Mặc Sơ nhíu mày, nhìn qua thì là Quyền Đế Đình muốn nháo sự ở bệnh viện, anh ta làm cho Quyền Thịnh Quốc tức đến nỗi nhập viện thì thôi, bây giờ còn tới bệnh viện gây sự, cô nói với người phụ trách bệnh viện: "Gọi điện cho tổng giám đốc Quyền!"
Người khác kiêng kị anh ta là cậu hai nhà họ Quyền, nhưng Quyền Đế Sâm sẽ không!
Rất nhanh, Quyền Đế Sâm đã chạy nhanh tới, anh nhìn Quyền Đế Đình đến gây sự, dấu vết bị anh đánh hôm qua vẫn còn, hôm nay lại không an phận rồi!
"Muốn tôi đuổi cậu ra nước ngoài sống lang thang không?" Quyền Đế Sâm tàn nhẫn nói.
Phải biết rằng, dựa vào lực ảnh hưởng của anh, khống chế không cho Quyền Đế Đình về nước cũng là chuyện dễ dàng.
Nhưng, anh ta cũng là huyết mạch của nhà họ Quyền, nhưng mà, sự khiêu khích thêm lần nữa của Quyền Đế Đình đã chạm vào giới hạn của Quyền Đế Sâm.
Sắc mặt của Quyền Đế Đình hơi thay đổi: "Tôi tới bệnh viện thăm bệnh nhân mà thôi, mọi người ngạc nhiên như vậy làm gì? Sao nào? Hôm qua đánh nghiện quá hả? Tôi bị anh đánh bị thương rồi, tôi qua đụng vào một người phụ nữ chạy đến tận cửa, tôi cũng không có tâm trạng muốn cô ta!"
Anh ta nói tới đây, lại cà lơ phất phơ nói: "Có thể là quả hoài niệm tư vị của Mặc Mặc, bây giờ tôi chẳng có hứng thú với người phụ nữ nào hết..."
Qua nhiên là 'rầm một tiếng, Quyền Đế Đình lại bị đám một quyền!
Trong cơn thịnh nộ, Quyền Đế Sâm nói: "Xem ra, nỗi khổ da thịt thì không làm cậu cảm nhận được giáo huấn!"
"Được rồi, tôi không nói nữa." Quyền Đế Đình lập tức nói: "Tôi muốn tiền! Anh đánh tôi rồi thì cho tôi một số tiền đi!"
"Muốn tiền ư?Cậu tự đi mà kiếm!" Quyền Đế Sâm hung hăng trừng mắt nhìn anh ta: "Cậu là
một người đàn ông, mà vươn tay ra xin tiền tôi? Tôi đã sắp xếp công việc cho cậu, cậu an phận thủ thường công tác cho tôi!"
Thật hết cách!
Trước mặt một người anh cả quá có năng lực, công việc của Quyền Đế Đình mới có thể bị so sánh.
Quyền Để Đình lập tức nhìn sang Mặc Sơ: "Chị dâu, chị thượng thương tôi đi, chị xem, tôi đã bị anh cả đánh thành đầu heo rồi này, chị cho tôi ít tiền tiêu đi!"
Mặc Sơ: "..."
Cô cạn lời thật sự!
Quyền Đế Sâm nhìn sang Mặc Sơ: "Không được cho nó tiền, để nó không có tiền rồi đi trên phố làm ăn xin!"
Được thôi! Tài chính là đạo lý chí tôn, đó chính là trừng trị kinh tế, chắc chắn là hữu lực nhất.
Sau khi Quyền Đế Đình đi gặp bác sĩ, Quyền Đế Sâm nắm tay Mặc Sơ: "Không phải anh bảo em chiều hãng đến sao? Sao sáng mà em đã đến rồi?"
"Sau khi anh đi, em không ngủ được nữa!" Mặc Sơ nhìn anh: "Em định đến sớm để bầu bạn với ông nội, sau đó đặc biệt cảm khái, đáng ra phải chơi cờ cùng ông nội nhiều hơn, lần tới chơi cờ, cũng không biết là lúc nào nữa.
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh nhìn đồng hồ: "Buổi trưa cùng đi ăn cơm nhé!"
"Vâng!" Mặc Sơ cùng anh rời khỏi bệnh viện: "Muốn ăn ở đâu?"
"Tìm một chỗ yên tĩnh là được!" Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ, lúc đang định lên xe, đột nhiên
Ân Phi Âm chạy tới...