Vẫn may, Lục Vũ Trạch là một cấu độc thân, buổi tối không cần ôm bà xã.
Nhưng mà, anh ta cũng đại boss của mình nhét một đống cơm chó, tối nay anh ta một mình ở phòng khách im lặng ăn cẩu lương!
"Vâng!" Lục Vũ Trạch đeo hòm thuốc của anh ta lên, rồi đi tìm một phòng.
Khi anh ta mới đi tìm phòng, Mặc Hàm và Mặc Hi cũng đi ra.
Mặc Hàm: "Chào chú Lục!"
Mặc Hi: "Chú Lục, mami cháu ốm có năng không?"
"Cảm mạo phát sốt bình thường, ai cũng sẽ trải qua." Lục Vũ Trạch nhìn hai cục cưng: "Các cháu không cần quá lo."
Trên gương mặt của Mặc Hàm hiện lên nét buồn rầu: "Liệu có phải là vừa nãy cháu dùng súng nước bắn nước lên người mami, nên mẹ ốm rồi không?"
vietwriter.vn
"Tính theo thời gian thì không có khả năng lắm!" Mặc Hi lại rất lý trí.
Lục Vũ Trạch gật đầu: "Các cháu đi thăm mami đi, tối nay chú ở đây!"
"Vâng!" Hai đứa bé đồng thanh đáp.
Trong phòng ngủ.
Mặc Sơ vẫn đang đổ mồ hôi, sau khi cô uống thuốc hạ sốt, cô ngủ mơ mơ màng màng.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn ngồi cạnh có, đợi cô đổ mồ hôi xong mới cho cô uống thuốc.
Anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, hơn nữa anh còn dùng khăn lông sạch lau mồ hôi trên trán cô đi.
Khi hai cục cưng nhỏ nhô đầu vào, anh vẫy tay với hai con.
Mặc Hi và Mặc Hàm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bọn họ, hai đứa bé cùng gọi: "Daddy!"
vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm một tay một đứa, ôm hai đứa trẻ vào lòng: "Trước đây sức khỏe của mami thế nào?"
Mặc Hàm nói: "Sơ Sơ rất ít khi ốm, mẹ bảo, mẹ không thể ốm, mẹ ốm rồi thì không có ai chăm sóc bọn con nữa!"
Quyền Đế Sâm đã sinh hoạt cùng cô nửa năm, anh cũng phát hiện ra, mặc dù cô mảnh mai, nhưng thể chất khá khỏe.
Anh vừa nghe con gái nói như vậy, trong lòng anh cũng rất đau.
Một người phụ nữ độc thân, mang theo hai đứa con, vừa phải đi làm, vừa phải nuôi gia đình, cô không thể ốm, cô không dám ốm.
Mặc Hi nói: "Chú Chu là bác sĩ, trước đây là chú Chu khám cho Sơ Sơ!"
Quyền Đế Sâm gật đầu, bố của Đại Chu và Tiểu Chu là bác sĩ bình thường ở bệnh viện.
"Mami ốm rồi, hai con ngoan ngoãn đi ngủ nha!" Quyền Đế Sâm thả hai đứa bé xuống.
"Vâng!" Hai đứa trẻ gật đầu: "Sáng mai bọn con đến thăm mami."
Sau khi Mặc Hi và Mặc Hàm đi ra khỏi phòng ngủ, bọn họ thấy cửa phòng của Lục Vũ Trạch đang khép hờ, hai đứa bé gõ cửa: "Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch đã bật laptop lên, anh ta đang kiểm tra tài liệu nghiên cứu khoa học hạng nhất: "Đã thăm mami rồi, còn không đi ngủ à?"
Mặc Hi vô cùng hào phóng và hiểu chuyện: "Cảm ơn chú Lục!"
Lục Vũ Trạch ho nhẹ một tiếng, đối với boss đời thứ hai là Quyền Mặc Hi, anh ta vẫn rất là tán thành!
Đứa trẻ này không có sự kiêu căng của phú nhị đại, trái lại nói năng và cử chỉ đã tràn ngập sức hút và sự quyết đoán của người lãnh đạo đời mới.
Mặc Hàm thì lại tiến sát cái đầu nhỏ lại: "Chú Lục, cháu muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật!"
Lục Vũ Trạch mỉm cười: "Hàm Hàm muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật như thế nào?"
"Cháu muốn làm bác sĩ!" Hai mắt của Mặc Hàm lập tức sáng lên: "Hi Hi làm người bệnh!"
"Không chơi!" Mặc Hi từ chối không chút lưu tình: "Anh phải về phòng đi ngủ! Em muốn chơi, em đi chơi với Đại Chu ấy!"
Cái gì Đại Chu cũng nghe theo Mặc Hàm hết, cái cũng nhường Mặc Hàm, bởi vì bố của Đại Chu là bác sĩ, hai người thường xuyên chơi trò bác sĩ và bệnh nhân.
Mặc Hàm dầu môi: "Hừ! Còn lâu em mới chơi với anh! Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch vừa thấy cô bé nũng nịu gọi mình, nếu anh ta chơi trò này với một cô bé năm tuổi, thì thật là ấu trĩ đến độ không còn gì mà nói nữa!
Anh ta vội vàng nói: "Hàm Hàm à, căn cứ vào đồng hồ sinh học thì buổi tối không được ngủ quá muộn, như thế thì con gái sẽ càng ngày càng xấu! Chỉ có ngủ sớm dậy sớm, có giấc ngủ đầy đủ, làn da mới mịn màng, người đẹp là từ nhỏ đã phải."
"Vâng!" Mặc Hàm có thông minh đi chăng nữa thì cũng sợ mình xấu.
Mọi người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, quả nhiên, từ em bé ở nhà trẻ đã biết rồi.
Lục Vũ Trạch dỗ Mặc Hàm vui vẻ rồi, cô bé về phòng, anh ta tiếp tục xem tài liệu trên máy tính.
Trong phòng ngủ.
Sau khi Mặc Sơ đổ mồ hôi xong, cơn sốt cũng đã hạ.
Quần áo cũng cô cũng đã ướt hết rồi, Quyền Đế Sâm đi tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, anh muốn thay cho cô.
Khi anh cởi từng viên cúc áo của Mặc Sơ ra, Mặc Sơ đã tỉnh.
Lúc này, cô hiện ra trong mắt anh, là nước da mồ hôi đầm đìa, trên làn da là từng giọt mồ hôi, với cả làn da mềm mịn trắng nõn của cô nữa.
Cô lấy chăn qua, che mình lại.
"Hạ sốt rồi, quần áo đã ướt hết rồi, thay một bộ mới cho thoải mái." Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô.
"Em tự làm!" Mặc Sơ ngồi dậy.
Quyền Đế Sâm đứng sang một bên, anh không hề đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Anh khẳng định là sẽ không tránh đi, anh là chồng của cô, anh nhìn cô là chuyện bình thường.
Huống hồ, người đàn ông này chưa bao giờ định cưới vợ sinh con thêm một lần nữa, anh đã nhận định cô, thì chính là cả đời!
Anh có thể cho phép cô bướng bỉnh nóng nảy một chút, nhưng trên nguyên tắc hôn nhân, anh không cho phép cô thách thức giới hạn của anh.
Mặc Sơ cũng biết, quần áo ướt như thế này dính lên người không thoải mái, nếu cô không thay, chắc chắn anh sẽ làm hộ".
Cô hơi nghiêng người, cởi quần áo ướt trên người ra.
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn thấy mặt bên của cô, anh cầm khăn sạch nhẹ nhàng lau khô lưng cho cô.
Mặc Sơ muốn né, anh lại nói với giọng cảnh cáo: "Mặc Sơ, em không quý trong cơ thể mình một lần nữa thử xem!"
Tất nhiên, cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm coi trọng Mặc Sơ.
Vẫn may, Lục Vũ Trạch là một cấu độc thân, buổi tối không cần ôm bà xã.
Nhưng mà, anh ta cũng đại boss của mình nhét một đống cơm chó, tối nay anh ta một mình ở phòng khách im lặng ăn cẩu lương!
"Vâng!" Lục Vũ Trạch đeo hòm thuốc của anh ta lên, rồi đi tìm một phòng.
Khi anh ta mới đi tìm phòng, Mặc Hàm và Mặc Hi cũng đi ra.
Mặc Hàm: "Chào chú Lục!"
Mặc Hi: "Chú Lục, mami cháu ốm có năng không?"
"Cảm mạo phát sốt bình thường, ai cũng sẽ trải qua." Lục Vũ Trạch nhìn hai cục cưng: "Các cháu không cần quá lo."
Trên gương mặt của Mặc Hàm hiện lên nét buồn rầu: "Liệu có phải là vừa nãy cháu dùng súng nước bắn nước lên người mami, nên mẹ ốm rồi không?"
vietwriter.vn
"Tính theo thời gian thì không có khả năng lắm!" Mặc Hi lại rất lý trí.
Lục Vũ Trạch gật đầu: "Các cháu đi thăm mami đi, tối nay chú ở đây!"
"Vâng!" Hai đứa bé đồng thanh đáp.
Trong phòng ngủ.
Mặc Sơ vẫn đang đổ mồ hôi, sau khi cô uống thuốc hạ sốt, cô ngủ mơ mơ màng màng.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn ngồi cạnh có, đợi cô đổ mồ hôi xong mới cho cô uống thuốc.
Anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, hơn nữa anh còn dùng khăn lông sạch lau mồ hôi trên trán cô đi.
Khi hai cục cưng nhỏ nhô đầu vào, anh vẫy tay với hai con.
Mặc Hi và Mặc Hàm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bọn họ, hai đứa bé cùng gọi: "Daddy!"
vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm một tay một đứa, ôm hai đứa trẻ vào lòng: "Trước đây sức khỏe của mami thế nào?"
Mặc Hàm nói: "Sơ Sơ rất ít khi ốm, mẹ bảo, mẹ không thể ốm, mẹ ốm rồi thì không có ai chăm sóc bọn con nữa!"
Quyền Đế Sâm đã sinh hoạt cùng cô nửa năm, anh cũng phát hiện ra, mặc dù cô mảnh mai, nhưng thể chất khá khỏe.
Anh vừa nghe con gái nói như vậy, trong lòng anh cũng rất đau.
Một người phụ nữ độc thân, mang theo hai đứa con, vừa phải đi làm, vừa phải nuôi gia đình, cô không thể ốm, cô không dám ốm.
Mặc Hi nói: "Chú Chu là bác sĩ, trước đây là chú Chu khám cho Sơ Sơ!"
Quyền Đế Sâm gật đầu, bố của Đại Chu và Tiểu Chu là bác sĩ bình thường ở bệnh viện.
"Mami ốm rồi, hai con ngoan ngoãn đi ngủ nha!" Quyền Đế Sâm thả hai đứa bé xuống.
"Vâng!" Hai đứa trẻ gật đầu: "Sáng mai bọn con đến thăm mami."
Sau khi Mặc Hi và Mặc Hàm đi ra khỏi phòng ngủ, bọn họ thấy cửa phòng của Lục Vũ Trạch đang khép hờ, hai đứa bé gõ cửa: "Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch đã bật laptop lên, anh ta đang kiểm tra tài liệu nghiên cứu khoa học hạng nhất: "Đã thăm mami rồi, còn không đi ngủ à?"
Mặc Hi vô cùng hào phóng và hiểu chuyện: "Cảm ơn chú Lục!"
Lục Vũ Trạch ho nhẹ một tiếng, đối với boss đời thứ hai là Quyền Mặc Hi, anh ta vẫn rất là tán thành!
Đứa trẻ này không có sự kiêu căng của phú nhị đại, trái lại nói năng và cử chỉ đã tràn ngập sức hút và sự quyết đoán của người lãnh đạo đời mới.
Mặc Hàm thì lại tiến sát cái đầu nhỏ lại: "Chú Lục, cháu muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật!"
Lục Vũ Trạch mỉm cười: "Hàm Hàm muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật như thế nào?"
"Cháu muốn làm bác sĩ!" Hai mắt của Mặc Hàm lập tức sáng lên: "Hi Hi làm người bệnh!"
"Không chơi!" Mặc Hi từ chối không chút lưu tình: "Anh phải về phòng đi ngủ! Em muốn chơi, em đi chơi với Đại Chu ấy!"
Cái gì Đại Chu cũng nghe theo Mặc Hàm hết, cái cũng nhường Mặc Hàm, bởi vì bố của Đại Chu là bác sĩ, hai người thường xuyên chơi trò bác sĩ và bệnh nhân.
Mặc Hàm dầu môi: "Hừ! Còn lâu em mới chơi với anh! Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch vừa thấy cô bé nũng nịu gọi mình, nếu anh ta chơi trò này với một cô bé năm tuổi, thì thật là ấu trĩ đến độ không còn gì mà nói nữa!
Anh ta vội vàng nói: "Hàm Hàm à, căn cứ vào đồng hồ sinh học thì buổi tối không được ngủ quá muộn, như thế thì con gái sẽ càng ngày càng xấu! Chỉ có ngủ sớm dậy sớm, có giấc ngủ đầy đủ, làn da mới mịn màng, người đẹp là từ nhỏ đã phải."
"Vâng!" Mặc Hàm có thông minh đi chăng nữa thì cũng sợ mình xấu.
Mọi người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, quả nhiên, từ em bé ở nhà trẻ đã biết rồi.
Lục Vũ Trạch dỗ Mặc Hàm vui vẻ rồi, cô bé về phòng, anh ta tiếp tục xem tài liệu trên máy tính.
