Bàn tay nhỏ của Cố Vãn Vãn cũng đang xoa bụng mình, cô ấy nín khóc mà cười: "Đúng vậy, anh, anh nói đúng! Sao em có cảm giác đứa bé này thích cậu hơn nhỉ?"
Cổ Trạch Dã cũng mỉm cười: "Anh luôn ở bên đứa bé mà! Đứa bé có linh tính đó!"
"Đúng rồi, tối nay vẫn chưa tính số thai động?" Cố Vãn Vãn chợt nói.
Cố Trạch Dã bế cô ấy lên, đặt lên giường, cho cô ấy nằm thẳng, khi nằm như thế, bụng của cô ấy đã lồi lên rồi.
"Em tính cho em!" Anh ta nói.
vietwriter.vn
"Được!" Cố Vãn Vãn nhanh chóng ném những cảm xúc không vui ban nãy ra sau đầu, điều chỉnh mạch suy nghĩ đặt hết đứa bé.
Cố Trạch Dã áp tay lên bụng cô ấy, chú ý lắng nghe kỹ, cảm nhận bằng trái tim, sinh mệnh mới sắp đến.
Trên đường đi về biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ đang lái xe, Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế phó lái.
Cô mở he hé cửa sổ ra, gió thu ban đêm thổi lên mặt hai người, cô cảm thấy giá lạnh thấm tim.
"Vãn Vãn vẫn còn rất yêu anh!" Mặc Sơ vừa lái xe vừa nói một câu.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, lúc này, ánh mắt anh chuyển lên người Mặc Sơ, đôi mắt anh lập tức trầm xuống, nhưng anh không có nói gì.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, cô cũng không có gì hay mà nói nữa.
vietwriter.vn
Vì thế, trên đường đi chẳng ai nói gì nữa, cô lái xe về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô tắm xong, khi cô đi thăm hai con, hai cục cưng đều đang ngủ rất say.
Con của cô không thể không có bố, Cố Vãn Vãn thì sao? Bên cạnh cô ấy còn có anh trai, nhưng mà, trên đường trưởng thành, cũng không thể thay thế bố được nhỉ!
Thật ra, Cố Vãn Vãn vẫn yêu Quyền Đế Sâm, làm gì có chuyện Mặc Sơ không nhìn ra cơ chứ?
Cho dù Cố Vãn Vãn đã một mực phủ nhận, tâm tư của phụ nữ, đại khái là thế nhỉ!
Cô ngồi bên cạnh con trai Mặc Hi, tâm trạng của cô cũng giống như con nước ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, không ngừng cuồn cuộn, không hề có ý dừng lại.
Cô dứt khoát nằm chen chúc ngủ cùng Mặc Hi, con trai ngủ say, lúc cô nằm xuống, cậu bé cũng không có phát hiện.
Sau khi Quyền Đế Sâm tắm xong, anh không thấy bóng dáng của Mặc Sơ trong phòng ngủ, anh đi ra khỏi phòng, đi thăm con gái rồi lại thăm con trai, anh phát hiện cô ngủ cùng con trai rồi.
Anh đi vào, đứng cạnh cô, ngưng mắt nhìn cô.
Anh biết, cô vẫn chưa ngủ.
Chỉ có điều, người phụ này lại có ý định ngủ chia giường với anh nữa rồi.
Cô bị anh nắm tay, thật sự là cô không trốn được.
Nhưng mà, cô vẫn sẽ làm mình làm mẩy.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, lúc anh muốn kéo cô dậy, cô mở mắt ra trừng anh!
"Về phòng!" Giọng anh rất trầm, hơn nữa ngữ khí còn bất thiện nữa.
Mặc Sơ không chịu: "Em muốn ngủ ở đây! Con trai em đồng ý cho em ngủ
rồi!"
"Anh chưa đồng ý." Sắc mặt của Quyền Đế Sâm u ám.
Mặc Sơ vẫn không chịu dậy, Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Em muốn cãi nhau làm con trai tỉnh à?"
"Anh là người ầm ĩ!" Mặc Sơ cảm thấy người đàn ông này không nói lý lẽ, thật là nực cười! Rõ ràng là anh đi vào khiêu khích cô, sao lại biến thành cô đang lầm ĩ làm con trai tỉnh rồi vậy?
Quyền Đế Sâm liếc mắt nhìn con trai: "Thằng bé sắp tỉnh rồi!"
Hiện giờ, tuy Mặc Hi đang nhắm mắt, nhưng nhãn cầu lại đang không ngừng nhích tới nhích lui, đây là dấu hiệu cậu bé sắp tỉnh.
Nếu Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vẫn muốn ở chỗ này, Mặc Hi sẽ nhanh chóng tỉnh dậy.
Mặc Sơ đành phải dậy: "Em tự đi!"
Cô đi nhanh ra khỏi phòng con trai, đi tới phòng ngủ của bọn họ, cô nhìn anh: "Tại sao anh cứ bắt em về đây ngủ?"
"Anh muốn ôm em ngủ!" Lý do của Quyền Đế Sâm rất là đầy đủ.
Mặc Sơ: "..."
Sau khi hai người nằm lên giường, Quyền Đế Sâm kéo Mặc Sơ vào trong lòng, bàn tay to cũng không an phận đi thăm hỏi từng tấc da thịt của cô, mặc dù cách lớp quần áo, Mặc Sơ vẫn có thể cảm nhận được bàn tay anh lướt qua đang nóng hầm hập.
Mặc Sợ bị anh ôm bị anh xoa thì hơi nóng, cô muốn kéo ra khoảng cách với anh, kết quả, người đàn ông cũng chưa có nói gì.
Vì thế, khi Mặc Sơ cách xa ngực anh một thước, cô mới nhận ra là cô nhầm rồi!
Bởi vì người đàn ông này kệ cô kéo ra khoảng cách, còn lại thì cho bàn tay của anh luồn vào trong vạt áo của cô, sờ cô mà không cần cách một tầng vải dệt.
Bây giờ, bàn tay anh không có gì cản trở đang sờ lên vòng eo nhỏ của cô, eo cô rất thon, đường cong vô cùng rõ ràng.
Bàn tay anh cũng theo đường cong, vuốt nhẹ trên dưới, sau đó lại chuyển đến bụng cô.
Chỗ này, cô từng mang thai một cặp thai long phượng cho anh.
Hôm nay, khi Quyền Đế Sâm trông thấy dáng bụng to của Cố Vãn Vãn, anh liền nghĩ đến dáng vẻ Mặc Sơ một mình sống kiên cường vào năm đó.
Cố Vãn Vãn còn có Cố Trạch Dã chăm sóc từng li từng tí, vậy Mặc Sợ thì sao?
Cô chỉ có một mình mình!
Cố Trạch Dã đánh lạc hướng cảm xúc của Cố Vãn Vãn: "Em có cảm nhận được đứa bé đang động đậy không? Vãn Vãn, chuyện gì rồi cũng sẽ qua! Em nên học cách tích cực tiến lên, đón chào cuộc sống mới, chứ không phải bị quan như thế này, biết chưa?"
Bàn tay nhỏ của Cố Vãn Vãn cũng đang xoa bụng mình, cô ấy nín khóc mà cười: "Đúng vậy, anh, anh nói đúng! Sao em có cảm giác đứa bé này thích cậu hơn nhỉ?"
Cổ Trạch Dã cũng mỉm cười: "Anh luôn ở bên đứa bé mà! Đứa bé có linh tính đó!"
"Đúng rồi, tối nay vẫn chưa tính số thai động?" Cố Vãn Vãn chợt nói.
Cố Trạch Dã bế cô ấy lên, đặt lên giường, cho cô ấy nằm thẳng, khi nằm như thế, bụng của cô ấy đã lồi lên rồi.
"Em tính cho em!" Anh ta nói.
vietwriter.vn
"Được!" Cố Vãn Vãn nhanh chóng ném những cảm xúc không vui ban nãy ra sau đầu, điều chỉnh mạch suy nghĩ đặt hết đứa bé.
Cố Trạch Dã áp tay lên bụng cô ấy, chú ý lắng nghe kỹ, cảm nhận bằng trái tim, sinh mệnh mới sắp đến.
Trên đường đi về biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ đang lái xe, Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế phó lái.
Cô mở he hé cửa sổ ra, gió thu ban đêm thổi lên mặt hai người, cô cảm thấy giá lạnh thấm tim.
"Vãn Vãn vẫn còn rất yêu anh!" Mặc Sơ vừa lái xe vừa nói một câu.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, lúc này, ánh mắt anh chuyển lên người Mặc Sơ, đôi mắt anh lập tức trầm xuống, nhưng anh không có nói gì.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, cô cũng không có gì hay mà nói nữa.
vietwriter.vn
Vì thế, trên đường đi chẳng ai nói gì nữa, cô lái xe về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô tắm xong, khi cô đi thăm hai con, hai cục cưng đều đang ngủ rất say.
Con của cô không thể không có bố, Cố Vãn Vãn thì sao? Bên cạnh cô ấy còn có anh trai, nhưng mà, trên đường trưởng thành, cũng không thể thay thế bố được nhỉ!
Thật ra, Cố Vãn Vãn vẫn yêu Quyền Đế Sâm, làm gì có chuyện Mặc Sơ không nhìn ra cơ chứ?
Cho dù Cố Vãn Vãn đã một mực phủ nhận, tâm tư của phụ nữ, đại khái là thế nhỉ!
Cô ngồi bên cạnh con trai Mặc Hi, tâm trạng của cô cũng giống như con nước ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, không ngừng cuồn cuộn, không hề có ý dừng lại.
Cô dứt khoát nằm chen chúc ngủ cùng Mặc Hi, con trai ngủ say, lúc cô nằm xuống, cậu bé cũng không có phát hiện.
Sau khi Quyền Đế Sâm tắm xong, anh không thấy bóng dáng của Mặc Sơ trong phòng ngủ, anh đi ra khỏi phòng, đi thăm con gái rồi lại thăm con trai, anh phát hiện cô ngủ cùng con trai rồi.
Anh đi vào, đứng cạnh cô, ngưng mắt nhìn cô.
Anh biết, cô vẫn chưa ngủ.
Chỉ có điều, người phụ này lại có ý định ngủ chia giường với anh nữa rồi.
Cô bị anh nắm tay, thật sự là cô không trốn được.
Nhưng mà, cô vẫn sẽ làm mình làm mẩy.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, lúc anh muốn kéo cô dậy, cô mở mắt ra trừng anh!
"Về phòng!" Giọng anh rất trầm, hơn nữa ngữ khí còn bất thiện nữa.
Mặc Sơ không chịu: "Em muốn ngủ ở đây! Con trai em đồng ý cho em ngủ
rồi!"
"Anh chưa đồng ý." Sắc mặt của Quyền Đế Sâm u ám.
Mặc Sơ vẫn không chịu dậy, Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Em muốn cãi nhau làm con trai tỉnh à?"
"Anh là người ầm ĩ!" Mặc Sơ cảm thấy người đàn ông này không nói lý lẽ, thật là nực cười! Rõ ràng là anh đi vào khiêu khích cô, sao lại biến thành cô đang lầm ĩ làm con trai tỉnh rồi vậy?
Quyền Đế Sâm liếc mắt nhìn con trai: "Thằng bé sắp tỉnh rồi!"
Hiện giờ, tuy Mặc Hi đang nhắm mắt, nhưng nhãn cầu lại đang không ngừng nhích tới nhích lui, đây là dấu hiệu cậu bé sắp tỉnh.
Nếu Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vẫn muốn ở chỗ này, Mặc Hi sẽ nhanh chóng tỉnh dậy.
Mặc Sơ đành phải dậy: "Em tự đi!"
Cô đi nhanh ra khỏi phòng con trai, đi tới phòng ngủ của bọn họ, cô nhìn anh: "Tại sao anh cứ bắt em về đây ngủ?"
"Anh muốn ôm em ngủ!" Lý do của Quyền Đế Sâm rất là đầy đủ.
Mặc Sơ: "..."
Sau khi hai người nằm lên giường, Quyền Đế Sâm kéo Mặc Sơ vào trong lòng, bàn tay to cũng không an phận đi thăm hỏi từng tấc da thịt của cô, mặc dù cách lớp quần áo, Mặc Sơ vẫn có thể cảm nhận được bàn tay anh lướt qua đang nóng hầm hập.
Mặc Sợ bị anh ôm bị anh xoa thì hơi nóng, cô muốn kéo ra khoảng cách với anh, kết quả, người đàn ông cũng chưa có nói gì.
Vì thế, khi Mặc Sơ cách xa ngực anh một thước, cô mới nhận ra là cô nhầm rồi!
Bởi vì người đàn ông này kệ cô kéo ra khoảng cách, còn lại thì cho bàn tay của anh luồn vào trong vạt áo của cô, sờ cô mà không cần cách một tầng vải dệt.
Bây giờ, bàn tay anh không có gì cản trở đang sờ lên vòng eo nhỏ của cô, eo cô rất thon, đường cong vô cùng rõ ràng.
Bàn tay anh cũng theo đường cong, vuốt nhẹ trên dưới, sau đó lại chuyển đến bụng cô.
Chỗ này, cô từng mang thai một cặp thai long phượng cho anh.
Hôm nay, khi Quyền Đế Sâm trông thấy dáng bụng to của Cố Vãn Vãn, anh liền nghĩ đến dáng vẻ Mặc Sơ một mình sống kiên cường vào năm đó.
Cố Vãn Vãn còn có Cố Trạch Dã chăm sóc từng li từng tí, vậy Mặc Sợ thì sao?
Cô chỉ có một mình mình!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cố Trạch Dã đánh lạc hướng cảm xúc của Cố Vãn Vãn: "Em có cảm nhận được đứa bé đang động đậy không? Vãn Vãn, chuyện gì rồi cũng sẽ qua! Em nên học cách tích cực tiến lên, đón chào cuộc sống mới, chứ không phải bị quan như thế này, biết chưa?"
Bàn tay nhỏ của Cố Vãn Vãn cũng đang xoa bụng mình, cô ấy nín khóc mà cười: "Đúng vậy, anh, anh nói đúng! Sao em có cảm giác đứa bé này thích cậu hơn nhỉ?"
Cổ Trạch Dã cũng mỉm cười: "Anh luôn ở bên đứa bé mà! Đứa bé có linh tính đó!"
"Đúng rồi, tối nay vẫn chưa tính số thai động?" Cố Vãn Vãn chợt nói.
Cố Trạch Dã bế cô ấy lên, đặt lên giường, cho cô ấy nằm thẳng, khi nằm như thế, bụng của cô ấy đã lồi lên rồi.
"Em tính cho em!" Anh ta nói.
vietwriter.vn
"Được!" Cố Vãn Vãn nhanh chóng ném những cảm xúc không vui ban nãy ra sau đầu, điều chỉnh mạch suy nghĩ đặt hết đứa bé.
Cố Trạch Dã áp tay lên bụng cô ấy, chú ý lắng nghe kỹ, cảm nhận bằng trái tim, sinh mệnh mới sắp đến.
Trên đường đi về biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ đang lái xe, Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế phó lái.
Cô mở he hé cửa sổ ra, gió thu ban đêm thổi lên mặt hai người, cô cảm thấy giá lạnh thấm tim.
"Vãn Vãn vẫn còn rất yêu anh!" Mặc Sơ vừa lái xe vừa nói một câu.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, lúc này, ánh mắt anh chuyển lên người Mặc Sơ, đôi mắt anh lập tức trầm xuống, nhưng anh không có nói gì.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, cô cũng không có gì hay mà nói nữa.
vietwriter.vn
Vì thế, trên đường đi chẳng ai nói gì nữa, cô lái xe về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô tắm xong, khi cô đi thăm hai con, hai cục cưng đều đang ngủ rất say.
Con của cô không thể không có bố, Cố Vãn Vãn thì sao? Bên cạnh cô ấy còn có anh trai, nhưng mà, trên đường trưởng thành, cũng không thể thay thế bố được nhỉ!
Thật ra, Cố Vãn Vãn vẫn yêu Quyền Đế Sâm, làm gì có chuyện Mặc Sơ không nhìn ra cơ chứ?
Cho dù Cố Vãn Vãn đã một mực phủ nhận, tâm tư của phụ nữ, đại khái là thế nhỉ!
Cô ngồi bên cạnh con trai Mặc Hi, tâm trạng của cô cũng giống như con nước ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, không ngừng cuồn cuộn, không hề có ý dừng lại.
Cô dứt khoát nằm chen chúc ngủ cùng Mặc Hi, con trai ngủ say, lúc cô nằm xuống, cậu bé cũng không có phát hiện.
Sau khi Quyền Đế Sâm tắm xong, anh không thấy bóng dáng của Mặc Sơ trong phòng ngủ, anh đi ra khỏi phòng, đi thăm con gái rồi lại thăm con trai, anh phát hiện cô ngủ cùng con trai rồi.
Anh đi vào, đứng cạnh cô, ngưng mắt nhìn cô.
Anh biết, cô vẫn chưa ngủ.
Chỉ có điều, người phụ này lại có ý định ngủ chia giường với anh nữa rồi.
Cô bị anh nắm tay, thật sự là cô không trốn được.
Nhưng mà, cô vẫn sẽ làm mình làm mẩy.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, lúc anh muốn kéo cô dậy, cô mở mắt ra trừng anh!
"Về phòng!" Giọng anh rất trầm, hơn nữa ngữ khí còn bất thiện nữa.
Mặc Sơ không chịu: "Em muốn ngủ ở đây! Con trai em đồng ý cho em ngủ
rồi!"
"Anh chưa đồng ý." Sắc mặt của Quyền Đế Sâm u ám.
Mặc Sơ vẫn không chịu dậy, Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Em muốn cãi nhau làm con trai tỉnh à?"
"Anh là người ầm ĩ!" Mặc Sơ cảm thấy người đàn ông này không nói lý lẽ, thật là nực cười! Rõ ràng là anh đi vào khiêu khích cô, sao lại biến thành cô đang lầm ĩ làm con trai tỉnh rồi vậy?
Quyền Đế Sâm liếc mắt nhìn con trai: "Thằng bé sắp tỉnh rồi!"
Hiện giờ, tuy Mặc Hi đang nhắm mắt, nhưng nhãn cầu lại đang không ngừng nhích tới nhích lui, đây là dấu hiệu cậu bé sắp tỉnh.
Nếu Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vẫn muốn ở chỗ này, Mặc Hi sẽ nhanh chóng tỉnh dậy.
Mặc Sơ đành phải dậy: "Em tự đi!"
Cô đi nhanh ra khỏi phòng con trai, đi tới phòng ngủ của bọn họ, cô nhìn anh: "Tại sao anh cứ bắt em về đây ngủ?"
"Anh muốn ôm em ngủ!" Lý do của Quyền Đế Sâm rất là đầy đủ.
Mặc Sơ: "..."
Sau khi hai người nằm lên giường, Quyền Đế Sâm kéo Mặc Sơ vào trong lòng, bàn tay to cũng không an phận đi thăm hỏi từng tấc da thịt của cô, mặc dù cách lớp quần áo, Mặc Sơ vẫn có thể cảm nhận được bàn tay anh lướt qua đang nóng hầm hập.
Mặc Sợ bị anh ôm bị anh xoa thì hơi nóng, cô muốn kéo ra khoảng cách với anh, kết quả, người đàn ông cũng chưa có nói gì.
Vì thế, khi Mặc Sơ cách xa ngực anh một thước, cô mới nhận ra là cô nhầm rồi!
Bởi vì người đàn ông này kệ cô kéo ra khoảng cách, còn lại thì cho bàn tay của anh luồn vào trong vạt áo của cô, sờ cô mà không cần cách một tầng vải dệt.
Bây giờ, bàn tay anh không có gì cản trở đang sờ lên vòng eo nhỏ của cô, eo cô rất thon, đường cong vô cùng rõ ràng.
Bàn tay anh cũng theo đường cong, vuốt nhẹ trên dưới, sau đó lại chuyển đến bụng cô.
Chỗ này, cô từng mang thai một cặp thai long phượng cho anh.
Hôm nay, khi Quyền Đế Sâm trông thấy dáng bụng to của Cố Vãn Vãn, anh liền nghĩ đến dáng vẻ Mặc Sơ một mình sống kiên cường vào năm đó.
Cố Vãn Vãn còn có Cố Trạch Dã chăm sóc từng li từng tí, vậy Mặc Sợ thì sao?
Cô chỉ có một mình mình!
Cố Trạch Dã đánh lạc hướng cảm xúc của Cố Vãn Vãn: "Em có cảm nhận được đứa bé đang động đậy không? Vãn Vãn, chuyện gì rồi cũng sẽ qua! Em nên học cách tích cực tiến lên, đón chào cuộc sống mới, chứ không phải bị quan như thế này, biết chưa?"
Bàn tay nhỏ của Cố Vãn Vãn cũng đang xoa bụng mình, cô ấy nín khóc mà cười: "Đúng vậy, anh, anh nói đúng! Sao em có cảm giác đứa bé này thích cậu hơn nhỉ?"
Cổ Trạch Dã cũng mỉm cười: "Anh luôn ở bên đứa bé mà! Đứa bé có linh tính đó!"
"Đúng rồi, tối nay vẫn chưa tính số thai động?" Cố Vãn Vãn chợt nói.
Cố Trạch Dã bế cô ấy lên, đặt lên giường, cho cô ấy nằm thẳng, khi nằm như thế, bụng của cô ấy đã lồi lên rồi.
"Em tính cho em!" Anh ta nói.
vietwriter.vn
"Được!" Cố Vãn Vãn nhanh chóng ném những cảm xúc không vui ban nãy ra sau đầu, điều chỉnh mạch suy nghĩ đặt hết đứa bé.
Cố Trạch Dã áp tay lên bụng cô ấy, chú ý lắng nghe kỹ, cảm nhận bằng trái tim, sinh mệnh mới sắp đến.
Trên đường đi về biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ đang lái xe, Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế phó lái.
Cô mở he hé cửa sổ ra, gió thu ban đêm thổi lên mặt hai người, cô cảm thấy giá lạnh thấm tim.
"Vãn Vãn vẫn còn rất yêu anh!" Mặc Sơ vừa lái xe vừa nói một câu.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, lúc này, ánh mắt anh chuyển lên người Mặc Sơ, đôi mắt anh lập tức trầm xuống, nhưng anh không có nói gì.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, cô cũng không có gì hay mà nói nữa.
vietwriter.vn
Vì thế, trên đường đi chẳng ai nói gì nữa, cô lái xe về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô tắm xong, khi cô đi thăm hai con, hai cục cưng đều đang ngủ rất say.
Con của cô không thể không có bố, Cố Vãn Vãn thì sao? Bên cạnh cô ấy còn có anh trai, nhưng mà, trên đường trưởng thành, cũng không thể thay thế bố được nhỉ!
Thật ra, Cố Vãn Vãn vẫn yêu Quyền Đế Sâm, làm gì có chuyện Mặc Sơ không nhìn ra cơ chứ?
Cho dù Cố Vãn Vãn đã một mực phủ nhận, tâm tư của phụ nữ, đại khái là thế nhỉ!
Cô ngồi bên cạnh con trai Mặc Hi, tâm trạng của cô cũng giống như con nước ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, không ngừng cuồn cuộn, không hề có ý dừng lại.
Cô dứt khoát nằm chen chúc ngủ cùng Mặc Hi, con trai ngủ say, lúc cô nằm xuống, cậu bé cũng không có phát hiện.
Sau khi Quyền Đế Sâm tắm xong, anh không thấy bóng dáng của Mặc Sơ trong phòng ngủ, anh đi ra khỏi phòng, đi thăm con gái rồi lại thăm con trai, anh phát hiện cô ngủ cùng con trai rồi.
Anh đi vào, đứng cạnh cô, ngưng mắt nhìn cô.
Anh biết, cô vẫn chưa ngủ.
Chỉ có điều, người phụ này lại có ý định ngủ chia giường với anh nữa rồi.
Cô bị anh nắm tay, thật sự là cô không trốn được.
Nhưng mà, cô vẫn sẽ làm mình làm mẩy.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, lúc anh muốn kéo cô dậy, cô mở mắt ra trừng anh!
"Về phòng!" Giọng anh rất trầm, hơn nữa ngữ khí còn bất thiện nữa.
Mặc Sơ không chịu: "Em muốn ngủ ở đây! Con trai em đồng ý cho em ngủ
rồi!"
"Anh chưa đồng ý." Sắc mặt của Quyền Đế Sâm u ám.
Mặc Sơ vẫn không chịu dậy, Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Em muốn cãi nhau làm con trai tỉnh à?"
"Anh là người ầm ĩ!" Mặc Sơ cảm thấy người đàn ông này không nói lý lẽ, thật là nực cười! Rõ ràng là anh đi vào khiêu khích cô, sao lại biến thành cô đang lầm ĩ làm con trai tỉnh rồi vậy?
Quyền Đế Sâm liếc mắt nhìn con trai: "Thằng bé sắp tỉnh rồi!"
Hiện giờ, tuy Mặc Hi đang nhắm mắt, nhưng nhãn cầu lại đang không ngừng nhích tới nhích lui, đây là dấu hiệu cậu bé sắp tỉnh.
Nếu Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vẫn muốn ở chỗ này, Mặc Hi sẽ nhanh chóng tỉnh dậy.
Mặc Sơ đành phải dậy: "Em tự đi!"
Cô đi nhanh ra khỏi phòng con trai, đi tới phòng ngủ của bọn họ, cô nhìn anh: "Tại sao anh cứ bắt em về đây ngủ?"
"Anh muốn ôm em ngủ!" Lý do của Quyền Đế Sâm rất là đầy đủ.
Mặc Sơ: "..."
Sau khi hai người nằm lên giường, Quyền Đế Sâm kéo Mặc Sơ vào trong lòng, bàn tay to cũng không an phận đi thăm hỏi từng tấc da thịt của cô, mặc dù cách lớp quần áo, Mặc Sơ vẫn có thể cảm nhận được bàn tay anh lướt qua đang nóng hầm hập.
Mặc Sợ bị anh ôm bị anh xoa thì hơi nóng, cô muốn kéo ra khoảng cách với anh, kết quả, người đàn ông cũng chưa có nói gì.
Vì thế, khi Mặc Sơ cách xa ngực anh một thước, cô mới nhận ra là cô nhầm rồi!
Bởi vì người đàn ông này kệ cô kéo ra khoảng cách, còn lại thì cho bàn tay của anh luồn vào trong vạt áo của cô, sờ cô mà không cần cách một tầng vải dệt.
Bây giờ, bàn tay anh không có gì cản trở đang sờ lên vòng eo nhỏ của cô, eo cô rất thon, đường cong vô cùng rõ ràng.
Bàn tay anh cũng theo đường cong, vuốt nhẹ trên dưới, sau đó lại chuyển đến bụng cô.
Chỗ này, cô từng mang thai một cặp thai long phượng cho anh.
Hôm nay, khi Quyền Đế Sâm trông thấy dáng bụng to của Cố Vãn Vãn, anh liền nghĩ đến dáng vẻ Mặc Sơ một mình sống kiên cường vào năm đó.
Cố Vãn Vãn còn có Cố Trạch Dã chăm sóc từng li từng tí, vậy Mặc Sợ thì sao?
Cô chỉ có một mình mình!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cố Trạch Dã đánh lạc hướng cảm xúc của Cố Vãn Vãn: "Em có cảm nhận được đứa bé đang động đậy không? Vãn Vãn, chuyện gì rồi cũng sẽ qua! Em nên học cách tích cực tiến lên, đón chào cuộc sống mới, chứ không phải bị quan như thế này, biết chưa?"
Bàn tay nhỏ của Cố Vãn Vãn cũng đang xoa bụng mình, cô ấy nín khóc mà cười: "Đúng vậy, anh, anh nói đúng! Sao em có cảm giác đứa bé này thích cậu hơn nhỉ?"
Cổ Trạch Dã cũng mỉm cười: "Anh luôn ở bên đứa bé mà! Đứa bé có linh tính đó!"
"Đúng rồi, tối nay vẫn chưa tính số thai động?" Cố Vãn Vãn chợt nói.
Cố Trạch Dã bế cô ấy lên, đặt lên giường, cho cô ấy nằm thẳng, khi nằm như thế, bụng của cô ấy đã lồi lên rồi.
"Em tính cho em!" Anh ta nói.
vietwriter.vn
"Được!" Cố Vãn Vãn nhanh chóng ném những cảm xúc không vui ban nãy ra sau đầu, điều chỉnh mạch suy nghĩ đặt hết đứa bé.
Cố Trạch Dã áp tay lên bụng cô ấy, chú ý lắng nghe kỹ, cảm nhận bằng trái tim, sinh mệnh mới sắp đến.
Trên đường đi về biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ đang lái xe, Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế phó lái.
Cô mở he hé cửa sổ ra, gió thu ban đêm thổi lên mặt hai người, cô cảm thấy giá lạnh thấm tim.
"Vãn Vãn vẫn còn rất yêu anh!" Mặc Sơ vừa lái xe vừa nói một câu.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, lúc này, ánh mắt anh chuyển lên người Mặc Sơ, đôi mắt anh lập tức trầm xuống, nhưng anh không có nói gì.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, cô cũng không có gì hay mà nói nữa.
vietwriter.vn
Vì thế, trên đường đi chẳng ai nói gì nữa, cô lái xe về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô tắm xong, khi cô đi thăm hai con, hai cục cưng đều đang ngủ rất say.
Con của cô không thể không có bố, Cố Vãn Vãn thì sao? Bên cạnh cô ấy còn có anh trai, nhưng mà, trên đường trưởng thành, cũng không thể thay thế bố được nhỉ!
Thật ra, Cố Vãn Vãn vẫn yêu Quyền Đế Sâm, làm gì có chuyện Mặc Sơ không nhìn ra cơ chứ?
Cho dù Cố Vãn Vãn đã một mực phủ nhận, tâm tư của phụ nữ, đại khái là thế nhỉ!
Cô ngồi bên cạnh con trai Mặc Hi, tâm trạng của cô cũng giống như con nước ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, không ngừng cuồn cuộn, không hề có ý dừng lại.
Cô dứt khoát nằm chen chúc ngủ cùng Mặc Hi, con trai ngủ say, lúc cô nằm xuống, cậu bé cũng không có phát hiện.
Sau khi Quyền Đế Sâm tắm xong, anh không thấy bóng dáng của Mặc Sơ trong phòng ngủ, anh đi ra khỏi phòng, đi thăm con gái rồi lại thăm con trai, anh phát hiện cô ngủ cùng con trai rồi.
Anh đi vào, đứng cạnh cô, ngưng mắt nhìn cô.
Anh biết, cô vẫn chưa ngủ.
Chỉ có điều, người phụ này lại có ý định ngủ chia giường với anh nữa rồi.
Cô bị anh nắm tay, thật sự là cô không trốn được.
Nhưng mà, cô vẫn sẽ làm mình làm mẩy.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, lúc anh muốn kéo cô dậy, cô mở mắt ra trừng anh!
"Về phòng!" Giọng anh rất trầm, hơn nữa ngữ khí còn bất thiện nữa.
Mặc Sơ không chịu: "Em muốn ngủ ở đây! Con trai em đồng ý cho em ngủ
rồi!"
"Anh chưa đồng ý." Sắc mặt của Quyền Đế Sâm u ám.
Mặc Sơ vẫn không chịu dậy, Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Em muốn cãi nhau làm con trai tỉnh à?"
"Anh là người ầm ĩ!" Mặc Sơ cảm thấy người đàn ông này không nói lý lẽ, thật là nực cười! Rõ ràng là anh đi vào khiêu khích cô, sao lại biến thành cô đang lầm ĩ làm con trai tỉnh rồi vậy?
Quyền Đế Sâm liếc mắt nhìn con trai: "Thằng bé sắp tỉnh rồi!"
Hiện giờ, tuy Mặc Hi đang nhắm mắt, nhưng nhãn cầu lại đang không ngừng nhích tới nhích lui, đây là dấu hiệu cậu bé sắp tỉnh.
Nếu Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vẫn muốn ở chỗ này, Mặc Hi sẽ nhanh chóng tỉnh dậy.
Mặc Sơ đành phải dậy: "Em tự đi!"
Cô đi nhanh ra khỏi phòng con trai, đi tới phòng ngủ của bọn họ, cô nhìn anh: "Tại sao anh cứ bắt em về đây ngủ?"
"Anh muốn ôm em ngủ!" Lý do của Quyền Đế Sâm rất là đầy đủ.
Mặc Sơ: "..."
Sau khi hai người nằm lên giường, Quyền Đế Sâm kéo Mặc Sơ vào trong lòng, bàn tay to cũng không an phận đi thăm hỏi từng tấc da thịt của cô, mặc dù cách lớp quần áo, Mặc Sơ vẫn có thể cảm nhận được bàn tay anh lướt qua đang nóng hầm hập.
Mặc Sợ bị anh ôm bị anh xoa thì hơi nóng, cô muốn kéo ra khoảng cách với anh, kết quả, người đàn ông cũng chưa có nói gì.
Vì thế, khi Mặc Sơ cách xa ngực anh một thước, cô mới nhận ra là cô nhầm rồi!
Bởi vì người đàn ông này kệ cô kéo ra khoảng cách, còn lại thì cho bàn tay của anh luồn vào trong vạt áo của cô, sờ cô mà không cần cách một tầng vải dệt.
Bây giờ, bàn tay anh không có gì cản trở đang sờ lên vòng eo nhỏ của cô, eo cô rất thon, đường cong vô cùng rõ ràng.
Bàn tay anh cũng theo đường cong, vuốt nhẹ trên dưới, sau đó lại chuyển đến bụng cô.
Chỗ này, cô từng mang thai một cặp thai long phượng cho anh.
Hôm nay, khi Quyền Đế Sâm trông thấy dáng bụng to của Cố Vãn Vãn, anh liền nghĩ đến dáng vẻ Mặc Sơ một mình sống kiên cường vào năm đó.
Cố Vãn Vãn còn có Cố Trạch Dã chăm sóc từng li từng tí, vậy Mặc Sợ thì sao?
Cô chỉ có một mình mình!
Cố Trạch Dã đánh lạc hướng cảm xúc của Cố Vãn Vãn: "Em có cảm nhận được đứa bé đang động đậy không? Vãn Vãn, chuyện gì rồi cũng sẽ qua! Em nên học cách tích cực tiến lên, đón chào cuộc sống mới, chứ không phải bị quan như thế này, biết chưa?"
Bàn tay nhỏ của Cố Vãn Vãn cũng đang xoa bụng mình, cô ấy nín khóc mà cười: "Đúng vậy, anh, anh nói đúng! Sao em có cảm giác đứa bé này thích cậu hơn nhỉ?"
Cổ Trạch Dã cũng mỉm cười: "Anh luôn ở bên đứa bé mà! Đứa bé có linh tính đó!"
"Đúng rồi, tối nay vẫn chưa tính số thai động?" Cố Vãn Vãn chợt nói.
Cố Trạch Dã bế cô ấy lên, đặt lên giường, cho cô ấy nằm thẳng, khi nằm như thế, bụng của cô ấy đã lồi lên rồi.
"Em tính cho em!" Anh ta nói.
vietwriter.vn
"Được!" Cố Vãn Vãn nhanh chóng ném những cảm xúc không vui ban nãy ra sau đầu, điều chỉnh mạch suy nghĩ đặt hết đứa bé.
Cố Trạch Dã áp tay lên bụng cô ấy, chú ý lắng nghe kỹ, cảm nhận bằng trái tim, sinh mệnh mới sắp đến.
Trên đường đi về biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ đang lái xe, Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế phó lái.
Cô mở he hé cửa sổ ra, gió thu ban đêm thổi lên mặt hai người, cô cảm thấy giá lạnh thấm tim.
"Vãn Vãn vẫn còn rất yêu anh!" Mặc Sơ vừa lái xe vừa nói một câu.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, lúc này, ánh mắt anh chuyển lên người Mặc Sơ, đôi mắt anh lập tức trầm xuống, nhưng anh không có nói gì.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, cô cũng không có gì hay mà nói nữa.
vietwriter.vn
Vì thế, trên đường đi chẳng ai nói gì nữa, cô lái xe về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô tắm xong, khi cô đi thăm hai con, hai cục cưng đều đang ngủ rất say.
Con của cô không thể không có bố, Cố Vãn Vãn thì sao? Bên cạnh cô ấy còn có anh trai, nhưng mà, trên đường trưởng thành, cũng không thể thay thế bố được nhỉ!
Thật ra, Cố Vãn Vãn vẫn yêu Quyền Đế Sâm, làm gì có chuyện Mặc Sơ không nhìn ra cơ chứ?
Cho dù Cố Vãn Vãn đã một mực phủ nhận, tâm tư của phụ nữ, đại khái là thế nhỉ!
Cô ngồi bên cạnh con trai Mặc Hi, tâm trạng của cô cũng giống như con nước ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, không ngừng cuồn cuộn, không hề có ý dừng lại.
Cô dứt khoát nằm chen chúc ngủ cùng Mặc Hi, con trai ngủ say, lúc cô nằm xuống, cậu bé cũng không có phát hiện.
Sau khi Quyền Đế Sâm tắm xong, anh không thấy bóng dáng của Mặc Sơ trong phòng ngủ, anh đi ra khỏi phòng, đi thăm con gái rồi lại thăm con trai, anh phát hiện cô ngủ cùng con trai rồi.
Anh đi vào, đứng cạnh cô, ngưng mắt nhìn cô.
Anh biết, cô vẫn chưa ngủ.
Chỉ có điều, người phụ này lại có ý định ngủ chia giường với anh nữa rồi.
Cô bị anh nắm tay, thật sự là cô không trốn được.
Nhưng mà, cô vẫn sẽ làm mình làm mẩy.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, lúc anh muốn kéo cô dậy, cô mở mắt ra trừng anh!
"Về phòng!" Giọng anh rất trầm, hơn nữa ngữ khí còn bất thiện nữa.
Mặc Sơ không chịu: "Em muốn ngủ ở đây! Con trai em đồng ý cho em ngủ
rồi!"
"Anh chưa đồng ý." Sắc mặt của Quyền Đế Sâm u ám.
Mặc Sơ vẫn không chịu dậy, Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Em muốn cãi nhau làm con trai tỉnh à?"
"Anh là người ầm ĩ!" Mặc Sơ cảm thấy người đàn ông này không nói lý lẽ, thật là nực cười! Rõ ràng là anh đi vào khiêu khích cô, sao lại biến thành cô đang lầm ĩ làm con trai tỉnh rồi vậy?
Quyền Đế Sâm liếc mắt nhìn con trai: "Thằng bé sắp tỉnh rồi!"
Hiện giờ, tuy Mặc Hi đang nhắm mắt, nhưng nhãn cầu lại đang không ngừng nhích tới nhích lui, đây là dấu hiệu cậu bé sắp tỉnh.
Nếu Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vẫn muốn ở chỗ này, Mặc Hi sẽ nhanh chóng tỉnh dậy.
Mặc Sơ đành phải dậy: "Em tự đi!"
Cô đi nhanh ra khỏi phòng con trai, đi tới phòng ngủ của bọn họ, cô nhìn anh: "Tại sao anh cứ bắt em về đây ngủ?"
"Anh muốn ôm em ngủ!" Lý do của Quyền Đế Sâm rất là đầy đủ.
Mặc Sơ: "..."
Sau khi hai người nằm lên giường, Quyền Đế Sâm kéo Mặc Sơ vào trong lòng, bàn tay to cũng không an phận đi thăm hỏi từng tấc da thịt của cô, mặc dù cách lớp quần áo, Mặc Sơ vẫn có thể cảm nhận được bàn tay anh lướt qua đang nóng hầm hập.
Mặc Sợ bị anh ôm bị anh xoa thì hơi nóng, cô muốn kéo ra khoảng cách với anh, kết quả, người đàn ông cũng chưa có nói gì.
Vì thế, khi Mặc Sơ cách xa ngực anh một thước, cô mới nhận ra là cô nhầm rồi!
Bởi vì người đàn ông này kệ cô kéo ra khoảng cách, còn lại thì cho bàn tay của anh luồn vào trong vạt áo của cô, sờ cô mà không cần cách một tầng vải dệt.
Bây giờ, bàn tay anh không có gì cản trở đang sờ lên vòng eo nhỏ của cô, eo cô rất thon, đường cong vô cùng rõ ràng.
Bàn tay anh cũng theo đường cong, vuốt nhẹ trên dưới, sau đó lại chuyển đến bụng cô.
Chỗ này, cô từng mang thai một cặp thai long phượng cho anh.
Hôm nay, khi Quyền Đế Sâm trông thấy dáng bụng to của Cố Vãn Vãn, anh liền nghĩ đến dáng vẻ Mặc Sơ một mình sống kiên cường vào năm đó.
Cố Vãn Vãn còn có Cố Trạch Dã chăm sóc từng li từng tí, vậy Mặc Sợ thì sao?
Cô chỉ có một mình mình!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cố Trạch Dã đánh lạc hướng cảm xúc của Cố Vãn Vãn: "Em có cảm nhận được đứa bé đang động đậy không? Vãn Vãn, chuyện gì rồi cũng sẽ qua! Em nên học cách tích cực tiến lên, đón chào cuộc sống mới, chứ không phải bị quan như thế này, biết chưa?"
Bàn tay nhỏ của Cố Vãn Vãn cũng đang xoa bụng mình, cô ấy nín khóc mà cười: "Đúng vậy, anh, anh nói đúng! Sao em có cảm giác đứa bé này thích cậu hơn nhỉ?"
Cổ Trạch Dã cũng mỉm cười: "Anh luôn ở bên đứa bé mà! Đứa bé có linh tính đó!"
"Đúng rồi, tối nay vẫn chưa tính số thai động?" Cố Vãn Vãn chợt nói.
Cố Trạch Dã bế cô ấy lên, đặt lên giường, cho cô ấy nằm thẳng, khi nằm như thế, bụng của cô ấy đã lồi lên rồi.
"Em tính cho em!" Anh ta nói.
vietwriter.vn
"Được!" Cố Vãn Vãn nhanh chóng ném những cảm xúc không vui ban nãy ra sau đầu, điều chỉnh mạch suy nghĩ đặt hết đứa bé.
Cố Trạch Dã áp tay lên bụng cô ấy, chú ý lắng nghe kỹ, cảm nhận bằng trái tim, sinh mệnh mới sắp đến.
Trên đường đi về biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ đang lái xe, Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế phó lái.
Cô mở he hé cửa sổ ra, gió thu ban đêm thổi lên mặt hai người, cô cảm thấy giá lạnh thấm tim.
"Vãn Vãn vẫn còn rất yêu anh!" Mặc Sơ vừa lái xe vừa nói một câu.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, lúc này, ánh mắt anh chuyển lên người Mặc Sơ, đôi mắt anh lập tức trầm xuống, nhưng anh không có nói gì.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, cô cũng không có gì hay mà nói nữa.
vietwriter.vn
Vì thế, trên đường đi chẳng ai nói gì nữa, cô lái xe về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô tắm xong, khi cô đi thăm hai con, hai cục cưng đều đang ngủ rất say.
Con của cô không thể không có bố, Cố Vãn Vãn thì sao? Bên cạnh cô ấy còn có anh trai, nhưng mà, trên đường trưởng thành, cũng không thể thay thế bố được nhỉ!
Thật ra, Cố Vãn Vãn vẫn yêu Quyền Đế Sâm, làm gì có chuyện Mặc Sơ không nhìn ra cơ chứ?
Cho dù Cố Vãn Vãn đã một mực phủ nhận, tâm tư của phụ nữ, đại khái là thế nhỉ!
Cô ngồi bên cạnh con trai Mặc Hi, tâm trạng của cô cũng giống như con nước ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, không ngừng cuồn cuộn, không hề có ý dừng lại.
Cô dứt khoát nằm chen chúc ngủ cùng Mặc Hi, con trai ngủ say, lúc cô nằm xuống, cậu bé cũng không có phát hiện.
Sau khi Quyền Đế Sâm tắm xong, anh không thấy bóng dáng của Mặc Sơ trong phòng ngủ, anh đi ra khỏi phòng, đi thăm con gái rồi lại thăm con trai, anh phát hiện cô ngủ cùng con trai rồi.
Anh đi vào, đứng cạnh cô, ngưng mắt nhìn cô.
Anh biết, cô vẫn chưa ngủ.
Chỉ có điều, người phụ này lại có ý định ngủ chia giường với anh nữa rồi.
Cô bị anh nắm tay, thật sự là cô không trốn được.
Nhưng mà, cô vẫn sẽ làm mình làm mẩy.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, lúc anh muốn kéo cô dậy, cô mở mắt ra trừng anh!
"Về phòng!" Giọng anh rất trầm, hơn nữa ngữ khí còn bất thiện nữa.
Mặc Sơ không chịu: "Em muốn ngủ ở đây! Con trai em đồng ý cho em ngủ
rồi!"
"Anh chưa đồng ý." Sắc mặt của Quyền Đế Sâm u ám.
Mặc Sơ vẫn không chịu dậy, Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Em muốn cãi nhau làm con trai tỉnh à?"
"Anh là người ầm ĩ!" Mặc Sơ cảm thấy người đàn ông này không nói lý lẽ, thật là nực cười! Rõ ràng là anh đi vào khiêu khích cô, sao lại biến thành cô đang lầm ĩ làm con trai tỉnh rồi vậy?
Quyền Đế Sâm liếc mắt nhìn con trai: "Thằng bé sắp tỉnh rồi!"
Hiện giờ, tuy Mặc Hi đang nhắm mắt, nhưng nhãn cầu lại đang không ngừng nhích tới nhích lui, đây là dấu hiệu cậu bé sắp tỉnh.
Nếu Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vẫn muốn ở chỗ này, Mặc Hi sẽ nhanh chóng tỉnh dậy.
Mặc Sơ đành phải dậy: "Em tự đi!"
Cô đi nhanh ra khỏi phòng con trai, đi tới phòng ngủ của bọn họ, cô nhìn anh: "Tại sao anh cứ bắt em về đây ngủ?"
"Anh muốn ôm em ngủ!" Lý do của Quyền Đế Sâm rất là đầy đủ.
Mặc Sơ: "..."
Sau khi hai người nằm lên giường, Quyền Đế Sâm kéo Mặc Sơ vào trong lòng, bàn tay to cũng không an phận đi thăm hỏi từng tấc da thịt của cô, mặc dù cách lớp quần áo, Mặc Sơ vẫn có thể cảm nhận được bàn tay anh lướt qua đang nóng hầm hập.
Mặc Sợ bị anh ôm bị anh xoa thì hơi nóng, cô muốn kéo ra khoảng cách với anh, kết quả, người đàn ông cũng chưa có nói gì.
Vì thế, khi Mặc Sơ cách xa ngực anh một thước, cô mới nhận ra là cô nhầm rồi!
Bởi vì người đàn ông này kệ cô kéo ra khoảng cách, còn lại thì cho bàn tay của anh luồn vào trong vạt áo của cô, sờ cô mà không cần cách một tầng vải dệt.
Bây giờ, bàn tay anh không có gì cản trở đang sờ lên vòng eo nhỏ của cô, eo cô rất thon, đường cong vô cùng rõ ràng.
Bàn tay anh cũng theo đường cong, vuốt nhẹ trên dưới, sau đó lại chuyển đến bụng cô.
Chỗ này, cô từng mang thai một cặp thai long phượng cho anh.
Hôm nay, khi Quyền Đế Sâm trông thấy dáng bụng to của Cố Vãn Vãn, anh liền nghĩ đến dáng vẻ Mặc Sơ một mình sống kiên cường vào năm đó.
Cố Vãn Vãn còn có Cố Trạch Dã chăm sóc từng li từng tí, vậy Mặc Sợ thì sao?
Cô chỉ có một mình mình!
Cố Trạch Dã đánh lạc hướng cảm xúc của Cố Vãn Vãn: "Em có cảm nhận được đứa bé đang động đậy không? Vãn Vãn, chuyện gì rồi cũng sẽ qua! Em nên học cách tích cực tiến lên, đón chào cuộc sống mới, chứ không phải bị quan như thế này, biết chưa?"
Bàn tay nhỏ của Cố Vãn Vãn cũng đang xoa bụng mình, cô ấy nín khóc mà cười: "Đúng vậy, anh, anh nói đúng! Sao em có cảm giác đứa bé này thích cậu hơn nhỉ?"
Cổ Trạch Dã cũng mỉm cười: "Anh luôn ở bên đứa bé mà! Đứa bé có linh tính đó!"
"Đúng rồi, tối nay vẫn chưa tính số thai động?" Cố Vãn Vãn chợt nói.
Cố Trạch Dã bế cô ấy lên, đặt lên giường, cho cô ấy nằm thẳng, khi nằm như thế, bụng của cô ấy đã lồi lên rồi.
"Em tính cho em!" Anh ta nói.
vietwriter.vn
"Được!" Cố Vãn Vãn nhanh chóng ném những cảm xúc không vui ban nãy ra sau đầu, điều chỉnh mạch suy nghĩ đặt hết đứa bé.
Cố Trạch Dã áp tay lên bụng cô ấy, chú ý lắng nghe kỹ, cảm nhận bằng trái tim, sinh mệnh mới sắp đến.
Trên đường đi về biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ đang lái xe, Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế phó lái.
Cô mở he hé cửa sổ ra, gió thu ban đêm thổi lên mặt hai người, cô cảm thấy giá lạnh thấm tim.
"Vãn Vãn vẫn còn rất yêu anh!" Mặc Sơ vừa lái xe vừa nói một câu.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, lúc này, ánh mắt anh chuyển lên người Mặc Sơ, đôi mắt anh lập tức trầm xuống, nhưng anh không có nói gì.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, cô cũng không có gì hay mà nói nữa.
vietwriter.vn
Vì thế, trên đường đi chẳng ai nói gì nữa, cô lái xe về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô tắm xong, khi cô đi thăm hai con, hai cục cưng đều đang ngủ rất say.
Con của cô không thể không có bố, Cố Vãn Vãn thì sao? Bên cạnh cô ấy còn có anh trai, nhưng mà, trên đường trưởng thành, cũng không thể thay thế bố được nhỉ!
Thật ra, Cố Vãn Vãn vẫn yêu Quyền Đế Sâm, làm gì có chuyện Mặc Sơ không nhìn ra cơ chứ?
Cho dù Cố Vãn Vãn đã một mực phủ nhận, tâm tư của phụ nữ, đại khái là thế nhỉ!
Cô ngồi bên cạnh con trai Mặc Hi, tâm trạng của cô cũng giống như con nước ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, không ngừng cuồn cuộn, không hề có ý dừng lại.
Cô dứt khoát nằm chen chúc ngủ cùng Mặc Hi, con trai ngủ say, lúc cô nằm xuống, cậu bé cũng không có phát hiện.
Sau khi Quyền Đế Sâm tắm xong, anh không thấy bóng dáng của Mặc Sơ trong phòng ngủ, anh đi ra khỏi phòng, đi thăm con gái rồi lại thăm con trai, anh phát hiện cô ngủ cùng con trai rồi.
Anh đi vào, đứng cạnh cô, ngưng mắt nhìn cô.
Anh biết, cô vẫn chưa ngủ.
Chỉ có điều, người phụ này lại có ý định ngủ chia giường với anh nữa rồi.
Cô bị anh nắm tay, thật sự là cô không trốn được.
Nhưng mà, cô vẫn sẽ làm mình làm mẩy.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, lúc anh muốn kéo cô dậy, cô mở mắt ra trừng anh!
"Về phòng!" Giọng anh rất trầm, hơn nữa ngữ khí còn bất thiện nữa.
Mặc Sơ không chịu: "Em muốn ngủ ở đây! Con trai em đồng ý cho em ngủ
rồi!"
"Anh chưa đồng ý." Sắc mặt của Quyền Đế Sâm u ám.
Mặc Sơ vẫn không chịu dậy, Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Em muốn cãi nhau làm con trai tỉnh à?"
"Anh là người ầm ĩ!" Mặc Sơ cảm thấy người đàn ông này không nói lý lẽ, thật là nực cười! Rõ ràng là anh đi vào khiêu khích cô, sao lại biến thành cô đang lầm ĩ làm con trai tỉnh rồi vậy?
Quyền Đế Sâm liếc mắt nhìn con trai: "Thằng bé sắp tỉnh rồi!"
Hiện giờ, tuy Mặc Hi đang nhắm mắt, nhưng nhãn cầu lại đang không ngừng nhích tới nhích lui, đây là dấu hiệu cậu bé sắp tỉnh.
Nếu Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vẫn muốn ở chỗ này, Mặc Hi sẽ nhanh chóng tỉnh dậy.
Mặc Sơ đành phải dậy: "Em tự đi!"
Cô đi nhanh ra khỏi phòng con trai, đi tới phòng ngủ của bọn họ, cô nhìn anh: "Tại sao anh cứ bắt em về đây ngủ?"
"Anh muốn ôm em ngủ!" Lý do của Quyền Đế Sâm rất là đầy đủ.
Mặc Sơ: "..."
Sau khi hai người nằm lên giường, Quyền Đế Sâm kéo Mặc Sơ vào trong lòng, bàn tay to cũng không an phận đi thăm hỏi từng tấc da thịt của cô, mặc dù cách lớp quần áo, Mặc Sơ vẫn có thể cảm nhận được bàn tay anh lướt qua đang nóng hầm hập.
Mặc Sợ bị anh ôm bị anh xoa thì hơi nóng, cô muốn kéo ra khoảng cách với anh, kết quả, người đàn ông cũng chưa có nói gì.
Vì thế, khi Mặc Sơ cách xa ngực anh một thước, cô mới nhận ra là cô nhầm rồi!
Bởi vì người đàn ông này kệ cô kéo ra khoảng cách, còn lại thì cho bàn tay của anh luồn vào trong vạt áo của cô, sờ cô mà không cần cách một tầng vải dệt.
Bây giờ, bàn tay anh không có gì cản trở đang sờ lên vòng eo nhỏ của cô, eo cô rất thon, đường cong vô cùng rõ ràng.
Bàn tay anh cũng theo đường cong, vuốt nhẹ trên dưới, sau đó lại chuyển đến bụng cô.
Chỗ này, cô từng mang thai một cặp thai long phượng cho anh.
Hôm nay, khi Quyền Đế Sâm trông thấy dáng bụng to của Cố Vãn Vãn, anh liền nghĩ đến dáng vẻ Mặc Sơ một mình sống kiên cường vào năm đó.
Cố Vãn Vãn còn có Cố Trạch Dã chăm sóc từng li từng tí, vậy Mặc Sợ thì sao?
Cô chỉ có một mình mình!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cố Trạch Dã đánh lạc hướng cảm xúc của Cố Vãn Vãn: "Em có cảm nhận được đứa bé đang động đậy không? Vãn Vãn, chuyện gì rồi cũng sẽ qua! Em nên học cách tích cực tiến lên, đón chào cuộc sống mới, chứ không phải bị quan như thế này, biết chưa?"
Bàn tay nhỏ của Cố Vãn Vãn cũng đang xoa bụng mình, cô ấy nín khóc mà cười: "Đúng vậy, anh, anh nói đúng! Sao em có cảm giác đứa bé này thích cậu hơn nhỉ?"
Cổ Trạch Dã cũng mỉm cười: "Anh luôn ở bên đứa bé mà! Đứa bé có linh tính đó!"
"Đúng rồi, tối nay vẫn chưa tính số thai động?" Cố Vãn Vãn chợt nói.
Cố Trạch Dã bế cô ấy lên, đặt lên giường, cho cô ấy nằm thẳng, khi nằm như thế, bụng của cô ấy đã lồi lên rồi.
"Em tính cho em!" Anh ta nói.
vietwriter.vn
"Được!" Cố Vãn Vãn nhanh chóng ném những cảm xúc không vui ban nãy ra sau đầu, điều chỉnh mạch suy nghĩ đặt hết đứa bé.
Cố Trạch Dã áp tay lên bụng cô ấy, chú ý lắng nghe kỹ, cảm nhận bằng trái tim, sinh mệnh mới sắp đến.
Trên đường đi về biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ đang lái xe, Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế phó lái.
Cô mở he hé cửa sổ ra, gió thu ban đêm thổi lên mặt hai người, cô cảm thấy giá lạnh thấm tim.
"Vãn Vãn vẫn còn rất yêu anh!" Mặc Sơ vừa lái xe vừa nói một câu.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, lúc này, ánh mắt anh chuyển lên người Mặc Sơ, đôi mắt anh lập tức trầm xuống, nhưng anh không có nói gì.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, cô cũng không có gì hay mà nói nữa.
vietwriter.vn
Vì thế, trên đường đi chẳng ai nói gì nữa, cô lái xe về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô tắm xong, khi cô đi thăm hai con, hai cục cưng đều đang ngủ rất say.
Con của cô không thể không có bố, Cố Vãn Vãn thì sao? Bên cạnh cô ấy còn có anh trai, nhưng mà, trên đường trưởng thành, cũng không thể thay thế bố được nhỉ!
Thật ra, Cố Vãn Vãn vẫn yêu Quyền Đế Sâm, làm gì có chuyện Mặc Sơ không nhìn ra cơ chứ?
Cho dù Cố Vãn Vãn đã một mực phủ nhận, tâm tư của phụ nữ, đại khái là thế nhỉ!
Cô ngồi bên cạnh con trai Mặc Hi, tâm trạng của cô cũng giống như con nước ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, không ngừng cuồn cuộn, không hề có ý dừng lại.
Cô dứt khoát nằm chen chúc ngủ cùng Mặc Hi, con trai ngủ say, lúc cô nằm xuống, cậu bé cũng không có phát hiện.
Sau khi Quyền Đế Sâm tắm xong, anh không thấy bóng dáng của Mặc Sơ trong phòng ngủ, anh đi ra khỏi phòng, đi thăm con gái rồi lại thăm con trai, anh phát hiện cô ngủ cùng con trai rồi.
Anh đi vào, đứng cạnh cô, ngưng mắt nhìn cô.
Anh biết, cô vẫn chưa ngủ.
Chỉ có điều, người phụ này lại có ý định ngủ chia giường với anh nữa rồi.
Cô bị anh nắm tay, thật sự là cô không trốn được.
Nhưng mà, cô vẫn sẽ làm mình làm mẩy.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, lúc anh muốn kéo cô dậy, cô mở mắt ra trừng anh!
"Về phòng!" Giọng anh rất trầm, hơn nữa ngữ khí còn bất thiện nữa.
Mặc Sơ không chịu: "Em muốn ngủ ở đây! Con trai em đồng ý cho em ngủ
rồi!"
"Anh chưa đồng ý." Sắc mặt của Quyền Đế Sâm u ám.
Mặc Sơ vẫn không chịu dậy, Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Em muốn cãi nhau làm con trai tỉnh à?"
"Anh là người ầm ĩ!" Mặc Sơ cảm thấy người đàn ông này không nói lý lẽ, thật là nực cười! Rõ ràng là anh đi vào khiêu khích cô, sao lại biến thành cô đang lầm ĩ làm con trai tỉnh rồi vậy?
Quyền Đế Sâm liếc mắt nhìn con trai: "Thằng bé sắp tỉnh rồi!"
Hiện giờ, tuy Mặc Hi đang nhắm mắt, nhưng nhãn cầu lại đang không ngừng nhích tới nhích lui, đây là dấu hiệu cậu bé sắp tỉnh.
Nếu Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vẫn muốn ở chỗ này, Mặc Hi sẽ nhanh chóng tỉnh dậy.
Mặc Sơ đành phải dậy: "Em tự đi!"
Cô đi nhanh ra khỏi phòng con trai, đi tới phòng ngủ của bọn họ, cô nhìn anh: "Tại sao anh cứ bắt em về đây ngủ?"
"Anh muốn ôm em ngủ!" Lý do của Quyền Đế Sâm rất là đầy đủ.
Mặc Sơ: "..."
Sau khi hai người nằm lên giường, Quyền Đế Sâm kéo Mặc Sơ vào trong lòng, bàn tay to cũng không an phận đi thăm hỏi từng tấc da thịt của cô, mặc dù cách lớp quần áo, Mặc Sơ vẫn có thể cảm nhận được bàn tay anh lướt qua đang nóng hầm hập.
Mặc Sợ bị anh ôm bị anh xoa thì hơi nóng, cô muốn kéo ra khoảng cách với anh, kết quả, người đàn ông cũng chưa có nói gì.
Vì thế, khi Mặc Sơ cách xa ngực anh một thước, cô mới nhận ra là cô nhầm rồi!
Bởi vì người đàn ông này kệ cô kéo ra khoảng cách, còn lại thì cho bàn tay của anh luồn vào trong vạt áo của cô, sờ cô mà không cần cách một tầng vải dệt.
Bây giờ, bàn tay anh không có gì cản trở đang sờ lên vòng eo nhỏ của cô, eo cô rất thon, đường cong vô cùng rõ ràng.
Bàn tay anh cũng theo đường cong, vuốt nhẹ trên dưới, sau đó lại chuyển đến bụng cô.
Chỗ này, cô từng mang thai một cặp thai long phượng cho anh.
Hôm nay, khi Quyền Đế Sâm trông thấy dáng bụng to của Cố Vãn Vãn, anh liền nghĩ đến dáng vẻ Mặc Sơ một mình sống kiên cường vào năm đó.
Cố Vãn Vãn còn có Cố Trạch Dã chăm sóc từng li từng tí, vậy Mặc Sợ thì sao?
Cô chỉ có một mình mình!
Cố Trạch Dã đánh lạc hướng cảm xúc của Cố Vãn Vãn: "Em có cảm nhận được đứa bé đang động đậy không? Vãn Vãn, chuyện gì rồi cũng sẽ qua! Em nên học cách tích cực tiến lên, đón chào cuộc sống mới, chứ không phải bị quan như thế này, biết chưa?"
Bàn tay nhỏ của Cố Vãn Vãn cũng đang xoa bụng mình, cô ấy nín khóc mà cười: "Đúng vậy, anh, anh nói đúng! Sao em có cảm giác đứa bé này thích cậu hơn nhỉ?"
Cổ Trạch Dã cũng mỉm cười: "Anh luôn ở bên đứa bé mà! Đứa bé có linh tính đó!"
"Đúng rồi, tối nay vẫn chưa tính số thai động?" Cố Vãn Vãn chợt nói.
Cố Trạch Dã bế cô ấy lên, đặt lên giường, cho cô ấy nằm thẳng, khi nằm như thế, bụng của cô ấy đã lồi lên rồi.
"Em tính cho em!" Anh ta nói.
vietwriter.vn
"Được!" Cố Vãn Vãn nhanh chóng ném những cảm xúc không vui ban nãy ra sau đầu, điều chỉnh mạch suy nghĩ đặt hết đứa bé.
Cố Trạch Dã áp tay lên bụng cô ấy, chú ý lắng nghe kỹ, cảm nhận bằng trái tim, sinh mệnh mới sắp đến.
Trên đường đi về biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ đang lái xe, Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế phó lái.
Cô mở he hé cửa sổ ra, gió thu ban đêm thổi lên mặt hai người, cô cảm thấy giá lạnh thấm tim.
"Vãn Vãn vẫn còn rất yêu anh!" Mặc Sơ vừa lái xe vừa nói một câu.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, lúc này, ánh mắt anh chuyển lên người Mặc Sơ, đôi mắt anh lập tức trầm xuống, nhưng anh không có nói gì.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, cô cũng không có gì hay mà nói nữa.
vietwriter.vn
Vì thế, trên đường đi chẳng ai nói gì nữa, cô lái xe về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô tắm xong, khi cô đi thăm hai con, hai cục cưng đều đang ngủ rất say.
Con của cô không thể không có bố, Cố Vãn Vãn thì sao? Bên cạnh cô ấy còn có anh trai, nhưng mà, trên đường trưởng thành, cũng không thể thay thế bố được nhỉ!
Thật ra, Cố Vãn Vãn vẫn yêu Quyền Đế Sâm, làm gì có chuyện Mặc Sơ không nhìn ra cơ chứ?
Cho dù Cố Vãn Vãn đã một mực phủ nhận, tâm tư của phụ nữ, đại khái là thế nhỉ!
Cô ngồi bên cạnh con trai Mặc Hi, tâm trạng của cô cũng giống như con nước ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, không ngừng cuồn cuộn, không hề có ý dừng lại.
Cô dứt khoát nằm chen chúc ngủ cùng Mặc Hi, con trai ngủ say, lúc cô nằm xuống, cậu bé cũng không có phát hiện.
Sau khi Quyền Đế Sâm tắm xong, anh không thấy bóng dáng của Mặc Sơ trong phòng ngủ, anh đi ra khỏi phòng, đi thăm con gái rồi lại thăm con trai, anh phát hiện cô ngủ cùng con trai rồi.
Anh đi vào, đứng cạnh cô, ngưng mắt nhìn cô.
Anh biết, cô vẫn chưa ngủ.
Chỉ có điều, người phụ này lại có ý định ngủ chia giường với anh nữa rồi.
Cô bị anh nắm tay, thật sự là cô không trốn được.
Nhưng mà, cô vẫn sẽ làm mình làm mẩy.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, lúc anh muốn kéo cô dậy, cô mở mắt ra trừng anh!
"Về phòng!" Giọng anh rất trầm, hơn nữa ngữ khí còn bất thiện nữa.
Mặc Sơ không chịu: "Em muốn ngủ ở đây! Con trai em đồng ý cho em ngủ
rồi!"
"Anh chưa đồng ý." Sắc mặt của Quyền Đế Sâm u ám.
Mặc Sơ vẫn không chịu dậy, Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Em muốn cãi nhau làm con trai tỉnh à?"
"Anh là người ầm ĩ!" Mặc Sơ cảm thấy người đàn ông này không nói lý lẽ, thật là nực cười! Rõ ràng là anh đi vào khiêu khích cô, sao lại biến thành cô đang lầm ĩ làm con trai tỉnh rồi vậy?
Quyền Đế Sâm liếc mắt nhìn con trai: "Thằng bé sắp tỉnh rồi!"
Hiện giờ, tuy Mặc Hi đang nhắm mắt, nhưng nhãn cầu lại đang không ngừng nhích tới nhích lui, đây là dấu hiệu cậu bé sắp tỉnh.
Nếu Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vẫn muốn ở chỗ này, Mặc Hi sẽ nhanh chóng tỉnh dậy.
Mặc Sơ đành phải dậy: "Em tự đi!"
Cô đi nhanh ra khỏi phòng con trai, đi tới phòng ngủ của bọn họ, cô nhìn anh: "Tại sao anh cứ bắt em về đây ngủ?"
"Anh muốn ôm em ngủ!" Lý do của Quyền Đế Sâm rất là đầy đủ.
Mặc Sơ: "..."
Sau khi hai người nằm lên giường, Quyền Đế Sâm kéo Mặc Sơ vào trong lòng, bàn tay to cũng không an phận đi thăm hỏi từng tấc da thịt của cô, mặc dù cách lớp quần áo, Mặc Sơ vẫn có thể cảm nhận được bàn tay anh lướt qua đang nóng hầm hập.
Mặc Sợ bị anh ôm bị anh xoa thì hơi nóng, cô muốn kéo ra khoảng cách với anh, kết quả, người đàn ông cũng chưa có nói gì.
Vì thế, khi Mặc Sơ cách xa ngực anh một thước, cô mới nhận ra là cô nhầm rồi!
Bởi vì người đàn ông này kệ cô kéo ra khoảng cách, còn lại thì cho bàn tay của anh luồn vào trong vạt áo của cô, sờ cô mà không cần cách một tầng vải dệt.
Bây giờ, bàn tay anh không có gì cản trở đang sờ lên vòng eo nhỏ của cô, eo cô rất thon, đường cong vô cùng rõ ràng.
Bàn tay anh cũng theo đường cong, vuốt nhẹ trên dưới, sau đó lại chuyển đến bụng cô.
Chỗ này, cô từng mang thai một cặp thai long phượng cho anh.
Hôm nay, khi Quyền Đế Sâm trông thấy dáng bụng to của Cố Vãn Vãn, anh liền nghĩ đến dáng vẻ Mặc Sơ một mình sống kiên cường vào năm đó.
Cố Vãn Vãn còn có Cố Trạch Dã chăm sóc từng li từng tí, vậy Mặc Sợ thì sao?
Cô chỉ có một mình mình!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cố Trạch Dã đánh lạc hướng cảm xúc của Cố Vãn Vãn: "Em có cảm nhận được đứa bé đang động đậy không? Vãn Vãn, chuyện gì rồi cũng sẽ qua! Em nên học cách tích cực tiến lên, đón chào cuộc sống mới, chứ không phải bị quan như thế này, biết chưa?"
Bàn tay nhỏ của Cố Vãn Vãn cũng đang xoa bụng mình, cô ấy nín khóc mà cười: "Đúng vậy, anh, anh nói đúng! Sao em có cảm giác đứa bé này thích cậu hơn nhỉ?"
Cổ Trạch Dã cũng mỉm cười: "Anh luôn ở bên đứa bé mà! Đứa bé có linh tính đó!"
"Đúng rồi, tối nay vẫn chưa tính số thai động?" Cố Vãn Vãn chợt nói.
Cố Trạch Dã bế cô ấy lên, đặt lên giường, cho cô ấy nằm thẳng, khi nằm như thế, bụng của cô ấy đã lồi lên rồi.
"Em tính cho em!" Anh ta nói.
vietwriter.vn
"Được!" Cố Vãn Vãn nhanh chóng ném những cảm xúc không vui ban nãy ra sau đầu, điều chỉnh mạch suy nghĩ đặt hết đứa bé.
Cố Trạch Dã áp tay lên bụng cô ấy, chú ý lắng nghe kỹ, cảm nhận bằng trái tim, sinh mệnh mới sắp đến.
Trên đường đi về biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ đang lái xe, Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế phó lái.
Cô mở he hé cửa sổ ra, gió thu ban đêm thổi lên mặt hai người, cô cảm thấy giá lạnh thấm tim.
"Vãn Vãn vẫn còn rất yêu anh!" Mặc Sơ vừa lái xe vừa nói một câu.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, lúc này, ánh mắt anh chuyển lên người Mặc Sơ, đôi mắt anh lập tức trầm xuống, nhưng anh không có nói gì.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, cô cũng không có gì hay mà nói nữa.
vietwriter.vn
Vì thế, trên đường đi chẳng ai nói gì nữa, cô lái xe về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô tắm xong, khi cô đi thăm hai con, hai cục cưng đều đang ngủ rất say.
Con của cô không thể không có bố, Cố Vãn Vãn thì sao? Bên cạnh cô ấy còn có anh trai, nhưng mà, trên đường trưởng thành, cũng không thể thay thế bố được nhỉ!
Thật ra, Cố Vãn Vãn vẫn yêu Quyền Đế Sâm, làm gì có chuyện Mặc Sơ không nhìn ra cơ chứ?
Cho dù Cố Vãn Vãn đã một mực phủ nhận, tâm tư của phụ nữ, đại khái là thế nhỉ!
Cô ngồi bên cạnh con trai Mặc Hi, tâm trạng của cô cũng giống như con nước ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, không ngừng cuồn cuộn, không hề có ý dừng lại.
Cô dứt khoát nằm chen chúc ngủ cùng Mặc Hi, con trai ngủ say, lúc cô nằm xuống, cậu bé cũng không có phát hiện.
Sau khi Quyền Đế Sâm tắm xong, anh không thấy bóng dáng của Mặc Sơ trong phòng ngủ, anh đi ra khỏi phòng, đi thăm con gái rồi lại thăm con trai, anh phát hiện cô ngủ cùng con trai rồi.
Anh đi vào, đứng cạnh cô, ngưng mắt nhìn cô.
Anh biết, cô vẫn chưa ngủ.
Chỉ có điều, người phụ này lại có ý định ngủ chia giường với anh nữa rồi.
Cô bị anh nắm tay, thật sự là cô không trốn được.
Nhưng mà, cô vẫn sẽ làm mình làm mẩy.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, lúc anh muốn kéo cô dậy, cô mở mắt ra trừng anh!
"Về phòng!" Giọng anh rất trầm, hơn nữa ngữ khí còn bất thiện nữa.
Mặc Sơ không chịu: "Em muốn ngủ ở đây! Con trai em đồng ý cho em ngủ
rồi!"
"Anh chưa đồng ý." Sắc mặt của Quyền Đế Sâm u ám.
Mặc Sơ vẫn không chịu dậy, Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Em muốn cãi nhau làm con trai tỉnh à?"
"Anh là người ầm ĩ!" Mặc Sơ cảm thấy người đàn ông này không nói lý lẽ, thật là nực cười! Rõ ràng là anh đi vào khiêu khích cô, sao lại biến thành cô đang lầm ĩ làm con trai tỉnh rồi vậy?
Quyền Đế Sâm liếc mắt nhìn con trai: "Thằng bé sắp tỉnh rồi!"
Hiện giờ, tuy Mặc Hi đang nhắm mắt, nhưng nhãn cầu lại đang không ngừng nhích tới nhích lui, đây là dấu hiệu cậu bé sắp tỉnh.
Nếu Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vẫn muốn ở chỗ này, Mặc Hi sẽ nhanh chóng tỉnh dậy.
Mặc Sơ đành phải dậy: "Em tự đi!"
Cô đi nhanh ra khỏi phòng con trai, đi tới phòng ngủ của bọn họ, cô nhìn anh: "Tại sao anh cứ bắt em về đây ngủ?"
"Anh muốn ôm em ngủ!" Lý do của Quyền Đế Sâm rất là đầy đủ.
Mặc Sơ: "..."
Sau khi hai người nằm lên giường, Quyền Đế Sâm kéo Mặc Sơ vào trong lòng, bàn tay to cũng không an phận đi thăm hỏi từng tấc da thịt của cô, mặc dù cách lớp quần áo, Mặc Sơ vẫn có thể cảm nhận được bàn tay anh lướt qua đang nóng hầm hập.
Mặc Sợ bị anh ôm bị anh xoa thì hơi nóng, cô muốn kéo ra khoảng cách với anh, kết quả, người đàn ông cũng chưa có nói gì.
Vì thế, khi Mặc Sơ cách xa ngực anh một thước, cô mới nhận ra là cô nhầm rồi!
Bởi vì người đàn ông này kệ cô kéo ra khoảng cách, còn lại thì cho bàn tay của anh luồn vào trong vạt áo của cô, sờ cô mà không cần cách một tầng vải dệt.
Bây giờ, bàn tay anh không có gì cản trở đang sờ lên vòng eo nhỏ của cô, eo cô rất thon, đường cong vô cùng rõ ràng.
Bàn tay anh cũng theo đường cong, vuốt nhẹ trên dưới, sau đó lại chuyển đến bụng cô.
Chỗ này, cô từng mang thai một cặp thai long phượng cho anh.
Hôm nay, khi Quyền Đế Sâm trông thấy dáng bụng to của Cố Vãn Vãn, anh liền nghĩ đến dáng vẻ Mặc Sơ một mình sống kiên cường vào năm đó.
Cố Vãn Vãn còn có Cố Trạch Dã chăm sóc từng li từng tí, vậy Mặc Sợ thì sao?
Cô chỉ có một mình mình!
Cố Trạch Dã đánh lạc hướng cảm xúc của Cố Vãn Vãn: "Em có cảm nhận được đứa bé đang động đậy không? Vãn Vãn, chuyện gì rồi cũng sẽ qua! Em nên học cách tích cực tiến lên, đón chào cuộc sống mới, chứ không phải bị quan như thế này, biết chưa?"
Bàn tay nhỏ của Cố Vãn Vãn cũng đang xoa bụng mình, cô ấy nín khóc mà cười: "Đúng vậy, anh, anh nói đúng! Sao em có cảm giác đứa bé này thích cậu hơn nhỉ?"
Cổ Trạch Dã cũng mỉm cười: "Anh luôn ở bên đứa bé mà! Đứa bé có linh tính đó!"
"Đúng rồi, tối nay vẫn chưa tính số thai động?" Cố Vãn Vãn chợt nói.
Cố Trạch Dã bế cô ấy lên, đặt lên giường, cho cô ấy nằm thẳng, khi nằm như thế, bụng của cô ấy đã lồi lên rồi.
"Em tính cho em!" Anh ta nói.
vietwriter.vn
"Được!" Cố Vãn Vãn nhanh chóng ném những cảm xúc không vui ban nãy ra sau đầu, điều chỉnh mạch suy nghĩ đặt hết đứa bé.
Cố Trạch Dã áp tay lên bụng cô ấy, chú ý lắng nghe kỹ, cảm nhận bằng trái tim, sinh mệnh mới sắp đến.
Trên đường đi về biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ đang lái xe, Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế phó lái.
Cô mở he hé cửa sổ ra, gió thu ban đêm thổi lên mặt hai người, cô cảm thấy giá lạnh thấm tim.
"Vãn Vãn vẫn còn rất yêu anh!" Mặc Sơ vừa lái xe vừa nói một câu.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, lúc này, ánh mắt anh chuyển lên người Mặc Sơ, đôi mắt anh lập tức trầm xuống, nhưng anh không có nói gì.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, cô cũng không có gì hay mà nói nữa.
vietwriter.vn
Vì thế, trên đường đi chẳng ai nói gì nữa, cô lái xe về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô tắm xong, khi cô đi thăm hai con, hai cục cưng đều đang ngủ rất say.
Con của cô không thể không có bố, Cố Vãn Vãn thì sao? Bên cạnh cô ấy còn có anh trai, nhưng mà, trên đường trưởng thành, cũng không thể thay thế bố được nhỉ!
Thật ra, Cố Vãn Vãn vẫn yêu Quyền Đế Sâm, làm gì có chuyện Mặc Sơ không nhìn ra cơ chứ?
Cho dù Cố Vãn Vãn đã một mực phủ nhận, tâm tư của phụ nữ, đại khái là thế nhỉ!
Cô ngồi bên cạnh con trai Mặc Hi, tâm trạng của cô cũng giống như con nước ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, không ngừng cuồn cuộn, không hề có ý dừng lại.
Cô dứt khoát nằm chen chúc ngủ cùng Mặc Hi, con trai ngủ say, lúc cô nằm xuống, cậu bé cũng không có phát hiện.
Sau khi Quyền Đế Sâm tắm xong, anh không thấy bóng dáng của Mặc Sơ trong phòng ngủ, anh đi ra khỏi phòng, đi thăm con gái rồi lại thăm con trai, anh phát hiện cô ngủ cùng con trai rồi.
Anh đi vào, đứng cạnh cô, ngưng mắt nhìn cô.
Anh biết, cô vẫn chưa ngủ.
Chỉ có điều, người phụ này lại có ý định ngủ chia giường với anh nữa rồi.
Cô bị anh nắm tay, thật sự là cô không trốn được.
Nhưng mà, cô vẫn sẽ làm mình làm mẩy.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, lúc anh muốn kéo cô dậy, cô mở mắt ra trừng anh!
"Về phòng!" Giọng anh rất trầm, hơn nữa ngữ khí còn bất thiện nữa.
Mặc Sơ không chịu: "Em muốn ngủ ở đây! Con trai em đồng ý cho em ngủ
rồi!"
"Anh chưa đồng ý." Sắc mặt của Quyền Đế Sâm u ám.
Mặc Sơ vẫn không chịu dậy, Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Em muốn cãi nhau làm con trai tỉnh à?"
"Anh là người ầm ĩ!" Mặc Sơ cảm thấy người đàn ông này không nói lý lẽ, thật là nực cười! Rõ ràng là anh đi vào khiêu khích cô, sao lại biến thành cô đang lầm ĩ làm con trai tỉnh rồi vậy?
Quyền Đế Sâm liếc mắt nhìn con trai: "Thằng bé sắp tỉnh rồi!"
Hiện giờ, tuy Mặc Hi đang nhắm mắt, nhưng nhãn cầu lại đang không ngừng nhích tới nhích lui, đây là dấu hiệu cậu bé sắp tỉnh.
Nếu Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vẫn muốn ở chỗ này, Mặc Hi sẽ nhanh chóng tỉnh dậy.
Mặc Sơ đành phải dậy: "Em tự đi!"
Cô đi nhanh ra khỏi phòng con trai, đi tới phòng ngủ của bọn họ, cô nhìn anh: "Tại sao anh cứ bắt em về đây ngủ?"
"Anh muốn ôm em ngủ!" Lý do của Quyền Đế Sâm rất là đầy đủ.
Mặc Sơ: "..."
Sau khi hai người nằm lên giường, Quyền Đế Sâm kéo Mặc Sơ vào trong lòng, bàn tay to cũng không an phận đi thăm hỏi từng tấc da thịt của cô, mặc dù cách lớp quần áo, Mặc Sơ vẫn có thể cảm nhận được bàn tay anh lướt qua đang nóng hầm hập.
Mặc Sợ bị anh ôm bị anh xoa thì hơi nóng, cô muốn kéo ra khoảng cách với anh, kết quả, người đàn ông cũng chưa có nói gì.
Vì thế, khi Mặc Sơ cách xa ngực anh một thước, cô mới nhận ra là cô nhầm rồi!
Bởi vì người đàn ông này kệ cô kéo ra khoảng cách, còn lại thì cho bàn tay của anh luồn vào trong vạt áo của cô, sờ cô mà không cần cách một tầng vải dệt.
Bây giờ, bàn tay anh không có gì cản trở đang sờ lên vòng eo nhỏ của cô, eo cô rất thon, đường cong vô cùng rõ ràng.
Bàn tay anh cũng theo đường cong, vuốt nhẹ trên dưới, sau đó lại chuyển đến bụng cô.
Chỗ này, cô từng mang thai một cặp thai long phượng cho anh.
Hôm nay, khi Quyền Đế Sâm trông thấy dáng bụng to của Cố Vãn Vãn, anh liền nghĩ đến dáng vẻ Mặc Sơ một mình sống kiên cường vào năm đó.
Cố Vãn Vãn còn có Cố Trạch Dã chăm sóc từng li từng tí, vậy Mặc Sợ thì sao?
Cô chỉ có một mình mình!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cố Trạch Dã đánh lạc hướng cảm xúc của Cố Vãn Vãn: "Em có cảm nhận được đứa bé đang động đậy không? Vãn Vãn, chuyện gì rồi cũng sẽ qua! Em nên học cách tích cực tiến lên, đón chào cuộc sống mới, chứ không phải bị quan như thế này, biết chưa?"
Bàn tay nhỏ của Cố Vãn Vãn cũng đang xoa bụng mình, cô ấy nín khóc mà cười: "Đúng vậy, anh, anh nói đúng! Sao em có cảm giác đứa bé này thích cậu hơn nhỉ?"
Cổ Trạch Dã cũng mỉm cười: "Anh luôn ở bên đứa bé mà! Đứa bé có linh tính đó!"
"Đúng rồi, tối nay vẫn chưa tính số thai động?" Cố Vãn Vãn chợt nói.
Cố Trạch Dã bế cô ấy lên, đặt lên giường, cho cô ấy nằm thẳng, khi nằm như thế, bụng của cô ấy đã lồi lên rồi.
"Em tính cho em!" Anh ta nói.
vietwriter.vn
"Được!" Cố Vãn Vãn nhanh chóng ném những cảm xúc không vui ban nãy ra sau đầu, điều chỉnh mạch suy nghĩ đặt hết đứa bé.
Cố Trạch Dã áp tay lên bụng cô ấy, chú ý lắng nghe kỹ, cảm nhận bằng trái tim, sinh mệnh mới sắp đến.
Trên đường đi về biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ đang lái xe, Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế phó lái.
Cô mở he hé cửa sổ ra, gió thu ban đêm thổi lên mặt hai người, cô cảm thấy giá lạnh thấm tim.
"Vãn Vãn vẫn còn rất yêu anh!" Mặc Sơ vừa lái xe vừa nói một câu.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, lúc này, ánh mắt anh chuyển lên người Mặc Sơ, đôi mắt anh lập tức trầm xuống, nhưng anh không có nói gì.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, cô cũng không có gì hay mà nói nữa.
vietwriter.vn
Vì thế, trên đường đi chẳng ai nói gì nữa, cô lái xe về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô tắm xong, khi cô đi thăm hai con, hai cục cưng đều đang ngủ rất say.
Con của cô không thể không có bố, Cố Vãn Vãn thì sao? Bên cạnh cô ấy còn có anh trai, nhưng mà, trên đường trưởng thành, cũng không thể thay thế bố được nhỉ!
Thật ra, Cố Vãn Vãn vẫn yêu Quyền Đế Sâm, làm gì có chuyện Mặc Sơ không nhìn ra cơ chứ?
Cho dù Cố Vãn Vãn đã một mực phủ nhận, tâm tư của phụ nữ, đại khái là thế nhỉ!
Cô ngồi bên cạnh con trai Mặc Hi, tâm trạng của cô cũng giống như con nước ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, không ngừng cuồn cuộn, không hề có ý dừng lại.
Cô dứt khoát nằm chen chúc ngủ cùng Mặc Hi, con trai ngủ say, lúc cô nằm xuống, cậu bé cũng không có phát hiện.
Sau khi Quyền Đế Sâm tắm xong, anh không thấy bóng dáng của Mặc Sơ trong phòng ngủ, anh đi ra khỏi phòng, đi thăm con gái rồi lại thăm con trai, anh phát hiện cô ngủ cùng con trai rồi.
Anh đi vào, đứng cạnh cô, ngưng mắt nhìn cô.
Anh biết, cô vẫn chưa ngủ.
Chỉ có điều, người phụ này lại có ý định ngủ chia giường với anh nữa rồi.
Cô bị anh nắm tay, thật sự là cô không trốn được.
Nhưng mà, cô vẫn sẽ làm mình làm mẩy.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, lúc anh muốn kéo cô dậy, cô mở mắt ra trừng anh!
"Về phòng!" Giọng anh rất trầm, hơn nữa ngữ khí còn bất thiện nữa.
Mặc Sơ không chịu: "Em muốn ngủ ở đây! Con trai em đồng ý cho em ngủ
rồi!"
"Anh chưa đồng ý." Sắc mặt của Quyền Đế Sâm u ám.
Mặc Sơ vẫn không chịu dậy, Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Em muốn cãi nhau làm con trai tỉnh à?"
"Anh là người ầm ĩ!" Mặc Sơ cảm thấy người đàn ông này không nói lý lẽ, thật là nực cười! Rõ ràng là anh đi vào khiêu khích cô, sao lại biến thành cô đang lầm ĩ làm con trai tỉnh rồi vậy?
Quyền Đế Sâm liếc mắt nhìn con trai: "Thằng bé sắp tỉnh rồi!"
Hiện giờ, tuy Mặc Hi đang nhắm mắt, nhưng nhãn cầu lại đang không ngừng nhích tới nhích lui, đây là dấu hiệu cậu bé sắp tỉnh.
Nếu Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vẫn muốn ở chỗ này, Mặc Hi sẽ nhanh chóng tỉnh dậy.
Mặc Sơ đành phải dậy: "Em tự đi!"
Cô đi nhanh ra khỏi phòng con trai, đi tới phòng ngủ của bọn họ, cô nhìn anh: "Tại sao anh cứ bắt em về đây ngủ?"
"Anh muốn ôm em ngủ!" Lý do của Quyền Đế Sâm rất là đầy đủ.
Mặc Sơ: "..."
Sau khi hai người nằm lên giường, Quyền Đế Sâm kéo Mặc Sơ vào trong lòng, bàn tay to cũng không an phận đi thăm hỏi từng tấc da thịt của cô, mặc dù cách lớp quần áo, Mặc Sơ vẫn có thể cảm nhận được bàn tay anh lướt qua đang nóng hầm hập.
Mặc Sợ bị anh ôm bị anh xoa thì hơi nóng, cô muốn kéo ra khoảng cách với anh, kết quả, người đàn ông cũng chưa có nói gì.
Vì thế, khi Mặc Sơ cách xa ngực anh một thước, cô mới nhận ra là cô nhầm rồi!
Bởi vì người đàn ông này kệ cô kéo ra khoảng cách, còn lại thì cho bàn tay của anh luồn vào trong vạt áo của cô, sờ cô mà không cần cách một tầng vải dệt.
Bây giờ, bàn tay anh không có gì cản trở đang sờ lên vòng eo nhỏ của cô, eo cô rất thon, đường cong vô cùng rõ ràng.
Bàn tay anh cũng theo đường cong, vuốt nhẹ trên dưới, sau đó lại chuyển đến bụng cô.
Chỗ này, cô từng mang thai một cặp thai long phượng cho anh.
Hôm nay, khi Quyền Đế Sâm trông thấy dáng bụng to của Cố Vãn Vãn, anh liền nghĩ đến dáng vẻ Mặc Sơ một mình sống kiên cường vào năm đó.
Cố Vãn Vãn còn có Cố Trạch Dã chăm sóc từng li từng tí, vậy Mặc Sợ thì sao?
Cô chỉ có một mình mình!
Cố Trạch Dã đánh lạc hướng cảm xúc của Cố Vãn Vãn: "Em có cảm nhận được đứa bé đang động đậy không? Vãn Vãn, chuyện gì rồi cũng sẽ qua! Em nên học cách tích cực tiến lên, đón chào cuộc sống mới, chứ không phải bị quan như thế này, biết chưa?"
Bàn tay nhỏ của Cố Vãn Vãn cũng đang xoa bụng mình, cô ấy nín khóc mà cười: "Đúng vậy, anh, anh nói đúng! Sao em có cảm giác đứa bé này thích cậu hơn nhỉ?"
Cổ Trạch Dã cũng mỉm cười: "Anh luôn ở bên đứa bé mà! Đứa bé có linh tính đó!"
"Đúng rồi, tối nay vẫn chưa tính số thai động?" Cố Vãn Vãn chợt nói.
Cố Trạch Dã bế cô ấy lên, đặt lên giường, cho cô ấy nằm thẳng, khi nằm như thế, bụng của cô ấy đã lồi lên rồi.
"Em tính cho em!" Anh ta nói.
vietwriter.vn
"Được!" Cố Vãn Vãn nhanh chóng ném những cảm xúc không vui ban nãy ra sau đầu, điều chỉnh mạch suy nghĩ đặt hết đứa bé.
Cố Trạch Dã áp tay lên bụng cô ấy, chú ý lắng nghe kỹ, cảm nhận bằng trái tim, sinh mệnh mới sắp đến.
Trên đường đi về biệt thự vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ đang lái xe, Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế phó lái.
Cô mở he hé cửa sổ ra, gió thu ban đêm thổi lên mặt hai người, cô cảm thấy giá lạnh thấm tim.
"Vãn Vãn vẫn còn rất yêu anh!" Mặc Sơ vừa lái xe vừa nói một câu.
Quyền Đế Sâm vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, lúc này, ánh mắt anh chuyển lên người Mặc Sơ, đôi mắt anh lập tức trầm xuống, nhưng anh không có nói gì.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, cô cũng không có gì hay mà nói nữa.
vietwriter.vn
Vì thế, trên đường đi chẳng ai nói gì nữa, cô lái xe về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô tắm xong, khi cô đi thăm hai con, hai cục cưng đều đang ngủ rất say.
Con của cô không thể không có bố, Cố Vãn Vãn thì sao? Bên cạnh cô ấy còn có anh trai, nhưng mà, trên đường trưởng thành, cũng không thể thay thế bố được nhỉ!
Thật ra, Cố Vãn Vãn vẫn yêu Quyền Đế Sâm, làm gì có chuyện Mặc Sơ không nhìn ra cơ chứ?
Cho dù Cố Vãn Vãn đã một mực phủ nhận, tâm tư của phụ nữ, đại khái là thế nhỉ!
Cô ngồi bên cạnh con trai Mặc Hi, tâm trạng của cô cũng giống như con nước ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, không ngừng cuồn cuộn, không hề có ý dừng lại.
Cô dứt khoát nằm chen chúc ngủ cùng Mặc Hi, con trai ngủ say, lúc cô nằm xuống, cậu bé cũng không có phát hiện.
Sau khi Quyền Đế Sâm tắm xong, anh không thấy bóng dáng của Mặc Sơ trong phòng ngủ, anh đi ra khỏi phòng, đi thăm con gái rồi lại thăm con trai, anh phát hiện cô ngủ cùng con trai rồi.
Anh đi vào, đứng cạnh cô, ngưng mắt nhìn cô.
Anh biết, cô vẫn chưa ngủ.
Chỉ có điều, người phụ này lại có ý định ngủ chia giường với anh nữa rồi.
Cô bị anh nắm tay, thật sự là cô không trốn được.
Nhưng mà, cô vẫn sẽ làm mình làm mẩy.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, lúc anh muốn kéo cô dậy, cô mở mắt ra trừng anh!
"Về phòng!" Giọng anh rất trầm, hơn nữa ngữ khí còn bất thiện nữa.
Mặc Sơ không chịu: "Em muốn ngủ ở đây! Con trai em đồng ý cho em ngủ
rồi!"
"Anh chưa đồng ý." Sắc mặt của Quyền Đế Sâm u ám.
Mặc Sơ vẫn không chịu dậy, Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Em muốn cãi nhau làm con trai tỉnh à?"
"Anh là người ầm ĩ!" Mặc Sơ cảm thấy người đàn ông này không nói lý lẽ, thật là nực cười! Rõ ràng là anh đi vào khiêu khích cô, sao lại biến thành cô đang lầm ĩ làm con trai tỉnh rồi vậy?
Quyền Đế Sâm liếc mắt nhìn con trai: "Thằng bé sắp tỉnh rồi!"
Hiện giờ, tuy Mặc Hi đang nhắm mắt, nhưng nhãn cầu lại đang không ngừng nhích tới nhích lui, đây là dấu hiệu cậu bé sắp tỉnh.
Nếu Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vẫn muốn ở chỗ này, Mặc Hi sẽ nhanh chóng tỉnh dậy.
Mặc Sơ đành phải dậy: "Em tự đi!"
Cô đi nhanh ra khỏi phòng con trai, đi tới phòng ngủ của bọn họ, cô nhìn anh: "Tại sao anh cứ bắt em về đây ngủ?"
"Anh muốn ôm em ngủ!" Lý do của Quyền Đế Sâm rất là đầy đủ.
Mặc Sơ: "..."
Sau khi hai người nằm lên giường, Quyền Đế Sâm kéo Mặc Sơ vào trong lòng, bàn tay to cũng không an phận đi thăm hỏi từng tấc da thịt của cô, mặc dù cách lớp quần áo, Mặc Sơ vẫn có thể cảm nhận được bàn tay anh lướt qua đang nóng hầm hập.
Mặc Sợ bị anh ôm bị anh xoa thì hơi nóng, cô muốn kéo ra khoảng cách với anh, kết quả, người đàn ông cũng chưa có nói gì.
Vì thế, khi Mặc Sơ cách xa ngực anh một thước, cô mới nhận ra là cô nhầm rồi!
Bởi vì người đàn ông này kệ cô kéo ra khoảng cách, còn lại thì cho bàn tay của anh luồn vào trong vạt áo của cô, sờ cô mà không cần cách một tầng vải dệt.
Bây giờ, bàn tay anh không có gì cản trở đang sờ lên vòng eo nhỏ của cô, eo cô rất thon, đường cong vô cùng rõ ràng.
Bàn tay anh cũng theo đường cong, vuốt nhẹ trên dưới, sau đó lại chuyển đến bụng cô.
Chỗ này, cô từng mang thai một cặp thai long phượng cho anh.
Hôm nay, khi Quyền Đế Sâm trông thấy dáng bụng to của Cố Vãn Vãn, anh liền nghĩ đến dáng vẻ Mặc Sơ một mình sống kiên cường vào năm đó.
Cố Vãn Vãn còn có Cố Trạch Dã chăm sóc từng li từng tí, vậy Mặc Sợ thì sao?
Cô chỉ có một mình mình!
vietwriter.vn vietwriter.vn