãi nhau! Vãn Vãn, cậu mang thai, cậu đừng lo nghĩ về những chuyện này, mang thai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, như thế cục cưng ra đời mới vui vẻ hoạt bát!"
Cố Vãn Vãn thở dài: "Sơ Sơ, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không lo lắng cho cậu thì tôi lo lắng cho ai? Giữa các cậu không thể hòa hảo được à? Không thể tiếp tục nữa thật sao?"
Mặc Sơ sửng sốt, Quyền Đế Sâm không chịu buông tay, còn trong lòng cô thì vẫn có một khúc mắt!
Cô không biết có phải người phụ nữ khác rất hào phóng hay không, cô chính là người lòng dạ hẹp hòi đấy!
vietwriter.vn
Đối với chuyện Quyền Đế Sâm giấu cô đối phó với nhà họ Mặc, cô tỏ ý cô hiểu được, nhưng cô không tha thứ.
Hiểu những hành động của anh là một chuyện!
Tha thứ cho mọi hành động của anh lại là một chuyện khác!
"Vãn Vãn, tôi cũng không biết..." Mặc Sơ lắc đầu.
Trận giằng co này, cô cũng không biết sẽ duy trì đến lúc nào, có thể là đợi anh đối phó nhà họ Mộ xong nhỉ!
.
Thù hận của anh buông xuống hết, có phải anh có thể tiếp tục vui vẻ ở bên cô không? Hay là kết thúc đoạn hôn nhân này?
Cố Vãn Vãn nghe thấy cảm xúc của Mặc SƠ sa sút, cô ấy cũng không dễ chịu: "Sơ SƠ, cậu chăm sóc tốt cho bản thân! Tôi cũng không tiện đi ra ngoài thăm cậu."
vietwriter.vn
"Cậu không cần đi ra ngoài thăm tôi!" Mặc Sơ Vội vàng nói: "Cậu cũng chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Tôi không sao, cậu đừng lo, tôi làm việc trước đã, cúp nhé!"
Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, tâm trạng của cô vẫn lên xuống như thủy triều.
Cô lại an ủi mình, đợi thêm một thời gian nữa, có phải cô có thể tha thứ cho Quyền Đế Sâm, tha thứ cho mình không!
Đúng lúc cô đang cố gắng bình ổn tâm trạng, có một người phụ nữ đi vào.
"Cô là cô Mặc nhỉ! Tôi là hâm mộ mà tới, tôi muốn mời cô tìm một đối tượng cho tôi!" Cô ta tự giới thiệu: "Tôi tên là Vi Phương, năm nay 23 tuổi, tôi là y tá, tôi muốn tìm một bác sĩ!"
Mặc Sợ gác lại suy nghĩ trong lòng, cô hơi tò mò hỏi: "Bệnh viện các cô cũng có rất nhiều bác sĩ nam mà? Tại sao phải bỏ gần tìm xa cơ chứ? Làm việ cùng nhau cũng có rất nhiều chỗ tốt!"
Lúc này, Vi Phương có hơi xấu hổ nói: "Tôi thích phụ nữ!!"
Mặc Sơ: "..."
Cô cũng là người hiện đại, cô cũng không có ý kỳ thị đối với xu hướng tình dục của con người, chỉ là cô hơi bất ngờ thôi.
"Cô Mặc, khó lắm à?" Vi Phương nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Mặc Sơ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Chỉ có điều công ty chúng tôi chưa có mục nội dung này, cô Vi, rất xin lỗi, chúng tôi không làm được yêu cầu của cô!"
Vi Phương cũng không có nói thêm gì nữa, cô ta chỉ đứng dậy: "Cô Mặc, làm phiền rồi."
Cô ta nói xong, liền đi ra ngoài.
Mặc Sở day day huyệt thái dương, cô hơi mệt mỏi.
Thế giới vốn chính là vô cùng kì quặc, bất kỳ ai thích cái gì, đều là chuyện bình thường nhỉ!
Sau khi Mặc Satan làm, cô ra bãi đỗ xe lấy xe.
Bởi vì cô đã làm thêm một lúc, nên lúc này bãi đỗ xe khá ít người.
Đột nhiên, bên cạnh xe cô có một người phụ nữ đang ngồi chồm hổm, khi người phụ nữ này ngẩng đầu lên, Mặc Sơ hơi ngạc nhiên: "Cô Vi."
Vi Phương hơi xấu hổ: "Cô Mặc, tôi có thể mời cô giúp tôi nhìn xem bạn của tôi thế nào không?"
"Cô có bạn rồi à?" Mặc Sơ nhìn cô ta.
Vi Phương đỏ mặt: "Phải, hôm nay đi đến công ty các cô, vốn định mời cô bắc cầu giới thiệu..."
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Xa không? Có cần lái xe không?"
"Không cần đâu!" Vi Phương nói: "Qua mấy ngõ nhỏ là tới rồi."
Mặc Sợ bỏ chìa khóa xe vào trong túi, cô và Vi Phương cùng đi qua mấy con đường.
Vi Phương dừng trước của một phòng khám nhỏ: "Chính là chỗ này."
"Chúng ta đi vào nhé!" Mặc SỢ gật đầu.
Khi hai người đẩy cửa đi vào thì một chậu nước hất lên đầu hai người.
Mặc Sơ lập tức phản ứng lại, cô biết có khả năng đây là một cái bẫy, cô lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng mà, Vi Phương và một người phụ nữ khác đã tiến lên, hai người cùng ấn cô xuống đất!
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Sơ chính là nghĩ đến Long Yên.
Bởi vì Long Yên từng nói, cô ta sẽ không tha cho Mặc Sơ.
Hơn nữa nước này còn có tác dụng làm cho người ta choáng váng, cô lờ mờ cảm nhận được là... Diệp Tử!
Sau khi Mặc Sơ đã hôn mê, Diệp Tử dặn Vi Phương: "Khiêng cô ta vào trong giường bệnh."
Bởi vì phòng khám nhỏ đang tạm ngưng, Vi Phương phụ trách trông coi, vì thế liền trở thành nơi phạm tội.
Diệp Tử lấy điện thoại của Mặc Sơ ra, gọi cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, anh ta thấy là cuộc gọi của Mặc Sở, thì đặc biệt vui mừng: "Mặc Sơ, cô có muốn cùng đi uống rượu, ăn xiên."
"Được!" Giọng nói âm u của Diệp Tử truyền tới.
"Sao lại là cô?" Cố Mộc Thành cảm thấy nổi da gà: "Mặc Sơ đâu?"
Diệp Tử bật cười, giọng nói cực kỳ quỷ quái: "Đương nhiên là đang ở trên tay tôi! Cố Mộc Thành, anh mang một trăm vạn tới, tôi sẽ giao Mặc Sơ cho anh!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Công ty tổ chức hôn lễ.
Sau khi Mặc Sơ lái xe tới công ty, cô ngồi xuống làm việc một lúc, lúc sau cô nhận được điện thoại của Cố Vãn Vãn.
"Chào buổi sáng, Vãn Vãn!" Mặc Sơ chào cô ấy.
Cố Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu của cô ấy giống như lúc thường, cô ấy hơi lo lắng bất an hỏi: "Sơ SƠ, có phải cậu và anh Sâm..."
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, cô cũng thản nhiên nói: "Gần đây, bọn tớ đang cãi nhau! Vãn Vãn, cậu mang thai, cậu đừng lo nghĩ về những chuyện này, mang thai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, như thế cục cưng ra đời mới vui vẻ hoạt bát!"
Cố Vãn Vãn thở dài: "Sơ Sơ, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không lo lắng cho cậu thì tôi lo lắng cho ai? Giữa các cậu không thể hòa hảo được à? Không thể tiếp tục nữa thật sao?"
Mặc Sơ sửng sốt, Quyền Đế Sâm không chịu buông tay, còn trong lòng cô thì vẫn có một khúc mắt!
Cô không biết có phải người phụ nữ khác rất hào phóng hay không, cô chính là người lòng dạ hẹp hòi đấy!
vietwriter.vn
Đối với chuyện Quyền Đế Sâm giấu cô đối phó với nhà họ Mặc, cô tỏ ý cô hiểu được, nhưng cô không tha thứ.
Hiểu những hành động của anh là một chuyện!
Tha thứ cho mọi hành động của anh lại là một chuyện khác!
"Vãn Vãn, tôi cũng không biết..." Mặc Sơ lắc đầu.
Trận giằng co này, cô cũng không biết sẽ duy trì đến lúc nào, có thể là đợi anh đối phó nhà họ Mộ xong nhỉ!
.
Thù hận của anh buông xuống hết, có phải anh có thể tiếp tục vui vẻ ở bên cô không? Hay là kết thúc đoạn hôn nhân này?
Cố Vãn Vãn nghe thấy cảm xúc của Mặc SƠ sa sút, cô ấy cũng không dễ chịu: "Sơ SƠ, cậu chăm sóc tốt cho bản thân! Tôi cũng không tiện đi ra ngoài thăm cậu."
vietwriter.vn
"Cậu không cần đi ra ngoài thăm tôi!" Mặc Sơ Vội vàng nói: "Cậu cũng chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Tôi không sao, cậu đừng lo, tôi làm việc trước đã, cúp nhé!"
Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, tâm trạng của cô vẫn lên xuống như thủy triều.
Cô lại an ủi mình, đợi thêm một thời gian nữa, có phải cô có thể tha thứ cho Quyền Đế Sâm, tha thứ cho mình không!
Đúng lúc cô đang cố gắng bình ổn tâm trạng, có một người phụ nữ đi vào.
"Cô là cô Mặc nhỉ! Tôi là hâm mộ mà tới, tôi muốn mời cô tìm một đối tượng cho tôi!" Cô ta tự giới thiệu: "Tôi tên là Vi Phương, năm nay 23 tuổi, tôi là y tá, tôi muốn tìm một bác sĩ!"
Mặc Sợ gác lại suy nghĩ trong lòng, cô hơi tò mò hỏi: "Bệnh viện các cô cũng có rất nhiều bác sĩ nam mà? Tại sao phải bỏ gần tìm xa cơ chứ? Làm việ cùng nhau cũng có rất nhiều chỗ tốt!"
Lúc này, Vi Phương có hơi xấu hổ nói: "Tôi thích phụ nữ!!"
Mặc Sơ: "..."
Cô cũng là người hiện đại, cô cũng không có ý kỳ thị đối với xu hướng tình dục của con người, chỉ là cô hơi bất ngờ thôi.
"Cô Mặc, khó lắm à?" Vi Phương nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Mặc Sơ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Chỉ có điều công ty chúng tôi chưa có mục nội dung này, cô Vi, rất xin lỗi, chúng tôi không làm được yêu cầu của cô!"
Vi Phương cũng không có nói thêm gì nữa, cô ta chỉ đứng dậy: "Cô Mặc, làm phiền rồi."
Cô ta nói xong, liền đi ra ngoài.
Mặc Sở day day huyệt thái dương, cô hơi mệt mỏi.
Thế giới vốn chính là vô cùng kì quặc, bất kỳ ai thích cái gì, đều là chuyện bình thường nhỉ!
Sau khi Mặc Satan làm, cô ra bãi đỗ xe lấy xe.
Bởi vì cô đã làm thêm một lúc, nên lúc này bãi đỗ xe khá ít người.
Đột nhiên, bên cạnh xe cô có một người phụ nữ đang ngồi chồm hổm, khi người phụ nữ này ngẩng đầu lên, Mặc Sơ hơi ngạc nhiên: "Cô Vi."
Vi Phương hơi xấu hổ: "Cô Mặc, tôi có thể mời cô giúp tôi nhìn xem bạn của tôi thế nào không?"
"Cô có bạn rồi à?" Mặc Sơ nhìn cô ta.
Vi Phương đỏ mặt: "Phải, hôm nay đi đến công ty các cô, vốn định mời cô bắc cầu giới thiệu..."
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Xa không? Có cần lái xe không?"
"Không cần đâu!" Vi Phương nói: "Qua mấy ngõ nhỏ là tới rồi."
Mặc Sợ bỏ chìa khóa xe vào trong túi, cô và Vi Phương cùng đi qua mấy con đường.
Vi Phương dừng trước của một phòng khám nhỏ: "Chính là chỗ này."
"Chúng ta đi vào nhé!" Mặc SỢ gật đầu.
Khi hai người đẩy cửa đi vào thì một chậu nước hất lên đầu hai người.
Mặc Sơ lập tức phản ứng lại, cô biết có khả năng đây là một cái bẫy, cô lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng mà, Vi Phương và một người phụ nữ khác đã tiến lên, hai người cùng ấn cô xuống đất!
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Sơ chính là nghĩ đến Long Yên.
Bởi vì Long Yên từng nói, cô ta sẽ không tha cho Mặc Sơ.
Hơn nữa nước này còn có tác dụng làm cho người ta choáng váng, cô lờ mờ cảm nhận được là... Diệp Tử!
Sau khi Mặc Sơ đã hôn mê, Diệp Tử dặn Vi Phương: "Khiêng cô ta vào trong giường bệnh."
Bởi vì phòng khám nhỏ đang tạm ngưng, Vi Phương phụ trách trông coi, vì thế liền trở thành nơi phạm tội.
Diệp Tử lấy điện thoại của Mặc Sơ ra, gọi cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, anh ta thấy là cuộc gọi của Mặc Sở, thì đặc biệt vui mừng: "Mặc Sơ, cô có muốn cùng đi uống rượu, ăn xiên."
"Được!" Giọng nói âm u của Diệp Tử truyền tới.
"Sao lại là cô?" Cố Mộc Thành cảm thấy nổi da gà: "Mặc Sơ đâu?"
Diệp Tử bật cười, giọng nói cực kỳ quỷ quái: "Đương nhiên là đang ở trên tay tôi! Cố Mộc Thành, anh mang một trăm vạn tới, tôi sẽ giao Mặc Sơ cho anh!"
Công ty tổ chức hôn lễ.
Sau khi Mặc Sơ lái xe tới công ty, cô ngồi xuống làm việc một lúc, lúc sau cô nhận được điện thoại của Cố Vãn Vãn.
"Chào buổi sáng, Vãn Vãn!" Mặc Sơ chào cô ấy.
Cố Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu của cô ấy giống như lúc thường, cô ấy hơi lo lắng bất an hỏi: "Sơ SƠ, có phải cậu và anh Sâm..."
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, cô cũng thản nhiên nói: "Gần đây, bọn tớ đang cãi nhau! Vãn Vãn, cậu mang thai, cậu đừng lo nghĩ về những chuyện này, mang thai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, như thế cục cưng ra đời mới vui vẻ hoạt bát!"
Cố Vãn Vãn thở dài: "Sơ Sơ, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không lo lắng cho cậu thì tôi lo lắng cho ai? Giữa các cậu không thể hòa hảo được à? Không thể tiếp tục nữa thật sao?"
Mặc Sơ sửng sốt, Quyền Đế Sâm không chịu buông tay, còn trong lòng cô thì vẫn có một khúc mắt!
Cô không biết có phải người phụ nữ khác rất hào phóng hay không, cô chính là người lòng dạ hẹp hòi đấy!
vietwriter.vn
Đối với chuyện Quyền Đế Sâm giấu cô đối phó với nhà họ Mặc, cô tỏ ý cô hiểu được, nhưng cô không tha thứ.
Hiểu những hành động của anh là một chuyện!
Tha thứ cho mọi hành động của anh lại là một chuyện khác!
"Vãn Vãn, tôi cũng không biết..." Mặc Sơ lắc đầu.
Trận giằng co này, cô cũng không biết sẽ duy trì đến lúc nào, có thể là đợi anh đối phó nhà họ Mộ xong nhỉ!
.
Thù hận của anh buông xuống hết, có phải anh có thể tiếp tục vui vẻ ở bên cô không? Hay là kết thúc đoạn hôn nhân này?
Cố Vãn Vãn nghe thấy cảm xúc của Mặc SƠ sa sút, cô ấy cũng không dễ chịu: "Sơ SƠ, cậu chăm sóc tốt cho bản thân! Tôi cũng không tiện đi ra ngoài thăm cậu."
vietwriter.vn
"Cậu không cần đi ra ngoài thăm tôi!" Mặc Sơ Vội vàng nói: "Cậu cũng chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Tôi không sao, cậu đừng lo, tôi làm việc trước đã, cúp nhé!"
Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, tâm trạng của cô vẫn lên xuống như thủy triều.
Cô lại an ủi mình, đợi thêm một thời gian nữa, có phải cô có thể tha thứ cho Quyền Đế Sâm, tha thứ cho mình không!
Đúng lúc cô đang cố gắng bình ổn tâm trạng, có một người phụ nữ đi vào.
"Cô là cô Mặc nhỉ! Tôi là hâm mộ mà tới, tôi muốn mời cô tìm một đối tượng cho tôi!" Cô ta tự giới thiệu: "Tôi tên là Vi Phương, năm nay 23 tuổi, tôi là y tá, tôi muốn tìm một bác sĩ!"
Mặc Sợ gác lại suy nghĩ trong lòng, cô hơi tò mò hỏi: "Bệnh viện các cô cũng có rất nhiều bác sĩ nam mà? Tại sao phải bỏ gần tìm xa cơ chứ? Làm việ cùng nhau cũng có rất nhiều chỗ tốt!"
Lúc này, Vi Phương có hơi xấu hổ nói: "Tôi thích phụ nữ!!"
Mặc Sơ: "..."
Cô cũng là người hiện đại, cô cũng không có ý kỳ thị đối với xu hướng tình dục của con người, chỉ là cô hơi bất ngờ thôi.
"Cô Mặc, khó lắm à?" Vi Phương nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Mặc Sơ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Chỉ có điều công ty chúng tôi chưa có mục nội dung này, cô Vi, rất xin lỗi, chúng tôi không làm được yêu cầu của cô!"
Vi Phương cũng không có nói thêm gì nữa, cô ta chỉ đứng dậy: "Cô Mặc, làm phiền rồi."
Cô ta nói xong, liền đi ra ngoài.
Mặc Sở day day huyệt thái dương, cô hơi mệt mỏi.
Thế giới vốn chính là vô cùng kì quặc, bất kỳ ai thích cái gì, đều là chuyện bình thường nhỉ!
Sau khi Mặc Satan làm, cô ra bãi đỗ xe lấy xe.
Bởi vì cô đã làm thêm một lúc, nên lúc này bãi đỗ xe khá ít người.
Đột nhiên, bên cạnh xe cô có một người phụ nữ đang ngồi chồm hổm, khi người phụ nữ này ngẩng đầu lên, Mặc Sơ hơi ngạc nhiên: "Cô Vi."
Vi Phương hơi xấu hổ: "Cô Mặc, tôi có thể mời cô giúp tôi nhìn xem bạn của tôi thế nào không?"
"Cô có bạn rồi à?" Mặc Sơ nhìn cô ta.
Vi Phương đỏ mặt: "Phải, hôm nay đi đến công ty các cô, vốn định mời cô bắc cầu giới thiệu..."
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Xa không? Có cần lái xe không?"
"Không cần đâu!" Vi Phương nói: "Qua mấy ngõ nhỏ là tới rồi."
Mặc Sợ bỏ chìa khóa xe vào trong túi, cô và Vi Phương cùng đi qua mấy con đường.
Vi Phương dừng trước của một phòng khám nhỏ: "Chính là chỗ này."
"Chúng ta đi vào nhé!" Mặc SỢ gật đầu.
Khi hai người đẩy cửa đi vào thì một chậu nước hất lên đầu hai người.
Mặc Sơ lập tức phản ứng lại, cô biết có khả năng đây là một cái bẫy, cô lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng mà, Vi Phương và một người phụ nữ khác đã tiến lên, hai người cùng ấn cô xuống đất!
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Sơ chính là nghĩ đến Long Yên.
Bởi vì Long Yên từng nói, cô ta sẽ không tha cho Mặc Sơ.
Hơn nữa nước này còn có tác dụng làm cho người ta choáng váng, cô lờ mờ cảm nhận được là... Diệp Tử!
Sau khi Mặc Sơ đã hôn mê, Diệp Tử dặn Vi Phương: "Khiêng cô ta vào trong giường bệnh."
Bởi vì phòng khám nhỏ đang tạm ngưng, Vi Phương phụ trách trông coi, vì thế liền trở thành nơi phạm tội.
Diệp Tử lấy điện thoại của Mặc Sơ ra, gọi cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, anh ta thấy là cuộc gọi của Mặc Sở, thì đặc biệt vui mừng: "Mặc Sơ, cô có muốn cùng đi uống rượu, ăn xiên."
"Được!" Giọng nói âm u của Diệp Tử truyền tới.
"Sao lại là cô?" Cố Mộc Thành cảm thấy nổi da gà: "Mặc Sơ đâu?"
Diệp Tử bật cười, giọng nói cực kỳ quỷ quái: "Đương nhiên là đang ở trên tay tôi! Cố Mộc Thành, anh mang một trăm vạn tới, tôi sẽ giao Mặc Sơ cho anh!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Công ty tổ chức hôn lễ.
Sau khi Mặc Sơ lái xe tới công ty, cô ngồi xuống làm việc một lúc, lúc sau cô nhận được điện thoại của Cố Vãn Vãn.
"Chào buổi sáng, Vãn Vãn!" Mặc Sơ chào cô ấy.
Cố Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu của cô ấy giống như lúc thường, cô ấy hơi lo lắng bất an hỏi: "Sơ SƠ, có phải cậu và anh Sâm..."
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, cô cũng thản nhiên nói: "Gần đây, bọn tớ đang cãi nhau! Vãn Vãn, cậu mang thai, cậu đừng lo nghĩ về những chuyện này, mang thai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, như thế cục cưng ra đời mới vui vẻ hoạt bát!"
Cố Vãn Vãn thở dài: "Sơ Sơ, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không lo lắng cho cậu thì tôi lo lắng cho ai? Giữa các cậu không thể hòa hảo được à? Không thể tiếp tục nữa thật sao?"
Mặc Sơ sửng sốt, Quyền Đế Sâm không chịu buông tay, còn trong lòng cô thì vẫn có một khúc mắt!
Cô không biết có phải người phụ nữ khác rất hào phóng hay không, cô chính là người lòng dạ hẹp hòi đấy!
vietwriter.vn
Đối với chuyện Quyền Đế Sâm giấu cô đối phó với nhà họ Mặc, cô tỏ ý cô hiểu được, nhưng cô không tha thứ.
Hiểu những hành động của anh là một chuyện!
Tha thứ cho mọi hành động của anh lại là một chuyện khác!
"Vãn Vãn, tôi cũng không biết..." Mặc Sơ lắc đầu.
Trận giằng co này, cô cũng không biết sẽ duy trì đến lúc nào, có thể là đợi anh đối phó nhà họ Mộ xong nhỉ!
.
Thù hận của anh buông xuống hết, có phải anh có thể tiếp tục vui vẻ ở bên cô không? Hay là kết thúc đoạn hôn nhân này?
Cố Vãn Vãn nghe thấy cảm xúc của Mặc SƠ sa sút, cô ấy cũng không dễ chịu: "Sơ SƠ, cậu chăm sóc tốt cho bản thân! Tôi cũng không tiện đi ra ngoài thăm cậu."
vietwriter.vn
"Cậu không cần đi ra ngoài thăm tôi!" Mặc Sơ Vội vàng nói: "Cậu cũng chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Tôi không sao, cậu đừng lo, tôi làm việc trước đã, cúp nhé!"
Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, tâm trạng của cô vẫn lên xuống như thủy triều.
Cô lại an ủi mình, đợi thêm một thời gian nữa, có phải cô có thể tha thứ cho Quyền Đế Sâm, tha thứ cho mình không!
Đúng lúc cô đang cố gắng bình ổn tâm trạng, có một người phụ nữ đi vào.
"Cô là cô Mặc nhỉ! Tôi là hâm mộ mà tới, tôi muốn mời cô tìm một đối tượng cho tôi!" Cô ta tự giới thiệu: "Tôi tên là Vi Phương, năm nay 23 tuổi, tôi là y tá, tôi muốn tìm một bác sĩ!"
Mặc Sợ gác lại suy nghĩ trong lòng, cô hơi tò mò hỏi: "Bệnh viện các cô cũng có rất nhiều bác sĩ nam mà? Tại sao phải bỏ gần tìm xa cơ chứ? Làm việ cùng nhau cũng có rất nhiều chỗ tốt!"
Lúc này, Vi Phương có hơi xấu hổ nói: "Tôi thích phụ nữ!!"
Mặc Sơ: "..."
Cô cũng là người hiện đại, cô cũng không có ý kỳ thị đối với xu hướng tình dục của con người, chỉ là cô hơi bất ngờ thôi.
"Cô Mặc, khó lắm à?" Vi Phương nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Mặc Sơ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Chỉ có điều công ty chúng tôi chưa có mục nội dung này, cô Vi, rất xin lỗi, chúng tôi không làm được yêu cầu của cô!"
Vi Phương cũng không có nói thêm gì nữa, cô ta chỉ đứng dậy: "Cô Mặc, làm phiền rồi."
Cô ta nói xong, liền đi ra ngoài.
Mặc Sở day day huyệt thái dương, cô hơi mệt mỏi.
Thế giới vốn chính là vô cùng kì quặc, bất kỳ ai thích cái gì, đều là chuyện bình thường nhỉ!
Sau khi Mặc Satan làm, cô ra bãi đỗ xe lấy xe.
Bởi vì cô đã làm thêm một lúc, nên lúc này bãi đỗ xe khá ít người.
Đột nhiên, bên cạnh xe cô có một người phụ nữ đang ngồi chồm hổm, khi người phụ nữ này ngẩng đầu lên, Mặc Sơ hơi ngạc nhiên: "Cô Vi."
Vi Phương hơi xấu hổ: "Cô Mặc, tôi có thể mời cô giúp tôi nhìn xem bạn của tôi thế nào không?"
"Cô có bạn rồi à?" Mặc Sơ nhìn cô ta.
Vi Phương đỏ mặt: "Phải, hôm nay đi đến công ty các cô, vốn định mời cô bắc cầu giới thiệu..."
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Xa không? Có cần lái xe không?"
"Không cần đâu!" Vi Phương nói: "Qua mấy ngõ nhỏ là tới rồi."
Mặc Sợ bỏ chìa khóa xe vào trong túi, cô và Vi Phương cùng đi qua mấy con đường.
Vi Phương dừng trước của một phòng khám nhỏ: "Chính là chỗ này."
"Chúng ta đi vào nhé!" Mặc SỢ gật đầu.
Khi hai người đẩy cửa đi vào thì một chậu nước hất lên đầu hai người.
Mặc Sơ lập tức phản ứng lại, cô biết có khả năng đây là một cái bẫy, cô lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng mà, Vi Phương và một người phụ nữ khác đã tiến lên, hai người cùng ấn cô xuống đất!
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Sơ chính là nghĩ đến Long Yên.
Bởi vì Long Yên từng nói, cô ta sẽ không tha cho Mặc Sơ.
Hơn nữa nước này còn có tác dụng làm cho người ta choáng váng, cô lờ mờ cảm nhận được là... Diệp Tử!
Sau khi Mặc Sơ đã hôn mê, Diệp Tử dặn Vi Phương: "Khiêng cô ta vào trong giường bệnh."
Bởi vì phòng khám nhỏ đang tạm ngưng, Vi Phương phụ trách trông coi, vì thế liền trở thành nơi phạm tội.
Diệp Tử lấy điện thoại của Mặc Sơ ra, gọi cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, anh ta thấy là cuộc gọi của Mặc Sở, thì đặc biệt vui mừng: "Mặc Sơ, cô có muốn cùng đi uống rượu, ăn xiên."
"Được!" Giọng nói âm u của Diệp Tử truyền tới.
"Sao lại là cô?" Cố Mộc Thành cảm thấy nổi da gà: "Mặc Sơ đâu?"
Diệp Tử bật cười, giọng nói cực kỳ quỷ quái: "Đương nhiên là đang ở trên tay tôi! Cố Mộc Thành, anh mang một trăm vạn tới, tôi sẽ giao Mặc Sơ cho anh!"
Công ty tổ chức hôn lễ.
Sau khi Mặc Sơ lái xe tới công ty, cô ngồi xuống làm việc một lúc, lúc sau cô nhận được điện thoại của Cố Vãn Vãn.
"Chào buổi sáng, Vãn Vãn!" Mặc Sơ chào cô ấy.
Cố Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu của cô ấy giống như lúc thường, cô ấy hơi lo lắng bất an hỏi: "Sơ SƠ, có phải cậu và anh Sâm..."
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, cô cũng thản nhiên nói: "Gần đây, bọn tớ đang cãi nhau! Vãn Vãn, cậu mang thai, cậu đừng lo nghĩ về những chuyện này, mang thai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, như thế cục cưng ra đời mới vui vẻ hoạt bát!"
Cố Vãn Vãn thở dài: "Sơ Sơ, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không lo lắng cho cậu thì tôi lo lắng cho ai? Giữa các cậu không thể hòa hảo được à? Không thể tiếp tục nữa thật sao?"
Mặc Sơ sửng sốt, Quyền Đế Sâm không chịu buông tay, còn trong lòng cô thì vẫn có một khúc mắt!
Cô không biết có phải người phụ nữ khác rất hào phóng hay không, cô chính là người lòng dạ hẹp hòi đấy!
vietwriter.vn
Đối với chuyện Quyền Đế Sâm giấu cô đối phó với nhà họ Mặc, cô tỏ ý cô hiểu được, nhưng cô không tha thứ.
Hiểu những hành động của anh là một chuyện!
Tha thứ cho mọi hành động của anh lại là một chuyện khác!
"Vãn Vãn, tôi cũng không biết..." Mặc Sơ lắc đầu.
Trận giằng co này, cô cũng không biết sẽ duy trì đến lúc nào, có thể là đợi anh đối phó nhà họ Mộ xong nhỉ!
.
Thù hận của anh buông xuống hết, có phải anh có thể tiếp tục vui vẻ ở bên cô không? Hay là kết thúc đoạn hôn nhân này?
Cố Vãn Vãn nghe thấy cảm xúc của Mặc SƠ sa sút, cô ấy cũng không dễ chịu: "Sơ SƠ, cậu chăm sóc tốt cho bản thân! Tôi cũng không tiện đi ra ngoài thăm cậu."
vietwriter.vn
"Cậu không cần đi ra ngoài thăm tôi!" Mặc Sơ Vội vàng nói: "Cậu cũng chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Tôi không sao, cậu đừng lo, tôi làm việc trước đã, cúp nhé!"
Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, tâm trạng của cô vẫn lên xuống như thủy triều.
Cô lại an ủi mình, đợi thêm một thời gian nữa, có phải cô có thể tha thứ cho Quyền Đế Sâm, tha thứ cho mình không!
Đúng lúc cô đang cố gắng bình ổn tâm trạng, có một người phụ nữ đi vào.
"Cô là cô Mặc nhỉ! Tôi là hâm mộ mà tới, tôi muốn mời cô tìm một đối tượng cho tôi!" Cô ta tự giới thiệu: "Tôi tên là Vi Phương, năm nay 23 tuổi, tôi là y tá, tôi muốn tìm một bác sĩ!"
Mặc Sợ gác lại suy nghĩ trong lòng, cô hơi tò mò hỏi: "Bệnh viện các cô cũng có rất nhiều bác sĩ nam mà? Tại sao phải bỏ gần tìm xa cơ chứ? Làm việ cùng nhau cũng có rất nhiều chỗ tốt!"
Lúc này, Vi Phương có hơi xấu hổ nói: "Tôi thích phụ nữ!!"
Mặc Sơ: "..."
Cô cũng là người hiện đại, cô cũng không có ý kỳ thị đối với xu hướng tình dục của con người, chỉ là cô hơi bất ngờ thôi.
"Cô Mặc, khó lắm à?" Vi Phương nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Mặc Sơ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Chỉ có điều công ty chúng tôi chưa có mục nội dung này, cô Vi, rất xin lỗi, chúng tôi không làm được yêu cầu của cô!"
Vi Phương cũng không có nói thêm gì nữa, cô ta chỉ đứng dậy: "Cô Mặc, làm phiền rồi."
Cô ta nói xong, liền đi ra ngoài.
Mặc Sở day day huyệt thái dương, cô hơi mệt mỏi.
Thế giới vốn chính là vô cùng kì quặc, bất kỳ ai thích cái gì, đều là chuyện bình thường nhỉ!
Sau khi Mặc Satan làm, cô ra bãi đỗ xe lấy xe.
Bởi vì cô đã làm thêm một lúc, nên lúc này bãi đỗ xe khá ít người.
Đột nhiên, bên cạnh xe cô có một người phụ nữ đang ngồi chồm hổm, khi người phụ nữ này ngẩng đầu lên, Mặc Sơ hơi ngạc nhiên: "Cô Vi."
Vi Phương hơi xấu hổ: "Cô Mặc, tôi có thể mời cô giúp tôi nhìn xem bạn của tôi thế nào không?"
"Cô có bạn rồi à?" Mặc Sơ nhìn cô ta.
Vi Phương đỏ mặt: "Phải, hôm nay đi đến công ty các cô, vốn định mời cô bắc cầu giới thiệu..."
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Xa không? Có cần lái xe không?"
"Không cần đâu!" Vi Phương nói: "Qua mấy ngõ nhỏ là tới rồi."
Mặc Sợ bỏ chìa khóa xe vào trong túi, cô và Vi Phương cùng đi qua mấy con đường.
Vi Phương dừng trước của một phòng khám nhỏ: "Chính là chỗ này."
"Chúng ta đi vào nhé!" Mặc SỢ gật đầu.
Khi hai người đẩy cửa đi vào thì một chậu nước hất lên đầu hai người.
Mặc Sơ lập tức phản ứng lại, cô biết có khả năng đây là một cái bẫy, cô lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng mà, Vi Phương và một người phụ nữ khác đã tiến lên, hai người cùng ấn cô xuống đất!
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Sơ chính là nghĩ đến Long Yên.
Bởi vì Long Yên từng nói, cô ta sẽ không tha cho Mặc Sơ.
Hơn nữa nước này còn có tác dụng làm cho người ta choáng váng, cô lờ mờ cảm nhận được là... Diệp Tử!
Sau khi Mặc Sơ đã hôn mê, Diệp Tử dặn Vi Phương: "Khiêng cô ta vào trong giường bệnh."
Bởi vì phòng khám nhỏ đang tạm ngưng, Vi Phương phụ trách trông coi, vì thế liền trở thành nơi phạm tội.
Diệp Tử lấy điện thoại của Mặc Sơ ra, gọi cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, anh ta thấy là cuộc gọi của Mặc Sở, thì đặc biệt vui mừng: "Mặc Sơ, cô có muốn cùng đi uống rượu, ăn xiên."
"Được!" Giọng nói âm u của Diệp Tử truyền tới.
"Sao lại là cô?" Cố Mộc Thành cảm thấy nổi da gà: "Mặc Sơ đâu?"
Diệp Tử bật cười, giọng nói cực kỳ quỷ quái: "Đương nhiên là đang ở trên tay tôi! Cố Mộc Thành, anh mang một trăm vạn tới, tôi sẽ giao Mặc Sơ cho anh!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Công ty tổ chức hôn lễ.
Sau khi Mặc Sơ lái xe tới công ty, cô ngồi xuống làm việc một lúc, lúc sau cô nhận được điện thoại của Cố Vãn Vãn.
"Chào buổi sáng, Vãn Vãn!" Mặc Sơ chào cô ấy.
Cố Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu của cô ấy giống như lúc thường, cô ấy hơi lo lắng bất an hỏi: "Sơ SƠ, có phải cậu và anh Sâm..."
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, cô cũng thản nhiên nói: "Gần đây, bọn tớ đang cãi nhau! Vãn Vãn, cậu mang thai, cậu đừng lo nghĩ về những chuyện này, mang thai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, như thế cục cưng ra đời mới vui vẻ hoạt bát!"
Cố Vãn Vãn thở dài: "Sơ Sơ, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không lo lắng cho cậu thì tôi lo lắng cho ai? Giữa các cậu không thể hòa hảo được à? Không thể tiếp tục nữa thật sao?"
Mặc Sơ sửng sốt, Quyền Đế Sâm không chịu buông tay, còn trong lòng cô thì vẫn có một khúc mắt!
Cô không biết có phải người phụ nữ khác rất hào phóng hay không, cô chính là người lòng dạ hẹp hòi đấy!
vietwriter.vn
Đối với chuyện Quyền Đế Sâm giấu cô đối phó với nhà họ Mặc, cô tỏ ý cô hiểu được, nhưng cô không tha thứ.
Hiểu những hành động của anh là một chuyện!
Tha thứ cho mọi hành động của anh lại là một chuyện khác!
"Vãn Vãn, tôi cũng không biết..." Mặc Sơ lắc đầu.
Trận giằng co này, cô cũng không biết sẽ duy trì đến lúc nào, có thể là đợi anh đối phó nhà họ Mộ xong nhỉ!
.
Thù hận của anh buông xuống hết, có phải anh có thể tiếp tục vui vẻ ở bên cô không? Hay là kết thúc đoạn hôn nhân này?
Cố Vãn Vãn nghe thấy cảm xúc của Mặc SƠ sa sút, cô ấy cũng không dễ chịu: "Sơ SƠ, cậu chăm sóc tốt cho bản thân! Tôi cũng không tiện đi ra ngoài thăm cậu."
vietwriter.vn
"Cậu không cần đi ra ngoài thăm tôi!" Mặc Sơ Vội vàng nói: "Cậu cũng chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Tôi không sao, cậu đừng lo, tôi làm việc trước đã, cúp nhé!"
Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, tâm trạng của cô vẫn lên xuống như thủy triều.
Cô lại an ủi mình, đợi thêm một thời gian nữa, có phải cô có thể tha thứ cho Quyền Đế Sâm, tha thứ cho mình không!
Đúng lúc cô đang cố gắng bình ổn tâm trạng, có một người phụ nữ đi vào.
"Cô là cô Mặc nhỉ! Tôi là hâm mộ mà tới, tôi muốn mời cô tìm một đối tượng cho tôi!" Cô ta tự giới thiệu: "Tôi tên là Vi Phương, năm nay 23 tuổi, tôi là y tá, tôi muốn tìm một bác sĩ!"
Mặc Sợ gác lại suy nghĩ trong lòng, cô hơi tò mò hỏi: "Bệnh viện các cô cũng có rất nhiều bác sĩ nam mà? Tại sao phải bỏ gần tìm xa cơ chứ? Làm việ cùng nhau cũng có rất nhiều chỗ tốt!"
Lúc này, Vi Phương có hơi xấu hổ nói: "Tôi thích phụ nữ!!"
Mặc Sơ: "..."
Cô cũng là người hiện đại, cô cũng không có ý kỳ thị đối với xu hướng tình dục của con người, chỉ là cô hơi bất ngờ thôi.
"Cô Mặc, khó lắm à?" Vi Phương nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Mặc Sơ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Chỉ có điều công ty chúng tôi chưa có mục nội dung này, cô Vi, rất xin lỗi, chúng tôi không làm được yêu cầu của cô!"
Vi Phương cũng không có nói thêm gì nữa, cô ta chỉ đứng dậy: "Cô Mặc, làm phiền rồi."
Cô ta nói xong, liền đi ra ngoài.
Mặc Sở day day huyệt thái dương, cô hơi mệt mỏi.
Thế giới vốn chính là vô cùng kì quặc, bất kỳ ai thích cái gì, đều là chuyện bình thường nhỉ!
Sau khi Mặc Satan làm, cô ra bãi đỗ xe lấy xe.
Bởi vì cô đã làm thêm một lúc, nên lúc này bãi đỗ xe khá ít người.
Đột nhiên, bên cạnh xe cô có một người phụ nữ đang ngồi chồm hổm, khi người phụ nữ này ngẩng đầu lên, Mặc Sơ hơi ngạc nhiên: "Cô Vi."
Vi Phương hơi xấu hổ: "Cô Mặc, tôi có thể mời cô giúp tôi nhìn xem bạn của tôi thế nào không?"
"Cô có bạn rồi à?" Mặc Sơ nhìn cô ta.
Vi Phương đỏ mặt: "Phải, hôm nay đi đến công ty các cô, vốn định mời cô bắc cầu giới thiệu..."
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Xa không? Có cần lái xe không?"
"Không cần đâu!" Vi Phương nói: "Qua mấy ngõ nhỏ là tới rồi."
Mặc Sợ bỏ chìa khóa xe vào trong túi, cô và Vi Phương cùng đi qua mấy con đường.
Vi Phương dừng trước của một phòng khám nhỏ: "Chính là chỗ này."
"Chúng ta đi vào nhé!" Mặc SỢ gật đầu.
Khi hai người đẩy cửa đi vào thì một chậu nước hất lên đầu hai người.
Mặc Sơ lập tức phản ứng lại, cô biết có khả năng đây là một cái bẫy, cô lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng mà, Vi Phương và một người phụ nữ khác đã tiến lên, hai người cùng ấn cô xuống đất!
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Sơ chính là nghĩ đến Long Yên.
Bởi vì Long Yên từng nói, cô ta sẽ không tha cho Mặc Sơ.
Hơn nữa nước này còn có tác dụng làm cho người ta choáng váng, cô lờ mờ cảm nhận được là... Diệp Tử!
Sau khi Mặc Sơ đã hôn mê, Diệp Tử dặn Vi Phương: "Khiêng cô ta vào trong giường bệnh."
Bởi vì phòng khám nhỏ đang tạm ngưng, Vi Phương phụ trách trông coi, vì thế liền trở thành nơi phạm tội.
Diệp Tử lấy điện thoại của Mặc Sơ ra, gọi cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, anh ta thấy là cuộc gọi của Mặc Sở, thì đặc biệt vui mừng: "Mặc Sơ, cô có muốn cùng đi uống rượu, ăn xiên."
"Được!" Giọng nói âm u của Diệp Tử truyền tới.
"Sao lại là cô?" Cố Mộc Thành cảm thấy nổi da gà: "Mặc Sơ đâu?"
Diệp Tử bật cười, giọng nói cực kỳ quỷ quái: "Đương nhiên là đang ở trên tay tôi! Cố Mộc Thành, anh mang một trăm vạn tới, tôi sẽ giao Mặc Sơ cho anh!"
Công ty tổ chức hôn lễ.
Sau khi Mặc Sơ lái xe tới công ty, cô ngồi xuống làm việc một lúc, lúc sau cô nhận được điện thoại của Cố Vãn Vãn.
"Chào buổi sáng, Vãn Vãn!" Mặc Sơ chào cô ấy.
Cố Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu của cô ấy giống như lúc thường, cô ấy hơi lo lắng bất an hỏi: "Sơ SƠ, có phải cậu và anh Sâm..."
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, cô cũng thản nhiên nói: "Gần đây, bọn tớ đang cãi nhau! Vãn Vãn, cậu mang thai, cậu đừng lo nghĩ về những chuyện này, mang thai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, như thế cục cưng ra đời mới vui vẻ hoạt bát!"
Cố Vãn Vãn thở dài: "Sơ Sơ, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không lo lắng cho cậu thì tôi lo lắng cho ai? Giữa các cậu không thể hòa hảo được à? Không thể tiếp tục nữa thật sao?"
Mặc Sơ sửng sốt, Quyền Đế Sâm không chịu buông tay, còn trong lòng cô thì vẫn có một khúc mắt!
Cô không biết có phải người phụ nữ khác rất hào phóng hay không, cô chính là người lòng dạ hẹp hòi đấy!
vietwriter.vn
Đối với chuyện Quyền Đế Sâm giấu cô đối phó với nhà họ Mặc, cô tỏ ý cô hiểu được, nhưng cô không tha thứ.
Hiểu những hành động của anh là một chuyện!
Tha thứ cho mọi hành động của anh lại là một chuyện khác!
"Vãn Vãn, tôi cũng không biết..." Mặc Sơ lắc đầu.
Trận giằng co này, cô cũng không biết sẽ duy trì đến lúc nào, có thể là đợi anh đối phó nhà họ Mộ xong nhỉ!
.
Thù hận của anh buông xuống hết, có phải anh có thể tiếp tục vui vẻ ở bên cô không? Hay là kết thúc đoạn hôn nhân này?
Cố Vãn Vãn nghe thấy cảm xúc của Mặc SƠ sa sút, cô ấy cũng không dễ chịu: "Sơ SƠ, cậu chăm sóc tốt cho bản thân! Tôi cũng không tiện đi ra ngoài thăm cậu."
vietwriter.vn
"Cậu không cần đi ra ngoài thăm tôi!" Mặc Sơ Vội vàng nói: "Cậu cũng chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Tôi không sao, cậu đừng lo, tôi làm việc trước đã, cúp nhé!"
Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, tâm trạng của cô vẫn lên xuống như thủy triều.
Cô lại an ủi mình, đợi thêm một thời gian nữa, có phải cô có thể tha thứ cho Quyền Đế Sâm, tha thứ cho mình không!
Đúng lúc cô đang cố gắng bình ổn tâm trạng, có một người phụ nữ đi vào.
"Cô là cô Mặc nhỉ! Tôi là hâm mộ mà tới, tôi muốn mời cô tìm một đối tượng cho tôi!" Cô ta tự giới thiệu: "Tôi tên là Vi Phương, năm nay 23 tuổi, tôi là y tá, tôi muốn tìm một bác sĩ!"
Mặc Sợ gác lại suy nghĩ trong lòng, cô hơi tò mò hỏi: "Bệnh viện các cô cũng có rất nhiều bác sĩ nam mà? Tại sao phải bỏ gần tìm xa cơ chứ? Làm việ cùng nhau cũng có rất nhiều chỗ tốt!"
Lúc này, Vi Phương có hơi xấu hổ nói: "Tôi thích phụ nữ!!"
Mặc Sơ: "..."
Cô cũng là người hiện đại, cô cũng không có ý kỳ thị đối với xu hướng tình dục của con người, chỉ là cô hơi bất ngờ thôi.
"Cô Mặc, khó lắm à?" Vi Phương nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Mặc Sơ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Chỉ có điều công ty chúng tôi chưa có mục nội dung này, cô Vi, rất xin lỗi, chúng tôi không làm được yêu cầu của cô!"
