Trên đường đến đây, cô đã rút hai vạn tệ, sau khi đi đến phòng bệnh, cô đã lấy tiền rồi cho Trần Chân Dao: "Mẹ, mẹ cầm lấy tiền nấu cơm cho bố! Mẹ cũng mua một ít quần áo mẹ thích nữa!"
"Woa, Sơ Nhi, nhiều thế này à!" Trần Chân Dao vui không ngậm được mồm, nhưng mà ngay sau đó, bà ta lại uể oải không chịu nổi: "Nhưng mà, mẹ vẫn chưa nộp tiền viện phí cho bệnh viện..."
"Mẹ yên tâm đi! Con đã nộp rồi." Mặc Sơ nói: "Mẹ chỉ chăm sóc tốt cho bố là được!"
"Trời ơi, Sơ Nhi..." Trần Chân Dao cảm động đến nỗi sắp khóc luôn rồi, kỳ thực trong lòng bà ta đang vui vẻ lắm, như vậy thì có phải bà ta có thể lừa Mặc Sở thêm ít tiền nữa không! "Con tốt quá, nhưng mà, Đế Sâm mới cho mẹ hai vạn thì sao?"
Mặc Sơ thản nhiên nói: "Mẹ, đây là tiền lương của con."
"Đế Sâm thì sao?" Trần Chân Dao lập tức nói: "Cậu ta có nhiều tiền như thế, hai trăm vạn cũng chỉ là hạt cát thôi!"
Vẻ mặt của Mặc Sơ đã lạnh nhạt hơn rồi: "Mẹ, tiền của Đế Sâm là của anh ấy, anh ấy có tiền đi chăng nữa thì đó là cũng là tiền mà anh ấy kiểm về trên năng lực."
"Tại sao cậu ta không cho con tiền tiêu?" Trần Chân Dao lập tức giáo huấn cô: "Sơ Nhi, chắc không phải là con ngốc đấy chứ! Con lấy cậu ta thì con là bà Quyền, con không chỉ cần một thanh danh dễ nghe! Tiền thì sao? SSây là tiền bạc xã hội, tiền mới là tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá xem cậu ta có đối xử tốt với con hay không!"
Nếu như tiền thật sự là tiêu chuẩn đánh giá việc Quyền Đế Sâm đối xử với cô tốt hay không, Mặc Sơ dám nói, Quyền Đế Sâm đối xử với cô thật sự là tốt đến lên trời luôn!
Anh đã cho cô 5% cổ phần, cô không hiểu về tiền bạc lắm, nhưng anh lại bảo rằng, trước mắt số cổ phần đó có giá trị mấy tỉ tệ, sau này nếu mà nó tăng giá, thì sẽ là mấy chục tỉ.
Nhưng mà, cô không thể nói cho kẻ lòng tham không đáy nhưTrần Chân Dao biết, Quyền Đế Sâm có tiền đi chăng nữa thì đó cũng là tiền mà anh vất vả kiếm được.
"Mẹ, Để Sâm đối xử với con có tốt hay không, thể hiện ở những chi tiết nhỏ trong cuộc sống!" Mặc Sợ sửa chữa quan điểm của bà ta.
"Chi tiết nhỏ trong cuộc sống ư?" Trần Chân Dao cười lạnh một tiếng: "Ví dụ như cậu ta lái xe đến đón con? Con đã hài lòng rồi? Ví dụ như cậu ta xuống bếp, là con đã hài lòng cái dạ dày của con, đây chính là lòng hư vinh của thiếu nữ! Con phải tính toán cho bản thân mình! Bảo cậu ta cho con nhiều tiền mới là cái chân thật! Cho dù có một ngày, cậu ta có niềm vui mới thì con cũng đã có tiền, không phải sao?"
Mặc Sơ cảm thấy, trong khi Quyền Đế Sâm bận trăm công nghìn việc, anh vẫn sẵn sàng lái xe tới đón cô, xuống bếp nấu cơm cho cô, đây đều là những chi tiết trong cuộc sống, cô và anh sống cùng nhau, là muốn sống có độ ẩm chứ không phải vấn đề tiền bạc.
Tất nhiên, anh cũng cho cô rất nhiều rất nhiều tiền rồi.
Mặc Sơ đang nghĩ, trên đời này, cô sẽ không tìm được người đàn ông này hoàn mỹ như vậy nữa đâu!
Còn nữa, cô tin tưởng anh một trăm phần trăm!
Mặc Sơ ở trong bệnh viện không bao lâu thì rời đi.
Cô rất ghét cái vẻ lòng tham không đáy của Trần Chân Dao, cô đi đến bãi đỗ xe thì phát hiện chiếc Maserati yêu quý của cô đã bị người ta rạch ra vài vét, toàn bộ thân xe đều đã hỏng rồi.
Mặc Sơ nhíu mày, cô lập tức gọi bảo vệ ở bãi đỗ xe bệnh viện tới xem hiện trường, cô còn gọi điện cho công ty bảo hiểm nữa.
Cô đã nộp phí cho bãi đỗ xe ở bệnh viện, thì tất nhiên xe cô phải được bảo vệ mới đúng.
Bảo vệ nhanh chóng đi kiểm tra camera, sau đó bọn họ đã nhìn thấy, trên màn hình có một người phụ nữ đã cầm một tảng đá rạch lên chiếc xe.
"Là cô ta!" Sắc mặt của Mặc Sơ lạnh xuống, chính Mặc Chiêu Đệ đã làm chuyện này.
Bảo vệ lập tức báo cảnh sát, ngay sau đó cảnh sát đã bắt Mặc Chiêu Đệ lại và cô ta đã thừa nhận là cô ta đã phá hoại xe.
"Mặc Sở, chị chim sẻ bay lên thành phượng hoàng, bây giờ là bà Quyền, giờ thì chị tốt rồi, chị là mợ chủ quyền, chị có xe đắt tiền để lái, chị có một người đàn ông giỏi giang. Tôi nhìn chị thấy ngứa mắt đấy, chị chỉ là đứa bé hoang không ai cần mà nhà họ Mặc Chúng tôi nhặt về, dựa vào đầu mà chị có được mọi thứ cơ chứ?" Mặc Chiêu Đệ không phục nói.