Trong phòng ngủ.
Sau khi Mặc Sơ đổ mồ hôi xong, cơn sốt cũng đã hạ.
Quần áo cũng cô cũng đã ướt hết rồi, Quyền Đế Sâm đi tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, anh muốn thay cho cô.
Khi anh cởi từng viên cúc áo của Mặc Sơ ra, Mặc Sơ đã tỉnh.
Lúc này, cô hiện ra trong mắt anh, là nước da mồ hôi đầm đìa, trên làn da là từng giọt mồ hôi, với cả làn da mềm mịn trắng nõn của cô nữa.
Cô lấy chăn qua, che mình lại.
"Hạ sốt rồi, quần áo đã ướt hết rồi, thay một bộ mới cho thoải mái." Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô.
"Em tự làm!" Mặc Sơ ngồi dậy.
Quyền Đế Sâm đứng sang một bên, anh không hề đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Anh khẳng định là sẽ không tránh đi, anh là chồng của cô, anh nhìn cô là chuyện bình thường.
Huống hồ, người đàn ông này chưa bao giờ định cưới vợ sinh con thêm một lần nữa, anh đã nhận định cô, thì chính là cả đời!
Anh có thể cho phép cô bướng bỉnh nóng nảy một chút, nhưng trên nguyên tắc hôn nhân, anh không cho phép cô thách thức giới hạn của anh.
Mặc Sơ cũng biết, quần áo ướt như thế này dính lên người không thoải mái, nếu cô không thay, chắc chắn anh sẽ làm hộ".
Cô hơi nghiêng người, cởi quần áo ướt trên người ra.
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn thấy mặt bên của cô, anh cầm khăn sạch nhẹ nhàng lau khô lưng cho cô.
Mặc Sơ muốn né, anh lại nói với giọng cảnh cáo: "Mặc Sơ, em không quý trong cơ thể mình một lần nữa thử xem!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Tất nhiên, cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm coi trọng Mặc Sơ.
Vẫn may, Lục Vũ Trạch là một cấu độc thân, buổi tối không cần ôm bà xã.
Nhưng mà, anh ta cũng đại boss của mình nhét một đống cơm chó, tối nay anh ta một mình ở phòng khách im lặng ăn cẩu lương!
"Vâng!" Lục Vũ Trạch đeo hòm thuốc của anh ta lên, rồi đi tìm một phòng.
Khi anh ta mới đi tìm phòng, Mặc Hàm và Mặc Hi cũng đi ra.
Mặc Hàm: "Chào chú Lục!"
Mặc Hi: "Chú Lục, mami cháu ốm có năng không?"
"Cảm mạo phát sốt bình thường, ai cũng sẽ trải qua." Lục Vũ Trạch nhìn hai cục cưng: "Các cháu không cần quá lo."
Trên gương mặt của Mặc Hàm hiện lên nét buồn rầu: "Liệu có phải là vừa nãy cháu dùng súng nước bắn nước lên người mami, nên mẹ ốm rồi không?"
vietwriter.vn
"Tính theo thời gian thì không có khả năng lắm!" Mặc Hi lại rất lý trí.
Lục Vũ Trạch gật đầu: "Các cháu đi thăm mami đi, tối nay chú ở đây!"
"Vâng!" Hai đứa bé đồng thanh đáp.
Trong phòng ngủ.
Mặc Sơ vẫn đang đổ mồ hôi, sau khi cô uống thuốc hạ sốt, cô ngủ mơ mơ màng màng.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn ngồi cạnh có, đợi cô đổ mồ hôi xong mới cho cô uống thuốc.
Anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, hơn nữa anh còn dùng khăn lông sạch lau mồ hôi trên trán cô đi.
Khi hai cục cưng nhỏ nhô đầu vào, anh vẫy tay với hai con.
Mặc Hi và Mặc Hàm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bọn họ, hai đứa bé cùng gọi: "Daddy!"
vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm một tay một đứa, ôm hai đứa trẻ vào lòng: "Trước đây sức khỏe của mami thế nào?"
Mặc Hàm nói: "Sơ Sơ rất ít khi ốm, mẹ bảo, mẹ không thể ốm, mẹ ốm rồi thì không có ai chăm sóc bọn con nữa!"
Quyền Đế Sâm đã sinh hoạt cùng cô nửa năm, anh cũng phát hiện ra, mặc dù cô mảnh mai, nhưng thể chất khá khỏe.
Anh vừa nghe con gái nói như vậy, trong lòng anh cũng rất đau.
Một người phụ nữ độc thân, mang theo hai đứa con, vừa phải đi làm, vừa phải nuôi gia đình, cô không thể ốm, cô không dám ốm.
Mặc Hi nói: "Chú Chu là bác sĩ, trước đây là chú Chu khám cho Sơ Sơ!"
Quyền Đế Sâm gật đầu, bố của Đại Chu và Tiểu Chu là bác sĩ bình thường ở bệnh viện.
"Mami ốm rồi, hai con ngoan ngoãn đi ngủ nha!" Quyền Đế Sâm thả hai đứa bé xuống.
"Vâng!" Hai đứa trẻ gật đầu: "Sáng mai bọn con đến thăm mami."
Sau khi Mặc Hi và Mặc Hàm đi ra khỏi phòng ngủ, bọn họ thấy cửa phòng của Lục Vũ Trạch đang khép hờ, hai đứa bé gõ cửa: "Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch đã bật laptop lên, anh ta đang kiểm tra tài liệu nghiên cứu khoa học hạng nhất: "Đã thăm mami rồi, còn không đi ngủ à?"
Mặc Hi vô cùng hào phóng và hiểu chuyện: "Cảm ơn chú Lục!"
Lục Vũ Trạch ho nhẹ một tiếng, đối với boss đời thứ hai là Quyền Mặc Hi, anh ta vẫn rất là tán thành!
Đứa trẻ này không có sự kiêu căng của phú nhị đại, trái lại nói năng và cử chỉ đã tràn ngập sức hút và sự quyết đoán của người lãnh đạo đời mới.
Mặc Hàm thì lại tiến sát cái đầu nhỏ lại: "Chú Lục, cháu muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật!"
Lục Vũ Trạch mỉm cười: "Hàm Hàm muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật như thế nào?"
"Cháu muốn làm bác sĩ!" Hai mắt của Mặc Hàm lập tức sáng lên: "Hi Hi làm người bệnh!"
"Không chơi!" Mặc Hi từ chối không chút lưu tình: "Anh phải về phòng đi ngủ! Em muốn chơi, em đi chơi với Đại Chu ấy!"
Cái gì Đại Chu cũng nghe theo Mặc Hàm hết, cái cũng nhường Mặc Hàm, bởi vì bố của Đại Chu là bác sĩ, hai người thường xuyên chơi trò bác sĩ và bệnh nhân.
Mặc Hàm dầu môi: "Hừ! Còn lâu em mới chơi với anh! Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch vừa thấy cô bé nũng nịu gọi mình, nếu anh ta chơi trò này với một cô bé năm tuổi, thì thật là ấu trĩ đến độ không còn gì mà nói nữa!
Anh ta vội vàng nói: "Hàm Hàm à, căn cứ vào đồng hồ sinh học thì buổi tối không được ngủ quá muộn, như thế thì con gái sẽ càng ngày càng xấu! Chỉ có ngủ sớm dậy sớm, có giấc ngủ đầy đủ, làn da mới mịn màng, người đẹp là từ nhỏ đã phải."
"Vâng!" Mặc Hàm có thông minh đi chăng nữa thì cũng sợ mình xấu.
Mọi người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, quả nhiên, từ em bé ở nhà trẻ đã biết rồi.
Lục Vũ Trạch dỗ Mặc Hàm vui vẻ rồi, cô bé về phòng, anh ta tiếp tục xem tài liệu trên máy tính.
Trong phòng ngủ.
Sau khi Mặc Sơ đổ mồ hôi xong, cơn sốt cũng đã hạ.
Quần áo cũng cô cũng đã ướt hết rồi, Quyền Đế Sâm đi tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, anh muốn thay cho cô.
Khi anh cởi từng viên cúc áo của Mặc Sơ ra, Mặc Sơ đã tỉnh.
Lúc này, cô hiện ra trong mắt anh, là nước da mồ hôi đầm đìa, trên làn da là từng giọt mồ hôi, với cả làn da mềm mịn trắng nõn của cô nữa.
Cô lấy chăn qua, che mình lại.
"Hạ sốt rồi, quần áo đã ướt hết rồi, thay một bộ mới cho thoải mái." Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô.
"Em tự làm!" Mặc Sơ ngồi dậy.
Quyền Đế Sâm đứng sang một bên, anh không hề đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Anh khẳng định là sẽ không tránh đi, anh là chồng của cô, anh nhìn cô là chuyện bình thường.
Huống hồ, người đàn ông này chưa bao giờ định cưới vợ sinh con thêm một lần nữa, anh đã nhận định cô, thì chính là cả đời!
Anh có thể cho phép cô bướng bỉnh nóng nảy một chút, nhưng trên nguyên tắc hôn nhân, anh không cho phép cô thách thức giới hạn của anh.
Mặc Sơ cũng biết, quần áo ướt như thế này dính lên người không thoải mái, nếu cô không thay, chắc chắn anh sẽ làm hộ".
Cô hơi nghiêng người, cởi quần áo ướt trên người ra.
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn thấy mặt bên của cô, anh cầm khăn sạch nhẹ nhàng lau khô lưng cho cô.
Mặc Sơ muốn né, anh lại nói với giọng cảnh cáo: "Mặc Sơ, em không quý trong cơ thể mình một lần nữa thử xem!"
Tất nhiên, cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm coi trọng Mặc Sơ.
Vẫn may, Lục Vũ Trạch là một cấu độc thân, buổi tối không cần ôm bà xã.
Nhưng mà, anh ta cũng đại boss của mình nhét một đống cơm chó, tối nay anh ta một mình ở phòng khách im lặng ăn cẩu lương!
"Vâng!" Lục Vũ Trạch đeo hòm thuốc của anh ta lên, rồi đi tìm một phòng.
Khi anh ta mới đi tìm phòng, Mặc Hàm và Mặc Hi cũng đi ra.
Mặc Hàm: "Chào chú Lục!"
Mặc Hi: "Chú Lục, mami cháu ốm có năng không?"
"Cảm mạo phát sốt bình thường, ai cũng sẽ trải qua." Lục Vũ Trạch nhìn hai cục cưng: "Các cháu không cần quá lo."
Trên gương mặt của Mặc Hàm hiện lên nét buồn rầu: "Liệu có phải là vừa nãy cháu dùng súng nước bắn nước lên người mami, nên mẹ ốm rồi không?"
vietwriter.vn
"Tính theo thời gian thì không có khả năng lắm!" Mặc Hi lại rất lý trí.
Lục Vũ Trạch gật đầu: "Các cháu đi thăm mami đi, tối nay chú ở đây!"
"Vâng!" Hai đứa bé đồng thanh đáp.
Trong phòng ngủ.
Mặc Sơ vẫn đang đổ mồ hôi, sau khi cô uống thuốc hạ sốt, cô ngủ mơ mơ màng màng.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn ngồi cạnh có, đợi cô đổ mồ hôi xong mới cho cô uống thuốc.
Anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, hơn nữa anh còn dùng khăn lông sạch lau mồ hôi trên trán cô đi.
Khi hai cục cưng nhỏ nhô đầu vào, anh vẫy tay với hai con.
Mặc Hi và Mặc Hàm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bọn họ, hai đứa bé cùng gọi: "Daddy!"
vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm một tay một đứa, ôm hai đứa trẻ vào lòng: "Trước đây sức khỏe của mami thế nào?"
Mặc Hàm nói: "Sơ Sơ rất ít khi ốm, mẹ bảo, mẹ không thể ốm, mẹ ốm rồi thì không có ai chăm sóc bọn con nữa!"
Quyền Đế Sâm đã sinh hoạt cùng cô nửa năm, anh cũng phát hiện ra, mặc dù cô mảnh mai, nhưng thể chất khá khỏe.
Anh vừa nghe con gái nói như vậy, trong lòng anh cũng rất đau.
Một người phụ nữ độc thân, mang theo hai đứa con, vừa phải đi làm, vừa phải nuôi gia đình, cô không thể ốm, cô không dám ốm.
Mặc Hi nói: "Chú Chu là bác sĩ, trước đây là chú Chu khám cho Sơ Sơ!"
Quyền Đế Sâm gật đầu, bố của Đại Chu và Tiểu Chu là bác sĩ bình thường ở bệnh viện.
"Mami ốm rồi, hai con ngoan ngoãn đi ngủ nha!" Quyền Đế Sâm thả hai đứa bé xuống.
"Vâng!" Hai đứa trẻ gật đầu: "Sáng mai bọn con đến thăm mami."
Sau khi Mặc Hi và Mặc Hàm đi ra khỏi phòng ngủ, bọn họ thấy cửa phòng của Lục Vũ Trạch đang khép hờ, hai đứa bé gõ cửa: "Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch đã bật laptop lên, anh ta đang kiểm tra tài liệu nghiên cứu khoa học hạng nhất: "Đã thăm mami rồi, còn không đi ngủ à?"
Mặc Hi vô cùng hào phóng và hiểu chuyện: "Cảm ơn chú Lục!"
Lục Vũ Trạch ho nhẹ một tiếng, đối với boss đời thứ hai là Quyền Mặc Hi, anh ta vẫn rất là tán thành!