Vi Phương cũng không có nói thêm gì nữa, cô ta chỉ đứng dậy: "Cô Mặc, làm phiền rồi."
Cô ta nói xong, liền đi ra ngoài.
Mặc Sở day day huyệt thái dương, cô hơi mệt mỏi.
Thế giới vốn chính là vô cùng kì quặc, bất kỳ ai thích cái gì, đều là chuyện bình thường nhỉ!
Sau khi Mặc Satan làm, cô ra bãi đỗ xe lấy xe.
Bởi vì cô đã làm thêm một lúc, nên lúc này bãi đỗ xe khá ít người.
Đột nhiên, bên cạnh xe cô có một người phụ nữ đang ngồi chồm hổm, khi người phụ nữ này ngẩng đầu lên, Mặc Sơ hơi ngạc nhiên: "Cô Vi."
Vi Phương hơi xấu hổ: "Cô Mặc, tôi có thể mời cô giúp tôi nhìn xem bạn của tôi thế nào không?"
"Cô có bạn rồi à?" Mặc Sơ nhìn cô ta.
Vi Phương đỏ mặt: "Phải, hôm nay đi đến công ty các cô, vốn định mời cô bắc cầu giới thiệu..."
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Xa không? Có cần lái xe không?"
"Không cần đâu!" Vi Phương nói: "Qua mấy ngõ nhỏ là tới rồi."
Mặc Sợ bỏ chìa khóa xe vào trong túi, cô và Vi Phương cùng đi qua mấy con đường.
Vi Phương dừng trước của một phòng khám nhỏ: "Chính là chỗ này."
"Chúng ta đi vào nhé!" Mặc SỢ gật đầu.
Khi hai người đẩy cửa đi vào thì một chậu nước hất lên đầu hai người.
Mặc Sơ lập tức phản ứng lại, cô biết có khả năng đây là một cái bẫy, cô lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng mà, Vi Phương và một người phụ nữ khác đã tiến lên, hai người cùng ấn cô xuống đất!
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Sơ chính là nghĩ đến Long Yên.
Bởi vì Long Yên từng nói, cô ta sẽ không tha cho Mặc Sơ.
Hơn nữa nước này còn có tác dụng làm cho người ta choáng váng, cô lờ mờ cảm nhận được là... Diệp Tử!
Sau khi Mặc Sơ đã hôn mê, Diệp Tử dặn Vi Phương: "Khiêng cô ta vào trong giường bệnh."
Bởi vì phòng khám nhỏ đang tạm ngưng, Vi Phương phụ trách trông coi, vì thế liền trở thành nơi phạm tội.
Diệp Tử lấy điện thoại của Mặc Sơ ra, gọi cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, anh ta thấy là cuộc gọi của Mặc Sở, thì đặc biệt vui mừng: "Mặc Sơ, cô có muốn cùng đi uống rượu, ăn xiên."
"Được!" Giọng nói âm u của Diệp Tử truyền tới.
"Sao lại là cô?" Cố Mộc Thành cảm thấy nổi da gà: "Mặc Sơ đâu?"
Diệp Tử bật cười, giọng nói cực kỳ quỷ quái: "Đương nhiên là đang ở trên tay tôi! Cố Mộc Thành, anh mang một trăm vạn tới, tôi sẽ giao Mặc Sơ cho anh!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Công ty tổ chức hôn lễ.
Sau khi Mặc Sơ lái xe tới công ty, cô ngồi xuống làm việc một lúc, lúc sau cô nhận được điện thoại của Cố Vãn Vãn.
"Chào buổi sáng, Vãn Vãn!" Mặc Sơ chào cô ấy.
Cố Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu của cô ấy giống như lúc thường, cô ấy hơi lo lắng bất an hỏi: "Sơ SƠ, có phải cậu và anh Sâm..."
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, cô cũng thản nhiên nói: "Gần đây, bọn tớ đang cãi nhau! Vãn Vãn, cậu mang thai, cậu đừng lo nghĩ về những chuyện này, mang thai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, như thế cục cưng ra đời mới vui vẻ hoạt bát!"
Cố Vãn Vãn thở dài: "Sơ Sơ, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không lo lắng cho cậu thì tôi lo lắng cho ai? Giữa các cậu không thể hòa hảo được à? Không thể tiếp tục nữa thật sao?"
Mặc Sơ sửng sốt, Quyền Đế Sâm không chịu buông tay, còn trong lòng cô thì vẫn có một khúc mắt!
Cô không biết có phải người phụ nữ khác rất hào phóng hay không, cô chính là người lòng dạ hẹp hòi đấy!
vietwriter.vn
Đối với chuyện Quyền Đế Sâm giấu cô đối phó với nhà họ Mặc, cô tỏ ý cô hiểu được, nhưng cô không tha thứ.
Hiểu những hành động của anh là một chuyện!
Tha thứ cho mọi hành động của anh lại là một chuyện khác!
"Vãn Vãn, tôi cũng không biết..." Mặc Sơ lắc đầu.
Trận giằng co này, cô cũng không biết sẽ duy trì đến lúc nào, có thể là đợi anh đối phó nhà họ Mộ xong nhỉ!
.
Thù hận của anh buông xuống hết, có phải anh có thể tiếp tục vui vẻ ở bên cô không? Hay là kết thúc đoạn hôn nhân này?
Cố Vãn Vãn nghe thấy cảm xúc của Mặc SƠ sa sút, cô ấy cũng không dễ chịu: "Sơ SƠ, cậu chăm sóc tốt cho bản thân! Tôi cũng không tiện đi ra ngoài thăm cậu."
vietwriter.vn
"Cậu không cần đi ra ngoài thăm tôi!" Mặc Sơ Vội vàng nói: "Cậu cũng chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Tôi không sao, cậu đừng lo, tôi làm việc trước đã, cúp nhé!"
Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, tâm trạng của cô vẫn lên xuống như thủy triều.
Cô lại an ủi mình, đợi thêm một thời gian nữa, có phải cô có thể tha thứ cho Quyền Đế Sâm, tha thứ cho mình không!
Đúng lúc cô đang cố gắng bình ổn tâm trạng, có một người phụ nữ đi vào.
"Cô là cô Mặc nhỉ! Tôi là hâm mộ mà tới, tôi muốn mời cô tìm một đối tượng cho tôi!" Cô ta tự giới thiệu: "Tôi tên là Vi Phương, năm nay 23 tuổi, tôi là y tá, tôi muốn tìm một bác sĩ!"
Mặc Sợ gác lại suy nghĩ trong lòng, cô hơi tò mò hỏi: "Bệnh viện các cô cũng có rất nhiều bác sĩ nam mà? Tại sao phải bỏ gần tìm xa cơ chứ? Làm việ cùng nhau cũng có rất nhiều chỗ tốt!"
Lúc này, Vi Phương có hơi xấu hổ nói: "Tôi thích phụ nữ!!"
Mặc Sơ: "..."
Cô cũng là người hiện đại, cô cũng không có ý kỳ thị đối với xu hướng tình dục của con người, chỉ là cô hơi bất ngờ thôi.
"Cô Mặc, khó lắm à?" Vi Phương nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Mặc Sơ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Chỉ có điều công ty chúng tôi chưa có mục nội dung này, cô Vi, rất xin lỗi, chúng tôi không làm được yêu cầu của cô!"
Vi Phương cũng không có nói thêm gì nữa, cô ta chỉ đứng dậy: "Cô Mặc, làm phiền rồi."
Cô ta nói xong, liền đi ra ngoài.
Mặc Sở day day huyệt thái dương, cô hơi mệt mỏi.
Thế giới vốn chính là vô cùng kì quặc, bất kỳ ai thích cái gì, đều là chuyện bình thường nhỉ!
Sau khi Mặc Satan làm, cô ra bãi đỗ xe lấy xe.
Bởi vì cô đã làm thêm một lúc, nên lúc này bãi đỗ xe khá ít người.
Đột nhiên, bên cạnh xe cô có một người phụ nữ đang ngồi chồm hổm, khi người phụ nữ này ngẩng đầu lên, Mặc Sơ hơi ngạc nhiên: "Cô Vi."
Vi Phương hơi xấu hổ: "Cô Mặc, tôi có thể mời cô giúp tôi nhìn xem bạn của tôi thế nào không?"
"Cô có bạn rồi à?" Mặc Sơ nhìn cô ta.
Vi Phương đỏ mặt: "Phải, hôm nay đi đến công ty các cô, vốn định mời cô bắc cầu giới thiệu..."
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Xa không? Có cần lái xe không?"
"Không cần đâu!" Vi Phương nói: "Qua mấy ngõ nhỏ là tới rồi."
Mặc Sợ bỏ chìa khóa xe vào trong túi, cô và Vi Phương cùng đi qua mấy con đường.
Vi Phương dừng trước của một phòng khám nhỏ: "Chính là chỗ này."
"Chúng ta đi vào nhé!" Mặc SỢ gật đầu.
Khi hai người đẩy cửa đi vào thì một chậu nước hất lên đầu hai người.
Mặc Sơ lập tức phản ứng lại, cô biết có khả năng đây là một cái bẫy, cô lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng mà, Vi Phương và một người phụ nữ khác đã tiến lên, hai người cùng ấn cô xuống đất!
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Sơ chính là nghĩ đến Long Yên.
Bởi vì Long Yên từng nói, cô ta sẽ không tha cho Mặc Sơ.
Hơn nữa nước này còn có tác dụng làm cho người ta choáng váng, cô lờ mờ cảm nhận được là... Diệp Tử!
Sau khi Mặc Sơ đã hôn mê, Diệp Tử dặn Vi Phương: "Khiêng cô ta vào trong giường bệnh."
Bởi vì phòng khám nhỏ đang tạm ngưng, Vi Phương phụ trách trông coi, vì thế liền trở thành nơi phạm tội.
Diệp Tử lấy điện thoại của Mặc Sơ ra, gọi cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, anh ta thấy là cuộc gọi của Mặc Sở, thì đặc biệt vui mừng: "Mặc Sơ, cô có muốn cùng đi uống rượu, ăn xiên."
"Được!" Giọng nói âm u của Diệp Tử truyền tới.
"Sao lại là cô?" Cố Mộc Thành cảm thấy nổi da gà: "Mặc Sơ đâu?"
Diệp Tử bật cười, giọng nói cực kỳ quỷ quái: "Đương nhiên là đang ở trên tay tôi! Cố Mộc Thành, anh mang một trăm vạn tới, tôi sẽ giao Mặc Sơ cho anh!"
Công ty tổ chức hôn lễ.
Sau khi Mặc Sơ lái xe tới công ty, cô ngồi xuống làm việc một lúc, lúc sau cô nhận được điện thoại của Cố Vãn Vãn.
"Chào buổi sáng, Vãn Vãn!" Mặc Sơ chào cô ấy.
Cố Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu của cô ấy giống như lúc thường, cô ấy hơi lo lắng bất an hỏi: "Sơ SƠ, có phải cậu và anh Sâm..."
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, cô cũng thản nhiên nói: "Gần đây, bọn tớ đang cãi nhau! Vãn Vãn, cậu mang thai, cậu đừng lo nghĩ về những chuyện này, mang thai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, như thế cục cưng ra đời mới vui vẻ hoạt bát!"
Cố Vãn Vãn thở dài: "Sơ Sơ, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không lo lắng cho cậu thì tôi lo lắng cho ai? Giữa các cậu không thể hòa hảo được à? Không thể tiếp tục nữa thật sao?"
Mặc Sơ sửng sốt, Quyền Đế Sâm không chịu buông tay, còn trong lòng cô thì vẫn có một khúc mắt!
