Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Sơ tăng ca rất muộn, có đang không ngừng sửa chữa bản kế hoạch hỗn lễ của Ada và ông Trần, giờ đã sắp đến rạng sáng rồi.


Cô ngáp một cái, chuẩn bị đi pha một tách cà phê để uống.


Cô đi ra khỏi thư phòng của cô, thì trùng hợp gặp Quyền Đế Sâm đang đi ra khỏi thư phòng của anh.


Nhà anh là căn phòng lớn, ngoại trừ phòng ngủ, thư phòng ra, còn có mấy phòng trống nữa.


Cho nên, cô và anh đều có thư phòng của riêng mình, có không gian riêng tư, xử lý chuyện công việc.



vietwriter.vn



Ngày xưa, Mặc Sơ ở trong nhà, toàn là phải đợi các con ngủ hết rồi, cô mới có thể tăng ca ở phòng ngủ.


"Đế Sâm, anh ngủ trước đi! Em đi pha tách cà phê, làm thêm một lúc nữa." Mặc Sơ nhìn anh.


Quyền Đế Sâm nâng cổ tay lên xem đồng hồ: "Đã muộn thể này rồi, em vẫn tăng ca à?"


"Hôn lễ của Ada và ông Trần, thời gian khá gấp, em làm bản sơ thảo trước, xem xem Ada còn muốn sửa chỗ nào không." Mặc Sơ nói: "Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn, hai người trẻ đều đồng ý, nhưng phụ huynh hai bên đều không đồng ý, cho nên case của bọn họ em bỏ đấy trước đã, em đã nhận hôn khánh của Ada và ông Trần."


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Uống trà sữa sô cô la, cũng bổ sung năng lượng, muộn thế này rồi mà uống cà phê, không có dinh dưỡng lại ảnh hưởng giấc ngủ."


"Lát nữa em uống trà sữa sô cô la, sẽ ngủ nhanh hơn!" Mặc Sơ mỉm cười: "Ngày mai em giao bản sơ thảo xong, phỏng chừng là Ada sẽ tức giận".



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm và cô cùng đi xuống phòng trà nước ở tầng một: "Một người phụ nữ tìm đủ mọi cách gả cho bố của bạn trai cũ, thì có tác cách gì mà giận?"


"Anh cũng biết à?" Mặc Sơ đang chuẩn bị pha cà phê.


Quyền Đế Sâm lại nói: "Để anh!"


Anh pha cho cô một cốc trà sữa sô cô la, cả gian phòng trà nước đều tràn ngập mùi số có


la, cô chu môi: "Em muốn cà phê!"


"Muộn thế này rồi uống cà phê gì nữa?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm đã nghiêm túc hơn: "Nghe lời!"


Mặc Sơ nhận lấy, người đàn ông này có cần phải bá đạo như vậy không hả?


Cô nhìn anh với đôi mắt hạnh mênh mông, cô phải tăng ca mà!


Quyền Đế Sâm thờ dài một tiếng: "Em uống rồi đi ngủ đi. Tôi làm bản sơ thảo cho em. Sáng mai em gọi tôi dậy trước một tiếng, em vẫn còn một tiếng sửa bảo Sơ thảo của tôi."


"Anh làm giúp em á?" Mặc Sơ kinh ngạc không thôi.


"Em cho rằng anh không biết làm à?" Quyền Đế Sầm nhìn cô nhìn từ cao xuống.


"Tất nhiên là không phải." Mặc Sơ cười toe toét: "Em đang nghĩ kiếp trước Ada và ông Trần đã tu ra cái duyên phận gì, kiếp này khi kết hôn lại được đích thân anh Quyền viết bản kết hoạch phác thảo cho bọn họ?"


"Còn không uống đi rồi đi ngủ?" Quyền Đế Sám dặn dò cô.


"Vâng!" Mặc SƠ vui vẻ uống hết cốc trà sữa, cô nói: "Anh cũng đừng làm muộn quá, nghỉ ngơi sớm, em tự dùng điện thoại cài báo thức, nhắc nhở dậy trước một tiếng. Sao em có cảm giác em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nhỉ?"


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ý là giải thích thế nào?


"Anh xem, em tăng ca xong thì có trà sữa sô cô la uống, chưa làm xong việc, tổng giám đốc Quyền làm giúp em!" Mặc Sơ lại chỉ vào cái bụng của mình: "Tổng giám đốc Quyền còn đích thân gói há cảo nấy cơm tối cho em ăn! Kể nhiều như vậy mà vẫn không kể hết, em thật là may mắn!"


"Em dễ thỏa mãn thế à?" Quyền Đế Sâm thở dài.


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Ăn một ngày ba bữa, ngủ giường rộng, mặc vài món quần áo, anh xem, cuộc sống của chúng ta, cái chung nhất chính là ăn, ngủ và mặc, đây chuyện tế thủy trường lưu cả đời, em còn không hạnh phúc à?"


Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô có thể sống vui vẻ như này trong cuộc sống bình phàm, hơn nữa còn ôm ấp tình cảm tinh tế như vậy, đúng là hiếm có.


Anh cũng may mắn, cô luôn sống ở nhà họ Mặc, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi những thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà họ Mặc, cô đã sống ra chính mình.


"Anh Quyền, anh không buồn ngủ à?" Mặc Sợ biết, anh vừa làm việc của mình xong, bây giờ lại làm giúp cô.


Quyền Đế Sâm đi lên tầng hai: "Anh được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không buồn ngủ."


Sau khi Mặc SƠ về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ, Quyền Đế Sâm ở trong thư phòng của cô, tiếp tục dùng lap của cô làm việc.


Sau khi làm xong công việc của cô, anh tắt trang đang làm việc đi, sau đó anh nhìn thấy màn hình máy tính của cô là ảnh chụp chung của ba mẹ con.


Mặc Sơ ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, bên cạnh cô là hai đứa bé đứng hai bên một trái một phải, phân biệt là Mặc Hi và Mặc Hàm.


Ba người nhìn vào ống kính rồi mỉm cười, tay của Mặc Hi đưa ra, chắc là đã dùng gậy tự sướng.


Quyền Đế Sâm nhìn hình ảnh ba người này, trong lòng anh cũng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.


Anh nhìn thấy trong máy tính của cô, còn có một mục chuyên để ảnh, dưới tình huống bình thường, anh sẽ không động vào máy tính của Mặc Sơ.







Mặc Sơ tăng ca rất muộn, có đang không ngừng sửa chữa bản kế hoạch hỗn lễ của Ada và ông Trần, giờ đã sắp đến rạng sáng rồi.


Cô ngáp một cái, chuẩn bị đi pha một tách cà phê để uống.


Cô đi ra khỏi thư phòng của cô, thì trùng hợp gặp Quyền Đế Sâm đang đi ra khỏi thư phòng của anh.


Nhà anh là căn phòng lớn, ngoại trừ phòng ngủ, thư phòng ra, còn có mấy phòng trống nữa.


Cho nên, cô và anh đều có thư phòng của riêng mình, có không gian riêng tư, xử lý chuyện công việc.



vietwriter.vn



Ngày xưa, Mặc Sơ ở trong nhà, toàn là phải đợi các con ngủ hết rồi, cô mới có thể tăng ca ở phòng ngủ.


"Đế Sâm, anh ngủ trước đi! Em đi pha tách cà phê, làm thêm một lúc nữa." Mặc Sơ nhìn anh.


Quyền Đế Sâm nâng cổ tay lên xem đồng hồ: "Đã muộn thể này rồi, em vẫn tăng ca à?"


"Hôn lễ của Ada và ông Trần, thời gian khá gấp, em làm bản sơ thảo trước, xem xem Ada còn muốn sửa chỗ nào không." Mặc Sơ nói: "Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn, hai người trẻ đều đồng ý, nhưng phụ huynh hai bên đều không đồng ý, cho nên case của bọn họ em bỏ đấy trước đã, em đã nhận hôn khánh của Ada và ông Trần."


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Uống trà sữa sô cô la, cũng bổ sung năng lượng, muộn thế này rồi mà uống cà phê, không có dinh dưỡng lại ảnh hưởng giấc ngủ."


"Lát nữa em uống trà sữa sô cô la, sẽ ngủ nhanh hơn!" Mặc Sơ mỉm cười: "Ngày mai em giao bản sơ thảo xong, phỏng chừng là Ada sẽ tức giận".



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm và cô cùng đi xuống phòng trà nước ở tầng một: "Một người phụ nữ tìm đủ mọi cách gả cho bố của bạn trai cũ, thì có tác cách gì mà giận?"


"Anh cũng biết à?" Mặc Sơ đang chuẩn bị pha cà phê.


Quyền Đế Sâm lại nói: "Để anh!"


Anh pha cho cô một cốc trà sữa sô cô la, cả gian phòng trà nước đều tràn ngập mùi số có


la, cô chu môi: "Em muốn cà phê!"


"Muộn thế này rồi uống cà phê gì nữa?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm đã nghiêm túc hơn: "Nghe lời!"


Mặc Sơ nhận lấy, người đàn ông này có cần phải bá đạo như vậy không hả?


Cô nhìn anh với đôi mắt hạnh mênh mông, cô phải tăng ca mà!


Quyền Đế Sâm thờ dài một tiếng: "Em uống rồi đi ngủ đi. Tôi làm bản sơ thảo cho em. Sáng mai em gọi tôi dậy trước một tiếng, em vẫn còn một tiếng sửa bảo Sơ thảo của tôi."


"Anh làm giúp em á?" Mặc Sơ kinh ngạc không thôi.


"Em cho rằng anh không biết làm à?" Quyền Đế Sầm nhìn cô nhìn từ cao xuống.


"Tất nhiên là không phải." Mặc Sơ cười toe toét: "Em đang nghĩ kiếp trước Ada và ông Trần đã tu ra cái duyên phận gì, kiếp này khi kết hôn lại được đích thân anh Quyền viết bản kết hoạch phác thảo cho bọn họ?"


"Còn không uống đi rồi đi ngủ?" Quyền Đế Sám dặn dò cô.


"Vâng!" Mặc SƠ vui vẻ uống hết cốc trà sữa, cô nói: "Anh cũng đừng làm muộn quá, nghỉ ngơi sớm, em tự dùng điện thoại cài báo thức, nhắc nhở dậy trước một tiếng. Sao em có cảm giác em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nhỉ?"


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ý là giải thích thế nào?


"Anh xem, em tăng ca xong thì có trà sữa sô cô la uống, chưa làm xong việc, tổng giám đốc Quyền làm giúp em!" Mặc Sơ lại chỉ vào cái bụng của mình: "Tổng giám đốc Quyền còn đích thân gói há cảo nấy cơm tối cho em ăn! Kể nhiều như vậy mà vẫn không kể hết, em thật là may mắn!"


"Em dễ thỏa mãn thế à?" Quyền Đế Sâm thở dài.


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Ăn một ngày ba bữa, ngủ giường rộng, mặc vài món quần áo, anh xem, cuộc sống của chúng ta, cái chung nhất chính là ăn, ngủ và mặc, đây chuyện tế thủy trường lưu cả đời, em còn không hạnh phúc à?"


Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô có thể sống vui vẻ như này trong cuộc sống bình phàm, hơn nữa còn ôm ấp tình cảm tinh tế như vậy, đúng là hiếm có.


Anh cũng may mắn, cô luôn sống ở nhà họ Mặc, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi những thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà họ Mặc, cô đã sống ra chính mình.


"Anh Quyền, anh không buồn ngủ à?" Mặc Sợ biết, anh vừa làm việc của mình xong, bây giờ lại làm giúp cô.


Quyền Đế Sâm đi lên tầng hai: "Anh được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không buồn ngủ."


Sau khi Mặc SƠ về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ, Quyền Đế Sâm ở trong thư phòng của cô, tiếp tục dùng lap của cô làm việc.


Sau khi làm xong công việc của cô, anh tắt trang đang làm việc đi, sau đó anh nhìn thấy màn hình máy tính của cô là ảnh chụp chung của ba mẹ con.


Mặc Sơ ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, bên cạnh cô là hai đứa bé đứng hai bên một trái một phải, phân biệt là Mặc Hi và Mặc Hàm.


Ba người nhìn vào ống kính rồi mỉm cười, tay của Mặc Hi đưa ra, chắc là đã dùng gậy tự sướng.


Quyền Đế Sâm nhìn hình ảnh ba người này, trong lòng anh cũng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.


Anh nhìn thấy trong máy tính của cô, còn có một mục chuyên để ảnh, dưới tình huống bình thường, anh sẽ không động vào máy tính của Mặc Sơ.
vietwriter.vn vietwriter.vn












Mặc Sơ tăng ca rất muộn, có đang không ngừng sửa chữa bản kế hoạch hỗn lễ của Ada và ông Trần, giờ đã sắp đến rạng sáng rồi.


Cô ngáp một cái, chuẩn bị đi pha một tách cà phê để uống.


Cô đi ra khỏi thư phòng của cô, thì trùng hợp gặp Quyền Đế Sâm đang đi ra khỏi thư phòng của anh.


Nhà anh là căn phòng lớn, ngoại trừ phòng ngủ, thư phòng ra, còn có mấy phòng trống nữa.


Cho nên, cô và anh đều có thư phòng của riêng mình, có không gian riêng tư, xử lý chuyện công việc.



vietwriter.vn



Ngày xưa, Mặc Sơ ở trong nhà, toàn là phải đợi các con ngủ hết rồi, cô mới có thể tăng ca ở phòng ngủ.


"Đế Sâm, anh ngủ trước đi! Em đi pha tách cà phê, làm thêm một lúc nữa." Mặc Sơ nhìn anh.


Quyền Đế Sâm nâng cổ tay lên xem đồng hồ: "Đã muộn thể này rồi, em vẫn tăng ca à?"


"Hôn lễ của Ada và ông Trần, thời gian khá gấp, em làm bản sơ thảo trước, xem xem Ada còn muốn sửa chỗ nào không." Mặc Sơ nói: "Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn, hai người trẻ đều đồng ý, nhưng phụ huynh hai bên đều không đồng ý, cho nên case của bọn họ em bỏ đấy trước đã, em đã nhận hôn khánh của Ada và ông Trần."


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Uống trà sữa sô cô la, cũng bổ sung năng lượng, muộn thế này rồi mà uống cà phê, không có dinh dưỡng lại ảnh hưởng giấc ngủ."


"Lát nữa em uống trà sữa sô cô la, sẽ ngủ nhanh hơn!" Mặc Sơ mỉm cười: "Ngày mai em giao bản sơ thảo xong, phỏng chừng là Ada sẽ tức giận".



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm và cô cùng đi xuống phòng trà nước ở tầng một: "Một người phụ nữ tìm đủ mọi cách gả cho bố của bạn trai cũ, thì có tác cách gì mà giận?"


"Anh cũng biết à?" Mặc Sơ đang chuẩn bị pha cà phê.


Quyền Đế Sâm lại nói: "Để anh!"


Anh pha cho cô một cốc trà sữa sô cô la, cả gian phòng trà nước đều tràn ngập mùi số có


la, cô chu môi: "Em muốn cà phê!"


"Muộn thế này rồi uống cà phê gì nữa?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm đã nghiêm túc hơn: "Nghe lời!"


Mặc Sơ nhận lấy, người đàn ông này có cần phải bá đạo như vậy không hả?


Cô nhìn anh với đôi mắt hạnh mênh mông, cô phải tăng ca mà!


Quyền Đế Sâm thờ dài một tiếng: "Em uống rồi đi ngủ đi. Tôi làm bản sơ thảo cho em. Sáng mai em gọi tôi dậy trước một tiếng, em vẫn còn một tiếng sửa bảo Sơ thảo của tôi."


"Anh làm giúp em á?" Mặc Sơ kinh ngạc không thôi.


"Em cho rằng anh không biết làm à?" Quyền Đế Sầm nhìn cô nhìn từ cao xuống.


"Tất nhiên là không phải." Mặc Sơ cười toe toét: "Em đang nghĩ kiếp trước Ada và ông Trần đã tu ra cái duyên phận gì, kiếp này khi kết hôn lại được đích thân anh Quyền viết bản kết hoạch phác thảo cho bọn họ?"


"Còn không uống đi rồi đi ngủ?" Quyền Đế Sám dặn dò cô.


"Vâng!" Mặc SƠ vui vẻ uống hết cốc trà sữa, cô nói: "Anh cũng đừng làm muộn quá, nghỉ ngơi sớm, em tự dùng điện thoại cài báo thức, nhắc nhở dậy trước một tiếng. Sao em có cảm giác em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nhỉ?"


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ý là giải thích thế nào?


"Anh xem, em tăng ca xong thì có trà sữa sô cô la uống, chưa làm xong việc, tổng giám đốc Quyền làm giúp em!" Mặc Sơ lại chỉ vào cái bụng của mình: "Tổng giám đốc Quyền còn đích thân gói há cảo nấy cơm tối cho em ăn! Kể nhiều như vậy mà vẫn không kể hết, em thật là may mắn!"


"Em dễ thỏa mãn thế à?" Quyền Đế Sâm thở dài.


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Ăn một ngày ba bữa, ngủ giường rộng, mặc vài món quần áo, anh xem, cuộc sống của chúng ta, cái chung nhất chính là ăn, ngủ và mặc, đây chuyện tế thủy trường lưu cả đời, em còn không hạnh phúc à?"


Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô có thể sống vui vẻ như này trong cuộc sống bình phàm, hơn nữa còn ôm ấp tình cảm tinh tế như vậy, đúng là hiếm có.


Anh cũng may mắn, cô luôn sống ở nhà họ Mặc, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi những thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà họ Mặc, cô đã sống ra chính mình.


"Anh Quyền, anh không buồn ngủ à?" Mặc Sợ biết, anh vừa làm việc của mình xong, bây giờ lại làm giúp cô.


Quyền Đế Sâm đi lên tầng hai: "Anh được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không buồn ngủ."


Sau khi Mặc SƠ về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ, Quyền Đế Sâm ở trong thư phòng của cô, tiếp tục dùng lap của cô làm việc.


Sau khi làm xong công việc của cô, anh tắt trang đang làm việc đi, sau đó anh nhìn thấy màn hình máy tính của cô là ảnh chụp chung của ba mẹ con.


Mặc Sơ ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, bên cạnh cô là hai đứa bé đứng hai bên một trái một phải, phân biệt là Mặc Hi và Mặc Hàm.


Ba người nhìn vào ống kính rồi mỉm cười, tay của Mặc Hi đưa ra, chắc là đã dùng gậy tự sướng.


Quyền Đế Sâm nhìn hình ảnh ba người này, trong lòng anh cũng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.


Anh nhìn thấy trong máy tính của cô, còn có một mục chuyên để ảnh, dưới tình huống bình thường, anh sẽ không động vào máy tính của Mặc Sơ.







Mặc Sơ tăng ca rất muộn, có đang không ngừng sửa chữa bản kế hoạch hỗn lễ của Ada và ông Trần, giờ đã sắp đến rạng sáng rồi.


Cô ngáp một cái, chuẩn bị đi pha một tách cà phê để uống.


Cô đi ra khỏi thư phòng của cô, thì trùng hợp gặp Quyền Đế Sâm đang đi ra khỏi thư phòng của anh.


Nhà anh là căn phòng lớn, ngoại trừ phòng ngủ, thư phòng ra, còn có mấy phòng trống nữa.


Cho nên, cô và anh đều có thư phòng của riêng mình, có không gian riêng tư, xử lý chuyện công việc.



vietwriter.vn



Ngày xưa, Mặc Sơ ở trong nhà, toàn là phải đợi các con ngủ hết rồi, cô mới có thể tăng ca ở phòng ngủ.


"Đế Sâm, anh ngủ trước đi! Em đi pha tách cà phê, làm thêm một lúc nữa." Mặc Sơ nhìn anh.


Quyền Đế Sâm nâng cổ tay lên xem đồng hồ: "Đã muộn thể này rồi, em vẫn tăng ca à?"


"Hôn lễ của Ada và ông Trần, thời gian khá gấp, em làm bản sơ thảo trước, xem xem Ada còn muốn sửa chỗ nào không." Mặc Sơ nói: "Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn, hai người trẻ đều đồng ý, nhưng phụ huynh hai bên đều không đồng ý, cho nên case của bọn họ em bỏ đấy trước đã, em đã nhận hôn khánh của Ada và ông Trần."


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Uống trà sữa sô cô la, cũng bổ sung năng lượng, muộn thế này rồi mà uống cà phê, không có dinh dưỡng lại ảnh hưởng giấc ngủ."


"Lát nữa em uống trà sữa sô cô la, sẽ ngủ nhanh hơn!" Mặc Sơ mỉm cười: "Ngày mai em giao bản sơ thảo xong, phỏng chừng là Ada sẽ tức giận".



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm và cô cùng đi xuống phòng trà nước ở tầng một: "Một người phụ nữ tìm đủ mọi cách gả cho bố của bạn trai cũ, thì có tác cách gì mà giận?"


"Anh cũng biết à?" Mặc Sơ đang chuẩn bị pha cà phê.


Quyền Đế Sâm lại nói: "Để anh!"


Anh pha cho cô một cốc trà sữa sô cô la, cả gian phòng trà nước đều tràn ngập mùi số có


la, cô chu môi: "Em muốn cà phê!"


"Muộn thế này rồi uống cà phê gì nữa?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm đã nghiêm túc hơn: "Nghe lời!"


Mặc Sơ nhận lấy, người đàn ông này có cần phải bá đạo như vậy không hả?


Cô nhìn anh với đôi mắt hạnh mênh mông, cô phải tăng ca mà!


Quyền Đế Sâm thờ dài một tiếng: "Em uống rồi đi ngủ đi. Tôi làm bản sơ thảo cho em. Sáng mai em gọi tôi dậy trước một tiếng, em vẫn còn một tiếng sửa bảo Sơ thảo của tôi."


"Anh làm giúp em á?" Mặc Sơ kinh ngạc không thôi.


