Ân Phi Âm bị Mặc Sa vạch trần tâm tư, giờ phút này, cô ta thật sự không có mặt mũi gặp
người nữa rồi!
"Tổng giám đốc Quyền..." Ân Phi Âm nhìn về phía Quyền Để Sâm: "Nhưng mà, chuyện cô ta chưa cưới đã sinh con, anh cũng chấp nhận được sao?"
Lúc này, Quyền Đế Sâm hôn lên môi Mặc Sơ lấy hành động thực tế nói cho Ân Phi Âm biết: “Mặc Sơ là vợ của Quyền Đế Sâm, nếu có còn dám nói về chuyện này thêm một lần nữa, tôi không ngại tống cổ và Tô Tiểu Mễ vào bệnh viện tâm thần dưỡng lão."
"Tôi không dám... Ân Phi Âm sợ đến mức không dám nói thêm một câu nào nữa.
Quyền Để Sâm thắt dây an toàn cho Mặc SƠ xong, anh đóng cửa xe lại, sau đó vòng qua đầu xe, lái xe rời đi.
Mặc Sơ thấy anh lái xe vững vàng, cô lại lén nhìn gương mặt đẹp trai của anh, trong lòng cô đang nghĩ, lúc mà người đàn ông này cưng chiều cô, thì thật sự là cưng chiều đến tận trời.
Cô vừa nghĩ tới đây, lại cảm thấy đặc biệt vui mừng.
Thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ, nếu con của cô là của Quyền Đế Sâm, vậy thì hoàn mỹ biết bao!
Nhưng mà, mộng tưởng và thực tế, chính là hai thứ bất đồng.
Khi Mặc Sơ cảm nhận Quyền Đế Sâm đối xử tốt với cô, cô cũng lại cảm thấy chua sót cho những gì mình đã trải qua.
Lúc đến nông trường ở ngoại ô, Quyền Đế Sâm dừng xe lại, anh mở cửa xe ra, nắm tay Mặc SƠ xuống xe.
Mặc Sơ rất thích bàn tay to của anh, ấm áp còn dày dặn, lúc bàn tay nhỏ của cô được anh nắm, ấm áp vui vẻ cực kỳ yên tâm.
Sau khi hai người cùng đi vào nông trang, Mặc Sơ cũng đã nhớ được khẩu vị của anh, cô gọi món, hai người cùng dùng bữa với nhau.
Chính ở trong căn phòng này, Mặc Sơ ngồi bên cửa sổ, Quyền Đế Sâm nằm trên sô pha, lại còn gối đầu lên đùi cô: "Anh ngủ một lát, một tiếng nữa chúng tôi về!"
"Vâng!" Mặc Sơ giơ cổ tay lên xem đồng hồ, nhớ kỹ thời gian.
Cô cũng biết, gần đây anh rất bận.
Giấc ngủ của anh cũng rất ít thời gian, một lúc này, anh gối lên đùi cô, cô vẫn còn cảm thấy hơi đỏ mặt.
Mặc dù chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, nhưng ấm áp giống như khoảng khắc này thì rất hiếm khi.
Mặc Sơ ngẩng đầu lên, nhìn một mảnh hoa sen bên ngoài cửa sổ, lúc này đang là giữa hè, hoa sen nở rất đẹp, từng cụm từng cụm hoa sen màu hồng hoa sen màu trắng đón gió vươn lên, lá hình tròn màu xanh nổi trên mặt nước, ở khung cảnh tuyệt đẹp này, tất nhiên tâm trạng cũng tốt lên.
Cô cẩn thận để điện thoại về chế độ im lặng, anh ngủ một giấc, cô không muốn ồn ào đánh thức anh.
Mặc Sơ nhìn gương mặt của anh, dáng vẻ anh ngủ, mặc dù mỗi sáng sớm cô đều sẽ nhìn thấy, nhưng mà, giờ phút này lại cảm giác có hơi khác.
Vào lúc cô đang quan sát tỉ mỉ người đàn ông này, cô nhận được một mail của Quyền Đế Đình gửi tới, sau khi mở thư ra, là một tờ giấy gọi của tòa án.
Quyền Đế Đình chính thức khởi tố cô, anh ta muốn đòi quyền nuôi con!
Trái tim Mặc Sở, nháy mắt liền đau đớn.
Làm một người mẹ độc thân, không có chuyện gì đau đớn hơn việc phải rời xa con mình.
Quyên Đế Đình này, quả thực chính là sát tinh của cô.
Trái tim Mặc Sơ, cực kỳ chua sót.
Đứa con mà cô vất vả nuôi lớn, lại bị Quyền Đế Đình cướp đi như thế sao?
Cô vừa nghĩ đến điều này, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.
Cô có mấy giọt nước mắt rơi xuống mặt Quyền Để Sâm, lúc cô vươn tay ra lau, Quyền Đế Sâm đã tỉnh lại.
"Xin lỗi, em đánh thức anh rồi..." Mặc Sở nghẹn ngào nói: "Đế Sâm, anh ngủ thêm lúc nữa đi!"
Quyền Đế Sâm lập tức tỉnh táo lại, anh ngồi dậy, sắc bén hỏi: "Sao vậy?"
"Em..." Mặc Sơ rưng rưng