Cô không biết có phải người phụ nữ khác rất hào phóng hay không, cô chính là người lòng dạ hẹp hòi đấy!
vietwriter.vn
Đối với chuyện Quyền Đế Sâm giấu cô đối phó với nhà họ Mặc, cô tỏ ý cô hiểu được, nhưng cô không tha thứ.
Hiểu những hành động của anh là một chuyện!
Tha thứ cho mọi hành động của anh lại là một chuyện khác!
"Vãn Vãn, tôi cũng không biết..." Mặc Sơ lắc đầu.
Trận giằng co này, cô cũng không biết sẽ duy trì đến lúc nào, có thể là đợi anh đối phó nhà họ Mộ xong nhỉ!
.
Thù hận của anh buông xuống hết, có phải anh có thể tiếp tục vui vẻ ở bên cô không? Hay là kết thúc đoạn hôn nhân này?
Cố Vãn Vãn nghe thấy cảm xúc của Mặc SƠ sa sút, cô ấy cũng không dễ chịu: "Sơ SƠ, cậu chăm sóc tốt cho bản thân! Tôi cũng không tiện đi ra ngoài thăm cậu."
vietwriter.vn
"Cậu không cần đi ra ngoài thăm tôi!" Mặc Sơ Vội vàng nói: "Cậu cũng chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Tôi không sao, cậu đừng lo, tôi làm việc trước đã, cúp nhé!"
Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, tâm trạng của cô vẫn lên xuống như thủy triều.
Cô lại an ủi mình, đợi thêm một thời gian nữa, có phải cô có thể tha thứ cho Quyền Đế Sâm, tha thứ cho mình không!
Đúng lúc cô đang cố gắng bình ổn tâm trạng, có một người phụ nữ đi vào.
"Cô là cô Mặc nhỉ! Tôi là hâm mộ mà tới, tôi muốn mời cô tìm một đối tượng cho tôi!" Cô ta tự giới thiệu: "Tôi tên là Vi Phương, năm nay 23 tuổi, tôi là y tá, tôi muốn tìm một bác sĩ!"
Mặc Sợ gác lại suy nghĩ trong lòng, cô hơi tò mò hỏi: "Bệnh viện các cô cũng có rất nhiều bác sĩ nam mà? Tại sao phải bỏ gần tìm xa cơ chứ? Làm việ cùng nhau cũng có rất nhiều chỗ tốt!"
Lúc này, Vi Phương có hơi xấu hổ nói: "Tôi thích phụ nữ!!"
Mặc Sơ: "..."
Cô cũng là người hiện đại, cô cũng không có ý kỳ thị đối với xu hướng tình dục của con người, chỉ là cô hơi bất ngờ thôi.
"Cô Mặc, khó lắm à?" Vi Phương nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Mặc Sơ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Chỉ có điều công ty chúng tôi chưa có mục nội dung này, cô Vi, rất xin lỗi, chúng tôi không làm được yêu cầu của cô!"
Vi Phương cũng không có nói thêm gì nữa, cô ta chỉ đứng dậy: "Cô Mặc, làm phiền rồi."
Cô ta nói xong, liền đi ra ngoài.
Mặc Sở day day huyệt thái dương, cô hơi mệt mỏi.
Thế giới vốn chính là vô cùng kì quặc, bất kỳ ai thích cái gì, đều là chuyện bình thường nhỉ!
Sau khi Mặc Satan làm, cô ra bãi đỗ xe lấy xe.
Bởi vì cô đã làm thêm một lúc, nên lúc này bãi đỗ xe khá ít người.
Đột nhiên, bên cạnh xe cô có một người phụ nữ đang ngồi chồm hổm, khi người phụ nữ này ngẩng đầu lên, Mặc Sơ hơi ngạc nhiên: "Cô Vi."
Vi Phương hơi xấu hổ: "Cô Mặc, tôi có thể mời cô giúp tôi nhìn xem bạn của tôi thế nào không?"
"Cô có bạn rồi à?" Mặc Sơ nhìn cô ta.
Vi Phương đỏ mặt: "Phải, hôm nay đi đến công ty các cô, vốn định mời cô bắc cầu giới thiệu..."
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Xa không? Có cần lái xe không?"
"Không cần đâu!" Vi Phương nói: "Qua mấy ngõ nhỏ là tới rồi."
Mặc Sợ bỏ chìa khóa xe vào trong túi, cô và Vi Phương cùng đi qua mấy con đường.
Vi Phương dừng trước của một phòng khám nhỏ: "Chính là chỗ này."
"Chúng ta đi vào nhé!" Mặc SỢ gật đầu.
Khi hai người đẩy cửa đi vào thì một chậu nước hất lên đầu hai người.
Mặc Sơ lập tức phản ứng lại, cô biết có khả năng đây là một cái bẫy, cô lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng mà, Vi Phương và một người phụ nữ khác đã tiến lên, hai người cùng ấn cô xuống đất!
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Sơ chính là nghĩ đến Long Yên.
Bởi vì Long Yên từng nói, cô ta sẽ không tha cho Mặc Sơ.
Hơn nữa nước này còn có tác dụng làm cho người ta choáng váng, cô lờ mờ cảm nhận được là... Diệp Tử!
Sau khi Mặc Sơ đã hôn mê, Diệp Tử dặn Vi Phương: "Khiêng cô ta vào trong giường bệnh."
Bởi vì phòng khám nhỏ đang tạm ngưng, Vi Phương phụ trách trông coi, vì thế liền trở thành nơi phạm tội.
Diệp Tử lấy điện thoại của Mặc Sơ ra, gọi cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, anh ta thấy là cuộc gọi của Mặc Sở, thì đặc biệt vui mừng: "Mặc Sơ, cô có muốn cùng đi uống rượu, ăn xiên."
"Được!" Giọng nói âm u của Diệp Tử truyền tới.
"Sao lại là cô?" Cố Mộc Thành cảm thấy nổi da gà: "Mặc Sơ đâu?"
Diệp Tử bật cười, giọng nói cực kỳ quỷ quái: "Đương nhiên là đang ở trên tay tôi! Cố Mộc Thành, anh mang một trăm vạn tới, tôi sẽ giao Mặc Sơ cho anh!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Công ty tổ chức hôn lễ.
Sau khi Mặc Sơ lái xe tới công ty, cô ngồi xuống làm việc một lúc, lúc sau cô nhận được điện thoại của Cố Vãn Vãn.
"Chào buổi sáng, Vãn Vãn!" Mặc Sơ chào cô ấy.
Cố Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu của cô ấy giống như lúc thường, cô ấy hơi lo lắng bất an hỏi: "Sơ SƠ, có phải cậu và anh Sâm..."
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, cô cũng thản nhiên nói: "Gần đây, bọn tớ đang cãi nhau! Vãn Vãn, cậu mang thai, cậu đừng lo nghĩ về những chuyện này, mang thai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, như thế cục cưng ra đời mới vui vẻ hoạt bát!"
Cố Vãn Vãn thở dài: "Sơ Sơ, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không lo lắng cho cậu thì tôi lo lắng cho ai? Giữa các cậu không thể hòa hảo được à? Không thể tiếp tục nữa thật sao?"
Mặc Sơ sửng sốt, Quyền Đế Sâm không chịu buông tay, còn trong lòng cô thì vẫn có một khúc mắt!
Cô không biết có phải người phụ nữ khác rất hào phóng hay không, cô chính là người lòng dạ hẹp hòi đấy!
vietwriter.vn
Đối với chuyện Quyền Đế Sâm giấu cô đối phó với nhà họ Mặc, cô tỏ ý cô hiểu được, nhưng cô không tha thứ.
Hiểu những hành động của anh là một chuyện!
Tha thứ cho mọi hành động của anh lại là một chuyện khác!
"Vãn Vãn, tôi cũng không biết..." Mặc Sơ lắc đầu.
Trận giằng co này, cô cũng không biết sẽ duy trì đến lúc nào, có thể là đợi anh đối phó nhà họ Mộ xong nhỉ!
.
Thù hận của anh buông xuống hết, có phải anh có thể tiếp tục vui vẻ ở bên cô không? Hay là kết thúc đoạn hôn nhân này?
Cố Vãn Vãn nghe thấy cảm xúc của Mặc SƠ sa sút, cô ấy cũng không dễ chịu: "Sơ SƠ, cậu chăm sóc tốt cho bản thân! Tôi cũng không tiện đi ra ngoài thăm cậu."
vietwriter.vn
"Cậu không cần đi ra ngoài thăm tôi!" Mặc Sơ Vội vàng nói: "Cậu cũng chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Tôi không sao, cậu đừng lo, tôi làm việc trước đã, cúp nhé!"
Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, tâm trạng của cô vẫn lên xuống như thủy triều.
Cô lại an ủi mình, đợi thêm một thời gian nữa, có phải cô có thể tha thứ cho Quyền Đế Sâm, tha thứ cho mình không!
Đúng lúc cô đang cố gắng bình ổn tâm trạng, có một người phụ nữ đi vào.
"Cô là cô Mặc nhỉ! Tôi là hâm mộ mà tới, tôi muốn mời cô tìm một đối tượng cho tôi!" Cô ta tự giới thiệu: "Tôi tên là Vi Phương, năm nay 23 tuổi, tôi là y tá, tôi muốn tìm một bác sĩ!"
Mặc Sợ gác lại suy nghĩ trong lòng, cô hơi tò mò hỏi: "Bệnh viện các cô cũng có rất nhiều bác sĩ nam mà? Tại sao phải bỏ gần tìm xa cơ chứ? Làm việ cùng nhau cũng có rất nhiều chỗ tốt!"
Lúc này, Vi Phương có hơi xấu hổ nói: "Tôi thích phụ nữ!!"
Mặc Sơ: "..."
Cô cũng là người hiện đại, cô cũng không có ý kỳ thị đối với xu hướng tình dục của con người, chỉ là cô hơi bất ngờ thôi.
"Cô Mặc, khó lắm à?" Vi Phương nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Mặc Sơ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Chỉ có điều công ty chúng tôi chưa có mục nội dung này, cô Vi, rất xin lỗi, chúng tôi không làm được yêu cầu của cô!"
Vi Phương cũng không có nói thêm gì nữa, cô ta chỉ đứng dậy: "Cô Mặc, làm phiền rồi."
Cô ta nói xong, liền đi ra ngoài.
Mặc Sở day day huyệt thái dương, cô hơi mệt mỏi.
Thế giới vốn chính là vô cùng kì quặc, bất kỳ ai thích cái gì, đều là chuyện bình thường nhỉ!
Sau khi Mặc Satan làm, cô ra bãi đỗ xe lấy xe.
Bởi vì cô đã làm thêm một lúc, nên lúc này bãi đỗ xe khá ít người.
Đột nhiên, bên cạnh xe cô có một người phụ nữ đang ngồi chồm hổm, khi người phụ nữ này ngẩng đầu lên, Mặc Sơ hơi ngạc nhiên: "Cô Vi."
Vi Phương hơi xấu hổ: "Cô Mặc, tôi có thể mời cô giúp tôi nhìn xem bạn của tôi thế nào không?"
"Cô có bạn rồi à?" Mặc Sơ nhìn cô ta.
Vi Phương đỏ mặt: "Phải, hôm nay đi đến công ty các cô, vốn định mời cô bắc cầu giới thiệu..."
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Xa không? Có cần lái xe không?"
"Không cần đâu!" Vi Phương nói: "Qua mấy ngõ nhỏ là tới rồi."
Mặc Sợ bỏ chìa khóa xe vào trong túi, cô và Vi Phương cùng đi qua mấy con đường.
Vi Phương dừng trước của một phòng khám nhỏ: "Chính là chỗ này."
"Chúng ta đi vào nhé!" Mặc SỢ gật đầu.
Khi hai người đẩy cửa đi vào thì một chậu nước hất lên đầu hai người.
Mặc Sơ lập tức phản ứng lại, cô biết có khả năng đây là một cái bẫy, cô lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng mà, Vi Phương và một người phụ nữ khác đã tiến lên, hai người cùng ấn cô xuống đất!
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Sơ chính là nghĩ đến Long Yên.
Bởi vì Long Yên từng nói, cô ta sẽ không tha cho Mặc Sơ.
Hơn nữa nước này còn có tác dụng làm cho người ta choáng váng, cô lờ mờ cảm nhận được là... Diệp Tử!
Sau khi Mặc Sơ đã hôn mê, Diệp Tử dặn Vi Phương: "Khiêng cô ta vào trong giường bệnh."
Bởi vì phòng khám nhỏ đang tạm ngưng, Vi Phương phụ trách trông coi, vì thế liền trở thành nơi phạm tội.
Diệp Tử lấy điện thoại của Mặc Sơ ra, gọi cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, anh ta thấy là cuộc gọi của Mặc Sở, thì đặc biệt vui mừng: "Mặc Sơ, cô có muốn cùng đi uống rượu, ăn xiên."
"Được!" Giọng nói âm u của Diệp Tử truyền tới.
"Sao lại là cô?" Cố Mộc Thành cảm thấy nổi da gà: "Mặc Sơ đâu?"
Diệp Tử bật cười, giọng nói cực kỳ quỷ quái: "Đương nhiên là đang ở trên tay tôi! Cố Mộc Thành, anh mang một trăm vạn tới, tôi sẽ giao Mặc Sơ cho anh!"
Công ty tổ chức hôn lễ.
Sau khi Mặc Sơ lái xe tới công ty, cô ngồi xuống làm việc một lúc, lúc sau cô nhận được điện thoại của Cố Vãn Vãn.
"Chào buổi sáng, Vãn Vãn!" Mặc Sơ chào cô ấy.
Cố Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu của cô ấy giống như lúc thường, cô ấy hơi lo lắng bất an hỏi: "Sơ SƠ, có phải cậu và anh Sâm..."
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, cô cũng thản nhiên nói: "Gần đây, bọn tớ đang cãi nhau! Vãn Vãn, cậu mang thai, cậu đừng lo nghĩ về những chuyện này, mang thai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, như thế cục cưng ra đời mới vui vẻ hoạt bát!"
Cố Vãn Vãn thở dài: "Sơ Sơ, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không lo lắng cho cậu thì tôi lo lắng cho ai? Giữa các cậu không thể hòa hảo được à? Không thể tiếp tục nữa thật sao?"
Mặc Sơ sửng sốt, Quyền Đế Sâm không chịu buông tay, còn trong lòng cô thì vẫn có một khúc mắt!
Cô không biết có phải người phụ nữ khác rất hào phóng hay không, cô chính là người lòng dạ hẹp hòi đấy!
vietwriter.vn
Đối với chuyện Quyền Đế Sâm giấu cô đối phó với nhà họ Mặc, cô tỏ ý cô hiểu được, nhưng cô không tha thứ.
Hiểu những hành động của anh là một chuyện!
Tha thứ cho mọi hành động của anh lại là một chuyện khác!
"Vãn Vãn, tôi cũng không biết..." Mặc Sơ lắc đầu.
Trận giằng co này, cô cũng không biết sẽ duy trì đến lúc nào, có thể là đợi anh đối phó nhà họ Mộ xong nhỉ!
.
Thù hận của anh buông xuống hết, có phải anh có thể tiếp tục vui vẻ ở bên cô không? Hay là kết thúc đoạn hôn nhân này?
Cố Vãn Vãn nghe thấy cảm xúc của Mặc SƠ sa sút, cô ấy cũng không dễ chịu: "Sơ SƠ, cậu chăm sóc tốt cho bản thân! Tôi cũng không tiện đi ra ngoài thăm cậu."
vietwriter.vn
"Cậu không cần đi ra ngoài thăm tôi!" Mặc Sơ Vội vàng nói: "Cậu cũng chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Tôi không sao, cậu đừng lo, tôi làm việc trước đã, cúp nhé!"
Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, tâm trạng của cô vẫn lên xuống như thủy triều.
Cô lại an ủi mình, đợi thêm một thời gian nữa, có phải cô có thể tha thứ cho Quyền Đế Sâm, tha thứ cho mình không!
Đúng lúc cô đang cố gắng bình ổn tâm trạng, có một người phụ nữ đi vào.
"Cô là cô Mặc nhỉ! Tôi là hâm mộ mà tới, tôi muốn mời cô tìm một đối tượng cho tôi!" Cô ta tự giới thiệu: "Tôi tên là Vi Phương, năm nay 23 tuổi, tôi là y tá, tôi muốn tìm một bác sĩ!"
Mặc Sợ gác lại suy nghĩ trong lòng, cô hơi tò mò hỏi: "Bệnh viện các cô cũng có rất nhiều bác sĩ nam mà? Tại sao phải bỏ gần tìm xa cơ chứ? Làm việ cùng nhau cũng có rất nhiều chỗ tốt!"
Lúc này, Vi Phương có hơi xấu hổ nói: "Tôi thích phụ nữ!!"
Mặc Sơ: "..."
Cô cũng là người hiện đại, cô cũng không có ý kỳ thị đối với xu hướng tình dục của con người, chỉ là cô hơi bất ngờ thôi.
"Cô Mặc, khó lắm à?" Vi Phương nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Mặc Sơ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Chỉ có điều công ty chúng tôi chưa có mục nội dung này, cô Vi, rất xin lỗi, chúng tôi không làm được yêu cầu của cô!"
Vi Phương cũng không có nói thêm gì nữa, cô ta chỉ đứng dậy: "Cô Mặc, làm phiền rồi."
Cô ta nói xong, liền đi ra ngoài.
Mặc Sở day day huyệt thái dương, cô hơi mệt mỏi.
Thế giới vốn chính là vô cùng kì quặc, bất kỳ ai thích cái gì, đều là chuyện bình thường nhỉ!
Sau khi Mặc Satan làm, cô ra bãi đỗ xe lấy xe.
Bởi vì cô đã làm thêm một lúc, nên lúc này bãi đỗ xe khá ít người.
Đột nhiên, bên cạnh xe cô có một người phụ nữ đang ngồi chồm hổm, khi người phụ nữ này ngẩng đầu lên, Mặc Sơ hơi ngạc nhiên: "Cô Vi."
Vi Phương hơi xấu hổ: "Cô Mặc, tôi có thể mời cô giúp tôi nhìn xem bạn của tôi thế nào không?"
"Cô có bạn rồi à?" Mặc Sơ nhìn cô ta.
Vi Phương đỏ mặt: "Phải, hôm nay đi đến công ty các cô, vốn định mời cô bắc cầu giới thiệu..."
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Xa không? Có cần lái xe không?"
"Không cần đâu!" Vi Phương nói: "Qua mấy ngõ nhỏ là tới rồi."
Mặc Sợ bỏ chìa khóa xe vào trong túi, cô và Vi Phương cùng đi qua mấy con đường.
Vi Phương dừng trước của một phòng khám nhỏ: "Chính là chỗ này."
"Chúng ta đi vào nhé!" Mặc SỢ gật đầu.
Khi hai người đẩy cửa đi vào thì một chậu nước hất lên đầu hai người.
Mặc Sơ lập tức phản ứng lại, cô biết có khả năng đây là một cái bẫy, cô lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng mà, Vi Phương và một người phụ nữ khác đã tiến lên, hai người cùng ấn cô xuống đất!
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Sơ chính là nghĩ đến Long Yên.
Bởi vì Long Yên từng nói, cô ta sẽ không tha cho Mặc Sơ.
Hơn nữa nước này còn có tác dụng làm cho người ta choáng váng, cô lờ mờ cảm nhận được là... Diệp Tử!
Sau khi Mặc Sơ đã hôn mê, Diệp Tử dặn Vi Phương: "Khiêng cô ta vào trong giường bệnh."
Bởi vì phòng khám nhỏ đang tạm ngưng, Vi Phương phụ trách trông coi, vì thế liền trở thành nơi phạm tội.
Diệp Tử lấy điện thoại của Mặc Sơ ra, gọi cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, anh ta thấy là cuộc gọi của Mặc Sở, thì đặc biệt vui mừng: "Mặc Sơ, cô có muốn cùng đi uống rượu, ăn xiên."
"Được!" Giọng nói âm u của Diệp Tử truyền tới.
"Sao lại là cô?" Cố Mộc Thành cảm thấy nổi da gà: "Mặc Sơ đâu?"
Diệp Tử bật cười, giọng nói cực kỳ quỷ quái: "Đương nhiên là đang ở trên tay tôi! Cố Mộc Thành, anh mang một trăm vạn tới, tôi sẽ giao Mặc Sơ cho anh!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Công ty tổ chức hôn lễ.
Sau khi Mặc Sơ lái xe tới công ty, cô ngồi xuống làm việc một lúc, lúc sau cô nhận được điện thoại của Cố Vãn Vãn.
"Chào buổi sáng, Vãn Vãn!" Mặc Sơ chào cô ấy.
Cố Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu của cô ấy giống như lúc thường, cô ấy hơi lo lắng bất an hỏi: "Sơ SƠ, có phải cậu và anh Sâm..."
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, cô cũng thản nhiên nói: "Gần đây, bọn tớ đang cãi nhau! Vãn Vãn, cậu mang thai, cậu đừng lo nghĩ về những chuyện này, mang thai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, như thế cục cưng ra đời mới vui vẻ hoạt bát!"
Cố Vãn Vãn thở dài: "Sơ Sơ, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không lo lắng cho cậu thì tôi lo lắng cho ai? Giữa các cậu không thể hòa hảo được à? Không thể tiếp tục nữa thật sao?"
Mặc Sơ sửng sốt, Quyền Đế Sâm không chịu buông tay, còn trong lòng cô thì vẫn có một khúc mắt!
Cô không biết có phải người phụ nữ khác rất hào phóng hay không, cô chính là người lòng dạ hẹp hòi đấy!
vietwriter.vn
Đối với chuyện Quyền Đế Sâm giấu cô đối phó với nhà họ Mặc, cô tỏ ý cô hiểu được, nhưng cô không tha thứ.
Hiểu những hành động của anh là một chuyện!
Tha thứ cho mọi hành động của anh lại là một chuyện khác!
"Vãn Vãn, tôi cũng không biết..." Mặc Sơ lắc đầu.
Trận giằng co này, cô cũng không biết sẽ duy trì đến lúc nào, có thể là đợi anh đối phó nhà họ Mộ xong nhỉ!
.
Thù hận của anh buông xuống hết, có phải anh có thể tiếp tục vui vẻ ở bên cô không? Hay là kết thúc đoạn hôn nhân này?
Cố Vãn Vãn nghe thấy cảm xúc của Mặc SƠ sa sút, cô ấy cũng không dễ chịu: "Sơ SƠ, cậu chăm sóc tốt cho bản thân! Tôi cũng không tiện đi ra ngoài thăm cậu."
vietwriter.vn
"Cậu không cần đi ra ngoài thăm tôi!" Mặc Sơ Vội vàng nói: "Cậu cũng chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Tôi không sao, cậu đừng lo, tôi làm việc trước đã, cúp nhé!"
Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, tâm trạng của cô vẫn lên xuống như thủy triều.
Cô lại an ủi mình, đợi thêm một thời gian nữa, có phải cô có thể tha thứ cho Quyền Đế Sâm, tha thứ cho mình không!
Đúng lúc cô đang cố gắng bình ổn tâm trạng, có một người phụ nữ đi vào.
