Quyền Đế Sâm nhìn cô bé đang khóc òa, lúc này anh lại hơi luống cuống tay chân.
Anh không có kinh nghiệm chăm con, cũng không biết phải sống chung với con nít thế nào, nhưng cô bé đụng phải anh trong lúc đi dạo này lại đột ngột khóc rung trời trong nháy mắt.
Lúc đứa nhỏ này vừa khóc, những người đi bên cạnh đều nhìn sang.
Còn có người cho rằng anh là bố cô bé, bố quá hung dữ nên cô bé mới khóc như vậy!
Từ trước đến nay Quyền Đế Sâm chưa từng bị chất vấn, nhưng giờ phút này lại bị người ta chỉ trỏ, người không biết còn cảm thấy anh ngược đãi trẻ em nữa cơ!
Quyền Đế Sâm cũng không biết nên dỗ dành con cái thế nào, anh vội vàng nói: “Người bạn nhỏ, bố mẹ cháu đâu? Cháu tiếp tục khóc nữa thì chú cũng muốn khóc!”
Mặc Hàm lập tức nhào vào lòng anh, không nói lời nào mà chỉ ôm cổ anh rồi càng khóc lóc đáng thương hơn.
Quyền Đế Sâm giơ tay ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô bé. Anh có thể cảm nhận được cô bé đang rất ấm ức và đau lòng, cô bé khóc đến nỗi toàn bộ thân thể nhỏ bé cũng run run không ngừng, tựa như bị ấm ức ghê gớm lắm mà không thể nào giải quyết được vậy.
Từ trước đến giờ lòng Quyền Đế Sâm luôn cứng rắn, nhưng giờ phút này tựa như bị một vũng nước suối trong lành bao vây, hơn nữa anh còn không có cách nào với cô nhóc này.
Mặc dù có rất nhiều ánh mắt khác thường qua lại, nhưng Quyền Đế Sâm không quan tâm!
Anh cũng rất kiên nhẫn, đến khi cô bé khóc đủ rồi, khóc mệt, anh cũng không hỏi lại cô bé điều gì.
Mặc Hàm lau nước mắt nước mũi trên bộ vest của anh, cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn, có vẻ đã khôi phục cảm xúc.
“Chú à, cảm ơn chú cho cháu mượn một bờ vai, để lúc cháu đau lòng khóc lóc tỉ tê còn có nơi để dựa vào.” Mặc Hàm vô cùng nghiêm túc nói.
Trong chớp mắt này, Quyền Đế Sâm lại bị cô chọc cười!
Rõ ràng cô bé chỉ là đứa con nít mới năm sáu tuổi, nhưng nói chuyện cứ y như người lớn vậy!
Hơn nữa nghe vào còn có vẻ rất nghiêm túc.
Quyền Đế Sâm dùng ngón cái lau nước mắt cho cô bé, mặc dù là động tác dịu nhẹ nhưng mà trên ngón tay anh có một lớp chai dày, cô bé nhíu mày: “Tay chú thật xù xì!”
Một tay cô bé nắm ngón tay cái của Quyền Đế Sâm, lúc bàn tay nhỏ bé của cô bé nắm một ngón cái của anh, anh lại cảm thấy trong lòng vô cùng rung động bởi sự đối lập giữa thô ráp và mịn màng, còn cả làn da đen và trắng.
“Nhất định là chú rất vất vả!” Mặc Hàm dùng ngón út xoa xoa cho anh.
Nụ cười nơi khóe môi Quyền Đế Sâm dần dần mở rộng, đó là vết chai khi anh làm bộ đội đặc chủng cầm súng rèn luyện quanh năm tạo ra.
Nhưng mà mỗi một câu nói, mỗi một cái động tác của đứa bé này đều làm lòng anh vô cùng mềm mại.
“Cháu tên là gì?” Quyền Đế Sâm vẫn chưa thấy bố mẹ cô bé tìm tới.
“Tôi tên là Hàm Hàm!” Mặc Hàm cười nói, cô bé nói xong, còn chìa bàn tay nhỏ bé ra, nghiêm trang chào hỏi với Quyền Đế Sâm: “Chú, rất hân hạnh được gặp chú!”
Bàn tay to của Quyền Đế Sâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé. Trong lòng bàn tay anh, bàn tay cô bé còn chưa dài bằng ngón tay anh, bàn tay to của anh bao lấy bàn tay nhỏ bé của Hàm Hàm, cô bé còn chào hỏi anh vô cùng nghiêm túc, làm anh không khỏi tức cười.
“Người bạn nhỏ Hàm Hàm, chào cháu!” Quyền Đế Sâm chăm chú nhìn cô bé, “Bây giờ có thể nói cho chú là sao vừa rồi cháu lại đau lòng khóc như vậy rồi chứ!”
Mặc Hàm nói: “Cháu tới tham gia cuộc thi tuyển chọn ngôi sao nhí, kết quả là cháu rớt rồi, cháu rất khó chịu, cháu rất ấm ức, cháu muốn khóc lớn. Sau khi khóc xong, cháu cảm thấy tốt hơn nhiều!”
Quyền Đế Sâm vỗ nhẹ lên đầu cô bé: “Con người sống cả đời, nào có chuyện mọi việc đều như ý đâu! Cho dù không được chọn cũng không ảnh hưởng việc chúng ta theo đuổi tương lai hạnh phúc và vui vẻ.Hàm Hàm, cố lên!”
“Cảm ơn chú…” Mặc Hàm vui vẻ gật đầu một cái.
“Hàm Hàm…” Quyền Đế Sâm chợt nhớ ra điều gì, anh hỏi cô bé: “Cháu nộp tác phẩm gì?”
Mặc Hàm lấy điện thoại di động ra, cô bé vẫn còn ảnh chụp, tác phẩm này là do cô bé cẩn thận sáng tác nhưng không trúng tuyển, tất nhiên trái tim nhỏ bé của cô bé sẽ tổn thương.
Quyền Đế Sâm nhìn thoáng qua bức tranh này, anh nhớ ra rồi, ngày đó anh đang lái xe, lúc đợi đèn xanh đèn đỏ có nhặt được một tác phẩm, vậy mà lại là của cô nhóc này…
Nói thật, anh cũng rất thích tác phẩm này, nhưng mà tại sao không trúng tuyển chứ?
Quyền Đế Sâm đứng lên, giơ bàn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé: “Chú rất thích tác phẩm của cháu. Bây giờ, chú muốn ban ra tổ chức chấm lại một lần nữa và khen thưởng cho cháu, cháu muốn đi cùng không?”
“Wow…” Mặc Hàm lập tức vui vẻ, cô bé hân hoan hồi hộp: “Hay quá! Cháu đi! Cháu đi! Cháu lập tức đi ngay!”
Thế là ngay sau đó, Quyền Đế Sâm dắt tay cô bé đến văn phòng.
Các nhân viên thấy Quyền Đế Sâm dắt tay một cô bé đi vào, mọi người đều rất kinh ngạc, phải biết là Quyền Đế Sâm luôn luôn giữ trong sạch, đừng nói là có con riêng, ngay cả bạn gái cũng không có.
Nhưng mà lại có mấy người dám bàn tán về cuộc sống riêng của ông chủ với đám đông chứ!
Hai người cùng nhau vào phòng làm việc, sau đó Quyền Đế Sâm để cho Mặc Hàm tự chơi đùa một bên, anh gọi Phương Kiến Hải tới.
Phương Kiến Hải lập tức gõ cửa đi vào: “Tổng giám đốc Quyền, chào anh!”
Quyền Đế Sâm gật đầu một cái: “Mang hết tư liệu và tác phẩm của các ngôi sao nhí nổi bật lần này lên cho tôi xem!”
“Vâng!” Phương Kiến Hải lập tức lấy tới.
Quyền Đế Sâm đang nhìn một cách chăm chú, Phương Kiến Hải thấy sắp đến thời gian phát thưởng và cắt băng rồi, vô cùng sốt ruột nhưng cũng không có cách nào.
Mặc Hàm ở trong phòng làm việc cảm thấy bực bội, thế là cô bé đi dạo xung quanh, nhưng lại bắt gặp một cô bé đang ở trong một văn phòng khác là San San!
Lúc này San San ăn mặc trang phục lộng lẫy giống như một công chúa, còn trang điểm, trên mặt đánh một lớp phấn má hồng thật dày, phấn mắt màu xanh, mặc một chiếc váy công sở trắng tinh và giày da sáng bóng.
San San vừa nhìn thấy Mặc Hàm, lập tức kiêu ngạo nói: “Tại sao mày lại ở chỗ này?”
“Vậy tại sao chị cũng ở chỗ này?” Mặc Hàm hỏi ngược lại đối phương.
San San hừ một tiếng: “Tao là ngôi sao nhí đạt giải nhất, đợi lát nữa Tổng giám đốc Quyền sẽ trao thưởng cho tao, còn cắt băng khu vui chơi trẻ em với tao. Nơi này không phải là nơi mà ai cũng có thể đi lung tung, con vịt xấu xí như mà mau đi đi! Đừng ở chỗ này xấu hổ mất mặt!”
Trong lòng Mặc Hàm nghĩ, cô bé còn được Tổng giám đốc Quyền dắt tay nhỏ tới đây dưới con mắt mọi người đây!
Sớm biết thế này thì cô bé đã để Quyền Đế Sâm bế tới, đó mới gọi!
Mặc Hàm biết Quyền Đế Sâm sẽ cho mình một câu công bằng nên cô bé mới không đi!
Nhưng mà người chiến thắng cuối cùng mới thật sự thắng lợi! Cười đến cuối cùng cũng mới đúng là cười!
Mặc Hàm cười nói: “Vậy chúc mừng chị trước!”
Cô bé nghĩ trong lòng, đợi lát nữa có kết quả chân chính, để xen San San còn có gì đáng đắc ý!
Tất nhiên, bây giờ để cho đối phương càng vui vẻ thì lát nữa từ trên cao rớt xuống sẽ càng đau lòng!
“Cảm ơn!” San San tựa như cảm thấy mình đã là ngôi sao sáng nhất, cô bé hừ một tiếng: “Nhưng mà tao vẫn chưa định thu mày làm tùy tùng đâu!”