“Mau thay đi!” Mặc Hàm cười nói: “Lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn cơm!”
Mặc Sơ hít mũi một cái: “Khó trách Hi Hi không nấu cơm!”
Mặc Sơ đi thay một chiếc đầm hoa, cô buộc tóc thành hình đuôi ngựa, đem mái tóc dài châm thành đuôi ngựa, mang giày đế bằng, cả người đều tỏa đầy sức sống thanh xuân tươi trẻ.
Ba người cùng đi ra cửa, Mặc Hàm nói: “Chúng ta đi ăn cơm Tây đi được không?”
“Được chứ!” Lâu rồi Mặc Sơ không gặp bọn trẻ, giờ phút này cô thật sự rất thương bọn họ.
Không có bố bên cạnh cũng không có mẹ ở bên.
Cũng may là sau khi cô và Quyền Đế Sâm ly hôn, cô sẽ có thể ở bên hai đứa con mỗi ngày.
Cho nên ông lão nơi biên giới mất ngựa, chưa chắc là họa hay là phúc!
Cả nhà đến một nhà hàng Tây.
Đại Chu lập tức chạy tiến lên: “Chào dì xinh đẹp!”
Mặc Sơ bật cười: “Lâu rồi không gặp, miệng Đại Chu cũng trở nên ngọt hơn hẳn!”
Đại Chu thật thà cười: “Chúng ta ăn cùng đi! Mọi người mau tới đây, cháu đã chiếm vị trí!”
Bây giờ là giờ cao điểm dùng cơm, chỗ ngồi trong nhà hàng cũng rất khó tìm.
Mặc Sơ mang hai đứa trẻ, đi qua bàn Đại Chu. Trên bàn có một người đàn ông đẹp trai và lịch sự đang ngồi, Đại Chu mở miệng trước: “Dì, đây là cậu của cháu!”
“Tôi tên là Mộc Khuynh Thành!” Anh ta kéo ghế ra, vô cùng lịch thiệp sĩ mời Mặc Sơ ngồi xuống.
“Cảm ơn anh, tôi tên là Mặc Sơ!” Mặc Sơ giới thiệu đơn giản: “Đây là hai bé sinh đôi nhà tôi, Hi Hi và Hàm Hàm!”
Mộc Khuynh Thành và Đại Chu ngồi cùng một bên, Mặc Sơ và hai đứa trẻ ngồi cùng một bên.
“Hi Hi và Hàm Hàm, ý là quý hiếm nhỉ!” Nụ cười của Mộc Khuynh Thành vô cùng ấm áp: “Cô Mặc rất yêu bọn họ!”
Đại Chu vô cùng sùng bái anh ta: “Cậu, cháu gọi tên bọn họ suốt năm năm mà vẫn không biết ý nghĩa này, vậy mà cậu mới nghe lần đầu đã biết!”
Mộc Khuynh Thành vỗ vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của cậu bé: “Mặc dù cháu hơi ngốc, nhưng cũng may mà tính tình lương thiện!”
Mặc Sơ cũng bật cười: “Đại Chu là một đứa bé ngoan!”
Đại Chu vừa nghe Mặc Sơ khen mình, lập tức nói: “Dì à, dì cứ yên tâm, nhất định cháu sẽ đối xử tốt với Hàm Hàm!”
Mộc Khuynh Thành nhìn Mặc Sơ, đây là ý gì?
Mặc Sơ cười nói: “Bọn nhỏ chơi chung với nhau rất vui vẻ!”
Thật ra nói đó là tình yêu thì quá xa xôi, bây giờ là lúc tình bạn chân thành và đơn thuần nhất.
Từ trước đến nay Mặc Sơ không áp chế bản tính của con cái, cho nên Mặc Hi nhà bọn họ có đầu óc thích tìm tòi, Mặc Hàm thì có năng khiếu về ngôn ngữ và hội họa cực cao.
“Cô đúng là một người mẹ tốt!” Mộc Khuynh Thành cảm thán.
Lúc này, món bò bít tết được đưa lên.
Mộc Khuynh Thành hỏi cô: “Cô muốn uống chút rượu vang không?”
“Không cần đâu, tửu lượng của tôi không tốt!” Mặc Sơ lắc đầu một cái.
Cô thấy Mộc Khuynh Thành cũng không uống, cảm thấy hơi kỳ quái: “Anh cũng không uống à?”
“Tôi là bác sĩ!” Mộc Khuynh Thành cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Lỡ như có ca cấp cứu, tôi phải sẵn sàng bị gọi bất cứ lúc nào suốt hai mươi tư giờ. Tôi cũng rất ít uống rượu, không muốn chậm trễ công việc!”
Trong nháy mắt, Mặc Sơ đối có ấn tượng tốt với anh ta.
Một bác sĩ không chỉ cần có y đức trị bệnh cứu người, mà còn phải có tấm lòng nhân ái!
“Chắc chắn bá sĩ Mộc là một bác sĩ tốt!” Mặc Sơ bật cười.
Lúc này, ba đứa bé đều đói bụng, ăn thịt bò ngấu nghiến.
Mặc Hàm ăn no bụng trước tiên: “Đại Chu, Hi Hi, chúng ta đi chơi một lát đi!”
“Được!” Hai người đồng thanh hưởng ứng.
Sau khi ba đứa bé rời, chỉ còn lại hai người lớn vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Ba đứa bé đi tới chỗ yên tĩnh, Mặc Hàm vui vẻ nói: “Xem ra hai người bọn họ đều có ấn tượng tốt với nhau rồi!”
Đại Chu không ngừng gật đầu: “Nếu như dì trở thành mợ của tớ, chúng ta sẽ thân càng thêm thân rồi! Tốt quá!”
Mặc Hi vẫn luôn không lên tiếng, Mặc Hàm nhìn cậu bé: “Sao vậy? Còn đang nghĩ đến Quyền Đế Sâm à?"
“Có gì tốt mà nghĩ!” Mặc Hi dửng dưng nói: “Không có ông ta, chúng ta vẫn sống tốt như thường!”
Mặc Hàm ừ một tiếng: “Ông ta sắp kết hôn với người phụ nữ khác rồi, Sơ Sơ của chúng ta cũng có bác sĩ Mộc. Em chỉ hy vọng chú Mộc đối xử tốt với Sơ Sơ là được!”
“Cậu yên tâm đi!” Đại Chu lập tức tỏ thái độ: “Nếu cậu của tớ dám đối xử với dì không tốt, nhất định mẹ tớ sẽ làm thịt cậu!”
Trên bàn ăn, Mặc Sơ và Mộc Khuynh Thành đều trò chuyện vui vẻ, Mộc Khuynh Thành nói: “Tôi nghe đại Chu nói, cô Mặc là nhân viên sắp đặt hôn lễ hả?”
“Vâng!” Mặc Sơ gật đầu.
Mộc Khuynh Thành nói: “Bệnh viện chúng tôi có rất nhiều người độc thân, đến lúc đó sẽ ủng hộ công việc của cô Mặc!”
“Được đấy!” Mặc Sơ cười khẽ: “Đến lúc đó tôi sẽ mời anh ăn cơm!”
Hai người ăn cơm xong, ba đứa bé vẫn chưa quay lại.
Lúc cô đang định đi tìm, bỗng nhiên đại Chu chạy tới: “Cậu à, mau qua đây, Hàm Hàm bị thương!”
Mặc Sơ hoảng sợ, mặc dù bình thường cô rất yên tâm về hai đứa trẻ này, nhưng giờ phút này con gái bị thương, cô cũng vô cùng khẩn trương.
Hai người cùng đi mảnh đất trống bên cạnh nhà hàng Tây, San San mang giày trượt băng, đụng ngã Mặc Hàm.
Mặc Hàm ngồi dưới đất, đầu gối rách da nhưng lại kiên cường không rơi một giọt nước mắt.
San San được mẹ mình là Phương Chân Dương che ở sau lưng, Phương Chân Dương vô cùng chán ghét vì chuyện Mặc Hàm cướp lấy danh hiệu ngôi sao nhí nổi bật nhất, không chỉ như vậy, Phương Kiến Hải còn bị đuổi việc.
Lúc Phương Chân Dương và San San gặp lại Mặc Hàm, tất nhiên sinh ra ý nghĩ trả thù.
Mặc Sơ tiến lên, đưa tay ôm Mặc Hàm vào lòng tới: “Hàm Hàm, bị thương ở đâu rồi?”
“Sơ Sơ, đầu gối con đau…” Mặc Hàm chỉ chỉ đầu gối trầy da.
Mộc Khuynh Thành đã khụy một chân xuống đất, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy bắp chân của Mặc Hàm, cô bé mặc váy dài đến đầu gối rất xinh đẹp, chắc hẳn lúc té ngã, đầu gối rất đau.
“Hàm Hàm đừng sợ, chú Mộc là bác sĩ!” Mộc Khuynh Thành dịu dàng nói: “Chú Mộc đưa cháu đi bệnh viện, lau một chút nước thuốc màu hồng hồng là sẽ nhanh khỏi thôi!”
“Cảm ơn chú Mộc!” Mặc Hàm giòn giã đáp.
Đại Chu chỉ về phía San San và nói: “Sao chị lại chanh chua tùy hứng như vậy, vừa mặc giày trượt băng vừa đụng người lung tung! Hơn nữa đụng trúng Hàm Hàm cũng không xin lỗi!”
San San lại cả vú lấp miệng em: “Là do chính nó bị mù, không nhìn thấy tao đang tới, vậy thì sao có thể trách tao?”
Đại Chu tức giận vọt tới, giơ quả đấm lên muốn đánh San San.
Kết quả bị Phương Chân Dương đẩy mạnh một cái, Đại Chu cũng té ngã trên đất!
Phương Chân Dương hừ một tiếng: “Nhìn qua là biết chúng mày là một đám sinh vật cấp thấp trong xã hội, sao xứng tranh thắng thua với San San nhà tao.”
Mặc dù Mặc Sơ vẫn luôn không thích nổi bật, nhưng mà người khác đã ức hiếp con cô, cô trầm giọng nói: “Quả nhiên là mẹ nào con nấy, mẹ mở miệng ra toàn lời bẩn thỉu, con gái cũng ngang ngược càng quấy!”
Người vây xem bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ, đều cảm thấy hai mẹ con Phương Chân Dương thật quá đáng!
Lúc này, Phương Chân Dương hừ lạnh một tiếng: “Cô có biết bố của San San nhà tôi là ai không? Nhìn qua là biết mấy đứa này chính là một đám con hoang không có bố dạy dỗ!”