"Cô là cô Mặc nhỉ! Tôi là hâm mộ mà tới, tôi muốn mời cô tìm một đối tượng cho tôi!" Cô ta tự giới thiệu: "Tôi tên là Vi Phương, năm nay 23 tuổi, tôi là y tá, tôi muốn tìm một bác sĩ!"
Mặc Sợ gác lại suy nghĩ trong lòng, cô hơi tò mò hỏi: "Bệnh viện các cô cũng có rất nhiều bác sĩ nam mà? Tại sao phải bỏ gần tìm xa cơ chứ? Làm việ cùng nhau cũng có rất nhiều chỗ tốt!"
Lúc này, Vi Phương có hơi xấu hổ nói: "Tôi thích phụ nữ!!"
Mặc Sơ: "..."
Cô cũng là người hiện đại, cô cũng không có ý kỳ thị đối với xu hướng tình dục của con người, chỉ là cô hơi bất ngờ thôi.
"Cô Mặc, khó lắm à?" Vi Phương nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Mặc Sơ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Chỉ có điều công ty chúng tôi chưa có mục nội dung này, cô Vi, rất xin lỗi, chúng tôi không làm được yêu cầu của cô!"
Vi Phương cũng không có nói thêm gì nữa, cô ta chỉ đứng dậy: "Cô Mặc, làm phiền rồi."
Cô ta nói xong, liền đi ra ngoài.
Mặc Sở day day huyệt thái dương, cô hơi mệt mỏi.
Thế giới vốn chính là vô cùng kì quặc, bất kỳ ai thích cái gì, đều là chuyện bình thường nhỉ!
Sau khi Mặc Satan làm, cô ra bãi đỗ xe lấy xe.
Bởi vì cô đã làm thêm một lúc, nên lúc này bãi đỗ xe khá ít người.
Đột nhiên, bên cạnh xe cô có một người phụ nữ đang ngồi chồm hổm, khi người phụ nữ này ngẩng đầu lên, Mặc Sơ hơi ngạc nhiên: "Cô Vi."
Vi Phương hơi xấu hổ: "Cô Mặc, tôi có thể mời cô giúp tôi nhìn xem bạn của tôi thế nào không?"
"Cô có bạn rồi à?" Mặc Sơ nhìn cô ta.
Vi Phương đỏ mặt: "Phải, hôm nay đi đến công ty các cô, vốn định mời cô bắc cầu giới thiệu..."
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Xa không? Có cần lái xe không?"
"Không cần đâu!" Vi Phương nói: "Qua mấy ngõ nhỏ là tới rồi."
Mặc Sợ bỏ chìa khóa xe vào trong túi, cô và Vi Phương cùng đi qua mấy con đường.
Vi Phương dừng trước của một phòng khám nhỏ: "Chính là chỗ này."
"Chúng ta đi vào nhé!" Mặc SỢ gật đầu.
Khi hai người đẩy cửa đi vào thì một chậu nước hất lên đầu hai người.
Mặc Sơ lập tức phản ứng lại, cô biết có khả năng đây là một cái bẫy, cô lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng mà, Vi Phương và một người phụ nữ khác đã tiến lên, hai người cùng ấn cô xuống đất!
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Sơ chính là nghĩ đến Long Yên.
Bởi vì Long Yên từng nói, cô ta sẽ không tha cho Mặc Sơ.
Hơn nữa nước này còn có tác dụng làm cho người ta choáng váng, cô lờ mờ cảm nhận được là... Diệp Tử!
Sau khi Mặc Sơ đã hôn mê, Diệp Tử dặn Vi Phương: "Khiêng cô ta vào trong giường bệnh."
Bởi vì phòng khám nhỏ đang tạm ngưng, Vi Phương phụ trách trông coi, vì thế liền trở thành nơi phạm tội.
Diệp Tử lấy điện thoại của Mặc Sơ ra, gọi cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, anh ta thấy là cuộc gọi của Mặc Sở, thì đặc biệt vui mừng: "Mặc Sơ, cô có muốn cùng đi uống rượu, ăn xiên."
"Được!" Giọng nói âm u của Diệp Tử truyền tới.
"Sao lại là cô?" Cố Mộc Thành cảm thấy nổi da gà: "Mặc Sơ đâu?"
Diệp Tử bật cười, giọng nói cực kỳ quỷ quái: "Đương nhiên là đang ở trên tay tôi! Cố Mộc Thành, anh mang một trăm vạn tới, tôi sẽ giao Mặc Sơ cho anh!"
Công ty tổ chức hôn lễ.
Sau khi Mặc Sơ lái xe tới công ty, cô ngồi xuống làm việc một lúc, lúc sau cô nhận được điện thoại của Cố Vãn Vãn.
"Chào buổi sáng, Vãn Vãn!" Mặc Sơ chào cô ấy.
Cố Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu của cô ấy giống như lúc thường, cô ấy hơi lo lắng bất an hỏi: "Sơ SƠ, có phải cậu và anh Sâm..."
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, cô cũng thản nhiên nói: "Gần đây, bọn tớ đang cãi nhau! Vãn Vãn, cậu mang thai, cậu đừng lo nghĩ về những chuyện này, mang thai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, như thế cục cưng ra đời mới vui vẻ hoạt bát!"
Cố Vãn Vãn thở dài: "Sơ Sơ, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không lo lắng cho cậu thì tôi lo lắng cho ai? Giữa các cậu không thể hòa hảo được à? Không thể tiếp tục nữa thật sao?"
Mặc Sơ sửng sốt, Quyền Đế Sâm không chịu buông tay, còn trong lòng cô thì vẫn có một khúc mắt!
Cô không biết có phải người phụ nữ khác rất hào phóng hay không, cô chính là người lòng dạ hẹp hòi đấy!
vietwriter.vn
Đối với chuyện Quyền Đế Sâm giấu cô đối phó với nhà họ Mặc, cô tỏ ý cô hiểu được, nhưng cô không tha thứ.
Hiểu những hành động của anh là một chuyện!
Tha thứ cho mọi hành động của anh lại là một chuyện khác!
"Vãn Vãn, tôi cũng không biết..." Mặc Sơ lắc đầu.
Trận giằng co này, cô cũng không biết sẽ duy trì đến lúc nào, có thể là đợi anh đối phó nhà họ Mộ xong nhỉ!
.
Thù hận của anh buông xuống hết, có phải anh có thể tiếp tục vui vẻ ở bên cô không? Hay là kết thúc đoạn hôn nhân này?
Cố Vãn Vãn nghe thấy cảm xúc của Mặc SƠ sa sút, cô ấy cũng không dễ chịu: "Sơ SƠ, cậu chăm sóc tốt cho bản thân! Tôi cũng không tiện đi ra ngoài thăm cậu."
vietwriter.vn
"Cậu không cần đi ra ngoài thăm tôi!" Mặc Sơ Vội vàng nói: "Cậu cũng chăm sóc bản thân cho tốt nhé! Tôi không sao, cậu đừng lo, tôi làm việc trước đã, cúp nhé!"
Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, tâm trạng của cô vẫn lên xuống như thủy triều.
Cô lại an ủi mình, đợi thêm một thời gian nữa, có phải cô có thể tha thứ cho Quyền Đế Sâm, tha thứ cho mình không!
Đúng lúc cô đang cố gắng bình ổn tâm trạng, có một người phụ nữ đi vào.
"Cô là cô Mặc nhỉ! Tôi là hâm mộ mà tới, tôi muốn mời cô tìm một đối tượng cho tôi!" Cô ta tự giới thiệu: "Tôi tên là Vi Phương, năm nay 23 tuổi, tôi là y tá, tôi muốn tìm một bác sĩ!"
Mặc Sợ gác lại suy nghĩ trong lòng, cô hơi tò mò hỏi: "Bệnh viện các cô cũng có rất nhiều bác sĩ nam mà? Tại sao phải bỏ gần tìm xa cơ chứ? Làm việ cùng nhau cũng có rất nhiều chỗ tốt!"
Lúc này, Vi Phương có hơi xấu hổ nói: "Tôi thích phụ nữ!!"
Mặc Sơ: "..."
Cô cũng là người hiện đại, cô cũng không có ý kỳ thị đối với xu hướng tình dục của con người, chỉ là cô hơi bất ngờ thôi.
"Cô Mặc, khó lắm à?" Vi Phương nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Mặc Sơ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Chỉ có điều công ty chúng tôi chưa có mục nội dung này, cô Vi, rất xin lỗi, chúng tôi không làm được yêu cầu của cô!"
Vi Phương cũng không có nói thêm gì nữa, cô ta chỉ đứng dậy: "Cô Mặc, làm phiền rồi."
Cô ta nói xong, liền đi ra ngoài.
Mặc Sở day day huyệt thái dương, cô hơi mệt mỏi.
Thế giới vốn chính là vô cùng kì quặc, bất kỳ ai thích cái gì, đều là chuyện bình thường nhỉ!
Sau khi Mặc Satan làm, cô ra bãi đỗ xe lấy xe.
Bởi vì cô đã làm thêm một lúc, nên lúc này bãi đỗ xe khá ít người.
Đột nhiên, bên cạnh xe cô có một người phụ nữ đang ngồi chồm hổm, khi người phụ nữ này ngẩng đầu lên, Mặc Sơ hơi ngạc nhiên: "Cô Vi."
Vi Phương hơi xấu hổ: "Cô Mặc, tôi có thể mời cô giúp tôi nhìn xem bạn của tôi thế nào không?"
"Cô có bạn rồi à?" Mặc Sơ nhìn cô ta.
Vi Phương đỏ mặt: "Phải, hôm nay đi đến công ty các cô, vốn định mời cô bắc cầu giới thiệu..."
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Xa không? Có cần lái xe không?"
"Không cần đâu!" Vi Phương nói: "Qua mấy ngõ nhỏ là tới rồi."
Mặc Sợ bỏ chìa khóa xe vào trong túi, cô và Vi Phương cùng đi qua mấy con đường.
Vi Phương dừng trước của một phòng khám nhỏ: "Chính là chỗ này."
"Chúng ta đi vào nhé!" Mặc SỢ gật đầu.
Khi hai người đẩy cửa đi vào thì một chậu nước hất lên đầu hai người.
Mặc Sơ lập tức phản ứng lại, cô biết có khả năng đây là một cái bẫy, cô lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng mà, Vi Phương và một người phụ nữ khác đã tiến lên, hai người cùng ấn cô xuống đất!
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Sơ chính là nghĩ đến Long Yên.
Bởi vì Long Yên từng nói, cô ta sẽ không tha cho Mặc Sơ.
Hơn nữa nước này còn có tác dụng làm cho người ta choáng váng, cô lờ mờ cảm nhận được là... Diệp Tử!
Sau khi Mặc Sơ đã hôn mê, Diệp Tử dặn Vi Phương: "Khiêng cô ta vào trong giường bệnh."
Bởi vì phòng khám nhỏ đang tạm ngưng, Vi Phương phụ trách trông coi, vì thế liền trở thành nơi phạm tội.
Diệp Tử lấy điện thoại của Mặc Sơ ra, gọi cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, anh ta thấy là cuộc gọi của Mặc Sở, thì đặc biệt vui mừng: "Mặc Sơ, cô có muốn cùng đi uống rượu, ăn xiên."
"Được!" Giọng nói âm u của Diệp Tử truyền tới.
"Sao lại là cô?" Cố Mộc Thành cảm thấy nổi da gà: "Mặc Sơ đâu?"
Diệp Tử bật cười, giọng nói cực kỳ quỷ quái: "Đương nhiên là đang ở trên tay tôi! Cố Mộc Thành, anh mang một trăm vạn tới, tôi sẽ giao Mặc Sơ cho anh!"
vietwriter.vn vietwriter.vn