Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Nào biết Mặc Sơ lại rất là thờ ơ nói: "Thật ngại quá, tổng giám đốc Quyền đã biết rồi. Cho nên, chuyện ly hôn, không đến lượt cô vung tay vung chân, sáng sớm cô đã làm phiền mộng đẹp của người ta, đúng là có trình độ mất đạo đức!"


Ân Phi Âm bị Mặc Sơ nói cho nghẹn cả nửa ngày không nói được gì.



Cô vốn muốn uy hiếp Mặc Sa, ai mà biết được, cô lại đâm ngược lại Ân Phi Âm một đao.


Hôm nay, Ân Phi Âm thật chẳng thuận lợi tí nào, buổi sáng bị Quyền Đế Đình ghét bỏ cô ta là một phụ nữ già, bây giờ còn bị Mặc Sơ răn dạy.


"Cô cứ đợi đấy cho tôi, Mặc Sơ!" Ân Phi Âm sẽ không bỏ qua như vậy.


Cô ta trở lại công ty thì mới biết hôm nay Mặc Sơ xin nghỉ phép, thế mà giờ này cô vẫn đang ngủ hả?


Quả thật là gả vào nhà giàu trở thành mợ chủ rồi, muốn đi làm thì đi làm, muốn ngủ thì ngủ sao?




Điều này làm cho Ấn Phi Ấm càng thêm đố kỵ với Mặc Sơ.


Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Biệt thự xa hoa, Mặc Sơ cũng không có tâm trạng ngủ tiếp nữa, cô gối đầu lên một cái gối lớn, cô nghĩ nghĩ, gần đây cô lại đắc tội ai rồi à, là ai lại đang khơi ra rắc rối, muốn khiến cô ly hôn đây?


Tạm thời, cô cũng không có chọn được người.


Cô dứt khoát đứng lên, đi đến bệnh viện bầu bạn với Quyền Thịnh Quốc.


Mặc Sơ tới bệnh viện, còn mua một phần bữa sáng cho Tổng Tử, đây là lái xe của Quyền Thịnh Quốc, phần lớn thời gian là anh ta ở trong này bầu bạn với Quyền Thịnh Quốc.


"Cảm ơn mợ chủ!" Tông Tử nhận lấy.


Mặc Sơ nói: "Anh đi nghỉ ngơi đi, bây giờ tôi bầu bạn với ông nội, hôm nay tôi xin nghỉ rồi, đúng rồi, Tông Tử, tối qua xe của tổng giám đốc Quyền tông vào cái cây ở trong biệt thự chúng tôi, anh đi xử lý nhé, tìm công ty bảo hiểm hoặc gì đó, xử lý xong thì gọi điện cho tổng giám đốc Quyền."


"Vâng! Mợ chủ!" Tông Tử đi ra khỏi bệnh viện.


Mặc Sơ nhìn Quyền Thịnh Quốc nằm bất động, cô vẫn còn nhớ ông cụ thích chơi cờ, chuyện ông và cô với cả Quyền Đế Sâm ngồi bên hồ sen cùng nhau đánh cờ tựa như mới xảy ra hôm qua thôi.


Nhân thị vật phi*, thật sự chỉ là một chuyện loáng một cái mà thôi.


(Nhận thị vật phi: "thực ra câu này là: 'Vật thị nhân phi, ý là hoàn cảnh xung quanh, mọi sự vật không biến đổi và vẫn giống như trước kia, nhưng con người đã thay đổi rồi (hoặc không còn tồn tại nữa), thường dùng trong câu cảm thán. 'Nhân thị vật phi giống với 'Vật thị nhân phi chỉ là chữ người và chữ vật đã thay đổi một chút: người không có thay đổi, nhưng sự vật và hoàn cảnh xung quanh thì đã thay đổi, đã không còn như trước đây nữa.) (Theo baidu)


Ngay vào lúc Mặc Sợ bầu bạn với Quyền Thịnh Quốc, Quyền Đế Đình cà lơ cà phất đi vào!


Mặc SƠ vừa trông thấy người đàn ông này thì chán ghét nhíu mày: "Quyền Đế Đình, anh còn có mặt mũi mà tới đây à, nếu không phải anh ăn nói linh tinh thì sao ông nội lại tức giận đến mức ngất xỉu, bây giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh?"


Quyền Đế Đình thì lại chẳng để ý tí nào: "Ông ấy chết thì càng tốt!"


"Anh không xứng mang họ Quyền!" Mặc Sơ chưa gặp người đàn ông nào như thế này.


"Thật ngại quá, chị dâu, tôi lại mang họ Quyền đấy!" Quyền Đế Đình nhìn cô chăm chú, cả người đều có cảm giác xinh đẹp, hơn nữa hôm nay cô mặc áo cổ cao, anh ta cảm thán: "Tôi qua chơi với anh cả tôi high quá hả? Có phải chỗ nào cũng có dâu tây nên không dám mặc áo thấp cổ, đúng không?"


Mặc Sơ cầm điện thoại, gọi cho bảo vệ: "Ở đây có tên điên đang làm loạn phòng bệnh, người tới đuổi anh ta ra đi!"





20220224041155-tamlinh247-vn.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK