Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực ra là trong lòng cô bé không thích người bà này, người nào nói mami không tốt, Mặc Hàm đều không thích hết.


Bạch Tử không ngờ cô nhóc này nói chuyện lại lanh lợi như vậy, quả đúng là bà ấy không có mang theo quà: "Ngày mai bà nội bù cho các cháu!"


Lúc này, Mặc Hàm mới nói: "Được thôi! Cháu và anh trai, nể mặt daddy, không so đo chuyện không có quà của bà nữa!"


Làm gì mà Bạch Tử không hiểu ý của Mặc Hàm chứ, bà ấy thấy Mặc Hàm và Mặc Hi đi tới, bà ấy vươn tay ôm lấy bọn họ: "Người còn nhỏ mà tinh ranh quá! Còn không gọi bà à?"


Mặc Hàm: "Bà nội..."



vietwriter.vn



Mặc Hi: "Bà nội..."


Mặc Hàm ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, cháu phải về phòng đi ngủ đây!"


Cô bé nói xong liền rời đi cùng Mặc Hi.


Trận này vẫn chưa chính thức khai chiến trận đại chiến của mẹ chồng nàng dâu, bởi vì sự xuất hiện của hai đứa bé, nên đã tạm thời dừng lại rồi.


Quyền Đế Sâm cũng ôm Mặc Sơ về phòng đi ngủ, hai người đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Xin lỗi, làm anh khó xử rồi!"


Nếu không cô phải con gái ruột của Long Diệu Thiên, vậy thì, có lẽ Bạch Tử sẽ không làm khó có như vậy!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng sẽ không bị kẹp ở giữa!


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Em hy vọng, em có thể dùng hành động thực tế, làm cho mẹ anh biết, em và Long Diệu Thiên không giống nhau!"


Nếu đã nói ra rồi, Mặc Sơ cũng nói ra rất nhiều lời trong lòng: "Để Sâm, em sẽ cố gắng!"


"Em đừng lo, tất cả còn có anh!" Quyền Để Sâm gật đầu.


Sáng sớm hôm sau.


Quyền Đế Sâm có việc nên tới công ty trước, sau khi Mặc Sơ xuống lầu, thì liền nhìn thấy Bạch Tử đang nấu bữa sáng cho cặp thai long phượng!


"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Mặc Sơ chào bà ấy trước.


Bạch Tử không có ý xấu, bà ấy rất thương cháu trai và cháu gái, chỉ có điều bà ấy không chấp nhận nổi thân phận của Mặc Sơ.


Bạch Tử thấy cặp thai long phượng đã ăn no, liền kêu tài xế đưa hai đứa trẻ đi học: "Chiều bà nội đi đón các cháu, nhất định sẽ mua đồ chơi, được không nào?"


"Được! Chào bà nội! Chào daddy mami!" Cặp thai long phượng này chạy nhanh đến chỗ xe.


Sau khi đứa trẻ đi rồi, Bạch Tử mới nói: "Chỉ có buổi sáng tốt lành? Thì buổi trưa không tốt lành nữa hả? Buổi tối chết đành đành hả?"


"Mẹ, cả ngày tốt lành!" Mặc Sơ vẫn tốt tính nói.


Bạch Tử lại trầm giọng nói: "Mặc Sơ, hàng ngày cô không cần lo cho con à? Bữa sáng cũng không làm?"


"Mẹ, là con không tốt!" Mặc Sơ ngoan ngoãn nghe dạy bảo!


"Đừng gọi tôi là mẹ!" Đôi mắt của Bạch Tử đã đỏ lên: "Tôi không nhận nổi! Cái gì Đế Sâm cũng bảo vệ cô, không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cô! Tôi khuyên cô tốt nhất là cô để lại bọn trẻ rồi ra đi một mình đi!"


"Đừng mà." Mặc Sơ lắc đầu: "Các con là mạng sống của con! Mẹ... không, phu nhân, con biết, đúng là trên người con có chảy dòng máu của Long Diệu Thiên, nhưng, con muốn nói rằng, ông ta là ông ta, con là con. Con sẽ cố gắng, con không muốn mất con, con không thể không có Đế Sâm, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh..."


Mặc Sơ nói đến sau, cô bật khóc luôn rồi.


"Mẹ bảo con làm gì cũng được, nhưng mẹ đừng bảo con rời xa Đế Sâm và các con!" Mặc Sơ nhìn Bạch Tử: "Phu nhân, bà cũng là người làm mẹ!"


Bạch Tử trầm giọng quát: "Cô tưởng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng à? Cô làm gì thì cũng vô dụng thôi!"


Mặc Sợ biết, nói nhiều vô ích: "Con đi làm trước đây!"


Mặc Sơ đi ra khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, hôm nay cô không muốn lái xe, vì thế cô đã gọi taxi.


Lúc này, xe của Kiều Thanh Du lái tới: "Mặc Sơ, lên đi!"


Mặc Sơ ngồi lên xe, Kiều Thanh Du thấy mắt cô hồng hồng: "Sao vậy? Tổng giám đốc Quyền bắt nạt cậu à?"


"Anh ấy sẽ không bắt nạt tớ!" Mặc Sơ lắc đầu: "Mẹ anh ấy không thích tớ!"


"Đây là vấn đề từ xưa rồi, không phải một sớm một chiều là giải quyết được!" Kiều Thanh Du cười nói: "Lúc nào thì cho tớ diện kiến lão thái thái này một chút, chỉnh bà ấy, bà ấy sẽ không hư hỏng nữa!"


Mặc Sơ thở dài: "Đây không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, Thanh Du, thật ra tớ rất lo, tớ không biết, tớ và Đế Sâm có thể ở bên nhau bao lâu..."


"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Kiều Thanh Du phanh gấp, cô ấy đỗ xe ở bên vệ đường: "Mẹ chồng như thế, không ở chung là được mà! Tớ không tin, tổng giám đốc Quyền là người đàn ông không có quyết đoán như thế!"


Lần đầu tiên Mặc Sơ thổ lộ tiếng lòng với bạn thân: "Tớ là con ruột của Long Diệu Thiên, nhà họ Quyền và nhà họ Long..."







Thực ra là trong lòng cô bé không thích người bà này, người nào nói mami không tốt, Mặc Hàm đều không thích hết.


Bạch Tử không ngờ cô nhóc này nói chuyện lại lanh lợi như vậy, quả đúng là bà ấy không có mang theo quà: "Ngày mai bà nội bù cho các cháu!"


Lúc này, Mặc Hàm mới nói: "Được thôi! Cháu và anh trai, nể mặt daddy, không so đo chuyện không có quà của bà nữa!"


Làm gì mà Bạch Tử không hiểu ý của Mặc Hàm chứ, bà ấy thấy Mặc Hàm và Mặc Hi đi tới, bà ấy vươn tay ôm lấy bọn họ: "Người còn nhỏ mà tinh ranh quá! Còn không gọi bà à?"


Mặc Hàm: "Bà nội..."



vietwriter.vn



Mặc Hi: "Bà nội..."


Mặc Hàm ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, cháu phải về phòng đi ngủ đây!"


Cô bé nói xong liền rời đi cùng Mặc Hi.


Trận này vẫn chưa chính thức khai chiến trận đại chiến của mẹ chồng nàng dâu, bởi vì sự xuất hiện của hai đứa bé, nên đã tạm thời dừng lại rồi.


Quyền Đế Sâm cũng ôm Mặc Sơ về phòng đi ngủ, hai người đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Xin lỗi, làm anh khó xử rồi!"


Nếu không cô phải con gái ruột của Long Diệu Thiên, vậy thì, có lẽ Bạch Tử sẽ không làm khó có như vậy!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng sẽ không bị kẹp ở giữa!


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Em hy vọng, em có thể dùng hành động thực tế, làm cho mẹ anh biết, em và Long Diệu Thiên không giống nhau!"


Nếu đã nói ra rồi, Mặc Sơ cũng nói ra rất nhiều lời trong lòng: "Để Sâm, em sẽ cố gắng!"


"Em đừng lo, tất cả còn có anh!" Quyền Để Sâm gật đầu.


Sáng sớm hôm sau.


Quyền Đế Sâm có việc nên tới công ty trước, sau khi Mặc Sơ xuống lầu, thì liền nhìn thấy Bạch Tử đang nấu bữa sáng cho cặp thai long phượng!


"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Mặc Sơ chào bà ấy trước.


Bạch Tử không có ý xấu, bà ấy rất thương cháu trai và cháu gái, chỉ có điều bà ấy không chấp nhận nổi thân phận của Mặc Sơ.


Bạch Tử thấy cặp thai long phượng đã ăn no, liền kêu tài xế đưa hai đứa trẻ đi học: "Chiều bà nội đi đón các cháu, nhất định sẽ mua đồ chơi, được không nào?"


"Được! Chào bà nội! Chào daddy mami!" Cặp thai long phượng này chạy nhanh đến chỗ xe.


Sau khi đứa trẻ đi rồi, Bạch Tử mới nói: "Chỉ có buổi sáng tốt lành? Thì buổi trưa không tốt lành nữa hả? Buổi tối chết đành đành hả?"


"Mẹ, cả ngày tốt lành!" Mặc Sơ vẫn tốt tính nói.


Bạch Tử lại trầm giọng nói: "Mặc Sơ, hàng ngày cô không cần lo cho con à? Bữa sáng cũng không làm?"


"Mẹ, là con không tốt!" Mặc Sơ ngoan ngoãn nghe dạy bảo!


"Đừng gọi tôi là mẹ!" Đôi mắt của Bạch Tử đã đỏ lên: "Tôi không nhận nổi! Cái gì Đế Sâm cũng bảo vệ cô, không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cô! Tôi khuyên cô tốt nhất là cô để lại bọn trẻ rồi ra đi một mình đi!"


"Đừng mà." Mặc Sơ lắc đầu: "Các con là mạng sống của con! Mẹ... không, phu nhân, con biết, đúng là trên người con có chảy dòng máu của Long Diệu Thiên, nhưng, con muốn nói rằng, ông ta là ông ta, con là con. Con sẽ cố gắng, con không muốn mất con, con không thể không có Đế Sâm, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh..."


Mặc Sơ nói đến sau, cô bật khóc luôn rồi.


"Mẹ bảo con làm gì cũng được, nhưng mẹ đừng bảo con rời xa Đế Sâm và các con!" Mặc Sơ nhìn Bạch Tử: "Phu nhân, bà cũng là người làm mẹ!"


Bạch Tử trầm giọng quát: "Cô tưởng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng à? Cô làm gì thì cũng vô dụng thôi!"


Mặc Sợ biết, nói nhiều vô ích: "Con đi làm trước đây!"