Đứa trẻ này không có sự kiêu căng của phú nhị đại, trái lại nói năng và cử chỉ đã tràn ngập sức hút và sự quyết đoán của người lãnh đạo đời mới.
Mặc Hàm thì lại tiến sát cái đầu nhỏ lại: "Chú Lục, cháu muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật!"
Lục Vũ Trạch mỉm cười: "Hàm Hàm muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật như thế nào?"
"Cháu muốn làm bác sĩ!" Hai mắt của Mặc Hàm lập tức sáng lên: "Hi Hi làm người bệnh!"
"Không chơi!" Mặc Hi từ chối không chút lưu tình: "Anh phải về phòng đi ngủ! Em muốn chơi, em đi chơi với Đại Chu ấy!"
Cái gì Đại Chu cũng nghe theo Mặc Hàm hết, cái cũng nhường Mặc Hàm, bởi vì bố của Đại Chu là bác sĩ, hai người thường xuyên chơi trò bác sĩ và bệnh nhân.
Mặc Hàm dầu môi: "Hừ! Còn lâu em mới chơi với anh! Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch vừa thấy cô bé nũng nịu gọi mình, nếu anh ta chơi trò này với một cô bé năm tuổi, thì thật là ấu trĩ đến độ không còn gì mà nói nữa!
Anh ta vội vàng nói: "Hàm Hàm à, căn cứ vào đồng hồ sinh học thì buổi tối không được ngủ quá muộn, như thế thì con gái sẽ càng ngày càng xấu! Chỉ có ngủ sớm dậy sớm, có giấc ngủ đầy đủ, làn da mới mịn màng, người đẹp là từ nhỏ đã phải."
"Vâng!" Mặc Hàm có thông minh đi chăng nữa thì cũng sợ mình xấu.
Mọi người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, quả nhiên, từ em bé ở nhà trẻ đã biết rồi.
Lục Vũ Trạch dỗ Mặc Hàm vui vẻ rồi, cô bé về phòng, anh ta tiếp tục xem tài liệu trên máy tính.
Trong phòng ngủ.
Sau khi Mặc Sơ đổ mồ hôi xong, cơn sốt cũng đã hạ.
Quần áo cũng cô cũng đã ướt hết rồi, Quyền Đế Sâm đi tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, anh muốn thay cho cô.
Khi anh cởi từng viên cúc áo của Mặc Sơ ra, Mặc Sơ đã tỉnh.
Lúc này, cô hiện ra trong mắt anh, là nước da mồ hôi đầm đìa, trên làn da là từng giọt mồ hôi, với cả làn da mềm mịn trắng nõn của cô nữa.
Cô lấy chăn qua, che mình lại.
"Hạ sốt rồi, quần áo đã ướt hết rồi, thay một bộ mới cho thoải mái." Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô.
"Em tự làm!" Mặc Sơ ngồi dậy.
Quyền Đế Sâm đứng sang một bên, anh không hề đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Anh khẳng định là sẽ không tránh đi, anh là chồng của cô, anh nhìn cô là chuyện bình thường.
Huống hồ, người đàn ông này chưa bao giờ định cưới vợ sinh con thêm một lần nữa, anh đã nhận định cô, thì chính là cả đời!
Anh có thể cho phép cô bướng bỉnh nóng nảy một chút, nhưng trên nguyên tắc hôn nhân, anh không cho phép cô thách thức giới hạn của anh.
Mặc Sơ cũng biết, quần áo ướt như thế này dính lên người không thoải mái, nếu cô không thay, chắc chắn anh sẽ làm hộ".
Cô hơi nghiêng người, cởi quần áo ướt trên người ra.
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn thấy mặt bên của cô, anh cầm khăn sạch nhẹ nhàng lau khô lưng cho cô.
Mặc Sơ muốn né, anh lại nói với giọng cảnh cáo: "Mặc Sơ, em không quý trong cơ thể mình một lần nữa thử xem!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Tất nhiên, cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm coi trọng Mặc Sơ.
Vẫn may, Lục Vũ Trạch là một cấu độc thân, buổi tối không cần ôm bà xã.
Nhưng mà, anh ta cũng đại boss của mình nhét một đống cơm chó, tối nay anh ta một mình ở phòng khách im lặng ăn cẩu lương!
"Vâng!" Lục Vũ Trạch đeo hòm thuốc của anh ta lên, rồi đi tìm một phòng.
Khi anh ta mới đi tìm phòng, Mặc Hàm và Mặc Hi cũng đi ra.
Mặc Hàm: "Chào chú Lục!"
Mặc Hi: "Chú Lục, mami cháu ốm có năng không?"
"Cảm mạo phát sốt bình thường, ai cũng sẽ trải qua." Lục Vũ Trạch nhìn hai cục cưng: "Các cháu không cần quá lo."
Trên gương mặt của Mặc Hàm hiện lên nét buồn rầu: "Liệu có phải là vừa nãy cháu dùng súng nước bắn nước lên người mami, nên mẹ ốm rồi không?"
vietwriter.vn
"Tính theo thời gian thì không có khả năng lắm!" Mặc Hi lại rất lý trí.
Lục Vũ Trạch gật đầu: "Các cháu đi thăm mami đi, tối nay chú ở đây!"
"Vâng!" Hai đứa bé đồng thanh đáp.
Trong phòng ngủ.
Mặc Sơ vẫn đang đổ mồ hôi, sau khi cô uống thuốc hạ sốt, cô ngủ mơ mơ màng màng.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn ngồi cạnh có, đợi cô đổ mồ hôi xong mới cho cô uống thuốc.
Anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, hơn nữa anh còn dùng khăn lông sạch lau mồ hôi trên trán cô đi.
Khi hai cục cưng nhỏ nhô đầu vào, anh vẫy tay với hai con.
Mặc Hi và Mặc Hàm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bọn họ, hai đứa bé cùng gọi: "Daddy!"
vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm một tay một đứa, ôm hai đứa trẻ vào lòng: "Trước đây sức khỏe của mami thế nào?"
Mặc Hàm nói: "Sơ Sơ rất ít khi ốm, mẹ bảo, mẹ không thể ốm, mẹ ốm rồi thì không có ai chăm sóc bọn con nữa!"
Quyền Đế Sâm đã sinh hoạt cùng cô nửa năm, anh cũng phát hiện ra, mặc dù cô mảnh mai, nhưng thể chất khá khỏe.
Anh vừa nghe con gái nói như vậy, trong lòng anh cũng rất đau.
Một người phụ nữ độc thân, mang theo hai đứa con, vừa phải đi làm, vừa phải nuôi gia đình, cô không thể ốm, cô không dám ốm.
Mặc Hi nói: "Chú Chu là bác sĩ, trước đây là chú Chu khám cho Sơ Sơ!"
Quyền Đế Sâm gật đầu, bố của Đại Chu và Tiểu Chu là bác sĩ bình thường ở bệnh viện.
"Mami ốm rồi, hai con ngoan ngoãn đi ngủ nha!" Quyền Đế Sâm thả hai đứa bé xuống.
"Vâng!" Hai đứa trẻ gật đầu: "Sáng mai bọn con đến thăm mami."
Sau khi Mặc Hi và Mặc Hàm đi ra khỏi phòng ngủ, bọn họ thấy cửa phòng của Lục Vũ Trạch đang khép hờ, hai đứa bé gõ cửa: "Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch đã bật laptop lên, anh ta đang kiểm tra tài liệu nghiên cứu khoa học hạng nhất: "Đã thăm mami rồi, còn không đi ngủ à?"
Mặc Hi vô cùng hào phóng và hiểu chuyện: "Cảm ơn chú Lục!"
Lục Vũ Trạch ho nhẹ một tiếng, đối với boss đời thứ hai là Quyền Mặc Hi, anh ta vẫn rất là tán thành!
Đứa trẻ này không có sự kiêu căng của phú nhị đại, trái lại nói năng và cử chỉ đã tràn ngập sức hút và sự quyết đoán của người lãnh đạo đời mới.
Mặc Hàm thì lại tiến sát cái đầu nhỏ lại: "Chú Lục, cháu muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật!"
Lục Vũ Trạch mỉm cười: "Hàm Hàm muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật như thế nào?"
"Cháu muốn làm bác sĩ!" Hai mắt của Mặc Hàm lập tức sáng lên: "Hi Hi làm người bệnh!"
"Không chơi!" Mặc Hi từ chối không chút lưu tình: "Anh phải về phòng đi ngủ! Em muốn chơi, em đi chơi với Đại Chu ấy!"
Cái gì Đại Chu cũng nghe theo Mặc Hàm hết, cái cũng nhường Mặc Hàm, bởi vì bố của Đại Chu là bác sĩ, hai người thường xuyên chơi trò bác sĩ và bệnh nhân.
Mặc Hàm dầu môi: "Hừ! Còn lâu em mới chơi với anh! Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch vừa thấy cô bé nũng nịu gọi mình, nếu anh ta chơi trò này với một cô bé năm tuổi, thì thật là ấu trĩ đến độ không còn gì mà nói nữa!
Anh ta vội vàng nói: "Hàm Hàm à, căn cứ vào đồng hồ sinh học thì buổi tối không được ngủ quá muộn, như thế thì con gái sẽ càng ngày càng xấu! Chỉ có ngủ sớm dậy sớm, có giấc ngủ đầy đủ, làn da mới mịn màng, người đẹp là từ nhỏ đã phải."
"Vâng!" Mặc Hàm có thông minh đi chăng nữa thì cũng sợ mình xấu.
Mọi người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, quả nhiên, từ em bé ở nhà trẻ đã biết rồi.
Lục Vũ Trạch dỗ Mặc Hàm vui vẻ rồi, cô bé về phòng, anh ta tiếp tục xem tài liệu trên máy tính.
Trong phòng ngủ.
Sau khi Mặc Sơ đổ mồ hôi xong, cơn sốt cũng đã hạ.
Quần áo cũng cô cũng đã ướt hết rồi, Quyền Đế Sâm đi tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, anh muốn thay cho cô.
Khi anh cởi từng viên cúc áo của Mặc Sơ ra, Mặc Sơ đã tỉnh.
Lúc này, cô hiện ra trong mắt anh, là nước da mồ hôi đầm đìa, trên làn da là từng giọt mồ hôi, với cả làn da mềm mịn trắng nõn của cô nữa.
Cô lấy chăn qua, che mình lại.
"Hạ sốt rồi, quần áo đã ướt hết rồi, thay một bộ mới cho thoải mái." Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô.
"Em tự làm!" Mặc Sơ ngồi dậy.
Quyền Đế Sâm đứng sang một bên, anh không hề đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Anh khẳng định là sẽ không tránh đi, anh là chồng của cô, anh nhìn cô là chuyện bình thường.
Huống hồ, người đàn ông này chưa bao giờ định cưới vợ sinh con thêm một lần nữa, anh đã nhận định cô, thì chính là cả đời!
Anh có thể cho phép cô bướng bỉnh nóng nảy một chút, nhưng trên nguyên tắc hôn nhân, anh không cho phép cô thách thức giới hạn của anh.
Mặc Sơ cũng biết, quần áo ướt như thế này dính lên người không thoải mái, nếu cô không thay, chắc chắn anh sẽ làm hộ".
Cô hơi nghiêng người, cởi quần áo ướt trên người ra.
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn thấy mặt bên của cô, anh cầm khăn sạch nhẹ nhàng lau khô lưng cho cô.
Mặc Sơ muốn né, anh lại nói với giọng cảnh cáo: "Mặc Sơ, em không quý trong cơ thể mình một lần nữa thử xem!"
Tất nhiên, cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm coi trọng Mặc Sơ.
Vẫn may, Lục Vũ Trạch là một cấu độc thân, buổi tối không cần ôm bà xã.
Nhưng mà, anh ta cũng đại boss của mình nhét một đống cơm chó, tối nay anh ta một mình ở phòng khách im lặng ăn cẩu lương!
"Vâng!" Lục Vũ Trạch đeo hòm thuốc của anh ta lên, rồi đi tìm một phòng.
Khi anh ta mới đi tìm phòng, Mặc Hàm và Mặc Hi cũng đi ra.
Mặc Hàm: "Chào chú Lục!"
Mặc Hi: "Chú Lục, mami cháu ốm có năng không?"
"Cảm mạo phát sốt bình thường, ai cũng sẽ trải qua." Lục Vũ Trạch nhìn hai cục cưng: "Các cháu không cần quá lo."
Trên gương mặt của Mặc Hàm hiện lên nét buồn rầu: "Liệu có phải là vừa nãy cháu dùng súng nước bắn nước lên người mami, nên mẹ ốm rồi không?"
vietwriter.vn
"Tính theo thời gian thì không có khả năng lắm!" Mặc Hi lại rất lý trí.
Lục Vũ Trạch gật đầu: "Các cháu đi thăm mami đi, tối nay chú ở đây!"
"Vâng!" Hai đứa bé đồng thanh đáp.
Trong phòng ngủ.
Mặc Sơ vẫn đang đổ mồ hôi, sau khi cô uống thuốc hạ sốt, cô ngủ mơ mơ màng màng.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn ngồi cạnh có, đợi cô đổ mồ hôi xong mới cho cô uống thuốc.
Anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, hơn nữa anh còn dùng khăn lông sạch lau mồ hôi trên trán cô đi.
Khi hai cục cưng nhỏ nhô đầu vào, anh vẫy tay với hai con.
Mặc Hi và Mặc Hàm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bọn họ, hai đứa bé cùng gọi: "Daddy!"
vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm một tay một đứa, ôm hai đứa trẻ vào lòng: "Trước đây sức khỏe của mami thế nào?"
Mặc Hàm nói: "Sơ Sơ rất ít khi ốm, mẹ bảo, mẹ không thể ốm, mẹ ốm rồi thì không có ai chăm sóc bọn con nữa!"
Quyền Đế Sâm đã sinh hoạt cùng cô nửa năm, anh cũng phát hiện ra, mặc dù cô mảnh mai, nhưng thể chất khá khỏe.
Anh vừa nghe con gái nói như vậy, trong lòng anh cũng rất đau.
Một người phụ nữ độc thân, mang theo hai đứa con, vừa phải đi làm, vừa phải nuôi gia đình, cô không thể ốm, cô không dám ốm.
Mặc Hi nói: "Chú Chu là bác sĩ, trước đây là chú Chu khám cho Sơ Sơ!"
Quyền Đế Sâm gật đầu, bố của Đại Chu và Tiểu Chu là bác sĩ bình thường ở bệnh viện.
"Mami ốm rồi, hai con ngoan ngoãn đi ngủ nha!" Quyền Đế Sâm thả hai đứa bé xuống.
"Vâng!" Hai đứa trẻ gật đầu: "Sáng mai bọn con đến thăm mami."
Sau khi Mặc Hi và Mặc Hàm đi ra khỏi phòng ngủ, bọn họ thấy cửa phòng của Lục Vũ Trạch đang khép hờ, hai đứa bé gõ cửa: "Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch đã bật laptop lên, anh ta đang kiểm tra tài liệu nghiên cứu khoa học hạng nhất: "Đã thăm mami rồi, còn không đi ngủ à?"
Mặc Hi vô cùng hào phóng và hiểu chuyện: "Cảm ơn chú Lục!"
Lục Vũ Trạch ho nhẹ một tiếng, đối với boss đời thứ hai là Quyền Mặc Hi, anh ta vẫn rất là tán thành!
Đứa trẻ này không có sự kiêu căng của phú nhị đại, trái lại nói năng và cử chỉ đã tràn ngập sức hút và sự quyết đoán của người lãnh đạo đời mới.
Mặc Hàm thì lại tiến sát cái đầu nhỏ lại: "Chú Lục, cháu muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật!"
Lục Vũ Trạch mỉm cười: "Hàm Hàm muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật như thế nào?"
"Cháu muốn làm bác sĩ!" Hai mắt của Mặc Hàm lập tức sáng lên: "Hi Hi làm người bệnh!"
"Không chơi!" Mặc Hi từ chối không chút lưu tình: "Anh phải về phòng đi ngủ! Em muốn chơi, em đi chơi với Đại Chu ấy!"
Cái gì Đại Chu cũng nghe theo Mặc Hàm hết, cái cũng nhường Mặc Hàm, bởi vì bố của Đại Chu là bác sĩ, hai người thường xuyên chơi trò bác sĩ và bệnh nhân.
Mặc Hàm dầu môi: "Hừ! Còn lâu em mới chơi với anh! Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch vừa thấy cô bé nũng nịu gọi mình, nếu anh ta chơi trò này với một cô bé năm tuổi, thì thật là ấu trĩ đến độ không còn gì mà nói nữa!
Anh ta vội vàng nói: "Hàm Hàm à, căn cứ vào đồng hồ sinh học thì buổi tối không được ngủ quá muộn, như thế thì con gái sẽ càng ngày càng xấu! Chỉ có ngủ sớm dậy sớm, có giấc ngủ đầy đủ, làn da mới mịn màng, người đẹp là từ nhỏ đã phải."
"Vâng!" Mặc Hàm có thông minh đi chăng nữa thì cũng sợ mình xấu.
Mọi người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, quả nhiên, từ em bé ở nhà trẻ đã biết rồi.
Lục Vũ Trạch dỗ Mặc Hàm vui vẻ rồi, cô bé về phòng, anh ta tiếp tục xem tài liệu trên máy tính.
Trong phòng ngủ.
Sau khi Mặc Sơ đổ mồ hôi xong, cơn sốt cũng đã hạ.
Quần áo cũng cô cũng đã ướt hết rồi, Quyền Đế Sâm đi tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, anh muốn thay cho cô.
Khi anh cởi từng viên cúc áo của Mặc Sơ ra, Mặc Sơ đã tỉnh.
Lúc này, cô hiện ra trong mắt anh, là nước da mồ hôi đầm đìa, trên làn da là từng giọt mồ hôi, với cả làn da mềm mịn trắng nõn của cô nữa.
Cô lấy chăn qua, che mình lại.
"Hạ sốt rồi, quần áo đã ướt hết rồi, thay một bộ mới cho thoải mái." Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô.
"Em tự làm!" Mặc Sơ ngồi dậy.
Quyền Đế Sâm đứng sang một bên, anh không hề đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Anh khẳng định là sẽ không tránh đi, anh là chồng của cô, anh nhìn cô là chuyện bình thường.
Huống hồ, người đàn ông này chưa bao giờ định cưới vợ sinh con thêm một lần nữa, anh đã nhận định cô, thì chính là cả đời!
Anh có thể cho phép cô bướng bỉnh nóng nảy một chút, nhưng trên nguyên tắc hôn nhân, anh không cho phép cô thách thức giới hạn của anh.
Mặc Sơ cũng biết, quần áo ướt như thế này dính lên người không thoải mái, nếu cô không thay, chắc chắn anh sẽ làm hộ".
Cô hơi nghiêng người, cởi quần áo ướt trên người ra.
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn thấy mặt bên của cô, anh cầm khăn sạch nhẹ nhàng lau khô lưng cho cô.
Mặc Sơ muốn né, anh lại nói với giọng cảnh cáo: "Mặc Sơ, em không quý trong cơ thể mình một lần nữa thử xem!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Tất nhiên, cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm coi trọng Mặc Sơ.
Vẫn may, Lục Vũ Trạch là một cấu độc thân, buổi tối không cần ôm bà xã.
Nhưng mà, anh ta cũng đại boss của mình nhét một đống cơm chó, tối nay anh ta một mình ở phòng khách im lặng ăn cẩu lương!
"Vâng!" Lục Vũ Trạch đeo hòm thuốc của anh ta lên, rồi đi tìm một phòng.
Khi anh ta mới đi tìm phòng, Mặc Hàm và Mặc Hi cũng đi ra.
Mặc Hàm: "Chào chú Lục!"
Mặc Hi: "Chú Lục, mami cháu ốm có năng không?"
"Cảm mạo phát sốt bình thường, ai cũng sẽ trải qua." Lục Vũ Trạch nhìn hai cục cưng: "Các cháu không cần quá lo."
Trên gương mặt của Mặc Hàm hiện lên nét buồn rầu: "Liệu có phải là vừa nãy cháu dùng súng nước bắn nước lên người mami, nên mẹ ốm rồi không?"
vietwriter.vn
"Tính theo thời gian thì không có khả năng lắm!" Mặc Hi lại rất lý trí.
Lục Vũ Trạch gật đầu: "Các cháu đi thăm mami đi, tối nay chú ở đây!"
"Vâng!" Hai đứa bé đồng thanh đáp.
Trong phòng ngủ.
Mặc Sơ vẫn đang đổ mồ hôi, sau khi cô uống thuốc hạ sốt, cô ngủ mơ mơ màng màng.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn ngồi cạnh có, đợi cô đổ mồ hôi xong mới cho cô uống thuốc.
Anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, hơn nữa anh còn dùng khăn lông sạch lau mồ hôi trên trán cô đi.
Khi hai cục cưng nhỏ nhô đầu vào, anh vẫy tay với hai con.
Mặc Hi và Mặc Hàm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bọn họ, hai đứa bé cùng gọi: "Daddy!"
vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm một tay một đứa, ôm hai đứa trẻ vào lòng: "Trước đây sức khỏe của mami thế nào?"
Mặc Hàm nói: "Sơ Sơ rất ít khi ốm, mẹ bảo, mẹ không thể ốm, mẹ ốm rồi thì không có ai chăm sóc bọn con nữa!"
Quyền Đế Sâm đã sinh hoạt cùng cô nửa năm, anh cũng phát hiện ra, mặc dù cô mảnh mai, nhưng thể chất khá khỏe.
Anh vừa nghe con gái nói như vậy, trong lòng anh cũng rất đau.
Một người phụ nữ độc thân, mang theo hai đứa con, vừa phải đi làm, vừa phải nuôi gia đình, cô không thể ốm, cô không dám ốm.
Mặc Hi nói: "Chú Chu là bác sĩ, trước đây là chú Chu khám cho Sơ Sơ!"
Quyền Đế Sâm gật đầu, bố của Đại Chu và Tiểu Chu là bác sĩ bình thường ở bệnh viện.
"Mami ốm rồi, hai con ngoan ngoãn đi ngủ nha!" Quyền Đế Sâm thả hai đứa bé xuống.
"Vâng!" Hai đứa trẻ gật đầu: "Sáng mai bọn con đến thăm mami."
Sau khi Mặc Hi và Mặc Hàm đi ra khỏi phòng ngủ, bọn họ thấy cửa phòng của Lục Vũ Trạch đang khép hờ, hai đứa bé gõ cửa: "Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch đã bật laptop lên, anh ta đang kiểm tra tài liệu nghiên cứu khoa học hạng nhất: "Đã thăm mami rồi, còn không đi ngủ à?"
Mặc Hi vô cùng hào phóng và hiểu chuyện: "Cảm ơn chú Lục!"
Lục Vũ Trạch ho nhẹ một tiếng, đối với boss đời thứ hai là Quyền Mặc Hi, anh ta vẫn rất là tán thành!
Đứa trẻ này không có sự kiêu căng của phú nhị đại, trái lại nói năng và cử chỉ đã tràn ngập sức hút và sự quyết đoán của người lãnh đạo đời mới.
Mặc Hàm thì lại tiến sát cái đầu nhỏ lại: "Chú Lục, cháu muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật!"
Lục Vũ Trạch mỉm cười: "Hàm Hàm muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật như thế nào?"
"Cháu muốn làm bác sĩ!" Hai mắt của Mặc Hàm lập tức sáng lên: "Hi Hi làm người bệnh!"
"Không chơi!" Mặc Hi từ chối không chút lưu tình: "Anh phải về phòng đi ngủ! Em muốn chơi, em đi chơi với Đại Chu ấy!"
Cái gì Đại Chu cũng nghe theo Mặc Hàm hết, cái cũng nhường Mặc Hàm, bởi vì bố của Đại Chu là bác sĩ, hai người thường xuyên chơi trò bác sĩ và bệnh nhân.
Mặc Hàm dầu môi: "Hừ! Còn lâu em mới chơi với anh! Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch vừa thấy cô bé nũng nịu gọi mình, nếu anh ta chơi trò này với một cô bé năm tuổi, thì thật là ấu trĩ đến độ không còn gì mà nói nữa!
Anh ta vội vàng nói: "Hàm Hàm à, căn cứ vào đồng hồ sinh học thì buổi tối không được ngủ quá muộn, như thế thì con gái sẽ càng ngày càng xấu! Chỉ có ngủ sớm dậy sớm, có giấc ngủ đầy đủ, làn da mới mịn màng, người đẹp là từ nhỏ đã phải."
"Vâng!" Mặc Hàm có thông minh đi chăng nữa thì cũng sợ mình xấu.
Mọi người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, quả nhiên, từ em bé ở nhà trẻ đã biết rồi.
Lục Vũ Trạch dỗ Mặc Hàm vui vẻ rồi, cô bé về phòng, anh ta tiếp tục xem tài liệu trên máy tính.
Trong phòng ngủ.
Sau khi Mặc Sơ đổ mồ hôi xong, cơn sốt cũng đã hạ.
Quần áo cũng cô cũng đã ướt hết rồi, Quyền Đế Sâm đi tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, anh muốn thay cho cô.
Khi anh cởi từng viên cúc áo của Mặc Sơ ra, Mặc Sơ đã tỉnh.
Lúc này, cô hiện ra trong mắt anh, là nước da mồ hôi đầm đìa, trên làn da là từng giọt mồ hôi, với cả làn da mềm mịn trắng nõn của cô nữa.
Cô lấy chăn qua, che mình lại.
"Hạ sốt rồi, quần áo đã ướt hết rồi, thay một bộ mới cho thoải mái." Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô.
"Em tự làm!" Mặc Sơ ngồi dậy.
Quyền Đế Sâm đứng sang một bên, anh không hề đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Anh khẳng định là sẽ không tránh đi, anh là chồng của cô, anh nhìn cô là chuyện bình thường.
Huống hồ, người đàn ông này chưa bao giờ định cưới vợ sinh con thêm một lần nữa, anh đã nhận định cô, thì chính là cả đời!
Anh có thể cho phép cô bướng bỉnh nóng nảy một chút, nhưng trên nguyên tắc hôn nhân, anh không cho phép cô thách thức giới hạn của anh.
Mặc Sơ cũng biết, quần áo ướt như thế này dính lên người không thoải mái, nếu cô không thay, chắc chắn anh sẽ làm hộ".
Cô hơi nghiêng người, cởi quần áo ướt trên người ra.
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn thấy mặt bên của cô, anh cầm khăn sạch nhẹ nhàng lau khô lưng cho cô.
Mặc Sơ muốn né, anh lại nói với giọng cảnh cáo: "Mặc Sơ, em không quý trong cơ thể mình một lần nữa thử xem!"
Tất nhiên, cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm coi trọng Mặc Sơ.
Vẫn may, Lục Vũ Trạch là một cấu độc thân, buổi tối không cần ôm bà xã.
Nhưng mà, anh ta cũng đại boss của mình nhét một đống cơm chó, tối nay anh ta một mình ở phòng khách im lặng ăn cẩu lương!
"Vâng!" Lục Vũ Trạch đeo hòm thuốc của anh ta lên, rồi đi tìm một phòng.
Khi anh ta mới đi tìm phòng, Mặc Hàm và Mặc Hi cũng đi ra.
Mặc Hàm: "Chào chú Lục!"
Mặc Hi: "Chú Lục, mami cháu ốm có năng không?"
"Cảm mạo phát sốt bình thường, ai cũng sẽ trải qua." Lục Vũ Trạch nhìn hai cục cưng: "Các cháu không cần quá lo."
Trên gương mặt của Mặc Hàm hiện lên nét buồn rầu: "Liệu có phải là vừa nãy cháu dùng súng nước bắn nước lên người mami, nên mẹ ốm rồi không?"
vietwriter.vn
"Tính theo thời gian thì không có khả năng lắm!" Mặc Hi lại rất lý trí.
Lục Vũ Trạch gật đầu: "Các cháu đi thăm mami đi, tối nay chú ở đây!"
"Vâng!" Hai đứa bé đồng thanh đáp.
Trong phòng ngủ.
Mặc Sơ vẫn đang đổ mồ hôi, sau khi cô uống thuốc hạ sốt, cô ngủ mơ mơ màng màng.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn ngồi cạnh có, đợi cô đổ mồ hôi xong mới cho cô uống thuốc.
Anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, hơn nữa anh còn dùng khăn lông sạch lau mồ hôi trên trán cô đi.
Khi hai cục cưng nhỏ nhô đầu vào, anh vẫy tay với hai con.
Mặc Hi và Mặc Hàm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bọn họ, hai đứa bé cùng gọi: "Daddy!"
vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm một tay một đứa, ôm hai đứa trẻ vào lòng: "Trước đây sức khỏe của mami thế nào?"
Mặc Hàm nói: "Sơ Sơ rất ít khi ốm, mẹ bảo, mẹ không thể ốm, mẹ ốm rồi thì không có ai chăm sóc bọn con nữa!"
Quyền Đế Sâm đã sinh hoạt cùng cô nửa năm, anh cũng phát hiện ra, mặc dù cô mảnh mai, nhưng thể chất khá khỏe.
Anh vừa nghe con gái nói như vậy, trong lòng anh cũng rất đau.
Một người phụ nữ độc thân, mang theo hai đứa con, vừa phải đi làm, vừa phải nuôi gia đình, cô không thể ốm, cô không dám ốm.
Mặc Hi nói: "Chú Chu là bác sĩ, trước đây là chú Chu khám cho Sơ Sơ!"
Quyền Đế Sâm gật đầu, bố của Đại Chu và Tiểu Chu là bác sĩ bình thường ở bệnh viện.
"Mami ốm rồi, hai con ngoan ngoãn đi ngủ nha!" Quyền Đế Sâm thả hai đứa bé xuống.
"Vâng!" Hai đứa trẻ gật đầu: "Sáng mai bọn con đến thăm mami."
Sau khi Mặc Hi và Mặc Hàm đi ra khỏi phòng ngủ, bọn họ thấy cửa phòng của Lục Vũ Trạch đang khép hờ, hai đứa bé gõ cửa: "Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch đã bật laptop lên, anh ta đang kiểm tra tài liệu nghiên cứu khoa học hạng nhất: "Đã thăm mami rồi, còn không đi ngủ à?"
Mặc Hi vô cùng hào phóng và hiểu chuyện: "Cảm ơn chú Lục!"
Lục Vũ Trạch ho nhẹ một tiếng, đối với boss đời thứ hai là Quyền Mặc Hi, anh ta vẫn rất là tán thành!
Đứa trẻ này không có sự kiêu căng của phú nhị đại, trái lại nói năng và cử chỉ đã tràn ngập sức hút và sự quyết đoán của người lãnh đạo đời mới.
Mặc Hàm thì lại tiến sát cái đầu nhỏ lại: "Chú Lục, cháu muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật!"
Lục Vũ Trạch mỉm cười: "Hàm Hàm muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật như thế nào?"
"Cháu muốn làm bác sĩ!" Hai mắt của Mặc Hàm lập tức sáng lên: "Hi Hi làm người bệnh!"
"Không chơi!" Mặc Hi từ chối không chút lưu tình: "Anh phải về phòng đi ngủ! Em muốn chơi, em đi chơi với Đại Chu ấy!"
Cái gì Đại Chu cũng nghe theo Mặc Hàm hết, cái cũng nhường Mặc Hàm, bởi vì bố của Đại Chu là bác sĩ, hai người thường xuyên chơi trò bác sĩ và bệnh nhân.
Mặc Hàm dầu môi: "Hừ! Còn lâu em mới chơi với anh! Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch vừa thấy cô bé nũng nịu gọi mình, nếu anh ta chơi trò này với một cô bé năm tuổi, thì thật là ấu trĩ đến độ không còn gì mà nói nữa!
Anh ta vội vàng nói: "Hàm Hàm à, căn cứ vào đồng hồ sinh học thì buổi tối không được ngủ quá muộn, như thế thì con gái sẽ càng ngày càng xấu! Chỉ có ngủ sớm dậy sớm, có giấc ngủ đầy đủ, làn da mới mịn màng, người đẹp là từ nhỏ đã phải."
"Vâng!" Mặc Hàm có thông minh đi chăng nữa thì cũng sợ mình xấu.
Mọi người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, quả nhiên, từ em bé ở nhà trẻ đã biết rồi.
Lục Vũ Trạch dỗ Mặc Hàm vui vẻ rồi, cô bé về phòng, anh ta tiếp tục xem tài liệu trên máy tính.
Trong phòng ngủ.
Sau khi Mặc Sơ đổ mồ hôi xong, cơn sốt cũng đã hạ.
Quần áo cũng cô cũng đã ướt hết rồi, Quyền Đế Sâm đi tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, anh muốn thay cho cô.
Khi anh cởi từng viên cúc áo của Mặc Sơ ra, Mặc Sơ đã tỉnh.
Lúc này, cô hiện ra trong mắt anh, là nước da mồ hôi đầm đìa, trên làn da là từng giọt mồ hôi, với cả làn da mềm mịn trắng nõn của cô nữa.
Cô lấy chăn qua, che mình lại.
"Hạ sốt rồi, quần áo đã ướt hết rồi, thay một bộ mới cho thoải mái." Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô.
"Em tự làm!" Mặc Sơ ngồi dậy.
Quyền Đế Sâm đứng sang một bên, anh không hề đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Anh khẳng định là sẽ không tránh đi, anh là chồng của cô, anh nhìn cô là chuyện bình thường.
Huống hồ, người đàn ông này chưa bao giờ định cưới vợ sinh con thêm một lần nữa, anh đã nhận định cô, thì chính là cả đời!
Anh có thể cho phép cô bướng bỉnh nóng nảy một chút, nhưng trên nguyên tắc hôn nhân, anh không cho phép cô thách thức giới hạn của anh.
Mặc Sơ cũng biết, quần áo ướt như thế này dính lên người không thoải mái, nếu cô không thay, chắc chắn anh sẽ làm hộ".
Cô hơi nghiêng người, cởi quần áo ướt trên người ra.
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn thấy mặt bên của cô, anh cầm khăn sạch nhẹ nhàng lau khô lưng cho cô.
Mặc Sơ muốn né, anh lại nói với giọng cảnh cáo: "Mặc Sơ, em không quý trong cơ thể mình một lần nữa thử xem!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Tất nhiên, cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm coi trọng Mặc Sơ.
Vẫn may, Lục Vũ Trạch là một cấu độc thân, buổi tối không cần ôm bà xã.
Nhưng mà, anh ta cũng đại boss của mình nhét một đống cơm chó, tối nay anh ta một mình ở phòng khách im lặng ăn cẩu lương!
"Vâng!" Lục Vũ Trạch đeo hòm thuốc của anh ta lên, rồi đi tìm một phòng.
Khi anh ta mới đi tìm phòng, Mặc Hàm và Mặc Hi cũng đi ra.
Mặc Hàm: "Chào chú Lục!"
Mặc Hi: "Chú Lục, mami cháu ốm có năng không?"
"Cảm mạo phát sốt bình thường, ai cũng sẽ trải qua." Lục Vũ Trạch nhìn hai cục cưng: "Các cháu không cần quá lo."
Trên gương mặt của Mặc Hàm hiện lên nét buồn rầu: "Liệu có phải là vừa nãy cháu dùng súng nước bắn nước lên người mami, nên mẹ ốm rồi không?"
vietwriter.vn
"Tính theo thời gian thì không có khả năng lắm!" Mặc Hi lại rất lý trí.
Lục Vũ Trạch gật đầu: "Các cháu đi thăm mami đi, tối nay chú ở đây!"
"Vâng!" Hai đứa bé đồng thanh đáp.
Trong phòng ngủ.
Mặc Sơ vẫn đang đổ mồ hôi, sau khi cô uống thuốc hạ sốt, cô ngủ mơ mơ màng màng.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn ngồi cạnh có, đợi cô đổ mồ hôi xong mới cho cô uống thuốc.
Anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, hơn nữa anh còn dùng khăn lông sạch lau mồ hôi trên trán cô đi.
Khi hai cục cưng nhỏ nhô đầu vào, anh vẫy tay với hai con.
Mặc Hi và Mặc Hàm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bọn họ, hai đứa bé cùng gọi: "Daddy!"
vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm một tay một đứa, ôm hai đứa trẻ vào lòng: "Trước đây sức khỏe của mami thế nào?"
Mặc Hàm nói: "Sơ Sơ rất ít khi ốm, mẹ bảo, mẹ không thể ốm, mẹ ốm rồi thì không có ai chăm sóc bọn con nữa!"
Quyền Đế Sâm đã sinh hoạt cùng cô nửa năm, anh cũng phát hiện ra, mặc dù cô mảnh mai, nhưng thể chất khá khỏe.
Anh vừa nghe con gái nói như vậy, trong lòng anh cũng rất đau.
Một người phụ nữ độc thân, mang theo hai đứa con, vừa phải đi làm, vừa phải nuôi gia đình, cô không thể ốm, cô không dám ốm.
Mặc Hi nói: "Chú Chu là bác sĩ, trước đây là chú Chu khám cho Sơ Sơ!"
Quyền Đế Sâm gật đầu, bố của Đại Chu và Tiểu Chu là bác sĩ bình thường ở bệnh viện.
"Mami ốm rồi, hai con ngoan ngoãn đi ngủ nha!" Quyền Đế Sâm thả hai đứa bé xuống.
"Vâng!" Hai đứa trẻ gật đầu: "Sáng mai bọn con đến thăm mami."
Sau khi Mặc Hi và Mặc Hàm đi ra khỏi phòng ngủ, bọn họ thấy cửa phòng của Lục Vũ Trạch đang khép hờ, hai đứa bé gõ cửa: "Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch đã bật laptop lên, anh ta đang kiểm tra tài liệu nghiên cứu khoa học hạng nhất: "Đã thăm mami rồi, còn không đi ngủ à?"
Mặc Hi vô cùng hào phóng và hiểu chuyện: "Cảm ơn chú Lục!"
Lục Vũ Trạch ho nhẹ một tiếng, đối với boss đời thứ hai là Quyền Mặc Hi, anh ta vẫn rất là tán thành!
Đứa trẻ này không có sự kiêu căng của phú nhị đại, trái lại nói năng và cử chỉ đã tràn ngập sức hút và sự quyết đoán của người lãnh đạo đời mới.
Mặc Hàm thì lại tiến sát cái đầu nhỏ lại: "Chú Lục, cháu muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật!"
Lục Vũ Trạch mỉm cười: "Hàm Hàm muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật như thế nào?"
"Cháu muốn làm bác sĩ!" Hai mắt của Mặc Hàm lập tức sáng lên: "Hi Hi làm người bệnh!"
"Không chơi!" Mặc Hi từ chối không chút lưu tình: "Anh phải về phòng đi ngủ! Em muốn chơi, em đi chơi với Đại Chu ấy!"
Cái gì Đại Chu cũng nghe theo Mặc Hàm hết, cái cũng nhường Mặc Hàm, bởi vì bố của Đại Chu là bác sĩ, hai người thường xuyên chơi trò bác sĩ và bệnh nhân.
Mặc Hàm dầu môi: "Hừ! Còn lâu em mới chơi với anh! Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch vừa thấy cô bé nũng nịu gọi mình, nếu anh ta chơi trò này với một cô bé năm tuổi, thì thật là ấu trĩ đến độ không còn gì mà nói nữa!
Anh ta vội vàng nói: "Hàm Hàm à, căn cứ vào đồng hồ sinh học thì buổi tối không được ngủ quá muộn, như thế thì con gái sẽ càng ngày càng xấu! Chỉ có ngủ sớm dậy sớm, có giấc ngủ đầy đủ, làn da mới mịn màng, người đẹp là từ nhỏ đã phải."
"Vâng!" Mặc Hàm có thông minh đi chăng nữa thì cũng sợ mình xấu.
Mọi người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, quả nhiên, từ em bé ở nhà trẻ đã biết rồi.
Lục Vũ Trạch dỗ Mặc Hàm vui vẻ rồi, cô bé về phòng, anh ta tiếp tục xem tài liệu trên máy tính.
Trong phòng ngủ.
Sau khi Mặc Sơ đổ mồ hôi xong, cơn sốt cũng đã hạ.
Quần áo cũng cô cũng đã ướt hết rồi, Quyền Đế Sâm đi tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, anh muốn thay cho cô.
Khi anh cởi từng viên cúc áo của Mặc Sơ ra, Mặc Sơ đã tỉnh.
Lúc này, cô hiện ra trong mắt anh, là nước da mồ hôi đầm đìa, trên làn da là từng giọt mồ hôi, với cả làn da mềm mịn trắng nõn của cô nữa.
Cô lấy chăn qua, che mình lại.
"Hạ sốt rồi, quần áo đã ướt hết rồi, thay một bộ mới cho thoải mái." Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô.
"Em tự làm!" Mặc Sơ ngồi dậy.
Quyền Đế Sâm đứng sang một bên, anh không hề đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Anh khẳng định là sẽ không tránh đi, anh là chồng của cô, anh nhìn cô là chuyện bình thường.
Huống hồ, người đàn ông này chưa bao giờ định cưới vợ sinh con thêm một lần nữa, anh đã nhận định cô, thì chính là cả đời!
Anh có thể cho phép cô bướng bỉnh nóng nảy một chút, nhưng trên nguyên tắc hôn nhân, anh không cho phép cô thách thức giới hạn của anh.
Mặc Sơ cũng biết, quần áo ướt như thế này dính lên người không thoải mái, nếu cô không thay, chắc chắn anh sẽ làm hộ".
Cô hơi nghiêng người, cởi quần áo ướt trên người ra.
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn thấy mặt bên của cô, anh cầm khăn sạch nhẹ nhàng lau khô lưng cho cô.
Mặc Sơ muốn né, anh lại nói với giọng cảnh cáo: "Mặc Sơ, em không quý trong cơ thể mình một lần nữa thử xem!"
Tất nhiên, cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm coi trọng Mặc Sơ.
Vẫn may, Lục Vũ Trạch là một cấu độc thân, buổi tối không cần ôm bà xã.
Nhưng mà, anh ta cũng đại boss của mình nhét một đống cơm chó, tối nay anh ta một mình ở phòng khách im lặng ăn cẩu lương!
"Vâng!" Lục Vũ Trạch đeo hòm thuốc của anh ta lên, rồi đi tìm một phòng.
Khi anh ta mới đi tìm phòng, Mặc Hàm và Mặc Hi cũng đi ra.
Mặc Hàm: "Chào chú Lục!"
Mặc Hi: "Chú Lục, mami cháu ốm có năng không?"
"Cảm mạo phát sốt bình thường, ai cũng sẽ trải qua." Lục Vũ Trạch nhìn hai cục cưng: "Các cháu không cần quá lo."
Trên gương mặt của Mặc Hàm hiện lên nét buồn rầu: "Liệu có phải là vừa nãy cháu dùng súng nước bắn nước lên người mami, nên mẹ ốm rồi không?"
vietwriter.vn
"Tính theo thời gian thì không có khả năng lắm!" Mặc Hi lại rất lý trí.
Lục Vũ Trạch gật đầu: "Các cháu đi thăm mami đi, tối nay chú ở đây!"
"Vâng!" Hai đứa bé đồng thanh đáp.
Trong phòng ngủ.
Mặc Sơ vẫn đang đổ mồ hôi, sau khi cô uống thuốc hạ sốt, cô ngủ mơ mơ màng màng.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn ngồi cạnh có, đợi cô đổ mồ hôi xong mới cho cô uống thuốc.
Anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, hơn nữa anh còn dùng khăn lông sạch lau mồ hôi trên trán cô đi.
Khi hai cục cưng nhỏ nhô đầu vào, anh vẫy tay với hai con.
Mặc Hi và Mặc Hàm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bọn họ, hai đứa bé cùng gọi: "Daddy!"
vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm một tay một đứa, ôm hai đứa trẻ vào lòng: "Trước đây sức khỏe của mami thế nào?"
Mặc Hàm nói: "Sơ Sơ rất ít khi ốm, mẹ bảo, mẹ không thể ốm, mẹ ốm rồi thì không có ai chăm sóc bọn con nữa!"
Quyền Đế Sâm đã sinh hoạt cùng cô nửa năm, anh cũng phát hiện ra, mặc dù cô mảnh mai, nhưng thể chất khá khỏe.
Anh vừa nghe con gái nói như vậy, trong lòng anh cũng rất đau.
Một người phụ nữ độc thân, mang theo hai đứa con, vừa phải đi làm, vừa phải nuôi gia đình, cô không thể ốm, cô không dám ốm.
Mặc Hi nói: "Chú Chu là bác sĩ, trước đây là chú Chu khám cho Sơ Sơ!"
Quyền Đế Sâm gật đầu, bố của Đại Chu và Tiểu Chu là bác sĩ bình thường ở bệnh viện.
"Mami ốm rồi, hai con ngoan ngoãn đi ngủ nha!" Quyền Đế Sâm thả hai đứa bé xuống.
"Vâng!" Hai đứa trẻ gật đầu: "Sáng mai bọn con đến thăm mami."
Sau khi Mặc Hi và Mặc Hàm đi ra khỏi phòng ngủ, bọn họ thấy cửa phòng của Lục Vũ Trạch đang khép hờ, hai đứa bé gõ cửa: "Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch đã bật laptop lên, anh ta đang kiểm tra tài liệu nghiên cứu khoa học hạng nhất: "Đã thăm mami rồi, còn không đi ngủ à?"
Mặc Hi vô cùng hào phóng và hiểu chuyện: "Cảm ơn chú Lục!"
Lục Vũ Trạch ho nhẹ một tiếng, đối với boss đời thứ hai là Quyền Mặc Hi, anh ta vẫn rất là tán thành!
Đứa trẻ này không có sự kiêu căng của phú nhị đại, trái lại nói năng và cử chỉ đã tràn ngập sức hút và sự quyết đoán của người lãnh đạo đời mới.
Mặc Hàm thì lại tiến sát cái đầu nhỏ lại: "Chú Lục, cháu muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật!"
Lục Vũ Trạch mỉm cười: "Hàm Hàm muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật như thế nào?"
"Cháu muốn làm bác sĩ!" Hai mắt của Mặc Hàm lập tức sáng lên: "Hi Hi làm người bệnh!"
"Không chơi!" Mặc Hi từ chối không chút lưu tình: "Anh phải về phòng đi ngủ! Em muốn chơi, em đi chơi với Đại Chu ấy!"
Cái gì Đại Chu cũng nghe theo Mặc Hàm hết, cái cũng nhường Mặc Hàm, bởi vì bố của Đại Chu là bác sĩ, hai người thường xuyên chơi trò bác sĩ và bệnh nhân.
Mặc Hàm dầu môi: "Hừ! Còn lâu em mới chơi với anh! Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch vừa thấy cô bé nũng nịu gọi mình, nếu anh ta chơi trò này với một cô bé năm tuổi, thì thật là ấu trĩ đến độ không còn gì mà nói nữa!
Anh ta vội vàng nói: "Hàm Hàm à, căn cứ vào đồng hồ sinh học thì buổi tối không được ngủ quá muộn, như thế thì con gái sẽ càng ngày càng xấu! Chỉ có ngủ sớm dậy sớm, có giấc ngủ đầy đủ, làn da mới mịn màng, người đẹp là từ nhỏ đã phải."
"Vâng!" Mặc Hàm có thông minh đi chăng nữa thì cũng sợ mình xấu.
Mọi người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, quả nhiên, từ em bé ở nhà trẻ đã biết rồi.
Lục Vũ Trạch dỗ Mặc Hàm vui vẻ rồi, cô bé về phòng, anh ta tiếp tục xem tài liệu trên máy tính.
Trong phòng ngủ.
Sau khi Mặc Sơ đổ mồ hôi xong, cơn sốt cũng đã hạ.
Quần áo cũng cô cũng đã ướt hết rồi, Quyền Đế Sâm đi tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, anh muốn thay cho cô.
Khi anh cởi từng viên cúc áo của Mặc Sơ ra, Mặc Sơ đã tỉnh.
Lúc này, cô hiện ra trong mắt anh, là nước da mồ hôi đầm đìa, trên làn da là từng giọt mồ hôi, với cả làn da mềm mịn trắng nõn của cô nữa.
Cô lấy chăn qua, che mình lại.
"Hạ sốt rồi, quần áo đã ướt hết rồi, thay một bộ mới cho thoải mái." Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô.
"Em tự làm!" Mặc Sơ ngồi dậy.
Quyền Đế Sâm đứng sang một bên, anh không hề đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Anh khẳng định là sẽ không tránh đi, anh là chồng của cô, anh nhìn cô là chuyện bình thường.
Huống hồ, người đàn ông này chưa bao giờ định cưới vợ sinh con thêm một lần nữa, anh đã nhận định cô, thì chính là cả đời!
Anh có thể cho phép cô bướng bỉnh nóng nảy một chút, nhưng trên nguyên tắc hôn nhân, anh không cho phép cô thách thức giới hạn của anh.
Mặc Sơ cũng biết, quần áo ướt như thế này dính lên người không thoải mái, nếu cô không thay, chắc chắn anh sẽ làm hộ".
Cô hơi nghiêng người, cởi quần áo ướt trên người ra.
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn thấy mặt bên của cô, anh cầm khăn sạch nhẹ nhàng lau khô lưng cho cô.
Mặc Sơ muốn né, anh lại nói với giọng cảnh cáo: "Mặc Sơ, em không quý trong cơ thể mình một lần nữa thử xem!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Tất nhiên, cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm coi trọng Mặc Sơ.
Vẫn may, Lục Vũ Trạch là một cấu độc thân, buổi tối không cần ôm bà xã.
Nhưng mà, anh ta cũng đại boss của mình nhét một đống cơm chó, tối nay anh ta một mình ở phòng khách im lặng ăn cẩu lương!
"Vâng!" Lục Vũ Trạch đeo hòm thuốc của anh ta lên, rồi đi tìm một phòng.
Khi anh ta mới đi tìm phòng, Mặc Hàm và Mặc Hi cũng đi ra.
Mặc Hàm: "Chào chú Lục!"
Mặc Hi: "Chú Lục, mami cháu ốm có năng không?"
"Cảm mạo phát sốt bình thường, ai cũng sẽ trải qua." Lục Vũ Trạch nhìn hai cục cưng: "Các cháu không cần quá lo."
Trên gương mặt của Mặc Hàm hiện lên nét buồn rầu: "Liệu có phải là vừa nãy cháu dùng súng nước bắn nước lên người mami, nên mẹ ốm rồi không?"
vietwriter.vn
"Tính theo thời gian thì không có khả năng lắm!" Mặc Hi lại rất lý trí.
Lục Vũ Trạch gật đầu: "Các cháu đi thăm mami đi, tối nay chú ở đây!"
"Vâng!" Hai đứa bé đồng thanh đáp.
Trong phòng ngủ.
Mặc Sơ vẫn đang đổ mồ hôi, sau khi cô uống thuốc hạ sốt, cô ngủ mơ mơ màng màng.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn ngồi cạnh có, đợi cô đổ mồ hôi xong mới cho cô uống thuốc.
Anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, hơn nữa anh còn dùng khăn lông sạch lau mồ hôi trên trán cô đi.
Khi hai cục cưng nhỏ nhô đầu vào, anh vẫy tay với hai con.
Mặc Hi và Mặc Hàm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bọn họ, hai đứa bé cùng gọi: "Daddy!"
vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm một tay một đứa, ôm hai đứa trẻ vào lòng: "Trước đây sức khỏe của mami thế nào?"
Mặc Hàm nói: "Sơ Sơ rất ít khi ốm, mẹ bảo, mẹ không thể ốm, mẹ ốm rồi thì không có ai chăm sóc bọn con nữa!"
Quyền Đế Sâm đã sinh hoạt cùng cô nửa năm, anh cũng phát hiện ra, mặc dù cô mảnh mai, nhưng thể chất khá khỏe.
Anh vừa nghe con gái nói như vậy, trong lòng anh cũng rất đau.
Một người phụ nữ độc thân, mang theo hai đứa con, vừa phải đi làm, vừa phải nuôi gia đình, cô không thể ốm, cô không dám ốm.
Mặc Hi nói: "Chú Chu là bác sĩ, trước đây là chú Chu khám cho Sơ Sơ!"
Quyền Đế Sâm gật đầu, bố của Đại Chu và Tiểu Chu là bác sĩ bình thường ở bệnh viện.
"Mami ốm rồi, hai con ngoan ngoãn đi ngủ nha!" Quyền Đế Sâm thả hai đứa bé xuống.
"Vâng!" Hai đứa trẻ gật đầu: "Sáng mai bọn con đến thăm mami."
Sau khi Mặc Hi và Mặc Hàm đi ra khỏi phòng ngủ, bọn họ thấy cửa phòng của Lục Vũ Trạch đang khép hờ, hai đứa bé gõ cửa: "Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch đã bật laptop lên, anh ta đang kiểm tra tài liệu nghiên cứu khoa học hạng nhất: "Đã thăm mami rồi, còn không đi ngủ à?"
Mặc Hi vô cùng hào phóng và hiểu chuyện: "Cảm ơn chú Lục!"
Lục Vũ Trạch ho nhẹ một tiếng, đối với boss đời thứ hai là Quyền Mặc Hi, anh ta vẫn rất là tán thành!
Đứa trẻ này không có sự kiêu căng của phú nhị đại, trái lại nói năng và cử chỉ đã tràn ngập sức hút và sự quyết đoán của người lãnh đạo đời mới.
Mặc Hàm thì lại tiến sát cái đầu nhỏ lại: "Chú Lục, cháu muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật!"
Lục Vũ Trạch mỉm cười: "Hàm Hàm muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật như thế nào?"
"Cháu muốn làm bác sĩ!" Hai mắt của Mặc Hàm lập tức sáng lên: "Hi Hi làm người bệnh!"
"Không chơi!" Mặc Hi từ chối không chút lưu tình: "Anh phải về phòng đi ngủ! Em muốn chơi, em đi chơi với Đại Chu ấy!"
Cái gì Đại Chu cũng nghe theo Mặc Hàm hết, cái cũng nhường Mặc Hàm, bởi vì bố của Đại Chu là bác sĩ, hai người thường xuyên chơi trò bác sĩ và bệnh nhân.
Mặc Hàm dầu môi: "Hừ! Còn lâu em mới chơi với anh! Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch vừa thấy cô bé nũng nịu gọi mình, nếu anh ta chơi trò này với một cô bé năm tuổi, thì thật là ấu trĩ đến độ không còn gì mà nói nữa!
Anh ta vội vàng nói: "Hàm Hàm à, căn cứ vào đồng hồ sinh học thì buổi tối không được ngủ quá muộn, như thế thì con gái sẽ càng ngày càng xấu! Chỉ có ngủ sớm dậy sớm, có giấc ngủ đầy đủ, làn da mới mịn màng, người đẹp là từ nhỏ đã phải."
"Vâng!" Mặc Hàm có thông minh đi chăng nữa thì cũng sợ mình xấu.
Mọi người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, quả nhiên, từ em bé ở nhà trẻ đã biết rồi.
Lục Vũ Trạch dỗ Mặc Hàm vui vẻ rồi, cô bé về phòng, anh ta tiếp tục xem tài liệu trên máy tính.
Trong phòng ngủ.
Sau khi Mặc Sơ đổ mồ hôi xong, cơn sốt cũng đã hạ.
Quần áo cũng cô cũng đã ướt hết rồi, Quyền Đế Sâm đi tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, anh muốn thay cho cô.
Khi anh cởi từng viên cúc áo của Mặc Sơ ra, Mặc Sơ đã tỉnh.
Lúc này, cô hiện ra trong mắt anh, là nước da mồ hôi đầm đìa, trên làn da là từng giọt mồ hôi, với cả làn da mềm mịn trắng nõn của cô nữa.
Cô lấy chăn qua, che mình lại.
"Hạ sốt rồi, quần áo đã ướt hết rồi, thay một bộ mới cho thoải mái." Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô.
"Em tự làm!" Mặc Sơ ngồi dậy.
Quyền Đế Sâm đứng sang một bên, anh không hề đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Anh khẳng định là sẽ không tránh đi, anh là chồng của cô, anh nhìn cô là chuyện bình thường.
Huống hồ, người đàn ông này chưa bao giờ định cưới vợ sinh con thêm một lần nữa, anh đã nhận định cô, thì chính là cả đời!
Anh có thể cho phép cô bướng bỉnh nóng nảy một chút, nhưng trên nguyên tắc hôn nhân, anh không cho phép cô thách thức giới hạn của anh.
Mặc Sơ cũng biết, quần áo ướt như thế này dính lên người không thoải mái, nếu cô không thay, chắc chắn anh sẽ làm hộ".
Cô hơi nghiêng người, cởi quần áo ướt trên người ra.
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn thấy mặt bên của cô, anh cầm khăn sạch nhẹ nhàng lau khô lưng cho cô.
Mặc Sơ muốn né, anh lại nói với giọng cảnh cáo: "Mặc Sơ, em không quý trong cơ thể mình một lần nữa thử xem!"
Tất nhiên, cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm coi trọng Mặc Sơ.
Vẫn may, Lục Vũ Trạch là một cấu độc thân, buổi tối không cần ôm bà xã.
Nhưng mà, anh ta cũng đại boss của mình nhét một đống cơm chó, tối nay anh ta một mình ở phòng khách im lặng ăn cẩu lương!
"Vâng!" Lục Vũ Trạch đeo hòm thuốc của anh ta lên, rồi đi tìm một phòng.
Khi anh ta mới đi tìm phòng, Mặc Hàm và Mặc Hi cũng đi ra.
Mặc Hàm: "Chào chú Lục!"
Mặc Hi: "Chú Lục, mami cháu ốm có năng không?"
"Cảm mạo phát sốt bình thường, ai cũng sẽ trải qua." Lục Vũ Trạch nhìn hai cục cưng: "Các cháu không cần quá lo."
Trên gương mặt của Mặc Hàm hiện lên nét buồn rầu: "Liệu có phải là vừa nãy cháu dùng súng nước bắn nước lên người mami, nên mẹ ốm rồi không?"
vietwriter.vn
"Tính theo thời gian thì không có khả năng lắm!" Mặc Hi lại rất lý trí.
Lục Vũ Trạch gật đầu: "Các cháu đi thăm mami đi, tối nay chú ở đây!"
"Vâng!" Hai đứa bé đồng thanh đáp.
Trong phòng ngủ.
Mặc Sơ vẫn đang đổ mồ hôi, sau khi cô uống thuốc hạ sốt, cô ngủ mơ mơ màng màng.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn ngồi cạnh có, đợi cô đổ mồ hôi xong mới cho cô uống thuốc.
Anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, hơn nữa anh còn dùng khăn lông sạch lau mồ hôi trên trán cô đi.
Khi hai cục cưng nhỏ nhô đầu vào, anh vẫy tay với hai con.
Mặc Hi và Mặc Hàm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bọn họ, hai đứa bé cùng gọi: "Daddy!"
vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm một tay một đứa, ôm hai đứa trẻ vào lòng: "Trước đây sức khỏe của mami thế nào?"
Mặc Hàm nói: "Sơ Sơ rất ít khi ốm, mẹ bảo, mẹ không thể ốm, mẹ ốm rồi thì không có ai chăm sóc bọn con nữa!"
Quyền Đế Sâm đã sinh hoạt cùng cô nửa năm, anh cũng phát hiện ra, mặc dù cô mảnh mai, nhưng thể chất khá khỏe.
Anh vừa nghe con gái nói như vậy, trong lòng anh cũng rất đau.
Một người phụ nữ độc thân, mang theo hai đứa con, vừa phải đi làm, vừa phải nuôi gia đình, cô không thể ốm, cô không dám ốm.
Mặc Hi nói: "Chú Chu là bác sĩ, trước đây là chú Chu khám cho Sơ Sơ!"
Quyền Đế Sâm gật đầu, bố của Đại Chu và Tiểu Chu là bác sĩ bình thường ở bệnh viện.
"Mami ốm rồi, hai con ngoan ngoãn đi ngủ nha!" Quyền Đế Sâm thả hai đứa bé xuống.
"Vâng!" Hai đứa trẻ gật đầu: "Sáng mai bọn con đến thăm mami."
Sau khi Mặc Hi và Mặc Hàm đi ra khỏi phòng ngủ, bọn họ thấy cửa phòng của Lục Vũ Trạch đang khép hờ, hai đứa bé gõ cửa: "Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch đã bật laptop lên, anh ta đang kiểm tra tài liệu nghiên cứu khoa học hạng nhất: "Đã thăm mami rồi, còn không đi ngủ à?"
Mặc Hi vô cùng hào phóng và hiểu chuyện: "Cảm ơn chú Lục!"
Lục Vũ Trạch ho nhẹ một tiếng, đối với boss đời thứ hai là Quyền Mặc Hi, anh ta vẫn rất là tán thành!
Đứa trẻ này không có sự kiêu căng của phú nhị đại, trái lại nói năng và cử chỉ đã tràn ngập sức hút và sự quyết đoán của người lãnh đạo đời mới.
Mặc Hàm thì lại tiến sát cái đầu nhỏ lại: "Chú Lục, cháu muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật!"
Lục Vũ Trạch mỉm cười: "Hàm Hàm muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật như thế nào?"
"Cháu muốn làm bác sĩ!" Hai mắt của Mặc Hàm lập tức sáng lên: "Hi Hi làm người bệnh!"
"Không chơi!" Mặc Hi từ chối không chút lưu tình: "Anh phải về phòng đi ngủ! Em muốn chơi, em đi chơi với Đại Chu ấy!"
Cái gì Đại Chu cũng nghe theo Mặc Hàm hết, cái cũng nhường Mặc Hàm, bởi vì bố của Đại Chu là bác sĩ, hai người thường xuyên chơi trò bác sĩ và bệnh nhân.
Mặc Hàm dầu môi: "Hừ! Còn lâu em mới chơi với anh! Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch vừa thấy cô bé nũng nịu gọi mình, nếu anh ta chơi trò này với một cô bé năm tuổi, thì thật là ấu trĩ đến độ không còn gì mà nói nữa!
Anh ta vội vàng nói: "Hàm Hàm à, căn cứ vào đồng hồ sinh học thì buổi tối không được ngủ quá muộn, như thế thì con gái sẽ càng ngày càng xấu! Chỉ có ngủ sớm dậy sớm, có giấc ngủ đầy đủ, làn da mới mịn màng, người đẹp là từ nhỏ đã phải."
"Vâng!" Mặc Hàm có thông minh đi chăng nữa thì cũng sợ mình xấu.
Mọi người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, quả nhiên, từ em bé ở nhà trẻ đã biết rồi.
Lục Vũ Trạch dỗ Mặc Hàm vui vẻ rồi, cô bé về phòng, anh ta tiếp tục xem tài liệu trên máy tính.
Trong phòng ngủ.
Sau khi Mặc Sơ đổ mồ hôi xong, cơn sốt cũng đã hạ.
Quần áo cũng cô cũng đã ướt hết rồi, Quyền Đế Sâm đi tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, anh muốn thay cho cô.
Khi anh cởi từng viên cúc áo của Mặc Sơ ra, Mặc Sơ đã tỉnh.
Lúc này, cô hiện ra trong mắt anh, là nước da mồ hôi đầm đìa, trên làn da là từng giọt mồ hôi, với cả làn da mềm mịn trắng nõn của cô nữa.
Cô lấy chăn qua, che mình lại.
"Hạ sốt rồi, quần áo đã ướt hết rồi, thay một bộ mới cho thoải mái." Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô.
"Em tự làm!" Mặc Sơ ngồi dậy.
Quyền Đế Sâm đứng sang một bên, anh không hề đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Anh khẳng định là sẽ không tránh đi, anh là chồng của cô, anh nhìn cô là chuyện bình thường.
Huống hồ, người đàn ông này chưa bao giờ định cưới vợ sinh con thêm một lần nữa, anh đã nhận định cô, thì chính là cả đời!
Anh có thể cho phép cô bướng bỉnh nóng nảy một chút, nhưng trên nguyên tắc hôn nhân, anh không cho phép cô thách thức giới hạn của anh.
Mặc Sơ cũng biết, quần áo ướt như thế này dính lên người không thoải mái, nếu cô không thay, chắc chắn anh sẽ làm hộ".
Cô hơi nghiêng người, cởi quần áo ướt trên người ra.
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn thấy mặt bên của cô, anh cầm khăn sạch nhẹ nhàng lau khô lưng cho cô.
Mặc Sơ muốn né, anh lại nói với giọng cảnh cáo: "Mặc Sơ, em không quý trong cơ thể mình một lần nữa thử xem!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Tất nhiên, cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm coi trọng Mặc Sơ.
Vẫn may, Lục Vũ Trạch là một cấu độc thân, buổi tối không cần ôm bà xã.
Nhưng mà, anh ta cũng đại boss của mình nhét một đống cơm chó, tối nay anh ta một mình ở phòng khách im lặng ăn cẩu lương!
"Vâng!" Lục Vũ Trạch đeo hòm thuốc của anh ta lên, rồi đi tìm một phòng.
Khi anh ta mới đi tìm phòng, Mặc Hàm và Mặc Hi cũng đi ra.
Mặc Hàm: "Chào chú Lục!"
Mặc Hi: "Chú Lục, mami cháu ốm có năng không?"
"Cảm mạo phát sốt bình thường, ai cũng sẽ trải qua." Lục Vũ Trạch nhìn hai cục cưng: "Các cháu không cần quá lo."
Trên gương mặt của Mặc Hàm hiện lên nét buồn rầu: "Liệu có phải là vừa nãy cháu dùng súng nước bắn nước lên người mami, nên mẹ ốm rồi không?"
vietwriter.vn
"Tính theo thời gian thì không có khả năng lắm!" Mặc Hi lại rất lý trí.
Lục Vũ Trạch gật đầu: "Các cháu đi thăm mami đi, tối nay chú ở đây!"
"Vâng!" Hai đứa bé đồng thanh đáp.
Trong phòng ngủ.
Mặc Sơ vẫn đang đổ mồ hôi, sau khi cô uống thuốc hạ sốt, cô ngủ mơ mơ màng màng.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn ngồi cạnh có, đợi cô đổ mồ hôi xong mới cho cô uống thuốc.
Anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, hơn nữa anh còn dùng khăn lông sạch lau mồ hôi trên trán cô đi.
Khi hai cục cưng nhỏ nhô đầu vào, anh vẫy tay với hai con.
Mặc Hi và Mặc Hàm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bọn họ, hai đứa bé cùng gọi: "Daddy!"
vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm một tay một đứa, ôm hai đứa trẻ vào lòng: "Trước đây sức khỏe của mami thế nào?"
Mặc Hàm nói: "Sơ Sơ rất ít khi ốm, mẹ bảo, mẹ không thể ốm, mẹ ốm rồi thì không có ai chăm sóc bọn con nữa!"
Quyền Đế Sâm đã sinh hoạt cùng cô nửa năm, anh cũng phát hiện ra, mặc dù cô mảnh mai, nhưng thể chất khá khỏe.
Anh vừa nghe con gái nói như vậy, trong lòng anh cũng rất đau.
Một người phụ nữ độc thân, mang theo hai đứa con, vừa phải đi làm, vừa phải nuôi gia đình, cô không thể ốm, cô không dám ốm.
Mặc Hi nói: "Chú Chu là bác sĩ, trước đây là chú Chu khám cho Sơ Sơ!"
Quyền Đế Sâm gật đầu, bố của Đại Chu và Tiểu Chu là bác sĩ bình thường ở bệnh viện.
"Mami ốm rồi, hai con ngoan ngoãn đi ngủ nha!" Quyền Đế Sâm thả hai đứa bé xuống.
"Vâng!" Hai đứa trẻ gật đầu: "Sáng mai bọn con đến thăm mami."
Sau khi Mặc Hi và Mặc Hàm đi ra khỏi phòng ngủ, bọn họ thấy cửa phòng của Lục Vũ Trạch đang khép hờ, hai đứa bé gõ cửa: "Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch đã bật laptop lên, anh ta đang kiểm tra tài liệu nghiên cứu khoa học hạng nhất: "Đã thăm mami rồi, còn không đi ngủ à?"
Mặc Hi vô cùng hào phóng và hiểu chuyện: "Cảm ơn chú Lục!"
Lục Vũ Trạch ho nhẹ một tiếng, đối với boss đời thứ hai là Quyền Mặc Hi, anh ta vẫn rất là tán thành!
Đứa trẻ này không có sự kiêu căng của phú nhị đại, trái lại nói năng và cử chỉ đã tràn ngập sức hút và sự quyết đoán của người lãnh đạo đời mới.
Mặc Hàm thì lại tiến sát cái đầu nhỏ lại: "Chú Lục, cháu muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật!"
Lục Vũ Trạch mỉm cười: "Hàm Hàm muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật như thế nào?"
"Cháu muốn làm bác sĩ!" Hai mắt của Mặc Hàm lập tức sáng lên: "Hi Hi làm người bệnh!"
"Không chơi!" Mặc Hi từ chối không chút lưu tình: "Anh phải về phòng đi ngủ! Em muốn chơi, em đi chơi với Đại Chu ấy!"
Cái gì Đại Chu cũng nghe theo Mặc Hàm hết, cái cũng nhường Mặc Hàm, bởi vì bố của Đại Chu là bác sĩ, hai người thường xuyên chơi trò bác sĩ và bệnh nhân.
Mặc Hàm dầu môi: "Hừ! Còn lâu em mới chơi với anh! Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch vừa thấy cô bé nũng nịu gọi mình, nếu anh ta chơi trò này với một cô bé năm tuổi, thì thật là ấu trĩ đến độ không còn gì mà nói nữa!
Anh ta vội vàng nói: "Hàm Hàm à, căn cứ vào đồng hồ sinh học thì buổi tối không được ngủ quá muộn, như thế thì con gái sẽ càng ngày càng xấu! Chỉ có ngủ sớm dậy sớm, có giấc ngủ đầy đủ, làn da mới mịn màng, người đẹp là từ nhỏ đã phải."
"Vâng!" Mặc Hàm có thông minh đi chăng nữa thì cũng sợ mình xấu.
Mọi người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, quả nhiên, từ em bé ở nhà trẻ đã biết rồi.
Lục Vũ Trạch dỗ Mặc Hàm vui vẻ rồi, cô bé về phòng, anh ta tiếp tục xem tài liệu trên máy tính.
Trong phòng ngủ.
Sau khi Mặc Sơ đổ mồ hôi xong, cơn sốt cũng đã hạ.
Quần áo cũng cô cũng đã ướt hết rồi, Quyền Đế Sâm đi tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, anh muốn thay cho cô.
Khi anh cởi từng viên cúc áo của Mặc Sơ ra, Mặc Sơ đã tỉnh.
Lúc này, cô hiện ra trong mắt anh, là nước da mồ hôi đầm đìa, trên làn da là từng giọt mồ hôi, với cả làn da mềm mịn trắng nõn của cô nữa.
Cô lấy chăn qua, che mình lại.
"Hạ sốt rồi, quần áo đã ướt hết rồi, thay một bộ mới cho thoải mái." Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô.
"Em tự làm!" Mặc Sơ ngồi dậy.
Quyền Đế Sâm đứng sang một bên, anh không hề đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Anh khẳng định là sẽ không tránh đi, anh là chồng của cô, anh nhìn cô là chuyện bình thường.
Huống hồ, người đàn ông này chưa bao giờ định cưới vợ sinh con thêm một lần nữa, anh đã nhận định cô, thì chính là cả đời!
Anh có thể cho phép cô bướng bỉnh nóng nảy một chút, nhưng trên nguyên tắc hôn nhân, anh không cho phép cô thách thức giới hạn của anh.
Mặc Sơ cũng biết, quần áo ướt như thế này dính lên người không thoải mái, nếu cô không thay, chắc chắn anh sẽ làm hộ".
Cô hơi nghiêng người, cởi quần áo ướt trên người ra.
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn thấy mặt bên của cô, anh cầm khăn sạch nhẹ nhàng lau khô lưng cho cô.
Mặc Sơ muốn né, anh lại nói với giọng cảnh cáo: "Mặc Sơ, em không quý trong cơ thể mình một lần nữa thử xem!"
Tất nhiên, cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm coi trọng Mặc Sơ.
Vẫn may, Lục Vũ Trạch là một cấu độc thân, buổi tối không cần ôm bà xã.
Nhưng mà, anh ta cũng đại boss của mình nhét một đống cơm chó, tối nay anh ta một mình ở phòng khách im lặng ăn cẩu lương!
"Vâng!" Lục Vũ Trạch đeo hòm thuốc của anh ta lên, rồi đi tìm một phòng.
Khi anh ta mới đi tìm phòng, Mặc Hàm và Mặc Hi cũng đi ra.
Mặc Hàm: "Chào chú Lục!"
Mặc Hi: "Chú Lục, mami cháu ốm có năng không?"
"Cảm mạo phát sốt bình thường, ai cũng sẽ trải qua." Lục Vũ Trạch nhìn hai cục cưng: "Các cháu không cần quá lo."
Trên gương mặt của Mặc Hàm hiện lên nét buồn rầu: "Liệu có phải là vừa nãy cháu dùng súng nước bắn nước lên người mami, nên mẹ ốm rồi không?"
vietwriter.vn
"Tính theo thời gian thì không có khả năng lắm!" Mặc Hi lại rất lý trí.
Lục Vũ Trạch gật đầu: "Các cháu đi thăm mami đi, tối nay chú ở đây!"
"Vâng!" Hai đứa bé đồng thanh đáp.
Trong phòng ngủ.
Mặc Sơ vẫn đang đổ mồ hôi, sau khi cô uống thuốc hạ sốt, cô ngủ mơ mơ màng màng.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn ngồi cạnh có, đợi cô đổ mồ hôi xong mới cho cô uống thuốc.
Anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, hơn nữa anh còn dùng khăn lông sạch lau mồ hôi trên trán cô đi.
Khi hai cục cưng nhỏ nhô đầu vào, anh vẫy tay với hai con.
Mặc Hi và Mặc Hàm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bọn họ, hai đứa bé cùng gọi: "Daddy!"
vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm một tay một đứa, ôm hai đứa trẻ vào lòng: "Trước đây sức khỏe của mami thế nào?"
Mặc Hàm nói: "Sơ Sơ rất ít khi ốm, mẹ bảo, mẹ không thể ốm, mẹ ốm rồi thì không có ai chăm sóc bọn con nữa!"
Quyền Đế Sâm đã sinh hoạt cùng cô nửa năm, anh cũng phát hiện ra, mặc dù cô mảnh mai, nhưng thể chất khá khỏe.
Anh vừa nghe con gái nói như vậy, trong lòng anh cũng rất đau.
Một người phụ nữ độc thân, mang theo hai đứa con, vừa phải đi làm, vừa phải nuôi gia đình, cô không thể ốm, cô không dám ốm.
Mặc Hi nói: "Chú Chu là bác sĩ, trước đây là chú Chu khám cho Sơ Sơ!"
Quyền Đế Sâm gật đầu, bố của Đại Chu và Tiểu Chu là bác sĩ bình thường ở bệnh viện.
"Mami ốm rồi, hai con ngoan ngoãn đi ngủ nha!" Quyền Đế Sâm thả hai đứa bé xuống.
"Vâng!" Hai đứa trẻ gật đầu: "Sáng mai bọn con đến thăm mami."
Sau khi Mặc Hi và Mặc Hàm đi ra khỏi phòng ngủ, bọn họ thấy cửa phòng của Lục Vũ Trạch đang khép hờ, hai đứa bé gõ cửa: "Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch đã bật laptop lên, anh ta đang kiểm tra tài liệu nghiên cứu khoa học hạng nhất: "Đã thăm mami rồi, còn không đi ngủ à?"
Mặc Hi vô cùng hào phóng và hiểu chuyện: "Cảm ơn chú Lục!"
Lục Vũ Trạch ho nhẹ một tiếng, đối với boss đời thứ hai là Quyền Mặc Hi, anh ta vẫn rất là tán thành!
Đứa trẻ này không có sự kiêu căng của phú nhị đại, trái lại nói năng và cử chỉ đã tràn ngập sức hút và sự quyết đoán của người lãnh đạo đời mới.
Mặc Hàm thì lại tiến sát cái đầu nhỏ lại: "Chú Lục, cháu muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật!"
Lục Vũ Trạch mỉm cười: "Hàm Hàm muốn chơi trò chơi đóng vai nhân vật như thế nào?"
"Cháu muốn làm bác sĩ!" Hai mắt của Mặc Hàm lập tức sáng lên: "Hi Hi làm người bệnh!"
"Không chơi!" Mặc Hi từ chối không chút lưu tình: "Anh phải về phòng đi ngủ! Em muốn chơi, em đi chơi với Đại Chu ấy!"
Cái gì Đại Chu cũng nghe theo Mặc Hàm hết, cái cũng nhường Mặc Hàm, bởi vì bố của Đại Chu là bác sĩ, hai người thường xuyên chơi trò bác sĩ và bệnh nhân.
Mặc Hàm dầu môi: "Hừ! Còn lâu em mới chơi với anh! Chú Lục..."
Lục Vũ Trạch vừa thấy cô bé nũng nịu gọi mình, nếu anh ta chơi trò này với một cô bé năm tuổi, thì thật là ấu trĩ đến độ không còn gì mà nói nữa!
Anh ta vội vàng nói: "Hàm Hàm à, căn cứ vào đồng hồ sinh học thì buổi tối không được ngủ quá muộn, như thế thì con gái sẽ càng ngày càng xấu! Chỉ có ngủ sớm dậy sớm, có giấc ngủ đầy đủ, làn da mới mịn màng, người đẹp là từ nhỏ đã phải."
"Vâng!" Mặc Hàm có thông minh đi chăng nữa thì cũng sợ mình xấu.
Mọi người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, quả nhiên, từ em bé ở nhà trẻ đã biết rồi.
Lục Vũ Trạch dỗ Mặc Hàm vui vẻ rồi, cô bé về phòng, anh ta tiếp tục xem tài liệu trên máy tính.
Trong phòng ngủ.
Sau khi Mặc Sơ đổ mồ hôi xong, cơn sốt cũng đã hạ.
Quần áo cũng cô cũng đã ướt hết rồi, Quyền Đế Sâm đi tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, anh muốn thay cho cô.
Khi anh cởi từng viên cúc áo của Mặc Sơ ra, Mặc Sơ đã tỉnh.
Lúc này, cô hiện ra trong mắt anh, là nước da mồ hôi đầm đìa, trên làn da là từng giọt mồ hôi, với cả làn da mềm mịn trắng nõn của cô nữa.
Cô lấy chăn qua, che mình lại.
"Hạ sốt rồi, quần áo đã ướt hết rồi, thay một bộ mới cho thoải mái." Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô.
"Em tự làm!" Mặc Sơ ngồi dậy.
Quyền Đế Sâm đứng sang một bên, anh không hề đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Anh khẳng định là sẽ không tránh đi, anh là chồng của cô, anh nhìn cô là chuyện bình thường.
Huống hồ, người đàn ông này chưa bao giờ định cưới vợ sinh con thêm một lần nữa, anh đã nhận định cô, thì chính là cả đời!
Anh có thể cho phép cô bướng bỉnh nóng nảy một chút, nhưng trên nguyên tắc hôn nhân, anh không cho phép cô thách thức giới hạn của anh.
Mặc Sơ cũng biết, quần áo ướt như thế này dính lên người không thoải mái, nếu cô không thay, chắc chắn anh sẽ làm hộ".
Cô hơi nghiêng người, cởi quần áo ướt trên người ra.
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn thấy mặt bên của cô, anh cầm khăn sạch nhẹ nhàng lau khô lưng cho cô.
Mặc Sơ muốn né, anh lại nói với giọng cảnh cáo: "Mặc Sơ, em không quý trong cơ thể mình một lần nữa thử xem!"
vietwriter.vn vietwriter.vn