Nếu không, anh nói cho cô biết, lúc này cô lại chẳng đánh nhau với anh đấy à?
Mặc Sơ gật đầu trong lòng anh, lúc bàn tay to của anh châm lửa lên người cô, cô mới giật mình, trong mắt anh cô cứ như trẻ con vậy.
Anh biết, cô thích anh của hiện tại! Cô vẫn sẽ hận anh của quá khứ!
Tất nhiên, lẽ thường mà, ai sẽ không hận người đàn ông vô duyên vô cứ chiếm lấy cơ thể non nớt của cô chứ?
"Bây giờ tới sinh đứa nhỏ, hửm?" Anh cao âm cuối lên, đôi mắt thâm thúy như biển nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm đó, có từng giọt từng giọt cưng chiều, đang đánh úp lại cô.
Mặc Sơ gật đầu thật mạnh: "Sinh một bé gái?"
"Được!" Quyền Để Sâm lau nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt cô: "Xinh giống em!"
Mặc Sơ rất vui vẻ, cô ngẩng đầu hôn anh, bất kể cuộc sống giao cho cô bao nhiêu gian khổ, nhưng mà, vừa nghĩ tới cô vẫn còn có anh, cô lại cảm thấy, mọi sự phấn đấu đều là quyết chí và đều là hạnh phúc.
Kiều diễm vô hạn...
Suốt đêm.
Kết quả của một đêm phóng túng, chính là điện thoại của cô đang reo lên liên tục, mà Mặc Sơ vẫn chưa có tỉnh.
Đến tận khi Mặc Hi lấy chân đá vào mông cô: "Sếp của mẹ gọi liên tùng tùng
kìa!"
Mặc Sơ mệt chết đi được, cô đưa tay ra cầm điện thoại, bắt máy: "Tổng giám đốc Triển."
Triển Lê Hàn nghe thấy giọng ngái ngủ của cô, anh ta thở dài: "Mặc Sơ, hôm qua tôi đã dặn cô, hôm nay có lễ trao giải, cô mau dậy, chuẩn bị một chút rồi qua đây ngay!"
Ý của anh ta là, hôm qua đã dặn dò kỹ rồi, sao buổi tối vẫn không tiết chế cơ chứ?
Mặc Sổ thông minh lanh lợi, tất nhiên là cô nghe ra cái ý này.
"Được, tôi lập tức qua ngay!" Cô bỏ điện thoại xuống, thì nhìn thấy Mặc Hi dang đáng giá cô.
"Sao hôm nay con lại ở trong phòng của mình?" Mặc Hi bĩu môi hỏi cô.
Mặc Sơ hơi chột dạ, cô nói: "Chắc là con mộng du đi về đấy!"
Mặc dù Mặc Hi là con trai của cô, nhưng, cậu bé đang ở đây, cô và Quyền Đế Sâm cũng không thể "hành sự" thỏa thích chứ!
Cô vừa nhớ tới đêm qua, cô phát hiện, tối qua Quyền Đế Sâm muốn cô lắm lắm!
So với lần đó là muốn ác hơn!
Nhưng mà, cô vẫn có thể cảm giác được tình cảm ấm áp khi anh và cô dung nhập!
"Lát nữa mẹ phải đi đến lễ trao giải, mẹ đi đánh răng rửa mặt trước đây!" Mặc Sơ vội vội vàng vàng bò dậy.
Cô đi đến cửa rồi, lại như nghĩ tới điều gì đó nên hỏi con trai:" Hi Hi, con đi không?"
"Không đi!" Mặc Hi lắc đầu: "Không vui!"
"Được thôi!" Mặc Sơ gật đầu: "Mẹ cũng nghĩ là sẽ thất rất bí! con tự chăm sóc tốt bản thân nhé!"
"Con đi tìm daddy chơi!" Mặc Hi đã có kế hoạch.
Mặc Sơ hơi bất ngờ, thế mà giữa cậu bé của Quyền Đế Sâm không có một tí khoảng cách nào hả?
Cô hiểu, trẻ con thích ai, và ghét ai, đó là chuyện rất rõ ràng.
Nhưng, sự yêu thích mà Mặc Hi dành cho Quyền Đế Sâm, đã vượt ra ngoài tưởng tượng của Mặc Sơ.
Tất nhiên, phải khẳng định là, Quyền Đế Sâm đối xử với Mặc Hi rất tốt rất tốt, nếu không làm gì thằng bé dính anh như vậy?
Mặc Hi nói đi là đi luôn.
Mặc Sơ nhớ đến chuyện tối qua, hình ảnh nóng bỏng, một màm một màn hiện ra trong đầu.
Đặc biệt là khoảnh khắc cô đứng trước gương, mỗi một tấc trên người, đều in dấu tích của Quyền Đế Sâm, tối qua anh cực kỳ mạnh mẽ, cô còn cảm giác là mình sắp chết dưới công kích mãnh liệt của anh, nhưng anh sự dịu dàng mà anh cho cô, khiến cô ở trong biển tình lên xuống nhấp nhô liên miên không dứt.
Người phụ nữ trong gương, đã đắm chìm trong bể tình, có một chút yêu kiều, có một chút xấu hổ, có một chút giận.
Cô ôm mặt, xấu hổ nhìn mình.