"Em cho rằng anh không biết làm à?" Quyền Đế Sầm nhìn cô nhìn từ cao xuống.


"Tất nhiên là không phải." Mặc Sơ cười toe toét: "Em đang nghĩ kiếp trước Ada và ông Trần đã tu ra cái duyên phận gì, kiếp này khi kết hôn lại được đích thân anh Quyền viết bản kết hoạch phác thảo cho bọn họ?"


"Còn không uống đi rồi đi ngủ?" Quyền Đế Sám dặn dò cô.


"Vâng!" Mặc SƠ vui vẻ uống hết cốc trà sữa, cô nói: "Anh cũng đừng làm muộn quá, nghỉ ngơi sớm, em tự dùng điện thoại cài báo thức, nhắc nhở dậy trước một tiếng. Sao em có cảm giác em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nhỉ?"


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ý là giải thích thế nào?


"Anh xem, em tăng ca xong thì có trà sữa sô cô la uống, chưa làm xong việc, tổng giám đốc Quyền làm giúp em!" Mặc Sơ lại chỉ vào cái bụng của mình: "Tổng giám đốc Quyền còn đích thân gói há cảo nấy cơm tối cho em ăn! Kể nhiều như vậy mà vẫn không kể hết, em thật là may mắn!"


"Em dễ thỏa mãn thế à?" Quyền Đế Sâm thở dài.


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Ăn một ngày ba bữa, ngủ giường rộng, mặc vài món quần áo, anh xem, cuộc sống của chúng ta, cái chung nhất chính là ăn, ngủ và mặc, đây chuyện tế thủy trường lưu cả đời, em còn không hạnh phúc à?"


Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô có thể sống vui vẻ như này trong cuộc sống bình phàm, hơn nữa còn ôm ấp tình cảm tinh tế như vậy, đúng là hiếm có.


Anh cũng may mắn, cô luôn sống ở nhà họ Mặc, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi những thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà họ Mặc, cô đã sống ra chính mình.


"Anh Quyền, anh không buồn ngủ à?" Mặc Sợ biết, anh vừa làm việc của mình xong, bây giờ lại làm giúp cô.


Quyền Đế Sâm đi lên tầng hai: "Anh được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không buồn ngủ."


Sau khi Mặc SƠ về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ, Quyền Đế Sâm ở trong thư phòng của cô, tiếp tục dùng lap của cô làm việc.


Sau khi làm xong công việc của cô, anh tắt trang đang làm việc đi, sau đó anh nhìn thấy màn hình máy tính của cô là ảnh chụp chung của ba mẹ con.


Mặc Sơ ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, bên cạnh cô là hai đứa bé đứng hai bên một trái một phải, phân biệt là Mặc Hi và Mặc Hàm.


Ba người nhìn vào ống kính rồi mỉm cười, tay của Mặc Hi đưa ra, chắc là đã dùng gậy tự sướng.


Quyền Đế Sâm nhìn hình ảnh ba người này, trong lòng anh cũng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.


Anh nhìn thấy trong máy tính của cô, còn có một mục chuyên để ảnh, dưới tình huống bình thường, anh sẽ không động vào máy tính của Mặc Sơ.
vietwriter.vn vietwriter.vn












Mặc Sơ tăng ca rất muộn, có đang không ngừng sửa chữa bản kế hoạch hỗn lễ của Ada và ông Trần, giờ đã sắp đến rạng sáng rồi.


Cô ngáp một cái, chuẩn bị đi pha một tách cà phê để uống.


Cô đi ra khỏi thư phòng của cô, thì trùng hợp gặp Quyền Đế Sâm đang đi ra khỏi thư phòng của anh.


Nhà anh là căn phòng lớn, ngoại trừ phòng ngủ, thư phòng ra, còn có mấy phòng trống nữa.


Cho nên, cô và anh đều có thư phòng của riêng mình, có không gian riêng tư, xử lý chuyện công việc.



vietwriter.vn



Ngày xưa, Mặc Sơ ở trong nhà, toàn là phải đợi các con ngủ hết rồi, cô mới có thể tăng ca ở phòng ngủ.


"Đế Sâm, anh ngủ trước đi! Em đi pha tách cà phê, làm thêm một lúc nữa." Mặc Sơ nhìn anh.


Quyền Đế Sâm nâng cổ tay lên xem đồng hồ: "Đã muộn thể này rồi, em vẫn tăng ca à?"


"Hôn lễ của Ada và ông Trần, thời gian khá gấp, em làm bản sơ thảo trước, xem xem Ada còn muốn sửa chỗ nào không." Mặc Sơ nói: "Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn, hai người trẻ đều đồng ý, nhưng phụ huynh hai bên đều không đồng ý, cho nên case của bọn họ em bỏ đấy trước đã, em đã nhận hôn khánh của Ada và ông Trần."


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Uống trà sữa sô cô la, cũng bổ sung năng lượng, muộn thế này rồi mà uống cà phê, không có dinh dưỡng lại ảnh hưởng giấc ngủ."


"Lát nữa em uống trà sữa sô cô la, sẽ ngủ nhanh hơn!" Mặc Sơ mỉm cười: "Ngày mai em giao bản sơ thảo xong, phỏng chừng là Ada sẽ tức giận".



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm và cô cùng đi xuống phòng trà nước ở tầng một: "Một người phụ nữ tìm đủ mọi cách gả cho bố của bạn trai cũ, thì có tác cách gì mà giận?"


"Anh cũng biết à?" Mặc Sơ đang chuẩn bị pha cà phê.


Quyền Đế Sâm lại nói: "Để anh!"


Anh pha cho cô một cốc trà sữa sô cô la, cả gian phòng trà nước đều tràn ngập mùi số có


la, cô chu môi: "Em muốn cà phê!"


"Muộn thế này rồi uống cà phê gì nữa?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm đã nghiêm túc hơn: "Nghe lời!"


Mặc Sơ nhận lấy, người đàn ông này có cần phải bá đạo như vậy không hả?


Cô nhìn anh với đôi mắt hạnh mênh mông, cô phải tăng ca mà!


Quyền Đế Sâm thờ dài một tiếng: "Em uống rồi đi ngủ đi. Tôi làm bản sơ thảo cho em. Sáng mai em gọi tôi dậy trước một tiếng, em vẫn còn một tiếng sửa bảo Sơ thảo của tôi."


"Anh làm giúp em á?" Mặc Sơ kinh ngạc không thôi.


"Em cho rằng anh không biết làm à?" Quyền Đế Sầm nhìn cô nhìn từ cao xuống.


"Tất nhiên là không phải." Mặc Sơ cười toe toét: "Em đang nghĩ kiếp trước Ada và ông Trần đã tu ra cái duyên phận gì, kiếp này khi kết hôn lại được đích thân anh Quyền viết bản kết hoạch phác thảo cho bọn họ?"


"Còn không uống đi rồi đi ngủ?" Quyền Đế Sám dặn dò cô.


"Vâng!" Mặc SƠ vui vẻ uống hết cốc trà sữa, cô nói: "Anh cũng đừng làm muộn quá, nghỉ ngơi sớm, em tự dùng điện thoại cài báo thức, nhắc nhở dậy trước một tiếng. Sao em có cảm giác em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nhỉ?"


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ý là giải thích thế nào?


"Anh xem, em tăng ca xong thì có trà sữa sô cô la uống, chưa làm xong việc, tổng giám đốc Quyền làm giúp em!" Mặc Sơ lại chỉ vào cái bụng của mình: "Tổng giám đốc Quyền còn đích thân gói há cảo nấy cơm tối cho em ăn! Kể nhiều như vậy mà vẫn không kể hết, em thật là may mắn!"


"Em dễ thỏa mãn thế à?" Quyền Đế Sâm thở dài.


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Ăn một ngày ba bữa, ngủ giường rộng, mặc vài món quần áo, anh xem, cuộc sống của chúng ta, cái chung nhất chính là ăn, ngủ và mặc, đây chuyện tế thủy trường lưu cả đời, em còn không hạnh phúc à?"


Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô có thể sống vui vẻ như này trong cuộc sống bình phàm, hơn nữa còn ôm ấp tình cảm tinh tế như vậy, đúng là hiếm có.


Anh cũng may mắn, cô luôn sống ở nhà họ Mặc, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi những thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà họ Mặc, cô đã sống ra chính mình.


"Anh Quyền, anh không buồn ngủ à?" Mặc Sợ biết, anh vừa làm việc của mình xong, bây giờ lại làm giúp cô.


Quyền Đế Sâm đi lên tầng hai: "Anh được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không buồn ngủ."


Sau khi Mặc SƠ về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ, Quyền Đế Sâm ở trong thư phòng của cô, tiếp tục dùng lap của cô làm việc.


Sau khi làm xong công việc của cô, anh tắt trang đang làm việc đi, sau đó anh nhìn thấy màn hình máy tính của cô là ảnh chụp chung của ba mẹ con.


Mặc Sơ ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, bên cạnh cô là hai đứa bé đứng hai bên một trái một phải, phân biệt là Mặc Hi và Mặc Hàm.


Ba người nhìn vào ống kính rồi mỉm cười, tay của Mặc Hi đưa ra, chắc là đã dùng gậy tự sướng.


Quyền Đế Sâm nhìn hình ảnh ba người này, trong lòng anh cũng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.


Anh nhìn thấy trong máy tính của cô, còn có một mục chuyên để ảnh, dưới tình huống bình thường, anh sẽ không động vào máy tính của Mặc Sơ.







Mặc Sơ tăng ca rất muộn, có đang không ngừng sửa chữa bản kế hoạch hỗn lễ của Ada và ông Trần, giờ đã sắp đến rạng sáng rồi.


Cô ngáp một cái, chuẩn bị đi pha một tách cà phê để uống.


Cô đi ra khỏi thư phòng của cô, thì trùng hợp gặp Quyền Đế Sâm đang đi ra khỏi thư phòng của anh.


Nhà anh là căn phòng lớn, ngoại trừ phòng ngủ, thư phòng ra, còn có mấy phòng trống nữa.


Cho nên, cô và anh đều có thư phòng của riêng mình, có không gian riêng tư, xử lý chuyện công việc.



vietwriter.vn



Ngày xưa, Mặc Sơ ở trong nhà, toàn là phải đợi các con ngủ hết rồi, cô mới có thể tăng ca ở phòng ngủ.


"Đế Sâm, anh ngủ trước đi! Em đi pha tách cà phê, làm thêm một lúc nữa." Mặc Sơ nhìn anh.


Quyền Đế Sâm nâng cổ tay lên xem đồng hồ: "Đã muộn thể này rồi, em vẫn tăng ca à?"


"Hôn lễ của Ada và ông Trần, thời gian khá gấp, em làm bản sơ thảo trước, xem xem Ada còn muốn sửa chỗ nào không." Mặc Sơ nói: "Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn, hai người trẻ đều đồng ý, nhưng phụ huynh hai bên đều không đồng ý, cho nên case của bọn họ em bỏ đấy trước đã, em đã nhận hôn khánh của Ada và ông Trần."


