Mặc Sơ mỉm cười nhìn anh: "Đế Sâm có say không? Anh có nói nhiều không?"
Quyền Đế Sâm sẽ không say! Anh cũng sẽ không nói nhiều một câu.
Bởi vì, anh giỏi kiểm soát cảm xúc của mình hơn bất kỳ ai và cũng sẽ kiềm chế tình cảm của mình.
"Đúng rồi, em có bí mật còn chưa nói cho anh biết..." Mặc Sơ lầu bầu.
Quyền Đế Sâm khẽ cười: "Bà Quyền còn có bí mật gì nữa vậy?"
Mặc Sơ thoáng nhào xuống, hôn lên lông mi của Quyền Đế Sâm: "Lông mi của anh dài thật, của em cũng dài, của con chúng ta cũng dài, nhớ hồi nhỏ, Mặc Chiêu Đệ ghen tị lông mi của em dài, em liền nói cho cô ta biết, cô nhổ hết đi rồi để nói mọc ra là sẽ dài, cô ta tin thật, kết quả, ngày hôm sau cô ta liền mang theo hàng lông mi cực ngắn đi học..."
Quyền Đế Sâm còn chưa biết cô cũng có mặt bướng bỉnh như này: "Cô ta không đánh em à?"
"Có..." Mặc Sơ cười nói: "Cô ta cầm chổi đuổi em chạy quanh sân, may mà bố không cho cô ta đánh em, mặc dù bố nuôi không phải bố đẻ, ông ấy là người duy nhất trong nhà đối xử được coi là tốt với em..."
Nhắc đến Mặc Đại Thăng, sắc mặt của Quyền Đế Sâm dần lạnh xuống.
Mặc Sơ ở trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái để ngủ, mắt cô say lờ đờ, cũng chưa có nhìn thấy vẻ mặt của Quyền Đế Sâm thay đổi.
Nhưng mà, cô cảm thấy ngủ như nào cũng không đúng.
Cô ở trong lòng anh, giống như con mèo nhỏ xoay quanh.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Mèo thối, chưa tắm! Còn muốn ngủ à..."
"Anh tắm cho em!" Mặc Sơ đã uống rượu, lá gan cũng lớn hơn không ít, cô dám sai bảo anh làm cái này làm cái kia.
Quyền Đế Sâm đã tắm cho cô thật, anh cũng sấy khô tóc cho cô nữa.
Mặc Sơ vẫn nửa tỉnh nửa say, cô ngủ với anh, cô chui vào lòng anh: "Đế Sâm..."
"Ừ..." Quyền Đế Sâm thấp giọng trả lời cô.
Mặc Sơ lẩm bẩm: "Ngày nào đó anh không thích em nữa, nhớ nói cho em
biết!"
"Nói cho em biết làm gì?" Quyền Đế Sâm vươn ngón tay khớp xương rõ ràng ra nghịch tóc cô.
Mặc Sơ cười nói: "Tụ được thì tan được thôi!"
"Sau khi em uống say, còn có thể nghĩ được nhiều như vậy à!" Quyền Đế Sâm trêu cô.
Mặc Sợ thì lại rất thành thật: "Em uống say, mới dám nói ra hết!"
Quyền Đế Sâm thầm nghĩ, thì ra trong lòng cô cũng có lời không dám nói à! Anh còn tưởng cô đã nói hết với anh rồi cơ!
Mặc Sơ dựa đầu trên lồng ngực của anh: "Không biết vì sao, em cứ có cảm giác, cuộc hôn nhân được mọi người chú ý này, làm cho có một loại cảm giác không chân thực, có lúc em cũng sẽ sợ hãi, đây chính là trăng trong nước, công dã tràng..."
"Con đều đã có một đôi rồi, em còn nghĩ linh tinh gì đấy?" Quyền Đế Sâm xoa lưng cô: "Anh tưởng tâm tư thiếu nữ thông minh lanh lợi, mới nghĩ n kiểu, thì ra thiếu phụ cũng có à?"
Mặc Sơ véo anh: "Anh còn cười em!"
Tay cô mềm yếu vô lực, véo thì cũng như kiến bò thôi.
Nếu là bình thường, hai người đều đã đi ngủ từ lâu rồi.
Tối nay hai người đều chưa có ngủ.
Mặc Sơ ngáp một cái, sau đó cơn buồn ngủ đột kích.
Cô lại nói với Quyền Đế Sâm một câu: "Đế Sâm, anh có biết không?"
"Cái gì?" Anh nghiêng đầu nhìn cô.
Mặc Sơ thấp giọng nói: "Anh xử lý sự việc, bình tĩnh đến đáng sợ!"
Quyền Đế Sâm vẫn chưa có cảm nhận được, anh xử lý bình tĩnh thì có gì không tốt, nhưng mà, Mặc Sơ lại nói một câu như thế.
Có thể là trực giác của phụ nữ, cô cảm thấy, anh đối xử với cô rất tốt, nhưng mà phần bình tĩnh đó, không có chỗ nào sốt ruột cả, còn khiến người ta sợ hãi.
Đương nhiên, nếu không phải tối nay uống say, thì không có khả năng cô sẽ nói với anh nhiều lời cô giữ sâu trong lòng như vậy.
Mặc Sơ ngủ thật say.
Hiếm khi Quyền Đế Sâm yên bình, trái tim anh giống như thủy triều bên bờ biển, từng cơn sóng lại từng cơn sóng tràn lại đây.