Tiếp sau đó, có một nhóm người thở hồng hộc đi ra, bọn họ vừa đi vừa nói: "Cảnh sát làm việc cái kiểu gì vậy? Bắt tôi rồi bảo tôi là trùm ma túy Vinh. Tàn... nếu ông đây mà là Vinh Tàn thì tốt rồi, tiền nhiều dùng không hết, ông đây mà có mạng bản cải trắng thật thì thể nào cũng phải bị bọn họ nói thành là người bán bạch phiến..."
"Thì ra các anh cũng như vậy, tôi cũng thế, các anh xem xem, bọn họ cũng là..."
vietwriter.vn
"Lần này cảnh sát đã bắt rất nhiều người, tôi thấy chắc là để báo cáo kết quả thôi..."
Long Yên nghe đến đây, cô ta lại liếc mắt nhìn Úc Lạc Hàn mặc đồ giản dị, cô ta luôn thích mặc quần áo hàng hiệu, đối với Úc Lạc Hàn mặc quần áo không biết tên bán ven đường như thế này, cô ta bật cười: "Anh cũng giống bọn họ, làm việc bán cải trắng, cõng cái nồi đen bán bạch phiến hả!"
Cô ta khoác tay lên vai Úc Lạc Hàn: "Cảm ơn tôi thế nào đây?"
Úc Lạc Hàn không hề cảm kích: "Cô không tới, tôi cũng sẽ được thả ra giống bọn họ!"
Long Yên nhìn anh ta chằm chằm, lúc trở tay cô ta định tát anh ta một cái, người đàn ông này thật là không tim không phổi, lời như thế mà cũng nói ra được!
vietwriter.vn
Chỉ có điều, lần này, Úc Lạc Hàn đã bắt được cổ tay của cô ta: "Long Yên, tôi không thích cái dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng càn quấy này của cô!"
"Thế anh thích cô gái nhỏ dịu dàng đa tình hả!" Long Yên căm tức dậm chân!"
"Đúng!" Úc Lạc Hàn gật đầu.
Long Yên chợt nghĩ đến Mặc Sơ: "Giống kiểu như Mặc Sơ sao?"
Khuôn mặt bình tĩnh của Úc Lạc Hàn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đúng!"
"Úc Lạc Hàn, anh đi chết đi!" Long Yên giơ chân tính đá anh ta, đàn ông khắp thế giới đều thích Mặc Sơ, Úc Lạc Hàn cũng là một tên đàn ông thối tha không có mắt nhìn!
Úc Lạc Hàn giơ một tay đẩy cô ta ra, anh ta bước nhanh rời đi.
Long Yên thấy anh ta ra ngoài liền muốn bỏ đi, cô ta tức chết đi được: "Mã Hầu, Ngưu Dương..."
Hai người này vừa nghe thấy vậy thì lập tức tiến lên, một trái một phải nắm chặt cánh tay của Úc Lạc Hàn: "Long đại đại không bảo anh đi, anh đi cái gì mà đi? Ngoan ngoãn quay về đi!"
Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Long Yên một cái, Long Yên nổi điên nói: "Úc Lạc Hàn, tôi không cho phép anh thích Mặc Sơ!"
Úc Lạc Hàn nhìn cái người phụ nữ bệnh tâm thần này, con người anh ta thích và ghét, thì đều làm cho người khác không rõ được.
"Tôi có một kế hoạch!" Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Mã Hầu và Ngưu Dương: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!"
Long Yên trừng mắt nhìn anh ta, cô ta thích anh ta, nhưng, anh ta toàn là cái dáng vẻ hờ hững như thế, cô ta muốn khống chế anh ta, nhưng dáng vẻ của anh ta lại là nhìn qua thình bình thản nhưng lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng.
"Được!" Lúc này, Long Yên đã bình tĩnh lại: "Đi ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói chuyện!"
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trong thư phòng, Quyền Đế Sâm đang xử lý công việc.
Đêm đã muộn, anh nhận được cuộc gọi của Trịnh Ngạo Tuyết: "Giáo quan, anh chắc chắn cách này có hiệu quả chứ?"
"Cô đang nghi ngờ tôi?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm trầm thấp hữu lực.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nói: "Tất nhiên là khoongphari, tôi chỉ nghĩ, Úc Lạc Hàn cũng chính là Vinh Tàn, người này giấu tài, là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn, nếu anh ta mà thích Long Yên thật, thì đã ở bên cô ta từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Quyền Đế Sâm đã có sách lược vẹn toàn từ lâu rồi: "Đây chẳng qua là dụ rắn ra khỏi hang thôi! Ngạo Tuyết, tung lưới và thu lưới không phải việc trong
một lúc là hoàn thành được, cô có lòng can đảm và sự hiểu biết, có năng lực, nhưng còn thiếu một chút kiên nhẫn, đối với loại người không dễ lộ ra sơ hở, cô phải chờ có thể là một năm, có thể là ba năm năm cũng chưa biết chừng..."
"Vâng!" Trịnh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn tiếp thu chỉ bảo.
"Bọn họ đang bắt trùm ma túy Vinh Tàn!" Úc Lạc Hàn nói qua loa.
Tiếp sau đó, có một nhóm người thở hồng hộc đi ra, bọn họ vừa đi vừa nói: "Cảnh sát làm việc cái kiểu gì vậy? Bắt tôi rồi bảo tôi là trùm ma túy Vinh. Tàn... nếu ông đây mà là Vinh Tàn thì tốt rồi, tiền nhiều dùng không hết, ông đây mà có mạng bản cải trắng thật thì thể nào cũng phải bị bọn họ nói thành là người bán bạch phiến..."
"Thì ra các anh cũng như vậy, tôi cũng thế, các anh xem xem, bọn họ cũng là..."
vietwriter.vn
"Lần này cảnh sát đã bắt rất nhiều người, tôi thấy chắc là để báo cáo kết quả thôi..."
Long Yên nghe đến đây, cô ta lại liếc mắt nhìn Úc Lạc Hàn mặc đồ giản dị, cô ta luôn thích mặc quần áo hàng hiệu, đối với Úc Lạc Hàn mặc quần áo không biết tên bán ven đường như thế này, cô ta bật cười: "Anh cũng giống bọn họ, làm việc bán cải trắng, cõng cái nồi đen bán bạch phiến hả!"
Cô ta khoác tay lên vai Úc Lạc Hàn: "Cảm ơn tôi thế nào đây?"
Úc Lạc Hàn không hề cảm kích: "Cô không tới, tôi cũng sẽ được thả ra giống bọn họ!"
Long Yên nhìn anh ta chằm chằm, lúc trở tay cô ta định tát anh ta một cái, người đàn ông này thật là không tim không phổi, lời như thế mà cũng nói ra được!
vietwriter.vn
Chỉ có điều, lần này, Úc Lạc Hàn đã bắt được cổ tay của cô ta: "Long Yên, tôi không thích cái dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng càn quấy này của cô!"
"Thế anh thích cô gái nhỏ dịu dàng đa tình hả!" Long Yên căm tức dậm chân!"
"Đúng!" Úc Lạc Hàn gật đầu.
Long Yên chợt nghĩ đến Mặc Sơ: "Giống kiểu như Mặc Sơ sao?"
Khuôn mặt bình tĩnh của Úc Lạc Hàn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đúng!"
"Úc Lạc Hàn, anh đi chết đi!" Long Yên giơ chân tính đá anh ta, đàn ông khắp thế giới đều thích Mặc Sơ, Úc Lạc Hàn cũng là một tên đàn ông thối tha không có mắt nhìn!
Úc Lạc Hàn giơ một tay đẩy cô ta ra, anh ta bước nhanh rời đi.
Long Yên thấy anh ta ra ngoài liền muốn bỏ đi, cô ta tức chết đi được: "Mã Hầu, Ngưu Dương..."
Hai người này vừa nghe thấy vậy thì lập tức tiến lên, một trái một phải nắm chặt cánh tay của Úc Lạc Hàn: "Long đại đại không bảo anh đi, anh đi cái gì mà đi? Ngoan ngoãn quay về đi!"
Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Long Yên một cái, Long Yên nổi điên nói: "Úc Lạc Hàn, tôi không cho phép anh thích Mặc Sơ!"
Úc Lạc Hàn nhìn cái người phụ nữ bệnh tâm thần này, con người anh ta thích và ghét, thì đều làm cho người khác không rõ được.
"Tôi có một kế hoạch!" Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Mã Hầu và Ngưu Dương: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!"
Long Yên trừng mắt nhìn anh ta, cô ta thích anh ta, nhưng, anh ta toàn là cái dáng vẻ hờ hững như thế, cô ta muốn khống chế anh ta, nhưng dáng vẻ của anh ta lại là nhìn qua thình bình thản nhưng lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng.
"Được!" Lúc này, Long Yên đã bình tĩnh lại: "Đi ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói chuyện!"
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trong thư phòng, Quyền Đế Sâm đang xử lý công việc.