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Uống trà sữa sô cô la, cũng bổ sung năng lượng, muộn thế này rồi mà uống cà phê, không có dinh dưỡng lại ảnh hưởng giấc ngủ."


"Lát nữa em uống trà sữa sô cô la, sẽ ngủ nhanh hơn!" Mặc Sơ mỉm cười: "Ngày mai em giao bản sơ thảo xong, phỏng chừng là Ada sẽ tức giận".



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm và cô cùng đi xuống phòng trà nước ở tầng một: "Một người phụ nữ tìm đủ mọi cách gả cho bố của bạn trai cũ, thì có tác cách gì mà giận?"


"Anh cũng biết à?" Mặc Sơ đang chuẩn bị pha cà phê.


Quyền Đế Sâm lại nói: "Để anh!"


Anh pha cho cô một cốc trà sữa sô cô la, cả gian phòng trà nước đều tràn ngập mùi số có


la, cô chu môi: "Em muốn cà phê!"


"Muộn thế này rồi uống cà phê gì nữa?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm đã nghiêm túc hơn: "Nghe lời!"


Mặc Sơ nhận lấy, người đàn ông này có cần phải bá đạo như vậy không hả?


Cô nhìn anh với đôi mắt hạnh mênh mông, cô phải tăng ca mà!


Quyền Đế Sâm thờ dài một tiếng: "Em uống rồi đi ngủ đi. Tôi làm bản sơ thảo cho em. Sáng mai em gọi tôi dậy trước một tiếng, em vẫn còn một tiếng sửa bảo Sơ thảo của tôi."


"Anh làm giúp em á?" Mặc Sơ kinh ngạc không thôi.


"Em cho rằng anh không biết làm à?" Quyền Đế Sầm nhìn cô nhìn từ cao xuống.


"Tất nhiên là không phải." Mặc Sơ cười toe toét: "Em đang nghĩ kiếp trước Ada và ông Trần đã tu ra cái duyên phận gì, kiếp này khi kết hôn lại được đích thân anh Quyền viết bản kết hoạch phác thảo cho bọn họ?"


"Còn không uống đi rồi đi ngủ?" Quyền Đế Sám dặn dò cô.


"Vâng!" Mặc SƠ vui vẻ uống hết cốc trà sữa, cô nói: "Anh cũng đừng làm muộn quá, nghỉ ngơi sớm, em tự dùng điện thoại cài báo thức, nhắc nhở dậy trước một tiếng. Sao em có cảm giác em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nhỉ?"


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ý là giải thích thế nào?


"Anh xem, em tăng ca xong thì có trà sữa sô cô la uống, chưa làm xong việc, tổng giám đốc Quyền làm giúp em!" Mặc Sơ lại chỉ vào cái bụng của mình: "Tổng giám đốc Quyền còn đích thân gói há cảo nấy cơm tối cho em ăn! Kể nhiều như vậy mà vẫn không kể hết, em thật là may mắn!"


"Em dễ thỏa mãn thế à?" Quyền Đế Sâm thở dài.


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Ăn một ngày ba bữa, ngủ giường rộng, mặc vài món quần áo, anh xem, cuộc sống của chúng ta, cái chung nhất chính là ăn, ngủ và mặc, đây chuyện tế thủy trường lưu cả đời, em còn không hạnh phúc à?"


Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô có thể sống vui vẻ như này trong cuộc sống bình phàm, hơn nữa còn ôm ấp tình cảm tinh tế như vậy, đúng là hiếm có.


Anh cũng may mắn, cô luôn sống ở nhà họ Mặc, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi những thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà họ Mặc, cô đã sống ra chính mình.


"Anh Quyền, anh không buồn ngủ à?" Mặc Sợ biết, anh vừa làm việc của mình xong, bây giờ lại làm giúp cô.


Quyền Đế Sâm đi lên tầng hai: "Anh được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không buồn ngủ."


Sau khi Mặc SƠ về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ, Quyền Đế Sâm ở trong thư phòng của cô, tiếp tục dùng lap của cô làm việc.


Sau khi làm xong công việc của cô, anh tắt trang đang làm việc đi, sau đó anh nhìn thấy màn hình máy tính của cô là ảnh chụp chung của ba mẹ con.


Mặc Sơ ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, bên cạnh cô là hai đứa bé đứng hai bên một trái một phải, phân biệt là Mặc Hi và Mặc Hàm.


Ba người nhìn vào ống kính rồi mỉm cười, tay của Mặc Hi đưa ra, chắc là đã dùng gậy tự sướng.


Quyền Đế Sâm nhìn hình ảnh ba người này, trong lòng anh cũng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.


Anh nhìn thấy trong máy tính của cô, còn có một mục chuyên để ảnh, dưới tình huống bình thường, anh sẽ không động vào máy tính của Mặc Sơ.
vietwriter.vn vietwriter.vn












Mặc Sơ tăng ca rất muộn, có đang không ngừng sửa chữa bản kế hoạch hỗn lễ của Ada và ông Trần, giờ đã sắp đến rạng sáng rồi.


Cô ngáp một cái, chuẩn bị đi pha một tách cà phê để uống.


Cô đi ra khỏi thư phòng của cô, thì trùng hợp gặp Quyền Đế Sâm đang đi ra khỏi thư phòng của anh.


Nhà anh là căn phòng lớn, ngoại trừ phòng ngủ, thư phòng ra, còn có mấy phòng trống nữa.


Cho nên, cô và anh đều có thư phòng của riêng mình, có không gian riêng tư, xử lý chuyện công việc.



vietwriter.vn



Ngày xưa, Mặc Sơ ở trong nhà, toàn là phải đợi các con ngủ hết rồi, cô mới có thể tăng ca ở phòng ngủ.


"Đế Sâm, anh ngủ trước đi! Em đi pha tách cà phê, làm thêm một lúc nữa." Mặc Sơ nhìn anh.


Quyền Đế Sâm nâng cổ tay lên xem đồng hồ: "Đã muộn thể này rồi, em vẫn tăng ca à?"


"Hôn lễ của Ada và ông Trần, thời gian khá gấp, em làm bản sơ thảo trước, xem xem Ada còn muốn sửa chỗ nào không." Mặc Sơ nói: "Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn, hai người trẻ đều đồng ý, nhưng phụ huynh hai bên đều không đồng ý, cho nên case của bọn họ em bỏ đấy trước đã, em đã nhận hôn khánh của Ada và ông Trần."


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Uống trà sữa sô cô la, cũng bổ sung năng lượng, muộn thế này rồi mà uống cà phê, không có dinh dưỡng lại ảnh hưởng giấc ngủ."


"Lát nữa em uống trà sữa sô cô la, sẽ ngủ nhanh hơn!" Mặc Sơ mỉm cười: "Ngày mai em giao bản sơ thảo xong, phỏng chừng là Ada sẽ tức giận".



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm và cô cùng đi xuống phòng trà nước ở tầng một: "Một người phụ nữ tìm đủ mọi cách gả cho bố của bạn trai cũ, thì có tác cách gì mà giận?"


"Anh cũng biết à?" Mặc Sơ đang chuẩn bị pha cà phê.


Quyền Đế Sâm lại nói: "Để anh!"


Anh pha cho cô một cốc trà sữa sô cô la, cả gian phòng trà nước đều tràn ngập mùi số có


la, cô chu môi: "Em muốn cà phê!"


"Muộn thế này rồi uống cà phê gì nữa?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm đã nghiêm túc hơn: "Nghe lời!"


Mặc Sơ nhận lấy, người đàn ông này có cần phải bá đạo như vậy không hả?


Cô nhìn anh với đôi mắt hạnh mênh mông, cô phải tăng ca mà!


Quyền Đế Sâm thờ dài một tiếng: "Em uống rồi đi ngủ đi. Tôi làm bản sơ thảo cho em. Sáng mai em gọi tôi dậy trước một tiếng, em vẫn còn một tiếng sửa bảo Sơ thảo của tôi."


"Anh làm giúp em á?" Mặc Sơ kinh ngạc không thôi.


"Em cho rằng anh không biết làm à?" Quyền Đế Sầm nhìn cô nhìn từ cao xuống.


"Tất nhiên là không phải." Mặc Sơ cười toe toét: "Em đang nghĩ kiếp trước Ada và ông Trần đã tu ra cái duyên phận gì, kiếp này khi kết hôn lại được đích thân anh Quyền viết bản kết hoạch phác thảo cho bọn họ?"


"Còn không uống đi rồi đi ngủ?" Quyền Đế Sám dặn dò cô.


"Vâng!" Mặc SƠ vui vẻ uống hết cốc trà sữa, cô nói: "Anh cũng đừng làm muộn quá, nghỉ ngơi sớm, em tự dùng điện thoại cài báo thức, nhắc nhở dậy trước một tiếng. Sao em có cảm giác em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nhỉ?"


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ý là giải thích thế nào?


"Anh xem, em tăng ca xong thì có trà sữa sô cô la uống, chưa làm xong việc, tổng giám đốc Quyền làm giúp em!" Mặc Sơ lại chỉ vào cái bụng của mình: "Tổng giám đốc Quyền còn đích thân gói há cảo nấy cơm tối cho em ăn! Kể nhiều như vậy mà vẫn không kể hết, em thật là may mắn!"


"Em dễ thỏa mãn thế à?" Quyền Đế Sâm thở dài.


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Ăn một ngày ba bữa, ngủ giường rộng, mặc vài món quần áo, anh xem, cuộc sống của chúng ta, cái chung nhất chính là ăn, ngủ và mặc, đây chuyện tế thủy trường lưu cả đời, em còn không hạnh phúc à?"


Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô có thể sống vui vẻ như này trong cuộc sống bình phàm, hơn nữa còn ôm ấp tình cảm tinh tế như vậy, đúng là hiếm có.


Anh cũng may mắn, cô luôn sống ở nhà họ Mặc, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi những thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà họ Mặc, cô đã sống ra chính mình.


"Anh Quyền, anh không buồn ngủ à?" Mặc Sợ biết, anh vừa làm việc của mình xong, bây giờ lại làm giúp cô.


Quyền Đế Sâm đi lên tầng hai: "Anh được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không buồn ngủ."


Sau khi Mặc SƠ về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ, Quyền Đế Sâm ở trong thư phòng của cô, tiếp tục dùng lap của cô làm việc.


Sau khi làm xong công việc của cô, anh tắt trang đang làm việc đi, sau đó anh nhìn thấy màn hình máy tính của cô là ảnh chụp chung của ba mẹ con.


Mặc Sơ ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, bên cạnh cô là hai đứa bé đứng hai bên một trái một phải, phân biệt là Mặc Hi và Mặc Hàm.


Ba người nhìn vào ống kính rồi mỉm cười, tay của Mặc Hi đưa ra, chắc là đã dùng gậy tự sướng.


Quyền Đế Sâm nhìn hình ảnh ba người này, trong lòng anh cũng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.


Anh nhìn thấy trong máy tính của cô, còn có một mục chuyên để ảnh, dưới tình huống bình thường, anh sẽ không động vào máy tính của Mặc Sơ.







Mặc Sơ tăng ca rất muộn, có đang không ngừng sửa chữa bản kế hoạch hỗn lễ của Ada và ông Trần, giờ đã sắp đến rạng sáng rồi.


Cô ngáp một cái, chuẩn bị đi pha một tách cà phê để uống.


Cô đi ra khỏi thư phòng của cô, thì trùng hợp gặp Quyền Đế Sâm đang đi ra khỏi thư phòng của anh.


Nhà anh là căn phòng lớn, ngoại trừ phòng ngủ, thư phòng ra, còn có mấy phòng trống nữa.


Cho nên, cô và anh đều có thư phòng của riêng mình, có không gian riêng tư, xử lý chuyện công việc.



vietwriter.vn



Ngày xưa, Mặc Sơ ở trong nhà, toàn là phải đợi các con ngủ hết rồi, cô mới có thể tăng ca ở phòng ngủ.


"Đế Sâm, anh ngủ trước đi! Em đi pha tách cà phê, làm thêm một lúc nữa." Mặc Sơ nhìn anh.


Quyền Đế Sâm nâng cổ tay lên xem đồng hồ: "Đã muộn thể này rồi, em vẫn tăng ca à?"


"Hôn lễ của Ada và ông Trần, thời gian khá gấp, em làm bản sơ thảo trước, xem xem Ada còn muốn sửa chỗ nào không." Mặc Sơ nói: "Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn, hai người trẻ đều đồng ý, nhưng phụ huynh hai bên đều không đồng ý, cho nên case của bọn họ em bỏ đấy trước đã, em đã nhận hôn khánh của Ada và ông Trần."


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Uống trà sữa sô cô la, cũng bổ sung năng lượng, muộn thế này rồi mà uống cà phê, không có dinh dưỡng lại ảnh hưởng giấc ngủ."


"Lát nữa em uống trà sữa sô cô la, sẽ ngủ nhanh hơn!" Mặc Sơ mỉm cười: "Ngày mai em giao bản sơ thảo xong, phỏng chừng là Ada sẽ tức giận".



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm và cô cùng đi xuống phòng trà nước ở tầng một: "Một người phụ nữ tìm đủ mọi cách gả cho bố của bạn trai cũ, thì có tác cách gì mà giận?"


"Anh cũng biết à?" Mặc Sơ đang chuẩn bị pha cà phê.


Quyền Đế Sâm lại nói: "Để anh!"


Anh pha cho cô một cốc trà sữa sô cô la, cả gian phòng trà nước đều tràn ngập mùi số có


la, cô chu môi: "Em muốn cà phê!"


"Muộn thế này rồi uống cà phê gì nữa?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm đã nghiêm túc hơn: "Nghe lời!"


Mặc Sơ nhận lấy, người đàn ông này có cần phải bá đạo như vậy không hả?


Cô nhìn anh với đôi mắt hạnh mênh mông, cô phải tăng ca mà!


Quyền Đế Sâm thờ dài một tiếng: "Em uống rồi đi ngủ đi. Tôi làm bản sơ thảo cho em. Sáng mai em gọi tôi dậy trước một tiếng, em vẫn còn một tiếng sửa bảo Sơ thảo của tôi."


"Anh làm giúp em á?" Mặc Sơ kinh ngạc không thôi.


"Em cho rằng anh không biết làm à?" Quyền Đế Sầm nhìn cô nhìn từ cao xuống.


"Tất nhiên là không phải." Mặc Sơ cười toe toét: "Em đang nghĩ kiếp trước Ada và ông Trần đã tu ra cái duyên phận gì, kiếp này khi kết hôn lại được đích thân anh Quyền viết bản kết hoạch phác thảo cho bọn họ?"


"Còn không uống đi rồi đi ngủ?" Quyền Đế Sám dặn dò cô.


"Vâng!" Mặc SƠ vui vẻ uống hết cốc trà sữa, cô nói: "Anh cũng đừng làm muộn quá, nghỉ ngơi sớm, em tự dùng điện thoại cài báo thức, nhắc nhở dậy trước một tiếng. Sao em có cảm giác em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nhỉ?"


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ý là giải thích thế nào?


"Anh xem, em tăng ca xong thì có trà sữa sô cô la uống, chưa làm xong việc, tổng giám đốc Quyền làm giúp em!" Mặc Sơ lại chỉ vào cái bụng của mình: "Tổng giám đốc Quyền còn đích thân gói há cảo nấy cơm tối cho em ăn! Kể nhiều như vậy mà vẫn không kể hết, em thật là may mắn!"


"Em dễ thỏa mãn thế à?" Quyền Đế Sâm thở dài.


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Ăn một ngày ba bữa, ngủ giường rộng, mặc vài món quần áo, anh xem, cuộc sống của chúng ta, cái chung nhất chính là ăn, ngủ và mặc, đây chuyện tế thủy trường lưu cả đời, em còn không hạnh phúc à?"


Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô có thể sống vui vẻ như này trong cuộc sống bình phàm, hơn nữa còn ôm ấp tình cảm tinh tế như vậy, đúng là hiếm có.


Anh cũng may mắn, cô luôn sống ở nhà họ Mặc, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi những thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà họ Mặc, cô đã sống ra chính mình.


"Anh Quyền, anh không buồn ngủ à?" Mặc Sợ biết, anh vừa làm việc của mình xong, bây giờ lại làm giúp cô.


Quyền Đế Sâm đi lên tầng hai: "Anh được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không buồn ngủ."


Sau khi Mặc SƠ về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ, Quyền Đế Sâm ở trong thư phòng của cô, tiếp tục dùng lap của cô làm việc.


Sau khi làm xong công việc của cô, anh tắt trang đang làm việc đi, sau đó anh nhìn thấy màn hình máy tính của cô là ảnh chụp chung của ba mẹ con.


Mặc Sơ ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, bên cạnh cô là hai đứa bé đứng hai bên một trái một phải, phân biệt là Mặc Hi và Mặc Hàm.


Ba người nhìn vào ống kính rồi mỉm cười, tay của Mặc Hi đưa ra, chắc là đã dùng gậy tự sướng.


Quyền Đế Sâm nhìn hình ảnh ba người này, trong lòng anh cũng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.


Anh nhìn thấy trong máy tính của cô, còn có một mục chuyên để ảnh, dưới tình huống bình thường, anh sẽ không động vào máy tính của Mặc Sơ.
vietwriter.vn vietwriter.vn












Mặc Sơ tăng ca rất muộn, có đang không ngừng sửa chữa bản kế hoạch hỗn lễ của Ada và ông Trần, giờ đã sắp đến rạng sáng rồi.


Cô ngáp một cái, chuẩn bị đi pha một tách cà phê để uống.


Cô đi ra khỏi thư phòng của cô, thì trùng hợp gặp Quyền Đế Sâm đang đi ra khỏi thư phòng của anh.


Nhà anh là căn phòng lớn, ngoại trừ phòng ngủ, thư phòng ra, còn có mấy phòng trống nữa.


Cho nên, cô và anh đều có thư phòng của riêng mình, có không gian riêng tư, xử lý chuyện công việc.



vietwriter.vn



Ngày xưa, Mặc Sơ ở trong nhà, toàn là phải đợi các con ngủ hết rồi, cô mới có thể tăng ca ở phòng ngủ.


"Đế Sâm, anh ngủ trước đi! Em đi pha tách cà phê, làm thêm một lúc nữa." Mặc Sơ nhìn anh.


Quyền Đế Sâm nâng cổ tay lên xem đồng hồ: "Đã muộn thể này rồi, em vẫn tăng ca à?"


"Hôn lễ của Ada và ông Trần, thời gian khá gấp, em làm bản sơ thảo trước, xem xem Ada còn muốn sửa chỗ nào không." Mặc Sơ nói: "Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn, hai người trẻ đều đồng ý, nhưng phụ huynh hai bên đều không đồng ý, cho nên case của bọn họ em bỏ đấy trước đã, em đã nhận hôn khánh của Ada và ông Trần."


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Uống trà sữa sô cô la, cũng bổ sung năng lượng, muộn thế này rồi mà uống cà phê, không có dinh dưỡng lại ảnh hưởng giấc ngủ."


"Lát nữa em uống trà sữa sô cô la, sẽ ngủ nhanh hơn!" Mặc Sơ mỉm cười: "Ngày mai em giao bản sơ thảo xong, phỏng chừng là Ada sẽ tức giận".



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm và cô cùng đi xuống phòng trà nước ở tầng một: "Một người phụ nữ tìm đủ mọi cách gả cho bố của bạn trai cũ, thì có tác cách gì mà giận?"


"Anh cũng biết à?" Mặc Sơ đang chuẩn bị pha cà phê.


Quyền Đế Sâm lại nói: "Để anh!"


Anh pha cho cô một cốc trà sữa sô cô la, cả gian phòng trà nước đều tràn ngập mùi số có


la, cô chu môi: "Em muốn cà phê!"


"Muộn thế này rồi uống cà phê gì nữa?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm đã nghiêm túc hơn: "Nghe lời!"


Mặc Sơ nhận lấy, người đàn ông này có cần phải bá đạo như vậy không hả?


Cô nhìn anh với đôi mắt hạnh mênh mông, cô phải tăng ca mà!


Quyền Đế Sâm thờ dài một tiếng: "Em uống rồi đi ngủ đi. Tôi làm bản sơ thảo cho em. Sáng mai em gọi tôi dậy trước một tiếng, em vẫn còn một tiếng sửa bảo Sơ thảo của tôi."


"Anh làm giúp em á?" Mặc Sơ kinh ngạc không thôi.


"Em cho rằng anh không biết làm à?" Quyền Đế Sầm nhìn cô nhìn từ cao xuống.


"Tất nhiên là không phải." Mặc Sơ cười toe toét: "Em đang nghĩ kiếp trước Ada và ông Trần đã tu ra cái duyên phận gì, kiếp này khi kết hôn lại được đích thân anh Quyền viết bản kết hoạch phác thảo cho bọn họ?"


"Còn không uống đi rồi đi ngủ?" Quyền Đế Sám dặn dò cô.


"Vâng!" Mặc SƠ vui vẻ uống hết cốc trà sữa, cô nói: "Anh cũng đừng làm muộn quá, nghỉ ngơi sớm, em tự dùng điện thoại cài báo thức, nhắc nhở dậy trước một tiếng. Sao em có cảm giác em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nhỉ?"


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ý là giải thích thế nào?


"Anh xem, em tăng ca xong thì có trà sữa sô cô la uống, chưa làm xong việc, tổng giám đốc Quyền làm giúp em!" Mặc Sơ lại chỉ vào cái bụng của mình: "Tổng giám đốc Quyền còn đích thân gói há cảo nấy cơm tối cho em ăn! Kể nhiều như vậy mà vẫn không kể hết, em thật là may mắn!"


"Em dễ thỏa mãn thế à?" Quyền Đế Sâm thở dài.


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Ăn một ngày ba bữa, ngủ giường rộng, mặc vài món quần áo, anh xem, cuộc sống của chúng ta, cái chung nhất chính là ăn, ngủ và mặc, đây chuyện tế thủy trường lưu cả đời, em còn không hạnh phúc à?"


Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô có thể sống vui vẻ như này trong cuộc sống bình phàm, hơn nữa còn ôm ấp tình cảm tinh tế như vậy, đúng là hiếm có.


Anh cũng may mắn, cô luôn sống ở nhà họ Mặc, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi những thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà họ Mặc, cô đã sống ra chính mình.


"Anh Quyền, anh không buồn ngủ à?" Mặc Sợ biết, anh vừa làm việc của mình xong, bây giờ lại làm giúp cô.


Quyền Đế Sâm đi lên tầng hai: "Anh được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không buồn ngủ."


Sau khi Mặc SƠ về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ, Quyền Đế Sâm ở trong thư phòng của cô, tiếp tục dùng lap của cô làm việc.


Sau khi làm xong công việc của cô, anh tắt trang đang làm việc đi, sau đó anh nhìn thấy màn hình máy tính của cô là ảnh chụp chung của ba mẹ con.


Mặc Sơ ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, bên cạnh cô là hai đứa bé đứng hai bên một trái một phải, phân biệt là Mặc Hi và Mặc Hàm.


Ba người nhìn vào ống kính rồi mỉm cười, tay của Mặc Hi đưa ra, chắc là đã dùng gậy tự sướng.


Quyền Đế Sâm nhìn hình ảnh ba người này, trong lòng anh cũng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.


Anh nhìn thấy trong máy tính của cô, còn có một mục chuyên để ảnh, dưới tình huống bình thường, anh sẽ không động vào máy tính của Mặc Sơ.







Mặc Sơ tăng ca rất muộn, có đang không ngừng sửa chữa bản kế hoạch hỗn lễ của Ada và ông Trần, giờ đã sắp đến rạng sáng rồi.


Cô ngáp một cái, chuẩn bị đi pha một tách cà phê để uống.


Cô đi ra khỏi thư phòng của cô, thì trùng hợp gặp Quyền Đế Sâm đang đi ra khỏi thư phòng của anh.


Nhà anh là căn phòng lớn, ngoại trừ phòng ngủ, thư phòng ra, còn có mấy phòng trống nữa.


Cho nên, cô và anh đều có thư phòng của riêng mình, có không gian riêng tư, xử lý chuyện công việc.



vietwriter.vn



Ngày xưa, Mặc Sơ ở trong nhà, toàn là phải đợi các con ngủ hết rồi, cô mới có thể tăng ca ở phòng ngủ.


"Đế Sâm, anh ngủ trước đi! Em đi pha tách cà phê, làm thêm một lúc nữa." Mặc Sơ nhìn anh.


Quyền Đế Sâm nâng cổ tay lên xem đồng hồ: "Đã muộn thể này rồi, em vẫn tăng ca à?"


"Hôn lễ của Ada và ông Trần, thời gian khá gấp, em làm bản sơ thảo trước, xem xem Ada còn muốn sửa chỗ nào không." Mặc Sơ nói: "Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn, hai người trẻ đều đồng ý, nhưng phụ huynh hai bên đều không đồng ý, cho nên case của bọn họ em bỏ đấy trước đã, em đã nhận hôn khánh của Ada và ông Trần."


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Uống trà sữa sô cô la, cũng bổ sung năng lượng, muộn thế này rồi mà uống cà phê, không có dinh dưỡng lại ảnh hưởng giấc ngủ."


"Lát nữa em uống trà sữa sô cô la, sẽ ngủ nhanh hơn!" Mặc Sơ mỉm cười: "Ngày mai em giao bản sơ thảo xong, phỏng chừng là Ada sẽ tức giận".



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm và cô cùng đi xuống phòng trà nước ở tầng một: "Một người phụ nữ tìm đủ mọi cách gả cho bố của bạn trai cũ, thì có tác cách gì mà giận?"


"Anh cũng biết à?" Mặc Sơ đang chuẩn bị pha cà phê.


Quyền Đế Sâm lại nói: "Để anh!"


Anh pha cho cô một cốc trà sữa sô cô la, cả gian phòng trà nước đều tràn ngập mùi số có


la, cô chu môi: "Em muốn cà phê!"


"Muộn thế này rồi uống cà phê gì nữa?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm đã nghiêm túc hơn: "Nghe lời!"


Mặc Sơ nhận lấy, người đàn ông này có cần phải bá đạo như vậy không hả?


Cô nhìn anh với đôi mắt hạnh mênh mông, cô phải tăng ca mà!


Quyền Đế Sâm thờ dài một tiếng: "Em uống rồi đi ngủ đi. Tôi làm bản sơ thảo cho em. Sáng mai em gọi tôi dậy trước một tiếng, em vẫn còn một tiếng sửa bảo Sơ thảo của tôi."


"Anh làm giúp em á?" Mặc Sơ kinh ngạc không thôi.


"Em cho rằng anh không biết làm à?" Quyền Đế Sầm nhìn cô nhìn từ cao xuống.


"Tất nhiên là không phải." Mặc Sơ cười toe toét: "Em đang nghĩ kiếp trước Ada và ông Trần đã tu ra cái duyên phận gì, kiếp này khi kết hôn lại được đích thân anh Quyền viết bản kết hoạch phác thảo cho bọn họ?"


"Còn không uống đi rồi đi ngủ?" Quyền Đế Sám dặn dò cô.


"Vâng!" Mặc SƠ vui vẻ uống hết cốc trà sữa, cô nói: "Anh cũng đừng làm muộn quá, nghỉ ngơi sớm, em tự dùng điện thoại cài báo thức, nhắc nhở dậy trước một tiếng. Sao em có cảm giác em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nhỉ?"


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ý là giải thích thế nào?


"Anh xem, em tăng ca xong thì có trà sữa sô cô la uống, chưa làm xong việc, tổng giám đốc Quyền làm giúp em!" Mặc Sơ lại chỉ vào cái bụng của mình: "Tổng giám đốc Quyền còn đích thân gói há cảo nấy cơm tối cho em ăn! Kể nhiều như vậy mà vẫn không kể hết, em thật là may mắn!"


"Em dễ thỏa mãn thế à?" Quyền Đế Sâm thở dài.


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Ăn một ngày ba bữa, ngủ giường rộng, mặc vài món quần áo, anh xem, cuộc sống của chúng ta, cái chung nhất chính là ăn, ngủ và mặc, đây chuyện tế thủy trường lưu cả đời, em còn không hạnh phúc à?"


Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô có thể sống vui vẻ như này trong cuộc sống bình phàm, hơn nữa còn ôm ấp tình cảm tinh tế như vậy, đúng là hiếm có.


Anh cũng may mắn, cô luôn sống ở nhà họ Mặc, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi những thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà họ Mặc, cô đã sống ra chính mình.


"Anh Quyền, anh không buồn ngủ à?" Mặc Sợ biết, anh vừa làm việc của mình xong, bây giờ lại làm giúp cô.


Quyền Đế Sâm đi lên tầng hai: "Anh được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không buồn ngủ."


Sau khi Mặc SƠ về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ, Quyền Đế Sâm ở trong thư phòng của cô, tiếp tục dùng lap của cô làm việc.


Sau khi làm xong công việc của cô, anh tắt trang đang làm việc đi, sau đó anh nhìn thấy màn hình máy tính của cô là ảnh chụp chung của ba mẹ con.


Mặc Sơ ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, bên cạnh cô là hai đứa bé đứng hai bên một trái một phải, phân biệt là Mặc Hi và Mặc Hàm.


Ba người nhìn vào ống kính rồi mỉm cười, tay của Mặc Hi đưa ra, chắc là đã dùng gậy tự sướng.


Quyền Đế Sâm nhìn hình ảnh ba người này, trong lòng anh cũng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.


Anh nhìn thấy trong máy tính của cô, còn có một mục chuyên để ảnh, dưới tình huống bình thường, anh sẽ không động vào máy tính của Mặc Sơ.
vietwriter.vn vietwriter.vn












Mặc Sơ tăng ca rất muộn, có đang không ngừng sửa chữa bản kế hoạch hỗn lễ của Ada và ông Trần, giờ đã sắp đến rạng sáng rồi.


Cô ngáp một cái, chuẩn bị đi pha một tách cà phê để uống.


Cô đi ra khỏi thư phòng của cô, thì trùng hợp gặp Quyền Đế Sâm đang đi ra khỏi thư phòng của anh.


Nhà anh là căn phòng lớn, ngoại trừ phòng ngủ, thư phòng ra, còn có mấy phòng trống nữa.


Cho nên, cô và anh đều có thư phòng của riêng mình, có không gian riêng tư, xử lý chuyện công việc.



vietwriter.vn



Ngày xưa, Mặc Sơ ở trong nhà, toàn là phải đợi các con ngủ hết rồi, cô mới có thể tăng ca ở phòng ngủ.


"Đế Sâm, anh ngủ trước đi! Em đi pha tách cà phê, làm thêm một lúc nữa." Mặc Sơ nhìn anh.


Quyền Đế Sâm nâng cổ tay lên xem đồng hồ: "Đã muộn thể này rồi, em vẫn tăng ca à?"


"Hôn lễ của Ada và ông Trần, thời gian khá gấp, em làm bản sơ thảo trước, xem xem Ada còn muốn sửa chỗ nào không." Mặc Sơ nói: "Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn, hai người trẻ đều đồng ý, nhưng phụ huynh hai bên đều không đồng ý, cho nên case của bọn họ em bỏ đấy trước đã, em đã nhận hôn khánh của Ada và ông Trần."


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Uống trà sữa sô cô la, cũng bổ sung năng lượng, muộn thế này rồi mà uống cà phê, không có dinh dưỡng lại ảnh hưởng giấc ngủ."


"Lát nữa em uống trà sữa sô cô la, sẽ ngủ nhanh hơn!" Mặc Sơ mỉm cười: "Ngày mai em giao bản sơ thảo xong, phỏng chừng là Ada sẽ tức giận".



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm và cô cùng đi xuống phòng trà nước ở tầng một: "Một người phụ nữ tìm đủ mọi cách gả cho bố của bạn trai cũ, thì có tác cách gì mà giận?"


"Anh cũng biết à?" Mặc Sơ đang chuẩn bị pha cà phê.


Quyền Đế Sâm lại nói: "Để anh!"


Anh pha cho cô một cốc trà sữa sô cô la, cả gian phòng trà nước đều tràn ngập mùi số có


la, cô chu môi: "Em muốn cà phê!"


"Muộn thế này rồi uống cà phê gì nữa?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm đã nghiêm túc hơn: "Nghe lời!"


Mặc Sơ nhận lấy, người đàn ông này có cần phải bá đạo như vậy không hả?


Cô nhìn anh với đôi mắt hạnh mênh mông, cô phải tăng ca mà!


Quyền Đế Sâm thờ dài một tiếng: "Em uống rồi đi ngủ đi. Tôi làm bản sơ thảo cho em. Sáng mai em gọi tôi dậy trước một tiếng, em vẫn còn một tiếng sửa bảo Sơ thảo của tôi."


"Anh làm giúp em á?" Mặc Sơ kinh ngạc không thôi.


"Em cho rằng anh không biết làm à?" Quyền Đế Sầm nhìn cô nhìn từ cao xuống.


"Tất nhiên là không phải." Mặc Sơ cười toe toét: "Em đang nghĩ kiếp trước Ada và ông Trần đã tu ra cái duyên phận gì, kiếp này khi kết hôn lại được đích thân anh Quyền viết bản kết hoạch phác thảo cho bọn họ?"


"Còn không uống đi rồi đi ngủ?" Quyền Đế Sám dặn dò cô.


"Vâng!" Mặc SƠ vui vẻ uống hết cốc trà sữa, cô nói: "Anh cũng đừng làm muộn quá, nghỉ ngơi sớm, em tự dùng điện thoại cài báo thức, nhắc nhở dậy trước một tiếng. Sao em có cảm giác em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nhỉ?"


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ý là giải thích thế nào?


"Anh xem, em tăng ca xong thì có trà sữa sô cô la uống, chưa làm xong việc, tổng giám đốc Quyền làm giúp em!" Mặc Sơ lại chỉ vào cái bụng của mình: "Tổng giám đốc Quyền còn đích thân gói há cảo nấy cơm tối cho em ăn! Kể nhiều như vậy mà vẫn không kể hết, em thật là may mắn!"


"Em dễ thỏa mãn thế à?" Quyền Đế Sâm thở dài.


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Ăn một ngày ba bữa, ngủ giường rộng, mặc vài món quần áo, anh xem, cuộc sống của chúng ta, cái chung nhất chính là ăn, ngủ và mặc, đây chuyện tế thủy trường lưu cả đời, em còn không hạnh phúc à?"


Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô có thể sống vui vẻ như này trong cuộc sống bình phàm, hơn nữa còn ôm ấp tình cảm tinh tế như vậy, đúng là hiếm có.


Anh cũng may mắn, cô luôn sống ở nhà họ Mặc, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi những thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà họ Mặc, cô đã sống ra chính mình.


"Anh Quyền, anh không buồn ngủ à?" Mặc Sợ biết, anh vừa làm việc của mình xong, bây giờ lại làm giúp cô.


Quyền Đế Sâm đi lên tầng hai: "Anh được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không buồn ngủ."


Sau khi Mặc SƠ về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ, Quyền Đế Sâm ở trong thư phòng của cô, tiếp tục dùng lap của cô làm việc.


Sau khi làm xong công việc của cô, anh tắt trang đang làm việc đi, sau đó anh nhìn thấy màn hình máy tính của cô là ảnh chụp chung của ba mẹ con.


Mặc Sơ ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, bên cạnh cô là hai đứa bé đứng hai bên một trái một phải, phân biệt là Mặc Hi và Mặc Hàm.


Ba người nhìn vào ống kính rồi mỉm cười, tay của Mặc Hi đưa ra, chắc là đã dùng gậy tự sướng.


Quyền Đế Sâm nhìn hình ảnh ba người này, trong lòng anh cũng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.


Anh nhìn thấy trong máy tính của cô, còn có một mục chuyên để ảnh, dưới tình huống bình thường, anh sẽ không động vào máy tính của Mặc Sơ.







Mặc Sơ tăng ca rất muộn, có đang không ngừng sửa chữa bản kế hoạch hỗn lễ của Ada và ông Trần, giờ đã sắp đến rạng sáng rồi.


Cô ngáp một cái, chuẩn bị đi pha một tách cà phê để uống.


Cô đi ra khỏi thư phòng của cô, thì trùng hợp gặp Quyền Đế Sâm đang đi ra khỏi thư phòng của anh.


Nhà anh là căn phòng lớn, ngoại trừ phòng ngủ, thư phòng ra, còn có mấy phòng trống nữa.


Cho nên, cô và anh đều có thư phòng của riêng mình, có không gian riêng tư, xử lý chuyện công việc.



vietwriter.vn



Ngày xưa, Mặc Sơ ở trong nhà, toàn là phải đợi các con ngủ hết rồi, cô mới có thể tăng ca ở phòng ngủ.


"Đế Sâm, anh ngủ trước đi! Em đi pha tách cà phê, làm thêm một lúc nữa." Mặc Sơ nhìn anh.


Quyền Đế Sâm nâng cổ tay lên xem đồng hồ: "Đã muộn thể này rồi, em vẫn tăng ca à?"


"Hôn lễ của Ada và ông Trần, thời gian khá gấp, em làm bản sơ thảo trước, xem xem Ada còn muốn sửa chỗ nào không." Mặc Sơ nói: "Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn, hai người trẻ đều đồng ý, nhưng phụ huynh hai bên đều không đồng ý, cho nên case của bọn họ em bỏ đấy trước đã, em đã nhận hôn khánh của Ada và ông Trần."


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Uống trà sữa sô cô la, cũng bổ sung năng lượng, muộn thế này rồi mà uống cà phê, không có dinh dưỡng lại ảnh hưởng giấc ngủ."


"Lát nữa em uống trà sữa sô cô la, sẽ ngủ nhanh hơn!" Mặc Sơ mỉm cười: "Ngày mai em giao bản sơ thảo xong, phỏng chừng là Ada sẽ tức giận".



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm và cô cùng đi xuống phòng trà nước ở tầng một: "Một người phụ nữ tìm đủ mọi cách gả cho bố của bạn trai cũ, thì có tác cách gì mà giận?"


"Anh cũng biết à?" Mặc Sơ đang chuẩn bị pha cà phê.


Quyền Đế Sâm lại nói: "Để anh!"


Anh pha cho cô một cốc trà sữa sô cô la, cả gian phòng trà nước đều tràn ngập mùi số có


la, cô chu môi: "Em muốn cà phê!"


"Muộn thế này rồi uống cà phê gì nữa?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm đã nghiêm túc hơn: "Nghe lời!"


Mặc Sơ nhận lấy, người đàn ông này có cần phải bá đạo như vậy không hả?


Cô nhìn anh với đôi mắt hạnh mênh mông, cô phải tăng ca mà!


Quyền Đế Sâm thờ dài một tiếng: "Em uống rồi đi ngủ đi. Tôi làm bản sơ thảo cho em. Sáng mai em gọi tôi dậy trước một tiếng, em vẫn còn một tiếng sửa bảo Sơ thảo của tôi."


"Anh làm giúp em á?" Mặc Sơ kinh ngạc không thôi.


"Em cho rằng anh không biết làm à?" Quyền Đế Sầm nhìn cô nhìn từ cao xuống.


"Tất nhiên là không phải." Mặc Sơ cười toe toét: "Em đang nghĩ kiếp trước Ada và ông Trần đã tu ra cái duyên phận gì, kiếp này khi kết hôn lại được đích thân anh Quyền viết bản kết hoạch phác thảo cho bọn họ?"


"Còn không uống đi rồi đi ngủ?" Quyền Đế Sám dặn dò cô.


"Vâng!" Mặc SƠ vui vẻ uống hết cốc trà sữa, cô nói: "Anh cũng đừng làm muộn quá, nghỉ ngơi sớm, em tự dùng điện thoại cài báo thức, nhắc nhở dậy trước một tiếng. Sao em có cảm giác em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nhỉ?"


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ý là giải thích thế nào?


"Anh xem, em tăng ca xong thì có trà sữa sô cô la uống, chưa làm xong việc, tổng giám đốc Quyền làm giúp em!" Mặc Sơ lại chỉ vào cái bụng của mình: "Tổng giám đốc Quyền còn đích thân gói há cảo nấy cơm tối cho em ăn! Kể nhiều như vậy mà vẫn không kể hết, em thật là may mắn!"


"Em dễ thỏa mãn thế à?" Quyền Đế Sâm thở dài.


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Ăn một ngày ba bữa, ngủ giường rộng, mặc vài món quần áo, anh xem, cuộc sống của chúng ta, cái chung nhất chính là ăn, ngủ và mặc, đây chuyện tế thủy trường lưu cả đời, em còn không hạnh phúc à?"


Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô có thể sống vui vẻ như này trong cuộc sống bình phàm, hơn nữa còn ôm ấp tình cảm tinh tế như vậy, đúng là hiếm có.


Anh cũng may mắn, cô luôn sống ở nhà họ Mặc, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi những thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà họ Mặc, cô đã sống ra chính mình.


"Anh Quyền, anh không buồn ngủ à?" Mặc Sợ biết, anh vừa làm việc của mình xong, bây giờ lại làm giúp cô.


Quyền Đế Sâm đi lên tầng hai: "Anh được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không buồn ngủ."


Sau khi Mặc SƠ về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ, Quyền Đế Sâm ở trong thư phòng của cô, tiếp tục dùng lap của cô làm việc.


Sau khi làm xong công việc của cô, anh tắt trang đang làm việc đi, sau đó anh nhìn thấy màn hình máy tính của cô là ảnh chụp chung của ba mẹ con.


Mặc Sơ ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, bên cạnh cô là hai đứa bé đứng hai bên một trái một phải, phân biệt là Mặc Hi và Mặc Hàm.


Ba người nhìn vào ống kính rồi mỉm cười, tay của Mặc Hi đưa ra, chắc là đã dùng gậy tự sướng.


Quyền Đế Sâm nhìn hình ảnh ba người này, trong lòng anh cũng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.


Anh nhìn thấy trong máy tính của cô, còn có một mục chuyên để ảnh, dưới tình huống bình thường, anh sẽ không động vào máy tính của Mặc Sơ.
vietwriter.vn vietwriter.vn












Mặc Sơ tăng ca rất muộn, có đang không ngừng sửa chữa bản kế hoạch hỗn lễ của Ada và ông Trần, giờ đã sắp đến rạng sáng rồi.


Cô ngáp một cái, chuẩn bị đi pha một tách cà phê để uống.


Cô đi ra khỏi thư phòng của cô, thì trùng hợp gặp Quyền Đế Sâm đang đi ra khỏi thư phòng của anh.


Nhà anh là căn phòng lớn, ngoại trừ phòng ngủ, thư phòng ra, còn có mấy phòng trống nữa.


Cho nên, cô và anh đều có thư phòng của riêng mình, có không gian riêng tư, xử lý chuyện công việc.



vietwriter.vn



Ngày xưa, Mặc Sơ ở trong nhà, toàn là phải đợi các con ngủ hết rồi, cô mới có thể tăng ca ở phòng ngủ.


"Đế Sâm, anh ngủ trước đi! Em đi pha tách cà phê, làm thêm một lúc nữa." Mặc Sơ nhìn anh.


Quyền Đế Sâm nâng cổ tay lên xem đồng hồ: "Đã muộn thể này rồi, em vẫn tăng ca à?"


"Hôn lễ của Ada và ông Trần, thời gian khá gấp, em làm bản sơ thảo trước, xem xem Ada còn muốn sửa chỗ nào không." Mặc Sơ nói: "Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn, hai người trẻ đều đồng ý, nhưng phụ huynh hai bên đều không đồng ý, cho nên case của bọn họ em bỏ đấy trước đã, em đã nhận hôn khánh của Ada và ông Trần."


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Uống trà sữa sô cô la, cũng bổ sung năng lượng, muộn thế này rồi mà uống cà phê, không có dinh dưỡng lại ảnh hưởng giấc ngủ."


"Lát nữa em uống trà sữa sô cô la, sẽ ngủ nhanh hơn!" Mặc Sơ mỉm cười: "Ngày mai em giao bản sơ thảo xong, phỏng chừng là Ada sẽ tức giận".



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm và cô cùng đi xuống phòng trà nước ở tầng một: "Một người phụ nữ tìm đủ mọi cách gả cho bố của bạn trai cũ, thì có tác cách gì mà giận?"


"Anh cũng biết à?" Mặc Sơ đang chuẩn bị pha cà phê.


Quyền Đế Sâm lại nói: "Để anh!"


Anh pha cho cô một cốc trà sữa sô cô la, cả gian phòng trà nước đều tràn ngập mùi số có


la, cô chu môi: "Em muốn cà phê!"


"Muộn thế này rồi uống cà phê gì nữa?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm đã nghiêm túc hơn: "Nghe lời!"


Mặc Sơ nhận lấy, người đàn ông này có cần phải bá đạo như vậy không hả?


Cô nhìn anh với đôi mắt hạnh mênh mông, cô phải tăng ca mà!


Quyền Đế Sâm thờ dài một tiếng: "Em uống rồi đi ngủ đi. Tôi làm bản sơ thảo cho em. Sáng mai em gọi tôi dậy trước một tiếng, em vẫn còn một tiếng sửa bảo Sơ thảo của tôi."


"Anh làm giúp em á?" Mặc Sơ kinh ngạc không thôi.


"Em cho rằng anh không biết làm à?" Quyền Đế Sầm nhìn cô nhìn từ cao xuống.


"Tất nhiên là không phải." Mặc Sơ cười toe toét: "Em đang nghĩ kiếp trước Ada và ông Trần đã tu ra cái duyên phận gì, kiếp này khi kết hôn lại được đích thân anh Quyền viết bản kết hoạch phác thảo cho bọn họ?"


"Còn không uống đi rồi đi ngủ?" Quyền Đế Sám dặn dò cô.


"Vâng!" Mặc SƠ vui vẻ uống hết cốc trà sữa, cô nói: "Anh cũng đừng làm muộn quá, nghỉ ngơi sớm, em tự dùng điện thoại cài báo thức, nhắc nhở dậy trước một tiếng. Sao em có cảm giác em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nhỉ?"


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ý là giải thích thế nào?


"Anh xem, em tăng ca xong thì có trà sữa sô cô la uống, chưa làm xong việc, tổng giám đốc Quyền làm giúp em!" Mặc Sơ lại chỉ vào cái bụng của mình: "Tổng giám đốc Quyền còn đích thân gói há cảo nấy cơm tối cho em ăn! Kể nhiều như vậy mà vẫn không kể hết, em thật là may mắn!"


"Em dễ thỏa mãn thế à?" Quyền Đế Sâm thở dài.


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Ăn một ngày ba bữa, ngủ giường rộng, mặc vài món quần áo, anh xem, cuộc sống của chúng ta, cái chung nhất chính là ăn, ngủ và mặc, đây chuyện tế thủy trường lưu cả đời, em còn không hạnh phúc à?"


Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô có thể sống vui vẻ như này trong cuộc sống bình phàm, hơn nữa còn ôm ấp tình cảm tinh tế như vậy, đúng là hiếm có.


Anh cũng may mắn, cô luôn sống ở nhà họ Mặc, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi những thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà họ Mặc, cô đã sống ra chính mình.


"Anh Quyền, anh không buồn ngủ à?" Mặc Sợ biết, anh vừa làm việc của mình xong, bây giờ lại làm giúp cô.


Quyền Đế Sâm đi lên tầng hai: "Anh được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không buồn ngủ."


Sau khi Mặc SƠ về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ, Quyền Đế Sâm ở trong thư phòng của cô, tiếp tục dùng lap của cô làm việc.


Sau khi làm xong công việc của cô, anh tắt trang đang làm việc đi, sau đó anh nhìn thấy màn hình máy tính của cô là ảnh chụp chung của ba mẹ con.


Mặc Sơ ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, bên cạnh cô là hai đứa bé đứng hai bên một trái một phải, phân biệt là Mặc Hi và Mặc Hàm.


Ba người nhìn vào ống kính rồi mỉm cười, tay của Mặc Hi đưa ra, chắc là đã dùng gậy tự sướng.


Quyền Đế Sâm nhìn hình ảnh ba người này, trong lòng anh cũng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.


Anh nhìn thấy trong máy tính của cô, còn có một mục chuyên để ảnh, dưới tình huống bình thường, anh sẽ không động vào máy tính của Mặc Sơ.







Mặc Sơ tăng ca rất muộn, có đang không ngừng sửa chữa bản kế hoạch hỗn lễ của Ada và ông Trần, giờ đã sắp đến rạng sáng rồi.


Cô ngáp một cái, chuẩn bị đi pha một tách cà phê để uống.


Cô đi ra khỏi thư phòng của cô, thì trùng hợp gặp Quyền Đế Sâm đang đi ra khỏi thư phòng của anh.


Nhà anh là căn phòng lớn, ngoại trừ phòng ngủ, thư phòng ra, còn có mấy phòng trống nữa.


Cho nên, cô và anh đều có thư phòng của riêng mình, có không gian riêng tư, xử lý chuyện công việc.



vietwriter.vn



Ngày xưa, Mặc Sơ ở trong nhà, toàn là phải đợi các con ngủ hết rồi, cô mới có thể tăng ca ở phòng ngủ.


"Đế Sâm, anh ngủ trước đi! Em đi pha tách cà phê, làm thêm một lúc nữa." Mặc Sơ nhìn anh.


Quyền Đế Sâm nâng cổ tay lên xem đồng hồ: "Đã muộn thể này rồi, em vẫn tăng ca à?"


"Hôn lễ của Ada và ông Trần, thời gian khá gấp, em làm bản sơ thảo trước, xem xem Ada còn muốn sửa chỗ nào không." Mặc Sơ nói: "Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn, hai người trẻ đều đồng ý, nhưng phụ huynh hai bên đều không đồng ý, cho nên case của bọn họ em bỏ đấy trước đã, em đã nhận hôn khánh của Ada và ông Trần."


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Uống trà sữa sô cô la, cũng bổ sung năng lượng, muộn thế này rồi mà uống cà phê, không có dinh dưỡng lại ảnh hưởng giấc ngủ."


"Lát nữa em uống trà sữa sô cô la, sẽ ngủ nhanh hơn!" Mặc Sơ mỉm cười: "Ngày mai em giao bản sơ thảo xong, phỏng chừng là Ada sẽ tức giận".



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm và cô cùng đi xuống phòng trà nước ở tầng một: "Một người phụ nữ tìm đủ mọi cách gả cho bố của bạn trai cũ, thì có tác cách gì mà giận?"


"Anh cũng biết à?" Mặc Sơ đang chuẩn bị pha cà phê.


Quyền Đế Sâm lại nói: "Để anh!"


Anh pha cho cô một cốc trà sữa sô cô la, cả gian phòng trà nước đều tràn ngập mùi số có


la, cô chu môi: "Em muốn cà phê!"


"Muộn thế này rồi uống cà phê gì nữa?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm đã nghiêm túc hơn: "Nghe lời!"


Mặc Sơ nhận lấy, người đàn ông này có cần phải bá đạo như vậy không hả?


Cô nhìn anh với đôi mắt hạnh mênh mông, cô phải tăng ca mà!


Quyền Đế Sâm thờ dài một tiếng: "Em uống rồi đi ngủ đi. Tôi làm bản sơ thảo cho em. Sáng mai em gọi tôi dậy trước một tiếng, em vẫn còn một tiếng sửa bảo Sơ thảo của tôi."


"Anh làm giúp em á?" Mặc Sơ kinh ngạc không thôi.


"Em cho rằng anh không biết làm à?" Quyền Đế Sầm nhìn cô nhìn từ cao xuống.


"Tất nhiên là không phải." Mặc Sơ cười toe toét: "Em đang nghĩ kiếp trước Ada và ông Trần đã tu ra cái duyên phận gì, kiếp này khi kết hôn lại được đích thân anh Quyền viết bản kết hoạch phác thảo cho bọn họ?"


"Còn không uống đi rồi đi ngủ?" Quyền Đế Sám dặn dò cô.


"Vâng!" Mặc SƠ vui vẻ uống hết cốc trà sữa, cô nói: "Anh cũng đừng làm muộn quá, nghỉ ngơi sớm, em tự dùng điện thoại cài báo thức, nhắc nhở dậy trước một tiếng. Sao em có cảm giác em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới nhỉ?"


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ý là giải thích thế nào?


"Anh xem, em tăng ca xong thì có trà sữa sô cô la uống, chưa làm xong việc, tổng giám đốc Quyền làm giúp em!" Mặc Sơ lại chỉ vào cái bụng của mình: "Tổng giám đốc Quyền còn đích thân gói há cảo nấy cơm tối cho em ăn! Kể nhiều như vậy mà vẫn không kể hết, em thật là may mắn!"


"Em dễ thỏa mãn thế à?" Quyền Đế Sâm thở dài.


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Ăn một ngày ba bữa, ngủ giường rộng, mặc vài món quần áo, anh xem, cuộc sống của chúng ta, cái chung nhất chính là ăn, ngủ và mặc, đây chuyện tế thủy trường lưu cả đời, em còn không hạnh phúc à?"


Đôi mắt sâu thẳm của Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô có thể sống vui vẻ như này trong cuộc sống bình phàm, hơn nữa còn ôm ấp tình cảm tinh tế như vậy, đúng là hiếm có.


Anh cũng may mắn, cô luôn sống ở nhà họ Mặc, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi những thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà họ Mặc, cô đã sống ra chính mình.


"Anh Quyền, anh không buồn ngủ à?" Mặc Sợ biết, anh vừa làm việc của mình xong, bây giờ lại làm giúp cô.


Quyền Đế Sâm đi lên tầng hai: "Anh được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không buồn ngủ."


Sau khi Mặc SƠ về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ, Quyền Đế Sâm ở trong thư phòng của cô, tiếp tục dùng lap của cô làm việc.


Sau khi làm xong công việc của cô, anh tắt trang đang làm việc đi, sau đó anh nhìn thấy màn hình máy tính của cô là ảnh chụp chung của ba mẹ con.


Mặc Sơ ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, bên cạnh cô là hai đứa bé đứng hai bên một trái một phải, phân biệt là Mặc Hi và Mặc Hàm.


Ba người nhìn vào ống kính rồi mỉm cười, tay của Mặc Hi đưa ra, chắc là đã dùng gậy tự sướng.


Quyền Đế Sâm nhìn hình ảnh ba người này, trong lòng anh cũng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.


Anh nhìn thấy trong máy tính của cô, còn có một mục chuyên để ảnh, dưới tình huống bình thường, anh sẽ không động vào máy tính của Mặc Sơ.
vietwriter.vn vietwriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK