Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


"Tôi không gặp!" Long Diệu Thiên nói với quản gia.


Quản gia nói ngay: "Anh ta nói rằng có liên quan đến Mặc Đại Thắng!"


"Mặc Đại Thăng ư?" Long Diệu Thiên nhíu mày: "Không phải ông ta vẫn ở bệnh viện sao?"


Quản gia lại nói luôn: "Nghe nói, Mặc Đại Thắng chết rồi! Tổng giám đốc Quyền là con rể, anh ta đích thân lo liệu hậu sự, bây giờ đã đưa thiệp mời đến quý phủ!"


Long Diệu Thiên lắc đầu, trong lòng ông ta đang nổi lên sóng to gió lớn, không thể nào!


Quyền Đế Sâm làm vậy là có ý gì?



vietwriter.vn



Trong suy nghĩ của Long Diệu Thiên, Quyền Để Sâm cố tình cho ông ta biết tin người chết của Mặc Đại Thăng, vả lại Quyền Đế Sâm lấy thân phận con rể trắng trợn lo liệu tang sự cho ông ta, đây là thị uy với Long Diệu Thiên sao? Hay là khiến khích?


Vừa nghĩ tới đây, sống lưng Long Diệu Thiên lạnh run.


Quản gia thấy sắc mặt Long Diệu Thiên thay đổi mấy lần, nhưng lại chẳng nói câu nào, ông ta nói: "Ông Long."


"Cho cậu ta đi! Tôi sẽ không đi nhận!" Long Diệu Thiên vỗ bàn.


"Vâng!" Quản gia lập tức đi ra gặp Dương Tử: "Ông Long nói ông ất không giao tình gì với Mặc Đại Thắng, ông ấy sẽ không tới tang lễ của Mặc Đại Thắng, cậu về đi!"


Dương Tử cũng không miễn cưỡng, anh ta ngồi lên xe, sau đó gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, Long Diệu Thiên không chịu nhận thiệp!".


Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Quyền Đế Sâm, có điều, Dương Tử biểu đạt ý tứ qua là được rồi.



vietwriter.vn



"Anh tặng một phong tiếp theo!" Quyền Đế Sâm nghịch điện thoại, khóe môi lộ ra một tia cười bí hiểm.


Dương Tử nhận mệnh.


Giữa sườn núi, sơn trang Mộ Thị.


Dương Tử đứng ở cửa, Mộ Ngạn Hạo đánh giá anh ta: "Chuyện gì?"


"Tôi là người được tổng giám đốc Quyền cử tới đưa thiệp, mời anh Mộ đích thân ra nhận." Dương Tử mang thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh


Mộ Ngạn Hạo làm ồn: "Bố, tổng giám đốc Quyền đưa thiệp mời rồi này!"


Mộ Thế Trung bực mình nhíu mày: "Con có phong phạm của cậu hai không hả? Nói năng làm việc toàn lỗ mãng mất mát!"


Mộ Ngạn Hạo thè lưỡi, nhưng mà, anh cả trầm ổn nội liễm cũng thường xuyên ông ta răn dạy!


"Gọi cậu ta tới thư phòng!" Mộ Thể Trung trầm giọng nói.


Dương Tử đi vào thư phòng, anh ta đưa thiệp mời qua: "Ông Mộ, cái này là tổng giám đốc Quyền bảo tôi đưa tới!"


"Mặc Đại Thắng chết rồi ư?" Mộ Thể Trung ném thiệp mời vào trong thùng rác: "Tôi không quen người này, tôi cũng sẽ không tham dự tang lễ của ông ta! Cậu có thể đi về báo cáo kết quả công tác rồi!"


"Vâng!" Dương Tử quay người liền đi.


Mộ Thế Trung nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Tử, ông ta ngồi trên ghế phòng làm việc, không có ai nhìn thấy ông ta đang siết chặt nắm đấm, cơ hồ có thể nặn ra nước.


Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Mặc Sơ nhìn những tân khách đã viết xuống thiệp, cô nói: "Đế Sâm, có thể gọi Vĩ Trạch về nhìn ba một lần cuối không?"


"Em bảo là Thiệu Vĩ Trạch á?" Quyền Để Sâm nhướng mày.


"Đúng!" Mặc Sơ gật đầu: "Cậu ta là con ruột của bố, ở quốc gia chúng ta, bất luận là gia đình giàu có hay là người dân bình thường, đều rất xem trọng tập tục con cái lo chay ma."


Quyền Đế Sâm nói: "Em có phương thức liên lạc của Thiệu Vĩ Trạch không?"


"Không có!" Mặc Sơ lắc đầu: "Thiệu Hùng cũng không thích đứa con trai mà ông ta nuôi dưỡng có qua lại gì với nhà họ Mặc."


"Anh gọi điện cho anh ta!" Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cổ đừng lo.


Mặc Sơ đưa tay ra ôm thắt lưng anh: "Đế Sâm, em thật hạnh phúc vì cuộc đời này có thể gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào nữa?"


Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: "Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, tình nghĩa của em và nhà họ Mặc cũng chấm dứt từ đây! Hửm?"


Anh không muốn nhìn thấy cô bị hai mẹ con nhà họ Mặc làm tổn thương, cô là cô gái hiền lành, nhưng người khác lại là súc sinh lòng tham không đáy!


"Được!" Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt cảm kích: "Em muốn đi một chuyến đến đại học S, tìm Tử Mãnh, để cậu ấy cũng về thăm bố, dù sao thì lần này đi là đi hẳn rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu đồng ý.


Mặc Sơ lái xe đến đại học S, cô mới dừng xe, đã nhìn thấy Mặc Ngạn Hạo lái một chiếc xe thể thao phong cách ở trước mặt cô, anh ta trêu Mặc Sơ: "Chị, thật là có duyên!"


"Cậu học ở đây hả?" Mặc Sơ nhìn anh ta.


Theo cô thấy, phần lớn phú nhị đại, quan nhị đại, đều học ở các trường đại học lớn như đại học Harvard, Cambridge, Oxford, Massachusetts gì gì đó!


Mộ Ngạn Hạo cười nói: "Cô hôn tôi một chút, tôi sẽ nói cho cô biết!"





20220325022351-tamlinh247.jpg








"Tôi không gặp!" Long Diệu Thiên nói với quản gia.


Quản gia nói ngay: "Anh ta nói rằng có liên quan đến Mặc Đại Thắng!"


"Mặc Đại Thăng ư?" Long Diệu Thiên nhíu mày: "Không phải ông ta vẫn ở bệnh viện sao?"


Quản gia lại nói luôn: "Nghe nói, Mặc Đại Thắng chết rồi! Tổng giám đốc Quyền là con rể, anh ta đích thân lo liệu hậu sự, bây giờ đã đưa thiệp mời đến quý phủ!"


Long Diệu Thiên lắc đầu, trong lòng ông ta đang nổi lên sóng to gió lớn, không thể nào!


Quyền Đế Sâm làm vậy là có ý gì?



vietwriter.vn



Trong suy nghĩ của Long Diệu Thiên, Quyền Để Sâm cố tình cho ông ta biết tin người chết của Mặc Đại Thăng, vả lại Quyền Đế Sâm lấy thân phận con rể trắng trợn lo liệu tang sự cho ông ta, đây là thị uy với Long Diệu Thiên sao? Hay là khiến khích?


Vừa nghĩ tới đây, sống lưng Long Diệu Thiên lạnh run.


Quản gia thấy sắc mặt Long Diệu Thiên thay đổi mấy lần, nhưng lại chẳng nói câu nào, ông ta nói: "Ông Long."


"Cho cậu ta đi! Tôi sẽ không đi nhận!" Long Diệu Thiên vỗ bàn.


"Vâng!" Quản gia lập tức đi ra gặp Dương Tử: "Ông Long nói ông ất không giao tình gì với Mặc Đại Thắng, ông ấy sẽ không tới tang lễ của Mặc Đại Thắng, cậu về đi!"


Dương Tử cũng không miễn cưỡng, anh ta ngồi lên xe, sau đó gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, Long Diệu Thiên không chịu nhận thiệp!".


Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Quyền Đế Sâm, có điều, Dương Tử biểu đạt ý tứ qua là được rồi.



vietwriter.vn



"Anh tặng một phong tiếp theo!" Quyền Đế Sâm nghịch điện thoại, khóe môi lộ ra một tia cười bí hiểm.


Dương Tử nhận mệnh.


Giữa sườn núi, sơn trang Mộ Thị.


Dương Tử đứng ở cửa, Mộ Ngạn Hạo đánh giá anh ta: "Chuyện gì?"


"Tôi là người được tổng giám đốc Quyền cử tới đưa thiệp, mời anh Mộ đích thân ra nhận." Dương Tử mang thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh


Mộ Ngạn Hạo làm ồn: "Bố, tổng giám đốc Quyền đưa thiệp mời rồi này!"


Mộ Thế Trung bực mình nhíu mày: "Con có phong phạm của cậu hai không hả? Nói năng làm việc toàn lỗ mãng mất mát!"


Mộ Ngạn Hạo thè lưỡi, nhưng mà, anh cả trầm ổn nội liễm cũng thường xuyên ông ta răn dạy!


"Gọi cậu ta tới thư phòng!" Mộ Thể Trung trầm giọng nói.


Dương Tử đi vào thư phòng, anh ta đưa thiệp mời qua: "Ông Mộ, cái này là tổng giám đốc Quyền bảo tôi đưa tới!"


"Mặc Đại Thắng chết rồi ư?" Mộ Thể Trung ném thiệp mời vào trong thùng rác: "Tôi không quen người này, tôi cũng sẽ không tham dự tang lễ của ông ta! Cậu có thể đi về báo cáo kết quả công tác rồi!"


"Vâng!" Dương Tử quay người liền đi.


Mộ Thế Trung nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Tử, ông ta ngồi trên ghế phòng làm việc, không có ai nhìn thấy ông ta đang siết chặt nắm đấm, cơ hồ có thể nặn ra nước.


Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Mặc Sơ nhìn những tân khách đã viết xuống thiệp, cô nói: "Đế Sâm, có thể gọi Vĩ Trạch về nhìn ba một lần cuối không?"


"Em bảo là Thiệu Vĩ Trạch á?" Quyền Để Sâm nhướng mày.


"Đúng!" Mặc Sơ gật đầu: "Cậu ta là con ruột của bố, ở quốc gia chúng ta, bất luận là gia đình giàu có hay là người dân bình thường, đều rất xem trọng tập tục con cái lo chay ma."


Quyền Đế Sâm nói: "Em có phương thức liên lạc của Thiệu Vĩ Trạch không?"


"Không có!" Mặc Sơ lắc đầu: "Thiệu Hùng cũng không thích đứa con trai mà ông ta nuôi dưỡng có qua lại gì với nhà họ Mặc."


"Anh gọi điện cho anh ta!" Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cổ đừng lo.


Mặc Sơ đưa tay ra ôm thắt lưng anh: "Đế Sâm, em thật hạnh phúc vì cuộc đời này có thể gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào nữa?"


Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: "Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, tình nghĩa của em và nhà họ Mặc cũng chấm dứt từ đây! Hửm?"


Anh không muốn nhìn thấy cô bị hai mẹ con nhà họ Mặc làm tổn thương, cô là cô gái hiền lành, nhưng người khác lại là súc sinh lòng tham không đáy!


"Được!" Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt cảm kích: "Em muốn đi một chuyến đến đại học S, tìm Tử Mãnh, để cậu ấy cũng về thăm bố, dù sao thì lần này đi là đi hẳn rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu đồng ý.


Mặc Sơ lái xe đến đại học S, cô mới dừng xe, đã nhìn thấy Mặc Ngạn Hạo lái một chiếc xe thể thao phong cách ở trước mặt cô, anh ta trêu Mặc Sơ: "Chị, thật là có duyên!"


"Cậu học ở đây hả?" Mặc Sơ nhìn anh ta.


Theo cô thấy, phần lớn phú nhị đại, quan nhị đại, đều học ở các trường đại học lớn như đại học Harvard, Cambridge, Oxford, Massachusetts gì gì đó!


Mộ Ngạn Hạo cười nói: "Cô hôn tôi một chút, tôi sẽ nói cho cô biết!"





20220325022351-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn









"Tôi không gặp!" Long Diệu Thiên nói với quản gia.


Quản gia nói ngay: "Anh ta nói rằng có liên quan đến Mặc Đại Thắng!"


"Mặc Đại Thăng ư?" Long Diệu Thiên nhíu mày: "Không phải ông ta vẫn ở bệnh viện sao?"


Quản gia lại nói luôn: "Nghe nói, Mặc Đại Thắng chết rồi! Tổng giám đốc Quyền là con rể, anh ta đích thân lo liệu hậu sự, bây giờ đã đưa thiệp mời đến quý phủ!"


Long Diệu Thiên lắc đầu, trong lòng ông ta đang nổi lên sóng to gió lớn, không thể nào!


Quyền Đế Sâm làm vậy là có ý gì?



vietwriter.vn



Trong suy nghĩ của Long Diệu Thiên, Quyền Để Sâm cố tình cho ông ta biết tin người chết của Mặc Đại Thăng, vả lại Quyền Đế Sâm lấy thân phận con rể trắng trợn lo liệu tang sự cho ông ta, đây là thị uy với Long Diệu Thiên sao? Hay là khiến khích?


Vừa nghĩ tới đây, sống lưng Long Diệu Thiên lạnh run.


Quản gia thấy sắc mặt Long Diệu Thiên thay đổi mấy lần, nhưng lại chẳng nói câu nào, ông ta nói: "Ông Long."


"Cho cậu ta đi! Tôi sẽ không đi nhận!" Long Diệu Thiên vỗ bàn.


"Vâng!" Quản gia lập tức đi ra gặp Dương Tử: "Ông Long nói ông ất không giao tình gì với Mặc Đại Thắng, ông ấy sẽ không tới tang lễ của Mặc Đại Thắng, cậu về đi!"


Dương Tử cũng không miễn cưỡng, anh ta ngồi lên xe, sau đó gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, Long Diệu Thiên không chịu nhận thiệp!".


Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Quyền Đế Sâm, có điều, Dương Tử biểu đạt ý tứ qua là được rồi.



vietwriter.vn



"Anh tặng một phong tiếp theo!" Quyền Đế Sâm nghịch điện thoại, khóe môi lộ ra một tia cười bí hiểm.


Dương Tử nhận mệnh.


Giữa sườn núi, sơn trang Mộ Thị.


Dương Tử đứng ở cửa, Mộ Ngạn Hạo đánh giá anh ta: "Chuyện gì?"


"Tôi là người được tổng giám đốc Quyền cử tới đưa thiệp, mời anh Mộ đích thân ra nhận." Dương Tử mang thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh


Mộ Ngạn Hạo làm ồn: "Bố, tổng giám đốc Quyền đưa thiệp mời rồi này!"


Mộ Thế Trung bực mình nhíu mày: "Con có phong phạm của cậu hai không hả? Nói năng làm việc toàn lỗ mãng mất mát!"


Mộ Ngạn Hạo thè lưỡi, nhưng mà, anh cả trầm ổn nội liễm cũng thường xuyên ông ta răn dạy!


"Gọi cậu ta tới thư phòng!" Mộ Thể Trung trầm giọng nói.


Dương Tử đi vào thư phòng, anh ta đưa thiệp mời qua: "Ông Mộ, cái này là tổng giám đốc Quyền bảo tôi đưa tới!"


"Mặc Đại Thắng chết rồi ư?" Mộ Thể Trung ném thiệp mời vào trong thùng rác: "Tôi không quen người này, tôi cũng sẽ không tham dự tang lễ của ông ta! Cậu có thể đi về báo cáo kết quả công tác rồi!"


"Vâng!" Dương Tử quay người liền đi.


Mộ Thế Trung nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Tử, ông ta ngồi trên ghế phòng làm việc, không có ai nhìn thấy ông ta đang siết chặt nắm đấm, cơ hồ có thể nặn ra nước.


Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Mặc Sơ nhìn những tân khách đã viết xuống thiệp, cô nói: "Đế Sâm, có thể gọi Vĩ Trạch về nhìn ba một lần cuối không?"


"Em bảo là Thiệu Vĩ Trạch á?" Quyền Để Sâm nhướng mày.


"Đúng!" Mặc Sơ gật đầu: "Cậu ta là con ruột của bố, ở quốc gia chúng ta, bất luận là gia đình giàu có hay là người dân bình thường, đều rất xem trọng tập tục con cái lo chay ma."


Quyền Đế Sâm nói: "Em có phương thức liên lạc của Thiệu Vĩ Trạch không?"


"Không có!" Mặc Sơ lắc đầu: "Thiệu Hùng cũng không thích đứa con trai mà ông ta nuôi dưỡng có qua lại gì với nhà họ Mặc."


"Anh gọi điện cho anh ta!" Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cổ đừng lo.


Mặc Sơ đưa tay ra ôm thắt lưng anh: "Đế Sâm, em thật hạnh phúc vì cuộc đời này có thể gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào nữa?"


Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: "Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, tình nghĩa của em và nhà họ Mặc cũng chấm dứt từ đây! Hửm?"


Anh không muốn nhìn thấy cô bị hai mẹ con nhà họ Mặc làm tổn thương, cô là cô gái hiền lành, nhưng người khác lại là súc sinh lòng tham không đáy!


"Được!" Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt cảm kích: "Em muốn đi một chuyến đến đại học S, tìm Tử Mãnh, để cậu ấy cũng về thăm bố, dù sao thì lần này đi là đi hẳn rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu đồng ý.


Mặc Sơ lái xe đến đại học S, cô mới dừng xe, đã nhìn thấy Mặc Ngạn Hạo lái một chiếc xe thể thao phong cách ở trước mặt cô, anh ta trêu Mặc Sơ: "Chị, thật là có duyên!"


"Cậu học ở đây hả?" Mặc Sơ nhìn anh ta.


Theo cô thấy, phần lớn phú nhị đại, quan nhị đại, đều học ở các trường đại học lớn như đại học Harvard, Cambridge, Oxford, Massachusetts gì gì đó!


Mộ Ngạn Hạo cười nói: "Cô hôn tôi một chút, tôi sẽ nói cho cô biết!"





20220325022351-tamlinh247.jpg








"Tôi không gặp!" Long Diệu Thiên nói với quản gia.


Quản gia nói ngay: "Anh ta nói rằng có liên quan đến Mặc Đại Thắng!"


"Mặc Đại Thăng ư?" Long Diệu Thiên nhíu mày: "Không phải ông ta vẫn ở bệnh viện sao?"


Quản gia lại nói luôn: "Nghe nói, Mặc Đại Thắng chết rồi! Tổng giám đốc Quyền là con rể, anh ta đích thân lo liệu hậu sự, bây giờ đã đưa thiệp mời đến quý phủ!"


Long Diệu Thiên lắc đầu, trong lòng ông ta đang nổi lên sóng to gió lớn, không thể nào!


Quyền Đế Sâm làm vậy là có ý gì?



vietwriter.vn



Trong suy nghĩ của Long Diệu Thiên, Quyền Để Sâm cố tình cho ông ta biết tin người chết của Mặc Đại Thăng, vả lại Quyền Đế Sâm lấy thân phận con rể trắng trợn lo liệu tang sự cho ông ta, đây là thị uy với Long Diệu Thiên sao? Hay là khiến khích?


Vừa nghĩ tới đây, sống lưng Long Diệu Thiên lạnh run.


Quản gia thấy sắc mặt Long Diệu Thiên thay đổi mấy lần, nhưng lại chẳng nói câu nào, ông ta nói: "Ông Long."


"Cho cậu ta đi! Tôi sẽ không đi nhận!" Long Diệu Thiên vỗ bàn.


"Vâng!" Quản gia lập tức đi ra gặp Dương Tử: "Ông Long nói ông ất không giao tình gì với Mặc Đại Thắng, ông ấy sẽ không tới tang lễ của Mặc Đại Thắng, cậu về đi!"


Dương Tử cũng không miễn cưỡng, anh ta ngồi lên xe, sau đó gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, Long Diệu Thiên không chịu nhận thiệp!".


Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Quyền Đế Sâm, có điều, Dương Tử biểu đạt ý tứ qua là được rồi.



vietwriter.vn



"Anh tặng một phong tiếp theo!" Quyền Đế Sâm nghịch điện thoại, khóe môi lộ ra một tia cười bí hiểm.


Dương Tử nhận mệnh.


Giữa sườn núi, sơn trang Mộ Thị.


Dương Tử đứng ở cửa, Mộ Ngạn Hạo đánh giá anh ta: "Chuyện gì?"


"Tôi là người được tổng giám đốc Quyền cử tới đưa thiệp, mời anh Mộ đích thân ra nhận." Dương Tử mang thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh


Mộ Ngạn Hạo làm ồn: "Bố, tổng giám đốc Quyền đưa thiệp mời rồi này!"


Mộ Thế Trung bực mình nhíu mày: "Con có phong phạm của cậu hai không hả? Nói năng làm việc toàn lỗ mãng mất mát!"


Mộ Ngạn Hạo thè lưỡi, nhưng mà, anh cả trầm ổn nội liễm cũng thường xuyên ông ta răn dạy!


"Gọi cậu ta tới thư phòng!" Mộ Thể Trung trầm giọng nói.


Dương Tử đi vào thư phòng, anh ta đưa thiệp mời qua: "Ông Mộ, cái này là tổng giám đốc Quyền bảo tôi đưa tới!"


"Mặc Đại Thắng chết rồi ư?" Mộ Thể Trung ném thiệp mời vào trong thùng rác: "Tôi không quen người này, tôi cũng sẽ không tham dự tang lễ của ông ta! Cậu có thể đi về báo cáo kết quả công tác rồi!"


"Vâng!" Dương Tử quay người liền đi.


Mộ Thế Trung nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Tử, ông ta ngồi trên ghế phòng làm việc, không có ai nhìn thấy ông ta đang siết chặt nắm đấm, cơ hồ có thể nặn ra nước.


Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Mặc Sơ nhìn những tân khách đã viết xuống thiệp, cô nói: "Đế Sâm, có thể gọi Vĩ Trạch về nhìn ba một lần cuối không?"


"Em bảo là Thiệu Vĩ Trạch á?" Quyền Để Sâm nhướng mày.


"Đúng!" Mặc Sơ gật đầu: "Cậu ta là con ruột của bố, ở quốc gia chúng ta, bất luận là gia đình giàu có hay là người dân bình thường, đều rất xem trọng tập tục con cái lo chay ma."


Quyền Đế Sâm nói: "Em có phương thức liên lạc của Thiệu Vĩ Trạch không?"


"Không có!" Mặc Sơ lắc đầu: "Thiệu Hùng cũng không thích đứa con trai mà ông ta nuôi dưỡng có qua lại gì với nhà họ Mặc."


"Anh gọi điện cho anh ta!" Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cổ đừng lo.


Mặc Sơ đưa tay ra ôm thắt lưng anh: "Đế Sâm, em thật hạnh phúc vì cuộc đời này có thể gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào nữa?"


Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: "Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, tình nghĩa của em và nhà họ Mặc cũng chấm dứt từ đây! Hửm?"


Anh không muốn nhìn thấy cô bị hai mẹ con nhà họ Mặc làm tổn thương, cô là cô gái hiền lành, nhưng người khác lại là súc sinh lòng tham không đáy!


"Được!" Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt cảm kích: "Em muốn đi một chuyến đến đại học S, tìm Tử Mãnh, để cậu ấy cũng về thăm bố, dù sao thì lần này đi là đi hẳn rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu đồng ý.


Mặc Sơ lái xe đến đại học S, cô mới dừng xe, đã nhìn thấy Mặc Ngạn Hạo lái một chiếc xe thể thao phong cách ở trước mặt cô, anh ta trêu Mặc Sơ: "Chị, thật là có duyên!"


"Cậu học ở đây hả?" Mặc Sơ nhìn anh ta.


Theo cô thấy, phần lớn phú nhị đại, quan nhị đại, đều học ở các trường đại học lớn như đại học Harvard, Cambridge, Oxford, Massachusetts gì gì đó!


Mộ Ngạn Hạo cười nói: "Cô hôn tôi một chút, tôi sẽ nói cho cô biết!"





20220325022351-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn









"Tôi không gặp!" Long Diệu Thiên nói với quản gia.


Quản gia nói ngay: "Anh ta nói rằng có liên quan đến Mặc Đại Thắng!"


"Mặc Đại Thăng ư?" Long Diệu Thiên nhíu mày: "Không phải ông ta vẫn ở bệnh viện sao?"


Quản gia lại nói luôn: "Nghe nói, Mặc Đại Thắng chết rồi! Tổng giám đốc Quyền là con rể, anh ta đích thân lo liệu hậu sự, bây giờ đã đưa thiệp mời đến quý phủ!"


Long Diệu Thiên lắc đầu, trong lòng ông ta đang nổi lên sóng to gió lớn, không thể nào!


Quyền Đế Sâm làm vậy là có ý gì?



vietwriter.vn



Trong suy nghĩ của Long Diệu Thiên, Quyền Để Sâm cố tình cho ông ta biết tin người chết của Mặc Đại Thăng, vả lại Quyền Đế Sâm lấy thân phận con rể trắng trợn lo liệu tang sự cho ông ta, đây là thị uy với Long Diệu Thiên sao? Hay là khiến khích?


Vừa nghĩ tới đây, sống lưng Long Diệu Thiên lạnh run.


Quản gia thấy sắc mặt Long Diệu Thiên thay đổi mấy lần, nhưng lại chẳng nói câu nào, ông ta nói: "Ông Long."


"Cho cậu ta đi! Tôi sẽ không đi nhận!" Long Diệu Thiên vỗ bàn.


"Vâng!" Quản gia lập tức đi ra gặp Dương Tử: "Ông Long nói ông ất không giao tình gì với Mặc Đại Thắng, ông ấy sẽ không tới tang lễ của Mặc Đại Thắng, cậu về đi!"


Dương Tử cũng không miễn cưỡng, anh ta ngồi lên xe, sau đó gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, Long Diệu Thiên không chịu nhận thiệp!".


Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Quyền Đế Sâm, có điều, Dương Tử biểu đạt ý tứ qua là được rồi.



vietwriter.vn



"Anh tặng một phong tiếp theo!" Quyền Đế Sâm nghịch điện thoại, khóe môi lộ ra một tia cười bí hiểm.


Dương Tử nhận mệnh.


Giữa sườn núi, sơn trang Mộ Thị.


Dương Tử đứng ở cửa, Mộ Ngạn Hạo đánh giá anh ta: "Chuyện gì?"


"Tôi là người được tổng giám đốc Quyền cử tới đưa thiệp, mời anh Mộ đích thân ra nhận." Dương Tử mang thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh


Mộ Ngạn Hạo làm ồn: "Bố, tổng giám đốc Quyền đưa thiệp mời rồi này!"


Mộ Thế Trung bực mình nhíu mày: "Con có phong phạm của cậu hai không hả? Nói năng làm việc toàn lỗ mãng mất mát!"


Mộ Ngạn Hạo thè lưỡi, nhưng mà, anh cả trầm ổn nội liễm cũng thường xuyên ông ta răn dạy!


"Gọi cậu ta tới thư phòng!" Mộ Thể Trung trầm giọng nói.


Dương Tử đi vào thư phòng, anh ta đưa thiệp mời qua: "Ông Mộ, cái này là tổng giám đốc Quyền bảo tôi đưa tới!"


"Mặc Đại Thắng chết rồi ư?" Mộ Thể Trung ném thiệp mời vào trong thùng rác: "Tôi không quen người này, tôi cũng sẽ không tham dự tang lễ của ông ta! Cậu có thể đi về báo cáo kết quả công tác rồi!"


"Vâng!" Dương Tử quay người liền đi.


Mộ Thế Trung nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Tử, ông ta ngồi trên ghế phòng làm việc, không có ai nhìn thấy ông ta đang siết chặt nắm đấm, cơ hồ có thể nặn ra nước.


Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Mặc Sơ nhìn những tân khách đã viết xuống thiệp, cô nói: "Đế Sâm, có thể gọi Vĩ Trạch về nhìn ba một lần cuối không?"


"Em bảo là Thiệu Vĩ Trạch á?" Quyền Để Sâm nhướng mày.


"Đúng!" Mặc Sơ gật đầu: "Cậu ta là con ruột của bố, ở quốc gia chúng ta, bất luận là gia đình giàu có hay là người dân bình thường, đều rất xem trọng tập tục con cái lo chay ma."


Quyền Đế Sâm nói: "Em có phương thức liên lạc của Thiệu Vĩ Trạch không?"


"Không có!" Mặc Sơ lắc đầu: "Thiệu Hùng cũng không thích đứa con trai mà ông ta nuôi dưỡng có qua lại gì với nhà họ Mặc."


"Anh gọi điện cho anh ta!" Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cổ đừng lo.


Mặc Sơ đưa tay ra ôm thắt lưng anh: "Đế Sâm, em thật hạnh phúc vì cuộc đời này có thể gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào nữa?"


Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: "Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, tình nghĩa của em và nhà họ Mặc cũng chấm dứt từ đây! Hửm?"


Anh không muốn nhìn thấy cô bị hai mẹ con nhà họ Mặc làm tổn thương, cô là cô gái hiền lành, nhưng người khác lại là súc sinh lòng tham không đáy!


"Được!" Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt cảm kích: "Em muốn đi một chuyến đến đại học S, tìm Tử Mãnh, để cậu ấy cũng về thăm bố, dù sao thì lần này đi là đi hẳn rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu đồng ý.


Mặc Sơ lái xe đến đại học S, cô mới dừng xe, đã nhìn thấy Mặc Ngạn Hạo lái một chiếc xe thể thao phong cách ở trước mặt cô, anh ta trêu Mặc Sơ: "Chị, thật là có duyên!"


"Cậu học ở đây hả?" Mặc Sơ nhìn anh ta.


Theo cô thấy, phần lớn phú nhị đại, quan nhị đại, đều học ở các trường đại học lớn như đại học Harvard, Cambridge, Oxford, Massachusetts gì gì đó!


Mộ Ngạn Hạo cười nói: "Cô hôn tôi một chút, tôi sẽ nói cho cô biết!"





20220325022351-tamlinh247.jpg








"Tôi không gặp!" Long Diệu Thiên nói với quản gia.


Quản gia nói ngay: "Anh ta nói rằng có liên quan đến Mặc Đại Thắng!"


"Mặc Đại Thăng ư?" Long Diệu Thiên nhíu mày: "Không phải ông ta vẫn ở bệnh viện sao?"


Quản gia lại nói luôn: "Nghe nói, Mặc Đại Thắng chết rồi! Tổng giám đốc Quyền là con rể, anh ta đích thân lo liệu hậu sự, bây giờ đã đưa thiệp mời đến quý phủ!"


Long Diệu Thiên lắc đầu, trong lòng ông ta đang nổi lên sóng to gió lớn, không thể nào!


Quyền Đế Sâm làm vậy là có ý gì?



vietwriter.vn



Trong suy nghĩ của Long Diệu Thiên, Quyền Để Sâm cố tình cho ông ta biết tin người chết của Mặc Đại Thăng, vả lại Quyền Đế Sâm lấy thân phận con rể trắng trợn lo liệu tang sự cho ông ta, đây là thị uy với Long Diệu Thiên sao? Hay là khiến khích?


Vừa nghĩ tới đây, sống lưng Long Diệu Thiên lạnh run.


Quản gia thấy sắc mặt Long Diệu Thiên thay đổi mấy lần, nhưng lại chẳng nói câu nào, ông ta nói: "Ông Long."


"Cho cậu ta đi! Tôi sẽ không đi nhận!" Long Diệu Thiên vỗ bàn.


"Vâng!" Quản gia lập tức đi ra gặp Dương Tử: "Ông Long nói ông ất không giao tình gì với Mặc Đại Thắng, ông ấy sẽ không tới tang lễ của Mặc Đại Thắng, cậu về đi!"


Dương Tử cũng không miễn cưỡng, anh ta ngồi lên xe, sau đó gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, Long Diệu Thiên không chịu nhận thiệp!".


Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Quyền Đế Sâm, có điều, Dương Tử biểu đạt ý tứ qua là được rồi.



vietwriter.vn



"Anh tặng một phong tiếp theo!" Quyền Đế Sâm nghịch điện thoại, khóe môi lộ ra một tia cười bí hiểm.


Dương Tử nhận mệnh.


Giữa sườn núi, sơn trang Mộ Thị.


Dương Tử đứng ở cửa, Mộ Ngạn Hạo đánh giá anh ta: "Chuyện gì?"


"Tôi là người được tổng giám đốc Quyền cử tới đưa thiệp, mời anh Mộ đích thân ra nhận." Dương Tử mang thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh


Mộ Ngạn Hạo làm ồn: "Bố, tổng giám đốc Quyền đưa thiệp mời rồi này!"


Mộ Thế Trung bực mình nhíu mày: "Con có phong phạm của cậu hai không hả? Nói năng làm việc toàn lỗ mãng mất mát!"


Mộ Ngạn Hạo thè lưỡi, nhưng mà, anh cả trầm ổn nội liễm cũng thường xuyên ông ta răn dạy!


"Gọi cậu ta tới thư phòng!" Mộ Thể Trung trầm giọng nói.


Dương Tử đi vào thư phòng, anh ta đưa thiệp mời qua: "Ông Mộ, cái này là tổng giám đốc Quyền bảo tôi đưa tới!"


"Mặc Đại Thắng chết rồi ư?" Mộ Thể Trung ném thiệp mời vào trong thùng rác: "Tôi không quen người này, tôi cũng sẽ không tham dự tang lễ của ông ta! Cậu có thể đi về báo cáo kết quả công tác rồi!"


"Vâng!" Dương Tử quay người liền đi.


Mộ Thế Trung nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Tử, ông ta ngồi trên ghế phòng làm việc, không có ai nhìn thấy ông ta đang siết chặt nắm đấm, cơ hồ có thể nặn ra nước.


Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Mặc Sơ nhìn những tân khách đã viết xuống thiệp, cô nói: "Đế Sâm, có thể gọi Vĩ Trạch về nhìn ba một lần cuối không?"


"Em bảo là Thiệu Vĩ Trạch á?" Quyền Để Sâm nhướng mày.


"Đúng!" Mặc Sơ gật đầu: "Cậu ta là con ruột của bố, ở quốc gia chúng ta, bất luận là gia đình giàu có hay là người dân bình thường, đều rất xem trọng tập tục con cái lo chay ma."


Quyền Đế Sâm nói: "Em có phương thức liên lạc của Thiệu Vĩ Trạch không?"


"Không có!" Mặc Sơ lắc đầu: "Thiệu Hùng cũng không thích đứa con trai mà ông ta nuôi dưỡng có qua lại gì với nhà họ Mặc."


"Anh gọi điện cho anh ta!" Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cổ đừng lo.


Mặc Sơ đưa tay ra ôm thắt lưng anh: "Đế Sâm, em thật hạnh phúc vì cuộc đời này có thể gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào nữa?"


Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: "Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, tình nghĩa của em và nhà họ Mặc cũng chấm dứt từ đây! Hửm?"


Anh không muốn nhìn thấy cô bị hai mẹ con nhà họ Mặc làm tổn thương, cô là cô gái hiền lành, nhưng người khác lại là súc sinh lòng tham không đáy!


"Được!" Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt cảm kích: "Em muốn đi một chuyến đến đại học S, tìm Tử Mãnh, để cậu ấy cũng về thăm bố, dù sao thì lần này đi là đi hẳn rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu đồng ý.


Mặc Sơ lái xe đến đại học S, cô mới dừng xe, đã nhìn thấy Mặc Ngạn Hạo lái một chiếc xe thể thao phong cách ở trước mặt cô, anh ta trêu Mặc Sơ: "Chị, thật là có duyên!"


"Cậu học ở đây hả?" Mặc Sơ nhìn anh ta.


Theo cô thấy, phần lớn phú nhị đại, quan nhị đại, đều học ở các trường đại học lớn như đại học Harvard, Cambridge, Oxford, Massachusetts gì gì đó!


Mộ Ngạn Hạo cười nói: "Cô hôn tôi một chút, tôi sẽ nói cho cô biết!"





20220325022351-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn









"Tôi không gặp!" Long Diệu Thiên nói với quản gia.


Quản gia nói ngay: "Anh ta nói rằng có liên quan đến Mặc Đại Thắng!"


"Mặc Đại Thăng ư?" Long Diệu Thiên nhíu mày: "Không phải ông ta vẫn ở bệnh viện sao?"


Quản gia lại nói luôn: "Nghe nói, Mặc Đại Thắng chết rồi! Tổng giám đốc Quyền là con rể, anh ta đích thân lo liệu hậu sự, bây giờ đã đưa thiệp mời đến quý phủ!"


Long Diệu Thiên lắc đầu, trong lòng ông ta đang nổi lên sóng to gió lớn, không thể nào!


Quyền Đế Sâm làm vậy là có ý gì?



vietwriter.vn



Trong suy nghĩ của Long Diệu Thiên, Quyền Để Sâm cố tình cho ông ta biết tin người chết của Mặc Đại Thăng, vả lại Quyền Đế Sâm lấy thân phận con rể trắng trợn lo liệu tang sự cho ông ta, đây là thị uy với Long Diệu Thiên sao? Hay là khiến khích?


Vừa nghĩ tới đây, sống lưng Long Diệu Thiên lạnh run.


Quản gia thấy sắc mặt Long Diệu Thiên thay đổi mấy lần, nhưng lại chẳng nói câu nào, ông ta nói: "Ông Long."


"Cho cậu ta đi! Tôi sẽ không đi nhận!" Long Diệu Thiên vỗ bàn.


"Vâng!" Quản gia lập tức đi ra gặp Dương Tử: "Ông Long nói ông ất không giao tình gì với Mặc Đại Thắng, ông ấy sẽ không tới tang lễ của Mặc Đại Thắng, cậu về đi!"


Dương Tử cũng không miễn cưỡng, anh ta ngồi lên xe, sau đó gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, Long Diệu Thiên không chịu nhận thiệp!".


Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Quyền Đế Sâm, có điều, Dương Tử biểu đạt ý tứ qua là được rồi.



vietwriter.vn



"Anh tặng một phong tiếp theo!" Quyền Đế Sâm nghịch điện thoại, khóe môi lộ ra một tia cười bí hiểm.


Dương Tử nhận mệnh.


Giữa sườn núi, sơn trang Mộ Thị.


Dương Tử đứng ở cửa, Mộ Ngạn Hạo đánh giá anh ta: "Chuyện gì?"


"Tôi là người được tổng giám đốc Quyền cử tới đưa thiệp, mời anh Mộ đích thân ra nhận." Dương Tử mang thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh


Mộ Ngạn Hạo làm ồn: "Bố, tổng giám đốc Quyền đưa thiệp mời rồi này!"


Mộ Thế Trung bực mình nhíu mày: "Con có phong phạm của cậu hai không hả? Nói năng làm việc toàn lỗ mãng mất mát!"


Mộ Ngạn Hạo thè lưỡi, nhưng mà, anh cả trầm ổn nội liễm cũng thường xuyên ông ta răn dạy!


"Gọi cậu ta tới thư phòng!" Mộ Thể Trung trầm giọng nói.


Dương Tử đi vào thư phòng, anh ta đưa thiệp mời qua: "Ông Mộ, cái này là tổng giám đốc Quyền bảo tôi đưa tới!"


"Mặc Đại Thắng chết rồi ư?" Mộ Thể Trung ném thiệp mời vào trong thùng rác: "Tôi không quen người này, tôi cũng sẽ không tham dự tang lễ của ông ta! Cậu có thể đi về báo cáo kết quả công tác rồi!"


"Vâng!" Dương Tử quay người liền đi.


Mộ Thế Trung nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Tử, ông ta ngồi trên ghế phòng làm việc, không có ai nhìn thấy ông ta đang siết chặt nắm đấm, cơ hồ có thể nặn ra nước.


Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Mặc Sơ nhìn những tân khách đã viết xuống thiệp, cô nói: "Đế Sâm, có thể gọi Vĩ Trạch về nhìn ba một lần cuối không?"


"Em bảo là Thiệu Vĩ Trạch á?" Quyền Để Sâm nhướng mày.


"Đúng!" Mặc Sơ gật đầu: "Cậu ta là con ruột của bố, ở quốc gia chúng ta, bất luận là gia đình giàu có hay là người dân bình thường, đều rất xem trọng tập tục con cái lo chay ma."


Quyền Đế Sâm nói: "Em có phương thức liên lạc của Thiệu Vĩ Trạch không?"


"Không có!" Mặc Sơ lắc đầu: "Thiệu Hùng cũng không thích đứa con trai mà ông ta nuôi dưỡng có qua lại gì với nhà họ Mặc."


"Anh gọi điện cho anh ta!" Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cổ đừng lo.


Mặc Sơ đưa tay ra ôm thắt lưng anh: "Đế Sâm, em thật hạnh phúc vì cuộc đời này có thể gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào nữa?"


Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: "Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, tình nghĩa của em và nhà họ Mặc cũng chấm dứt từ đây! Hửm?"


Anh không muốn nhìn thấy cô bị hai mẹ con nhà họ Mặc làm tổn thương, cô là cô gái hiền lành, nhưng người khác lại là súc sinh lòng tham không đáy!


"Được!" Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt cảm kích: "Em muốn đi một chuyến đến đại học S, tìm Tử Mãnh, để cậu ấy cũng về thăm bố, dù sao thì lần này đi là đi hẳn rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu đồng ý.


Mặc Sơ lái xe đến đại học S, cô mới dừng xe, đã nhìn thấy Mặc Ngạn Hạo lái một chiếc xe thể thao phong cách ở trước mặt cô, anh ta trêu Mặc Sơ: "Chị, thật là có duyên!"


"Cậu học ở đây hả?" Mặc Sơ nhìn anh ta.


Theo cô thấy, phần lớn phú nhị đại, quan nhị đại, đều học ở các trường đại học lớn như đại học Harvard, Cambridge, Oxford, Massachusetts gì gì đó!


Mộ Ngạn Hạo cười nói: "Cô hôn tôi một chút, tôi sẽ nói cho cô biết!"





20220325022351-tamlinh247.jpg








"Tôi không gặp!" Long Diệu Thiên nói với quản gia.


Quản gia nói ngay: "Anh ta nói rằng có liên quan đến Mặc Đại Thắng!"


"Mặc Đại Thăng ư?" Long Diệu Thiên nhíu mày: "Không phải ông ta vẫn ở bệnh viện sao?"


Quản gia lại nói luôn: "Nghe nói, Mặc Đại Thắng chết rồi! Tổng giám đốc Quyền là con rể, anh ta đích thân lo liệu hậu sự, bây giờ đã đưa thiệp mời đến quý phủ!"


Long Diệu Thiên lắc đầu, trong lòng ông ta đang nổi lên sóng to gió lớn, không thể nào!


Quyền Đế Sâm làm vậy là có ý gì?



vietwriter.vn



Trong suy nghĩ của Long Diệu Thiên, Quyền Để Sâm cố tình cho ông ta biết tin người chết của Mặc Đại Thăng, vả lại Quyền Đế Sâm lấy thân phận con rể trắng trợn lo liệu tang sự cho ông ta, đây là thị uy với Long Diệu Thiên sao? Hay là khiến khích?


Vừa nghĩ tới đây, sống lưng Long Diệu Thiên lạnh run.


Quản gia thấy sắc mặt Long Diệu Thiên thay đổi mấy lần, nhưng lại chẳng nói câu nào, ông ta nói: "Ông Long."


"Cho cậu ta đi! Tôi sẽ không đi nhận!" Long Diệu Thiên vỗ bàn.


"Vâng!" Quản gia lập tức đi ra gặp Dương Tử: "Ông Long nói ông ất không giao tình gì với Mặc Đại Thắng, ông ấy sẽ không tới tang lễ của Mặc Đại Thắng, cậu về đi!"


Dương Tử cũng không miễn cưỡng, anh ta ngồi lên xe, sau đó gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, Long Diệu Thiên không chịu nhận thiệp!".


Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Quyền Đế Sâm, có điều, Dương Tử biểu đạt ý tứ qua là được rồi.



vietwriter.vn



"Anh tặng một phong tiếp theo!" Quyền Đế Sâm nghịch điện thoại, khóe môi lộ ra một tia cười bí hiểm.


Dương Tử nhận mệnh.


Giữa sườn núi, sơn trang Mộ Thị.


Dương Tử đứng ở cửa, Mộ Ngạn Hạo đánh giá anh ta: "Chuyện gì?"


"Tôi là người được tổng giám đốc Quyền cử tới đưa thiệp, mời anh Mộ đích thân ra nhận." Dương Tử mang thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh


Mộ Ngạn Hạo làm ồn: "Bố, tổng giám đốc Quyền đưa thiệp mời rồi này!"


Mộ Thế Trung bực mình nhíu mày: "Con có phong phạm của cậu hai không hả? Nói năng làm việc toàn lỗ mãng mất mát!"


Mộ Ngạn Hạo thè lưỡi, nhưng mà, anh cả trầm ổn nội liễm cũng thường xuyên ông ta răn dạy!


"Gọi cậu ta tới thư phòng!" Mộ Thể Trung trầm giọng nói.


Dương Tử đi vào thư phòng, anh ta đưa thiệp mời qua: "Ông Mộ, cái này là tổng giám đốc Quyền bảo tôi đưa tới!"


"Mặc Đại Thắng chết rồi ư?" Mộ Thể Trung ném thiệp mời vào trong thùng rác: "Tôi không quen người này, tôi cũng sẽ không tham dự tang lễ của ông ta! Cậu có thể đi về báo cáo kết quả công tác rồi!"


"Vâng!" Dương Tử quay người liền đi.


Mộ Thế Trung nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Tử, ông ta ngồi trên ghế phòng làm việc, không có ai nhìn thấy ông ta đang siết chặt nắm đấm, cơ hồ có thể nặn ra nước.


Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Mặc Sơ nhìn những tân khách đã viết xuống thiệp, cô nói: "Đế Sâm, có thể gọi Vĩ Trạch về nhìn ba một lần cuối không?"


"Em bảo là Thiệu Vĩ Trạch á?" Quyền Để Sâm nhướng mày.


"Đúng!" Mặc Sơ gật đầu: "Cậu ta là con ruột của bố, ở quốc gia chúng ta, bất luận là gia đình giàu có hay là người dân bình thường, đều rất xem trọng tập tục con cái lo chay ma."


Quyền Đế Sâm nói: "Em có phương thức liên lạc của Thiệu Vĩ Trạch không?"


"Không có!" Mặc Sơ lắc đầu: "Thiệu Hùng cũng không thích đứa con trai mà ông ta nuôi dưỡng có qua lại gì với nhà họ Mặc."


"Anh gọi điện cho anh ta!" Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cổ đừng lo.


Mặc Sơ đưa tay ra ôm thắt lưng anh: "Đế Sâm, em thật hạnh phúc vì cuộc đời này có thể gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào nữa?"


Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: "Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, tình nghĩa của em và nhà họ Mặc cũng chấm dứt từ đây! Hửm?"


Anh không muốn nhìn thấy cô bị hai mẹ con nhà họ Mặc làm tổn thương, cô là cô gái hiền lành, nhưng người khác lại là súc sinh lòng tham không đáy!


"Được!" Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt cảm kích: "Em muốn đi một chuyến đến đại học S, tìm Tử Mãnh, để cậu ấy cũng về thăm bố, dù sao thì lần này đi là đi hẳn rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu đồng ý.


Mặc Sơ lái xe đến đại học S, cô mới dừng xe, đã nhìn thấy Mặc Ngạn Hạo lái một chiếc xe thể thao phong cách ở trước mặt cô, anh ta trêu Mặc Sơ: "Chị, thật là có duyên!"


"Cậu học ở đây hả?" Mặc Sơ nhìn anh ta.


Theo cô thấy, phần lớn phú nhị đại, quan nhị đại, đều học ở các trường đại học lớn như đại học Harvard, Cambridge, Oxford, Massachusetts gì gì đó!


Mộ Ngạn Hạo cười nói: "Cô hôn tôi một chút, tôi sẽ nói cho cô biết!"





20220325022351-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn









"Tôi không gặp!" Long Diệu Thiên nói với quản gia.


Quản gia nói ngay: "Anh ta nói rằng có liên quan đến Mặc Đại Thắng!"


"Mặc Đại Thăng ư?" Long Diệu Thiên nhíu mày: "Không phải ông ta vẫn ở bệnh viện sao?"


Quản gia lại nói luôn: "Nghe nói, Mặc Đại Thắng chết rồi! Tổng giám đốc Quyền là con rể, anh ta đích thân lo liệu hậu sự, bây giờ đã đưa thiệp mời đến quý phủ!"


Long Diệu Thiên lắc đầu, trong lòng ông ta đang nổi lên sóng to gió lớn, không thể nào!


Quyền Đế Sâm làm vậy là có ý gì?



vietwriter.vn



Trong suy nghĩ của Long Diệu Thiên, Quyền Để Sâm cố tình cho ông ta biết tin người chết của Mặc Đại Thăng, vả lại Quyền Đế Sâm lấy thân phận con rể trắng trợn lo liệu tang sự cho ông ta, đây là thị uy với Long Diệu Thiên sao? Hay là khiến khích?


Vừa nghĩ tới đây, sống lưng Long Diệu Thiên lạnh run.


Quản gia thấy sắc mặt Long Diệu Thiên thay đổi mấy lần, nhưng lại chẳng nói câu nào, ông ta nói: "Ông Long."


"Cho cậu ta đi! Tôi sẽ không đi nhận!" Long Diệu Thiên vỗ bàn.


"Vâng!" Quản gia lập tức đi ra gặp Dương Tử: "Ông Long nói ông ất không giao tình gì với Mặc Đại Thắng, ông ấy sẽ không tới tang lễ của Mặc Đại Thắng, cậu về đi!"


Dương Tử cũng không miễn cưỡng, anh ta ngồi lên xe, sau đó gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, Long Diệu Thiên không chịu nhận thiệp!".


Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Quyền Đế Sâm, có điều, Dương Tử biểu đạt ý tứ qua là được rồi.



vietwriter.vn



"Anh tặng một phong tiếp theo!" Quyền Đế Sâm nghịch điện thoại, khóe môi lộ ra một tia cười bí hiểm.


Dương Tử nhận mệnh.


Giữa sườn núi, sơn trang Mộ Thị.


Dương Tử đứng ở cửa, Mộ Ngạn Hạo đánh giá anh ta: "Chuyện gì?"


"Tôi là người được tổng giám đốc Quyền cử tới đưa thiệp, mời anh Mộ đích thân ra nhận." Dương Tử mang thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh


Mộ Ngạn Hạo làm ồn: "Bố, tổng giám đốc Quyền đưa thiệp mời rồi này!"


Mộ Thế Trung bực mình nhíu mày: "Con có phong phạm của cậu hai không hả? Nói năng làm việc toàn lỗ mãng mất mát!"


Mộ Ngạn Hạo thè lưỡi, nhưng mà, anh cả trầm ổn nội liễm cũng thường xuyên ông ta răn dạy!


"Gọi cậu ta tới thư phòng!" Mộ Thể Trung trầm giọng nói.


Dương Tử đi vào thư phòng, anh ta đưa thiệp mời qua: "Ông Mộ, cái này là tổng giám đốc Quyền bảo tôi đưa tới!"


"Mặc Đại Thắng chết rồi ư?" Mộ Thể Trung ném thiệp mời vào trong thùng rác: "Tôi không quen người này, tôi cũng sẽ không tham dự tang lễ của ông ta! Cậu có thể đi về báo cáo kết quả công tác rồi!"


"Vâng!" Dương Tử quay người liền đi.


Mộ Thế Trung nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Tử, ông ta ngồi trên ghế phòng làm việc, không có ai nhìn thấy ông ta đang siết chặt nắm đấm, cơ hồ có thể nặn ra nước.


Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Mặc Sơ nhìn những tân khách đã viết xuống thiệp, cô nói: "Đế Sâm, có thể gọi Vĩ Trạch về nhìn ba một lần cuối không?"


"Em bảo là Thiệu Vĩ Trạch á?" Quyền Để Sâm nhướng mày.


"Đúng!" Mặc Sơ gật đầu: "Cậu ta là con ruột của bố, ở quốc gia chúng ta, bất luận là gia đình giàu có hay là người dân bình thường, đều rất xem trọng tập tục con cái lo chay ma."


Quyền Đế Sâm nói: "Em có phương thức liên lạc của Thiệu Vĩ Trạch không?"


"Không có!" Mặc Sơ lắc đầu: "Thiệu Hùng cũng không thích đứa con trai mà ông ta nuôi dưỡng có qua lại gì với nhà họ Mặc."


"Anh gọi điện cho anh ta!" Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cổ đừng lo.


Mặc Sơ đưa tay ra ôm thắt lưng anh: "Đế Sâm, em thật hạnh phúc vì cuộc đời này có thể gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào nữa?"


Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: "Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, tình nghĩa của em và nhà họ Mặc cũng chấm dứt từ đây! Hửm?"


Anh không muốn nhìn thấy cô bị hai mẹ con nhà họ Mặc làm tổn thương, cô là cô gái hiền lành, nhưng người khác lại là súc sinh lòng tham không đáy!


"Được!" Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt cảm kích: "Em muốn đi một chuyến đến đại học S, tìm Tử Mãnh, để cậu ấy cũng về thăm bố, dù sao thì lần này đi là đi hẳn rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu đồng ý.


Mặc Sơ lái xe đến đại học S, cô mới dừng xe, đã nhìn thấy Mặc Ngạn Hạo lái một chiếc xe thể thao phong cách ở trước mặt cô, anh ta trêu Mặc Sơ: "Chị, thật là có duyên!"


"Cậu học ở đây hả?" Mặc Sơ nhìn anh ta.


Theo cô thấy, phần lớn phú nhị đại, quan nhị đại, đều học ở các trường đại học lớn như đại học Harvard, Cambridge, Oxford, Massachusetts gì gì đó!


Mộ Ngạn Hạo cười nói: "Cô hôn tôi một chút, tôi sẽ nói cho cô biết!"





20220325022351-tamlinh247.jpg








"Tôi không gặp!" Long Diệu Thiên nói với quản gia.


Quản gia nói ngay: "Anh ta nói rằng có liên quan đến Mặc Đại Thắng!"


"Mặc Đại Thăng ư?" Long Diệu Thiên nhíu mày: "Không phải ông ta vẫn ở bệnh viện sao?"


Quản gia lại nói luôn: "Nghe nói, Mặc Đại Thắng chết rồi! Tổng giám đốc Quyền là con rể, anh ta đích thân lo liệu hậu sự, bây giờ đã đưa thiệp mời đến quý phủ!"


Long Diệu Thiên lắc đầu, trong lòng ông ta đang nổi lên sóng to gió lớn, không thể nào!


Quyền Đế Sâm làm vậy là có ý gì?



vietwriter.vn



Trong suy nghĩ của Long Diệu Thiên, Quyền Để Sâm cố tình cho ông ta biết tin người chết của Mặc Đại Thăng, vả lại Quyền Đế Sâm lấy thân phận con rể trắng trợn lo liệu tang sự cho ông ta, đây là thị uy với Long Diệu Thiên sao? Hay là khiến khích?


Vừa nghĩ tới đây, sống lưng Long Diệu Thiên lạnh run.


Quản gia thấy sắc mặt Long Diệu Thiên thay đổi mấy lần, nhưng lại chẳng nói câu nào, ông ta nói: "Ông Long."


"Cho cậu ta đi! Tôi sẽ không đi nhận!" Long Diệu Thiên vỗ bàn.


"Vâng!" Quản gia lập tức đi ra gặp Dương Tử: "Ông Long nói ông ất không giao tình gì với Mặc Đại Thắng, ông ấy sẽ không tới tang lễ của Mặc Đại Thắng, cậu về đi!"


Dương Tử cũng không miễn cưỡng, anh ta ngồi lên xe, sau đó gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, Long Diệu Thiên không chịu nhận thiệp!".


Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Quyền Đế Sâm, có điều, Dương Tử biểu đạt ý tứ qua là được rồi.



vietwriter.vn



"Anh tặng một phong tiếp theo!" Quyền Đế Sâm nghịch điện thoại, khóe môi lộ ra một tia cười bí hiểm.


Dương Tử nhận mệnh.


Giữa sườn núi, sơn trang Mộ Thị.


Dương Tử đứng ở cửa, Mộ Ngạn Hạo đánh giá anh ta: "Chuyện gì?"


"Tôi là người được tổng giám đốc Quyền cử tới đưa thiệp, mời anh Mộ đích thân ra nhận." Dương Tử mang thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh


Mộ Ngạn Hạo làm ồn: "Bố, tổng giám đốc Quyền đưa thiệp mời rồi này!"


Mộ Thế Trung bực mình nhíu mày: "Con có phong phạm của cậu hai không hả? Nói năng làm việc toàn lỗ mãng mất mát!"


Mộ Ngạn Hạo thè lưỡi, nhưng mà, anh cả trầm ổn nội liễm cũng thường xuyên ông ta răn dạy!


"Gọi cậu ta tới thư phòng!" Mộ Thể Trung trầm giọng nói.


Dương Tử đi vào thư phòng, anh ta đưa thiệp mời qua: "Ông Mộ, cái này là tổng giám đốc Quyền bảo tôi đưa tới!"


"Mặc Đại Thắng chết rồi ư?" Mộ Thể Trung ném thiệp mời vào trong thùng rác: "Tôi không quen người này, tôi cũng sẽ không tham dự tang lễ của ông ta! Cậu có thể đi về báo cáo kết quả công tác rồi!"


"Vâng!" Dương Tử quay người liền đi.


Mộ Thế Trung nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Tử, ông ta ngồi trên ghế phòng làm việc, không có ai nhìn thấy ông ta đang siết chặt nắm đấm, cơ hồ có thể nặn ra nước.


Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Mặc Sơ nhìn những tân khách đã viết xuống thiệp, cô nói: "Đế Sâm, có thể gọi Vĩ Trạch về nhìn ba một lần cuối không?"


"Em bảo là Thiệu Vĩ Trạch á?" Quyền Để Sâm nhướng mày.


"Đúng!" Mặc Sơ gật đầu: "Cậu ta là con ruột của bố, ở quốc gia chúng ta, bất luận là gia đình giàu có hay là người dân bình thường, đều rất xem trọng tập tục con cái lo chay ma."


Quyền Đế Sâm nói: "Em có phương thức liên lạc của Thiệu Vĩ Trạch không?"


"Không có!" Mặc Sơ lắc đầu: "Thiệu Hùng cũng không thích đứa con trai mà ông ta nuôi dưỡng có qua lại gì với nhà họ Mặc."


"Anh gọi điện cho anh ta!" Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cổ đừng lo.


Mặc Sơ đưa tay ra ôm thắt lưng anh: "Đế Sâm, em thật hạnh phúc vì cuộc đời này có thể gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào nữa?"


Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: "Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, tình nghĩa của em và nhà họ Mặc cũng chấm dứt từ đây! Hửm?"


Anh không muốn nhìn thấy cô bị hai mẹ con nhà họ Mặc làm tổn thương, cô là cô gái hiền lành, nhưng người khác lại là súc sinh lòng tham không đáy!


"Được!" Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt cảm kích: "Em muốn đi một chuyến đến đại học S, tìm Tử Mãnh, để cậu ấy cũng về thăm bố, dù sao thì lần này đi là đi hẳn rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu đồng ý.


Mặc Sơ lái xe đến đại học S, cô mới dừng xe, đã nhìn thấy Mặc Ngạn Hạo lái một chiếc xe thể thao phong cách ở trước mặt cô, anh ta trêu Mặc Sơ: "Chị, thật là có duyên!"


"Cậu học ở đây hả?" Mặc Sơ nhìn anh ta.


Theo cô thấy, phần lớn phú nhị đại, quan nhị đại, đều học ở các trường đại học lớn như đại học Harvard, Cambridge, Oxford, Massachusetts gì gì đó!


Mộ Ngạn Hạo cười nói: "Cô hôn tôi một chút, tôi sẽ nói cho cô biết!"





20220325022351-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn









"Tôi không gặp!" Long Diệu Thiên nói với quản gia.


Quản gia nói ngay: "Anh ta nói rằng có liên quan đến Mặc Đại Thắng!"


"Mặc Đại Thăng ư?" Long Diệu Thiên nhíu mày: "Không phải ông ta vẫn ở bệnh viện sao?"


Quản gia lại nói luôn: "Nghe nói, Mặc Đại Thắng chết rồi! Tổng giám đốc Quyền là con rể, anh ta đích thân lo liệu hậu sự, bây giờ đã đưa thiệp mời đến quý phủ!"


Long Diệu Thiên lắc đầu, trong lòng ông ta đang nổi lên sóng to gió lớn, không thể nào!


Quyền Đế Sâm làm vậy là có ý gì?



vietwriter.vn



Trong suy nghĩ của Long Diệu Thiên, Quyền Để Sâm cố tình cho ông ta biết tin người chết của Mặc Đại Thăng, vả lại Quyền Đế Sâm lấy thân phận con rể trắng trợn lo liệu tang sự cho ông ta, đây là thị uy với Long Diệu Thiên sao? Hay là khiến khích?


Vừa nghĩ tới đây, sống lưng Long Diệu Thiên lạnh run.


Quản gia thấy sắc mặt Long Diệu Thiên thay đổi mấy lần, nhưng lại chẳng nói câu nào, ông ta nói: "Ông Long."


"Cho cậu ta đi! Tôi sẽ không đi nhận!" Long Diệu Thiên vỗ bàn.


"Vâng!" Quản gia lập tức đi ra gặp Dương Tử: "Ông Long nói ông ất không giao tình gì với Mặc Đại Thắng, ông ấy sẽ không tới tang lễ của Mặc Đại Thắng, cậu về đi!"


Dương Tử cũng không miễn cưỡng, anh ta ngồi lên xe, sau đó gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, Long Diệu Thiên không chịu nhận thiệp!".


Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Quyền Đế Sâm, có điều, Dương Tử biểu đạt ý tứ qua là được rồi.



vietwriter.vn



"Anh tặng một phong tiếp theo!" Quyền Đế Sâm nghịch điện thoại, khóe môi lộ ra một tia cười bí hiểm.


Dương Tử nhận mệnh.


Giữa sườn núi, sơn trang Mộ Thị.


Dương Tử đứng ở cửa, Mộ Ngạn Hạo đánh giá anh ta: "Chuyện gì?"


"Tôi là người được tổng giám đốc Quyền cử tới đưa thiệp, mời anh Mộ đích thân ra nhận." Dương Tử mang thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh


Mộ Ngạn Hạo làm ồn: "Bố, tổng giám đốc Quyền đưa thiệp mời rồi này!"


Mộ Thế Trung bực mình nhíu mày: "Con có phong phạm của cậu hai không hả? Nói năng làm việc toàn lỗ mãng mất mát!"


Mộ Ngạn Hạo thè lưỡi, nhưng mà, anh cả trầm ổn nội liễm cũng thường xuyên ông ta răn dạy!


"Gọi cậu ta tới thư phòng!" Mộ Thể Trung trầm giọng nói.


Dương Tử đi vào thư phòng, anh ta đưa thiệp mời qua: "Ông Mộ, cái này là tổng giám đốc Quyền bảo tôi đưa tới!"


"Mặc Đại Thắng chết rồi ư?" Mộ Thể Trung ném thiệp mời vào trong thùng rác: "Tôi không quen người này, tôi cũng sẽ không tham dự tang lễ của ông ta! Cậu có thể đi về báo cáo kết quả công tác rồi!"


"Vâng!" Dương Tử quay người liền đi.


Mộ Thế Trung nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Tử, ông ta ngồi trên ghế phòng làm việc, không có ai nhìn thấy ông ta đang siết chặt nắm đấm, cơ hồ có thể nặn ra nước.


Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Mặc Sơ nhìn những tân khách đã viết xuống thiệp, cô nói: "Đế Sâm, có thể gọi Vĩ Trạch về nhìn ba một lần cuối không?"


"Em bảo là Thiệu Vĩ Trạch á?" Quyền Để Sâm nhướng mày.


"Đúng!" Mặc Sơ gật đầu: "Cậu ta là con ruột của bố, ở quốc gia chúng ta, bất luận là gia đình giàu có hay là người dân bình thường, đều rất xem trọng tập tục con cái lo chay ma."


Quyền Đế Sâm nói: "Em có phương thức liên lạc của Thiệu Vĩ Trạch không?"


"Không có!" Mặc Sơ lắc đầu: "Thiệu Hùng cũng không thích đứa con trai mà ông ta nuôi dưỡng có qua lại gì với nhà họ Mặc."


"Anh gọi điện cho anh ta!" Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cổ đừng lo.


Mặc Sơ đưa tay ra ôm thắt lưng anh: "Đế Sâm, em thật hạnh phúc vì cuộc đời này có thể gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào nữa?"


Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: "Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, tình nghĩa của em và nhà họ Mặc cũng chấm dứt từ đây! Hửm?"


Anh không muốn nhìn thấy cô bị hai mẹ con nhà họ Mặc làm tổn thương, cô là cô gái hiền lành, nhưng người khác lại là súc sinh lòng tham không đáy!


"Được!" Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt cảm kích: "Em muốn đi một chuyến đến đại học S, tìm Tử Mãnh, để cậu ấy cũng về thăm bố, dù sao thì lần này đi là đi hẳn rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu đồng ý.


Mặc Sơ lái xe đến đại học S, cô mới dừng xe, đã nhìn thấy Mặc Ngạn Hạo lái một chiếc xe thể thao phong cách ở trước mặt cô, anh ta trêu Mặc Sơ: "Chị, thật là có duyên!"


"Cậu học ở đây hả?" Mặc Sơ nhìn anh ta.


Theo cô thấy, phần lớn phú nhị đại, quan nhị đại, đều học ở các trường đại học lớn như đại học Harvard, Cambridge, Oxford, Massachusetts gì gì đó!


Mộ Ngạn Hạo cười nói: "Cô hôn tôi một chút, tôi sẽ nói cho cô biết!"





20220325022351-tamlinh247.jpg








"Tôi không gặp!" Long Diệu Thiên nói với quản gia.


Quản gia nói ngay: "Anh ta nói rằng có liên quan đến Mặc Đại Thắng!"


"Mặc Đại Thăng ư?" Long Diệu Thiên nhíu mày: "Không phải ông ta vẫn ở bệnh viện sao?"


Quản gia lại nói luôn: "Nghe nói, Mặc Đại Thắng chết rồi! Tổng giám đốc Quyền là con rể, anh ta đích thân lo liệu hậu sự, bây giờ đã đưa thiệp mời đến quý phủ!"


Long Diệu Thiên lắc đầu, trong lòng ông ta đang nổi lên sóng to gió lớn, không thể nào!


Quyền Đế Sâm làm vậy là có ý gì?



vietwriter.vn



Trong suy nghĩ của Long Diệu Thiên, Quyền Để Sâm cố tình cho ông ta biết tin người chết của Mặc Đại Thăng, vả lại Quyền Đế Sâm lấy thân phận con rể trắng trợn lo liệu tang sự cho ông ta, đây là thị uy với Long Diệu Thiên sao? Hay là khiến khích?


Vừa nghĩ tới đây, sống lưng Long Diệu Thiên lạnh run.


Quản gia thấy sắc mặt Long Diệu Thiên thay đổi mấy lần, nhưng lại chẳng nói câu nào, ông ta nói: "Ông Long."


"Cho cậu ta đi! Tôi sẽ không đi nhận!" Long Diệu Thiên vỗ bàn.


"Vâng!" Quản gia lập tức đi ra gặp Dương Tử: "Ông Long nói ông ất không giao tình gì với Mặc Đại Thắng, ông ấy sẽ không tới tang lễ của Mặc Đại Thắng, cậu về đi!"


Dương Tử cũng không miễn cưỡng, anh ta ngồi lên xe, sau đó gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, Long Diệu Thiên không chịu nhận thiệp!".


Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Quyền Đế Sâm, có điều, Dương Tử biểu đạt ý tứ qua là được rồi.



vietwriter.vn



"Anh tặng một phong tiếp theo!" Quyền Đế Sâm nghịch điện thoại, khóe môi lộ ra một tia cười bí hiểm.


Dương Tử nhận mệnh.


Giữa sườn núi, sơn trang Mộ Thị.


Dương Tử đứng ở cửa, Mộ Ngạn Hạo đánh giá anh ta: "Chuyện gì?"


"Tôi là người được tổng giám đốc Quyền cử tới đưa thiệp, mời anh Mộ đích thân ra nhận." Dương Tử mang thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh


Mộ Ngạn Hạo làm ồn: "Bố, tổng giám đốc Quyền đưa thiệp mời rồi này!"


Mộ Thế Trung bực mình nhíu mày: "Con có phong phạm của cậu hai không hả? Nói năng làm việc toàn lỗ mãng mất mát!"


Mộ Ngạn Hạo thè lưỡi, nhưng mà, anh cả trầm ổn nội liễm cũng thường xuyên ông ta răn dạy!


"Gọi cậu ta tới thư phòng!" Mộ Thể Trung trầm giọng nói.


Dương Tử đi vào thư phòng, anh ta đưa thiệp mời qua: "Ông Mộ, cái này là tổng giám đốc Quyền bảo tôi đưa tới!"


"Mặc Đại Thắng chết rồi ư?" Mộ Thể Trung ném thiệp mời vào trong thùng rác: "Tôi không quen người này, tôi cũng sẽ không tham dự tang lễ của ông ta! Cậu có thể đi về báo cáo kết quả công tác rồi!"


"Vâng!" Dương Tử quay người liền đi.


Mộ Thế Trung nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Tử, ông ta ngồi trên ghế phòng làm việc, không có ai nhìn thấy ông ta đang siết chặt nắm đấm, cơ hồ có thể nặn ra nước.


Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Mặc Sơ nhìn những tân khách đã viết xuống thiệp, cô nói: "Đế Sâm, có thể gọi Vĩ Trạch về nhìn ba một lần cuối không?"


"Em bảo là Thiệu Vĩ Trạch á?" Quyền Để Sâm nhướng mày.


"Đúng!" Mặc Sơ gật đầu: "Cậu ta là con ruột của bố, ở quốc gia chúng ta, bất luận là gia đình giàu có hay là người dân bình thường, đều rất xem trọng tập tục con cái lo chay ma."


Quyền Đế Sâm nói: "Em có phương thức liên lạc của Thiệu Vĩ Trạch không?"


"Không có!" Mặc Sơ lắc đầu: "Thiệu Hùng cũng không thích đứa con trai mà ông ta nuôi dưỡng có qua lại gì với nhà họ Mặc."


"Anh gọi điện cho anh ta!" Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cổ đừng lo.


Mặc Sơ đưa tay ra ôm thắt lưng anh: "Đế Sâm, em thật hạnh phúc vì cuộc đời này có thể gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào nữa?"


Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: "Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, tình nghĩa của em và nhà họ Mặc cũng chấm dứt từ đây! Hửm?"


Anh không muốn nhìn thấy cô bị hai mẹ con nhà họ Mặc làm tổn thương, cô là cô gái hiền lành, nhưng người khác lại là súc sinh lòng tham không đáy!


"Được!" Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt cảm kích: "Em muốn đi một chuyến đến đại học S, tìm Tử Mãnh, để cậu ấy cũng về thăm bố, dù sao thì lần này đi là đi hẳn rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu đồng ý.


Mặc Sơ lái xe đến đại học S, cô mới dừng xe, đã nhìn thấy Mặc Ngạn Hạo lái một chiếc xe thể thao phong cách ở trước mặt cô, anh ta trêu Mặc Sơ: "Chị, thật là có duyên!"


"Cậu học ở đây hả?" Mặc Sơ nhìn anh ta.


Theo cô thấy, phần lớn phú nhị đại, quan nhị đại, đều học ở các trường đại học lớn như đại học Harvard, Cambridge, Oxford, Massachusetts gì gì đó!


Mộ Ngạn Hạo cười nói: "Cô hôn tôi một chút, tôi sẽ nói cho cô biết!"





20220325022351-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn









"Tôi không gặp!" Long Diệu Thiên nói với quản gia.


Quản gia nói ngay: "Anh ta nói rằng có liên quan đến Mặc Đại Thắng!"


"Mặc Đại Thăng ư?" Long Diệu Thiên nhíu mày: "Không phải ông ta vẫn ở bệnh viện sao?"


Quản gia lại nói luôn: "Nghe nói, Mặc Đại Thắng chết rồi! Tổng giám đốc Quyền là con rể, anh ta đích thân lo liệu hậu sự, bây giờ đã đưa thiệp mời đến quý phủ!"


Long Diệu Thiên lắc đầu, trong lòng ông ta đang nổi lên sóng to gió lớn, không thể nào!


Quyền Đế Sâm làm vậy là có ý gì?



vietwriter.vn



Trong suy nghĩ của Long Diệu Thiên, Quyền Để Sâm cố tình cho ông ta biết tin người chết của Mặc Đại Thăng, vả lại Quyền Đế Sâm lấy thân phận con rể trắng trợn lo liệu tang sự cho ông ta, đây là thị uy với Long Diệu Thiên sao? Hay là khiến khích?


Vừa nghĩ tới đây, sống lưng Long Diệu Thiên lạnh run.


Quản gia thấy sắc mặt Long Diệu Thiên thay đổi mấy lần, nhưng lại chẳng nói câu nào, ông ta nói: "Ông Long."


"Cho cậu ta đi! Tôi sẽ không đi nhận!" Long Diệu Thiên vỗ bàn.


"Vâng!" Quản gia lập tức đi ra gặp Dương Tử: "Ông Long nói ông ất không giao tình gì với Mặc Đại Thắng, ông ấy sẽ không tới tang lễ của Mặc Đại Thắng, cậu về đi!"


Dương Tử cũng không miễn cưỡng, anh ta ngồi lên xe, sau đó gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, Long Diệu Thiên không chịu nhận thiệp!".


Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Quyền Đế Sâm, có điều, Dương Tử biểu đạt ý tứ qua là được rồi.



vietwriter.vn



"Anh tặng một phong tiếp theo!" Quyền Đế Sâm nghịch điện thoại, khóe môi lộ ra một tia cười bí hiểm.


Dương Tử nhận mệnh.


Giữa sườn núi, sơn trang Mộ Thị.


Dương Tử đứng ở cửa, Mộ Ngạn Hạo đánh giá anh ta: "Chuyện gì?"


"Tôi là người được tổng giám đốc Quyền cử tới đưa thiệp, mời anh Mộ đích thân ra nhận." Dương Tử mang thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh


Mộ Ngạn Hạo làm ồn: "Bố, tổng giám đốc Quyền đưa thiệp mời rồi này!"


Mộ Thế Trung bực mình nhíu mày: "Con có phong phạm của cậu hai không hả? Nói năng làm việc toàn lỗ mãng mất mát!"


Mộ Ngạn Hạo thè lưỡi, nhưng mà, anh cả trầm ổn nội liễm cũng thường xuyên ông ta răn dạy!


"Gọi cậu ta tới thư phòng!" Mộ Thể Trung trầm giọng nói.


Dương Tử đi vào thư phòng, anh ta đưa thiệp mời qua: "Ông Mộ, cái này là tổng giám đốc Quyền bảo tôi đưa tới!"


"Mặc Đại Thắng chết rồi ư?" Mộ Thể Trung ném thiệp mời vào trong thùng rác: "Tôi không quen người này, tôi cũng sẽ không tham dự tang lễ của ông ta! Cậu có thể đi về báo cáo kết quả công tác rồi!"


"Vâng!" Dương Tử quay người liền đi.


Mộ Thế Trung nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Tử, ông ta ngồi trên ghế phòng làm việc, không có ai nhìn thấy ông ta đang siết chặt nắm đấm, cơ hồ có thể nặn ra nước.


Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Mặc Sơ nhìn những tân khách đã viết xuống thiệp, cô nói: "Đế Sâm, có thể gọi Vĩ Trạch về nhìn ba một lần cuối không?"


"Em bảo là Thiệu Vĩ Trạch á?" Quyền Để Sâm nhướng mày.


"Đúng!" Mặc Sơ gật đầu: "Cậu ta là con ruột của bố, ở quốc gia chúng ta, bất luận là gia đình giàu có hay là người dân bình thường, đều rất xem trọng tập tục con cái lo chay ma."


Quyền Đế Sâm nói: "Em có phương thức liên lạc của Thiệu Vĩ Trạch không?"


"Không có!" Mặc Sơ lắc đầu: "Thiệu Hùng cũng không thích đứa con trai mà ông ta nuôi dưỡng có qua lại gì với nhà họ Mặc."


"Anh gọi điện cho anh ta!" Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cổ đừng lo.


Mặc Sơ đưa tay ra ôm thắt lưng anh: "Đế Sâm, em thật hạnh phúc vì cuộc đời này có thể gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào nữa?"


Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: "Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, tình nghĩa của em và nhà họ Mặc cũng chấm dứt từ đây! Hửm?"


Anh không muốn nhìn thấy cô bị hai mẹ con nhà họ Mặc làm tổn thương, cô là cô gái hiền lành, nhưng người khác lại là súc sinh lòng tham không đáy!


"Được!" Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt cảm kích: "Em muốn đi một chuyến đến đại học S, tìm Tử Mãnh, để cậu ấy cũng về thăm bố, dù sao thì lần này đi là đi hẳn rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu đồng ý.


Mặc Sơ lái xe đến đại học S, cô mới dừng xe, đã nhìn thấy Mặc Ngạn Hạo lái một chiếc xe thể thao phong cách ở trước mặt cô, anh ta trêu Mặc Sơ: "Chị, thật là có duyên!"


"Cậu học ở đây hả?" Mặc Sơ nhìn anh ta.


Theo cô thấy, phần lớn phú nhị đại, quan nhị đại, đều học ở các trường đại học lớn như đại học Harvard, Cambridge, Oxford, Massachusetts gì gì đó!


Mộ Ngạn Hạo cười nói: "Cô hôn tôi một chút, tôi sẽ nói cho cô biết!"





20220325022351-tamlinh247.jpg








"Tôi không gặp!" Long Diệu Thiên nói với quản gia.


Quản gia nói ngay: "Anh ta nói rằng có liên quan đến Mặc Đại Thắng!"


"Mặc Đại Thăng ư?" Long Diệu Thiên nhíu mày: "Không phải ông ta vẫn ở bệnh viện sao?"


Quản gia lại nói luôn: "Nghe nói, Mặc Đại Thắng chết rồi! Tổng giám đốc Quyền là con rể, anh ta đích thân lo liệu hậu sự, bây giờ đã đưa thiệp mời đến quý phủ!"


Long Diệu Thiên lắc đầu, trong lòng ông ta đang nổi lên sóng to gió lớn, không thể nào!


Quyền Đế Sâm làm vậy là có ý gì?



vietwriter.vn



Trong suy nghĩ của Long Diệu Thiên, Quyền Để Sâm cố tình cho ông ta biết tin người chết của Mặc Đại Thăng, vả lại Quyền Đế Sâm lấy thân phận con rể trắng trợn lo liệu tang sự cho ông ta, đây là thị uy với Long Diệu Thiên sao? Hay là khiến khích?


Vừa nghĩ tới đây, sống lưng Long Diệu Thiên lạnh run.


Quản gia thấy sắc mặt Long Diệu Thiên thay đổi mấy lần, nhưng lại chẳng nói câu nào, ông ta nói: "Ông Long."


"Cho cậu ta đi! Tôi sẽ không đi nhận!" Long Diệu Thiên vỗ bàn.


"Vâng!" Quản gia lập tức đi ra gặp Dương Tử: "Ông Long nói ông ất không giao tình gì với Mặc Đại Thắng, ông ấy sẽ không tới tang lễ của Mặc Đại Thắng, cậu về đi!"


Dương Tử cũng không miễn cưỡng, anh ta ngồi lên xe, sau đó gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, Long Diệu Thiên không chịu nhận thiệp!".


Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Quyền Đế Sâm, có điều, Dương Tử biểu đạt ý tứ qua là được rồi.



vietwriter.vn



"Anh tặng một phong tiếp theo!" Quyền Đế Sâm nghịch điện thoại, khóe môi lộ ra một tia cười bí hiểm.


Dương Tử nhận mệnh.


Giữa sườn núi, sơn trang Mộ Thị.


Dương Tử đứng ở cửa, Mộ Ngạn Hạo đánh giá anh ta: "Chuyện gì?"


"Tôi là người được tổng giám đốc Quyền cử tới đưa thiệp, mời anh Mộ đích thân ra nhận." Dương Tử mang thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh


Mộ Ngạn Hạo làm ồn: "Bố, tổng giám đốc Quyền đưa thiệp mời rồi này!"


Mộ Thế Trung bực mình nhíu mày: "Con có phong phạm của cậu hai không hả? Nói năng làm việc toàn lỗ mãng mất mát!"


Mộ Ngạn Hạo thè lưỡi, nhưng mà, anh cả trầm ổn nội liễm cũng thường xuyên ông ta răn dạy!


"Gọi cậu ta tới thư phòng!" Mộ Thể Trung trầm giọng nói.


Dương Tử đi vào thư phòng, anh ta đưa thiệp mời qua: "Ông Mộ, cái này là tổng giám đốc Quyền bảo tôi đưa tới!"


"Mặc Đại Thắng chết rồi ư?" Mộ Thể Trung ném thiệp mời vào trong thùng rác: "Tôi không quen người này, tôi cũng sẽ không tham dự tang lễ của ông ta! Cậu có thể đi về báo cáo kết quả công tác rồi!"


"Vâng!" Dương Tử quay người liền đi.


Mộ Thế Trung nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Tử, ông ta ngồi trên ghế phòng làm việc, không có ai nhìn thấy ông ta đang siết chặt nắm đấm, cơ hồ có thể nặn ra nước.


Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Mặc Sơ nhìn những tân khách đã viết xuống thiệp, cô nói: "Đế Sâm, có thể gọi Vĩ Trạch về nhìn ba một lần cuối không?"


"Em bảo là Thiệu Vĩ Trạch á?" Quyền Để Sâm nhướng mày.


"Đúng!" Mặc Sơ gật đầu: "Cậu ta là con ruột của bố, ở quốc gia chúng ta, bất luận là gia đình giàu có hay là người dân bình thường, đều rất xem trọng tập tục con cái lo chay ma."


Quyền Đế Sâm nói: "Em có phương thức liên lạc của Thiệu Vĩ Trạch không?"


"Không có!" Mặc Sơ lắc đầu: "Thiệu Hùng cũng không thích đứa con trai mà ông ta nuôi dưỡng có qua lại gì với nhà họ Mặc."


"Anh gọi điện cho anh ta!" Quyền Đế Sâm tỏ ý bảo cổ đừng lo.


Mặc Sơ đưa tay ra ôm thắt lưng anh: "Đế Sâm, em thật hạnh phúc vì cuộc đời này có thể gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào nữa?"


Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: "Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, tình nghĩa của em và nhà họ Mặc cũng chấm dứt từ đây! Hửm?"


Anh không muốn nhìn thấy cô bị hai mẹ con nhà họ Mặc làm tổn thương, cô là cô gái hiền lành, nhưng người khác lại là súc sinh lòng tham không đáy!


"Được!" Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt cảm kích: "Em muốn đi một chuyến đến đại học S, tìm Tử Mãnh, để cậu ấy cũng về thăm bố, dù sao thì lần này đi là đi hẳn rồi!"


Quyền Đế Sâm gật đầu đồng ý.


Mặc Sơ lái xe đến đại học S, cô mới dừng xe, đã nhìn thấy Mặc Ngạn Hạo lái một chiếc xe thể thao phong cách ở trước mặt cô, anh ta trêu Mặc Sơ: "Chị, thật là có duyên!"


"Cậu học ở đây hả?" Mặc Sơ nhìn anh ta.


Theo cô thấy, phần lớn phú nhị đại, quan nhị đại, đều học ở các trường đại học lớn như đại học Harvard, Cambridge, Oxford, Massachusetts gì gì đó!


Mộ Ngạn Hạo cười nói: "Cô hôn tôi một chút, tôi sẽ nói cho cô biết!"





20220325022351-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK