Trông Tô Cát Long có vẻ hơi kì dị, anh ta vươn tay định kéo quần áo cô:" Loại phụ nữ giống như cô thì nên bị lột sạch quần áo, nhốt vào chuồng heo rồi áp giải quanh đường, cô có dám nói rằng trước khi lấy Quyền Đế Sâm, cô chưa từng lên giường với anh ta một lần nào chưa?"
“Anh biết tôi.” Mặc Sơ hơi bất ngờ.
“Cô và Quyền Đế Sâm thể hiện tình cảm tới mức như vậy thì có ai mà không biết cô được cơ chứ?” Tô Cát Long muốn xé rách chiếc áo sơ mi của cô một cách điên cuồng.
Mặc Sơ cũng không muốn bị người khác làm nhục ở nơi công cộng như thế này nên cô nhanh chóng đá một cước vào đũng quần Tô Cát Long, sau khi nghe thấy tiếng anh ta la lên thì cô lập tức đi xa ra mấy bước, giữ bản thân ở một khoảng cách an toàn.
Tô Cát Long không ngờ Mặc Sơ lại dữ tợn như vậy, anh ta ngồi hẳn xuống đất vì quá đau.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.” Tô Cát Long lấy điện thoại ra, định gọi cho cảnh sát.
Mặc Sơ cũng lấy điện thoại ra, gọi thẳng cho Quyền Đế Sâm: “Đế Sâm, có người bắt nạt em.”
Một ngày cuối tuần của Quyền Đế Sâm cũng tương đối đơn điệu, anh vẫn đang ngồi trong thư phòng trong khi Mặc Sơ phải đến công ty.
Sao anh có thể nghĩ rằng bà Quyền làm vậy là có mục đích chứ!
“Ai?” Anh vẫn vùi đầu vào đống văn kiện, nhẹ nhàng hỏi.
Mặc Sơ nói thẳng: “Tô Cát Long.”
Quyền Đế Sâm nghe thấy vậy thì đáp: “Em để cậu ta nghe điện thoại.”
Bấy giờ Mặc Sơ mới bật loa ngoài lên rồi nói với Tô Cát Long: “Chồng tôi bảo anh nghe điện thoại.”
Giọng nói của Quyền Đế Sâm truyền tới: “Tô Cát Long, nếu không muốn tất cả tài sản và sự nghiệp của mình biến mất chỉ trong một đêm thì lập tức cút khỏi tầm mắt của bà Quyền, đồng thời nhận lỗi với bà Quyền một cách vô điều kiện.”
Quyền Đế Sâm chỉ nói một câu nhưng cũng đủ để khiến Tô Cát Long sợ đến mức tiểu ra quần.
Nghe đồn Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ chẳng có tình cảm gì với nhau, thế mà bây giờ Quyền Đế Sâm lại ra thay mặt Mặc Sơ, điều này khiến Tô Cát Long kinh ngạc vô cùng, vả lại đàn ông thích phụ nữ thì cũng chỉ là vì cơ thể mà thôi.
“Tổng giám đốc Quyền, là cô ta đá tôi trước, đau chết người anh em của tôi rồi.” Tô Cát Long nói bằng vẻ mặt đưa đám.
Quyền Đế Sâm nói bằng giọng uy nghiêm: “Đó là vì cậu xúc phạm bà Quyền nên bà Quyền mới trừng trị cậu, nhớ kỹ lấy, sau này đừng chọc giận cô ấy nữa.”
“Vâng.” Tô Cát Long vội vàng xin lỗi Mặc Sơ: “Thật xin lỗi bà Quyền, tôi không nên nói lời bất kính, mạo phạm như vậy, mong bà Quyền rộng lượng bỏ qua cho tôi, không so đo với kẻ tiểu nhân này.”
Chỉ cần Quyền Đế Sâm lên tiếng thì ở thành phố này, dù là giới hắc đạo hay bạch đạo thì đều phải nghe theo.
Mặc Sơ vốn không phải kiểu người hung hăng, phách lối nhưng trong nhà có sẵn tài nguyên mà không dùng thì cô sẽ bị Quyền Đế Sâm lên lớp, nếu đây là nhu cầu cần thiết trong mối quan hệ vợ chồng thì cô cũng không khách sáo nữa.
“Thôi được rồi, nể tình đây là lần đầu nên tôi cũng không so đo với anh nữa.” Mặc Sơ cho Tô Cát Long một cái thang để leo xuống, nói xong, cô đi ra ngoài.
Cố Vãn Vãn đứng bên cửa sổ ở phòng bên cạnh, vốn dĩ cô ấy định giúp một tay nhưng xem ra không cần nữa.
Đúng là Quyền Đế Sâm chiều chuộng Mặc Sơ vô cùng.
Cố Vãn Vãn cười khổ, cô ấy muốn cái gì thì có cái đấy, nhưng khi cô ấy muốn có người đàn ông này thì lại chẳng chiếm được. Nhưng Mặc Sơ không cần làm gì cũng có thể chiếm được sự cưng chiều và thiên vị của anh.
“Anh, Thượng Đế có công bằng không?” Cố Vãn Vãn thở dài: “Trước đây Sơ Sơ thường xuyên bị người ta ức hiếp nhưng bây giờ có anh Sâm rồi, cậu ấy sẽ bị ai bắt nạt nữa.”
“Điều đó chứng tỏ người tốt rồi sẽ gặp điều lành.” Cố Trạch Dã xoa đầu Cố Vãn Vãn: “Đừng buồn bã thế nữa, anh mua vé máy bay chuyến sáng mai rồi, anh sẽ đích thân đưa em đi, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho em xong rồi anh về.”
“Anh.” Cố Vãn Vãn nhìn Cố Trạch Dã rồi nở nụ cười: “Anh của em tốt thật đấy, có anh ở bên cạnh rồi thì em chẳng cần phải quan tâm đến điều gì nữa.”
Cố Trạch Dã vươn tay ra ôm cô ấy vào lòng: “Ra nước ngoài rồi phải chăm sóc bản thân thật tốt, anh nói với bố mẹ về chuyện em muốn học tiếp rồi, phía bên nhà trường cũng đã liên hệ xong. Nhưng giờ em thế này, có đi học hay không cũng không sao cả.”
“Không.” Cố Vãn Vãn nói trong niềm hi vọng khao khát: “Em vẫn muốn trau dồi và học hỏi nhiều hơn để em bé trong bụng em cũng sẽ học hỏi được những kiến thức đó. Chờ khi con em ra đời thì nó sẽ là thiên tài bẩm sinh. Chỉ là, em sẽ không nói lời từ biệt với Sơ Sơ.”
Nếu Quyền Đế Sâm đã chiều chuộng và yêu thương Mặc Sơ như vậy thì Cố Vãn Vãn cũng không chen chân vào thế giới của hai người họ nữa, việc của cô là dưỡng thai thật tốt, chờ đợi con yêu ra đời, vậy là đủ rồi.
Mặc Sơ vừa ra đến cổng nhà hàng thì tắt loa ngoài trên điện thoại đi, cô vẫn đang nối máy với Quyền Đế Sâm: “Vừa rồi cảm ơn ông Quyền nhé.”
“Thân là ông Quyền nên bảo vệ bà Quyền là phải rồi.” Quyền Đế Sâm dựa người vào ghế Tổng giám đốc: “Hôm nay bà Quyền đến công ty tăng ca nhưng sao lại ở cùng Tô Cát Long thế nhỉ? Anh nhớ cậu ta là gay mà, chẳng nhẽ công ty của em còn cung cấp dịch vụ hôn lễ dành cho nam nam à?”
“Hả?” Mặc Sơ kêu lên: “Anh ta là gay ấy à? Em đâu biết gì đâu ông Quyền, anh xem đi, em làm việc vất vả khổ cực như vậy thì sau khi về nhà, em có thể tìm anh để được vỗ về và an ủi không?”
“Anh ở thư phòng đợi em.” Quyền Đế Sâm cười ầm lên.
Mặt Mặc Sơ bắt đầu phiếm hồng, cô biết là từ trước đến này, người đàn ông này chưa từng có hành động gì ép buộc cô, ngược lại anh còn rất nhẫn nại chờ đợi một cơ hội, khi thời điểm thích hợp đến thì anh sẽ hung hăng mà giày vò cô.
“À đúng rồi, ông Quyền này, mình ăn tối ở đâu thế?” Mặc Sơ hỏi anh.
Vừa rồi ở trong nhà hàng, cô còn chưa kịp ăn gì cả, gặp Tô Cát Long xong, cô còn đầy một bụng tức giận ấy chứ.
Quyền Đế Sâm nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Mai bà Quyền có phải tăng ca không nhỉ?”
“Mai em nghỉ.” Mặc Sơ nghĩ thầm trong lòng, hầu hạ, chăm sóc anh một đêm vậy vì dù sao thì chuyện cậu bé đó có phải Tử Mạnh hay không cũng chưa thể xác minh ngay được.
Quyền Đế Sâm nói: “Thế tối nay chúng ta ra bãi biển ăn nướng, mai theo lều bạt đi, ngủ ngoài trời.”
“Ui.” Mặc Sơ kêu lên: “Em thích lắm.”
“Giờ em đang ở đâu, anh đón em.” Quyền Đế Sâm tắt máy tính, bỏ tài liệu trên tay xuống rồi ra khỏi phòng.
Mặc Sơ gửi địa chỉ cho anh rồi tắt máy, chờ anh lái xe tới.
Tô Cát Long vẫn chưa đi xa, anh ta vẫn đang nấp ở một nơi gần đó, chờ xem có đúng là Mặc Sơ được Quyền Đế Sâm chiều chuộng và yêu thương thật hay không.
Kết quả là anh ta thấy cảnh Quyền Đế Sâm lái xe đến đón Mặc Sơ.
Sau khi gặp nhau, Quyền Đế Sâm ôm cô vào lòng rồi đặt lên trán cô một nụ hôn: “Tô Cát Long có làm gì em không?”
“Không ạ.” Quyền Đế Sâm cao hơn Mặc Sơ rất nhiều nên đầu cô dựa vào một bên vai anh: “Ngược lại ấy chứ, anh ta bị em đá một cái vào chỗ đó, à đúng rồi, anh ta là công hay là thụ vậy ạ?”
“Theo em thì sao?” Quyền Đế Sâm vừa hỏi ngược lại vừa vươn tay mở cửa xe cho cô.
Sau khi ngồi vào xe, Mặc Sơ cài dây an toàn: “Nhìn dáng vẻ lúc bị em đá của anh ta thì chắc là thụ rồi, vì đối với anh ta mà nói thì có hay không có cái đó cũng như như nhau mà thôi, chẳng khác biệt gì cả.”