Mặc Sơ đi ra khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, hôm nay cô không muốn lái xe, vì thế cô đã gọi taxi.


Lúc này, xe của Kiều Thanh Du lái tới: "Mặc Sơ, lên đi!"


Mặc Sơ ngồi lên xe, Kiều Thanh Du thấy mắt cô hồng hồng: "Sao vậy? Tổng giám đốc Quyền bắt nạt cậu à?"


"Anh ấy sẽ không bắt nạt tớ!" Mặc Sơ lắc đầu: "Mẹ anh ấy không thích tớ!"


"Đây là vấn đề từ xưa rồi, không phải một sớm một chiều là giải quyết được!" Kiều Thanh Du cười nói: "Lúc nào thì cho tớ diện kiến lão thái thái này một chút, chỉnh bà ấy, bà ấy sẽ không hư hỏng nữa!"


Mặc Sơ thở dài: "Đây không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, Thanh Du, thật ra tớ rất lo, tớ không biết, tớ và Đế Sâm có thể ở bên nhau bao lâu..."


"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Kiều Thanh Du phanh gấp, cô ấy đỗ xe ở bên vệ đường: "Mẹ chồng như thế, không ở chung là được mà! Tớ không tin, tổng giám đốc Quyền là người đàn ông không có quyết đoán như thế!"


Lần đầu tiên Mặc Sơ thổ lộ tiếng lòng với bạn thân: "Tớ là con ruột của Long Diệu Thiên, nhà họ Quyền và nhà họ Long..."
vietwriter.vn vietwriter.vn












Thực ra là trong lòng cô bé không thích người bà này, người nào nói mami không tốt, Mặc Hàm đều không thích hết.


Bạch Tử không ngờ cô nhóc này nói chuyện lại lanh lợi như vậy, quả đúng là bà ấy không có mang theo quà: "Ngày mai bà nội bù cho các cháu!"


Lúc này, Mặc Hàm mới nói: "Được thôi! Cháu và anh trai, nể mặt daddy, không so đo chuyện không có quà của bà nữa!"


Làm gì mà Bạch Tử không hiểu ý của Mặc Hàm chứ, bà ấy thấy Mặc Hàm và Mặc Hi đi tới, bà ấy vươn tay ôm lấy bọn họ: "Người còn nhỏ mà tinh ranh quá! Còn không gọi bà à?"


Mặc Hàm: "Bà nội..."



vietwriter.vn



Mặc Hi: "Bà nội..."


Mặc Hàm ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, cháu phải về phòng đi ngủ đây!"


Cô bé nói xong liền rời đi cùng Mặc Hi.


Trận này vẫn chưa chính thức khai chiến trận đại chiến của mẹ chồng nàng dâu, bởi vì sự xuất hiện của hai đứa bé, nên đã tạm thời dừng lại rồi.


Quyền Đế Sâm cũng ôm Mặc Sơ về phòng đi ngủ, hai người đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Xin lỗi, làm anh khó xử rồi!"


Nếu không cô phải con gái ruột của Long Diệu Thiên, vậy thì, có lẽ Bạch Tử sẽ không làm khó có như vậy!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng sẽ không bị kẹp ở giữa!


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Em hy vọng, em có thể dùng hành động thực tế, làm cho mẹ anh biết, em và Long Diệu Thiên không giống nhau!"


Nếu đã nói ra rồi, Mặc Sơ cũng nói ra rất nhiều lời trong lòng: "Để Sâm, em sẽ cố gắng!"


"Em đừng lo, tất cả còn có anh!" Quyền Để Sâm gật đầu.


Sáng sớm hôm sau.


Quyền Đế Sâm có việc nên tới công ty trước, sau khi Mặc Sơ xuống lầu, thì liền nhìn thấy Bạch Tử đang nấu bữa sáng cho cặp thai long phượng!


"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Mặc Sơ chào bà ấy trước.


Bạch Tử không có ý xấu, bà ấy rất thương cháu trai và cháu gái, chỉ có điều bà ấy không chấp nhận nổi thân phận của Mặc Sơ.


Bạch Tử thấy cặp thai long phượng đã ăn no, liền kêu tài xế đưa hai đứa trẻ đi học: "Chiều bà nội đi đón các cháu, nhất định sẽ mua đồ chơi, được không nào?"


"Được! Chào bà nội! Chào daddy mami!" Cặp thai long phượng này chạy nhanh đến chỗ xe.


Sau khi đứa trẻ đi rồi, Bạch Tử mới nói: "Chỉ có buổi sáng tốt lành? Thì buổi trưa không tốt lành nữa hả? Buổi tối chết đành đành hả?"


"Mẹ, cả ngày tốt lành!" Mặc Sơ vẫn tốt tính nói.


Bạch Tử lại trầm giọng nói: "Mặc Sơ, hàng ngày cô không cần lo cho con à? Bữa sáng cũng không làm?"


"Mẹ, là con không tốt!" Mặc Sơ ngoan ngoãn nghe dạy bảo!


"Đừng gọi tôi là mẹ!" Đôi mắt của Bạch Tử đã đỏ lên: "Tôi không nhận nổi! Cái gì Đế Sâm cũng bảo vệ cô, không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cô! Tôi khuyên cô tốt nhất là cô để lại bọn trẻ rồi ra đi một mình đi!"


"Đừng mà." Mặc Sơ lắc đầu: "Các con là mạng sống của con! Mẹ... không, phu nhân, con biết, đúng là trên người con có chảy dòng máu của Long Diệu Thiên, nhưng, con muốn nói rằng, ông ta là ông ta, con là con. Con sẽ cố gắng, con không muốn mất con, con không thể không có Đế Sâm, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh..."


Mặc Sơ nói đến sau, cô bật khóc luôn rồi.


"Mẹ bảo con làm gì cũng được, nhưng mẹ đừng bảo con rời xa Đế Sâm và các con!" Mặc Sơ nhìn Bạch Tử: "Phu nhân, bà cũng là người làm mẹ!"


Bạch Tử trầm giọng quát: "Cô tưởng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng à? Cô làm gì thì cũng vô dụng thôi!"


Mặc Sợ biết, nói nhiều vô ích: "Con đi làm trước đây!"


Mặc Sơ đi ra khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, hôm nay cô không muốn lái xe, vì thế cô đã gọi taxi.


Lúc này, xe của Kiều Thanh Du lái tới: "Mặc Sơ, lên đi!"


Mặc Sơ ngồi lên xe, Kiều Thanh Du thấy mắt cô hồng hồng: "Sao vậy? Tổng giám đốc Quyền bắt nạt cậu à?"


"Anh ấy sẽ không bắt nạt tớ!" Mặc Sơ lắc đầu: "Mẹ anh ấy không thích tớ!"


"Đây là vấn đề từ xưa rồi, không phải một sớm một chiều là giải quyết được!" Kiều Thanh Du cười nói: "Lúc nào thì cho tớ diện kiến lão thái thái này một chút, chỉnh bà ấy, bà ấy sẽ không hư hỏng nữa!"


Mặc Sơ thở dài: "Đây không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, Thanh Du, thật ra tớ rất lo, tớ không biết, tớ và Đế Sâm có thể ở bên nhau bao lâu..."


"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Kiều Thanh Du phanh gấp, cô ấy đỗ xe ở bên vệ đường: "Mẹ chồng như thế, không ở chung là được mà! Tớ không tin, tổng giám đốc Quyền là người đàn ông không có quyết đoán như thế!"


Lần đầu tiên Mặc Sơ thổ lộ tiếng lòng với bạn thân: "Tớ là con ruột của Long Diệu Thiên, nhà họ Quyền và nhà họ Long..."







Thực ra là trong lòng cô bé không thích người bà này, người nào nói mami không tốt, Mặc Hàm đều không thích hết.


Bạch Tử không ngờ cô nhóc này nói chuyện lại lanh lợi như vậy, quả đúng là bà ấy không có mang theo quà: "Ngày mai bà nội bù cho các cháu!"


Lúc này, Mặc Hàm mới nói: "Được thôi! Cháu và anh trai, nể mặt daddy, không so đo chuyện không có quà của bà nữa!"


Làm gì mà Bạch Tử không hiểu ý của Mặc Hàm chứ, bà ấy thấy Mặc Hàm và Mặc Hi đi tới, bà ấy vươn tay ôm lấy bọn họ: "Người còn nhỏ mà tinh ranh quá! Còn không gọi bà à?"


Mặc Hàm: "Bà nội..."



vietwriter.vn



Mặc Hi: "Bà nội..."


Mặc Hàm ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, cháu phải về phòng đi ngủ đây!"


Cô bé nói xong liền rời đi cùng Mặc Hi.


Trận này vẫn chưa chính thức khai chiến trận đại chiến của mẹ chồng nàng dâu, bởi vì sự xuất hiện của hai đứa bé, nên đã tạm thời dừng lại rồi.


Quyền Đế Sâm cũng ôm Mặc Sơ về phòng đi ngủ, hai người đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Xin lỗi, làm anh khó xử rồi!"


Nếu không cô phải con gái ruột của Long Diệu Thiên, vậy thì, có lẽ Bạch Tử sẽ không làm khó có như vậy!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng sẽ không bị kẹp ở giữa!


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Em hy vọng, em có thể dùng hành động thực tế, làm cho mẹ anh biết, em và Long Diệu Thiên không giống nhau!"


Nếu đã nói ra rồi, Mặc Sơ cũng nói ra rất nhiều lời trong lòng: "Để Sâm, em sẽ cố gắng!"


"Em đừng lo, tất cả còn có anh!" Quyền Để Sâm gật đầu.


Sáng sớm hôm sau.


Quyền Đế Sâm có việc nên tới công ty trước, sau khi Mặc Sơ xuống lầu, thì liền nhìn thấy Bạch Tử đang nấu bữa sáng cho cặp thai long phượng!


"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Mặc Sơ chào bà ấy trước.


Bạch Tử không có ý xấu, bà ấy rất thương cháu trai và cháu gái, chỉ có điều bà ấy không chấp nhận nổi thân phận của Mặc Sơ.


Bạch Tử thấy cặp thai long phượng đã ăn no, liền kêu tài xế đưa hai đứa trẻ đi học: "Chiều bà nội đi đón các cháu, nhất định sẽ mua đồ chơi, được không nào?"


"Được! Chào bà nội! Chào daddy mami!" Cặp thai long phượng này chạy nhanh đến chỗ xe.


Sau khi đứa trẻ đi rồi, Bạch Tử mới nói: "Chỉ có buổi sáng tốt lành? Thì buổi trưa không tốt lành nữa hả? Buổi tối chết đành đành hả?"


"Mẹ, cả ngày tốt lành!" Mặc Sơ vẫn tốt tính nói.


Bạch Tử lại trầm giọng nói: "Mặc Sơ, hàng ngày cô không cần lo cho con à? Bữa sáng cũng không làm?"


"Mẹ, là con không tốt!" Mặc Sơ ngoan ngoãn nghe dạy bảo!


"Đừng gọi tôi là mẹ!" Đôi mắt của Bạch Tử đã đỏ lên: "Tôi không nhận nổi! Cái gì Đế Sâm cũng bảo vệ cô, không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cô! Tôi khuyên cô tốt nhất là cô để lại bọn trẻ rồi ra đi một mình đi!"


"Đừng mà." Mặc Sơ lắc đầu: "Các con là mạng sống của con! Mẹ... không, phu nhân, con biết, đúng là trên người con có chảy dòng máu của Long Diệu Thiên, nhưng, con muốn nói rằng, ông ta là ông ta, con là con. Con sẽ cố gắng, con không muốn mất con, con không thể không có Đế Sâm, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh..."


Mặc Sơ nói đến sau, cô bật khóc luôn rồi.


"Mẹ bảo con làm gì cũng được, nhưng mẹ đừng bảo con rời xa Đế Sâm và các con!" Mặc Sơ nhìn Bạch Tử: "Phu nhân, bà cũng là người làm mẹ!"


Bạch Tử trầm giọng quát: "Cô tưởng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng à? Cô làm gì thì cũng vô dụng thôi!"


Mặc Sợ biết, nói nhiều vô ích: "Con đi làm trước đây!"


Mặc Sơ đi ra khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, hôm nay cô không muốn lái xe, vì thế cô đã gọi taxi.


Lúc này, xe của Kiều Thanh Du lái tới: "Mặc Sơ, lên đi!"


Mặc Sơ ngồi lên xe, Kiều Thanh Du thấy mắt cô hồng hồng: "Sao vậy? Tổng giám đốc Quyền bắt nạt cậu à?"


"Anh ấy sẽ không bắt nạt tớ!" Mặc Sơ lắc đầu: "Mẹ anh ấy không thích tớ!"


"Đây là vấn đề từ xưa rồi, không phải một sớm một chiều là giải quyết được!" Kiều Thanh Du cười nói: "Lúc nào thì cho tớ diện kiến lão thái thái này một chút, chỉnh bà ấy, bà ấy sẽ không hư hỏng nữa!"


Mặc Sơ thở dài: "Đây không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, Thanh Du, thật ra tớ rất lo, tớ không biết, tớ và Đế Sâm có thể ở bên nhau bao lâu..."


"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Kiều Thanh Du phanh gấp, cô ấy đỗ xe ở bên vệ đường: "Mẹ chồng như thế, không ở chung là được mà! Tớ không tin, tổng giám đốc Quyền là người đàn ông không có quyết đoán như thế!"


Lần đầu tiên Mặc Sơ thổ lộ tiếng lòng với bạn thân: "Tớ là con ruột của Long Diệu Thiên, nhà họ Quyền và nhà họ Long..."
vietwriter.vn vietwriter.vn












Thực ra là trong lòng cô bé không thích người bà này, người nào nói mami không tốt, Mặc Hàm đều không thích hết.


Bạch Tử không ngờ cô nhóc này nói chuyện lại lanh lợi như vậy, quả đúng là bà ấy không có mang theo quà: "Ngày mai bà nội bù cho các cháu!"


Lúc này, Mặc Hàm mới nói: "Được thôi! Cháu và anh trai, nể mặt daddy, không so đo chuyện không có quà của bà nữa!"


Làm gì mà Bạch Tử không hiểu ý của Mặc Hàm chứ, bà ấy thấy Mặc Hàm và Mặc Hi đi tới, bà ấy vươn tay ôm lấy bọn họ: "Người còn nhỏ mà tinh ranh quá! Còn không gọi bà à?"


Mặc Hàm: "Bà nội..."



vietwriter.vn



Mặc Hi: "Bà nội..."


Mặc Hàm ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, cháu phải về phòng đi ngủ đây!"


Cô bé nói xong liền rời đi cùng Mặc Hi.


Trận này vẫn chưa chính thức khai chiến trận đại chiến của mẹ chồng nàng dâu, bởi vì sự xuất hiện của hai đứa bé, nên đã tạm thời dừng lại rồi.


Quyền Đế Sâm cũng ôm Mặc Sơ về phòng đi ngủ, hai người đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Xin lỗi, làm anh khó xử rồi!"


Nếu không cô phải con gái ruột của Long Diệu Thiên, vậy thì, có lẽ Bạch Tử sẽ không làm khó có như vậy!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng sẽ không bị kẹp ở giữa!


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Em hy vọng, em có thể dùng hành động thực tế, làm cho mẹ anh biết, em và Long Diệu Thiên không giống nhau!"


Nếu đã nói ra rồi, Mặc Sơ cũng nói ra rất nhiều lời trong lòng: "Để Sâm, em sẽ cố gắng!"


"Em đừng lo, tất cả còn có anh!" Quyền Để Sâm gật đầu.


Sáng sớm hôm sau.


Quyền Đế Sâm có việc nên tới công ty trước, sau khi Mặc Sơ xuống lầu, thì liền nhìn thấy Bạch Tử đang nấu bữa sáng cho cặp thai long phượng!


"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Mặc Sơ chào bà ấy trước.


Bạch Tử không có ý xấu, bà ấy rất thương cháu trai và cháu gái, chỉ có điều bà ấy không chấp nhận nổi thân phận của Mặc Sơ.


Bạch Tử thấy cặp thai long phượng đã ăn no, liền kêu tài xế đưa hai đứa trẻ đi học: "Chiều bà nội đi đón các cháu, nhất định sẽ mua đồ chơi, được không nào?"


"Được! Chào bà nội! Chào daddy mami!" Cặp thai long phượng này chạy nhanh đến chỗ xe.


Sau khi đứa trẻ đi rồi, Bạch Tử mới nói: "Chỉ có buổi sáng tốt lành? Thì buổi trưa không tốt lành nữa hả? Buổi tối chết đành đành hả?"


"Mẹ, cả ngày tốt lành!" Mặc Sơ vẫn tốt tính nói.


Bạch Tử lại trầm giọng nói: "Mặc Sơ, hàng ngày cô không cần lo cho con à? Bữa sáng cũng không làm?"


"Mẹ, là con không tốt!" Mặc Sơ ngoan ngoãn nghe dạy bảo!


"Đừng gọi tôi là mẹ!" Đôi mắt của Bạch Tử đã đỏ lên: "Tôi không nhận nổi! Cái gì Đế Sâm cũng bảo vệ cô, không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cô! Tôi khuyên cô tốt nhất là cô để lại bọn trẻ rồi ra đi một mình đi!"


"Đừng mà." Mặc Sơ lắc đầu: "Các con là mạng sống của con! Mẹ... không, phu nhân, con biết, đúng là trên người con có chảy dòng máu của Long Diệu Thiên, nhưng, con muốn nói rằng, ông ta là ông ta, con là con. Con sẽ cố gắng, con không muốn mất con, con không thể không có Đế Sâm, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh..."


Mặc Sơ nói đến sau, cô bật khóc luôn rồi.


"Mẹ bảo con làm gì cũng được, nhưng mẹ đừng bảo con rời xa Đế Sâm và các con!" Mặc Sơ nhìn Bạch Tử: "Phu nhân, bà cũng là người làm mẹ!"


Bạch Tử trầm giọng quát: "Cô tưởng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng à? Cô làm gì thì cũng vô dụng thôi!"


Mặc Sợ biết, nói nhiều vô ích: "Con đi làm trước đây!"


Mặc Sơ đi ra khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, hôm nay cô không muốn lái xe, vì thế cô đã gọi taxi.


Lúc này, xe của Kiều Thanh Du lái tới: "Mặc Sơ, lên đi!"


Mặc Sơ ngồi lên xe, Kiều Thanh Du thấy mắt cô hồng hồng: "Sao vậy? Tổng giám đốc Quyền bắt nạt cậu à?"


"Anh ấy sẽ không bắt nạt tớ!" Mặc Sơ lắc đầu: "Mẹ anh ấy không thích tớ!"


"Đây là vấn đề từ xưa rồi, không phải một sớm một chiều là giải quyết được!" Kiều Thanh Du cười nói: "Lúc nào thì cho tớ diện kiến lão thái thái này một chút, chỉnh bà ấy, bà ấy sẽ không hư hỏng nữa!"


Mặc Sơ thở dài: "Đây không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, Thanh Du, thật ra tớ rất lo, tớ không biết, tớ và Đế Sâm có thể ở bên nhau bao lâu..."


"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Kiều Thanh Du phanh gấp, cô ấy đỗ xe ở bên vệ đường: "Mẹ chồng như thế, không ở chung là được mà! Tớ không tin, tổng giám đốc Quyền là người đàn ông không có quyết đoán như thế!"


Lần đầu tiên Mặc Sơ thổ lộ tiếng lòng với bạn thân: "Tớ là con ruột của Long Diệu Thiên, nhà họ Quyền và nhà họ Long..."







Thực ra là trong lòng cô bé không thích người bà này, người nào nói mami không tốt, Mặc Hàm đều không thích hết.


Bạch Tử không ngờ cô nhóc này nói chuyện lại lanh lợi như vậy, quả đúng là bà ấy không có mang theo quà: "Ngày mai bà nội bù cho các cháu!"


Lúc này, Mặc Hàm mới nói: "Được thôi! Cháu và anh trai, nể mặt daddy, không so đo chuyện không có quà của bà nữa!"


Làm gì mà Bạch Tử không hiểu ý của Mặc Hàm chứ, bà ấy thấy Mặc Hàm và Mặc Hi đi tới, bà ấy vươn tay ôm lấy bọn họ: "Người còn nhỏ mà tinh ranh quá! Còn không gọi bà à?"


Mặc Hàm: "Bà nội..."



vietwriter.vn



Mặc Hi: "Bà nội..."


Mặc Hàm ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, cháu phải về phòng đi ngủ đây!"


Cô bé nói xong liền rời đi cùng Mặc Hi.


Trận này vẫn chưa chính thức khai chiến trận đại chiến của mẹ chồng nàng dâu, bởi vì sự xuất hiện của hai đứa bé, nên đã tạm thời dừng lại rồi.


Quyền Đế Sâm cũng ôm Mặc Sơ về phòng đi ngủ, hai người đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Xin lỗi, làm anh khó xử rồi!"


Nếu không cô phải con gái ruột của Long Diệu Thiên, vậy thì, có lẽ Bạch Tử sẽ không làm khó có như vậy!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng sẽ không bị kẹp ở giữa!


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Em hy vọng, em có thể dùng hành động thực tế, làm cho mẹ anh biết, em và Long Diệu Thiên không giống nhau!"


Nếu đã nói ra rồi, Mặc Sơ cũng nói ra rất nhiều lời trong lòng: "Để Sâm, em sẽ cố gắng!"


"Em đừng lo, tất cả còn có anh!" Quyền Để Sâm gật đầu.


Sáng sớm hôm sau.


Quyền Đế Sâm có việc nên tới công ty trước, sau khi Mặc Sơ xuống lầu, thì liền nhìn thấy Bạch Tử đang nấu bữa sáng cho cặp thai long phượng!


"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Mặc Sơ chào bà ấy trước.


Bạch Tử không có ý xấu, bà ấy rất thương cháu trai và cháu gái, chỉ có điều bà ấy không chấp nhận nổi thân phận của Mặc Sơ.


Bạch Tử thấy cặp thai long phượng đã ăn no, liền kêu tài xế đưa hai đứa trẻ đi học: "Chiều bà nội đi đón các cháu, nhất định sẽ mua đồ chơi, được không nào?"


"Được! Chào bà nội! Chào daddy mami!" Cặp thai long phượng này chạy nhanh đến chỗ xe.


Sau khi đứa trẻ đi rồi, Bạch Tử mới nói: "Chỉ có buổi sáng tốt lành? Thì buổi trưa không tốt lành nữa hả? Buổi tối chết đành đành hả?"


"Mẹ, cả ngày tốt lành!" Mặc Sơ vẫn tốt tính nói.


Bạch Tử lại trầm giọng nói: "Mặc Sơ, hàng ngày cô không cần lo cho con à? Bữa sáng cũng không làm?"


"Mẹ, là con không tốt!" Mặc Sơ ngoan ngoãn nghe dạy bảo!


"Đừng gọi tôi là mẹ!" Đôi mắt của Bạch Tử đã đỏ lên: "Tôi không nhận nổi! Cái gì Đế Sâm cũng bảo vệ cô, không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cô! Tôi khuyên cô tốt nhất là cô để lại bọn trẻ rồi ra đi một mình đi!"


"Đừng mà." Mặc Sơ lắc đầu: "Các con là mạng sống của con! Mẹ... không, phu nhân, con biết, đúng là trên người con có chảy dòng máu của Long Diệu Thiên, nhưng, con muốn nói rằng, ông ta là ông ta, con là con. Con sẽ cố gắng, con không muốn mất con, con không thể không có Đế Sâm, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh..."


Mặc Sơ nói đến sau, cô bật khóc luôn rồi.


"Mẹ bảo con làm gì cũng được, nhưng mẹ đừng bảo con rời xa Đế Sâm và các con!" Mặc Sơ nhìn Bạch Tử: "Phu nhân, bà cũng là người làm mẹ!"


Bạch Tử trầm giọng quát: "Cô tưởng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng à? Cô làm gì thì cũng vô dụng thôi!"


Mặc Sợ biết, nói nhiều vô ích: "Con đi làm trước đây!"


Mặc Sơ đi ra khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, hôm nay cô không muốn lái xe, vì thế cô đã gọi taxi.


Lúc này, xe của Kiều Thanh Du lái tới: "Mặc Sơ, lên đi!"


Mặc Sơ ngồi lên xe, Kiều Thanh Du thấy mắt cô hồng hồng: "Sao vậy? Tổng giám đốc Quyền bắt nạt cậu à?"


"Anh ấy sẽ không bắt nạt tớ!" Mặc Sơ lắc đầu: "Mẹ anh ấy không thích tớ!"


"Đây là vấn đề từ xưa rồi, không phải một sớm một chiều là giải quyết được!" Kiều Thanh Du cười nói: "Lúc nào thì cho tớ diện kiến lão thái thái này một chút, chỉnh bà ấy, bà ấy sẽ không hư hỏng nữa!"


Mặc Sơ thở dài: "Đây không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, Thanh Du, thật ra tớ rất lo, tớ không biết, tớ và Đế Sâm có thể ở bên nhau bao lâu..."


"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Kiều Thanh Du phanh gấp, cô ấy đỗ xe ở bên vệ đường: "Mẹ chồng như thế, không ở chung là được mà! Tớ không tin, tổng giám đốc Quyền là người đàn ông không có quyết đoán như thế!"


Lần đầu tiên Mặc Sơ thổ lộ tiếng lòng với bạn thân: "Tớ là con ruột của Long Diệu Thiên, nhà họ Quyền và nhà họ Long..."
vietwriter.vn vietwriter.vn












Thực ra là trong lòng cô bé không thích người bà này, người nào nói mami không tốt, Mặc Hàm đều không thích hết.


Bạch Tử không ngờ cô nhóc này nói chuyện lại lanh lợi như vậy, quả đúng là bà ấy không có mang theo quà: "Ngày mai bà nội bù cho các cháu!"


Lúc này, Mặc Hàm mới nói: "Được thôi! Cháu và anh trai, nể mặt daddy, không so đo chuyện không có quà của bà nữa!"


Làm gì mà Bạch Tử không hiểu ý của Mặc Hàm chứ, bà ấy thấy Mặc Hàm và Mặc Hi đi tới, bà ấy vươn tay ôm lấy bọn họ: "Người còn nhỏ mà tinh ranh quá! Còn không gọi bà à?"


Mặc Hàm: "Bà nội..."



vietwriter.vn



Mặc Hi: "Bà nội..."


Mặc Hàm ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, cháu phải về phòng đi ngủ đây!"


Cô bé nói xong liền rời đi cùng Mặc Hi.


Trận này vẫn chưa chính thức khai chiến trận đại chiến của mẹ chồng nàng dâu, bởi vì sự xuất hiện của hai đứa bé, nên đã tạm thời dừng lại rồi.


Quyền Đế Sâm cũng ôm Mặc Sơ về phòng đi ngủ, hai người đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Xin lỗi, làm anh khó xử rồi!"


Nếu không cô phải con gái ruột của Long Diệu Thiên, vậy thì, có lẽ Bạch Tử sẽ không làm khó có như vậy!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng sẽ không bị kẹp ở giữa!


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Em hy vọng, em có thể dùng hành động thực tế, làm cho mẹ anh biết, em và Long Diệu Thiên không giống nhau!"


Nếu đã nói ra rồi, Mặc Sơ cũng nói ra rất nhiều lời trong lòng: "Để Sâm, em sẽ cố gắng!"


"Em đừng lo, tất cả còn có anh!" Quyền Để Sâm gật đầu.


Sáng sớm hôm sau.


Quyền Đế Sâm có việc nên tới công ty trước, sau khi Mặc Sơ xuống lầu, thì liền nhìn thấy Bạch Tử đang nấu bữa sáng cho cặp thai long phượng!


"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Mặc Sơ chào bà ấy trước.


Bạch Tử không có ý xấu, bà ấy rất thương cháu trai và cháu gái, chỉ có điều bà ấy không chấp nhận nổi thân phận của Mặc Sơ.


Bạch Tử thấy cặp thai long phượng đã ăn no, liền kêu tài xế đưa hai đứa trẻ đi học: "Chiều bà nội đi đón các cháu, nhất định sẽ mua đồ chơi, được không nào?"


"Được! Chào bà nội! Chào daddy mami!" Cặp thai long phượng này chạy nhanh đến chỗ xe.


Sau khi đứa trẻ đi rồi, Bạch Tử mới nói: "Chỉ có buổi sáng tốt lành? Thì buổi trưa không tốt lành nữa hả? Buổi tối chết đành đành hả?"


"Mẹ, cả ngày tốt lành!" Mặc Sơ vẫn tốt tính nói.


Bạch Tử lại trầm giọng nói: "Mặc Sơ, hàng ngày cô không cần lo cho con à? Bữa sáng cũng không làm?"


"Mẹ, là con không tốt!" Mặc Sơ ngoan ngoãn nghe dạy bảo!


"Đừng gọi tôi là mẹ!" Đôi mắt của Bạch Tử đã đỏ lên: "Tôi không nhận nổi! Cái gì Đế Sâm cũng bảo vệ cô, không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cô! Tôi khuyên cô tốt nhất là cô để lại bọn trẻ rồi ra đi một mình đi!"


"Đừng mà." Mặc Sơ lắc đầu: "Các con là mạng sống của con! Mẹ... không, phu nhân, con biết, đúng là trên người con có chảy dòng máu của Long Diệu Thiên, nhưng, con muốn nói rằng, ông ta là ông ta, con là con. Con sẽ cố gắng, con không muốn mất con, con không thể không có Đế Sâm, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh..."


Mặc Sơ nói đến sau, cô bật khóc luôn rồi.


"Mẹ bảo con làm gì cũng được, nhưng mẹ đừng bảo con rời xa Đế Sâm và các con!" Mặc Sơ nhìn Bạch Tử: "Phu nhân, bà cũng là người làm mẹ!"


Bạch Tử trầm giọng quát: "Cô tưởng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng à? Cô làm gì thì cũng vô dụng thôi!"


Mặc Sợ biết, nói nhiều vô ích: "Con đi làm trước đây!"


Mặc Sơ đi ra khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, hôm nay cô không muốn lái xe, vì thế cô đã gọi taxi.


Lúc này, xe của Kiều Thanh Du lái tới: "Mặc Sơ, lên đi!"


Mặc Sơ ngồi lên xe, Kiều Thanh Du thấy mắt cô hồng hồng: "Sao vậy? Tổng giám đốc Quyền bắt nạt cậu à?"


"Anh ấy sẽ không bắt nạt tớ!" Mặc Sơ lắc đầu: "Mẹ anh ấy không thích tớ!"


"Đây là vấn đề từ xưa rồi, không phải một sớm một chiều là giải quyết được!" Kiều Thanh Du cười nói: "Lúc nào thì cho tớ diện kiến lão thái thái này một chút, chỉnh bà ấy, bà ấy sẽ không hư hỏng nữa!"


Mặc Sơ thở dài: "Đây không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, Thanh Du, thật ra tớ rất lo, tớ không biết, tớ và Đế Sâm có thể ở bên nhau bao lâu..."


"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Kiều Thanh Du phanh gấp, cô ấy đỗ xe ở bên vệ đường: "Mẹ chồng như thế, không ở chung là được mà! Tớ không tin, tổng giám đốc Quyền là người đàn ông không có quyết đoán như thế!"


Lần đầu tiên Mặc Sơ thổ lộ tiếng lòng với bạn thân: "Tớ là con ruột của Long Diệu Thiên, nhà họ Quyền và nhà họ Long..."







Thực ra là trong lòng cô bé không thích người bà này, người nào nói mami không tốt, Mặc Hàm đều không thích hết.


Bạch Tử không ngờ cô nhóc này nói chuyện lại lanh lợi như vậy, quả đúng là bà ấy không có mang theo quà: "Ngày mai bà nội bù cho các cháu!"


Lúc này, Mặc Hàm mới nói: "Được thôi! Cháu và anh trai, nể mặt daddy, không so đo chuyện không có quà của bà nữa!"


Làm gì mà Bạch Tử không hiểu ý của Mặc Hàm chứ, bà ấy thấy Mặc Hàm và Mặc Hi đi tới, bà ấy vươn tay ôm lấy bọn họ: "Người còn nhỏ mà tinh ranh quá! Còn không gọi bà à?"


Mặc Hàm: "Bà nội..."



vietwriter.vn



Mặc Hi: "Bà nội..."


Mặc Hàm ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, cháu phải về phòng đi ngủ đây!"


Cô bé nói xong liền rời đi cùng Mặc Hi.


Trận này vẫn chưa chính thức khai chiến trận đại chiến của mẹ chồng nàng dâu, bởi vì sự xuất hiện của hai đứa bé, nên đã tạm thời dừng lại rồi.


Quyền Đế Sâm cũng ôm Mặc Sơ về phòng đi ngủ, hai người đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Xin lỗi, làm anh khó xử rồi!"


Nếu không cô phải con gái ruột của Long Diệu Thiên, vậy thì, có lẽ Bạch Tử sẽ không làm khó có như vậy!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng sẽ không bị kẹp ở giữa!


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Em hy vọng, em có thể dùng hành động thực tế, làm cho mẹ anh biết, em và Long Diệu Thiên không giống nhau!"


Nếu đã nói ra rồi, Mặc Sơ cũng nói ra rất nhiều lời trong lòng: "Để Sâm, em sẽ cố gắng!"


"Em đừng lo, tất cả còn có anh!" Quyền Để Sâm gật đầu.


Sáng sớm hôm sau.


Quyền Đế Sâm có việc nên tới công ty trước, sau khi Mặc Sơ xuống lầu, thì liền nhìn thấy Bạch Tử đang nấu bữa sáng cho cặp thai long phượng!


"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Mặc Sơ chào bà ấy trước.


Bạch Tử không có ý xấu, bà ấy rất thương cháu trai và cháu gái, chỉ có điều bà ấy không chấp nhận nổi thân phận của Mặc Sơ.


Bạch Tử thấy cặp thai long phượng đã ăn no, liền kêu tài xế đưa hai đứa trẻ đi học: "Chiều bà nội đi đón các cháu, nhất định sẽ mua đồ chơi, được không nào?"


"Được! Chào bà nội! Chào daddy mami!" Cặp thai long phượng này chạy nhanh đến chỗ xe.


Sau khi đứa trẻ đi rồi, Bạch Tử mới nói: "Chỉ có buổi sáng tốt lành? Thì buổi trưa không tốt lành nữa hả? Buổi tối chết đành đành hả?"


"Mẹ, cả ngày tốt lành!" Mặc Sơ vẫn tốt tính nói.


Bạch Tử lại trầm giọng nói: "Mặc Sơ, hàng ngày cô không cần lo cho con à? Bữa sáng cũng không làm?"


"Mẹ, là con không tốt!" Mặc Sơ ngoan ngoãn nghe dạy bảo!


"Đừng gọi tôi là mẹ!" Đôi mắt của Bạch Tử đã đỏ lên: "Tôi không nhận nổi! Cái gì Đế Sâm cũng bảo vệ cô, không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cô! Tôi khuyên cô tốt nhất là cô để lại bọn trẻ rồi ra đi một mình đi!"


"Đừng mà." Mặc Sơ lắc đầu: "Các con là mạng sống của con! Mẹ... không, phu nhân, con biết, đúng là trên người con có chảy dòng máu của Long Diệu Thiên, nhưng, con muốn nói rằng, ông ta là ông ta, con là con. Con sẽ cố gắng, con không muốn mất con, con không thể không có Đế Sâm, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh..."


Mặc Sơ nói đến sau, cô bật khóc luôn rồi.


"Mẹ bảo con làm gì cũng được, nhưng mẹ đừng bảo con rời xa Đế Sâm và các con!" Mặc Sơ nhìn Bạch Tử: "Phu nhân, bà cũng là người làm mẹ!"


Bạch Tử trầm giọng quát: "Cô tưởng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng à? Cô làm gì thì cũng vô dụng thôi!"


Mặc Sợ biết, nói nhiều vô ích: "Con đi làm trước đây!"


Mặc Sơ đi ra khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, hôm nay cô không muốn lái xe, vì thế cô đã gọi taxi.


Lúc này, xe của Kiều Thanh Du lái tới: "Mặc Sơ, lên đi!"


Mặc Sơ ngồi lên xe, Kiều Thanh Du thấy mắt cô hồng hồng: "Sao vậy? Tổng giám đốc Quyền bắt nạt cậu à?"


"Anh ấy sẽ không bắt nạt tớ!" Mặc Sơ lắc đầu: "Mẹ anh ấy không thích tớ!"


"Đây là vấn đề từ xưa rồi, không phải một sớm một chiều là giải quyết được!" Kiều Thanh Du cười nói: "Lúc nào thì cho tớ diện kiến lão thái thái này một chút, chỉnh bà ấy, bà ấy sẽ không hư hỏng nữa!"


Mặc Sơ thở dài: "Đây không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, Thanh Du, thật ra tớ rất lo, tớ không biết, tớ và Đế Sâm có thể ở bên nhau bao lâu..."


"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Kiều Thanh Du phanh gấp, cô ấy đỗ xe ở bên vệ đường: "Mẹ chồng như thế, không ở chung là được mà! Tớ không tin, tổng giám đốc Quyền là người đàn ông không có quyết đoán như thế!"


Lần đầu tiên Mặc Sơ thổ lộ tiếng lòng với bạn thân: "Tớ là con ruột của Long Diệu Thiên, nhà họ Quyền và nhà họ Long..."
vietwriter.vn vietwriter.vn












Thực ra là trong lòng cô bé không thích người bà này, người nào nói mami không tốt, Mặc Hàm đều không thích hết.


Bạch Tử không ngờ cô nhóc này nói chuyện lại lanh lợi như vậy, quả đúng là bà ấy không có mang theo quà: "Ngày mai bà nội bù cho các cháu!"


Lúc này, Mặc Hàm mới nói: "Được thôi! Cháu và anh trai, nể mặt daddy, không so đo chuyện không có quà của bà nữa!"


Làm gì mà Bạch Tử không hiểu ý của Mặc Hàm chứ, bà ấy thấy Mặc Hàm và Mặc Hi đi tới, bà ấy vươn tay ôm lấy bọn họ: "Người còn nhỏ mà tinh ranh quá! Còn không gọi bà à?"


Mặc Hàm: "Bà nội..."



vietwriter.vn



Mặc Hi: "Bà nội..."


Mặc Hàm ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, cháu phải về phòng đi ngủ đây!"


Cô bé nói xong liền rời đi cùng Mặc Hi.


Trận này vẫn chưa chính thức khai chiến trận đại chiến của mẹ chồng nàng dâu, bởi vì sự xuất hiện của hai đứa bé, nên đã tạm thời dừng lại rồi.


Quyền Đế Sâm cũng ôm Mặc Sơ về phòng đi ngủ, hai người đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Xin lỗi, làm anh khó xử rồi!"


Nếu không cô phải con gái ruột của Long Diệu Thiên, vậy thì, có lẽ Bạch Tử sẽ không làm khó có như vậy!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng sẽ không bị kẹp ở giữa!


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Em hy vọng, em có thể dùng hành động thực tế, làm cho mẹ anh biết, em và Long Diệu Thiên không giống nhau!"


Nếu đã nói ra rồi, Mặc Sơ cũng nói ra rất nhiều lời trong lòng: "Để Sâm, em sẽ cố gắng!"


"Em đừng lo, tất cả còn có anh!" Quyền Để Sâm gật đầu.


Sáng sớm hôm sau.


Quyền Đế Sâm có việc nên tới công ty trước, sau khi Mặc Sơ xuống lầu, thì liền nhìn thấy Bạch Tử đang nấu bữa sáng cho cặp thai long phượng!


"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Mặc Sơ chào bà ấy trước.


Bạch Tử không có ý xấu, bà ấy rất thương cháu trai và cháu gái, chỉ có điều bà ấy không chấp nhận nổi thân phận của Mặc Sơ.


Bạch Tử thấy cặp thai long phượng đã ăn no, liền kêu tài xế đưa hai đứa trẻ đi học: "Chiều bà nội đi đón các cháu, nhất định sẽ mua đồ chơi, được không nào?"


"Được! Chào bà nội! Chào daddy mami!" Cặp thai long phượng này chạy nhanh đến chỗ xe.


Sau khi đứa trẻ đi rồi, Bạch Tử mới nói: "Chỉ có buổi sáng tốt lành? Thì buổi trưa không tốt lành nữa hả? Buổi tối chết đành đành hả?"


"Mẹ, cả ngày tốt lành!" Mặc Sơ vẫn tốt tính nói.


Bạch Tử lại trầm giọng nói: "Mặc Sơ, hàng ngày cô không cần lo cho con à? Bữa sáng cũng không làm?"


"Mẹ, là con không tốt!" Mặc Sơ ngoan ngoãn nghe dạy bảo!


"Đừng gọi tôi là mẹ!" Đôi mắt của Bạch Tử đã đỏ lên: "Tôi không nhận nổi! Cái gì Đế Sâm cũng bảo vệ cô, không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cô! Tôi khuyên cô tốt nhất là cô để lại bọn trẻ rồi ra đi một mình đi!"


"Đừng mà." Mặc Sơ lắc đầu: "Các con là mạng sống của con! Mẹ... không, phu nhân, con biết, đúng là trên người con có chảy dòng máu của Long Diệu Thiên, nhưng, con muốn nói rằng, ông ta là ông ta, con là con. Con sẽ cố gắng, con không muốn mất con, con không thể không có Đế Sâm, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh..."


Mặc Sơ nói đến sau, cô bật khóc luôn rồi.


"Mẹ bảo con làm gì cũng được, nhưng mẹ đừng bảo con rời xa Đế Sâm và các con!" Mặc Sơ nhìn Bạch Tử: "Phu nhân, bà cũng là người làm mẹ!"


Bạch Tử trầm giọng quát: "Cô tưởng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng à? Cô làm gì thì cũng vô dụng thôi!"


Mặc Sợ biết, nói nhiều vô ích: "Con đi làm trước đây!"


Mặc Sơ đi ra khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, hôm nay cô không muốn lái xe, vì thế cô đã gọi taxi.


Lúc này, xe của Kiều Thanh Du lái tới: "Mặc Sơ, lên đi!"


Mặc Sơ ngồi lên xe, Kiều Thanh Du thấy mắt cô hồng hồng: "Sao vậy? Tổng giám đốc Quyền bắt nạt cậu à?"


"Anh ấy sẽ không bắt nạt tớ!" Mặc Sơ lắc đầu: "Mẹ anh ấy không thích tớ!"


"Đây là vấn đề từ xưa rồi, không phải một sớm một chiều là giải quyết được!" Kiều Thanh Du cười nói: "Lúc nào thì cho tớ diện kiến lão thái thái này một chút, chỉnh bà ấy, bà ấy sẽ không hư hỏng nữa!"


Mặc Sơ thở dài: "Đây không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, Thanh Du, thật ra tớ rất lo, tớ không biết, tớ và Đế Sâm có thể ở bên nhau bao lâu..."


"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Kiều Thanh Du phanh gấp, cô ấy đỗ xe ở bên vệ đường: "Mẹ chồng như thế, không ở chung là được mà! Tớ không tin, tổng giám đốc Quyền là người đàn ông không có quyết đoán như thế!"


Lần đầu tiên Mặc Sơ thổ lộ tiếng lòng với bạn thân: "Tớ là con ruột của Long Diệu Thiên, nhà họ Quyền và nhà họ Long..."







Thực ra là trong lòng cô bé không thích người bà này, người nào nói mami không tốt, Mặc Hàm đều không thích hết.


Bạch Tử không ngờ cô nhóc này nói chuyện lại lanh lợi như vậy, quả đúng là bà ấy không có mang theo quà: "Ngày mai bà nội bù cho các cháu!"


Lúc này, Mặc Hàm mới nói: "Được thôi! Cháu và anh trai, nể mặt daddy, không so đo chuyện không có quà của bà nữa!"


Làm gì mà Bạch Tử không hiểu ý của Mặc Hàm chứ, bà ấy thấy Mặc Hàm và Mặc Hi đi tới, bà ấy vươn tay ôm lấy bọn họ: "Người còn nhỏ mà tinh ranh quá! Còn không gọi bà à?"


Mặc Hàm: "Bà nội..."



vietwriter.vn



Mặc Hi: "Bà nội..."


Mặc Hàm ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, cháu phải về phòng đi ngủ đây!"


Cô bé nói xong liền rời đi cùng Mặc Hi.


Trận này vẫn chưa chính thức khai chiến trận đại chiến của mẹ chồng nàng dâu, bởi vì sự xuất hiện của hai đứa bé, nên đã tạm thời dừng lại rồi.


Quyền Đế Sâm cũng ôm Mặc Sơ về phòng đi ngủ, hai người đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Xin lỗi, làm anh khó xử rồi!"


Nếu không cô phải con gái ruột của Long Diệu Thiên, vậy thì, có lẽ Bạch Tử sẽ không làm khó có như vậy!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng sẽ không bị kẹp ở giữa!


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Em hy vọng, em có thể dùng hành động thực tế, làm cho mẹ anh biết, em và Long Diệu Thiên không giống nhau!"


Nếu đã nói ra rồi, Mặc Sơ cũng nói ra rất nhiều lời trong lòng: "Để Sâm, em sẽ cố gắng!"


"Em đừng lo, tất cả còn có anh!" Quyền Để Sâm gật đầu.


Sáng sớm hôm sau.


Quyền Đế Sâm có việc nên tới công ty trước, sau khi Mặc Sơ xuống lầu, thì liền nhìn thấy Bạch Tử đang nấu bữa sáng cho cặp thai long phượng!


"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Mặc Sơ chào bà ấy trước.


Bạch Tử không có ý xấu, bà ấy rất thương cháu trai và cháu gái, chỉ có điều bà ấy không chấp nhận nổi thân phận của Mặc Sơ.


Bạch Tử thấy cặp thai long phượng đã ăn no, liền kêu tài xế đưa hai đứa trẻ đi học: "Chiều bà nội đi đón các cháu, nhất định sẽ mua đồ chơi, được không nào?"


"Được! Chào bà nội! Chào daddy mami!" Cặp thai long phượng này chạy nhanh đến chỗ xe.


Sau khi đứa trẻ đi rồi, Bạch Tử mới nói: "Chỉ có buổi sáng tốt lành? Thì buổi trưa không tốt lành nữa hả? Buổi tối chết đành đành hả?"


"Mẹ, cả ngày tốt lành!" Mặc Sơ vẫn tốt tính nói.


Bạch Tử lại trầm giọng nói: "Mặc Sơ, hàng ngày cô không cần lo cho con à? Bữa sáng cũng không làm?"


"Mẹ, là con không tốt!" Mặc Sơ ngoan ngoãn nghe dạy bảo!


"Đừng gọi tôi là mẹ!" Đôi mắt của Bạch Tử đã đỏ lên: "Tôi không nhận nổi! Cái gì Đế Sâm cũng bảo vệ cô, không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cô! Tôi khuyên cô tốt nhất là cô để lại bọn trẻ rồi ra đi một mình đi!"


"Đừng mà." Mặc Sơ lắc đầu: "Các con là mạng sống của con! Mẹ... không, phu nhân, con biết, đúng là trên người con có chảy dòng máu của Long Diệu Thiên, nhưng, con muốn nói rằng, ông ta là ông ta, con là con. Con sẽ cố gắng, con không muốn mất con, con không thể không có Đế Sâm, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh..."


Mặc Sơ nói đến sau, cô bật khóc luôn rồi.


"Mẹ bảo con làm gì cũng được, nhưng mẹ đừng bảo con rời xa Đế Sâm và các con!" Mặc Sơ nhìn Bạch Tử: "Phu nhân, bà cũng là người làm mẹ!"


Bạch Tử trầm giọng quát: "Cô tưởng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng à? Cô làm gì thì cũng vô dụng thôi!"


Mặc Sợ biết, nói nhiều vô ích: "Con đi làm trước đây!"


Mặc Sơ đi ra khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, hôm nay cô không muốn lái xe, vì thế cô đã gọi taxi.


Lúc này, xe của Kiều Thanh Du lái tới: "Mặc Sơ, lên đi!"


Mặc Sơ ngồi lên xe, Kiều Thanh Du thấy mắt cô hồng hồng: "Sao vậy? Tổng giám đốc Quyền bắt nạt cậu à?"


"Anh ấy sẽ không bắt nạt tớ!" Mặc Sơ lắc đầu: "Mẹ anh ấy không thích tớ!"


"Đây là vấn đề từ xưa rồi, không phải một sớm một chiều là giải quyết được!" Kiều Thanh Du cười nói: "Lúc nào thì cho tớ diện kiến lão thái thái này một chút, chỉnh bà ấy, bà ấy sẽ không hư hỏng nữa!"


Mặc Sơ thở dài: "Đây không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, Thanh Du, thật ra tớ rất lo, tớ không biết, tớ và Đế Sâm có thể ở bên nhau bao lâu..."


"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Kiều Thanh Du phanh gấp, cô ấy đỗ xe ở bên vệ đường: "Mẹ chồng như thế, không ở chung là được mà! Tớ không tin, tổng giám đốc Quyền là người đàn ông không có quyết đoán như thế!"


Lần đầu tiên Mặc Sơ thổ lộ tiếng lòng với bạn thân: "Tớ là con ruột của Long Diệu Thiên, nhà họ Quyền và nhà họ Long..."
vietwriter.vn vietwriter.vn












Thực ra là trong lòng cô bé không thích người bà này, người nào nói mami không tốt, Mặc Hàm đều không thích hết.


Bạch Tử không ngờ cô nhóc này nói chuyện lại lanh lợi như vậy, quả đúng là bà ấy không có mang theo quà: "Ngày mai bà nội bù cho các cháu!"


Lúc này, Mặc Hàm mới nói: "Được thôi! Cháu và anh trai, nể mặt daddy, không so đo chuyện không có quà của bà nữa!"


Làm gì mà Bạch Tử không hiểu ý của Mặc Hàm chứ, bà ấy thấy Mặc Hàm và Mặc Hi đi tới, bà ấy vươn tay ôm lấy bọn họ: "Người còn nhỏ mà tinh ranh quá! Còn không gọi bà à?"


Mặc Hàm: "Bà nội..."



vietwriter.vn



Mặc Hi: "Bà nội..."


Mặc Hàm ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, cháu phải về phòng đi ngủ đây!"


Cô bé nói xong liền rời đi cùng Mặc Hi.


Trận này vẫn chưa chính thức khai chiến trận đại chiến của mẹ chồng nàng dâu, bởi vì sự xuất hiện của hai đứa bé, nên đã tạm thời dừng lại rồi.


Quyền Đế Sâm cũng ôm Mặc Sơ về phòng đi ngủ, hai người đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Xin lỗi, làm anh khó xử rồi!"


Nếu không cô phải con gái ruột của Long Diệu Thiên, vậy thì, có lẽ Bạch Tử sẽ không làm khó có như vậy!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng sẽ không bị kẹp ở giữa!


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Em hy vọng, em có thể dùng hành động thực tế, làm cho mẹ anh biết, em và Long Diệu Thiên không giống nhau!"


Nếu đã nói ra rồi, Mặc Sơ cũng nói ra rất nhiều lời trong lòng: "Để Sâm, em sẽ cố gắng!"


"Em đừng lo, tất cả còn có anh!" Quyền Để Sâm gật đầu.


Sáng sớm hôm sau.


Quyền Đế Sâm có việc nên tới công ty trước, sau khi Mặc Sơ xuống lầu, thì liền nhìn thấy Bạch Tử đang nấu bữa sáng cho cặp thai long phượng!


"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Mặc Sơ chào bà ấy trước.


Bạch Tử không có ý xấu, bà ấy rất thương cháu trai và cháu gái, chỉ có điều bà ấy không chấp nhận nổi thân phận của Mặc Sơ.


Bạch Tử thấy cặp thai long phượng đã ăn no, liền kêu tài xế đưa hai đứa trẻ đi học: "Chiều bà nội đi đón các cháu, nhất định sẽ mua đồ chơi, được không nào?"


"Được! Chào bà nội! Chào daddy mami!" Cặp thai long phượng này chạy nhanh đến chỗ xe.


Sau khi đứa trẻ đi rồi, Bạch Tử mới nói: "Chỉ có buổi sáng tốt lành? Thì buổi trưa không tốt lành nữa hả? Buổi tối chết đành đành hả?"


"Mẹ, cả ngày tốt lành!" Mặc Sơ vẫn tốt tính nói.


Bạch Tử lại trầm giọng nói: "Mặc Sơ, hàng ngày cô không cần lo cho con à? Bữa sáng cũng không làm?"


"Mẹ, là con không tốt!" Mặc Sơ ngoan ngoãn nghe dạy bảo!


"Đừng gọi tôi là mẹ!" Đôi mắt của Bạch Tử đã đỏ lên: "Tôi không nhận nổi! Cái gì Đế Sâm cũng bảo vệ cô, không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cô! Tôi khuyên cô tốt nhất là cô để lại bọn trẻ rồi ra đi một mình đi!"


"Đừng mà." Mặc Sơ lắc đầu: "Các con là mạng sống của con! Mẹ... không, phu nhân, con biết, đúng là trên người con có chảy dòng máu của Long Diệu Thiên, nhưng, con muốn nói rằng, ông ta là ông ta, con là con. Con sẽ cố gắng, con không muốn mất con, con không thể không có Đế Sâm, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh..."


Mặc Sơ nói đến sau, cô bật khóc luôn rồi.


"Mẹ bảo con làm gì cũng được, nhưng mẹ đừng bảo con rời xa Đế Sâm và các con!" Mặc Sơ nhìn Bạch Tử: "Phu nhân, bà cũng là người làm mẹ!"


Bạch Tử trầm giọng quát: "Cô tưởng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng à? Cô làm gì thì cũng vô dụng thôi!"


Mặc Sợ biết, nói nhiều vô ích: "Con đi làm trước đây!"


Mặc Sơ đi ra khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, hôm nay cô không muốn lái xe, vì thế cô đã gọi taxi.


Lúc này, xe của Kiều Thanh Du lái tới: "Mặc Sơ, lên đi!"


Mặc Sơ ngồi lên xe, Kiều Thanh Du thấy mắt cô hồng hồng: "Sao vậy? Tổng giám đốc Quyền bắt nạt cậu à?"


"Anh ấy sẽ không bắt nạt tớ!" Mặc Sơ lắc đầu: "Mẹ anh ấy không thích tớ!"


"Đây là vấn đề từ xưa rồi, không phải một sớm một chiều là giải quyết được!" Kiều Thanh Du cười nói: "Lúc nào thì cho tớ diện kiến lão thái thái này một chút, chỉnh bà ấy, bà ấy sẽ không hư hỏng nữa!"


Mặc Sơ thở dài: "Đây không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, Thanh Du, thật ra tớ rất lo, tớ không biết, tớ và Đế Sâm có thể ở bên nhau bao lâu..."


"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Kiều Thanh Du phanh gấp, cô ấy đỗ xe ở bên vệ đường: "Mẹ chồng như thế, không ở chung là được mà! Tớ không tin, tổng giám đốc Quyền là người đàn ông không có quyết đoán như thế!"


Lần đầu tiên Mặc Sơ thổ lộ tiếng lòng với bạn thân: "Tớ là con ruột của Long Diệu Thiên, nhà họ Quyền và nhà họ Long..."







Thực ra là trong lòng cô bé không thích người bà này, người nào nói mami không tốt, Mặc Hàm đều không thích hết.


Bạch Tử không ngờ cô nhóc này nói chuyện lại lanh lợi như vậy, quả đúng là bà ấy không có mang theo quà: "Ngày mai bà nội bù cho các cháu!"


Lúc này, Mặc Hàm mới nói: "Được thôi! Cháu và anh trai, nể mặt daddy, không so đo chuyện không có quà của bà nữa!"


Làm gì mà Bạch Tử không hiểu ý của Mặc Hàm chứ, bà ấy thấy Mặc Hàm và Mặc Hi đi tới, bà ấy vươn tay ôm lấy bọn họ: "Người còn nhỏ mà tinh ranh quá! Còn không gọi bà à?"


Mặc Hàm: "Bà nội..."



vietwriter.vn



Mặc Hi: "Bà nội..."


Mặc Hàm ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, cháu phải về phòng đi ngủ đây!"


Cô bé nói xong liền rời đi cùng Mặc Hi.


Trận này vẫn chưa chính thức khai chiến trận đại chiến của mẹ chồng nàng dâu, bởi vì sự xuất hiện của hai đứa bé, nên đã tạm thời dừng lại rồi.


Quyền Đế Sâm cũng ôm Mặc Sơ về phòng đi ngủ, hai người đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Xin lỗi, làm anh khó xử rồi!"


Nếu không cô phải con gái ruột của Long Diệu Thiên, vậy thì, có lẽ Bạch Tử sẽ không làm khó có như vậy!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng sẽ không bị kẹp ở giữa!


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Em hy vọng, em có thể dùng hành động thực tế, làm cho mẹ anh biết, em và Long Diệu Thiên không giống nhau!"


Nếu đã nói ra rồi, Mặc Sơ cũng nói ra rất nhiều lời trong lòng: "Để Sâm, em sẽ cố gắng!"


"Em đừng lo, tất cả còn có anh!" Quyền Để Sâm gật đầu.


Sáng sớm hôm sau.


Quyền Đế Sâm có việc nên tới công ty trước, sau khi Mặc Sơ xuống lầu, thì liền nhìn thấy Bạch Tử đang nấu bữa sáng cho cặp thai long phượng!


"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Mặc Sơ chào bà ấy trước.


Bạch Tử không có ý xấu, bà ấy rất thương cháu trai và cháu gái, chỉ có điều bà ấy không chấp nhận nổi thân phận của Mặc Sơ.


Bạch Tử thấy cặp thai long phượng đã ăn no, liền kêu tài xế đưa hai đứa trẻ đi học: "Chiều bà nội đi đón các cháu, nhất định sẽ mua đồ chơi, được không nào?"


"Được! Chào bà nội! Chào daddy mami!" Cặp thai long phượng này chạy nhanh đến chỗ xe.


Sau khi đứa trẻ đi rồi, Bạch Tử mới nói: "Chỉ có buổi sáng tốt lành? Thì buổi trưa không tốt lành nữa hả? Buổi tối chết đành đành hả?"


"Mẹ, cả ngày tốt lành!" Mặc Sơ vẫn tốt tính nói.


Bạch Tử lại trầm giọng nói: "Mặc Sơ, hàng ngày cô không cần lo cho con à? Bữa sáng cũng không làm?"


"Mẹ, là con không tốt!" Mặc Sơ ngoan ngoãn nghe dạy bảo!


"Đừng gọi tôi là mẹ!" Đôi mắt của Bạch Tử đã đỏ lên: "Tôi không nhận nổi! Cái gì Đế Sâm cũng bảo vệ cô, không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cô! Tôi khuyên cô tốt nhất là cô để lại bọn trẻ rồi ra đi một mình đi!"


"Đừng mà." Mặc Sơ lắc đầu: "Các con là mạng sống của con! Mẹ... không, phu nhân, con biết, đúng là trên người con có chảy dòng máu của Long Diệu Thiên, nhưng, con muốn nói rằng, ông ta là ông ta, con là con. Con sẽ cố gắng, con không muốn mất con, con không thể không có Đế Sâm, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh..."


Mặc Sơ nói đến sau, cô bật khóc luôn rồi.


"Mẹ bảo con làm gì cũng được, nhưng mẹ đừng bảo con rời xa Đế Sâm và các con!" Mặc Sơ nhìn Bạch Tử: "Phu nhân, bà cũng là người làm mẹ!"


Bạch Tử trầm giọng quát: "Cô tưởng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng à? Cô làm gì thì cũng vô dụng thôi!"


Mặc Sợ biết, nói nhiều vô ích: "Con đi làm trước đây!"


Mặc Sơ đi ra khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, hôm nay cô không muốn lái xe, vì thế cô đã gọi taxi.


Lúc này, xe của Kiều Thanh Du lái tới: "Mặc Sơ, lên đi!"


Mặc Sơ ngồi lên xe, Kiều Thanh Du thấy mắt cô hồng hồng: "Sao vậy? Tổng giám đốc Quyền bắt nạt cậu à?"


"Anh ấy sẽ không bắt nạt tớ!" Mặc Sơ lắc đầu: "Mẹ anh ấy không thích tớ!"


"Đây là vấn đề từ xưa rồi, không phải một sớm một chiều là giải quyết được!" Kiều Thanh Du cười nói: "Lúc nào thì cho tớ diện kiến lão thái thái này một chút, chỉnh bà ấy, bà ấy sẽ không hư hỏng nữa!"


Mặc Sơ thở dài: "Đây không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, Thanh Du, thật ra tớ rất lo, tớ không biết, tớ và Đế Sâm có thể ở bên nhau bao lâu..."


"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Kiều Thanh Du phanh gấp, cô ấy đỗ xe ở bên vệ đường: "Mẹ chồng như thế, không ở chung là được mà! Tớ không tin, tổng giám đốc Quyền là người đàn ông không có quyết đoán như thế!"


Lần đầu tiên Mặc Sơ thổ lộ tiếng lòng với bạn thân: "Tớ là con ruột của Long Diệu Thiên, nhà họ Quyền và nhà họ Long..."
vietwriter.vn vietwriter.vn












Thực ra là trong lòng cô bé không thích người bà này, người nào nói mami không tốt, Mặc Hàm đều không thích hết.


Bạch Tử không ngờ cô nhóc này nói chuyện lại lanh lợi như vậy, quả đúng là bà ấy không có mang theo quà: "Ngày mai bà nội bù cho các cháu!"


Lúc này, Mặc Hàm mới nói: "Được thôi! Cháu và anh trai, nể mặt daddy, không so đo chuyện không có quà của bà nữa!"


Làm gì mà Bạch Tử không hiểu ý của Mặc Hàm chứ, bà ấy thấy Mặc Hàm và Mặc Hi đi tới, bà ấy vươn tay ôm lấy bọn họ: "Người còn nhỏ mà tinh ranh quá! Còn không gọi bà à?"


Mặc Hàm: "Bà nội..."



vietwriter.vn



Mặc Hi: "Bà nội..."


Mặc Hàm ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, cháu phải về phòng đi ngủ đây!"


Cô bé nói xong liền rời đi cùng Mặc Hi.


Trận này vẫn chưa chính thức khai chiến trận đại chiến của mẹ chồng nàng dâu, bởi vì sự xuất hiện của hai đứa bé, nên đã tạm thời dừng lại rồi.


Quyền Đế Sâm cũng ôm Mặc Sơ về phòng đi ngủ, hai người đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Xin lỗi, làm anh khó xử rồi!"


Nếu không cô phải con gái ruột của Long Diệu Thiên, vậy thì, có lẽ Bạch Tử sẽ không làm khó có như vậy!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng sẽ không bị kẹp ở giữa!


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Em hy vọng, em có thể dùng hành động thực tế, làm cho mẹ anh biết, em và Long Diệu Thiên không giống nhau!"


Nếu đã nói ra rồi, Mặc Sơ cũng nói ra rất nhiều lời trong lòng: "Để Sâm, em sẽ cố gắng!"


"Em đừng lo, tất cả còn có anh!" Quyền Để Sâm gật đầu.


Sáng sớm hôm sau.


Quyền Đế Sâm có việc nên tới công ty trước, sau khi Mặc Sơ xuống lầu, thì liền nhìn thấy Bạch Tử đang nấu bữa sáng cho cặp thai long phượng!


"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Mặc Sơ chào bà ấy trước.


Bạch Tử không có ý xấu, bà ấy rất thương cháu trai và cháu gái, chỉ có điều bà ấy không chấp nhận nổi thân phận của Mặc Sơ.


Bạch Tử thấy cặp thai long phượng đã ăn no, liền kêu tài xế đưa hai đứa trẻ đi học: "Chiều bà nội đi đón các cháu, nhất định sẽ mua đồ chơi, được không nào?"


"Được! Chào bà nội! Chào daddy mami!" Cặp thai long phượng này chạy nhanh đến chỗ xe.


Sau khi đứa trẻ đi rồi, Bạch Tử mới nói: "Chỉ có buổi sáng tốt lành? Thì buổi trưa không tốt lành nữa hả? Buổi tối chết đành đành hả?"


"Mẹ, cả ngày tốt lành!" Mặc Sơ vẫn tốt tính nói.


Bạch Tử lại trầm giọng nói: "Mặc Sơ, hàng ngày cô không cần lo cho con à? Bữa sáng cũng không làm?"


"Mẹ, là con không tốt!" Mặc Sơ ngoan ngoãn nghe dạy bảo!


"Đừng gọi tôi là mẹ!" Đôi mắt của Bạch Tử đã đỏ lên: "Tôi không nhận nổi! Cái gì Đế Sâm cũng bảo vệ cô, không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cô! Tôi khuyên cô tốt nhất là cô để lại bọn trẻ rồi ra đi một mình đi!"


"Đừng mà." Mặc Sơ lắc đầu: "Các con là mạng sống của con! Mẹ... không, phu nhân, con biết, đúng là trên người con có chảy dòng máu của Long Diệu Thiên, nhưng, con muốn nói rằng, ông ta là ông ta, con là con. Con sẽ cố gắng, con không muốn mất con, con không thể không có Đế Sâm, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh..."


Mặc Sơ nói đến sau, cô bật khóc luôn rồi.


"Mẹ bảo con làm gì cũng được, nhưng mẹ đừng bảo con rời xa Đế Sâm và các con!" Mặc Sơ nhìn Bạch Tử: "Phu nhân, bà cũng là người làm mẹ!"


Bạch Tử trầm giọng quát: "Cô tưởng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng à? Cô làm gì thì cũng vô dụng thôi!"


Mặc Sợ biết, nói nhiều vô ích: "Con đi làm trước đây!"


Mặc Sơ đi ra khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, hôm nay cô không muốn lái xe, vì thế cô đã gọi taxi.


Lúc này, xe của Kiều Thanh Du lái tới: "Mặc Sơ, lên đi!"


Mặc Sơ ngồi lên xe, Kiều Thanh Du thấy mắt cô hồng hồng: "Sao vậy? Tổng giám đốc Quyền bắt nạt cậu à?"


"Anh ấy sẽ không bắt nạt tớ!" Mặc Sơ lắc đầu: "Mẹ anh ấy không thích tớ!"


"Đây là vấn đề từ xưa rồi, không phải một sớm một chiều là giải quyết được!" Kiều Thanh Du cười nói: "Lúc nào thì cho tớ diện kiến lão thái thái này một chút, chỉnh bà ấy, bà ấy sẽ không hư hỏng nữa!"


Mặc Sơ thở dài: "Đây không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, Thanh Du, thật ra tớ rất lo, tớ không biết, tớ và Đế Sâm có thể ở bên nhau bao lâu..."


"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Kiều Thanh Du phanh gấp, cô ấy đỗ xe ở bên vệ đường: "Mẹ chồng như thế, không ở chung là được mà! Tớ không tin, tổng giám đốc Quyền là người đàn ông không có quyết đoán như thế!"


Lần đầu tiên Mặc Sơ thổ lộ tiếng lòng với bạn thân: "Tớ là con ruột của Long Diệu Thiên, nhà họ Quyền và nhà họ Long..."







Thực ra là trong lòng cô bé không thích người bà này, người nào nói mami không tốt, Mặc Hàm đều không thích hết.


Bạch Tử không ngờ cô nhóc này nói chuyện lại lanh lợi như vậy, quả đúng là bà ấy không có mang theo quà: "Ngày mai bà nội bù cho các cháu!"


Lúc này, Mặc Hàm mới nói: "Được thôi! Cháu và anh trai, nể mặt daddy, không so đo chuyện không có quà của bà nữa!"


Làm gì mà Bạch Tử không hiểu ý của Mặc Hàm chứ, bà ấy thấy Mặc Hàm và Mặc Hi đi tới, bà ấy vươn tay ôm lấy bọn họ: "Người còn nhỏ mà tinh ranh quá! Còn không gọi bà à?"


Mặc Hàm: "Bà nội..."



vietwriter.vn



Mặc Hi: "Bà nội..."


Mặc Hàm ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, cháu phải về phòng đi ngủ đây!"


Cô bé nói xong liền rời đi cùng Mặc Hi.


Trận này vẫn chưa chính thức khai chiến trận đại chiến của mẹ chồng nàng dâu, bởi vì sự xuất hiện của hai đứa bé, nên đã tạm thời dừng lại rồi.


Quyền Đế Sâm cũng ôm Mặc Sơ về phòng đi ngủ, hai người đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Xin lỗi, làm anh khó xử rồi!"


Nếu không cô phải con gái ruột của Long Diệu Thiên, vậy thì, có lẽ Bạch Tử sẽ không làm khó có như vậy!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng sẽ không bị kẹp ở giữa!


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Em hy vọng, em có thể dùng hành động thực tế, làm cho mẹ anh biết, em và Long Diệu Thiên không giống nhau!"


Nếu đã nói ra rồi, Mặc Sơ cũng nói ra rất nhiều lời trong lòng: "Để Sâm, em sẽ cố gắng!"


"Em đừng lo, tất cả còn có anh!" Quyền Để Sâm gật đầu.


Sáng sớm hôm sau.


Quyền Đế Sâm có việc nên tới công ty trước, sau khi Mặc Sơ xuống lầu, thì liền nhìn thấy Bạch Tử đang nấu bữa sáng cho cặp thai long phượng!


"Mẹ, buổi sáng tốt lành." Mặc Sơ chào bà ấy trước.


Bạch Tử không có ý xấu, bà ấy rất thương cháu trai và cháu gái, chỉ có điều bà ấy không chấp nhận nổi thân phận của Mặc Sơ.


Bạch Tử thấy cặp thai long phượng đã ăn no, liền kêu tài xế đưa hai đứa trẻ đi học: "Chiều bà nội đi đón các cháu, nhất định sẽ mua đồ chơi, được không nào?"


"Được! Chào bà nội! Chào daddy mami!" Cặp thai long phượng này chạy nhanh đến chỗ xe.


Sau khi đứa trẻ đi rồi, Bạch Tử mới nói: "Chỉ có buổi sáng tốt lành? Thì buổi trưa không tốt lành nữa hả? Buổi tối chết đành đành hả?"


"Mẹ, cả ngày tốt lành!" Mặc Sơ vẫn tốt tính nói.


Bạch Tử lại trầm giọng nói: "Mặc Sơ, hàng ngày cô không cần lo cho con à? Bữa sáng cũng không làm?"


"Mẹ, là con không tốt!" Mặc Sơ ngoan ngoãn nghe dạy bảo!


"Đừng gọi tôi là mẹ!" Đôi mắt của Bạch Tử đã đỏ lên: "Tôi không nhận nổi! Cái gì Đế Sâm cũng bảo vệ cô, không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cô! Tôi khuyên cô tốt nhất là cô để lại bọn trẻ rồi ra đi một mình đi!"


"Đừng mà." Mặc Sơ lắc đầu: "Các con là mạng sống của con! Mẹ... không, phu nhân, con biết, đúng là trên người con có chảy dòng máu của Long Diệu Thiên, nhưng, con muốn nói rằng, ông ta là ông ta, con là con. Con sẽ cố gắng, con không muốn mất con, con không thể không có Đế Sâm, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh..."


Mặc Sơ nói đến sau, cô bật khóc luôn rồi.


"Mẹ bảo con làm gì cũng được, nhưng mẹ đừng bảo con rời xa Đế Sâm và các con!" Mặc Sơ nhìn Bạch Tử: "Phu nhân, bà cũng là người làm mẹ!"


Bạch Tử trầm giọng quát: "Cô tưởng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng à? Cô làm gì thì cũng vô dụng thôi!"


Mặc Sợ biết, nói nhiều vô ích: "Con đi làm trước đây!"


Mặc Sơ đi ra khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, hôm nay cô không muốn lái xe, vì thế cô đã gọi taxi.


Lúc này, xe của Kiều Thanh Du lái tới: "Mặc Sơ, lên đi!"


Mặc Sơ ngồi lên xe, Kiều Thanh Du thấy mắt cô hồng hồng: "Sao vậy? Tổng giám đốc Quyền bắt nạt cậu à?"


"Anh ấy sẽ không bắt nạt tớ!" Mặc Sơ lắc đầu: "Mẹ anh ấy không thích tớ!"


"Đây là vấn đề từ xưa rồi, không phải một sớm một chiều là giải quyết được!" Kiều Thanh Du cười nói: "Lúc nào thì cho tớ diện kiến lão thái thái này một chút, chỉnh bà ấy, bà ấy sẽ không hư hỏng nữa!"


Mặc Sơ thở dài: "Đây không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, Thanh Du, thật ra tớ rất lo, tớ không biết, tớ và Đế Sâm có thể ở bên nhau bao lâu..."


"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Kiều Thanh Du phanh gấp, cô ấy đỗ xe ở bên vệ đường: "Mẹ chồng như thế, không ở chung là được mà! Tớ không tin, tổng giám đốc Quyền là người đàn ông không có quyết đoán như thế!"


Lần đầu tiên Mặc Sơ thổ lộ tiếng lòng với bạn thân: "Tớ là con ruột của Long Diệu Thiên, nhà họ Quyền và nhà họ Long..."
vietwriter.vn vietwriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK