Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Đại Chu cúi đầu vô tình không để ý đã đi qua người Mặc Hi, Mặc Hi thì lãnh khốc gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu lại dừng lại trong nháy mắt, đâu là giọng của Mặc Hi?


Sáng nay cậu làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là nghe thấy giọng của Mặc Hàm, giờ lại là giọng của Mặc Hi, lẽ nào cậu bé đang vẫn đang nằm trong sự huyễn thính sao?


Ngay sau đó, ở cửa lớp học lại nhô ra một cái đầu, cô bé ngọt ngào gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu chạy như bay về phía cửa lớp học, cậu bé gần như mất khống chế kêu lên: "Hàm Hàm, thật sự là cậu này!".



vietwriter.vn



Trong nháy mắt, Đại Chu liền ôm lấy Mặc Hàm!


Đại Chu lớn lên vô cùng khôi ngô, mẹ Chu nói đùa, cái này là cậu bé đã ăn sữa bột nước Mỹ, cho nên lớn lên như đàn ông Âu Mĩ!


Khi Đại Chu ôm chặt lấy Mặc Hàm, thì cũng không thấy Mặc Hàm nữa.


"Hàm Hàm..." Đại Chu liên tục gọi tên cô bé: "Trời ơi, tớ vui quá, bây giờ cậu trở về đi học rồi à? Lần trước chúng ta gặp nhau, cậu cũng không có nói với tớ! Đúng rồi, Hi Hi đâu? Hình như vừa nãy tớ có nghe thấy cậu ấy gọi tớ, cậu ấy học ở đây à? Hay là về New York học?"


Lúc này, Mặc Hi ở đằng sau Đại Chu vỗ lên vai Đại Chu. Đại Chu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Hi cũng đang ở đây, khi cậu bé đeo một chiếc balo đứng ở đây, ngọc thụ lâm phong đẹp trai phi phàm.


"Hi Hi." Đại Chu vui quá đi mất: "Người anh em tốt của tớ, hai cậu xấu quá, vậy mà lại cho tớ một bất ngờ lớn thế này!"



vietwriter.vn



Mặc Hàm nói to: "Đại Chu, cậu khỏe như bò, cậu ôm tớ chặt quá!"


Đại Chu có hơi xấu hổ: "Hàm Hàm, cậu có bị đau chỗ nào không? Tớ sức lớn, không nhẹ không nặng, tớ không nớ nhất là Hàm Hàm bị thương."


Mặc Hàm nở nụ cười: "Bọn tớ đã cho cậu một niềm vui bất ngờ, sau khi tan học, cậu mời bọn tớ ăn kem!"


"Được!" Đại Chu rất là vui vẻ nói.


Mặc Hi nói: "Đi thôi, vào phòng học thôi! Vào lớp rồi."


Ba đứa trẻ vui vui vẻ vui đi học!


III


Biệt thự ở ngoại thành.


Em bé trong bụng Cố Vãn Vãn đã được bốn tháng rồi.


Tuy người cô ấy gầy, nhưng cũng đã lộ ra bụng rồi.


Mùa thu ở thành phố S vẫn rất nóng bức, cô ấy vẫn mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.


Cô ấy không trang điểm nữa, cô ấy lo đồ trang điểm không tốt cho đứa bé.


Nhưng mà, khí sắc của cô ấy vẫn rất tốt.


Lúc này, điện thoại của cô ấy reo lên.


Cô ấy xem thì thấy là Long Yên gọi tới, Cố Vãn Vãn nhíu mày, cô ta tìm mình làm cái gì?


Lần trước, sau khi cô ấy tìm Long Yên đã mượn "nòng nọc" của Quyền Đế Sâm, hai người liền không còn liên lạc nữa.


Cố Vãn Vãn nợ cô ta một nhân tình, cô ấy vẫn ấn nghe: "A lô..."


"Cô và đứa bé đều tốt chứ?" Long Yên đi thẳng vào vấn đề, cô ta nhắc đến lợi thế quan trọng nhất luôn.


"Đều khỏe, cảm ơn!" Cố Vãn Vãn trả lời cô ta.


Long Yên mỉm cười: "Đúng rồi, cô đã từng nói, tôi giúp cô làm xong chuyện này, cô sẽ giúp tôi, bây giờ, đến lúc cô giúp tôi rồi đấy!"


"Cô nói đi!" Cố Vãn Vãn biết, đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.


Long Yên nói: "Cô và Mặc Sơ vẫn gặp nhau chứ?"


"Lâu rồi không gặp nữa!" Bây giờ Cố Vãn Vãn toàn ru rú trong nhà, không có chuyện gì đặc biệt, cô ấy cũng không ra ngoài.


Người duy nhất tới bầu bạn với cô ấy chính là Cố Trạch Dã!


Long Yên ừ một tiếng: "Cô đi tìm cô ta, nói là cô muốn Quyền Đế Sâm có trách nhiệm với đứa bé này!".


"Không thể nào!" Cố Vãn Vãn phủ định ngay ý kiến này: "Lúc trước, tôi muốn hạt giống của Sâm Sâm, thì đã nghĩ xong rồi, sau này tôi có sống như thế nào, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy. Anh ấy có cuộc sống và gia đình của anh ấy, tôi cũng sẽ có cuộc sống của chính tôi."




Lúc Đại Chu cúi đầu vô tình không để ý đã đi qua người Mặc Hi, Mặc Hi thì lãnh khốc gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu lại dừng lại trong nháy mắt, đâu là giọng của Mặc Hi?


Sáng nay cậu làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là nghe thấy giọng của Mặc Hàm, giờ lại là giọng của Mặc Hi, lẽ nào cậu bé đang vẫn đang nằm trong sự huyễn thính sao?


Ngay sau đó, ở cửa lớp học lại nhô ra một cái đầu, cô bé ngọt ngào gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu chạy như bay về phía cửa lớp học, cậu bé gần như mất khống chế kêu lên: "Hàm Hàm, thật sự là cậu này!".



vietwriter.vn



Trong nháy mắt, Đại Chu liền ôm lấy Mặc Hàm!


Đại Chu lớn lên vô cùng khôi ngô, mẹ Chu nói đùa, cái này là cậu bé đã ăn sữa bột nước Mỹ, cho nên lớn lên như đàn ông Âu Mĩ!


Khi Đại Chu ôm chặt lấy Mặc Hàm, thì cũng không thấy Mặc Hàm nữa.


"Hàm Hàm..." Đại Chu liên tục gọi tên cô bé: "Trời ơi, tớ vui quá, bây giờ cậu trở về đi học rồi à? Lần trước chúng ta gặp nhau, cậu cũng không có nói với tớ! Đúng rồi, Hi Hi đâu? Hình như vừa nãy tớ có nghe thấy cậu ấy gọi tớ, cậu ấy học ở đây à? Hay là về New York học?"


Lúc này, Mặc Hi ở đằng sau Đại Chu vỗ lên vai Đại Chu. Đại Chu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Hi cũng đang ở đây, khi cậu bé đeo một chiếc balo đứng ở đây, ngọc thụ lâm phong đẹp trai phi phàm.


"Hi Hi." Đại Chu vui quá đi mất: "Người anh em tốt của tớ, hai cậu xấu quá, vậy mà lại cho tớ một bất ngờ lớn thế này!"



vietwriter.vn



Mặc Hàm nói to: "Đại Chu, cậu khỏe như bò, cậu ôm tớ chặt quá!"


Đại Chu có hơi xấu hổ: "Hàm Hàm, cậu có bị đau chỗ nào không? Tớ sức lớn, không nhẹ không nặng, tớ không nớ nhất là Hàm Hàm bị thương."


Mặc Hàm nở nụ cười: "Bọn tớ đã cho cậu một niềm vui bất ngờ, sau khi tan học, cậu mời bọn tớ ăn kem!"


"Được!" Đại Chu rất là vui vẻ nói.


Mặc Hi nói: "Đi thôi, vào phòng học thôi! Vào lớp rồi."


Ba đứa trẻ vui vui vẻ vui đi học!


III


Biệt thự ở ngoại thành.


Em bé trong bụng Cố Vãn Vãn đã được bốn tháng rồi.


Tuy người cô ấy gầy, nhưng cũng đã lộ ra bụng rồi.


Mùa thu ở thành phố S vẫn rất nóng bức, cô ấy vẫn mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.


Cô ấy không trang điểm nữa, cô ấy lo đồ trang điểm không tốt cho đứa bé.


Nhưng mà, khí sắc của cô ấy vẫn rất tốt.


Lúc này, điện thoại của cô ấy reo lên.


Cô ấy xem thì thấy là Long Yên gọi tới, Cố Vãn Vãn nhíu mày, cô ta tìm mình làm cái gì?


Lần trước, sau khi cô ấy tìm Long Yên đã mượn "nòng nọc" của Quyền Đế Sâm, hai người liền không còn liên lạc nữa.


Cố Vãn Vãn nợ cô ta một nhân tình, cô ấy vẫn ấn nghe: "A lô..."


"Cô và đứa bé đều tốt chứ?" Long Yên đi thẳng vào vấn đề, cô ta nhắc đến lợi thế quan trọng nhất luôn.


"Đều khỏe, cảm ơn!" Cố Vãn Vãn trả lời cô ta.


Long Yên mỉm cười: "Đúng rồi, cô đã từng nói, tôi giúp cô làm xong chuyện này, cô sẽ giúp tôi, bây giờ, đến lúc cô giúp tôi rồi đấy!"


"Cô nói đi!" Cố Vãn Vãn biết, đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.


Long Yên nói: "Cô và Mặc Sơ vẫn gặp nhau chứ?"


"Lâu rồi không gặp nữa!" Bây giờ Cố Vãn Vãn toàn ru rú trong nhà, không có chuyện gì đặc biệt, cô ấy cũng không ra ngoài.


Người duy nhất tới bầu bạn với cô ấy chính là Cố Trạch Dã!


Long Yên ừ một tiếng: "Cô đi tìm cô ta, nói là cô muốn Quyền Đế Sâm có trách nhiệm với đứa bé này!".


"Không thể nào!" Cố Vãn Vãn phủ định ngay ý kiến này: "Lúc trước, tôi muốn hạt giống của Sâm Sâm, thì đã nghĩ xong rồi, sau này tôi có sống như thế nào, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy. Anh ấy có cuộc sống và gia đình của anh ấy, tôi cũng sẽ có cuộc sống của chính tôi."
vietwriter.vn vietwriter.vn









Lúc Đại Chu cúi đầu vô tình không để ý đã đi qua người Mặc Hi, Mặc Hi thì lãnh khốc gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu lại dừng lại trong nháy mắt, đâu là giọng của Mặc Hi?


Sáng nay cậu làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là nghe thấy giọng của Mặc Hàm, giờ lại là giọng của Mặc Hi, lẽ nào cậu bé đang vẫn đang nằm trong sự huyễn thính sao?


Ngay sau đó, ở cửa lớp học lại nhô ra một cái đầu, cô bé ngọt ngào gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu chạy như bay về phía cửa lớp học, cậu bé gần như mất khống chế kêu lên: "Hàm Hàm, thật sự là cậu này!".



vietwriter.vn



Trong nháy mắt, Đại Chu liền ôm lấy Mặc Hàm!


Đại Chu lớn lên vô cùng khôi ngô, mẹ Chu nói đùa, cái này là cậu bé đã ăn sữa bột nước Mỹ, cho nên lớn lên như đàn ông Âu Mĩ!


Khi Đại Chu ôm chặt lấy Mặc Hàm, thì cũng không thấy Mặc Hàm nữa.


"Hàm Hàm..." Đại Chu liên tục gọi tên cô bé: "Trời ơi, tớ vui quá, bây giờ cậu trở về đi học rồi à? Lần trước chúng ta gặp nhau, cậu cũng không có nói với tớ! Đúng rồi, Hi Hi đâu? Hình như vừa nãy tớ có nghe thấy cậu ấy gọi tớ, cậu ấy học ở đây à? Hay là về New York học?"


Lúc này, Mặc Hi ở đằng sau Đại Chu vỗ lên vai Đại Chu. Đại Chu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Hi cũng đang ở đây, khi cậu bé đeo một chiếc balo đứng ở đây, ngọc thụ lâm phong đẹp trai phi phàm.


"Hi Hi." Đại Chu vui quá đi mất: "Người anh em tốt của tớ, hai cậu xấu quá, vậy mà lại cho tớ một bất ngờ lớn thế này!"



vietwriter.vn



Mặc Hàm nói to: "Đại Chu, cậu khỏe như bò, cậu ôm tớ chặt quá!"


Đại Chu có hơi xấu hổ: "Hàm Hàm, cậu có bị đau chỗ nào không? Tớ sức lớn, không nhẹ không nặng, tớ không nớ nhất là Hàm Hàm bị thương."


Mặc Hàm nở nụ cười: "Bọn tớ đã cho cậu một niềm vui bất ngờ, sau khi tan học, cậu mời bọn tớ ăn kem!"


"Được!" Đại Chu rất là vui vẻ nói.


Mặc Hi nói: "Đi thôi, vào phòng học thôi! Vào lớp rồi."


Ba đứa trẻ vui vui vẻ vui đi học!


III


Biệt thự ở ngoại thành.


Em bé trong bụng Cố Vãn Vãn đã được bốn tháng rồi.


Tuy người cô ấy gầy, nhưng cũng đã lộ ra bụng rồi.


Mùa thu ở thành phố S vẫn rất nóng bức, cô ấy vẫn mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.


Cô ấy không trang điểm nữa, cô ấy lo đồ trang điểm không tốt cho đứa bé.


Nhưng mà, khí sắc của cô ấy vẫn rất tốt.


Lúc này, điện thoại của cô ấy reo lên.


Cô ấy xem thì thấy là Long Yên gọi tới, Cố Vãn Vãn nhíu mày, cô ta tìm mình làm cái gì?


Lần trước, sau khi cô ấy tìm Long Yên đã mượn "nòng nọc" của Quyền Đế Sâm, hai người liền không còn liên lạc nữa.


Cố Vãn Vãn nợ cô ta một nhân tình, cô ấy vẫn ấn nghe: "A lô..."


"Cô và đứa bé đều tốt chứ?" Long Yên đi thẳng vào vấn đề, cô ta nhắc đến lợi thế quan trọng nhất luôn.


"Đều khỏe, cảm ơn!" Cố Vãn Vãn trả lời cô ta.


Long Yên mỉm cười: "Đúng rồi, cô đã từng nói, tôi giúp cô làm xong chuyện này, cô sẽ giúp tôi, bây giờ, đến lúc cô giúp tôi rồi đấy!"


"Cô nói đi!" Cố Vãn Vãn biết, đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.


Long Yên nói: "Cô và Mặc Sơ vẫn gặp nhau chứ?"


"Lâu rồi không gặp nữa!" Bây giờ Cố Vãn Vãn toàn ru rú trong nhà, không có chuyện gì đặc biệt, cô ấy cũng không ra ngoài.


Người duy nhất tới bầu bạn với cô ấy chính là Cố Trạch Dã!


Long Yên ừ một tiếng: "Cô đi tìm cô ta, nói là cô muốn Quyền Đế Sâm có trách nhiệm với đứa bé này!".


"Không thể nào!" Cố Vãn Vãn phủ định ngay ý kiến này: "Lúc trước, tôi muốn hạt giống của Sâm Sâm, thì đã nghĩ xong rồi, sau này tôi có sống như thế nào, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy. Anh ấy có cuộc sống và gia đình của anh ấy, tôi cũng sẽ có cuộc sống của chính tôi."




Lúc Đại Chu cúi đầu vô tình không để ý đã đi qua người Mặc Hi, Mặc Hi thì lãnh khốc gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu lại dừng lại trong nháy mắt, đâu là giọng của Mặc Hi?


Sáng nay cậu làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là nghe thấy giọng của Mặc Hàm, giờ lại là giọng của Mặc Hi, lẽ nào cậu bé đang vẫn đang nằm trong sự huyễn thính sao?


Ngay sau đó, ở cửa lớp học lại nhô ra một cái đầu, cô bé ngọt ngào gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu chạy như bay về phía cửa lớp học, cậu bé gần như mất khống chế kêu lên: "Hàm Hàm, thật sự là cậu này!".



vietwriter.vn



Trong nháy mắt, Đại Chu liền ôm lấy Mặc Hàm!


Đại Chu lớn lên vô cùng khôi ngô, mẹ Chu nói đùa, cái này là cậu bé đã ăn sữa bột nước Mỹ, cho nên lớn lên như đàn ông Âu Mĩ!


Khi Đại Chu ôm chặt lấy Mặc Hàm, thì cũng không thấy Mặc Hàm nữa.


"Hàm Hàm..." Đại Chu liên tục gọi tên cô bé: "Trời ơi, tớ vui quá, bây giờ cậu trở về đi học rồi à? Lần trước chúng ta gặp nhau, cậu cũng không có nói với tớ! Đúng rồi, Hi Hi đâu? Hình như vừa nãy tớ có nghe thấy cậu ấy gọi tớ, cậu ấy học ở đây à? Hay là về New York học?"


Lúc này, Mặc Hi ở đằng sau Đại Chu vỗ lên vai Đại Chu. Đại Chu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Hi cũng đang ở đây, khi cậu bé đeo một chiếc balo đứng ở đây, ngọc thụ lâm phong đẹp trai phi phàm.


"Hi Hi." Đại Chu vui quá đi mất: "Người anh em tốt của tớ, hai cậu xấu quá, vậy mà lại cho tớ một bất ngờ lớn thế này!"



vietwriter.vn



Mặc Hàm nói to: "Đại Chu, cậu khỏe như bò, cậu ôm tớ chặt quá!"


Đại Chu có hơi xấu hổ: "Hàm Hàm, cậu có bị đau chỗ nào không? Tớ sức lớn, không nhẹ không nặng, tớ không nớ nhất là Hàm Hàm bị thương."


Mặc Hàm nở nụ cười: "Bọn tớ đã cho cậu một niềm vui bất ngờ, sau khi tan học, cậu mời bọn tớ ăn kem!"


"Được!" Đại Chu rất là vui vẻ nói.


Mặc Hi nói: "Đi thôi, vào phòng học thôi! Vào lớp rồi."


Ba đứa trẻ vui vui vẻ vui đi học!


III


Biệt thự ở ngoại thành.


Em bé trong bụng Cố Vãn Vãn đã được bốn tháng rồi.


Tuy người cô ấy gầy, nhưng cũng đã lộ ra bụng rồi.


Mùa thu ở thành phố S vẫn rất nóng bức, cô ấy vẫn mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.


Cô ấy không trang điểm nữa, cô ấy lo đồ trang điểm không tốt cho đứa bé.


Nhưng mà, khí sắc của cô ấy vẫn rất tốt.


Lúc này, điện thoại của cô ấy reo lên.


Cô ấy xem thì thấy là Long Yên gọi tới, Cố Vãn Vãn nhíu mày, cô ta tìm mình làm cái gì?


Lần trước, sau khi cô ấy tìm Long Yên đã mượn "nòng nọc" của Quyền Đế Sâm, hai người liền không còn liên lạc nữa.


Cố Vãn Vãn nợ cô ta một nhân tình, cô ấy vẫn ấn nghe: "A lô..."


"Cô và đứa bé đều tốt chứ?" Long Yên đi thẳng vào vấn đề, cô ta nhắc đến lợi thế quan trọng nhất luôn.


"Đều khỏe, cảm ơn!" Cố Vãn Vãn trả lời cô ta.


Long Yên mỉm cười: "Đúng rồi, cô đã từng nói, tôi giúp cô làm xong chuyện này, cô sẽ giúp tôi, bây giờ, đến lúc cô giúp tôi rồi đấy!"


"Cô nói đi!" Cố Vãn Vãn biết, đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.


Long Yên nói: "Cô và Mặc Sơ vẫn gặp nhau chứ?"


"Lâu rồi không gặp nữa!" Bây giờ Cố Vãn Vãn toàn ru rú trong nhà, không có chuyện gì đặc biệt, cô ấy cũng không ra ngoài.


Người duy nhất tới bầu bạn với cô ấy chính là Cố Trạch Dã!


Long Yên ừ một tiếng: "Cô đi tìm cô ta, nói là cô muốn Quyền Đế Sâm có trách nhiệm với đứa bé này!".


"Không thể nào!" Cố Vãn Vãn phủ định ngay ý kiến này: "Lúc trước, tôi muốn hạt giống của Sâm Sâm, thì đã nghĩ xong rồi, sau này tôi có sống như thế nào, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy. Anh ấy có cuộc sống và gia đình của anh ấy, tôi cũng sẽ có cuộc sống của chính tôi."
vietwriter.vn vietwriter.vn









Lúc Đại Chu cúi đầu vô tình không để ý đã đi qua người Mặc Hi, Mặc Hi thì lãnh khốc gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu lại dừng lại trong nháy mắt, đâu là giọng của Mặc Hi?


Sáng nay cậu làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là nghe thấy giọng của Mặc Hàm, giờ lại là giọng của Mặc Hi, lẽ nào cậu bé đang vẫn đang nằm trong sự huyễn thính sao?


Ngay sau đó, ở cửa lớp học lại nhô ra một cái đầu, cô bé ngọt ngào gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu chạy như bay về phía cửa lớp học, cậu bé gần như mất khống chế kêu lên: "Hàm Hàm, thật sự là cậu này!".



vietwriter.vn



Trong nháy mắt, Đại Chu liền ôm lấy Mặc Hàm!


Đại Chu lớn lên vô cùng khôi ngô, mẹ Chu nói đùa, cái này là cậu bé đã ăn sữa bột nước Mỹ, cho nên lớn lên như đàn ông Âu Mĩ!


Khi Đại Chu ôm chặt lấy Mặc Hàm, thì cũng không thấy Mặc Hàm nữa.


"Hàm Hàm..." Đại Chu liên tục gọi tên cô bé: "Trời ơi, tớ vui quá, bây giờ cậu trở về đi học rồi à? Lần trước chúng ta gặp nhau, cậu cũng không có nói với tớ! Đúng rồi, Hi Hi đâu? Hình như vừa nãy tớ có nghe thấy cậu ấy gọi tớ, cậu ấy học ở đây à? Hay là về New York học?"


Lúc này, Mặc Hi ở đằng sau Đại Chu vỗ lên vai Đại Chu. Đại Chu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Hi cũng đang ở đây, khi cậu bé đeo một chiếc balo đứng ở đây, ngọc thụ lâm phong đẹp trai phi phàm.


"Hi Hi." Đại Chu vui quá đi mất: "Người anh em tốt của tớ, hai cậu xấu quá, vậy mà lại cho tớ một bất ngờ lớn thế này!"



vietwriter.vn



Mặc Hàm nói to: "Đại Chu, cậu khỏe như bò, cậu ôm tớ chặt quá!"


Đại Chu có hơi xấu hổ: "Hàm Hàm, cậu có bị đau chỗ nào không? Tớ sức lớn, không nhẹ không nặng, tớ không nớ nhất là Hàm Hàm bị thương."


Mặc Hàm nở nụ cười: "Bọn tớ đã cho cậu một niềm vui bất ngờ, sau khi tan học, cậu mời bọn tớ ăn kem!"


"Được!" Đại Chu rất là vui vẻ nói.


Mặc Hi nói: "Đi thôi, vào phòng học thôi! Vào lớp rồi."


Ba đứa trẻ vui vui vẻ vui đi học!


III


Biệt thự ở ngoại thành.


Em bé trong bụng Cố Vãn Vãn đã được bốn tháng rồi.


Tuy người cô ấy gầy, nhưng cũng đã lộ ra bụng rồi.


Mùa thu ở thành phố S vẫn rất nóng bức, cô ấy vẫn mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.


Cô ấy không trang điểm nữa, cô ấy lo đồ trang điểm không tốt cho đứa bé.


Nhưng mà, khí sắc của cô ấy vẫn rất tốt.


Lúc này, điện thoại của cô ấy reo lên.


Cô ấy xem thì thấy là Long Yên gọi tới, Cố Vãn Vãn nhíu mày, cô ta tìm mình làm cái gì?


Lần trước, sau khi cô ấy tìm Long Yên đã mượn "nòng nọc" của Quyền Đế Sâm, hai người liền không còn liên lạc nữa.


Cố Vãn Vãn nợ cô ta một nhân tình, cô ấy vẫn ấn nghe: "A lô..."


"Cô và đứa bé đều tốt chứ?" Long Yên đi thẳng vào vấn đề, cô ta nhắc đến lợi thế quan trọng nhất luôn.


"Đều khỏe, cảm ơn!" Cố Vãn Vãn trả lời cô ta.


Long Yên mỉm cười: "Đúng rồi, cô đã từng nói, tôi giúp cô làm xong chuyện này, cô sẽ giúp tôi, bây giờ, đến lúc cô giúp tôi rồi đấy!"


"Cô nói đi!" Cố Vãn Vãn biết, đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.


Long Yên nói: "Cô và Mặc Sơ vẫn gặp nhau chứ?"


"Lâu rồi không gặp nữa!" Bây giờ Cố Vãn Vãn toàn ru rú trong nhà, không có chuyện gì đặc biệt, cô ấy cũng không ra ngoài.


Người duy nhất tới bầu bạn với cô ấy chính là Cố Trạch Dã!


Long Yên ừ một tiếng: "Cô đi tìm cô ta, nói là cô muốn Quyền Đế Sâm có trách nhiệm với đứa bé này!".


"Không thể nào!" Cố Vãn Vãn phủ định ngay ý kiến này: "Lúc trước, tôi muốn hạt giống của Sâm Sâm, thì đã nghĩ xong rồi, sau này tôi có sống như thế nào, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy. Anh ấy có cuộc sống và gia đình của anh ấy, tôi cũng sẽ có cuộc sống của chính tôi."




Lúc Đại Chu cúi đầu vô tình không để ý đã đi qua người Mặc Hi, Mặc Hi thì lãnh khốc gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu lại dừng lại trong nháy mắt, đâu là giọng của Mặc Hi?


Sáng nay cậu làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là nghe thấy giọng của Mặc Hàm, giờ lại là giọng của Mặc Hi, lẽ nào cậu bé đang vẫn đang nằm trong sự huyễn thính sao?


Ngay sau đó, ở cửa lớp học lại nhô ra một cái đầu, cô bé ngọt ngào gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu chạy như bay về phía cửa lớp học, cậu bé gần như mất khống chế kêu lên: "Hàm Hàm, thật sự là cậu này!".



vietwriter.vn



Trong nháy mắt, Đại Chu liền ôm lấy Mặc Hàm!


Đại Chu lớn lên vô cùng khôi ngô, mẹ Chu nói đùa, cái này là cậu bé đã ăn sữa bột nước Mỹ, cho nên lớn lên như đàn ông Âu Mĩ!


Khi Đại Chu ôm chặt lấy Mặc Hàm, thì cũng không thấy Mặc Hàm nữa.


"Hàm Hàm..." Đại Chu liên tục gọi tên cô bé: "Trời ơi, tớ vui quá, bây giờ cậu trở về đi học rồi à? Lần trước chúng ta gặp nhau, cậu cũng không có nói với tớ! Đúng rồi, Hi Hi đâu? Hình như vừa nãy tớ có nghe thấy cậu ấy gọi tớ, cậu ấy học ở đây à? Hay là về New York học?"


Lúc này, Mặc Hi ở đằng sau Đại Chu vỗ lên vai Đại Chu. Đại Chu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Hi cũng đang ở đây, khi cậu bé đeo một chiếc balo đứng ở đây, ngọc thụ lâm phong đẹp trai phi phàm.


"Hi Hi." Đại Chu vui quá đi mất: "Người anh em tốt của tớ, hai cậu xấu quá, vậy mà lại cho tớ một bất ngờ lớn thế này!"



vietwriter.vn



Mặc Hàm nói to: "Đại Chu, cậu khỏe như bò, cậu ôm tớ chặt quá!"


Đại Chu có hơi xấu hổ: "Hàm Hàm, cậu có bị đau chỗ nào không? Tớ sức lớn, không nhẹ không nặng, tớ không nớ nhất là Hàm Hàm bị thương."


Mặc Hàm nở nụ cười: "Bọn tớ đã cho cậu một niềm vui bất ngờ, sau khi tan học, cậu mời bọn tớ ăn kem!"


"Được!" Đại Chu rất là vui vẻ nói.


Mặc Hi nói: "Đi thôi, vào phòng học thôi! Vào lớp rồi."


Ba đứa trẻ vui vui vẻ vui đi học!


III


Biệt thự ở ngoại thành.


Em bé trong bụng Cố Vãn Vãn đã được bốn tháng rồi.


Tuy người cô ấy gầy, nhưng cũng đã lộ ra bụng rồi.


Mùa thu ở thành phố S vẫn rất nóng bức, cô ấy vẫn mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.


Cô ấy không trang điểm nữa, cô ấy lo đồ trang điểm không tốt cho đứa bé.


Nhưng mà, khí sắc của cô ấy vẫn rất tốt.


Lúc này, điện thoại của cô ấy reo lên.


Cô ấy xem thì thấy là Long Yên gọi tới, Cố Vãn Vãn nhíu mày, cô ta tìm mình làm cái gì?


Lần trước, sau khi cô ấy tìm Long Yên đã mượn "nòng nọc" của Quyền Đế Sâm, hai người liền không còn liên lạc nữa.


Cố Vãn Vãn nợ cô ta một nhân tình, cô ấy vẫn ấn nghe: "A lô..."


"Cô và đứa bé đều tốt chứ?" Long Yên đi thẳng vào vấn đề, cô ta nhắc đến lợi thế quan trọng nhất luôn.


"Đều khỏe, cảm ơn!" Cố Vãn Vãn trả lời cô ta.


Long Yên mỉm cười: "Đúng rồi, cô đã từng nói, tôi giúp cô làm xong chuyện này, cô sẽ giúp tôi, bây giờ, đến lúc cô giúp tôi rồi đấy!"


"Cô nói đi!" Cố Vãn Vãn biết, đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.


Long Yên nói: "Cô và Mặc Sơ vẫn gặp nhau chứ?"


"Lâu rồi không gặp nữa!" Bây giờ Cố Vãn Vãn toàn ru rú trong nhà, không có chuyện gì đặc biệt, cô ấy cũng không ra ngoài.


Người duy nhất tới bầu bạn với cô ấy chính là Cố Trạch Dã!


Long Yên ừ một tiếng: "Cô đi tìm cô ta, nói là cô muốn Quyền Đế Sâm có trách nhiệm với đứa bé này!".


"Không thể nào!" Cố Vãn Vãn phủ định ngay ý kiến này: "Lúc trước, tôi muốn hạt giống của Sâm Sâm, thì đã nghĩ xong rồi, sau này tôi có sống như thế nào, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy. Anh ấy có cuộc sống và gia đình của anh ấy, tôi cũng sẽ có cuộc sống của chính tôi."
vietwriter.vn vietwriter.vn









Lúc Đại Chu cúi đầu vô tình không để ý đã đi qua người Mặc Hi, Mặc Hi thì lãnh khốc gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu lại dừng lại trong nháy mắt, đâu là giọng của Mặc Hi?


Sáng nay cậu làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là nghe thấy giọng của Mặc Hàm, giờ lại là giọng của Mặc Hi, lẽ nào cậu bé đang vẫn đang nằm trong sự huyễn thính sao?


Ngay sau đó, ở cửa lớp học lại nhô ra một cái đầu, cô bé ngọt ngào gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu chạy như bay về phía cửa lớp học, cậu bé gần như mất khống chế kêu lên: "Hàm Hàm, thật sự là cậu này!".



vietwriter.vn



Trong nháy mắt, Đại Chu liền ôm lấy Mặc Hàm!


Đại Chu lớn lên vô cùng khôi ngô, mẹ Chu nói đùa, cái này là cậu bé đã ăn sữa bột nước Mỹ, cho nên lớn lên như đàn ông Âu Mĩ!


Khi Đại Chu ôm chặt lấy Mặc Hàm, thì cũng không thấy Mặc Hàm nữa.


"Hàm Hàm..." Đại Chu liên tục gọi tên cô bé: "Trời ơi, tớ vui quá, bây giờ cậu trở về đi học rồi à? Lần trước chúng ta gặp nhau, cậu cũng không có nói với tớ! Đúng rồi, Hi Hi đâu? Hình như vừa nãy tớ có nghe thấy cậu ấy gọi tớ, cậu ấy học ở đây à? Hay là về New York học?"


Lúc này, Mặc Hi ở đằng sau Đại Chu vỗ lên vai Đại Chu. Đại Chu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Hi cũng đang ở đây, khi cậu bé đeo một chiếc balo đứng ở đây, ngọc thụ lâm phong đẹp trai phi phàm.


"Hi Hi." Đại Chu vui quá đi mất: "Người anh em tốt của tớ, hai cậu xấu quá, vậy mà lại cho tớ một bất ngờ lớn thế này!"



vietwriter.vn



Mặc Hàm nói to: "Đại Chu, cậu khỏe như bò, cậu ôm tớ chặt quá!"


Đại Chu có hơi xấu hổ: "Hàm Hàm, cậu có bị đau chỗ nào không? Tớ sức lớn, không nhẹ không nặng, tớ không nớ nhất là Hàm Hàm bị thương."


Mặc Hàm nở nụ cười: "Bọn tớ đã cho cậu một niềm vui bất ngờ, sau khi tan học, cậu mời bọn tớ ăn kem!"


"Được!" Đại Chu rất là vui vẻ nói.


Mặc Hi nói: "Đi thôi, vào phòng học thôi! Vào lớp rồi."


Ba đứa trẻ vui vui vẻ vui đi học!


III


Biệt thự ở ngoại thành.


Em bé trong bụng Cố Vãn Vãn đã được bốn tháng rồi.


Tuy người cô ấy gầy, nhưng cũng đã lộ ra bụng rồi.


Mùa thu ở thành phố S vẫn rất nóng bức, cô ấy vẫn mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.


Cô ấy không trang điểm nữa, cô ấy lo đồ trang điểm không tốt cho đứa bé.


Nhưng mà, khí sắc của cô ấy vẫn rất tốt.


Lúc này, điện thoại của cô ấy reo lên.


Cô ấy xem thì thấy là Long Yên gọi tới, Cố Vãn Vãn nhíu mày, cô ta tìm mình làm cái gì?


Lần trước, sau khi cô ấy tìm Long Yên đã mượn "nòng nọc" của Quyền Đế Sâm, hai người liền không còn liên lạc nữa.


Cố Vãn Vãn nợ cô ta một nhân tình, cô ấy vẫn ấn nghe: "A lô..."


"Cô và đứa bé đều tốt chứ?" Long Yên đi thẳng vào vấn đề, cô ta nhắc đến lợi thế quan trọng nhất luôn.


"Đều khỏe, cảm ơn!" Cố Vãn Vãn trả lời cô ta.


Long Yên mỉm cười: "Đúng rồi, cô đã từng nói, tôi giúp cô làm xong chuyện này, cô sẽ giúp tôi, bây giờ, đến lúc cô giúp tôi rồi đấy!"


"Cô nói đi!" Cố Vãn Vãn biết, đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.


Long Yên nói: "Cô và Mặc Sơ vẫn gặp nhau chứ?"


"Lâu rồi không gặp nữa!" Bây giờ Cố Vãn Vãn toàn ru rú trong nhà, không có chuyện gì đặc biệt, cô ấy cũng không ra ngoài.


Người duy nhất tới bầu bạn với cô ấy chính là Cố Trạch Dã!


Long Yên ừ một tiếng: "Cô đi tìm cô ta, nói là cô muốn Quyền Đế Sâm có trách nhiệm với đứa bé này!".


"Không thể nào!" Cố Vãn Vãn phủ định ngay ý kiến này: "Lúc trước, tôi muốn hạt giống của Sâm Sâm, thì đã nghĩ xong rồi, sau này tôi có sống như thế nào, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy. Anh ấy có cuộc sống và gia đình của anh ấy, tôi cũng sẽ có cuộc sống của chính tôi."




Lúc Đại Chu cúi đầu vô tình không để ý đã đi qua người Mặc Hi, Mặc Hi thì lãnh khốc gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu lại dừng lại trong nháy mắt, đâu là giọng của Mặc Hi?


Sáng nay cậu làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là nghe thấy giọng của Mặc Hàm, giờ lại là giọng của Mặc Hi, lẽ nào cậu bé đang vẫn đang nằm trong sự huyễn thính sao?


Ngay sau đó, ở cửa lớp học lại nhô ra một cái đầu, cô bé ngọt ngào gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu chạy như bay về phía cửa lớp học, cậu bé gần như mất khống chế kêu lên: "Hàm Hàm, thật sự là cậu này!".



vietwriter.vn



Trong nháy mắt, Đại Chu liền ôm lấy Mặc Hàm!


Đại Chu lớn lên vô cùng khôi ngô, mẹ Chu nói đùa, cái này là cậu bé đã ăn sữa bột nước Mỹ, cho nên lớn lên như đàn ông Âu Mĩ!


Khi Đại Chu ôm chặt lấy Mặc Hàm, thì cũng không thấy Mặc Hàm nữa.


"Hàm Hàm..." Đại Chu liên tục gọi tên cô bé: "Trời ơi, tớ vui quá, bây giờ cậu trở về đi học rồi à? Lần trước chúng ta gặp nhau, cậu cũng không có nói với tớ! Đúng rồi, Hi Hi đâu? Hình như vừa nãy tớ có nghe thấy cậu ấy gọi tớ, cậu ấy học ở đây à? Hay là về New York học?"


Lúc này, Mặc Hi ở đằng sau Đại Chu vỗ lên vai Đại Chu. Đại Chu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Hi cũng đang ở đây, khi cậu bé đeo một chiếc balo đứng ở đây, ngọc thụ lâm phong đẹp trai phi phàm.


"Hi Hi." Đại Chu vui quá đi mất: "Người anh em tốt của tớ, hai cậu xấu quá, vậy mà lại cho tớ một bất ngờ lớn thế này!"



vietwriter.vn



Mặc Hàm nói to: "Đại Chu, cậu khỏe như bò, cậu ôm tớ chặt quá!"


Đại Chu có hơi xấu hổ: "Hàm Hàm, cậu có bị đau chỗ nào không? Tớ sức lớn, không nhẹ không nặng, tớ không nớ nhất là Hàm Hàm bị thương."


Mặc Hàm nở nụ cười: "Bọn tớ đã cho cậu một niềm vui bất ngờ, sau khi tan học, cậu mời bọn tớ ăn kem!"


"Được!" Đại Chu rất là vui vẻ nói.


Mặc Hi nói: "Đi thôi, vào phòng học thôi! Vào lớp rồi."


Ba đứa trẻ vui vui vẻ vui đi học!


III


Biệt thự ở ngoại thành.


Em bé trong bụng Cố Vãn Vãn đã được bốn tháng rồi.


Tuy người cô ấy gầy, nhưng cũng đã lộ ra bụng rồi.


Mùa thu ở thành phố S vẫn rất nóng bức, cô ấy vẫn mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.


Cô ấy không trang điểm nữa, cô ấy lo đồ trang điểm không tốt cho đứa bé.


Nhưng mà, khí sắc của cô ấy vẫn rất tốt.


Lúc này, điện thoại của cô ấy reo lên.


Cô ấy xem thì thấy là Long Yên gọi tới, Cố Vãn Vãn nhíu mày, cô ta tìm mình làm cái gì?


Lần trước, sau khi cô ấy tìm Long Yên đã mượn "nòng nọc" của Quyền Đế Sâm, hai người liền không còn liên lạc nữa.


Cố Vãn Vãn nợ cô ta một nhân tình, cô ấy vẫn ấn nghe: "A lô..."


"Cô và đứa bé đều tốt chứ?" Long Yên đi thẳng vào vấn đề, cô ta nhắc đến lợi thế quan trọng nhất luôn.


"Đều khỏe, cảm ơn!" Cố Vãn Vãn trả lời cô ta.


Long Yên mỉm cười: "Đúng rồi, cô đã từng nói, tôi giúp cô làm xong chuyện này, cô sẽ giúp tôi, bây giờ, đến lúc cô giúp tôi rồi đấy!"


"Cô nói đi!" Cố Vãn Vãn biết, đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.


Long Yên nói: "Cô và Mặc Sơ vẫn gặp nhau chứ?"


"Lâu rồi không gặp nữa!" Bây giờ Cố Vãn Vãn toàn ru rú trong nhà, không có chuyện gì đặc biệt, cô ấy cũng không ra ngoài.


Người duy nhất tới bầu bạn với cô ấy chính là Cố Trạch Dã!


Long Yên ừ một tiếng: "Cô đi tìm cô ta, nói là cô muốn Quyền Đế Sâm có trách nhiệm với đứa bé này!".


"Không thể nào!" Cố Vãn Vãn phủ định ngay ý kiến này: "Lúc trước, tôi muốn hạt giống của Sâm Sâm, thì đã nghĩ xong rồi, sau này tôi có sống như thế nào, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy. Anh ấy có cuộc sống và gia đình của anh ấy, tôi cũng sẽ có cuộc sống của chính tôi."
vietwriter.vn vietwriter.vn









Lúc Đại Chu cúi đầu vô tình không để ý đã đi qua người Mặc Hi, Mặc Hi thì lãnh khốc gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu lại dừng lại trong nháy mắt, đâu là giọng của Mặc Hi?


Sáng nay cậu làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là nghe thấy giọng của Mặc Hàm, giờ lại là giọng của Mặc Hi, lẽ nào cậu bé đang vẫn đang nằm trong sự huyễn thính sao?


Ngay sau đó, ở cửa lớp học lại nhô ra một cái đầu, cô bé ngọt ngào gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu chạy như bay về phía cửa lớp học, cậu bé gần như mất khống chế kêu lên: "Hàm Hàm, thật sự là cậu này!".



vietwriter.vn



Trong nháy mắt, Đại Chu liền ôm lấy Mặc Hàm!


Đại Chu lớn lên vô cùng khôi ngô, mẹ Chu nói đùa, cái này là cậu bé đã ăn sữa bột nước Mỹ, cho nên lớn lên như đàn ông Âu Mĩ!


Khi Đại Chu ôm chặt lấy Mặc Hàm, thì cũng không thấy Mặc Hàm nữa.


"Hàm Hàm..." Đại Chu liên tục gọi tên cô bé: "Trời ơi, tớ vui quá, bây giờ cậu trở về đi học rồi à? Lần trước chúng ta gặp nhau, cậu cũng không có nói với tớ! Đúng rồi, Hi Hi đâu? Hình như vừa nãy tớ có nghe thấy cậu ấy gọi tớ, cậu ấy học ở đây à? Hay là về New York học?"


Lúc này, Mặc Hi ở đằng sau Đại Chu vỗ lên vai Đại Chu. Đại Chu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Hi cũng đang ở đây, khi cậu bé đeo một chiếc balo đứng ở đây, ngọc thụ lâm phong đẹp trai phi phàm.


"Hi Hi." Đại Chu vui quá đi mất: "Người anh em tốt của tớ, hai cậu xấu quá, vậy mà lại cho tớ một bất ngờ lớn thế này!"



vietwriter.vn



Mặc Hàm nói to: "Đại Chu, cậu khỏe như bò, cậu ôm tớ chặt quá!"


Đại Chu có hơi xấu hổ: "Hàm Hàm, cậu có bị đau chỗ nào không? Tớ sức lớn, không nhẹ không nặng, tớ không nớ nhất là Hàm Hàm bị thương."


Mặc Hàm nở nụ cười: "Bọn tớ đã cho cậu một niềm vui bất ngờ, sau khi tan học, cậu mời bọn tớ ăn kem!"


"Được!" Đại Chu rất là vui vẻ nói.


Mặc Hi nói: "Đi thôi, vào phòng học thôi! Vào lớp rồi."


Ba đứa trẻ vui vui vẻ vui đi học!


III


Biệt thự ở ngoại thành.


Em bé trong bụng Cố Vãn Vãn đã được bốn tháng rồi.


Tuy người cô ấy gầy, nhưng cũng đã lộ ra bụng rồi.


Mùa thu ở thành phố S vẫn rất nóng bức, cô ấy vẫn mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.


Cô ấy không trang điểm nữa, cô ấy lo đồ trang điểm không tốt cho đứa bé.


Nhưng mà, khí sắc của cô ấy vẫn rất tốt.


Lúc này, điện thoại của cô ấy reo lên.


Cô ấy xem thì thấy là Long Yên gọi tới, Cố Vãn Vãn nhíu mày, cô ta tìm mình làm cái gì?


Lần trước, sau khi cô ấy tìm Long Yên đã mượn "nòng nọc" của Quyền Đế Sâm, hai người liền không còn liên lạc nữa.


Cố Vãn Vãn nợ cô ta một nhân tình, cô ấy vẫn ấn nghe: "A lô..."


"Cô và đứa bé đều tốt chứ?" Long Yên đi thẳng vào vấn đề, cô ta nhắc đến lợi thế quan trọng nhất luôn.


"Đều khỏe, cảm ơn!" Cố Vãn Vãn trả lời cô ta.


Long Yên mỉm cười: "Đúng rồi, cô đã từng nói, tôi giúp cô làm xong chuyện này, cô sẽ giúp tôi, bây giờ, đến lúc cô giúp tôi rồi đấy!"


"Cô nói đi!" Cố Vãn Vãn biết, đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.


Long Yên nói: "Cô và Mặc Sơ vẫn gặp nhau chứ?"


"Lâu rồi không gặp nữa!" Bây giờ Cố Vãn Vãn toàn ru rú trong nhà, không có chuyện gì đặc biệt, cô ấy cũng không ra ngoài.


Người duy nhất tới bầu bạn với cô ấy chính là Cố Trạch Dã!


Long Yên ừ một tiếng: "Cô đi tìm cô ta, nói là cô muốn Quyền Đế Sâm có trách nhiệm với đứa bé này!".


"Không thể nào!" Cố Vãn Vãn phủ định ngay ý kiến này: "Lúc trước, tôi muốn hạt giống của Sâm Sâm, thì đã nghĩ xong rồi, sau này tôi có sống như thế nào, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy. Anh ấy có cuộc sống và gia đình của anh ấy, tôi cũng sẽ có cuộc sống của chính tôi."




Lúc Đại Chu cúi đầu vô tình không để ý đã đi qua người Mặc Hi, Mặc Hi thì lãnh khốc gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu lại dừng lại trong nháy mắt, đâu là giọng của Mặc Hi?


Sáng nay cậu làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là nghe thấy giọng của Mặc Hàm, giờ lại là giọng của Mặc Hi, lẽ nào cậu bé đang vẫn đang nằm trong sự huyễn thính sao?


Ngay sau đó, ở cửa lớp học lại nhô ra một cái đầu, cô bé ngọt ngào gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu chạy như bay về phía cửa lớp học, cậu bé gần như mất khống chế kêu lên: "Hàm Hàm, thật sự là cậu này!".



vietwriter.vn



Trong nháy mắt, Đại Chu liền ôm lấy Mặc Hàm!


Đại Chu lớn lên vô cùng khôi ngô, mẹ Chu nói đùa, cái này là cậu bé đã ăn sữa bột nước Mỹ, cho nên lớn lên như đàn ông Âu Mĩ!


Khi Đại Chu ôm chặt lấy Mặc Hàm, thì cũng không thấy Mặc Hàm nữa.


"Hàm Hàm..." Đại Chu liên tục gọi tên cô bé: "Trời ơi, tớ vui quá, bây giờ cậu trở về đi học rồi à? Lần trước chúng ta gặp nhau, cậu cũng không có nói với tớ! Đúng rồi, Hi Hi đâu? Hình như vừa nãy tớ có nghe thấy cậu ấy gọi tớ, cậu ấy học ở đây à? Hay là về New York học?"


Lúc này, Mặc Hi ở đằng sau Đại Chu vỗ lên vai Đại Chu. Đại Chu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Hi cũng đang ở đây, khi cậu bé đeo một chiếc balo đứng ở đây, ngọc thụ lâm phong đẹp trai phi phàm.


"Hi Hi." Đại Chu vui quá đi mất: "Người anh em tốt của tớ, hai cậu xấu quá, vậy mà lại cho tớ một bất ngờ lớn thế này!"



vietwriter.vn



Mặc Hàm nói to: "Đại Chu, cậu khỏe như bò, cậu ôm tớ chặt quá!"


Đại Chu có hơi xấu hổ: "Hàm Hàm, cậu có bị đau chỗ nào không? Tớ sức lớn, không nhẹ không nặng, tớ không nớ nhất là Hàm Hàm bị thương."


Mặc Hàm nở nụ cười: "Bọn tớ đã cho cậu một niềm vui bất ngờ, sau khi tan học, cậu mời bọn tớ ăn kem!"


"Được!" Đại Chu rất là vui vẻ nói.


Mặc Hi nói: "Đi thôi, vào phòng học thôi! Vào lớp rồi."


Ba đứa trẻ vui vui vẻ vui đi học!


III


Biệt thự ở ngoại thành.


Em bé trong bụng Cố Vãn Vãn đã được bốn tháng rồi.


Tuy người cô ấy gầy, nhưng cũng đã lộ ra bụng rồi.


Mùa thu ở thành phố S vẫn rất nóng bức, cô ấy vẫn mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.


Cô ấy không trang điểm nữa, cô ấy lo đồ trang điểm không tốt cho đứa bé.


Nhưng mà, khí sắc của cô ấy vẫn rất tốt.


Lúc này, điện thoại của cô ấy reo lên.


Cô ấy xem thì thấy là Long Yên gọi tới, Cố Vãn Vãn nhíu mày, cô ta tìm mình làm cái gì?


Lần trước, sau khi cô ấy tìm Long Yên đã mượn "nòng nọc" của Quyền Đế Sâm, hai người liền không còn liên lạc nữa.


Cố Vãn Vãn nợ cô ta một nhân tình, cô ấy vẫn ấn nghe: "A lô..."


"Cô và đứa bé đều tốt chứ?" Long Yên đi thẳng vào vấn đề, cô ta nhắc đến lợi thế quan trọng nhất luôn.


"Đều khỏe, cảm ơn!" Cố Vãn Vãn trả lời cô ta.


Long Yên mỉm cười: "Đúng rồi, cô đã từng nói, tôi giúp cô làm xong chuyện này, cô sẽ giúp tôi, bây giờ, đến lúc cô giúp tôi rồi đấy!"


"Cô nói đi!" Cố Vãn Vãn biết, đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.


Long Yên nói: "Cô và Mặc Sơ vẫn gặp nhau chứ?"


"Lâu rồi không gặp nữa!" Bây giờ Cố Vãn Vãn toàn ru rú trong nhà, không có chuyện gì đặc biệt, cô ấy cũng không ra ngoài.


Người duy nhất tới bầu bạn với cô ấy chính là Cố Trạch Dã!


Long Yên ừ một tiếng: "Cô đi tìm cô ta, nói là cô muốn Quyền Đế Sâm có trách nhiệm với đứa bé này!".


"Không thể nào!" Cố Vãn Vãn phủ định ngay ý kiến này: "Lúc trước, tôi muốn hạt giống của Sâm Sâm, thì đã nghĩ xong rồi, sau này tôi có sống như thế nào, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy. Anh ấy có cuộc sống và gia đình của anh ấy, tôi cũng sẽ có cuộc sống của chính tôi."
vietwriter.vn vietwriter.vn









Lúc Đại Chu cúi đầu vô tình không để ý đã đi qua người Mặc Hi, Mặc Hi thì lãnh khốc gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu lại dừng lại trong nháy mắt, đâu là giọng của Mặc Hi?


Sáng nay cậu làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là nghe thấy giọng của Mặc Hàm, giờ lại là giọng của Mặc Hi, lẽ nào cậu bé đang vẫn đang nằm trong sự huyễn thính sao?


Ngay sau đó, ở cửa lớp học lại nhô ra một cái đầu, cô bé ngọt ngào gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu chạy như bay về phía cửa lớp học, cậu bé gần như mất khống chế kêu lên: "Hàm Hàm, thật sự là cậu này!".



vietwriter.vn



Trong nháy mắt, Đại Chu liền ôm lấy Mặc Hàm!


Đại Chu lớn lên vô cùng khôi ngô, mẹ Chu nói đùa, cái này là cậu bé đã ăn sữa bột nước Mỹ, cho nên lớn lên như đàn ông Âu Mĩ!


Khi Đại Chu ôm chặt lấy Mặc Hàm, thì cũng không thấy Mặc Hàm nữa.


"Hàm Hàm..." Đại Chu liên tục gọi tên cô bé: "Trời ơi, tớ vui quá, bây giờ cậu trở về đi học rồi à? Lần trước chúng ta gặp nhau, cậu cũng không có nói với tớ! Đúng rồi, Hi Hi đâu? Hình như vừa nãy tớ có nghe thấy cậu ấy gọi tớ, cậu ấy học ở đây à? Hay là về New York học?"


Lúc này, Mặc Hi ở đằng sau Đại Chu vỗ lên vai Đại Chu. Đại Chu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Hi cũng đang ở đây, khi cậu bé đeo một chiếc balo đứng ở đây, ngọc thụ lâm phong đẹp trai phi phàm.


"Hi Hi." Đại Chu vui quá đi mất: "Người anh em tốt của tớ, hai cậu xấu quá, vậy mà lại cho tớ một bất ngờ lớn thế này!"



vietwriter.vn



Mặc Hàm nói to: "Đại Chu, cậu khỏe như bò, cậu ôm tớ chặt quá!"


Đại Chu có hơi xấu hổ: "Hàm Hàm, cậu có bị đau chỗ nào không? Tớ sức lớn, không nhẹ không nặng, tớ không nớ nhất là Hàm Hàm bị thương."


Mặc Hàm nở nụ cười: "Bọn tớ đã cho cậu một niềm vui bất ngờ, sau khi tan học, cậu mời bọn tớ ăn kem!"


"Được!" Đại Chu rất là vui vẻ nói.


Mặc Hi nói: "Đi thôi, vào phòng học thôi! Vào lớp rồi."


Ba đứa trẻ vui vui vẻ vui đi học!


III


Biệt thự ở ngoại thành.


Em bé trong bụng Cố Vãn Vãn đã được bốn tháng rồi.


Tuy người cô ấy gầy, nhưng cũng đã lộ ra bụng rồi.


Mùa thu ở thành phố S vẫn rất nóng bức, cô ấy vẫn mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.


Cô ấy không trang điểm nữa, cô ấy lo đồ trang điểm không tốt cho đứa bé.


Nhưng mà, khí sắc của cô ấy vẫn rất tốt.


Lúc này, điện thoại của cô ấy reo lên.


Cô ấy xem thì thấy là Long Yên gọi tới, Cố Vãn Vãn nhíu mày, cô ta tìm mình làm cái gì?


Lần trước, sau khi cô ấy tìm Long Yên đã mượn "nòng nọc" của Quyền Đế Sâm, hai người liền không còn liên lạc nữa.


Cố Vãn Vãn nợ cô ta một nhân tình, cô ấy vẫn ấn nghe: "A lô..."


"Cô và đứa bé đều tốt chứ?" Long Yên đi thẳng vào vấn đề, cô ta nhắc đến lợi thế quan trọng nhất luôn.


"Đều khỏe, cảm ơn!" Cố Vãn Vãn trả lời cô ta.


Long Yên mỉm cười: "Đúng rồi, cô đã từng nói, tôi giúp cô làm xong chuyện này, cô sẽ giúp tôi, bây giờ, đến lúc cô giúp tôi rồi đấy!"


"Cô nói đi!" Cố Vãn Vãn biết, đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.


Long Yên nói: "Cô và Mặc Sơ vẫn gặp nhau chứ?"


"Lâu rồi không gặp nữa!" Bây giờ Cố Vãn Vãn toàn ru rú trong nhà, không có chuyện gì đặc biệt, cô ấy cũng không ra ngoài.


Người duy nhất tới bầu bạn với cô ấy chính là Cố Trạch Dã!


Long Yên ừ một tiếng: "Cô đi tìm cô ta, nói là cô muốn Quyền Đế Sâm có trách nhiệm với đứa bé này!".


"Không thể nào!" Cố Vãn Vãn phủ định ngay ý kiến này: "Lúc trước, tôi muốn hạt giống của Sâm Sâm, thì đã nghĩ xong rồi, sau này tôi có sống như thế nào, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy. Anh ấy có cuộc sống và gia đình của anh ấy, tôi cũng sẽ có cuộc sống của chính tôi."




Lúc Đại Chu cúi đầu vô tình không để ý đã đi qua người Mặc Hi, Mặc Hi thì lãnh khốc gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu lại dừng lại trong nháy mắt, đâu là giọng của Mặc Hi?


Sáng nay cậu làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là nghe thấy giọng của Mặc Hàm, giờ lại là giọng của Mặc Hi, lẽ nào cậu bé đang vẫn đang nằm trong sự huyễn thính sao?


Ngay sau đó, ở cửa lớp học lại nhô ra một cái đầu, cô bé ngọt ngào gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu chạy như bay về phía cửa lớp học, cậu bé gần như mất khống chế kêu lên: "Hàm Hàm, thật sự là cậu này!".



vietwriter.vn



Trong nháy mắt, Đại Chu liền ôm lấy Mặc Hàm!


Đại Chu lớn lên vô cùng khôi ngô, mẹ Chu nói đùa, cái này là cậu bé đã ăn sữa bột nước Mỹ, cho nên lớn lên như đàn ông Âu Mĩ!


Khi Đại Chu ôm chặt lấy Mặc Hàm, thì cũng không thấy Mặc Hàm nữa.


"Hàm Hàm..." Đại Chu liên tục gọi tên cô bé: "Trời ơi, tớ vui quá, bây giờ cậu trở về đi học rồi à? Lần trước chúng ta gặp nhau, cậu cũng không có nói với tớ! Đúng rồi, Hi Hi đâu? Hình như vừa nãy tớ có nghe thấy cậu ấy gọi tớ, cậu ấy học ở đây à? Hay là về New York học?"


Lúc này, Mặc Hi ở đằng sau Đại Chu vỗ lên vai Đại Chu. Đại Chu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Hi cũng đang ở đây, khi cậu bé đeo một chiếc balo đứng ở đây, ngọc thụ lâm phong đẹp trai phi phàm.


"Hi Hi." Đại Chu vui quá đi mất: "Người anh em tốt của tớ, hai cậu xấu quá, vậy mà lại cho tớ một bất ngờ lớn thế này!"



vietwriter.vn



Mặc Hàm nói to: "Đại Chu, cậu khỏe như bò, cậu ôm tớ chặt quá!"


Đại Chu có hơi xấu hổ: "Hàm Hàm, cậu có bị đau chỗ nào không? Tớ sức lớn, không nhẹ không nặng, tớ không nớ nhất là Hàm Hàm bị thương."


Mặc Hàm nở nụ cười: "Bọn tớ đã cho cậu một niềm vui bất ngờ, sau khi tan học, cậu mời bọn tớ ăn kem!"


"Được!" Đại Chu rất là vui vẻ nói.


Mặc Hi nói: "Đi thôi, vào phòng học thôi! Vào lớp rồi."


Ba đứa trẻ vui vui vẻ vui đi học!


III


Biệt thự ở ngoại thành.


Em bé trong bụng Cố Vãn Vãn đã được bốn tháng rồi.


Tuy người cô ấy gầy, nhưng cũng đã lộ ra bụng rồi.


Mùa thu ở thành phố S vẫn rất nóng bức, cô ấy vẫn mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.


Cô ấy không trang điểm nữa, cô ấy lo đồ trang điểm không tốt cho đứa bé.


Nhưng mà, khí sắc của cô ấy vẫn rất tốt.


Lúc này, điện thoại của cô ấy reo lên.


Cô ấy xem thì thấy là Long Yên gọi tới, Cố Vãn Vãn nhíu mày, cô ta tìm mình làm cái gì?


Lần trước, sau khi cô ấy tìm Long Yên đã mượn "nòng nọc" của Quyền Đế Sâm, hai người liền không còn liên lạc nữa.


Cố Vãn Vãn nợ cô ta một nhân tình, cô ấy vẫn ấn nghe: "A lô..."


"Cô và đứa bé đều tốt chứ?" Long Yên đi thẳng vào vấn đề, cô ta nhắc đến lợi thế quan trọng nhất luôn.


"Đều khỏe, cảm ơn!" Cố Vãn Vãn trả lời cô ta.


Long Yên mỉm cười: "Đúng rồi, cô đã từng nói, tôi giúp cô làm xong chuyện này, cô sẽ giúp tôi, bây giờ, đến lúc cô giúp tôi rồi đấy!"


"Cô nói đi!" Cố Vãn Vãn biết, đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.


Long Yên nói: "Cô và Mặc Sơ vẫn gặp nhau chứ?"


"Lâu rồi không gặp nữa!" Bây giờ Cố Vãn Vãn toàn ru rú trong nhà, không có chuyện gì đặc biệt, cô ấy cũng không ra ngoài.


Người duy nhất tới bầu bạn với cô ấy chính là Cố Trạch Dã!


Long Yên ừ một tiếng: "Cô đi tìm cô ta, nói là cô muốn Quyền Đế Sâm có trách nhiệm với đứa bé này!".


"Không thể nào!" Cố Vãn Vãn phủ định ngay ý kiến này: "Lúc trước, tôi muốn hạt giống của Sâm Sâm, thì đã nghĩ xong rồi, sau này tôi có sống như thế nào, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy. Anh ấy có cuộc sống và gia đình của anh ấy, tôi cũng sẽ có cuộc sống của chính tôi."
vietwriter.vn vietwriter.vn









Lúc Đại Chu cúi đầu vô tình không để ý đã đi qua người Mặc Hi, Mặc Hi thì lãnh khốc gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu lại dừng lại trong nháy mắt, đâu là giọng của Mặc Hi?


Sáng nay cậu làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là nghe thấy giọng của Mặc Hàm, giờ lại là giọng của Mặc Hi, lẽ nào cậu bé đang vẫn đang nằm trong sự huyễn thính sao?


Ngay sau đó, ở cửa lớp học lại nhô ra một cái đầu, cô bé ngọt ngào gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu chạy như bay về phía cửa lớp học, cậu bé gần như mất khống chế kêu lên: "Hàm Hàm, thật sự là cậu này!".



vietwriter.vn



Trong nháy mắt, Đại Chu liền ôm lấy Mặc Hàm!


Đại Chu lớn lên vô cùng khôi ngô, mẹ Chu nói đùa, cái này là cậu bé đã ăn sữa bột nước Mỹ, cho nên lớn lên như đàn ông Âu Mĩ!


Khi Đại Chu ôm chặt lấy Mặc Hàm, thì cũng không thấy Mặc Hàm nữa.


"Hàm Hàm..." Đại Chu liên tục gọi tên cô bé: "Trời ơi, tớ vui quá, bây giờ cậu trở về đi học rồi à? Lần trước chúng ta gặp nhau, cậu cũng không có nói với tớ! Đúng rồi, Hi Hi đâu? Hình như vừa nãy tớ có nghe thấy cậu ấy gọi tớ, cậu ấy học ở đây à? Hay là về New York học?"


Lúc này, Mặc Hi ở đằng sau Đại Chu vỗ lên vai Đại Chu. Đại Chu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Hi cũng đang ở đây, khi cậu bé đeo một chiếc balo đứng ở đây, ngọc thụ lâm phong đẹp trai phi phàm.


"Hi Hi." Đại Chu vui quá đi mất: "Người anh em tốt của tớ, hai cậu xấu quá, vậy mà lại cho tớ một bất ngờ lớn thế này!"



vietwriter.vn



Mặc Hàm nói to: "Đại Chu, cậu khỏe như bò, cậu ôm tớ chặt quá!"


Đại Chu có hơi xấu hổ: "Hàm Hàm, cậu có bị đau chỗ nào không? Tớ sức lớn, không nhẹ không nặng, tớ không nớ nhất là Hàm Hàm bị thương."


Mặc Hàm nở nụ cười: "Bọn tớ đã cho cậu một niềm vui bất ngờ, sau khi tan học, cậu mời bọn tớ ăn kem!"


"Được!" Đại Chu rất là vui vẻ nói.


Mặc Hi nói: "Đi thôi, vào phòng học thôi! Vào lớp rồi."


Ba đứa trẻ vui vui vẻ vui đi học!


III


Biệt thự ở ngoại thành.


Em bé trong bụng Cố Vãn Vãn đã được bốn tháng rồi.


Tuy người cô ấy gầy, nhưng cũng đã lộ ra bụng rồi.


Mùa thu ở thành phố S vẫn rất nóng bức, cô ấy vẫn mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.


Cô ấy không trang điểm nữa, cô ấy lo đồ trang điểm không tốt cho đứa bé.


Nhưng mà, khí sắc của cô ấy vẫn rất tốt.


Lúc này, điện thoại của cô ấy reo lên.


Cô ấy xem thì thấy là Long Yên gọi tới, Cố Vãn Vãn nhíu mày, cô ta tìm mình làm cái gì?


Lần trước, sau khi cô ấy tìm Long Yên đã mượn "nòng nọc" của Quyền Đế Sâm, hai người liền không còn liên lạc nữa.


Cố Vãn Vãn nợ cô ta một nhân tình, cô ấy vẫn ấn nghe: "A lô..."


"Cô và đứa bé đều tốt chứ?" Long Yên đi thẳng vào vấn đề, cô ta nhắc đến lợi thế quan trọng nhất luôn.


"Đều khỏe, cảm ơn!" Cố Vãn Vãn trả lời cô ta.


Long Yên mỉm cười: "Đúng rồi, cô đã từng nói, tôi giúp cô làm xong chuyện này, cô sẽ giúp tôi, bây giờ, đến lúc cô giúp tôi rồi đấy!"


"Cô nói đi!" Cố Vãn Vãn biết, đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.


Long Yên nói: "Cô và Mặc Sơ vẫn gặp nhau chứ?"


"Lâu rồi không gặp nữa!" Bây giờ Cố Vãn Vãn toàn ru rú trong nhà, không có chuyện gì đặc biệt, cô ấy cũng không ra ngoài.


Người duy nhất tới bầu bạn với cô ấy chính là Cố Trạch Dã!


Long Yên ừ một tiếng: "Cô đi tìm cô ta, nói là cô muốn Quyền Đế Sâm có trách nhiệm với đứa bé này!".


"Không thể nào!" Cố Vãn Vãn phủ định ngay ý kiến này: "Lúc trước, tôi muốn hạt giống của Sâm Sâm, thì đã nghĩ xong rồi, sau này tôi có sống như thế nào, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy. Anh ấy có cuộc sống và gia đình của anh ấy, tôi cũng sẽ có cuộc sống của chính tôi."




Lúc Đại Chu cúi đầu vô tình không để ý đã đi qua người Mặc Hi, Mặc Hi thì lãnh khốc gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu lại dừng lại trong nháy mắt, đâu là giọng của Mặc Hi?


Sáng nay cậu làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là nghe thấy giọng của Mặc Hàm, giờ lại là giọng của Mặc Hi, lẽ nào cậu bé đang vẫn đang nằm trong sự huyễn thính sao?


Ngay sau đó, ở cửa lớp học lại nhô ra một cái đầu, cô bé ngọt ngào gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"


Đại Chu chạy như bay về phía cửa lớp học, cậu bé gần như mất khống chế kêu lên: "Hàm Hàm, thật sự là cậu này!".



vietwriter.vn



Trong nháy mắt, Đại Chu liền ôm lấy Mặc Hàm!


Đại Chu lớn lên vô cùng khôi ngô, mẹ Chu nói đùa, cái này là cậu bé đã ăn sữa bột nước Mỹ, cho nên lớn lên như đàn ông Âu Mĩ!


Khi Đại Chu ôm chặt lấy Mặc Hàm, thì cũng không thấy Mặc Hàm nữa.


"Hàm Hàm..." Đại Chu liên tục gọi tên cô bé: "Trời ơi, tớ vui quá, bây giờ cậu trở về đi học rồi à? Lần trước chúng ta gặp nhau, cậu cũng không có nói với tớ! Đúng rồi, Hi Hi đâu? Hình như vừa nãy tớ có nghe thấy cậu ấy gọi tớ, cậu ấy học ở đây à? Hay là về New York học?"


Lúc này, Mặc Hi ở đằng sau Đại Chu vỗ lên vai Đại Chu. Đại Chu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Hi cũng đang ở đây, khi cậu bé đeo một chiếc balo đứng ở đây, ngọc thụ lâm phong đẹp trai phi phàm.


"Hi Hi." Đại Chu vui quá đi mất: "Người anh em tốt của tớ, hai cậu xấu quá, vậy mà lại cho tớ một bất ngờ lớn thế này!"



vietwriter.vn



Mặc Hàm nói to: "Đại Chu, cậu khỏe như bò, cậu ôm tớ chặt quá!"


Đại Chu có hơi xấu hổ: "Hàm Hàm, cậu có bị đau chỗ nào không? Tớ sức lớn, không nhẹ không nặng, tớ không nớ nhất là Hàm Hàm bị thương."


Mặc Hàm nở nụ cười: "Bọn tớ đã cho cậu một niềm vui bất ngờ, sau khi tan học, cậu mời bọn tớ ăn kem!"


"Được!" Đại Chu rất là vui vẻ nói.


Mặc Hi nói: "Đi thôi, vào phòng học thôi! Vào lớp rồi."


Ba đứa trẻ vui vui vẻ vui đi học!


III


Biệt thự ở ngoại thành.


Em bé trong bụng Cố Vãn Vãn đã được bốn tháng rồi.


Tuy người cô ấy gầy, nhưng cũng đã lộ ra bụng rồi.


Mùa thu ở thành phố S vẫn rất nóng bức, cô ấy vẫn mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.


Cô ấy không trang điểm nữa, cô ấy lo đồ trang điểm không tốt cho đứa bé.


Nhưng mà, khí sắc của cô ấy vẫn rất tốt.


Lúc này, điện thoại của cô ấy reo lên.


Cô ấy xem thì thấy là Long Yên gọi tới, Cố Vãn Vãn nhíu mày, cô ta tìm mình làm cái gì?


Lần trước, sau khi cô ấy tìm Long Yên đã mượn "nòng nọc" của Quyền Đế Sâm, hai người liền không còn liên lạc nữa.


Cố Vãn Vãn nợ cô ta một nhân tình, cô ấy vẫn ấn nghe: "A lô..."


"Cô và đứa bé đều tốt chứ?" Long Yên đi thẳng vào vấn đề, cô ta nhắc đến lợi thế quan trọng nhất luôn.


"Đều khỏe, cảm ơn!" Cố Vãn Vãn trả lời cô ta.


Long Yên mỉm cười: "Đúng rồi, cô đã từng nói, tôi giúp cô làm xong chuyện này, cô sẽ giúp tôi, bây giờ, đến lúc cô giúp tôi rồi đấy!"


"Cô nói đi!" Cố Vãn Vãn biết, đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.


Long Yên nói: "Cô và Mặc Sơ vẫn gặp nhau chứ?"


"Lâu rồi không gặp nữa!" Bây giờ Cố Vãn Vãn toàn ru rú trong nhà, không có chuyện gì đặc biệt, cô ấy cũng không ra ngoài.


Người duy nhất tới bầu bạn với cô ấy chính là Cố Trạch Dã!


Long Yên ừ một tiếng: "Cô đi tìm cô ta, nói là cô muốn Quyền Đế Sâm có trách nhiệm với đứa bé này!".


"Không thể nào!" Cố Vãn Vãn phủ định ngay ý kiến này: "Lúc trước, tôi muốn hạt giống của Sâm Sâm, thì đã nghĩ xong rồi, sau này tôi có sống như thế nào, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy. Anh ấy có cuộc sống và gia đình của anh ấy, tôi cũng sẽ có cuộc sống của chính tôi."
vietwriter.vn vietwriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK