Quyền Đế Sâm chăm chú nhìn cô: “Ở bên kia đã có Tả Điện Vũ xử lý!”
“Nhưng mà tôi cũng có thể khuyên nhủ Thái Hà mà!” Mặc Sơ vẫn rất sốt ruột, anh là người tốt, cô không hy vọng vì một sai lầm mà khiến cho bệnh viện của anh trở thành thị phi của dư luận.
Anh đã giúp cô rất nhiều, cô cũng muốn đáp lại trong khả năng một lần!
Nhưng giọng điệu của Quyền Đế Sâm vẫn lạnh nhạt: “Tôi còn chưa có tính sổ với cô đâu đấy!”
“Tính sổ gì cơ?” Mặc Sơ nào đoán trước được vị đại thần cao quý như Quyền Đế Sâm sẽ xuất hiện ở nhà thờ, cô nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh, vội vàng nói sang chuyện khác: “Anh yên tâm đo! Anh kêu trợ lý Tả gửi một triệu cho tôi đi, tôi chỉ lấy mấy nghìn tệ để đóng học phí học lái xe, số tiền còn lại vẫn còn nguyên. Nên chắc chắn món nợ này rất rõ ràng!”
Còn không biết xấu hổ nhắc đến chuyện kia với anh ư? Quyền Đế Sâm giàu có có thể sánh với một quốc gia, chỉ một triệu nhân dân tệ thì có là gì trong mắt anh?
Xem ra cô còn chưa ý thức được rốt cuộc là mình đã phạm vào sai lầm gì!
Quyền Đế Sâm nhìn cô mặc vest nam, che đi dáng người của cô, anh thật sự hận không thể lột sạch cô ngay trong nhà thờ!
Anh đi nhanh ra ngoài, nếu như cứ tiếp tục ở đây, e rằng anh sẽ hóa thành cầm thú mất.
Mặc Sơ không ngờ người đàn ông này lại xuất hiện đúng lúc như vậy, cô cũng vội vàng đi ra ngoài, ngay khi cô đi qua người mục sư, mục sư lại nói: “Hy vọng lần sau cha sẽ có cơ hội chủ trì hôn lễ cho hai con!”
Mặt Mặc Sơ đã đỏ ửng, cô không nói gì.
Nhưng trong lòng cô biết rõ, cô cũng chỉ có thể đứng trong hôn lễ của anh và người khác, do ông chủ trì mà thôi.
Mặc Sơ đi ra khỏi nhà thờ, thấy Quyền Đế Sâm đang dựa trên cửa xe.
Cô đi đến bên cạnh anh, dưới ánh hoàng hôn, hai người đứng chung một chỗ, ánh mắt cuối ngày kiên cường dừng trên người anh, khắc họa vẻ mạnh mẽ nam tính của người đàn ông, ngược lại Mặc Sơ giống như thiếu niên trong truyện tranh, đẹp như si như say!
“Tổng giám đốc Quyền…” Mặc Sơ kêu lên: “Tôi phải về công ty!”
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn cô với ánh mắt như dã thú, anh im lặng, không nói cô có thể rời đi, mà cũng không nói cô phải ở lại.
Mặc Sơ dứt khoát xoay người chuẩn bị đi, kết quả lại nghe thấy người đàn ông này nói: “Cô dám bước thêm một bước thử xem!”
Cô đành phải dừng chân, ngẩng đầu dùng đôi mắt sáng lấp lánh như giọt nước nhìn anh, rốt cuộc là anh muốn gì?
Quyền Đế Sâm dùng một tay kéo cô lại, đè trên cửa xe anh, anh thích dòng xe SUV to lớn, dáng người mảnh khảnh của Mặc Sơ bị anh khống chế, cảm giác tồn tại của cô càng ít đi.
“Tổng giám đốc Quyền…” Mặc Sơ hoảng sợ, tấm lưng cô đã dán chặt lên chiếc xe SUV, cứng đến phát đau, mà cả người anh giống như là quả núi đè xuống người cô, cô thật sự không có chỗ để trốn.
Bỗng nhiên, Thái Hà đã đi lại quay về hét to lên, cô ấy nhặt một nhánh cây trên mặt đất, đánh về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm là loại người gì? Tai anh nghe sáu phương, mắt nhìn tám hướng, ngay khi Thái Hà mới hành động, anh đã khống chế được tình thế.
Chỉ thấy khi cành cây sắp đánh đến người anh, anh dùng một chân đá văng nó ra.
Thái Hà không khống chế được sức lực, ngược lại còn bị bắn ngược ra, té lăn quay trên mặt đất, cô ấy ồn ào: “Anh không được bắt nạt anh ấy!”
Mặc Sơ giật mình, sao cô nàng này lại về rồi? Không phải cô ấy muốn đi đòi lại quyền lợi sao?
Thái Hà vội vàng nhảy dựng lên khỏi mặt đất, vươn tay muốn kéo Quyền Đế Sâm ra, người đàn ông cao lớn mạnh mẽ này đang đè lên người nam thần nhà cô ấy đấy.
Trong lòng Thái Hà thầm nghĩ, anh chàng hot boy nhà cô mềm mại xinh đẹp thật mê người, sao cái tên đàn ông hung dữ mạnh mẽ thế này lại có thể bắt nạt anh ấy chứ?
Nhưng mà, sức lực Thái Hà không đủ!
Cô ấy không đủ sức đẩy Quyền Đế Sâm ra, ngược lại còn quấn lên anh giống như con khỉ, trong rất khôi hài.
“Thái Hà…” Mặc Sơ hơi ngạc nhiên: “Cô đang làm gì vậy?”
Thái Hà thở hổn hển: “Tôi không thể để anh ta bắt nạt anh! Vừa nhìn đã biết là anh ta đối xử với anh không tốt! Anh nhìn anh ta đi, một người cao lớn mà mặt lại đơ như than, ánh mắt lạnh nhạt, môi mỏng, loại người này rất lạnh lùng khắc nghiệt vô tình!”
“Cô còn biết xem tướng à?” Mặc Sơ dứt khoát chui qua khỏi cánh tay Quyền Đế Sâm để ra ngoài.
Thái Hà phí rất nhiều sức lực, nhìn thấy Mặc Sơ nhẹ nhàng chui ra, cô ấy sửng sốt: “Mặc Sơ, tôi đã quyết định, dù sao tôi cũng không có bệnh, tôi thích anh, tôi và anh yêu nhau đi! Hai chúng ta đúng là đã kết hôn rồi, anh không phải là người của tên đàn ông lạnh lùng vô tình này nữa!”
Mặc Sơ: “…”
Cô thật sự không ngờ vậy mà lại có con gái theo đuổi cô đấy!
Khi cô che miệng mình cười trộm thì nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Quyền Đế Sâm, cô vội vàng ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Thái Hà, nếu cô không mắc bệnh thì không cần kết hôn với tôi, thật ra, tôi thật sự có…”
Nói đến đây, cô ngóng nhìn Quyền Đế Sâm, anh là chồng của cô, chỉ là người khác không biết mà thôi.
Thái Hà ngay thẳng và coi trọng nghĩa khí: “Nhưng mà anh ta hung dữ với anh!”
“Chuyện này cũng giống như có người sẽ thích củ cải hoặc rau xanh, tôi chỉ thích dáng vẻ này của anh ấy.” Mặc Sơ an ủi cô ấy: “Được rồi, cô không sao là tốt rồi! Coi như là mọi chuyện đã qua đi, được không? Theo như lời cô nói, nên quý trọng những người ở bên cạnh mình hơn. ”
Thái Hà vẫn rất lo lắng: “Cả người cô nhỏ gầy như vậy, cô thật sự có thể chịu được anh ta sao?”
Mặc Sơ lập tức đỏ mặt, lúc trước trông Thái Hà ỉu xìu giống như quả cà tím, không nói lấy một câu, không ngờ cô gái ngốc này vừa nói nhiều vừa coi trọng nghĩa khí như vậy, quan trọng là Thái Hà vẫn chưa nhận ra cô là phụ nữ!
Quyền Đế Sâm không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với cô gái ngốc nhàm chán này, anh mở cửa xe ra rồi nói với Mặc Sơ: “Lên xe!”
Thái Hà vội vàng chặn xe anh lại: “Mặc Sơ không thể đi theo anh! Tôi phải bảo vệ anh ấy! Vả lại đúng là bệnh viện của anh đã sai rồi, tôi muốn tố cáo anh, anh đi nhanh đi!”
Mặc Sơ đối xử với cô ấy thật sự rất tốt, Thái Hà cảm thấy, cô ấy phải báo đáp.
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm sâu thẳm và lạnh nhạt: “Tôi đã bồi thường cho cô, đừng tiếp tục ầm ỹ với tôi!”
Thái Hà mở túi văn kiện bằng da ra, vừa nhìn đã thấy trong đó có một tấm chi phiếu bảy trăm triệu, cô ấy lập tức ném trả lại Quyền Đế Sâm: “Tôi không thèm tiền của anh! Tôi chỉ cần Mặc Sơ!”
Mặc Sơ vội vàng nói: “Được rồi, Thái Hà, đừng làm loạn nữa! Nghe tôi nói, đừng đến bệnh viện làm ầm ĩ lên, hãy sống thật tốt! Tôi thật sự thích anh ấy, tôi phải đi với anh ấy rồi!”
Thái Hà khổ sở mếu máo: “Được rồi! Nhưng mà nếu anh ta bắt nạt anh, nhất định anh phải nói với tôi, tôi ra mặt cho anh!”
“Được!” Mặc Sơ cười, sau đó tạm biệt cô ấy.
Cô ngồi trên xe, Quyền Đế Sâm lái xe đi, anh độc đoán ra lệnh: “Mặc Sơ, cô nghe rõ cho tôi, cho dù là nam hay nữ, tôi đều không cho phép cô trêu chọc!”
“Vâng!” Mặc Sơ ngoan ngoãn đồng ý với anh.
Cô lén liếc mắt nhìn người đàn ông đang tập trung lái xe, có người chồng chuyên quyền độc đoán như thế, cô có nên cảm thấy may mắn không? Hay là nên khổ sở đây?