Đêm đã muộn, anh nhận được cuộc gọi của Trịnh Ngạo Tuyết: "Giáo quan, anh chắc chắn cách này có hiệu quả chứ?"
"Cô đang nghi ngờ tôi?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm trầm thấp hữu lực.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nói: "Tất nhiên là khoongphari, tôi chỉ nghĩ, Úc Lạc Hàn cũng chính là Vinh Tàn, người này giấu tài, là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn, nếu anh ta mà thích Long Yên thật, thì đã ở bên cô ta từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Quyền Đế Sâm đã có sách lược vẹn toàn từ lâu rồi: "Đây chẳng qua là dụ rắn ra khỏi hang thôi! Ngạo Tuyết, tung lưới và thu lưới không phải việc trong
một lúc là hoàn thành được, cô có lòng can đảm và sự hiểu biết, có năng lực, nhưng còn thiếu một chút kiên nhẫn, đối với loại người không dễ lộ ra sơ hở, cô phải chờ có thể là một năm, có thể là ba năm năm cũng chưa biết chừng..."
"Vâng!" Trịnh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn tiếp thu chỉ bảo.
vietwriter.vn vietwriter.vn
"Bọn họ đang bắt trùm ma túy Vinh Tàn!" Úc Lạc Hàn nói qua loa.
Tiếp sau đó, có một nhóm người thở hồng hộc đi ra, bọn họ vừa đi vừa nói: "Cảnh sát làm việc cái kiểu gì vậy? Bắt tôi rồi bảo tôi là trùm ma túy Vinh. Tàn... nếu ông đây mà là Vinh Tàn thì tốt rồi, tiền nhiều dùng không hết, ông đây mà có mạng bản cải trắng thật thì thể nào cũng phải bị bọn họ nói thành là người bán bạch phiến..."
"Thì ra các anh cũng như vậy, tôi cũng thế, các anh xem xem, bọn họ cũng là..."
vietwriter.vn
"Lần này cảnh sát đã bắt rất nhiều người, tôi thấy chắc là để báo cáo kết quả thôi..."
Long Yên nghe đến đây, cô ta lại liếc mắt nhìn Úc Lạc Hàn mặc đồ giản dị, cô ta luôn thích mặc quần áo hàng hiệu, đối với Úc Lạc Hàn mặc quần áo không biết tên bán ven đường như thế này, cô ta bật cười: "Anh cũng giống bọn họ, làm việc bán cải trắng, cõng cái nồi đen bán bạch phiến hả!"
Cô ta khoác tay lên vai Úc Lạc Hàn: "Cảm ơn tôi thế nào đây?"
Úc Lạc Hàn không hề cảm kích: "Cô không tới, tôi cũng sẽ được thả ra giống bọn họ!"
Long Yên nhìn anh ta chằm chằm, lúc trở tay cô ta định tát anh ta một cái, người đàn ông này thật là không tim không phổi, lời như thế mà cũng nói ra được!
vietwriter.vn
Chỉ có điều, lần này, Úc Lạc Hàn đã bắt được cổ tay của cô ta: "Long Yên, tôi không thích cái dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng càn quấy này của cô!"
"Thế anh thích cô gái nhỏ dịu dàng đa tình hả!" Long Yên căm tức dậm chân!"
"Đúng!" Úc Lạc Hàn gật đầu.
Long Yên chợt nghĩ đến Mặc Sơ: "Giống kiểu như Mặc Sơ sao?"
Khuôn mặt bình tĩnh của Úc Lạc Hàn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đúng!"
"Úc Lạc Hàn, anh đi chết đi!" Long Yên giơ chân tính đá anh ta, đàn ông khắp thế giới đều thích Mặc Sơ, Úc Lạc Hàn cũng là một tên đàn ông thối tha không có mắt nhìn!
Úc Lạc Hàn giơ một tay đẩy cô ta ra, anh ta bước nhanh rời đi.
Long Yên thấy anh ta ra ngoài liền muốn bỏ đi, cô ta tức chết đi được: "Mã Hầu, Ngưu Dương..."
Hai người này vừa nghe thấy vậy thì lập tức tiến lên, một trái một phải nắm chặt cánh tay của Úc Lạc Hàn: "Long đại đại không bảo anh đi, anh đi cái gì mà đi? Ngoan ngoãn quay về đi!"
Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Long Yên một cái, Long Yên nổi điên nói: "Úc Lạc Hàn, tôi không cho phép anh thích Mặc Sơ!"
Úc Lạc Hàn nhìn cái người phụ nữ bệnh tâm thần này, con người anh ta thích và ghét, thì đều làm cho người khác không rõ được.
"Tôi có một kế hoạch!" Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Mã Hầu và Ngưu Dương: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!"
Long Yên trừng mắt nhìn anh ta, cô ta thích anh ta, nhưng, anh ta toàn là cái dáng vẻ hờ hững như thế, cô ta muốn khống chế anh ta, nhưng dáng vẻ của anh ta lại là nhìn qua thình bình thản nhưng lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng.
"Được!" Lúc này, Long Yên đã bình tĩnh lại: "Đi ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói chuyện!"
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trong thư phòng, Quyền Đế Sâm đang xử lý công việc.
Đêm đã muộn, anh nhận được cuộc gọi của Trịnh Ngạo Tuyết: "Giáo quan, anh chắc chắn cách này có hiệu quả chứ?"
"Cô đang nghi ngờ tôi?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm trầm thấp hữu lực.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nói: "Tất nhiên là khoongphari, tôi chỉ nghĩ, Úc Lạc Hàn cũng chính là Vinh Tàn, người này giấu tài, là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn, nếu anh ta mà thích Long Yên thật, thì đã ở bên cô ta từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Quyền Đế Sâm đã có sách lược vẹn toàn từ lâu rồi: "Đây chẳng qua là dụ rắn ra khỏi hang thôi! Ngạo Tuyết, tung lưới và thu lưới không phải việc trong
một lúc là hoàn thành được, cô có lòng can đảm và sự hiểu biết, có năng lực, nhưng còn thiếu một chút kiên nhẫn, đối với loại người không dễ lộ ra sơ hở, cô phải chờ có thể là một năm, có thể là ba năm năm cũng chưa biết chừng..."
"Vâng!" Trịnh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn tiếp thu chỉ bảo.
"Bọn họ đang bắt trùm ma túy Vinh Tàn!" Úc Lạc Hàn nói qua loa.
Tiếp sau đó, có một nhóm người thở hồng hộc đi ra, bọn họ vừa đi vừa nói: "Cảnh sát làm việc cái kiểu gì vậy? Bắt tôi rồi bảo tôi là trùm ma túy Vinh. Tàn... nếu ông đây mà là Vinh Tàn thì tốt rồi, tiền nhiều dùng không hết, ông đây mà có mạng bản cải trắng thật thì thể nào cũng phải bị bọn họ nói thành là người bán bạch phiến..."
"Thì ra các anh cũng như vậy, tôi cũng thế, các anh xem xem, bọn họ cũng là..."
vietwriter.vn
"Lần này cảnh sát đã bắt rất nhiều người, tôi thấy chắc là để báo cáo kết quả thôi..."
Long Yên nghe đến đây, cô ta lại liếc mắt nhìn Úc Lạc Hàn mặc đồ giản dị, cô ta luôn thích mặc quần áo hàng hiệu, đối với Úc Lạc Hàn mặc quần áo không biết tên bán ven đường như thế này, cô ta bật cười: "Anh cũng giống bọn họ, làm việc bán cải trắng, cõng cái nồi đen bán bạch phiến hả!"
Cô ta khoác tay lên vai Úc Lạc Hàn: "Cảm ơn tôi thế nào đây?"
Úc Lạc Hàn không hề cảm kích: "Cô không tới, tôi cũng sẽ được thả ra giống bọn họ!"
Long Yên nhìn anh ta chằm chằm, lúc trở tay cô ta định tát anh ta một cái, người đàn ông này thật là không tim không phổi, lời như thế mà cũng nói ra được!
vietwriter.vn
Chỉ có điều, lần này, Úc Lạc Hàn đã bắt được cổ tay của cô ta: "Long Yên, tôi không thích cái dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng càn quấy này của cô!"
"Thế anh thích cô gái nhỏ dịu dàng đa tình hả!" Long Yên căm tức dậm chân!"
"Đúng!" Úc Lạc Hàn gật đầu.
Long Yên chợt nghĩ đến Mặc Sơ: "Giống kiểu như Mặc Sơ sao?"
Khuôn mặt bình tĩnh của Úc Lạc Hàn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đúng!"
"Úc Lạc Hàn, anh đi chết đi!" Long Yên giơ chân tính đá anh ta, đàn ông khắp thế giới đều thích Mặc Sơ, Úc Lạc Hàn cũng là một tên đàn ông thối tha không có mắt nhìn!
Úc Lạc Hàn giơ một tay đẩy cô ta ra, anh ta bước nhanh rời đi.
Long Yên thấy anh ta ra ngoài liền muốn bỏ đi, cô ta tức chết đi được: "Mã Hầu, Ngưu Dương..."
Hai người này vừa nghe thấy vậy thì lập tức tiến lên, một trái một phải nắm chặt cánh tay của Úc Lạc Hàn: "Long đại đại không bảo anh đi, anh đi cái gì mà đi? Ngoan ngoãn quay về đi!"
Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Long Yên một cái, Long Yên nổi điên nói: "Úc Lạc Hàn, tôi không cho phép anh thích Mặc Sơ!"
Úc Lạc Hàn nhìn cái người phụ nữ bệnh tâm thần này, con người anh ta thích và ghét, thì đều làm cho người khác không rõ được.
"Tôi có một kế hoạch!" Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Mã Hầu và Ngưu Dương: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!"
Long Yên trừng mắt nhìn anh ta, cô ta thích anh ta, nhưng, anh ta toàn là cái dáng vẻ hờ hững như thế, cô ta muốn khống chế anh ta, nhưng dáng vẻ của anh ta lại là nhìn qua thình bình thản nhưng lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng.
"Được!" Lúc này, Long Yên đã bình tĩnh lại: "Đi ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói chuyện!"
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trong thư phòng, Quyền Đế Sâm đang xử lý công việc.
Đêm đã muộn, anh nhận được cuộc gọi của Trịnh Ngạo Tuyết: "Giáo quan, anh chắc chắn cách này có hiệu quả chứ?"
"Cô đang nghi ngờ tôi?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm trầm thấp hữu lực.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nói: "Tất nhiên là khoongphari, tôi chỉ nghĩ, Úc Lạc Hàn cũng chính là Vinh Tàn, người này giấu tài, là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn, nếu anh ta mà thích Long Yên thật, thì đã ở bên cô ta từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Quyền Đế Sâm đã có sách lược vẹn toàn từ lâu rồi: "Đây chẳng qua là dụ rắn ra khỏi hang thôi! Ngạo Tuyết, tung lưới và thu lưới không phải việc trong
một lúc là hoàn thành được, cô có lòng can đảm và sự hiểu biết, có năng lực, nhưng còn thiếu một chút kiên nhẫn, đối với loại người không dễ lộ ra sơ hở, cô phải chờ có thể là một năm, có thể là ba năm năm cũng chưa biết chừng..."
"Vâng!" Trịnh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn tiếp thu chỉ bảo.
vietwriter.vn vietwriter.vn
"Bọn họ đang bắt trùm ma túy Vinh Tàn!" Úc Lạc Hàn nói qua loa.
Tiếp sau đó, có một nhóm người thở hồng hộc đi ra, bọn họ vừa đi vừa nói: "Cảnh sát làm việc cái kiểu gì vậy? Bắt tôi rồi bảo tôi là trùm ma túy Vinh. Tàn... nếu ông đây mà là Vinh Tàn thì tốt rồi, tiền nhiều dùng không hết, ông đây mà có mạng bản cải trắng thật thì thể nào cũng phải bị bọn họ nói thành là người bán bạch phiến..."
"Thì ra các anh cũng như vậy, tôi cũng thế, các anh xem xem, bọn họ cũng là..."
vietwriter.vn
"Lần này cảnh sát đã bắt rất nhiều người, tôi thấy chắc là để báo cáo kết quả thôi..."
Long Yên nghe đến đây, cô ta lại liếc mắt nhìn Úc Lạc Hàn mặc đồ giản dị, cô ta luôn thích mặc quần áo hàng hiệu, đối với Úc Lạc Hàn mặc quần áo không biết tên bán ven đường như thế này, cô ta bật cười: "Anh cũng giống bọn họ, làm việc bán cải trắng, cõng cái nồi đen bán bạch phiến hả!"
Cô ta khoác tay lên vai Úc Lạc Hàn: "Cảm ơn tôi thế nào đây?"
Úc Lạc Hàn không hề cảm kích: "Cô không tới, tôi cũng sẽ được thả ra giống bọn họ!"
Long Yên nhìn anh ta chằm chằm, lúc trở tay cô ta định tát anh ta một cái, người đàn ông này thật là không tim không phổi, lời như thế mà cũng nói ra được!
vietwriter.vn
Chỉ có điều, lần này, Úc Lạc Hàn đã bắt được cổ tay của cô ta: "Long Yên, tôi không thích cái dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng càn quấy này của cô!"
"Thế anh thích cô gái nhỏ dịu dàng đa tình hả!" Long Yên căm tức dậm chân!"
"Đúng!" Úc Lạc Hàn gật đầu.
Long Yên chợt nghĩ đến Mặc Sơ: "Giống kiểu như Mặc Sơ sao?"
Khuôn mặt bình tĩnh của Úc Lạc Hàn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đúng!"
"Úc Lạc Hàn, anh đi chết đi!" Long Yên giơ chân tính đá anh ta, đàn ông khắp thế giới đều thích Mặc Sơ, Úc Lạc Hàn cũng là một tên đàn ông thối tha không có mắt nhìn!
Úc Lạc Hàn giơ một tay đẩy cô ta ra, anh ta bước nhanh rời đi.
Long Yên thấy anh ta ra ngoài liền muốn bỏ đi, cô ta tức chết đi được: "Mã Hầu, Ngưu Dương..."
Hai người này vừa nghe thấy vậy thì lập tức tiến lên, một trái một phải nắm chặt cánh tay của Úc Lạc Hàn: "Long đại đại không bảo anh đi, anh đi cái gì mà đi? Ngoan ngoãn quay về đi!"
Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Long Yên một cái, Long Yên nổi điên nói: "Úc Lạc Hàn, tôi không cho phép anh thích Mặc Sơ!"
Úc Lạc Hàn nhìn cái người phụ nữ bệnh tâm thần này, con người anh ta thích và ghét, thì đều làm cho người khác không rõ được.
"Tôi có một kế hoạch!" Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Mã Hầu và Ngưu Dương: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!"
Long Yên trừng mắt nhìn anh ta, cô ta thích anh ta, nhưng, anh ta toàn là cái dáng vẻ hờ hững như thế, cô ta muốn khống chế anh ta, nhưng dáng vẻ của anh ta lại là nhìn qua thình bình thản nhưng lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng.
"Được!" Lúc này, Long Yên đã bình tĩnh lại: "Đi ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói chuyện!"
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trong thư phòng, Quyền Đế Sâm đang xử lý công việc.
Đêm đã muộn, anh nhận được cuộc gọi của Trịnh Ngạo Tuyết: "Giáo quan, anh chắc chắn cách này có hiệu quả chứ?"
"Cô đang nghi ngờ tôi?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm trầm thấp hữu lực.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nói: "Tất nhiên là khoongphari, tôi chỉ nghĩ, Úc Lạc Hàn cũng chính là Vinh Tàn, người này giấu tài, là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn, nếu anh ta mà thích Long Yên thật, thì đã ở bên cô ta từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Quyền Đế Sâm đã có sách lược vẹn toàn từ lâu rồi: "Đây chẳng qua là dụ rắn ra khỏi hang thôi! Ngạo Tuyết, tung lưới và thu lưới không phải việc trong
một lúc là hoàn thành được, cô có lòng can đảm và sự hiểu biết, có năng lực, nhưng còn thiếu một chút kiên nhẫn, đối với loại người không dễ lộ ra sơ hở, cô phải chờ có thể là một năm, có thể là ba năm năm cũng chưa biết chừng..."
"Vâng!" Trịnh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn tiếp thu chỉ bảo.
"Bọn họ đang bắt trùm ma túy Vinh Tàn!" Úc Lạc Hàn nói qua loa.
Tiếp sau đó, có một nhóm người thở hồng hộc đi ra, bọn họ vừa đi vừa nói: "Cảnh sát làm việc cái kiểu gì vậy? Bắt tôi rồi bảo tôi là trùm ma túy Vinh. Tàn... nếu ông đây mà là Vinh Tàn thì tốt rồi, tiền nhiều dùng không hết, ông đây mà có mạng bản cải trắng thật thì thể nào cũng phải bị bọn họ nói thành là người bán bạch phiến..."
"Thì ra các anh cũng như vậy, tôi cũng thế, các anh xem xem, bọn họ cũng là..."
vietwriter.vn
"Lần này cảnh sát đã bắt rất nhiều người, tôi thấy chắc là để báo cáo kết quả thôi..."
Long Yên nghe đến đây, cô ta lại liếc mắt nhìn Úc Lạc Hàn mặc đồ giản dị, cô ta luôn thích mặc quần áo hàng hiệu, đối với Úc Lạc Hàn mặc quần áo không biết tên bán ven đường như thế này, cô ta bật cười: "Anh cũng giống bọn họ, làm việc bán cải trắng, cõng cái nồi đen bán bạch phiến hả!"
Cô ta khoác tay lên vai Úc Lạc Hàn: "Cảm ơn tôi thế nào đây?"
Úc Lạc Hàn không hề cảm kích: "Cô không tới, tôi cũng sẽ được thả ra giống bọn họ!"
Long Yên nhìn anh ta chằm chằm, lúc trở tay cô ta định tát anh ta một cái, người đàn ông này thật là không tim không phổi, lời như thế mà cũng nói ra được!
vietwriter.vn
Chỉ có điều, lần này, Úc Lạc Hàn đã bắt được cổ tay của cô ta: "Long Yên, tôi không thích cái dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng càn quấy này của cô!"
"Thế anh thích cô gái nhỏ dịu dàng đa tình hả!" Long Yên căm tức dậm chân!"
"Đúng!" Úc Lạc Hàn gật đầu.
Long Yên chợt nghĩ đến Mặc Sơ: "Giống kiểu như Mặc Sơ sao?"
Khuôn mặt bình tĩnh của Úc Lạc Hàn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đúng!"
"Úc Lạc Hàn, anh đi chết đi!" Long Yên giơ chân tính đá anh ta, đàn ông khắp thế giới đều thích Mặc Sơ, Úc Lạc Hàn cũng là một tên đàn ông thối tha không có mắt nhìn!
Úc Lạc Hàn giơ một tay đẩy cô ta ra, anh ta bước nhanh rời đi.
Long Yên thấy anh ta ra ngoài liền muốn bỏ đi, cô ta tức chết đi được: "Mã Hầu, Ngưu Dương..."
Hai người này vừa nghe thấy vậy thì lập tức tiến lên, một trái một phải nắm chặt cánh tay của Úc Lạc Hàn: "Long đại đại không bảo anh đi, anh đi cái gì mà đi? Ngoan ngoãn quay về đi!"
Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Long Yên một cái, Long Yên nổi điên nói: "Úc Lạc Hàn, tôi không cho phép anh thích Mặc Sơ!"
Úc Lạc Hàn nhìn cái người phụ nữ bệnh tâm thần này, con người anh ta thích và ghét, thì đều làm cho người khác không rõ được.
"Tôi có một kế hoạch!" Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Mã Hầu và Ngưu Dương: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!"
Long Yên trừng mắt nhìn anh ta, cô ta thích anh ta, nhưng, anh ta toàn là cái dáng vẻ hờ hững như thế, cô ta muốn khống chế anh ta, nhưng dáng vẻ của anh ta lại là nhìn qua thình bình thản nhưng lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng.
"Được!" Lúc này, Long Yên đã bình tĩnh lại: "Đi ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói chuyện!"
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trong thư phòng, Quyền Đế Sâm đang xử lý công việc.
Đêm đã muộn, anh nhận được cuộc gọi của Trịnh Ngạo Tuyết: "Giáo quan, anh chắc chắn cách này có hiệu quả chứ?"
"Cô đang nghi ngờ tôi?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm trầm thấp hữu lực.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nói: "Tất nhiên là khoongphari, tôi chỉ nghĩ, Úc Lạc Hàn cũng chính là Vinh Tàn, người này giấu tài, là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn, nếu anh ta mà thích Long Yên thật, thì đã ở bên cô ta từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Quyền Đế Sâm đã có sách lược vẹn toàn từ lâu rồi: "Đây chẳng qua là dụ rắn ra khỏi hang thôi! Ngạo Tuyết, tung lưới và thu lưới không phải việc trong
một lúc là hoàn thành được, cô có lòng can đảm và sự hiểu biết, có năng lực, nhưng còn thiếu một chút kiên nhẫn, đối với loại người không dễ lộ ra sơ hở, cô phải chờ có thể là một năm, có thể là ba năm năm cũng chưa biết chừng..."
"Vâng!" Trịnh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn tiếp thu chỉ bảo.
vietwriter.vn vietwriter.vn
"Bọn họ đang bắt trùm ma túy Vinh Tàn!" Úc Lạc Hàn nói qua loa.
Tiếp sau đó, có một nhóm người thở hồng hộc đi ra, bọn họ vừa đi vừa nói: "Cảnh sát làm việc cái kiểu gì vậy? Bắt tôi rồi bảo tôi là trùm ma túy Vinh. Tàn... nếu ông đây mà là Vinh Tàn thì tốt rồi, tiền nhiều dùng không hết, ông đây mà có mạng bản cải trắng thật thì thể nào cũng phải bị bọn họ nói thành là người bán bạch phiến..."
"Thì ra các anh cũng như vậy, tôi cũng thế, các anh xem xem, bọn họ cũng là..."
vietwriter.vn
"Lần này cảnh sát đã bắt rất nhiều người, tôi thấy chắc là để báo cáo kết quả thôi..."
Long Yên nghe đến đây, cô ta lại liếc mắt nhìn Úc Lạc Hàn mặc đồ giản dị, cô ta luôn thích mặc quần áo hàng hiệu, đối với Úc Lạc Hàn mặc quần áo không biết tên bán ven đường như thế này, cô ta bật cười: "Anh cũng giống bọn họ, làm việc bán cải trắng, cõng cái nồi đen bán bạch phiến hả!"
Cô ta khoác tay lên vai Úc Lạc Hàn: "Cảm ơn tôi thế nào đây?"
Úc Lạc Hàn không hề cảm kích: "Cô không tới, tôi cũng sẽ được thả ra giống bọn họ!"
Long Yên nhìn anh ta chằm chằm, lúc trở tay cô ta định tát anh ta một cái, người đàn ông này thật là không tim không phổi, lời như thế mà cũng nói ra được!
vietwriter.vn
Chỉ có điều, lần này, Úc Lạc Hàn đã bắt được cổ tay của cô ta: "Long Yên, tôi không thích cái dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng càn quấy này của cô!"
"Thế anh thích cô gái nhỏ dịu dàng đa tình hả!" Long Yên căm tức dậm chân!"
"Đúng!" Úc Lạc Hàn gật đầu.
Long Yên chợt nghĩ đến Mặc Sơ: "Giống kiểu như Mặc Sơ sao?"
Khuôn mặt bình tĩnh của Úc Lạc Hàn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đúng!"
"Úc Lạc Hàn, anh đi chết đi!" Long Yên giơ chân tính đá anh ta, đàn ông khắp thế giới đều thích Mặc Sơ, Úc Lạc Hàn cũng là một tên đàn ông thối tha không có mắt nhìn!
Úc Lạc Hàn giơ một tay đẩy cô ta ra, anh ta bước nhanh rời đi.
Long Yên thấy anh ta ra ngoài liền muốn bỏ đi, cô ta tức chết đi được: "Mã Hầu, Ngưu Dương..."
Hai người này vừa nghe thấy vậy thì lập tức tiến lên, một trái một phải nắm chặt cánh tay của Úc Lạc Hàn: "Long đại đại không bảo anh đi, anh đi cái gì mà đi? Ngoan ngoãn quay về đi!"
Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Long Yên một cái, Long Yên nổi điên nói: "Úc Lạc Hàn, tôi không cho phép anh thích Mặc Sơ!"
Úc Lạc Hàn nhìn cái người phụ nữ bệnh tâm thần này, con người anh ta thích và ghét, thì đều làm cho người khác không rõ được.
"Tôi có một kế hoạch!" Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Mã Hầu và Ngưu Dương: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!"
Long Yên trừng mắt nhìn anh ta, cô ta thích anh ta, nhưng, anh ta toàn là cái dáng vẻ hờ hững như thế, cô ta muốn khống chế anh ta, nhưng dáng vẻ của anh ta lại là nhìn qua thình bình thản nhưng lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng.
"Được!" Lúc này, Long Yên đã bình tĩnh lại: "Đi ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói chuyện!"
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trong thư phòng, Quyền Đế Sâm đang xử lý công việc.
Đêm đã muộn, anh nhận được cuộc gọi của Trịnh Ngạo Tuyết: "Giáo quan, anh chắc chắn cách này có hiệu quả chứ?"
"Cô đang nghi ngờ tôi?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm trầm thấp hữu lực.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nói: "Tất nhiên là khoongphari, tôi chỉ nghĩ, Úc Lạc Hàn cũng chính là Vinh Tàn, người này giấu tài, là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn, nếu anh ta mà thích Long Yên thật, thì đã ở bên cô ta từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Quyền Đế Sâm đã có sách lược vẹn toàn từ lâu rồi: "Đây chẳng qua là dụ rắn ra khỏi hang thôi! Ngạo Tuyết, tung lưới và thu lưới không phải việc trong
một lúc là hoàn thành được, cô có lòng can đảm và sự hiểu biết, có năng lực, nhưng còn thiếu một chút kiên nhẫn, đối với loại người không dễ lộ ra sơ hở, cô phải chờ có thể là một năm, có thể là ba năm năm cũng chưa biết chừng..."
"Vâng!" Trịnh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn tiếp thu chỉ bảo.
"Bọn họ đang bắt trùm ma túy Vinh Tàn!" Úc Lạc Hàn nói qua loa.
Tiếp sau đó, có một nhóm người thở hồng hộc đi ra, bọn họ vừa đi vừa nói: "Cảnh sát làm việc cái kiểu gì vậy? Bắt tôi rồi bảo tôi là trùm ma túy Vinh. Tàn... nếu ông đây mà là Vinh Tàn thì tốt rồi, tiền nhiều dùng không hết, ông đây mà có mạng bản cải trắng thật thì thể nào cũng phải bị bọn họ nói thành là người bán bạch phiến..."
"Thì ra các anh cũng như vậy, tôi cũng thế, các anh xem xem, bọn họ cũng là..."
vietwriter.vn
"Lần này cảnh sát đã bắt rất nhiều người, tôi thấy chắc là để báo cáo kết quả thôi..."
Long Yên nghe đến đây, cô ta lại liếc mắt nhìn Úc Lạc Hàn mặc đồ giản dị, cô ta luôn thích mặc quần áo hàng hiệu, đối với Úc Lạc Hàn mặc quần áo không biết tên bán ven đường như thế này, cô ta bật cười: "Anh cũng giống bọn họ, làm việc bán cải trắng, cõng cái nồi đen bán bạch phiến hả!"
Cô ta khoác tay lên vai Úc Lạc Hàn: "Cảm ơn tôi thế nào đây?"
Úc Lạc Hàn không hề cảm kích: "Cô không tới, tôi cũng sẽ được thả ra giống bọn họ!"
Long Yên nhìn anh ta chằm chằm, lúc trở tay cô ta định tát anh ta một cái, người đàn ông này thật là không tim không phổi, lời như thế mà cũng nói ra được!
vietwriter.vn
Chỉ có điều, lần này, Úc Lạc Hàn đã bắt được cổ tay của cô ta: "Long Yên, tôi không thích cái dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng càn quấy này của cô!"
"Thế anh thích cô gái nhỏ dịu dàng đa tình hả!" Long Yên căm tức dậm chân!"
"Đúng!" Úc Lạc Hàn gật đầu.
Long Yên chợt nghĩ đến Mặc Sơ: "Giống kiểu như Mặc Sơ sao?"
Khuôn mặt bình tĩnh của Úc Lạc Hàn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đúng!"
"Úc Lạc Hàn, anh đi chết đi!" Long Yên giơ chân tính đá anh ta, đàn ông khắp thế giới đều thích Mặc Sơ, Úc Lạc Hàn cũng là một tên đàn ông thối tha không có mắt nhìn!
Úc Lạc Hàn giơ một tay đẩy cô ta ra, anh ta bước nhanh rời đi.
Long Yên thấy anh ta ra ngoài liền muốn bỏ đi, cô ta tức chết đi được: "Mã Hầu, Ngưu Dương..."
Hai người này vừa nghe thấy vậy thì lập tức tiến lên, một trái một phải nắm chặt cánh tay của Úc Lạc Hàn: "Long đại đại không bảo anh đi, anh đi cái gì mà đi? Ngoan ngoãn quay về đi!"
Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Long Yên một cái, Long Yên nổi điên nói: "Úc Lạc Hàn, tôi không cho phép anh thích Mặc Sơ!"
Úc Lạc Hàn nhìn cái người phụ nữ bệnh tâm thần này, con người anh ta thích và ghét, thì đều làm cho người khác không rõ được.
"Tôi có một kế hoạch!" Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Mã Hầu và Ngưu Dương: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!"
Long Yên trừng mắt nhìn anh ta, cô ta thích anh ta, nhưng, anh ta toàn là cái dáng vẻ hờ hững như thế, cô ta muốn khống chế anh ta, nhưng dáng vẻ của anh ta lại là nhìn qua thình bình thản nhưng lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng.
"Được!" Lúc này, Long Yên đã bình tĩnh lại: "Đi ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói chuyện!"
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trong thư phòng, Quyền Đế Sâm đang xử lý công việc.
Đêm đã muộn, anh nhận được cuộc gọi của Trịnh Ngạo Tuyết: "Giáo quan, anh chắc chắn cách này có hiệu quả chứ?"
"Cô đang nghi ngờ tôi?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm trầm thấp hữu lực.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nói: "Tất nhiên là khoongphari, tôi chỉ nghĩ, Úc Lạc Hàn cũng chính là Vinh Tàn, người này giấu tài, là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn, nếu anh ta mà thích Long Yên thật, thì đã ở bên cô ta từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Quyền Đế Sâm đã có sách lược vẹn toàn từ lâu rồi: "Đây chẳng qua là dụ rắn ra khỏi hang thôi! Ngạo Tuyết, tung lưới và thu lưới không phải việc trong
một lúc là hoàn thành được, cô có lòng can đảm và sự hiểu biết, có năng lực, nhưng còn thiếu một chút kiên nhẫn, đối với loại người không dễ lộ ra sơ hở, cô phải chờ có thể là một năm, có thể là ba năm năm cũng chưa biết chừng..."
"Vâng!" Trịnh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn tiếp thu chỉ bảo.
vietwriter.vn vietwriter.vn
"Bọn họ đang bắt trùm ma túy Vinh Tàn!" Úc Lạc Hàn nói qua loa.
Tiếp sau đó, có một nhóm người thở hồng hộc đi ra, bọn họ vừa đi vừa nói: "Cảnh sát làm việc cái kiểu gì vậy? Bắt tôi rồi bảo tôi là trùm ma túy Vinh. Tàn... nếu ông đây mà là Vinh Tàn thì tốt rồi, tiền nhiều dùng không hết, ông đây mà có mạng bản cải trắng thật thì thể nào cũng phải bị bọn họ nói thành là người bán bạch phiến..."
"Thì ra các anh cũng như vậy, tôi cũng thế, các anh xem xem, bọn họ cũng là..."
vietwriter.vn
"Lần này cảnh sát đã bắt rất nhiều người, tôi thấy chắc là để báo cáo kết quả thôi..."
Long Yên nghe đến đây, cô ta lại liếc mắt nhìn Úc Lạc Hàn mặc đồ giản dị, cô ta luôn thích mặc quần áo hàng hiệu, đối với Úc Lạc Hàn mặc quần áo không biết tên bán ven đường như thế này, cô ta bật cười: "Anh cũng giống bọn họ, làm việc bán cải trắng, cõng cái nồi đen bán bạch phiến hả!"
Cô ta khoác tay lên vai Úc Lạc Hàn: "Cảm ơn tôi thế nào đây?"
Úc Lạc Hàn không hề cảm kích: "Cô không tới, tôi cũng sẽ được thả ra giống bọn họ!"
Long Yên nhìn anh ta chằm chằm, lúc trở tay cô ta định tát anh ta một cái, người đàn ông này thật là không tim không phổi, lời như thế mà cũng nói ra được!
vietwriter.vn
Chỉ có điều, lần này, Úc Lạc Hàn đã bắt được cổ tay của cô ta: "Long Yên, tôi không thích cái dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng càn quấy này của cô!"
"Thế anh thích cô gái nhỏ dịu dàng đa tình hả!" Long Yên căm tức dậm chân!"
"Đúng!" Úc Lạc Hàn gật đầu.
Long Yên chợt nghĩ đến Mặc Sơ: "Giống kiểu như Mặc Sơ sao?"
Khuôn mặt bình tĩnh của Úc Lạc Hàn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đúng!"
"Úc Lạc Hàn, anh đi chết đi!" Long Yên giơ chân tính đá anh ta, đàn ông khắp thế giới đều thích Mặc Sơ, Úc Lạc Hàn cũng là một tên đàn ông thối tha không có mắt nhìn!
Úc Lạc Hàn giơ một tay đẩy cô ta ra, anh ta bước nhanh rời đi.
Long Yên thấy anh ta ra ngoài liền muốn bỏ đi, cô ta tức chết đi được: "Mã Hầu, Ngưu Dương..."
Hai người này vừa nghe thấy vậy thì lập tức tiến lên, một trái một phải nắm chặt cánh tay của Úc Lạc Hàn: "Long đại đại không bảo anh đi, anh đi cái gì mà đi? Ngoan ngoãn quay về đi!"
Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Long Yên một cái, Long Yên nổi điên nói: "Úc Lạc Hàn, tôi không cho phép anh thích Mặc Sơ!"
Úc Lạc Hàn nhìn cái người phụ nữ bệnh tâm thần này, con người anh ta thích và ghét, thì đều làm cho người khác không rõ được.
"Tôi có một kế hoạch!" Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Mã Hầu và Ngưu Dương: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!"
Long Yên trừng mắt nhìn anh ta, cô ta thích anh ta, nhưng, anh ta toàn là cái dáng vẻ hờ hững như thế, cô ta muốn khống chế anh ta, nhưng dáng vẻ của anh ta lại là nhìn qua thình bình thản nhưng lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng.
"Được!" Lúc này, Long Yên đã bình tĩnh lại: "Đi ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói chuyện!"
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trong thư phòng, Quyền Đế Sâm đang xử lý công việc.
