Mấu chốt là bản thân đã sốt rồi, cô còn không biết!
Nếu không phải Quyền Đế Sâm đưa tay ra bể cô, anh cũng không biết!
Sao anh có thể cho phép cô không quý trọng sức khỏe của mình cơ chứ?
Mặc Sơ nhìn chằm chằm người đàn ông bá đạo này, chẳng qua cô đang bị ốm, lại cộng thêm khí tràng trên người không đủ, cô trừng mắt nhìn anh cũng chẳng có tí lực sát thương nào!
Quyền Đế Sâm lại đưa tay đến lưng cô, cởi nút thắt ở bra cô ra.
Mặc Sơ lấy hai tay che đằng trước, anh liếc mắt nhìn hành động của cô, rất là có lý nói: "Ướt, thay ra!"
Mặc Sơ nghĩ, lúc nào thì cô không có một mảnh vải trước mặt anh thế này.
vietwriter.vn
Giống như bây giờ, anh muốn bóc ra một tầng che chắn cuối cùng của cô, anh cứ làm như thế này và không hề hỏi ý kiến của cô.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, tính cách cả quân nhân, cộng thêm trước giờ anh luôn ra lệnh nói một là một, anh cảm thấy làm như thế này là đúng, cô chỉ có thể nghe lời anh.
Anh lau mồ hôi trên lưng cho Mặc Sơ, sau đó là đằng trước.
Anh chưa chăm sóc người ốm bao giờ, cô là người đầu tiên!
Tuy có chút vụng về, quan trọng là người phụ nữ này còn không cảm kích!
"Bỏ tay ra!" Quyền Đế Sầm nhìn hai tay đang che trước ngực của cô.
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, nhưng mà ngược lại, đối với anh thì ánh mắt của cô như đang làm nũng vậy.
Cô không để ý đến anh, cô không bỏ ra tay, cô bảo vệ một chút lãnh thổ của
vietwriter.vn
mình.
Quyền Để Sâm cũng không so đo với cô, anh đưa một tay ra rồi kéo chăn ra, sau đó nhanh như chớp xé quần ngủ của cô ra!
Cuối cùng Mặc Sơ đã biết, cái gì gọi là mưu lược và chiến thuật rồi!
Cô tưởng cô phòng thủ chặt lãnh thổ, nào ngờ cô đã mất đi càng nhiều lãnh thổ.
Lần này, cô muốn bảo vệ phía dưới, thì không thể bảo vệ phía trên nữa!
Quyền Đế Sâm chuyên dùng binh pháp, đối với chuyện mang binh đánh giặc, anh vốn có dũng có mưu, giờ phút này, anh đối phó với người phụ nữ nhỏ không nghe lời nhà anh, vẫn là làm cô mất đi từng tấc một.
Mặc Sơ lập tức giơ chân ra đá anh!
Người đàn ông này đưa một tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay còn lại thì cầm khăn lông, tỉ mỉ lau mồ hôi của cô, tất nhiên, một chỗ anh cũng không tha!
Mặc Sơ xấu hổ đến nỗi sắp khóc rồi: "Quyền Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng nói vô cùng yêu kiều của cô, cô nghiêng mặt sang một bên, cắn chặt môi, còn nữa người cô còn giãy dụa không ngừng nữa.
Anh trầm giọng nói: "Chỉ là lau mồ hôi thôi!"
Anh sẽ không làm gì cô, huống hồ, bọn họ là vợ chồng!
Khăn lông mềm mại, khi ở trên tay anh, anh lau qua từng tấc da thịt cô một lượt, cô không né được, đành phải mặc anh làm những chuyện này.
Sau khi anh thay quần áo sạch cho cô xong, anh nói: "Em ăn ít cháo trước đi, rồi uống thuốc!"
Quyền Đế Sâm đã thay một cái chăn khác, anh đắp lên người cho cô, sau đó đi xuống tầng.
Dương Tử đã dọn dẹp xong phòng khách và các phòng khác rồi, anh ta nói: "Tổng giám đốc Quyền, cháo được rồi!"
Sau khi Quyền Đế Sâm bê một bát cháo lên tầng, Lục Vũ Trạch ngửi thấy mùi thơm, anh ta đi xuống nói với Dương Tử: "Tôi cũng muốn ăn!"
Dương Tử lườm anh ta một cái: "Lúc tôi dọn dẹp, không thấy anh xuống giúp, tôi nấu xong cháo rồi thì anh lại xuống! Lục Vũ Trạch, đồ đáng ghét!".
Lục Vũ Trạch cũng không quan tâm Dương Tử mắng anh ta, dù sao thì trước giờ anh ta không biết dọn dẹp phòng ốc, Dương Tử đi ra từ cảnh vệ quân đội, dọn dẹp phòng ốc anh ta làm là giỏi nhất.
Dương Tử cũng chỉ nói miệng thôi, dù sao thì mọi người cũng đã làm việc chung nhiều năm.
Lục Vũ Trạch đi bê cháo tới ăn: "Dương Tử, bạn gái anh có tin tức rồi chứ?"
"Chưa!" Dương Tử lắc đầu.
"Có cần tôi giúp không?" Đột nhiên Lục Vũ Trạch trở nên tốt bụng.
Dương Tử liếc anh ta với ánh mắt xem thường: "Bản thân anh còn chưa lo xong kìa! Chẳng có tí sức thuyết phục nào!"
Bác sĩ thiên tài Lục Vũ Trạch cứ thế bị người ta xem thường rồi!
Tầng hai, trong phòng ngủ.
Quyền Đế Sâm bế cháo lên, anh gọi Mặc Sơ một tiếng, Mặc Sơ không đáp lại anh.
Anh trực tiếp ôm cô dậy, cô giống như đứa trẻ bị anh ôm trong lòng, lúc này Mặc Sơ mới nói: "Em không muốn ăn!"
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Phải ăn!"
Trong suy nghĩ của anh, bị cảm mạo, ăn cơm uống thuốc hạ sốt vào, bệnh sẽ khỏi.
Nếu cô không ăn cơm không uống thuốc, thì sao khỏi được?
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, cô đã ốm rồi, anh còn bá đạo như này!
Mặc Sợ biết, anh đã ra mệnh lệnh thì cô phải chấp hành.
Cô đành phải nói: "Anh bỏ xuống, em tự ăn!"
Anh thả cô ra, cô ngồi cạnh bàn trà, cháo trắng với lại một ít rau cải muối, làm cho người đang không có khẩu vị ăn như cô cũng cảm thấy bụng đói cồn cào rồi.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, anh mới nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, cách nửa tiếng nữa anh lại gọi em dậy uống thuốc."
Anh nói xong liền cầm bát đi ra ngoài.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi xuống tầng, Lục Vũ Trạch và Dương Tử đang nói chuyện ở phòng khách, hai người thấy anh xuống, Dương Tử nhận bát cháo trên tay anh, rồi đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Lục Vũ Trạch lập tức hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân đã hạ sốt chưa?"
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh ra hiệu bảo Lục Vũ Trạch ngồi xuống. Lúc này, Dương Tử cũng đã dọn dẹp xong phòng bếp, anh ta cũng ngồi xuống đây.
Nếu không phải tối qua Mặc Sơ dầm mưa ở nghĩa trang, thì sao hôm nay lại sốt!
Mấu chốt là bản thân đã sốt rồi, cô còn không biết!
Nếu không phải Quyền Đế Sâm đưa tay ra bể cô, anh cũng không biết!
Sao anh có thể cho phép cô không quý trọng sức khỏe của mình cơ chứ?
Mặc Sơ nhìn chằm chằm người đàn ông bá đạo này, chẳng qua cô đang bị ốm, lại cộng thêm khí tràng trên người không đủ, cô trừng mắt nhìn anh cũng chẳng có tí lực sát thương nào!
Quyền Đế Sâm lại đưa tay đến lưng cô, cởi nút thắt ở bra cô ra.
Mặc Sơ lấy hai tay che đằng trước, anh liếc mắt nhìn hành động của cô, rất là có lý nói: "Ướt, thay ra!"
Mặc Sơ nghĩ, lúc nào thì cô không có một mảnh vải trước mặt anh thế này.
vietwriter.vn
Giống như bây giờ, anh muốn bóc ra một tầng che chắn cuối cùng của cô, anh cứ làm như thế này và không hề hỏi ý kiến của cô.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, tính cách cả quân nhân, cộng thêm trước giờ anh luôn ra lệnh nói một là một, anh cảm thấy làm như thế này là đúng, cô chỉ có thể nghe lời anh.
Anh lau mồ hôi trên lưng cho Mặc Sơ, sau đó là đằng trước.
Anh chưa chăm sóc người ốm bao giờ, cô là người đầu tiên!
Tuy có chút vụng về, quan trọng là người phụ nữ này còn không cảm kích!
"Bỏ tay ra!" Quyền Đế Sầm nhìn hai tay đang che trước ngực của cô.
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, nhưng mà ngược lại, đối với anh thì ánh mắt của cô như đang làm nũng vậy.
Cô không để ý đến anh, cô không bỏ ra tay, cô bảo vệ một chút lãnh thổ của
vietwriter.vn
mình.
Quyền Để Sâm cũng không so đo với cô, anh đưa một tay ra rồi kéo chăn ra, sau đó nhanh như chớp xé quần ngủ của cô ra!
Cuối cùng Mặc Sơ đã biết, cái gì gọi là mưu lược và chiến thuật rồi!
Cô tưởng cô phòng thủ chặt lãnh thổ, nào ngờ cô đã mất đi càng nhiều lãnh thổ.
Lần này, cô muốn bảo vệ phía dưới, thì không thể bảo vệ phía trên nữa!
Quyền Đế Sâm chuyên dùng binh pháp, đối với chuyện mang binh đánh giặc, anh vốn có dũng có mưu, giờ phút này, anh đối phó với người phụ nữ nhỏ không nghe lời nhà anh, vẫn là làm cô mất đi từng tấc một.
Mặc Sơ lập tức giơ chân ra đá anh!
Người đàn ông này đưa một tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay còn lại thì cầm khăn lông, tỉ mỉ lau mồ hôi của cô, tất nhiên, một chỗ anh cũng không tha!
Mặc Sơ xấu hổ đến nỗi sắp khóc rồi: "Quyền Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng nói vô cùng yêu kiều của cô, cô nghiêng mặt sang một bên, cắn chặt môi, còn nữa người cô còn giãy dụa không ngừng nữa.
Anh trầm giọng nói: "Chỉ là lau mồ hôi thôi!"
Anh sẽ không làm gì cô, huống hồ, bọn họ là vợ chồng!
Khăn lông mềm mại, khi ở trên tay anh, anh lau qua từng tấc da thịt cô một lượt, cô không né được, đành phải mặc anh làm những chuyện này.
Sau khi anh thay quần áo sạch cho cô xong, anh nói: "Em ăn ít cháo trước đi, rồi uống thuốc!"
Quyền Đế Sâm đã thay một cái chăn khác, anh đắp lên người cho cô, sau đó đi xuống tầng.
Dương Tử đã dọn dẹp xong phòng khách và các phòng khác rồi, anh ta nói: "Tổng giám đốc Quyền, cháo được rồi!"
Sau khi Quyền Đế Sâm bê một bát cháo lên tầng, Lục Vũ Trạch ngửi thấy mùi thơm, anh ta đi xuống nói với Dương Tử: "Tôi cũng muốn ăn!"
Dương Tử lườm anh ta một cái: "Lúc tôi dọn dẹp, không thấy anh xuống giúp, tôi nấu xong cháo rồi thì anh lại xuống! Lục Vũ Trạch, đồ đáng ghét!".
Lục Vũ Trạch cũng không quan tâm Dương Tử mắng anh ta, dù sao thì trước giờ anh ta không biết dọn dẹp phòng ốc, Dương Tử đi ra từ cảnh vệ quân đội, dọn dẹp phòng ốc anh ta làm là giỏi nhất.
Dương Tử cũng chỉ nói miệng thôi, dù sao thì mọi người cũng đã làm việc chung nhiều năm.
Lục Vũ Trạch đi bê cháo tới ăn: "Dương Tử, bạn gái anh có tin tức rồi chứ?"
"Chưa!" Dương Tử lắc đầu.
"Có cần tôi giúp không?" Đột nhiên Lục Vũ Trạch trở nên tốt bụng.
Dương Tử liếc anh ta với ánh mắt xem thường: "Bản thân anh còn chưa lo xong kìa! Chẳng có tí sức thuyết phục nào!"
Bác sĩ thiên tài Lục Vũ Trạch cứ thế bị người ta xem thường rồi!
Tầng hai, trong phòng ngủ.
Quyền Đế Sâm bế cháo lên, anh gọi Mặc Sơ một tiếng, Mặc Sơ không đáp lại anh.
Anh trực tiếp ôm cô dậy, cô giống như đứa trẻ bị anh ôm trong lòng, lúc này Mặc Sơ mới nói: "Em không muốn ăn!"
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Phải ăn!"
Trong suy nghĩ của anh, bị cảm mạo, ăn cơm uống thuốc hạ sốt vào, bệnh sẽ khỏi.
Nếu cô không ăn cơm không uống thuốc, thì sao khỏi được?
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, cô đã ốm rồi, anh còn bá đạo như này!
Mặc Sợ biết, anh đã ra mệnh lệnh thì cô phải chấp hành.
Cô đành phải nói: "Anh bỏ xuống, em tự ăn!"
Anh thả cô ra, cô ngồi cạnh bàn trà, cháo trắng với lại một ít rau cải muối, làm cho người đang không có khẩu vị ăn như cô cũng cảm thấy bụng đói cồn cào rồi.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, anh mới nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, cách nửa tiếng nữa anh lại gọi em dậy uống thuốc."
Anh nói xong liền cầm bát đi ra ngoài.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi xuống tầng, Lục Vũ Trạch và Dương Tử đang nói chuyện ở phòng khách, hai người thấy anh xuống, Dương Tử nhận bát cháo trên tay anh, rồi đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Lục Vũ Trạch lập tức hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân đã hạ sốt chưa?"
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh ra hiệu bảo Lục Vũ Trạch ngồi xuống. Lúc này, Dương Tử cũng đã dọn dẹp xong phòng bếp, anh ta cũng ngồi xuống đây.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Nếu không phải tối qua Mặc Sơ dầm mưa ở nghĩa trang, thì sao hôm nay lại sốt!
Mấu chốt là bản thân đã sốt rồi, cô còn không biết!
Nếu không phải Quyền Đế Sâm đưa tay ra bể cô, anh cũng không biết!
Sao anh có thể cho phép cô không quý trọng sức khỏe của mình cơ chứ?
Mặc Sơ nhìn chằm chằm người đàn ông bá đạo này, chẳng qua cô đang bị ốm, lại cộng thêm khí tràng trên người không đủ, cô trừng mắt nhìn anh cũng chẳng có tí lực sát thương nào!
Quyền Đế Sâm lại đưa tay đến lưng cô, cởi nút thắt ở bra cô ra.
Mặc Sơ lấy hai tay che đằng trước, anh liếc mắt nhìn hành động của cô, rất là có lý nói: "Ướt, thay ra!"
Mặc Sơ nghĩ, lúc nào thì cô không có một mảnh vải trước mặt anh thế này.
vietwriter.vn
Giống như bây giờ, anh muốn bóc ra một tầng che chắn cuối cùng của cô, anh cứ làm như thế này và không hề hỏi ý kiến của cô.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, tính cách cả quân nhân, cộng thêm trước giờ anh luôn ra lệnh nói một là một, anh cảm thấy làm như thế này là đúng, cô chỉ có thể nghe lời anh.
Anh lau mồ hôi trên lưng cho Mặc Sơ, sau đó là đằng trước.
Anh chưa chăm sóc người ốm bao giờ, cô là người đầu tiên!
Tuy có chút vụng về, quan trọng là người phụ nữ này còn không cảm kích!
"Bỏ tay ra!" Quyền Đế Sầm nhìn hai tay đang che trước ngực của cô.
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, nhưng mà ngược lại, đối với anh thì ánh mắt của cô như đang làm nũng vậy.
Cô không để ý đến anh, cô không bỏ ra tay, cô bảo vệ một chút lãnh thổ của
vietwriter.vn
mình.
Quyền Để Sâm cũng không so đo với cô, anh đưa một tay ra rồi kéo chăn ra, sau đó nhanh như chớp xé quần ngủ của cô ra!
Cuối cùng Mặc Sơ đã biết, cái gì gọi là mưu lược và chiến thuật rồi!
Cô tưởng cô phòng thủ chặt lãnh thổ, nào ngờ cô đã mất đi càng nhiều lãnh thổ.
Lần này, cô muốn bảo vệ phía dưới, thì không thể bảo vệ phía trên nữa!
Quyền Đế Sâm chuyên dùng binh pháp, đối với chuyện mang binh đánh giặc, anh vốn có dũng có mưu, giờ phút này, anh đối phó với người phụ nữ nhỏ không nghe lời nhà anh, vẫn là làm cô mất đi từng tấc một.
Mặc Sơ lập tức giơ chân ra đá anh!
Người đàn ông này đưa một tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay còn lại thì cầm khăn lông, tỉ mỉ lau mồ hôi của cô, tất nhiên, một chỗ anh cũng không tha!
Mặc Sơ xấu hổ đến nỗi sắp khóc rồi: "Quyền Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng nói vô cùng yêu kiều của cô, cô nghiêng mặt sang một bên, cắn chặt môi, còn nữa người cô còn giãy dụa không ngừng nữa.
Anh trầm giọng nói: "Chỉ là lau mồ hôi thôi!"
Anh sẽ không làm gì cô, huống hồ, bọn họ là vợ chồng!
Khăn lông mềm mại, khi ở trên tay anh, anh lau qua từng tấc da thịt cô một lượt, cô không né được, đành phải mặc anh làm những chuyện này.
Sau khi anh thay quần áo sạch cho cô xong, anh nói: "Em ăn ít cháo trước đi, rồi uống thuốc!"
Quyền Đế Sâm đã thay một cái chăn khác, anh đắp lên người cho cô, sau đó đi xuống tầng.
Dương Tử đã dọn dẹp xong phòng khách và các phòng khác rồi, anh ta nói: "Tổng giám đốc Quyền, cháo được rồi!"
Sau khi Quyền Đế Sâm bê một bát cháo lên tầng, Lục Vũ Trạch ngửi thấy mùi thơm, anh ta đi xuống nói với Dương Tử: "Tôi cũng muốn ăn!"
Dương Tử lườm anh ta một cái: "Lúc tôi dọn dẹp, không thấy anh xuống giúp, tôi nấu xong cháo rồi thì anh lại xuống! Lục Vũ Trạch, đồ đáng ghét!".
Lục Vũ Trạch cũng không quan tâm Dương Tử mắng anh ta, dù sao thì trước giờ anh ta không biết dọn dẹp phòng ốc, Dương Tử đi ra từ cảnh vệ quân đội, dọn dẹp phòng ốc anh ta làm là giỏi nhất.
Dương Tử cũng chỉ nói miệng thôi, dù sao thì mọi người cũng đã làm việc chung nhiều năm.
Lục Vũ Trạch đi bê cháo tới ăn: "Dương Tử, bạn gái anh có tin tức rồi chứ?"
"Chưa!" Dương Tử lắc đầu.
"Có cần tôi giúp không?" Đột nhiên Lục Vũ Trạch trở nên tốt bụng.
Dương Tử liếc anh ta với ánh mắt xem thường: "Bản thân anh còn chưa lo xong kìa! Chẳng có tí sức thuyết phục nào!"
Bác sĩ thiên tài Lục Vũ Trạch cứ thế bị người ta xem thường rồi!
Tầng hai, trong phòng ngủ.
Quyền Đế Sâm bế cháo lên, anh gọi Mặc Sơ một tiếng, Mặc Sơ không đáp lại anh.
Anh trực tiếp ôm cô dậy, cô giống như đứa trẻ bị anh ôm trong lòng, lúc này Mặc Sơ mới nói: "Em không muốn ăn!"
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Phải ăn!"
Trong suy nghĩ của anh, bị cảm mạo, ăn cơm uống thuốc hạ sốt vào, bệnh sẽ khỏi.
Nếu cô không ăn cơm không uống thuốc, thì sao khỏi được?
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, cô đã ốm rồi, anh còn bá đạo như này!
Mặc Sợ biết, anh đã ra mệnh lệnh thì cô phải chấp hành.
Cô đành phải nói: "Anh bỏ xuống, em tự ăn!"
Anh thả cô ra, cô ngồi cạnh bàn trà, cháo trắng với lại một ít rau cải muối, làm cho người đang không có khẩu vị ăn như cô cũng cảm thấy bụng đói cồn cào rồi.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, anh mới nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, cách nửa tiếng nữa anh lại gọi em dậy uống thuốc."
Anh nói xong liền cầm bát đi ra ngoài.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi xuống tầng, Lục Vũ Trạch và Dương Tử đang nói chuyện ở phòng khách, hai người thấy anh xuống, Dương Tử nhận bát cháo trên tay anh, rồi đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Lục Vũ Trạch lập tức hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân đã hạ sốt chưa?"
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh ra hiệu bảo Lục Vũ Trạch ngồi xuống. Lúc này, Dương Tử cũng đã dọn dẹp xong phòng bếp, anh ta cũng ngồi xuống đây.
Nếu không phải tối qua Mặc Sơ dầm mưa ở nghĩa trang, thì sao hôm nay lại sốt!
Mấu chốt là bản thân đã sốt rồi, cô còn không biết!
Nếu không phải Quyền Đế Sâm đưa tay ra bể cô, anh cũng không biết!
Sao anh có thể cho phép cô không quý trọng sức khỏe của mình cơ chứ?
Mặc Sơ nhìn chằm chằm người đàn ông bá đạo này, chẳng qua cô đang bị ốm, lại cộng thêm khí tràng trên người không đủ, cô trừng mắt nhìn anh cũng chẳng có tí lực sát thương nào!
Quyền Đế Sâm lại đưa tay đến lưng cô, cởi nút thắt ở bra cô ra.
Mặc Sơ lấy hai tay che đằng trước, anh liếc mắt nhìn hành động của cô, rất là có lý nói: "Ướt, thay ra!"
Mặc Sơ nghĩ, lúc nào thì cô không có một mảnh vải trước mặt anh thế này.
vietwriter.vn
Giống như bây giờ, anh muốn bóc ra một tầng che chắn cuối cùng của cô, anh cứ làm như thế này và không hề hỏi ý kiến của cô.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, tính cách cả quân nhân, cộng thêm trước giờ anh luôn ra lệnh nói một là một, anh cảm thấy làm như thế này là đúng, cô chỉ có thể nghe lời anh.
Anh lau mồ hôi trên lưng cho Mặc Sơ, sau đó là đằng trước.
Anh chưa chăm sóc người ốm bao giờ, cô là người đầu tiên!
Tuy có chút vụng về, quan trọng là người phụ nữ này còn không cảm kích!
"Bỏ tay ra!" Quyền Đế Sầm nhìn hai tay đang che trước ngực của cô.
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, nhưng mà ngược lại, đối với anh thì ánh mắt của cô như đang làm nũng vậy.
Cô không để ý đến anh, cô không bỏ ra tay, cô bảo vệ một chút lãnh thổ của
vietwriter.vn
mình.
Quyền Để Sâm cũng không so đo với cô, anh đưa một tay ra rồi kéo chăn ra, sau đó nhanh như chớp xé quần ngủ của cô ra!
Cuối cùng Mặc Sơ đã biết, cái gì gọi là mưu lược và chiến thuật rồi!
Cô tưởng cô phòng thủ chặt lãnh thổ, nào ngờ cô đã mất đi càng nhiều lãnh thổ.
Lần này, cô muốn bảo vệ phía dưới, thì không thể bảo vệ phía trên nữa!
Quyền Đế Sâm chuyên dùng binh pháp, đối với chuyện mang binh đánh giặc, anh vốn có dũng có mưu, giờ phút này, anh đối phó với người phụ nữ nhỏ không nghe lời nhà anh, vẫn là làm cô mất đi từng tấc một.
Mặc Sơ lập tức giơ chân ra đá anh!
Người đàn ông này đưa một tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay còn lại thì cầm khăn lông, tỉ mỉ lau mồ hôi của cô, tất nhiên, một chỗ anh cũng không tha!
Mặc Sơ xấu hổ đến nỗi sắp khóc rồi: "Quyền Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng nói vô cùng yêu kiều của cô, cô nghiêng mặt sang một bên, cắn chặt môi, còn nữa người cô còn giãy dụa không ngừng nữa.
Anh trầm giọng nói: "Chỉ là lau mồ hôi thôi!"
Anh sẽ không làm gì cô, huống hồ, bọn họ là vợ chồng!
Khăn lông mềm mại, khi ở trên tay anh, anh lau qua từng tấc da thịt cô một lượt, cô không né được, đành phải mặc anh làm những chuyện này.
Sau khi anh thay quần áo sạch cho cô xong, anh nói: "Em ăn ít cháo trước đi, rồi uống thuốc!"
Quyền Đế Sâm đã thay một cái chăn khác, anh đắp lên người cho cô, sau đó đi xuống tầng.
Dương Tử đã dọn dẹp xong phòng khách và các phòng khác rồi, anh ta nói: "Tổng giám đốc Quyền, cháo được rồi!"
Sau khi Quyền Đế Sâm bê một bát cháo lên tầng, Lục Vũ Trạch ngửi thấy mùi thơm, anh ta đi xuống nói với Dương Tử: "Tôi cũng muốn ăn!"
Dương Tử lườm anh ta một cái: "Lúc tôi dọn dẹp, không thấy anh xuống giúp, tôi nấu xong cháo rồi thì anh lại xuống! Lục Vũ Trạch, đồ đáng ghét!".
Lục Vũ Trạch cũng không quan tâm Dương Tử mắng anh ta, dù sao thì trước giờ anh ta không biết dọn dẹp phòng ốc, Dương Tử đi ra từ cảnh vệ quân đội, dọn dẹp phòng ốc anh ta làm là giỏi nhất.
Dương Tử cũng chỉ nói miệng thôi, dù sao thì mọi người cũng đã làm việc chung nhiều năm.
Lục Vũ Trạch đi bê cháo tới ăn: "Dương Tử, bạn gái anh có tin tức rồi chứ?"
"Chưa!" Dương Tử lắc đầu.
"Có cần tôi giúp không?" Đột nhiên Lục Vũ Trạch trở nên tốt bụng.
Dương Tử liếc anh ta với ánh mắt xem thường: "Bản thân anh còn chưa lo xong kìa! Chẳng có tí sức thuyết phục nào!"
Bác sĩ thiên tài Lục Vũ Trạch cứ thế bị người ta xem thường rồi!
Tầng hai, trong phòng ngủ.
Quyền Đế Sâm bế cháo lên, anh gọi Mặc Sơ một tiếng, Mặc Sơ không đáp lại anh.
Anh trực tiếp ôm cô dậy, cô giống như đứa trẻ bị anh ôm trong lòng, lúc này Mặc Sơ mới nói: "Em không muốn ăn!"
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Phải ăn!"
Trong suy nghĩ của anh, bị cảm mạo, ăn cơm uống thuốc hạ sốt vào, bệnh sẽ khỏi.
Nếu cô không ăn cơm không uống thuốc, thì sao khỏi được?
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, cô đã ốm rồi, anh còn bá đạo như này!
Mặc Sợ biết, anh đã ra mệnh lệnh thì cô phải chấp hành.
Cô đành phải nói: "Anh bỏ xuống, em tự ăn!"
Anh thả cô ra, cô ngồi cạnh bàn trà, cháo trắng với lại một ít rau cải muối, làm cho người đang không có khẩu vị ăn như cô cũng cảm thấy bụng đói cồn cào rồi.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, anh mới nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, cách nửa tiếng nữa anh lại gọi em dậy uống thuốc."
Anh nói xong liền cầm bát đi ra ngoài.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi xuống tầng, Lục Vũ Trạch và Dương Tử đang nói chuyện ở phòng khách, hai người thấy anh xuống, Dương Tử nhận bát cháo trên tay anh, rồi đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Lục Vũ Trạch lập tức hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân đã hạ sốt chưa?"
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh ra hiệu bảo Lục Vũ Trạch ngồi xuống. Lúc này, Dương Tử cũng đã dọn dẹp xong phòng bếp, anh ta cũng ngồi xuống đây.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Nếu không phải tối qua Mặc Sơ dầm mưa ở nghĩa trang, thì sao hôm nay lại sốt!
Mấu chốt là bản thân đã sốt rồi, cô còn không biết!
Nếu không phải Quyền Đế Sâm đưa tay ra bể cô, anh cũng không biết!
Sao anh có thể cho phép cô không quý trọng sức khỏe của mình cơ chứ?
Mặc Sơ nhìn chằm chằm người đàn ông bá đạo này, chẳng qua cô đang bị ốm, lại cộng thêm khí tràng trên người không đủ, cô trừng mắt nhìn anh cũng chẳng có tí lực sát thương nào!
Quyền Đế Sâm lại đưa tay đến lưng cô, cởi nút thắt ở bra cô ra.
Mặc Sơ lấy hai tay che đằng trước, anh liếc mắt nhìn hành động của cô, rất là có lý nói: "Ướt, thay ra!"
Mặc Sơ nghĩ, lúc nào thì cô không có một mảnh vải trước mặt anh thế này.
vietwriter.vn
Giống như bây giờ, anh muốn bóc ra một tầng che chắn cuối cùng của cô, anh cứ làm như thế này và không hề hỏi ý kiến của cô.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, tính cách cả quân nhân, cộng thêm trước giờ anh luôn ra lệnh nói một là một, anh cảm thấy làm như thế này là đúng, cô chỉ có thể nghe lời anh.
Anh lau mồ hôi trên lưng cho Mặc Sơ, sau đó là đằng trước.
Anh chưa chăm sóc người ốm bao giờ, cô là người đầu tiên!
Tuy có chút vụng về, quan trọng là người phụ nữ này còn không cảm kích!
"Bỏ tay ra!" Quyền Đế Sầm nhìn hai tay đang che trước ngực của cô.
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, nhưng mà ngược lại, đối với anh thì ánh mắt của cô như đang làm nũng vậy.
Cô không để ý đến anh, cô không bỏ ra tay, cô bảo vệ một chút lãnh thổ của
vietwriter.vn
mình.
Quyền Để Sâm cũng không so đo với cô, anh đưa một tay ra rồi kéo chăn ra, sau đó nhanh như chớp xé quần ngủ của cô ra!
Cuối cùng Mặc Sơ đã biết, cái gì gọi là mưu lược và chiến thuật rồi!
Cô tưởng cô phòng thủ chặt lãnh thổ, nào ngờ cô đã mất đi càng nhiều lãnh thổ.
Lần này, cô muốn bảo vệ phía dưới, thì không thể bảo vệ phía trên nữa!
Quyền Đế Sâm chuyên dùng binh pháp, đối với chuyện mang binh đánh giặc, anh vốn có dũng có mưu, giờ phút này, anh đối phó với người phụ nữ nhỏ không nghe lời nhà anh, vẫn là làm cô mất đi từng tấc một.
Mặc Sơ lập tức giơ chân ra đá anh!
Người đàn ông này đưa một tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay còn lại thì cầm khăn lông, tỉ mỉ lau mồ hôi của cô, tất nhiên, một chỗ anh cũng không tha!
Mặc Sơ xấu hổ đến nỗi sắp khóc rồi: "Quyền Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng nói vô cùng yêu kiều của cô, cô nghiêng mặt sang một bên, cắn chặt môi, còn nữa người cô còn giãy dụa không ngừng nữa.
Anh trầm giọng nói: "Chỉ là lau mồ hôi thôi!"
Anh sẽ không làm gì cô, huống hồ, bọn họ là vợ chồng!
Khăn lông mềm mại, khi ở trên tay anh, anh lau qua từng tấc da thịt cô một lượt, cô không né được, đành phải mặc anh làm những chuyện này.
Sau khi anh thay quần áo sạch cho cô xong, anh nói: "Em ăn ít cháo trước đi, rồi uống thuốc!"
Quyền Đế Sâm đã thay một cái chăn khác, anh đắp lên người cho cô, sau đó đi xuống tầng.
Dương Tử đã dọn dẹp xong phòng khách và các phòng khác rồi, anh ta nói: "Tổng giám đốc Quyền, cháo được rồi!"
Sau khi Quyền Đế Sâm bê một bát cháo lên tầng, Lục Vũ Trạch ngửi thấy mùi thơm, anh ta đi xuống nói với Dương Tử: "Tôi cũng muốn ăn!"
Dương Tử lườm anh ta một cái: "Lúc tôi dọn dẹp, không thấy anh xuống giúp, tôi nấu xong cháo rồi thì anh lại xuống! Lục Vũ Trạch, đồ đáng ghét!".
Lục Vũ Trạch cũng không quan tâm Dương Tử mắng anh ta, dù sao thì trước giờ anh ta không biết dọn dẹp phòng ốc, Dương Tử đi ra từ cảnh vệ quân đội, dọn dẹp phòng ốc anh ta làm là giỏi nhất.
Dương Tử cũng chỉ nói miệng thôi, dù sao thì mọi người cũng đã làm việc chung nhiều năm.
Lục Vũ Trạch đi bê cháo tới ăn: "Dương Tử, bạn gái anh có tin tức rồi chứ?"
"Chưa!" Dương Tử lắc đầu.
"Có cần tôi giúp không?" Đột nhiên Lục Vũ Trạch trở nên tốt bụng.
Dương Tử liếc anh ta với ánh mắt xem thường: "Bản thân anh còn chưa lo xong kìa! Chẳng có tí sức thuyết phục nào!"
Bác sĩ thiên tài Lục Vũ Trạch cứ thế bị người ta xem thường rồi!
Tầng hai, trong phòng ngủ.
Quyền Đế Sâm bế cháo lên, anh gọi Mặc Sơ một tiếng, Mặc Sơ không đáp lại anh.
Anh trực tiếp ôm cô dậy, cô giống như đứa trẻ bị anh ôm trong lòng, lúc này Mặc Sơ mới nói: "Em không muốn ăn!"
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Phải ăn!"
Trong suy nghĩ của anh, bị cảm mạo, ăn cơm uống thuốc hạ sốt vào, bệnh sẽ khỏi.
Nếu cô không ăn cơm không uống thuốc, thì sao khỏi được?
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, cô đã ốm rồi, anh còn bá đạo như này!
Mặc Sợ biết, anh đã ra mệnh lệnh thì cô phải chấp hành.
Cô đành phải nói: "Anh bỏ xuống, em tự ăn!"
Anh thả cô ra, cô ngồi cạnh bàn trà, cháo trắng với lại một ít rau cải muối, làm cho người đang không có khẩu vị ăn như cô cũng cảm thấy bụng đói cồn cào rồi.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, anh mới nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, cách nửa tiếng nữa anh lại gọi em dậy uống thuốc."
Anh nói xong liền cầm bát đi ra ngoài.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi xuống tầng, Lục Vũ Trạch và Dương Tử đang nói chuyện ở phòng khách, hai người thấy anh xuống, Dương Tử nhận bát cháo trên tay anh, rồi đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Lục Vũ Trạch lập tức hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân đã hạ sốt chưa?"
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh ra hiệu bảo Lục Vũ Trạch ngồi xuống. Lúc này, Dương Tử cũng đã dọn dẹp xong phòng bếp, anh ta cũng ngồi xuống đây.
Nếu không phải tối qua Mặc Sơ dầm mưa ở nghĩa trang, thì sao hôm nay lại sốt!
Mấu chốt là bản thân đã sốt rồi, cô còn không biết!
Nếu không phải Quyền Đế Sâm đưa tay ra bể cô, anh cũng không biết!
Sao anh có thể cho phép cô không quý trọng sức khỏe của mình cơ chứ?
Mặc Sơ nhìn chằm chằm người đàn ông bá đạo này, chẳng qua cô đang bị ốm, lại cộng thêm khí tràng trên người không đủ, cô trừng mắt nhìn anh cũng chẳng có tí lực sát thương nào!
Quyền Đế Sâm lại đưa tay đến lưng cô, cởi nút thắt ở bra cô ra.
Mặc Sơ lấy hai tay che đằng trước, anh liếc mắt nhìn hành động của cô, rất là có lý nói: "Ướt, thay ra!"
Mặc Sơ nghĩ, lúc nào thì cô không có một mảnh vải trước mặt anh thế này.
vietwriter.vn
Giống như bây giờ, anh muốn bóc ra một tầng che chắn cuối cùng của cô, anh cứ làm như thế này và không hề hỏi ý kiến của cô.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, tính cách cả quân nhân, cộng thêm trước giờ anh luôn ra lệnh nói một là một, anh cảm thấy làm như thế này là đúng, cô chỉ có thể nghe lời anh.
Anh lau mồ hôi trên lưng cho Mặc Sơ, sau đó là đằng trước.
Anh chưa chăm sóc người ốm bao giờ, cô là người đầu tiên!
Tuy có chút vụng về, quan trọng là người phụ nữ này còn không cảm kích!
"Bỏ tay ra!" Quyền Đế Sầm nhìn hai tay đang che trước ngực của cô.
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, nhưng mà ngược lại, đối với anh thì ánh mắt của cô như đang làm nũng vậy.
Cô không để ý đến anh, cô không bỏ ra tay, cô bảo vệ một chút lãnh thổ của
vietwriter.vn
mình.
Quyền Để Sâm cũng không so đo với cô, anh đưa một tay ra rồi kéo chăn ra, sau đó nhanh như chớp xé quần ngủ của cô ra!
Cuối cùng Mặc Sơ đã biết, cái gì gọi là mưu lược và chiến thuật rồi!
Cô tưởng cô phòng thủ chặt lãnh thổ, nào ngờ cô đã mất đi càng nhiều lãnh thổ.
Lần này, cô muốn bảo vệ phía dưới, thì không thể bảo vệ phía trên nữa!
Quyền Đế Sâm chuyên dùng binh pháp, đối với chuyện mang binh đánh giặc, anh vốn có dũng có mưu, giờ phút này, anh đối phó với người phụ nữ nhỏ không nghe lời nhà anh, vẫn là làm cô mất đi từng tấc một.
Mặc Sơ lập tức giơ chân ra đá anh!
Người đàn ông này đưa một tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay còn lại thì cầm khăn lông, tỉ mỉ lau mồ hôi của cô, tất nhiên, một chỗ anh cũng không tha!
Mặc Sơ xấu hổ đến nỗi sắp khóc rồi: "Quyền Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng nói vô cùng yêu kiều của cô, cô nghiêng mặt sang một bên, cắn chặt môi, còn nữa người cô còn giãy dụa không ngừng nữa.
Anh trầm giọng nói: "Chỉ là lau mồ hôi thôi!"
Anh sẽ không làm gì cô, huống hồ, bọn họ là vợ chồng!
Khăn lông mềm mại, khi ở trên tay anh, anh lau qua từng tấc da thịt cô một lượt, cô không né được, đành phải mặc anh làm những chuyện này.
Sau khi anh thay quần áo sạch cho cô xong, anh nói: "Em ăn ít cháo trước đi, rồi uống thuốc!"
Quyền Đế Sâm đã thay một cái chăn khác, anh đắp lên người cho cô, sau đó đi xuống tầng.
Dương Tử đã dọn dẹp xong phòng khách và các phòng khác rồi, anh ta nói: "Tổng giám đốc Quyền, cháo được rồi!"
Sau khi Quyền Đế Sâm bê một bát cháo lên tầng, Lục Vũ Trạch ngửi thấy mùi thơm, anh ta đi xuống nói với Dương Tử: "Tôi cũng muốn ăn!"
Dương Tử lườm anh ta một cái: "Lúc tôi dọn dẹp, không thấy anh xuống giúp, tôi nấu xong cháo rồi thì anh lại xuống! Lục Vũ Trạch, đồ đáng ghét!".
Lục Vũ Trạch cũng không quan tâm Dương Tử mắng anh ta, dù sao thì trước giờ anh ta không biết dọn dẹp phòng ốc, Dương Tử đi ra từ cảnh vệ quân đội, dọn dẹp phòng ốc anh ta làm là giỏi nhất.
Dương Tử cũng chỉ nói miệng thôi, dù sao thì mọi người cũng đã làm việc chung nhiều năm.
Lục Vũ Trạch đi bê cháo tới ăn: "Dương Tử, bạn gái anh có tin tức rồi chứ?"
"Chưa!" Dương Tử lắc đầu.
"Có cần tôi giúp không?" Đột nhiên Lục Vũ Trạch trở nên tốt bụng.
Dương Tử liếc anh ta với ánh mắt xem thường: "Bản thân anh còn chưa lo xong kìa! Chẳng có tí sức thuyết phục nào!"
Bác sĩ thiên tài Lục Vũ Trạch cứ thế bị người ta xem thường rồi!
Tầng hai, trong phòng ngủ.
Quyền Đế Sâm bế cháo lên, anh gọi Mặc Sơ một tiếng, Mặc Sơ không đáp lại anh.
Anh trực tiếp ôm cô dậy, cô giống như đứa trẻ bị anh ôm trong lòng, lúc này Mặc Sơ mới nói: "Em không muốn ăn!"
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Phải ăn!"
Trong suy nghĩ của anh, bị cảm mạo, ăn cơm uống thuốc hạ sốt vào, bệnh sẽ khỏi.
Nếu cô không ăn cơm không uống thuốc, thì sao khỏi được?
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, cô đã ốm rồi, anh còn bá đạo như này!
Mặc Sợ biết, anh đã ra mệnh lệnh thì cô phải chấp hành.
Cô đành phải nói: "Anh bỏ xuống, em tự ăn!"
Anh thả cô ra, cô ngồi cạnh bàn trà, cháo trắng với lại một ít rau cải muối, làm cho người đang không có khẩu vị ăn như cô cũng cảm thấy bụng đói cồn cào rồi.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, anh mới nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, cách nửa tiếng nữa anh lại gọi em dậy uống thuốc."
Anh nói xong liền cầm bát đi ra ngoài.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi xuống tầng, Lục Vũ Trạch và Dương Tử đang nói chuyện ở phòng khách, hai người thấy anh xuống, Dương Tử nhận bát cháo trên tay anh, rồi đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Lục Vũ Trạch lập tức hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân đã hạ sốt chưa?"
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh ra hiệu bảo Lục Vũ Trạch ngồi xuống. Lúc này, Dương Tử cũng đã dọn dẹp xong phòng bếp, anh ta cũng ngồi xuống đây.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Nếu không phải tối qua Mặc Sơ dầm mưa ở nghĩa trang, thì sao hôm nay lại sốt!
Mấu chốt là bản thân đã sốt rồi, cô còn không biết!
Nếu không phải Quyền Đế Sâm đưa tay ra bể cô, anh cũng không biết!
Sao anh có thể cho phép cô không quý trọng sức khỏe của mình cơ chứ?
Mặc Sơ nhìn chằm chằm người đàn ông bá đạo này, chẳng qua cô đang bị ốm, lại cộng thêm khí tràng trên người không đủ, cô trừng mắt nhìn anh cũng chẳng có tí lực sát thương nào!
Quyền Đế Sâm lại đưa tay đến lưng cô, cởi nút thắt ở bra cô ra.
Mặc Sơ lấy hai tay che đằng trước, anh liếc mắt nhìn hành động của cô, rất là có lý nói: "Ướt, thay ra!"
Mặc Sơ nghĩ, lúc nào thì cô không có một mảnh vải trước mặt anh thế này.
vietwriter.vn
Giống như bây giờ, anh muốn bóc ra một tầng che chắn cuối cùng của cô, anh cứ làm như thế này và không hề hỏi ý kiến của cô.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, tính cách cả quân nhân, cộng thêm trước giờ anh luôn ra lệnh nói một là một, anh cảm thấy làm như thế này là đúng, cô chỉ có thể nghe lời anh.
Anh lau mồ hôi trên lưng cho Mặc Sơ, sau đó là đằng trước.
Anh chưa chăm sóc người ốm bao giờ, cô là người đầu tiên!
Tuy có chút vụng về, quan trọng là người phụ nữ này còn không cảm kích!
"Bỏ tay ra!" Quyền Đế Sầm nhìn hai tay đang che trước ngực của cô.
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, nhưng mà ngược lại, đối với anh thì ánh mắt của cô như đang làm nũng vậy.
Cô không để ý đến anh, cô không bỏ ra tay, cô bảo vệ một chút lãnh thổ của
vietwriter.vn
mình.
Quyền Để Sâm cũng không so đo với cô, anh đưa một tay ra rồi kéo chăn ra, sau đó nhanh như chớp xé quần ngủ của cô ra!
Cuối cùng Mặc Sơ đã biết, cái gì gọi là mưu lược và chiến thuật rồi!
Cô tưởng cô phòng thủ chặt lãnh thổ, nào ngờ cô đã mất đi càng nhiều lãnh thổ.
Lần này, cô muốn bảo vệ phía dưới, thì không thể bảo vệ phía trên nữa!
Quyền Đế Sâm chuyên dùng binh pháp, đối với chuyện mang binh đánh giặc, anh vốn có dũng có mưu, giờ phút này, anh đối phó với người phụ nữ nhỏ không nghe lời nhà anh, vẫn là làm cô mất đi từng tấc một.
Mặc Sơ lập tức giơ chân ra đá anh!
Người đàn ông này đưa một tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay còn lại thì cầm khăn lông, tỉ mỉ lau mồ hôi của cô, tất nhiên, một chỗ anh cũng không tha!
Mặc Sơ xấu hổ đến nỗi sắp khóc rồi: "Quyền Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng nói vô cùng yêu kiều của cô, cô nghiêng mặt sang một bên, cắn chặt môi, còn nữa người cô còn giãy dụa không ngừng nữa.
Anh trầm giọng nói: "Chỉ là lau mồ hôi thôi!"
Anh sẽ không làm gì cô, huống hồ, bọn họ là vợ chồng!
Khăn lông mềm mại, khi ở trên tay anh, anh lau qua từng tấc da thịt cô một lượt, cô không né được, đành phải mặc anh làm những chuyện này.
Sau khi anh thay quần áo sạch cho cô xong, anh nói: "Em ăn ít cháo trước đi, rồi uống thuốc!"
Quyền Đế Sâm đã thay một cái chăn khác, anh đắp lên người cho cô, sau đó đi xuống tầng.
Dương Tử đã dọn dẹp xong phòng khách và các phòng khác rồi, anh ta nói: "Tổng giám đốc Quyền, cháo được rồi!"
Sau khi Quyền Đế Sâm bê một bát cháo lên tầng, Lục Vũ Trạch ngửi thấy mùi thơm, anh ta đi xuống nói với Dương Tử: "Tôi cũng muốn ăn!"
Dương Tử lườm anh ta một cái: "Lúc tôi dọn dẹp, không thấy anh xuống giúp, tôi nấu xong cháo rồi thì anh lại xuống! Lục Vũ Trạch, đồ đáng ghét!".
Lục Vũ Trạch cũng không quan tâm Dương Tử mắng anh ta, dù sao thì trước giờ anh ta không biết dọn dẹp phòng ốc, Dương Tử đi ra từ cảnh vệ quân đội, dọn dẹp phòng ốc anh ta làm là giỏi nhất.
Dương Tử cũng chỉ nói miệng thôi, dù sao thì mọi người cũng đã làm việc chung nhiều năm.
Lục Vũ Trạch đi bê cháo tới ăn: "Dương Tử, bạn gái anh có tin tức rồi chứ?"
"Chưa!" Dương Tử lắc đầu.
"Có cần tôi giúp không?" Đột nhiên Lục Vũ Trạch trở nên tốt bụng.
Dương Tử liếc anh ta với ánh mắt xem thường: "Bản thân anh còn chưa lo xong kìa! Chẳng có tí sức thuyết phục nào!"
Bác sĩ thiên tài Lục Vũ Trạch cứ thế bị người ta xem thường rồi!
Tầng hai, trong phòng ngủ.
Quyền Đế Sâm bế cháo lên, anh gọi Mặc Sơ một tiếng, Mặc Sơ không đáp lại anh.
Anh trực tiếp ôm cô dậy, cô giống như đứa trẻ bị anh ôm trong lòng, lúc này Mặc Sơ mới nói: "Em không muốn ăn!"
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Phải ăn!"
Trong suy nghĩ của anh, bị cảm mạo, ăn cơm uống thuốc hạ sốt vào, bệnh sẽ khỏi.
Nếu cô không ăn cơm không uống thuốc, thì sao khỏi được?
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, cô đã ốm rồi, anh còn bá đạo như này!
Mặc Sợ biết, anh đã ra mệnh lệnh thì cô phải chấp hành.
Cô đành phải nói: "Anh bỏ xuống, em tự ăn!"
Anh thả cô ra, cô ngồi cạnh bàn trà, cháo trắng với lại một ít rau cải muối, làm cho người đang không có khẩu vị ăn như cô cũng cảm thấy bụng đói cồn cào rồi.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, anh mới nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, cách nửa tiếng nữa anh lại gọi em dậy uống thuốc."
Anh nói xong liền cầm bát đi ra ngoài.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi xuống tầng, Lục Vũ Trạch và Dương Tử đang nói chuyện ở phòng khách, hai người thấy anh xuống, Dương Tử nhận bát cháo trên tay anh, rồi đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Lục Vũ Trạch lập tức hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân đã hạ sốt chưa?"
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh ra hiệu bảo Lục Vũ Trạch ngồi xuống. Lúc này, Dương Tử cũng đã dọn dẹp xong phòng bếp, anh ta cũng ngồi xuống đây.
Nếu không phải tối qua Mặc Sơ dầm mưa ở nghĩa trang, thì sao hôm nay lại sốt!
Mấu chốt là bản thân đã sốt rồi, cô còn không biết!
Nếu không phải Quyền Đế Sâm đưa tay ra bể cô, anh cũng không biết!
Sao anh có thể cho phép cô không quý trọng sức khỏe của mình cơ chứ?
Mặc Sơ nhìn chằm chằm người đàn ông bá đạo này, chẳng qua cô đang bị ốm, lại cộng thêm khí tràng trên người không đủ, cô trừng mắt nhìn anh cũng chẳng có tí lực sát thương nào!
Quyền Đế Sâm lại đưa tay đến lưng cô, cởi nút thắt ở bra cô ra.
Mặc Sơ lấy hai tay che đằng trước, anh liếc mắt nhìn hành động của cô, rất là có lý nói: "Ướt, thay ra!"
Mặc Sơ nghĩ, lúc nào thì cô không có một mảnh vải trước mặt anh thế này.
vietwriter.vn
Giống như bây giờ, anh muốn bóc ra một tầng che chắn cuối cùng của cô, anh cứ làm như thế này và không hề hỏi ý kiến của cô.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, tính cách cả quân nhân, cộng thêm trước giờ anh luôn ra lệnh nói một là một, anh cảm thấy làm như thế này là đúng, cô chỉ có thể nghe lời anh.
Anh lau mồ hôi trên lưng cho Mặc Sơ, sau đó là đằng trước.
Anh chưa chăm sóc người ốm bao giờ, cô là người đầu tiên!
Tuy có chút vụng về, quan trọng là người phụ nữ này còn không cảm kích!
"Bỏ tay ra!" Quyền Đế Sầm nhìn hai tay đang che trước ngực của cô.
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, nhưng mà ngược lại, đối với anh thì ánh mắt của cô như đang làm nũng vậy.
Cô không để ý đến anh, cô không bỏ ra tay, cô bảo vệ một chút lãnh thổ của
vietwriter.vn
mình.
Quyền Để Sâm cũng không so đo với cô, anh đưa một tay ra rồi kéo chăn ra, sau đó nhanh như chớp xé quần ngủ của cô ra!
Cuối cùng Mặc Sơ đã biết, cái gì gọi là mưu lược và chiến thuật rồi!
Cô tưởng cô phòng thủ chặt lãnh thổ, nào ngờ cô đã mất đi càng nhiều lãnh thổ.
Lần này, cô muốn bảo vệ phía dưới, thì không thể bảo vệ phía trên nữa!
Quyền Đế Sâm chuyên dùng binh pháp, đối với chuyện mang binh đánh giặc, anh vốn có dũng có mưu, giờ phút này, anh đối phó với người phụ nữ nhỏ không nghe lời nhà anh, vẫn là làm cô mất đi từng tấc một.
Mặc Sơ lập tức giơ chân ra đá anh!
Người đàn ông này đưa một tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay còn lại thì cầm khăn lông, tỉ mỉ lau mồ hôi của cô, tất nhiên, một chỗ anh cũng không tha!
Mặc Sơ xấu hổ đến nỗi sắp khóc rồi: "Quyền Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng nói vô cùng yêu kiều của cô, cô nghiêng mặt sang một bên, cắn chặt môi, còn nữa người cô còn giãy dụa không ngừng nữa.
Anh trầm giọng nói: "Chỉ là lau mồ hôi thôi!"
Anh sẽ không làm gì cô, huống hồ, bọn họ là vợ chồng!
Khăn lông mềm mại, khi ở trên tay anh, anh lau qua từng tấc da thịt cô một lượt, cô không né được, đành phải mặc anh làm những chuyện này.
Sau khi anh thay quần áo sạch cho cô xong, anh nói: "Em ăn ít cháo trước đi, rồi uống thuốc!"
Quyền Đế Sâm đã thay một cái chăn khác, anh đắp lên người cho cô, sau đó đi xuống tầng.
Dương Tử đã dọn dẹp xong phòng khách và các phòng khác rồi, anh ta nói: "Tổng giám đốc Quyền, cháo được rồi!"
Sau khi Quyền Đế Sâm bê một bát cháo lên tầng, Lục Vũ Trạch ngửi thấy mùi thơm, anh ta đi xuống nói với Dương Tử: "Tôi cũng muốn ăn!"
Dương Tử lườm anh ta một cái: "Lúc tôi dọn dẹp, không thấy anh xuống giúp, tôi nấu xong cháo rồi thì anh lại xuống! Lục Vũ Trạch, đồ đáng ghét!".
Lục Vũ Trạch cũng không quan tâm Dương Tử mắng anh ta, dù sao thì trước giờ anh ta không biết dọn dẹp phòng ốc, Dương Tử đi ra từ cảnh vệ quân đội, dọn dẹp phòng ốc anh ta làm là giỏi nhất.
Dương Tử cũng chỉ nói miệng thôi, dù sao thì mọi người cũng đã làm việc chung nhiều năm.
Lục Vũ Trạch đi bê cháo tới ăn: "Dương Tử, bạn gái anh có tin tức rồi chứ?"
"Chưa!" Dương Tử lắc đầu.
"Có cần tôi giúp không?" Đột nhiên Lục Vũ Trạch trở nên tốt bụng.
Dương Tử liếc anh ta với ánh mắt xem thường: "Bản thân anh còn chưa lo xong kìa! Chẳng có tí sức thuyết phục nào!"
Bác sĩ thiên tài Lục Vũ Trạch cứ thế bị người ta xem thường rồi!
Tầng hai, trong phòng ngủ.
Quyền Đế Sâm bế cháo lên, anh gọi Mặc Sơ một tiếng, Mặc Sơ không đáp lại anh.
Anh trực tiếp ôm cô dậy, cô giống như đứa trẻ bị anh ôm trong lòng, lúc này Mặc Sơ mới nói: "Em không muốn ăn!"
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Phải ăn!"
Trong suy nghĩ của anh, bị cảm mạo, ăn cơm uống thuốc hạ sốt vào, bệnh sẽ khỏi.
Nếu cô không ăn cơm không uống thuốc, thì sao khỏi được?
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, cô đã ốm rồi, anh còn bá đạo như này!
Mặc Sợ biết, anh đã ra mệnh lệnh thì cô phải chấp hành.
Cô đành phải nói: "Anh bỏ xuống, em tự ăn!"
Anh thả cô ra, cô ngồi cạnh bàn trà, cháo trắng với lại một ít rau cải muối, làm cho người đang không có khẩu vị ăn như cô cũng cảm thấy bụng đói cồn cào rồi.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, anh mới nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, cách nửa tiếng nữa anh lại gọi em dậy uống thuốc."
Anh nói xong liền cầm bát đi ra ngoài.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi xuống tầng, Lục Vũ Trạch và Dương Tử đang nói chuyện ở phòng khách, hai người thấy anh xuống, Dương Tử nhận bát cháo trên tay anh, rồi đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Lục Vũ Trạch lập tức hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân đã hạ sốt chưa?"
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh ra hiệu bảo Lục Vũ Trạch ngồi xuống. Lúc này, Dương Tử cũng đã dọn dẹp xong phòng bếp, anh ta cũng ngồi xuống đây.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Nếu không phải tối qua Mặc Sơ dầm mưa ở nghĩa trang, thì sao hôm nay lại sốt!
Mấu chốt là bản thân đã sốt rồi, cô còn không biết!
Nếu không phải Quyền Đế Sâm đưa tay ra bể cô, anh cũng không biết!
Sao anh có thể cho phép cô không quý trọng sức khỏe của mình cơ chứ?
Mặc Sơ nhìn chằm chằm người đàn ông bá đạo này, chẳng qua cô đang bị ốm, lại cộng thêm khí tràng trên người không đủ, cô trừng mắt nhìn anh cũng chẳng có tí lực sát thương nào!
Quyền Đế Sâm lại đưa tay đến lưng cô, cởi nút thắt ở bra cô ra.
Mặc Sơ lấy hai tay che đằng trước, anh liếc mắt nhìn hành động của cô, rất là có lý nói: "Ướt, thay ra!"
Mặc Sơ nghĩ, lúc nào thì cô không có một mảnh vải trước mặt anh thế này.
vietwriter.vn
Giống như bây giờ, anh muốn bóc ra một tầng che chắn cuối cùng của cô, anh cứ làm như thế này và không hề hỏi ý kiến của cô.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, tính cách cả quân nhân, cộng thêm trước giờ anh luôn ra lệnh nói một là một, anh cảm thấy làm như thế này là đúng, cô chỉ có thể nghe lời anh.
Anh lau mồ hôi trên lưng cho Mặc Sơ, sau đó là đằng trước.
Anh chưa chăm sóc người ốm bao giờ, cô là người đầu tiên!
Tuy có chút vụng về, quan trọng là người phụ nữ này còn không cảm kích!
"Bỏ tay ra!" Quyền Đế Sầm nhìn hai tay đang che trước ngực của cô.
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, nhưng mà ngược lại, đối với anh thì ánh mắt của cô như đang làm nũng vậy.
Cô không để ý đến anh, cô không bỏ ra tay, cô bảo vệ một chút lãnh thổ của
vietwriter.vn
mình.
Quyền Để Sâm cũng không so đo với cô, anh đưa một tay ra rồi kéo chăn ra, sau đó nhanh như chớp xé quần ngủ của cô ra!
Cuối cùng Mặc Sơ đã biết, cái gì gọi là mưu lược và chiến thuật rồi!
Cô tưởng cô phòng thủ chặt lãnh thổ, nào ngờ cô đã mất đi càng nhiều lãnh thổ.
Lần này, cô muốn bảo vệ phía dưới, thì không thể bảo vệ phía trên nữa!
Quyền Đế Sâm chuyên dùng binh pháp, đối với chuyện mang binh đánh giặc, anh vốn có dũng có mưu, giờ phút này, anh đối phó với người phụ nữ nhỏ không nghe lời nhà anh, vẫn là làm cô mất đi từng tấc một.
Mặc Sơ lập tức giơ chân ra đá anh!
Người đàn ông này đưa một tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay còn lại thì cầm khăn lông, tỉ mỉ lau mồ hôi của cô, tất nhiên, một chỗ anh cũng không tha!
Mặc Sơ xấu hổ đến nỗi sắp khóc rồi: "Quyền Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng nói vô cùng yêu kiều của cô, cô nghiêng mặt sang một bên, cắn chặt môi, còn nữa người cô còn giãy dụa không ngừng nữa.
Anh trầm giọng nói: "Chỉ là lau mồ hôi thôi!"
Anh sẽ không làm gì cô, huống hồ, bọn họ là vợ chồng!
Khăn lông mềm mại, khi ở trên tay anh, anh lau qua từng tấc da thịt cô một lượt, cô không né được, đành phải mặc anh làm những chuyện này.
Sau khi anh thay quần áo sạch cho cô xong, anh nói: "Em ăn ít cháo trước đi, rồi uống thuốc!"
Quyền Đế Sâm đã thay một cái chăn khác, anh đắp lên người cho cô, sau đó đi xuống tầng.
Dương Tử đã dọn dẹp xong phòng khách và các phòng khác rồi, anh ta nói: "Tổng giám đốc Quyền, cháo được rồi!"
Sau khi Quyền Đế Sâm bê một bát cháo lên tầng, Lục Vũ Trạch ngửi thấy mùi thơm, anh ta đi xuống nói với Dương Tử: "Tôi cũng muốn ăn!"
Dương Tử lườm anh ta một cái: "Lúc tôi dọn dẹp, không thấy anh xuống giúp, tôi nấu xong cháo rồi thì anh lại xuống! Lục Vũ Trạch, đồ đáng ghét!".
Lục Vũ Trạch cũng không quan tâm Dương Tử mắng anh ta, dù sao thì trước giờ anh ta không biết dọn dẹp phòng ốc, Dương Tử đi ra từ cảnh vệ quân đội, dọn dẹp phòng ốc anh ta làm là giỏi nhất.
Dương Tử cũng chỉ nói miệng thôi, dù sao thì mọi người cũng đã làm việc chung nhiều năm.
Lục Vũ Trạch đi bê cháo tới ăn: "Dương Tử, bạn gái anh có tin tức rồi chứ?"
"Chưa!" Dương Tử lắc đầu.
"Có cần tôi giúp không?" Đột nhiên Lục Vũ Trạch trở nên tốt bụng.
Dương Tử liếc anh ta với ánh mắt xem thường: "Bản thân anh còn chưa lo xong kìa! Chẳng có tí sức thuyết phục nào!"
Bác sĩ thiên tài Lục Vũ Trạch cứ thế bị người ta xem thường rồi!
Tầng hai, trong phòng ngủ.
Quyền Đế Sâm bế cháo lên, anh gọi Mặc Sơ một tiếng, Mặc Sơ không đáp lại anh.
Anh trực tiếp ôm cô dậy, cô giống như đứa trẻ bị anh ôm trong lòng, lúc này Mặc Sơ mới nói: "Em không muốn ăn!"
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Phải ăn!"
Trong suy nghĩ của anh, bị cảm mạo, ăn cơm uống thuốc hạ sốt vào, bệnh sẽ khỏi.
Nếu cô không ăn cơm không uống thuốc, thì sao khỏi được?
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, cô đã ốm rồi, anh còn bá đạo như này!
Mặc Sợ biết, anh đã ra mệnh lệnh thì cô phải chấp hành.
Cô đành phải nói: "Anh bỏ xuống, em tự ăn!"
Anh thả cô ra, cô ngồi cạnh bàn trà, cháo trắng với lại một ít rau cải muối, làm cho người đang không có khẩu vị ăn như cô cũng cảm thấy bụng đói cồn cào rồi.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, anh mới nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, cách nửa tiếng nữa anh lại gọi em dậy uống thuốc."
Anh nói xong liền cầm bát đi ra ngoài.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi xuống tầng, Lục Vũ Trạch và Dương Tử đang nói chuyện ở phòng khách, hai người thấy anh xuống, Dương Tử nhận bát cháo trên tay anh, rồi đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Lục Vũ Trạch lập tức hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân đã hạ sốt chưa?"
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh ra hiệu bảo Lục Vũ Trạch ngồi xuống. Lúc này, Dương Tử cũng đã dọn dẹp xong phòng bếp, anh ta cũng ngồi xuống đây.
Nếu không phải tối qua Mặc Sơ dầm mưa ở nghĩa trang, thì sao hôm nay lại sốt!
Mấu chốt là bản thân đã sốt rồi, cô còn không biết!
Nếu không phải Quyền Đế Sâm đưa tay ra bể cô, anh cũng không biết!
Sao anh có thể cho phép cô không quý trọng sức khỏe của mình cơ chứ?
Mặc Sơ nhìn chằm chằm người đàn ông bá đạo này, chẳng qua cô đang bị ốm, lại cộng thêm khí tràng trên người không đủ, cô trừng mắt nhìn anh cũng chẳng có tí lực sát thương nào!
Quyền Đế Sâm lại đưa tay đến lưng cô, cởi nút thắt ở bra cô ra.
Mặc Sơ lấy hai tay che đằng trước, anh liếc mắt nhìn hành động của cô, rất là có lý nói: "Ướt, thay ra!"
Mặc Sơ nghĩ, lúc nào thì cô không có một mảnh vải trước mặt anh thế này.
vietwriter.vn
Giống như bây giờ, anh muốn bóc ra một tầng che chắn cuối cùng của cô, anh cứ làm như thế này và không hề hỏi ý kiến của cô.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, tính cách cả quân nhân, cộng thêm trước giờ anh luôn ra lệnh nói một là một, anh cảm thấy làm như thế này là đúng, cô chỉ có thể nghe lời anh.
Anh lau mồ hôi trên lưng cho Mặc Sơ, sau đó là đằng trước.
Anh chưa chăm sóc người ốm bao giờ, cô là người đầu tiên!
Tuy có chút vụng về, quan trọng là người phụ nữ này còn không cảm kích!
"Bỏ tay ra!" Quyền Đế Sầm nhìn hai tay đang che trước ngực của cô.
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, nhưng mà ngược lại, đối với anh thì ánh mắt của cô như đang làm nũng vậy.
Cô không để ý đến anh, cô không bỏ ra tay, cô bảo vệ một chút lãnh thổ của
vietwriter.vn
mình.
Quyền Để Sâm cũng không so đo với cô, anh đưa một tay ra rồi kéo chăn ra, sau đó nhanh như chớp xé quần ngủ của cô ra!
Cuối cùng Mặc Sơ đã biết, cái gì gọi là mưu lược và chiến thuật rồi!
Cô tưởng cô phòng thủ chặt lãnh thổ, nào ngờ cô đã mất đi càng nhiều lãnh thổ.
Lần này, cô muốn bảo vệ phía dưới, thì không thể bảo vệ phía trên nữa!
Quyền Đế Sâm chuyên dùng binh pháp, đối với chuyện mang binh đánh giặc, anh vốn có dũng có mưu, giờ phút này, anh đối phó với người phụ nữ nhỏ không nghe lời nhà anh, vẫn là làm cô mất đi từng tấc một.
Mặc Sơ lập tức giơ chân ra đá anh!
Người đàn ông này đưa một tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay còn lại thì cầm khăn lông, tỉ mỉ lau mồ hôi của cô, tất nhiên, một chỗ anh cũng không tha!
Mặc Sơ xấu hổ đến nỗi sắp khóc rồi: "Quyền Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng nói vô cùng yêu kiều của cô, cô nghiêng mặt sang một bên, cắn chặt môi, còn nữa người cô còn giãy dụa không ngừng nữa.
Anh trầm giọng nói: "Chỉ là lau mồ hôi thôi!"
Anh sẽ không làm gì cô, huống hồ, bọn họ là vợ chồng!
Khăn lông mềm mại, khi ở trên tay anh, anh lau qua từng tấc da thịt cô một lượt, cô không né được, đành phải mặc anh làm những chuyện này.
Sau khi anh thay quần áo sạch cho cô xong, anh nói: "Em ăn ít cháo trước đi, rồi uống thuốc!"
Quyền Đế Sâm đã thay một cái chăn khác, anh đắp lên người cho cô, sau đó đi xuống tầng.
Dương Tử đã dọn dẹp xong phòng khách và các phòng khác rồi, anh ta nói: "Tổng giám đốc Quyền, cháo được rồi!"
Sau khi Quyền Đế Sâm bê một bát cháo lên tầng, Lục Vũ Trạch ngửi thấy mùi thơm, anh ta đi xuống nói với Dương Tử: "Tôi cũng muốn ăn!"
Dương Tử lườm anh ta một cái: "Lúc tôi dọn dẹp, không thấy anh xuống giúp, tôi nấu xong cháo rồi thì anh lại xuống! Lục Vũ Trạch, đồ đáng ghét!".
Lục Vũ Trạch cũng không quan tâm Dương Tử mắng anh ta, dù sao thì trước giờ anh ta không biết dọn dẹp phòng ốc, Dương Tử đi ra từ cảnh vệ quân đội, dọn dẹp phòng ốc anh ta làm là giỏi nhất.
Dương Tử cũng chỉ nói miệng thôi, dù sao thì mọi người cũng đã làm việc chung nhiều năm.
Lục Vũ Trạch đi bê cháo tới ăn: "Dương Tử, bạn gái anh có tin tức rồi chứ?"
"Chưa!" Dương Tử lắc đầu.
"Có cần tôi giúp không?" Đột nhiên Lục Vũ Trạch trở nên tốt bụng.
Dương Tử liếc anh ta với ánh mắt xem thường: "Bản thân anh còn chưa lo xong kìa! Chẳng có tí sức thuyết phục nào!"
Bác sĩ thiên tài Lục Vũ Trạch cứ thế bị người ta xem thường rồi!
Tầng hai, trong phòng ngủ.
Quyền Đế Sâm bế cháo lên, anh gọi Mặc Sơ một tiếng, Mặc Sơ không đáp lại anh.
Anh trực tiếp ôm cô dậy, cô giống như đứa trẻ bị anh ôm trong lòng, lúc này Mặc Sơ mới nói: "Em không muốn ăn!"
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Phải ăn!"
Trong suy nghĩ của anh, bị cảm mạo, ăn cơm uống thuốc hạ sốt vào, bệnh sẽ khỏi.
Nếu cô không ăn cơm không uống thuốc, thì sao khỏi được?
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, cô đã ốm rồi, anh còn bá đạo như này!
Mặc Sợ biết, anh đã ra mệnh lệnh thì cô phải chấp hành.
Cô đành phải nói: "Anh bỏ xuống, em tự ăn!"
Anh thả cô ra, cô ngồi cạnh bàn trà, cháo trắng với lại một ít rau cải muối, làm cho người đang không có khẩu vị ăn như cô cũng cảm thấy bụng đói cồn cào rồi.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, anh mới nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, cách nửa tiếng nữa anh lại gọi em dậy uống thuốc."
Anh nói xong liền cầm bát đi ra ngoài.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi xuống tầng, Lục Vũ Trạch và Dương Tử đang nói chuyện ở phòng khách, hai người thấy anh xuống, Dương Tử nhận bát cháo trên tay anh, rồi đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Lục Vũ Trạch lập tức hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân đã hạ sốt chưa?"
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh ra hiệu bảo Lục Vũ Trạch ngồi xuống. Lúc này, Dương Tử cũng đã dọn dẹp xong phòng bếp, anh ta cũng ngồi xuống đây.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Nếu không phải tối qua Mặc Sơ dầm mưa ở nghĩa trang, thì sao hôm nay lại sốt!
Mấu chốt là bản thân đã sốt rồi, cô còn không biết!
Nếu không phải Quyền Đế Sâm đưa tay ra bể cô, anh cũng không biết!
Sao anh có thể cho phép cô không quý trọng sức khỏe của mình cơ chứ?
Mặc Sơ nhìn chằm chằm người đàn ông bá đạo này, chẳng qua cô đang bị ốm, lại cộng thêm khí tràng trên người không đủ, cô trừng mắt nhìn anh cũng chẳng có tí lực sát thương nào!
Quyền Đế Sâm lại đưa tay đến lưng cô, cởi nút thắt ở bra cô ra.
Mặc Sơ lấy hai tay che đằng trước, anh liếc mắt nhìn hành động của cô, rất là có lý nói: "Ướt, thay ra!"
Mặc Sơ nghĩ, lúc nào thì cô không có một mảnh vải trước mặt anh thế này.
vietwriter.vn
Giống như bây giờ, anh muốn bóc ra một tầng che chắn cuối cùng của cô, anh cứ làm như thế này và không hề hỏi ý kiến của cô.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, tính cách cả quân nhân, cộng thêm trước giờ anh luôn ra lệnh nói một là một, anh cảm thấy làm như thế này là đúng, cô chỉ có thể nghe lời anh.
Anh lau mồ hôi trên lưng cho Mặc Sơ, sau đó là đằng trước.
Anh chưa chăm sóc người ốm bao giờ, cô là người đầu tiên!
Tuy có chút vụng về, quan trọng là người phụ nữ này còn không cảm kích!
"Bỏ tay ra!" Quyền Đế Sầm nhìn hai tay đang che trước ngực của cô.
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, nhưng mà ngược lại, đối với anh thì ánh mắt của cô như đang làm nũng vậy.
Cô không để ý đến anh, cô không bỏ ra tay, cô bảo vệ một chút lãnh thổ của
vietwriter.vn
mình.
Quyền Để Sâm cũng không so đo với cô, anh đưa một tay ra rồi kéo chăn ra, sau đó nhanh như chớp xé quần ngủ của cô ra!
Cuối cùng Mặc Sơ đã biết, cái gì gọi là mưu lược và chiến thuật rồi!
Cô tưởng cô phòng thủ chặt lãnh thổ, nào ngờ cô đã mất đi càng nhiều lãnh thổ.
Lần này, cô muốn bảo vệ phía dưới, thì không thể bảo vệ phía trên nữa!
Quyền Đế Sâm chuyên dùng binh pháp, đối với chuyện mang binh đánh giặc, anh vốn có dũng có mưu, giờ phút này, anh đối phó với người phụ nữ nhỏ không nghe lời nhà anh, vẫn là làm cô mất đi từng tấc một.
Mặc Sơ lập tức giơ chân ra đá anh!
Người đàn ông này đưa một tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay còn lại thì cầm khăn lông, tỉ mỉ lau mồ hôi của cô, tất nhiên, một chỗ anh cũng không tha!
Mặc Sơ xấu hổ đến nỗi sắp khóc rồi: "Quyền Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng nói vô cùng yêu kiều của cô, cô nghiêng mặt sang một bên, cắn chặt môi, còn nữa người cô còn giãy dụa không ngừng nữa.
Anh trầm giọng nói: "Chỉ là lau mồ hôi thôi!"
Anh sẽ không làm gì cô, huống hồ, bọn họ là vợ chồng!
Khăn lông mềm mại, khi ở trên tay anh, anh lau qua từng tấc da thịt cô một lượt, cô không né được, đành phải mặc anh làm những chuyện này.
Sau khi anh thay quần áo sạch cho cô xong, anh nói: "Em ăn ít cháo trước đi, rồi uống thuốc!"
Quyền Đế Sâm đã thay một cái chăn khác, anh đắp lên người cho cô, sau đó đi xuống tầng.
Dương Tử đã dọn dẹp xong phòng khách và các phòng khác rồi, anh ta nói: "Tổng giám đốc Quyền, cháo được rồi!"
Sau khi Quyền Đế Sâm bê một bát cháo lên tầng, Lục Vũ Trạch ngửi thấy mùi thơm, anh ta đi xuống nói với Dương Tử: "Tôi cũng muốn ăn!"
Dương Tử lườm anh ta một cái: "Lúc tôi dọn dẹp, không thấy anh xuống giúp, tôi nấu xong cháo rồi thì anh lại xuống! Lục Vũ Trạch, đồ đáng ghét!".
Lục Vũ Trạch cũng không quan tâm Dương Tử mắng anh ta, dù sao thì trước giờ anh ta không biết dọn dẹp phòng ốc, Dương Tử đi ra từ cảnh vệ quân đội, dọn dẹp phòng ốc anh ta làm là giỏi nhất.
Dương Tử cũng chỉ nói miệng thôi, dù sao thì mọi người cũng đã làm việc chung nhiều năm.
Lục Vũ Trạch đi bê cháo tới ăn: "Dương Tử, bạn gái anh có tin tức rồi chứ?"
"Chưa!" Dương Tử lắc đầu.
"Có cần tôi giúp không?" Đột nhiên Lục Vũ Trạch trở nên tốt bụng.
Dương Tử liếc anh ta với ánh mắt xem thường: "Bản thân anh còn chưa lo xong kìa! Chẳng có tí sức thuyết phục nào!"
Bác sĩ thiên tài Lục Vũ Trạch cứ thế bị người ta xem thường rồi!
Tầng hai, trong phòng ngủ.
Quyền Đế Sâm bế cháo lên, anh gọi Mặc Sơ một tiếng, Mặc Sơ không đáp lại anh.
Anh trực tiếp ôm cô dậy, cô giống như đứa trẻ bị anh ôm trong lòng, lúc này Mặc Sơ mới nói: "Em không muốn ăn!"
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Phải ăn!"
Trong suy nghĩ của anh, bị cảm mạo, ăn cơm uống thuốc hạ sốt vào, bệnh sẽ khỏi.
Nếu cô không ăn cơm không uống thuốc, thì sao khỏi được?
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, cô đã ốm rồi, anh còn bá đạo như này!
Mặc Sợ biết, anh đã ra mệnh lệnh thì cô phải chấp hành.
Cô đành phải nói: "Anh bỏ xuống, em tự ăn!"
Anh thả cô ra, cô ngồi cạnh bàn trà, cháo trắng với lại một ít rau cải muối, làm cho người đang không có khẩu vị ăn như cô cũng cảm thấy bụng đói cồn cào rồi.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, anh mới nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, cách nửa tiếng nữa anh lại gọi em dậy uống thuốc."
Anh nói xong liền cầm bát đi ra ngoài.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi xuống tầng, Lục Vũ Trạch và Dương Tử đang nói chuyện ở phòng khách, hai người thấy anh xuống, Dương Tử nhận bát cháo trên tay anh, rồi đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Lục Vũ Trạch lập tức hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân đã hạ sốt chưa?"
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh ra hiệu bảo Lục Vũ Trạch ngồi xuống. Lúc này, Dương Tử cũng đã dọn dẹp xong phòng bếp, anh ta cũng ngồi xuống đây.
Nếu không phải tối qua Mặc Sơ dầm mưa ở nghĩa trang, thì sao hôm nay lại sốt!
Mấu chốt là bản thân đã sốt rồi, cô còn không biết!
Nếu không phải Quyền Đế Sâm đưa tay ra bể cô, anh cũng không biết!
Sao anh có thể cho phép cô không quý trọng sức khỏe của mình cơ chứ?
Mặc Sơ nhìn chằm chằm người đàn ông bá đạo này, chẳng qua cô đang bị ốm, lại cộng thêm khí tràng trên người không đủ, cô trừng mắt nhìn anh cũng chẳng có tí lực sát thương nào!
Quyền Đế Sâm lại đưa tay đến lưng cô, cởi nút thắt ở bra cô ra.
Mặc Sơ lấy hai tay che đằng trước, anh liếc mắt nhìn hành động của cô, rất là có lý nói: "Ướt, thay ra!"
Mặc Sơ nghĩ, lúc nào thì cô không có một mảnh vải trước mặt anh thế này.
vietwriter.vn
Giống như bây giờ, anh muốn bóc ra một tầng che chắn cuối cùng của cô, anh cứ làm như thế này và không hề hỏi ý kiến của cô.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, tính cách cả quân nhân, cộng thêm trước giờ anh luôn ra lệnh nói một là một, anh cảm thấy làm như thế này là đúng, cô chỉ có thể nghe lời anh.
Anh lau mồ hôi trên lưng cho Mặc Sơ, sau đó là đằng trước.
Anh chưa chăm sóc người ốm bao giờ, cô là người đầu tiên!
Tuy có chút vụng về, quan trọng là người phụ nữ này còn không cảm kích!
"Bỏ tay ra!" Quyền Đế Sầm nhìn hai tay đang che trước ngực của cô.
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, nhưng mà ngược lại, đối với anh thì ánh mắt của cô như đang làm nũng vậy.
Cô không để ý đến anh, cô không bỏ ra tay, cô bảo vệ một chút lãnh thổ của
vietwriter.vn
mình.
Quyền Để Sâm cũng không so đo với cô, anh đưa một tay ra rồi kéo chăn ra, sau đó nhanh như chớp xé quần ngủ của cô ra!
Cuối cùng Mặc Sơ đã biết, cái gì gọi là mưu lược và chiến thuật rồi!
Cô tưởng cô phòng thủ chặt lãnh thổ, nào ngờ cô đã mất đi càng nhiều lãnh thổ.
Lần này, cô muốn bảo vệ phía dưới, thì không thể bảo vệ phía trên nữa!
Quyền Đế Sâm chuyên dùng binh pháp, đối với chuyện mang binh đánh giặc, anh vốn có dũng có mưu, giờ phút này, anh đối phó với người phụ nữ nhỏ không nghe lời nhà anh, vẫn là làm cô mất đi từng tấc một.
Mặc Sơ lập tức giơ chân ra đá anh!
Người đàn ông này đưa một tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay còn lại thì cầm khăn lông, tỉ mỉ lau mồ hôi của cô, tất nhiên, một chỗ anh cũng không tha!
Mặc Sơ xấu hổ đến nỗi sắp khóc rồi: "Quyền Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng nói vô cùng yêu kiều của cô, cô nghiêng mặt sang một bên, cắn chặt môi, còn nữa người cô còn giãy dụa không ngừng nữa.
Anh trầm giọng nói: "Chỉ là lau mồ hôi thôi!"
Anh sẽ không làm gì cô, huống hồ, bọn họ là vợ chồng!
Khăn lông mềm mại, khi ở trên tay anh, anh lau qua từng tấc da thịt cô một lượt, cô không né được, đành phải mặc anh làm những chuyện này.
Sau khi anh thay quần áo sạch cho cô xong, anh nói: "Em ăn ít cháo trước đi, rồi uống thuốc!"
Quyền Đế Sâm đã thay một cái chăn khác, anh đắp lên người cho cô, sau đó đi xuống tầng.
Dương Tử đã dọn dẹp xong phòng khách và các phòng khác rồi, anh ta nói: "Tổng giám đốc Quyền, cháo được rồi!"
Sau khi Quyền Đế Sâm bê một bát cháo lên tầng, Lục Vũ Trạch ngửi thấy mùi thơm, anh ta đi xuống nói với Dương Tử: "Tôi cũng muốn ăn!"
Dương Tử lườm anh ta một cái: "Lúc tôi dọn dẹp, không thấy anh xuống giúp, tôi nấu xong cháo rồi thì anh lại xuống! Lục Vũ Trạch, đồ đáng ghét!".
Lục Vũ Trạch cũng không quan tâm Dương Tử mắng anh ta, dù sao thì trước giờ anh ta không biết dọn dẹp phòng ốc, Dương Tử đi ra từ cảnh vệ quân đội, dọn dẹp phòng ốc anh ta làm là giỏi nhất.
Dương Tử cũng chỉ nói miệng thôi, dù sao thì mọi người cũng đã làm việc chung nhiều năm.
Lục Vũ Trạch đi bê cháo tới ăn: "Dương Tử, bạn gái anh có tin tức rồi chứ?"
"Chưa!" Dương Tử lắc đầu.
"Có cần tôi giúp không?" Đột nhiên Lục Vũ Trạch trở nên tốt bụng.
Dương Tử liếc anh ta với ánh mắt xem thường: "Bản thân anh còn chưa lo xong kìa! Chẳng có tí sức thuyết phục nào!"
Bác sĩ thiên tài Lục Vũ Trạch cứ thế bị người ta xem thường rồi!
Tầng hai, trong phòng ngủ.
Quyền Đế Sâm bế cháo lên, anh gọi Mặc Sơ một tiếng, Mặc Sơ không đáp lại anh.
Anh trực tiếp ôm cô dậy, cô giống như đứa trẻ bị anh ôm trong lòng, lúc này Mặc Sơ mới nói: "Em không muốn ăn!"
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Phải ăn!"
Trong suy nghĩ của anh, bị cảm mạo, ăn cơm uống thuốc hạ sốt vào, bệnh sẽ khỏi.
Nếu cô không ăn cơm không uống thuốc, thì sao khỏi được?
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, cô đã ốm rồi, anh còn bá đạo như này!
Mặc Sợ biết, anh đã ra mệnh lệnh thì cô phải chấp hành.
Cô đành phải nói: "Anh bỏ xuống, em tự ăn!"
Anh thả cô ra, cô ngồi cạnh bàn trà, cháo trắng với lại một ít rau cải muối, làm cho người đang không có khẩu vị ăn như cô cũng cảm thấy bụng đói cồn cào rồi.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, anh mới nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, cách nửa tiếng nữa anh lại gọi em dậy uống thuốc."
Anh nói xong liền cầm bát đi ra ngoài.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi xuống tầng, Lục Vũ Trạch và Dương Tử đang nói chuyện ở phòng khách, hai người thấy anh xuống, Dương Tử nhận bát cháo trên tay anh, rồi đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Lục Vũ Trạch lập tức hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân đã hạ sốt chưa?"
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh ra hiệu bảo Lục Vũ Trạch ngồi xuống. Lúc này, Dương Tử cũng đã dọn dẹp xong phòng bếp, anh ta cũng ngồi xuống đây.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Nếu không phải tối qua Mặc Sơ dầm mưa ở nghĩa trang, thì sao hôm nay lại sốt!
Mấu chốt là bản thân đã sốt rồi, cô còn không biết!
Nếu không phải Quyền Đế Sâm đưa tay ra bể cô, anh cũng không biết!
Sao anh có thể cho phép cô không quý trọng sức khỏe của mình cơ chứ?
Mặc Sơ nhìn chằm chằm người đàn ông bá đạo này, chẳng qua cô đang bị ốm, lại cộng thêm khí tràng trên người không đủ, cô trừng mắt nhìn anh cũng chẳng có tí lực sát thương nào!
Quyền Đế Sâm lại đưa tay đến lưng cô, cởi nút thắt ở bra cô ra.
Mặc Sơ lấy hai tay che đằng trước, anh liếc mắt nhìn hành động của cô, rất là có lý nói: "Ướt, thay ra!"
Mặc Sơ nghĩ, lúc nào thì cô không có một mảnh vải trước mặt anh thế này.
vietwriter.vn
Giống như bây giờ, anh muốn bóc ra một tầng che chắn cuối cùng của cô, anh cứ làm như thế này và không hề hỏi ý kiến của cô.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, tính cách cả quân nhân, cộng thêm trước giờ anh luôn ra lệnh nói một là một, anh cảm thấy làm như thế này là đúng, cô chỉ có thể nghe lời anh.
Anh lau mồ hôi trên lưng cho Mặc Sơ, sau đó là đằng trước.
Anh chưa chăm sóc người ốm bao giờ, cô là người đầu tiên!
Tuy có chút vụng về, quan trọng là người phụ nữ này còn không cảm kích!
"Bỏ tay ra!" Quyền Đế Sầm nhìn hai tay đang che trước ngực của cô.
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, nhưng mà ngược lại, đối với anh thì ánh mắt của cô như đang làm nũng vậy.
Cô không để ý đến anh, cô không bỏ ra tay, cô bảo vệ một chút lãnh thổ của
vietwriter.vn
mình.
Quyền Để Sâm cũng không so đo với cô, anh đưa một tay ra rồi kéo chăn ra, sau đó nhanh như chớp xé quần ngủ của cô ra!
Cuối cùng Mặc Sơ đã biết, cái gì gọi là mưu lược và chiến thuật rồi!
Cô tưởng cô phòng thủ chặt lãnh thổ, nào ngờ cô đã mất đi càng nhiều lãnh thổ.
Lần này, cô muốn bảo vệ phía dưới, thì không thể bảo vệ phía trên nữa!
Quyền Đế Sâm chuyên dùng binh pháp, đối với chuyện mang binh đánh giặc, anh vốn có dũng có mưu, giờ phút này, anh đối phó với người phụ nữ nhỏ không nghe lời nhà anh, vẫn là làm cô mất đi từng tấc một.
Mặc Sơ lập tức giơ chân ra đá anh!
Người đàn ông này đưa một tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay còn lại thì cầm khăn lông, tỉ mỉ lau mồ hôi của cô, tất nhiên, một chỗ anh cũng không tha!
Mặc Sơ xấu hổ đến nỗi sắp khóc rồi: "Quyền Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng nói vô cùng yêu kiều của cô, cô nghiêng mặt sang một bên, cắn chặt môi, còn nữa người cô còn giãy dụa không ngừng nữa.
Anh trầm giọng nói: "Chỉ là lau mồ hôi thôi!"
Anh sẽ không làm gì cô, huống hồ, bọn họ là vợ chồng!
Khăn lông mềm mại, khi ở trên tay anh, anh lau qua từng tấc da thịt cô một lượt, cô không né được, đành phải mặc anh làm những chuyện này.
Sau khi anh thay quần áo sạch cho cô xong, anh nói: "Em ăn ít cháo trước đi, rồi uống thuốc!"
Quyền Đế Sâm đã thay một cái chăn khác, anh đắp lên người cho cô, sau đó đi xuống tầng.
Dương Tử đã dọn dẹp xong phòng khách và các phòng khác rồi, anh ta nói: "Tổng giám đốc Quyền, cháo được rồi!"
Sau khi Quyền Đế Sâm bê một bát cháo lên tầng, Lục Vũ Trạch ngửi thấy mùi thơm, anh ta đi xuống nói với Dương Tử: "Tôi cũng muốn ăn!"
Dương Tử lườm anh ta một cái: "Lúc tôi dọn dẹp, không thấy anh xuống giúp, tôi nấu xong cháo rồi thì anh lại xuống! Lục Vũ Trạch, đồ đáng ghét!".
Lục Vũ Trạch cũng không quan tâm Dương Tử mắng anh ta, dù sao thì trước giờ anh ta không biết dọn dẹp phòng ốc, Dương Tử đi ra từ cảnh vệ quân đội, dọn dẹp phòng ốc anh ta làm là giỏi nhất.
Dương Tử cũng chỉ nói miệng thôi, dù sao thì mọi người cũng đã làm việc chung nhiều năm.
Lục Vũ Trạch đi bê cháo tới ăn: "Dương Tử, bạn gái anh có tin tức rồi chứ?"
"Chưa!" Dương Tử lắc đầu.
"Có cần tôi giúp không?" Đột nhiên Lục Vũ Trạch trở nên tốt bụng.
Dương Tử liếc anh ta với ánh mắt xem thường: "Bản thân anh còn chưa lo xong kìa! Chẳng có tí sức thuyết phục nào!"
Bác sĩ thiên tài Lục Vũ Trạch cứ thế bị người ta xem thường rồi!
Tầng hai, trong phòng ngủ.
Quyền Đế Sâm bế cháo lên, anh gọi Mặc Sơ một tiếng, Mặc Sơ không đáp lại anh.
Anh trực tiếp ôm cô dậy, cô giống như đứa trẻ bị anh ôm trong lòng, lúc này Mặc Sơ mới nói: "Em không muốn ăn!"
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Phải ăn!"
Trong suy nghĩ của anh, bị cảm mạo, ăn cơm uống thuốc hạ sốt vào, bệnh sẽ khỏi.
Nếu cô không ăn cơm không uống thuốc, thì sao khỏi được?
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, cô đã ốm rồi, anh còn bá đạo như này!
Mặc Sợ biết, anh đã ra mệnh lệnh thì cô phải chấp hành.
Cô đành phải nói: "Anh bỏ xuống, em tự ăn!"
Anh thả cô ra, cô ngồi cạnh bàn trà, cháo trắng với lại một ít rau cải muối, làm cho người đang không có khẩu vị ăn như cô cũng cảm thấy bụng đói cồn cào rồi.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, anh mới nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, cách nửa tiếng nữa anh lại gọi em dậy uống thuốc."
Anh nói xong liền cầm bát đi ra ngoài.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi xuống tầng, Lục Vũ Trạch và Dương Tử đang nói chuyện ở phòng khách, hai người thấy anh xuống, Dương Tử nhận bát cháo trên tay anh, rồi đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Lục Vũ Trạch lập tức hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân đã hạ sốt chưa?"
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh ra hiệu bảo Lục Vũ Trạch ngồi xuống. Lúc này, Dương Tử cũng đã dọn dẹp xong phòng bếp, anh ta cũng ngồi xuống đây.
Nếu không phải tối qua Mặc Sơ dầm mưa ở nghĩa trang, thì sao hôm nay lại sốt!
Mấu chốt là bản thân đã sốt rồi, cô còn không biết!
Nếu không phải Quyền Đế Sâm đưa tay ra bể cô, anh cũng không biết!
Sao anh có thể cho phép cô không quý trọng sức khỏe của mình cơ chứ?
Mặc Sơ nhìn chằm chằm người đàn ông bá đạo này, chẳng qua cô đang bị ốm, lại cộng thêm khí tràng trên người không đủ, cô trừng mắt nhìn anh cũng chẳng có tí lực sát thương nào!
Quyền Đế Sâm lại đưa tay đến lưng cô, cởi nút thắt ở bra cô ra.
Mặc Sơ lấy hai tay che đằng trước, anh liếc mắt nhìn hành động của cô, rất là có lý nói: "Ướt, thay ra!"
Mặc Sơ nghĩ, lúc nào thì cô không có một mảnh vải trước mặt anh thế này.
vietwriter.vn
Giống như bây giờ, anh muốn bóc ra một tầng che chắn cuối cùng của cô, anh cứ làm như thế này và không hề hỏi ý kiến của cô.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, tính cách cả quân nhân, cộng thêm trước giờ anh luôn ra lệnh nói một là một, anh cảm thấy làm như thế này là đúng, cô chỉ có thể nghe lời anh.
Anh lau mồ hôi trên lưng cho Mặc Sơ, sau đó là đằng trước.
Anh chưa chăm sóc người ốm bao giờ, cô là người đầu tiên!
Tuy có chút vụng về, quan trọng là người phụ nữ này còn không cảm kích!
"Bỏ tay ra!" Quyền Đế Sầm nhìn hai tay đang che trước ngực của cô.
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, nhưng mà ngược lại, đối với anh thì ánh mắt của cô như đang làm nũng vậy.
Cô không để ý đến anh, cô không bỏ ra tay, cô bảo vệ một chút lãnh thổ của
vietwriter.vn
mình.
Quyền Để Sâm cũng không so đo với cô, anh đưa một tay ra rồi kéo chăn ra, sau đó nhanh như chớp xé quần ngủ của cô ra!
Cuối cùng Mặc Sơ đã biết, cái gì gọi là mưu lược và chiến thuật rồi!
Cô tưởng cô phòng thủ chặt lãnh thổ, nào ngờ cô đã mất đi càng nhiều lãnh thổ.
Lần này, cô muốn bảo vệ phía dưới, thì không thể bảo vệ phía trên nữa!
Quyền Đế Sâm chuyên dùng binh pháp, đối với chuyện mang binh đánh giặc, anh vốn có dũng có mưu, giờ phút này, anh đối phó với người phụ nữ nhỏ không nghe lời nhà anh, vẫn là làm cô mất đi từng tấc một.
Mặc Sơ lập tức giơ chân ra đá anh!
Người đàn ông này đưa một tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay còn lại thì cầm khăn lông, tỉ mỉ lau mồ hôi của cô, tất nhiên, một chỗ anh cũng không tha!
Mặc Sơ xấu hổ đến nỗi sắp khóc rồi: "Quyền Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng nói vô cùng yêu kiều của cô, cô nghiêng mặt sang một bên, cắn chặt môi, còn nữa người cô còn giãy dụa không ngừng nữa.
Anh trầm giọng nói: "Chỉ là lau mồ hôi thôi!"
Anh sẽ không làm gì cô, huống hồ, bọn họ là vợ chồng!
Khăn lông mềm mại, khi ở trên tay anh, anh lau qua từng tấc da thịt cô một lượt, cô không né được, đành phải mặc anh làm những chuyện này.
Sau khi anh thay quần áo sạch cho cô xong, anh nói: "Em ăn ít cháo trước đi, rồi uống thuốc!"
Quyền Đế Sâm đã thay một cái chăn khác, anh đắp lên người cho cô, sau đó đi xuống tầng.
Dương Tử đã dọn dẹp xong phòng khách và các phòng khác rồi, anh ta nói: "Tổng giám đốc Quyền, cháo được rồi!"
Sau khi Quyền Đế Sâm bê một bát cháo lên tầng, Lục Vũ Trạch ngửi thấy mùi thơm, anh ta đi xuống nói với Dương Tử: "Tôi cũng muốn ăn!"
Dương Tử lườm anh ta một cái: "Lúc tôi dọn dẹp, không thấy anh xuống giúp, tôi nấu xong cháo rồi thì anh lại xuống! Lục Vũ Trạch, đồ đáng ghét!".
Lục Vũ Trạch cũng không quan tâm Dương Tử mắng anh ta, dù sao thì trước giờ anh ta không biết dọn dẹp phòng ốc, Dương Tử đi ra từ cảnh vệ quân đội, dọn dẹp phòng ốc anh ta làm là giỏi nhất.
Dương Tử cũng chỉ nói miệng thôi, dù sao thì mọi người cũng đã làm việc chung nhiều năm.
Lục Vũ Trạch đi bê cháo tới ăn: "Dương Tử, bạn gái anh có tin tức rồi chứ?"
"Chưa!" Dương Tử lắc đầu.
"Có cần tôi giúp không?" Đột nhiên Lục Vũ Trạch trở nên tốt bụng.
Dương Tử liếc anh ta với ánh mắt xem thường: "Bản thân anh còn chưa lo xong kìa! Chẳng có tí sức thuyết phục nào!"
Bác sĩ thiên tài Lục Vũ Trạch cứ thế bị người ta xem thường rồi!
Tầng hai, trong phòng ngủ.
Quyền Đế Sâm bế cháo lên, anh gọi Mặc Sơ một tiếng, Mặc Sơ không đáp lại anh.
Anh trực tiếp ôm cô dậy, cô giống như đứa trẻ bị anh ôm trong lòng, lúc này Mặc Sơ mới nói: "Em không muốn ăn!"
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Phải ăn!"
Trong suy nghĩ của anh, bị cảm mạo, ăn cơm uống thuốc hạ sốt vào, bệnh sẽ khỏi.
Nếu cô không ăn cơm không uống thuốc, thì sao khỏi được?
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, cô đã ốm rồi, anh còn bá đạo như này!
Mặc Sợ biết, anh đã ra mệnh lệnh thì cô phải chấp hành.
Cô đành phải nói: "Anh bỏ xuống, em tự ăn!"
Anh thả cô ra, cô ngồi cạnh bàn trà, cháo trắng với lại một ít rau cải muối, làm cho người đang không có khẩu vị ăn như cô cũng cảm thấy bụng đói cồn cào rồi.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, anh mới nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, cách nửa tiếng nữa anh lại gọi em dậy uống thuốc."
Anh nói xong liền cầm bát đi ra ngoài.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi xuống tầng, Lục Vũ Trạch và Dương Tử đang nói chuyện ở phòng khách, hai người thấy anh xuống, Dương Tử nhận bát cháo trên tay anh, rồi đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Lục Vũ Trạch lập tức hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân đã hạ sốt chưa?"
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh ra hiệu bảo Lục Vũ Trạch ngồi xuống. Lúc này, Dương Tử cũng đã dọn dẹp xong phòng bếp, anh ta cũng ngồi xuống đây.
vietwriter.vn vietwriter.vn