Đêm đã muộn, anh nhận được cuộc gọi của Trịnh Ngạo Tuyết: "Giáo quan, anh chắc chắn cách này có hiệu quả chứ?"
"Cô đang nghi ngờ tôi?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm trầm thấp hữu lực.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nói: "Tất nhiên là khoongphari, tôi chỉ nghĩ, Úc Lạc Hàn cũng chính là Vinh Tàn, người này giấu tài, là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn, nếu anh ta mà thích Long Yên thật, thì đã ở bên cô ta từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Quyền Đế Sâm đã có sách lược vẹn toàn từ lâu rồi: "Đây chẳng qua là dụ rắn ra khỏi hang thôi! Ngạo Tuyết, tung lưới và thu lưới không phải việc trong
một lúc là hoàn thành được, cô có lòng can đảm và sự hiểu biết, có năng lực, nhưng còn thiếu một chút kiên nhẫn, đối với loại người không dễ lộ ra sơ hở, cô phải chờ có thể là một năm, có thể là ba năm năm cũng chưa biết chừng..."
"Vâng!" Trịnh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn tiếp thu chỉ bảo.
"Bọn họ đang bắt trùm ma túy Vinh Tàn!" Úc Lạc Hàn nói qua loa.
Tiếp sau đó, có một nhóm người thở hồng hộc đi ra, bọn họ vừa đi vừa nói: "Cảnh sát làm việc cái kiểu gì vậy? Bắt tôi rồi bảo tôi là trùm ma túy Vinh. Tàn... nếu ông đây mà là Vinh Tàn thì tốt rồi, tiền nhiều dùng không hết, ông đây mà có mạng bản cải trắng thật thì thể nào cũng phải bị bọn họ nói thành là người bán bạch phiến..."
"Thì ra các anh cũng như vậy, tôi cũng thế, các anh xem xem, bọn họ cũng là..."
vietwriter.vn
"Lần này cảnh sát đã bắt rất nhiều người, tôi thấy chắc là để báo cáo kết quả thôi..."
Long Yên nghe đến đây, cô ta lại liếc mắt nhìn Úc Lạc Hàn mặc đồ giản dị, cô ta luôn thích mặc quần áo hàng hiệu, đối với Úc Lạc Hàn mặc quần áo không biết tên bán ven đường như thế này, cô ta bật cười: "Anh cũng giống bọn họ, làm việc bán cải trắng, cõng cái nồi đen bán bạch phiến hả!"
Cô ta khoác tay lên vai Úc Lạc Hàn: "Cảm ơn tôi thế nào đây?"
Úc Lạc Hàn không hề cảm kích: "Cô không tới, tôi cũng sẽ được thả ra giống bọn họ!"
Long Yên nhìn anh ta chằm chằm, lúc trở tay cô ta định tát anh ta một cái, người đàn ông này thật là không tim không phổi, lời như thế mà cũng nói ra được!
vietwriter.vn
Chỉ có điều, lần này, Úc Lạc Hàn đã bắt được cổ tay của cô ta: "Long Yên, tôi không thích cái dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng càn quấy này của cô!"
"Thế anh thích cô gái nhỏ dịu dàng đa tình hả!" Long Yên căm tức dậm chân!"
"Đúng!" Úc Lạc Hàn gật đầu.
Long Yên chợt nghĩ đến Mặc Sơ: "Giống kiểu như Mặc Sơ sao?"
Khuôn mặt bình tĩnh của Úc Lạc Hàn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đúng!"
"Úc Lạc Hàn, anh đi chết đi!" Long Yên giơ chân tính đá anh ta, đàn ông khắp thế giới đều thích Mặc Sơ, Úc Lạc Hàn cũng là một tên đàn ông thối tha không có mắt nhìn!
Úc Lạc Hàn giơ một tay đẩy cô ta ra, anh ta bước nhanh rời đi.
Long Yên thấy anh ta ra ngoài liền muốn bỏ đi, cô ta tức chết đi được: "Mã Hầu, Ngưu Dương..."
Hai người này vừa nghe thấy vậy thì lập tức tiến lên, một trái một phải nắm chặt cánh tay của Úc Lạc Hàn: "Long đại đại không bảo anh đi, anh đi cái gì mà đi? Ngoan ngoãn quay về đi!"
Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Long Yên một cái, Long Yên nổi điên nói: "Úc Lạc Hàn, tôi không cho phép anh thích Mặc Sơ!"
Úc Lạc Hàn nhìn cái người phụ nữ bệnh tâm thần này, con người anh ta thích và ghét, thì đều làm cho người khác không rõ được.
"Tôi có một kế hoạch!" Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Mã Hầu và Ngưu Dương: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!"
Long Yên trừng mắt nhìn anh ta, cô ta thích anh ta, nhưng, anh ta toàn là cái dáng vẻ hờ hững như thế, cô ta muốn khống chế anh ta, nhưng dáng vẻ của anh ta lại là nhìn qua thình bình thản nhưng lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng.
"Được!" Lúc này, Long Yên đã bình tĩnh lại: "Đi ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói chuyện!"
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trong thư phòng, Quyền Đế Sâm đang xử lý công việc.
Đêm đã muộn, anh nhận được cuộc gọi của Trịnh Ngạo Tuyết: "Giáo quan, anh chắc chắn cách này có hiệu quả chứ?"
"Cô đang nghi ngờ tôi?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm trầm thấp hữu lực.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nói: "Tất nhiên là khoongphari, tôi chỉ nghĩ, Úc Lạc Hàn cũng chính là Vinh Tàn, người này giấu tài, là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn, nếu anh ta mà thích Long Yên thật, thì đã ở bên cô ta từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Quyền Đế Sâm đã có sách lược vẹn toàn từ lâu rồi: "Đây chẳng qua là dụ rắn ra khỏi hang thôi! Ngạo Tuyết, tung lưới và thu lưới không phải việc trong
một lúc là hoàn thành được, cô có lòng can đảm và sự hiểu biết, có năng lực, nhưng còn thiếu một chút kiên nhẫn, đối với loại người không dễ lộ ra sơ hở, cô phải chờ có thể là một năm, có thể là ba năm năm cũng chưa biết chừng..."
"Vâng!" Trịnh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn tiếp thu chỉ bảo.
vietwriter.vn vietwriter.vn
"Bọn họ đang bắt trùm ma túy Vinh Tàn!" Úc Lạc Hàn nói qua loa.
Tiếp sau đó, có một nhóm người thở hồng hộc đi ra, bọn họ vừa đi vừa nói: "Cảnh sát làm việc cái kiểu gì vậy? Bắt tôi rồi bảo tôi là trùm ma túy Vinh. Tàn... nếu ông đây mà là Vinh Tàn thì tốt rồi, tiền nhiều dùng không hết, ông đây mà có mạng bản cải trắng thật thì thể nào cũng phải bị bọn họ nói thành là người bán bạch phiến..."
"Thì ra các anh cũng như vậy, tôi cũng thế, các anh xem xem, bọn họ cũng là..."
vietwriter.vn
"Lần này cảnh sát đã bắt rất nhiều người, tôi thấy chắc là để báo cáo kết quả thôi..."
Long Yên nghe đến đây, cô ta lại liếc mắt nhìn Úc Lạc Hàn mặc đồ giản dị, cô ta luôn thích mặc quần áo hàng hiệu, đối với Úc Lạc Hàn mặc quần áo không biết tên bán ven đường như thế này, cô ta bật cười: "Anh cũng giống bọn họ, làm việc bán cải trắng, cõng cái nồi đen bán bạch phiến hả!"
Cô ta khoác tay lên vai Úc Lạc Hàn: "Cảm ơn tôi thế nào đây?"
Úc Lạc Hàn không hề cảm kích: "Cô không tới, tôi cũng sẽ được thả ra giống bọn họ!"
Long Yên nhìn anh ta chằm chằm, lúc trở tay cô ta định tát anh ta một cái, người đàn ông này thật là không tim không phổi, lời như thế mà cũng nói ra được!
vietwriter.vn
Chỉ có điều, lần này, Úc Lạc Hàn đã bắt được cổ tay của cô ta: "Long Yên, tôi không thích cái dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng càn quấy này của cô!"
"Thế anh thích cô gái nhỏ dịu dàng đa tình hả!" Long Yên căm tức dậm chân!"
"Đúng!" Úc Lạc Hàn gật đầu.
Long Yên chợt nghĩ đến Mặc Sơ: "Giống kiểu như Mặc Sơ sao?"
Khuôn mặt bình tĩnh của Úc Lạc Hàn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đúng!"
"Úc Lạc Hàn, anh đi chết đi!" Long Yên giơ chân tính đá anh ta, đàn ông khắp thế giới đều thích Mặc Sơ, Úc Lạc Hàn cũng là một tên đàn ông thối tha không có mắt nhìn!
Úc Lạc Hàn giơ một tay đẩy cô ta ra, anh ta bước nhanh rời đi.
Long Yên thấy anh ta ra ngoài liền muốn bỏ đi, cô ta tức chết đi được: "Mã Hầu, Ngưu Dương..."
Hai người này vừa nghe thấy vậy thì lập tức tiến lên, một trái một phải nắm chặt cánh tay của Úc Lạc Hàn: "Long đại đại không bảo anh đi, anh đi cái gì mà đi? Ngoan ngoãn quay về đi!"
Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Long Yên một cái, Long Yên nổi điên nói: "Úc Lạc Hàn, tôi không cho phép anh thích Mặc Sơ!"
Úc Lạc Hàn nhìn cái người phụ nữ bệnh tâm thần này, con người anh ta thích và ghét, thì đều làm cho người khác không rõ được.
"Tôi có một kế hoạch!" Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Mã Hầu và Ngưu Dương: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!"
Long Yên trừng mắt nhìn anh ta, cô ta thích anh ta, nhưng, anh ta toàn là cái dáng vẻ hờ hững như thế, cô ta muốn khống chế anh ta, nhưng dáng vẻ của anh ta lại là nhìn qua thình bình thản nhưng lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng.
"Được!" Lúc này, Long Yên đã bình tĩnh lại: "Đi ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói chuyện!"
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trong thư phòng, Quyền Đế Sâm đang xử lý công việc.
Đêm đã muộn, anh nhận được cuộc gọi của Trịnh Ngạo Tuyết: "Giáo quan, anh chắc chắn cách này có hiệu quả chứ?"
"Cô đang nghi ngờ tôi?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm trầm thấp hữu lực.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nói: "Tất nhiên là khoongphari, tôi chỉ nghĩ, Úc Lạc Hàn cũng chính là Vinh Tàn, người này giấu tài, là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn, nếu anh ta mà thích Long Yên thật, thì đã ở bên cô ta từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Quyền Đế Sâm đã có sách lược vẹn toàn từ lâu rồi: "Đây chẳng qua là dụ rắn ra khỏi hang thôi! Ngạo Tuyết, tung lưới và thu lưới không phải việc trong
một lúc là hoàn thành được, cô có lòng can đảm và sự hiểu biết, có năng lực, nhưng còn thiếu một chút kiên nhẫn, đối với loại người không dễ lộ ra sơ hở, cô phải chờ có thể là một năm, có thể là ba năm năm cũng chưa biết chừng..."
"Vâng!" Trịnh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn tiếp thu chỉ bảo.
"Bọn họ đang bắt trùm ma túy Vinh Tàn!" Úc Lạc Hàn nói qua loa.
Tiếp sau đó, có một nhóm người thở hồng hộc đi ra, bọn họ vừa đi vừa nói: "Cảnh sát làm việc cái kiểu gì vậy? Bắt tôi rồi bảo tôi là trùm ma túy Vinh. Tàn... nếu ông đây mà là Vinh Tàn thì tốt rồi, tiền nhiều dùng không hết, ông đây mà có mạng bản cải trắng thật thì thể nào cũng phải bị bọn họ nói thành là người bán bạch phiến..."
"Thì ra các anh cũng như vậy, tôi cũng thế, các anh xem xem, bọn họ cũng là..."
vietwriter.vn
"Lần này cảnh sát đã bắt rất nhiều người, tôi thấy chắc là để báo cáo kết quả thôi..."
Long Yên nghe đến đây, cô ta lại liếc mắt nhìn Úc Lạc Hàn mặc đồ giản dị, cô ta luôn thích mặc quần áo hàng hiệu, đối với Úc Lạc Hàn mặc quần áo không biết tên bán ven đường như thế này, cô ta bật cười: "Anh cũng giống bọn họ, làm việc bán cải trắng, cõng cái nồi đen bán bạch phiến hả!"
Cô ta khoác tay lên vai Úc Lạc Hàn: "Cảm ơn tôi thế nào đây?"
Úc Lạc Hàn không hề cảm kích: "Cô không tới, tôi cũng sẽ được thả ra giống bọn họ!"
Long Yên nhìn anh ta chằm chằm, lúc trở tay cô ta định tát anh ta một cái, người đàn ông này thật là không tim không phổi, lời như thế mà cũng nói ra được!
vietwriter.vn
Chỉ có điều, lần này, Úc Lạc Hàn đã bắt được cổ tay của cô ta: "Long Yên, tôi không thích cái dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng càn quấy này của cô!"
"Thế anh thích cô gái nhỏ dịu dàng đa tình hả!" Long Yên căm tức dậm chân!"
"Đúng!" Úc Lạc Hàn gật đầu.
Long Yên chợt nghĩ đến Mặc Sơ: "Giống kiểu như Mặc Sơ sao?"
Khuôn mặt bình tĩnh của Úc Lạc Hàn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đúng!"
"Úc Lạc Hàn, anh đi chết đi!" Long Yên giơ chân tính đá anh ta, đàn ông khắp thế giới đều thích Mặc Sơ, Úc Lạc Hàn cũng là một tên đàn ông thối tha không có mắt nhìn!
Úc Lạc Hàn giơ một tay đẩy cô ta ra, anh ta bước nhanh rời đi.
Long Yên thấy anh ta ra ngoài liền muốn bỏ đi, cô ta tức chết đi được: "Mã Hầu, Ngưu Dương..."
Hai người này vừa nghe thấy vậy thì lập tức tiến lên, một trái một phải nắm chặt cánh tay của Úc Lạc Hàn: "Long đại đại không bảo anh đi, anh đi cái gì mà đi? Ngoan ngoãn quay về đi!"
Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Long Yên một cái, Long Yên nổi điên nói: "Úc Lạc Hàn, tôi không cho phép anh thích Mặc Sơ!"
Úc Lạc Hàn nhìn cái người phụ nữ bệnh tâm thần này, con người anh ta thích và ghét, thì đều làm cho người khác không rõ được.
"Tôi có một kế hoạch!" Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Mã Hầu và Ngưu Dương: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!"
Long Yên trừng mắt nhìn anh ta, cô ta thích anh ta, nhưng, anh ta toàn là cái dáng vẻ hờ hững như thế, cô ta muốn khống chế anh ta, nhưng dáng vẻ của anh ta lại là nhìn qua thình bình thản nhưng lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng.
"Được!" Lúc này, Long Yên đã bình tĩnh lại: "Đi ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói chuyện!"
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trong thư phòng, Quyền Đế Sâm đang xử lý công việc.
Đêm đã muộn, anh nhận được cuộc gọi của Trịnh Ngạo Tuyết: "Giáo quan, anh chắc chắn cách này có hiệu quả chứ?"
"Cô đang nghi ngờ tôi?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm trầm thấp hữu lực.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nói: "Tất nhiên là khoongphari, tôi chỉ nghĩ, Úc Lạc Hàn cũng chính là Vinh Tàn, người này giấu tài, là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn, nếu anh ta mà thích Long Yên thật, thì đã ở bên cô ta từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Quyền Đế Sâm đã có sách lược vẹn toàn từ lâu rồi: "Đây chẳng qua là dụ rắn ra khỏi hang thôi! Ngạo Tuyết, tung lưới và thu lưới không phải việc trong
một lúc là hoàn thành được, cô có lòng can đảm và sự hiểu biết, có năng lực, nhưng còn thiếu một chút kiên nhẫn, đối với loại người không dễ lộ ra sơ hở, cô phải chờ có thể là một năm, có thể là ba năm năm cũng chưa biết chừng..."
"Vâng!" Trịnh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn tiếp thu chỉ bảo.
vietwriter.vn vietwriter.vn
"Bọn họ đang bắt trùm ma túy Vinh Tàn!" Úc Lạc Hàn nói qua loa.
Tiếp sau đó, có một nhóm người thở hồng hộc đi ra, bọn họ vừa đi vừa nói: "Cảnh sát làm việc cái kiểu gì vậy? Bắt tôi rồi bảo tôi là trùm ma túy Vinh. Tàn... nếu ông đây mà là Vinh Tàn thì tốt rồi, tiền nhiều dùng không hết, ông đây mà có mạng bản cải trắng thật thì thể nào cũng phải bị bọn họ nói thành là người bán bạch phiến..."
"Thì ra các anh cũng như vậy, tôi cũng thế, các anh xem xem, bọn họ cũng là..."
vietwriter.vn
"Lần này cảnh sát đã bắt rất nhiều người, tôi thấy chắc là để báo cáo kết quả thôi..."
Long Yên nghe đến đây, cô ta lại liếc mắt nhìn Úc Lạc Hàn mặc đồ giản dị, cô ta luôn thích mặc quần áo hàng hiệu, đối với Úc Lạc Hàn mặc quần áo không biết tên bán ven đường như thế này, cô ta bật cười: "Anh cũng giống bọn họ, làm việc bán cải trắng, cõng cái nồi đen bán bạch phiến hả!"
Cô ta khoác tay lên vai Úc Lạc Hàn: "Cảm ơn tôi thế nào đây?"
Úc Lạc Hàn không hề cảm kích: "Cô không tới, tôi cũng sẽ được thả ra giống bọn họ!"
Long Yên nhìn anh ta chằm chằm, lúc trở tay cô ta định tát anh ta một cái, người đàn ông này thật là không tim không phổi, lời như thế mà cũng nói ra được!
vietwriter.vn
Chỉ có điều, lần này, Úc Lạc Hàn đã bắt được cổ tay của cô ta: "Long Yên, tôi không thích cái dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng càn quấy này của cô!"
"Thế anh thích cô gái nhỏ dịu dàng đa tình hả!" Long Yên căm tức dậm chân!"
"Đúng!" Úc Lạc Hàn gật đầu.
Long Yên chợt nghĩ đến Mặc Sơ: "Giống kiểu như Mặc Sơ sao?"
Khuôn mặt bình tĩnh của Úc Lạc Hàn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đúng!"
"Úc Lạc Hàn, anh đi chết đi!" Long Yên giơ chân tính đá anh ta, đàn ông khắp thế giới đều thích Mặc Sơ, Úc Lạc Hàn cũng là một tên đàn ông thối tha không có mắt nhìn!
Úc Lạc Hàn giơ một tay đẩy cô ta ra, anh ta bước nhanh rời đi.
Long Yên thấy anh ta ra ngoài liền muốn bỏ đi, cô ta tức chết đi được: "Mã Hầu, Ngưu Dương..."
Hai người này vừa nghe thấy vậy thì lập tức tiến lên, một trái một phải nắm chặt cánh tay của Úc Lạc Hàn: "Long đại đại không bảo anh đi, anh đi cái gì mà đi? Ngoan ngoãn quay về đi!"
Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Long Yên một cái, Long Yên nổi điên nói: "Úc Lạc Hàn, tôi không cho phép anh thích Mặc Sơ!"
Úc Lạc Hàn nhìn cái người phụ nữ bệnh tâm thần này, con người anh ta thích và ghét, thì đều làm cho người khác không rõ được.
"Tôi có một kế hoạch!" Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Mã Hầu và Ngưu Dương: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!"
Long Yên trừng mắt nhìn anh ta, cô ta thích anh ta, nhưng, anh ta toàn là cái dáng vẻ hờ hững như thế, cô ta muốn khống chế anh ta, nhưng dáng vẻ của anh ta lại là nhìn qua thình bình thản nhưng lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng.
"Được!" Lúc này, Long Yên đã bình tĩnh lại: "Đi ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói chuyện!"
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trong thư phòng, Quyền Đế Sâm đang xử lý công việc.
Đêm đã muộn, anh nhận được cuộc gọi của Trịnh Ngạo Tuyết: "Giáo quan, anh chắc chắn cách này có hiệu quả chứ?"
"Cô đang nghi ngờ tôi?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm trầm thấp hữu lực.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nói: "Tất nhiên là khoongphari, tôi chỉ nghĩ, Úc Lạc Hàn cũng chính là Vinh Tàn, người này giấu tài, là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn, nếu anh ta mà thích Long Yên thật, thì đã ở bên cô ta từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Quyền Đế Sâm đã có sách lược vẹn toàn từ lâu rồi: "Đây chẳng qua là dụ rắn ra khỏi hang thôi! Ngạo Tuyết, tung lưới và thu lưới không phải việc trong
một lúc là hoàn thành được, cô có lòng can đảm và sự hiểu biết, có năng lực, nhưng còn thiếu một chút kiên nhẫn, đối với loại người không dễ lộ ra sơ hở, cô phải chờ có thể là một năm, có thể là ba năm năm cũng chưa biết chừng..."
"Vâng!" Trịnh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn tiếp thu chỉ bảo.
"Bọn họ đang bắt trùm ma túy Vinh Tàn!" Úc Lạc Hàn nói qua loa.
Tiếp sau đó, có một nhóm người thở hồng hộc đi ra, bọn họ vừa đi vừa nói: "Cảnh sát làm việc cái kiểu gì vậy? Bắt tôi rồi bảo tôi là trùm ma túy Vinh. Tàn... nếu ông đây mà là Vinh Tàn thì tốt rồi, tiền nhiều dùng không hết, ông đây mà có mạng bản cải trắng thật thì thể nào cũng phải bị bọn họ nói thành là người bán bạch phiến..."
"Thì ra các anh cũng như vậy, tôi cũng thế, các anh xem xem, bọn họ cũng là..."
vietwriter.vn
"Lần này cảnh sát đã bắt rất nhiều người, tôi thấy chắc là để báo cáo kết quả thôi..."
Long Yên nghe đến đây, cô ta lại liếc mắt nhìn Úc Lạc Hàn mặc đồ giản dị, cô ta luôn thích mặc quần áo hàng hiệu, đối với Úc Lạc Hàn mặc quần áo không biết tên bán ven đường như thế này, cô ta bật cười: "Anh cũng giống bọn họ, làm việc bán cải trắng, cõng cái nồi đen bán bạch phiến hả!"
Cô ta khoác tay lên vai Úc Lạc Hàn: "Cảm ơn tôi thế nào đây?"
Úc Lạc Hàn không hề cảm kích: "Cô không tới, tôi cũng sẽ được thả ra giống bọn họ!"
Long Yên nhìn anh ta chằm chằm, lúc trở tay cô ta định tát anh ta một cái, người đàn ông này thật là không tim không phổi, lời như thế mà cũng nói ra được!
vietwriter.vn
Chỉ có điều, lần này, Úc Lạc Hàn đã bắt được cổ tay của cô ta: "Long Yên, tôi không thích cái dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng càn quấy này của cô!"
"Thế anh thích cô gái nhỏ dịu dàng đa tình hả!" Long Yên căm tức dậm chân!"
"Đúng!" Úc Lạc Hàn gật đầu.
Long Yên chợt nghĩ đến Mặc Sơ: "Giống kiểu như Mặc Sơ sao?"
Khuôn mặt bình tĩnh của Úc Lạc Hàn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đúng!"
"Úc Lạc Hàn, anh đi chết đi!" Long Yên giơ chân tính đá anh ta, đàn ông khắp thế giới đều thích Mặc Sơ, Úc Lạc Hàn cũng là một tên đàn ông thối tha không có mắt nhìn!
Úc Lạc Hàn giơ một tay đẩy cô ta ra, anh ta bước nhanh rời đi.
Long Yên thấy anh ta ra ngoài liền muốn bỏ đi, cô ta tức chết đi được: "Mã Hầu, Ngưu Dương..."
Hai người này vừa nghe thấy vậy thì lập tức tiến lên, một trái một phải nắm chặt cánh tay của Úc Lạc Hàn: "Long đại đại không bảo anh đi, anh đi cái gì mà đi? Ngoan ngoãn quay về đi!"
Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Long Yên một cái, Long Yên nổi điên nói: "Úc Lạc Hàn, tôi không cho phép anh thích Mặc Sơ!"
Úc Lạc Hàn nhìn cái người phụ nữ bệnh tâm thần này, con người anh ta thích và ghét, thì đều làm cho người khác không rõ được.
"Tôi có một kế hoạch!" Úc Lạc Hàn liếc mắt nhìn Mã Hầu và Ngưu Dương: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô!"
Long Yên trừng mắt nhìn anh ta, cô ta thích anh ta, nhưng, anh ta toàn là cái dáng vẻ hờ hững như thế, cô ta muốn khống chế anh ta, nhưng dáng vẻ của anh ta lại là nhìn qua thình bình thản nhưng lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng.
"Được!" Lúc này, Long Yên đã bình tĩnh lại: "Đi ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói chuyện!"
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trong thư phòng, Quyền Đế Sâm đang xử lý công việc.
Đêm đã muộn, anh nhận được cuộc gọi của Trịnh Ngạo Tuyết: "Giáo quan, anh chắc chắn cách này có hiệu quả chứ?"
"Cô đang nghi ngờ tôi?" Giọng nói của Quyền Đế Sâm trầm thấp hữu lực.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nói: "Tất nhiên là khoongphari, tôi chỉ nghĩ, Úc Lạc Hàn cũng chính là Vinh Tàn, người này giấu tài, là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn, nếu anh ta mà thích Long Yên thật, thì đã ở bên cô ta từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Quyền Đế Sâm đã có sách lược vẹn toàn từ lâu rồi: "Đây chẳng qua là dụ rắn ra khỏi hang thôi! Ngạo Tuyết, tung lưới và thu lưới không phải việc trong
một lúc là hoàn thành được, cô có lòng can đảm và sự hiểu biết, có năng lực, nhưng còn thiếu một chút kiên nhẫn, đối với loại người không dễ lộ ra sơ hở, cô phải chờ có thể là một năm, có thể là ba năm năm cũng chưa biết chừng..."
"Vâng!" Trịnh Ngạo Tuyết ngoan ngoãn tiếp thu chỉ bảo.
vietwriter.vn vietwriter.vn