Tại sao, một cặp vợ chồng đang bình thường, lại thay đổi hứng thú?
Là cô đã thay đổi? Hay là anh đã thay đổi?
Hay là mùi vị của thịt cá này đã thay đổi?
Quyền Đế Sâm lại gắp thịt cá cho Mặc Hàm, anh cực kỳ săn sóc mẹ con các cô, con trai thì để cậu bé tự ăn!
"Cảm ơn daddy!" Mặc Hàm vui vẻ ăn: "Cá daddy nấu còn ngon hơn ông nội Tần nấu!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười, sau đó anh nói: "Tuyết Nhi, em ăn đi!"
Mặc Hàm vừa ăn vừa nhìn về phía Đường Tuyết Nhi: "Dạ Tuyết Nhi, trường đại học của dì tuyển sinh có giới hạn độ tuổi không?"
Đường Tuyết Nhi nở nụ cười: "Hàm Hàm muốn học luôn đại học à?"
vietwriter.vn
"Có được không?" Mặc Hàm liếc mắt nhìn Mặc Hi: "Anh trai cháu thích trai xinh gái đẹp rồi!"
Đường Tuyết Nhi nhìn hai anh em thông minh lanh lợi: "Năm sau các cháu tham gia thi, thi qua rồi điền nguyện vọng là được."
Mặc Sơ cũng bật cười, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên sôi nổi mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Tuyết Nhi muốn rửa bát, Mặc Sơ nói: "Cô dẫn các cháu đi chơi đi! Tôi làm cho!"
Hai bạn nhỏ Mặc Hàm và Mặc Hàm một trái một phải kéo Đường Tuyết Nhi cùng đi chơi trò chơi.
Đường Tuyết Nhi cảm khái nói: "Chỉ số thông minh của em cũng không ứng phó được hai đứa, chị dâu, chị thật siêu!"
Mặc Sơ khẽ cười, sau đó cô đi vào phòng bếp rửa bát.
Khi cô đeo tạp dề rửa bát, Quyền Đế Sâm cũng chơi rời đi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, chú ý sự thay đổi trên nét mặt cô.
vietwriter.vn
Mặc Sơ chỉ im lặng rửa bát, cô rửa bát xong, cô cởi tạp dề ra, thấy mọi thứ đã ngăn nắp, cô mới về phòng.
Tất nhiên, khi cô làm việc, cả quá trình cô đều không để ý đến Quyền Đế
Sâm.
Mặc Sơ về đến phòng, cô đi tắm, sau đó cô mới đi tới gian phòng lớn mà hai con đang chơi đùa, Đường Tuyết Nhi đang lái xe đụng, chơi vui đến ngất ngây với hai đứa trẻ.
"Tuyết Nhi, tối nay cô ngủ ở đây không?" Mặc Sơ hỏi thẳng cô ta!
Đường Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Không đâu, chị dâu, giờ em về đây! Ông nội và bố mẹ đều lo lắng cho em!"
Mặc Sơ gật đầu: "Được!"
Đường Tuyết Nhi chào tạm biệt cô: "Chị dâu, em đi đây! Em nói cho chị biết một chuyện, anh Sâm không dễ xuống bếp, càng sẽ không lấy xương cá cho bất kỳ ai!"
Mặc Sơ chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi Đường Tuyết Nhi rời đi, Mặc Sơ đưa cặp thai long phượng đi tắm, Mặc Hi bảo cậu bé là nam tử hán, không cần mami tắm cho.
Mặc Sơ tắm cho con gái, cô thấy tiểu công chúa nằm trong bồn tắm nhỏ nghịch bọt.
"Sơ Sơ, mẹ đang giận daddy đúng không?" Mặc Hàm hỏi.
Mặc Sơ hơi ngẩng đầu: "Không có."
"Phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Sơ thấy buồn cười: "Con không phải phụ nữ à?"
"Con là trẻ con!" Mặc Hàm gật gù đắc ý nói: "Con vẫn chưa dậy thì!"
Mặc Sơ nhéo cánh tay nhỏ của cô bé, Mặc Hàm hơi lo lắng nói: "Liệu Sơ Sơ và daddy có xa nhau không?"
"Sẽ không!" Mặc Sơ dịu dàng trả lời: "Cái đầu nhỏ của con đang lo cái gì đấy! Cho dù mẹ và daddy không ở bên nhau nữa, con thấy dì Tuyết Nhi làm mami thì thế nào?"
"Không cần!" Mặc Hàm lắc đầu: "Mặc dù dì Tuyết Nhi rất tốt, nhưng, mami của con chính là mami, con chỉ có một mami, không thể thay thế được. Daddy..."
Không biết Quyền Đế Sâm đã đứng ở cửa phòng của tiểu công chúa từ lúc nào.
Quyền Đế Sâm gật đầu, lúc này anh nhìn về phía Mặc Sơ ở bên cạnh.
Mặc Hàm lập tức nói: "Sơ Sơ, con thể tự tắm!"
Mặc Sơ thở dài: "Có việc thì gọi mẹ!"
"Không sao, mẹ đi đi!" Mặc Hàm cười nói.
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng con gái, cô đi cùng Quyền Đế Sâm về phòng ngủ.
Cô vừa đi vào cửa, đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển, đang ùn ùn đánh úp về phía cô.
Quyền Đế Sâm xoay người một cái, đã ép cô lên ván cửa.
Cơ thể cô kề sát vào cánh cửa, còn trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đang mang theo sự tức giận của anh, anh chống một tay lên cánh cửa, tư thế nữa bao vây, khóa chặt cô ở giữa anh và ván cửa.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt mang theo ánh mắt sắc bén, thì ra, cô mong Đường Tuyết Nhi trở thành nữ chủ nhân ở đây đến vậy sao?
Mặc Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại chẳng nói lấy một câu, nhưng mà, từ cơ thể đến trái tim đều thể hiện ra là anh không vui.
"Anh... thả em ra!" Mặc Sơ không chịu được ánh nhìn chăm chú trầm lặng như thế này của anh.
Quyền Đế Sâm cơ hồ là không kìm được cơn giận: "Không thả!"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô...
Mặc Sơ không ngờ anh sẽ làm như thế này, cô muốn né tránh, nào ngờ một bàn tay khác của anh giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi của anh linh hạt này mở hàm răng của cô, mang theo tức giận, điên cuồng tìm đầu lưỡi cô, ép cô chỉ có thể đưa lưỡi ra múa cùng anh.
Đầu lưỡi cô muốn né tránh tiến công cường thế của anh, nhưng à, cô vừa né tránh, anh liền truy đuổi cuồng dã, mỗi tấc trong khoang miệng, đầu lưỡi cô đến chỗ nào anh đều sẽ đuổi đến chỗ đó.
Anh từng nói, anh không cho phép cô chạy trốn.
Hai người gắn bó môi răng, môi của cô càng bị anh hôn đến nỗi thủy quang mênh mông.
Bởi vì thế công mãnh liệt của anh, đầu lưỡi cô vô lực, lưỡi cô cũng bắt đầu bủn rủn, cô chỉ có thể mặc anh cuồng dã thổi quét cô...
Cơ thể cô cũng trở nên mềm nhũn, nếu không phải Quyền Đế Sâm đỡ cô, cô đã trượt xuống đất rồi.
Mặc Sơ không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt như này, cô kêu u u, nhưng lại không nói ra được một chữ.
Quyền Đế Sâm vẫn không chịu tha cho cô, mãi đến khi cô tê liệt ngã trong lòng anh, anh đưa tay ra ôm lấy cô, anh mới tha cho cô.
Đôi mắt cô mang theo lửa giận, khi cố định nói chuyện, người đàn ông này làm bộ hôn tiếp.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mới nói: "Anh cứ tưởng cái miệng này rất ngoan, nào ngờ, bây giờ càng ngày càng không ngoan!"
Đây chính là trừng phạt của việc không ngoan, để xem sau này cô còn dám nói những lời như thế nữa không!
Mặc Sơ tức giận nói: "Em không ngoan như vậy, anh còn cần em làm gì?"
Giờ phút này, Mặc Sơ nhìn thịt cá thơm ngon trong bát, cô không nhịn được cảm khái.
Tại sao, một cặp vợ chồng đang bình thường, lại thay đổi hứng thú?
Là cô đã thay đổi? Hay là anh đã thay đổi?
Hay là mùi vị của thịt cá này đã thay đổi?
Quyền Đế Sâm lại gắp thịt cá cho Mặc Hàm, anh cực kỳ săn sóc mẹ con các cô, con trai thì để cậu bé tự ăn!
"Cảm ơn daddy!" Mặc Hàm vui vẻ ăn: "Cá daddy nấu còn ngon hơn ông nội Tần nấu!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười, sau đó anh nói: "Tuyết Nhi, em ăn đi!"
Mặc Hàm vừa ăn vừa nhìn về phía Đường Tuyết Nhi: "Dạ Tuyết Nhi, trường đại học của dì tuyển sinh có giới hạn độ tuổi không?"
Đường Tuyết Nhi nở nụ cười: "Hàm Hàm muốn học luôn đại học à?"
vietwriter.vn
"Có được không?" Mặc Hàm liếc mắt nhìn Mặc Hi: "Anh trai cháu thích trai xinh gái đẹp rồi!"
Đường Tuyết Nhi nhìn hai anh em thông minh lanh lợi: "Năm sau các cháu tham gia thi, thi qua rồi điền nguyện vọng là được."
Mặc Sơ cũng bật cười, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên sôi nổi mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Tuyết Nhi muốn rửa bát, Mặc Sơ nói: "Cô dẫn các cháu đi chơi đi! Tôi làm cho!"
Hai bạn nhỏ Mặc Hàm và Mặc Hàm một trái một phải kéo Đường Tuyết Nhi cùng đi chơi trò chơi.
Đường Tuyết Nhi cảm khái nói: "Chỉ số thông minh của em cũng không ứng phó được hai đứa, chị dâu, chị thật siêu!"
Mặc Sơ khẽ cười, sau đó cô đi vào phòng bếp rửa bát.
Khi cô đeo tạp dề rửa bát, Quyền Đế Sâm cũng chơi rời đi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, chú ý sự thay đổi trên nét mặt cô.
vietwriter.vn
Mặc Sơ chỉ im lặng rửa bát, cô rửa bát xong, cô cởi tạp dề ra, thấy mọi thứ đã ngăn nắp, cô mới về phòng.
Tất nhiên, khi cô làm việc, cả quá trình cô đều không để ý đến Quyền Đế
Sâm.
Mặc Sơ về đến phòng, cô đi tắm, sau đó cô mới đi tới gian phòng lớn mà hai con đang chơi đùa, Đường Tuyết Nhi đang lái xe đụng, chơi vui đến ngất ngây với hai đứa trẻ.
"Tuyết Nhi, tối nay cô ngủ ở đây không?" Mặc Sơ hỏi thẳng cô ta!
Đường Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Không đâu, chị dâu, giờ em về đây! Ông nội và bố mẹ đều lo lắng cho em!"
Mặc Sơ gật đầu: "Được!"
Đường Tuyết Nhi chào tạm biệt cô: "Chị dâu, em đi đây! Em nói cho chị biết một chuyện, anh Sâm không dễ xuống bếp, càng sẽ không lấy xương cá cho bất kỳ ai!"
Mặc Sơ chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi Đường Tuyết Nhi rời đi, Mặc Sơ đưa cặp thai long phượng đi tắm, Mặc Hi bảo cậu bé là nam tử hán, không cần mami tắm cho.
Mặc Sơ tắm cho con gái, cô thấy tiểu công chúa nằm trong bồn tắm nhỏ nghịch bọt.
"Sơ Sơ, mẹ đang giận daddy đúng không?" Mặc Hàm hỏi.
Mặc Sơ hơi ngẩng đầu: "Không có."
"Phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Sơ thấy buồn cười: "Con không phải phụ nữ à?"
"Con là trẻ con!" Mặc Hàm gật gù đắc ý nói: "Con vẫn chưa dậy thì!"
Mặc Sơ nhéo cánh tay nhỏ của cô bé, Mặc Hàm hơi lo lắng nói: "Liệu Sơ Sơ và daddy có xa nhau không?"
"Sẽ không!" Mặc Sơ dịu dàng trả lời: "Cái đầu nhỏ của con đang lo cái gì đấy! Cho dù mẹ và daddy không ở bên nhau nữa, con thấy dì Tuyết Nhi làm mami thì thế nào?"
"Không cần!" Mặc Hàm lắc đầu: "Mặc dù dì Tuyết Nhi rất tốt, nhưng, mami của con chính là mami, con chỉ có một mami, không thể thay thế được. Daddy..."
Không biết Quyền Đế Sâm đã đứng ở cửa phòng của tiểu công chúa từ lúc nào.
Quyền Đế Sâm gật đầu, lúc này anh nhìn về phía Mặc Sơ ở bên cạnh.
Mặc Hàm lập tức nói: "Sơ Sơ, con thể tự tắm!"
Mặc Sơ thở dài: "Có việc thì gọi mẹ!"
"Không sao, mẹ đi đi!" Mặc Hàm cười nói.
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng con gái, cô đi cùng Quyền Đế Sâm về phòng ngủ.
Cô vừa đi vào cửa, đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển, đang ùn ùn đánh úp về phía cô.
Quyền Đế Sâm xoay người một cái, đã ép cô lên ván cửa.
Cơ thể cô kề sát vào cánh cửa, còn trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đang mang theo sự tức giận của anh, anh chống một tay lên cánh cửa, tư thế nữa bao vây, khóa chặt cô ở giữa anh và ván cửa.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt mang theo ánh mắt sắc bén, thì ra, cô mong Đường Tuyết Nhi trở thành nữ chủ nhân ở đây đến vậy sao?
Mặc Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại chẳng nói lấy một câu, nhưng mà, từ cơ thể đến trái tim đều thể hiện ra là anh không vui.
"Anh... thả em ra!" Mặc Sơ không chịu được ánh nhìn chăm chú trầm lặng như thế này của anh.
Quyền Đế Sâm cơ hồ là không kìm được cơn giận: "Không thả!"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô...
Mặc Sơ không ngờ anh sẽ làm như thế này, cô muốn né tránh, nào ngờ một bàn tay khác của anh giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi của anh linh hạt này mở hàm răng của cô, mang theo tức giận, điên cuồng tìm đầu lưỡi cô, ép cô chỉ có thể đưa lưỡi ra múa cùng anh.
Đầu lưỡi cô muốn né tránh tiến công cường thế của anh, nhưng à, cô vừa né tránh, anh liền truy đuổi cuồng dã, mỗi tấc trong khoang miệng, đầu lưỡi cô đến chỗ nào anh đều sẽ đuổi đến chỗ đó.
Anh từng nói, anh không cho phép cô chạy trốn.
Hai người gắn bó môi răng, môi của cô càng bị anh hôn đến nỗi thủy quang mênh mông.
Bởi vì thế công mãnh liệt của anh, đầu lưỡi cô vô lực, lưỡi cô cũng bắt đầu bủn rủn, cô chỉ có thể mặc anh cuồng dã thổi quét cô...
Cơ thể cô cũng trở nên mềm nhũn, nếu không phải Quyền Đế Sâm đỡ cô, cô đã trượt xuống đất rồi.
Mặc Sơ không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt như này, cô kêu u u, nhưng lại không nói ra được một chữ.
Quyền Đế Sâm vẫn không chịu tha cho cô, mãi đến khi cô tê liệt ngã trong lòng anh, anh đưa tay ra ôm lấy cô, anh mới tha cho cô.
Đôi mắt cô mang theo lửa giận, khi cố định nói chuyện, người đàn ông này làm bộ hôn tiếp.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mới nói: "Anh cứ tưởng cái miệng này rất ngoan, nào ngờ, bây giờ càng ngày càng không ngoan!"
Đây chính là trừng phạt của việc không ngoan, để xem sau này cô còn dám nói những lời như thế nữa không!
Mặc Sơ tức giận nói: "Em không ngoan như vậy, anh còn cần em làm gì?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Giờ phút này, Mặc Sơ nhìn thịt cá thơm ngon trong bát, cô không nhịn được cảm khái.
Tại sao, một cặp vợ chồng đang bình thường, lại thay đổi hứng thú?
Là cô đã thay đổi? Hay là anh đã thay đổi?
Hay là mùi vị của thịt cá này đã thay đổi?
Quyền Đế Sâm lại gắp thịt cá cho Mặc Hàm, anh cực kỳ săn sóc mẹ con các cô, con trai thì để cậu bé tự ăn!
"Cảm ơn daddy!" Mặc Hàm vui vẻ ăn: "Cá daddy nấu còn ngon hơn ông nội Tần nấu!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười, sau đó anh nói: "Tuyết Nhi, em ăn đi!"
Mặc Hàm vừa ăn vừa nhìn về phía Đường Tuyết Nhi: "Dạ Tuyết Nhi, trường đại học của dì tuyển sinh có giới hạn độ tuổi không?"
Đường Tuyết Nhi nở nụ cười: "Hàm Hàm muốn học luôn đại học à?"
vietwriter.vn
"Có được không?" Mặc Hàm liếc mắt nhìn Mặc Hi: "Anh trai cháu thích trai xinh gái đẹp rồi!"
Đường Tuyết Nhi nhìn hai anh em thông minh lanh lợi: "Năm sau các cháu tham gia thi, thi qua rồi điền nguyện vọng là được."
Mặc Sơ cũng bật cười, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên sôi nổi mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Tuyết Nhi muốn rửa bát, Mặc Sơ nói: "Cô dẫn các cháu đi chơi đi! Tôi làm cho!"
Hai bạn nhỏ Mặc Hàm và Mặc Hàm một trái một phải kéo Đường Tuyết Nhi cùng đi chơi trò chơi.
Đường Tuyết Nhi cảm khái nói: "Chỉ số thông minh của em cũng không ứng phó được hai đứa, chị dâu, chị thật siêu!"
Mặc Sơ khẽ cười, sau đó cô đi vào phòng bếp rửa bát.
Khi cô đeo tạp dề rửa bát, Quyền Đế Sâm cũng chơi rời đi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, chú ý sự thay đổi trên nét mặt cô.
vietwriter.vn
Mặc Sơ chỉ im lặng rửa bát, cô rửa bát xong, cô cởi tạp dề ra, thấy mọi thứ đã ngăn nắp, cô mới về phòng.
Tất nhiên, khi cô làm việc, cả quá trình cô đều không để ý đến Quyền Đế
Sâm.
Mặc Sơ về đến phòng, cô đi tắm, sau đó cô mới đi tới gian phòng lớn mà hai con đang chơi đùa, Đường Tuyết Nhi đang lái xe đụng, chơi vui đến ngất ngây với hai đứa trẻ.
"Tuyết Nhi, tối nay cô ngủ ở đây không?" Mặc Sơ hỏi thẳng cô ta!
Đường Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Không đâu, chị dâu, giờ em về đây! Ông nội và bố mẹ đều lo lắng cho em!"
Mặc Sơ gật đầu: "Được!"
Đường Tuyết Nhi chào tạm biệt cô: "Chị dâu, em đi đây! Em nói cho chị biết một chuyện, anh Sâm không dễ xuống bếp, càng sẽ không lấy xương cá cho bất kỳ ai!"
Mặc Sơ chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi Đường Tuyết Nhi rời đi, Mặc Sơ đưa cặp thai long phượng đi tắm, Mặc Hi bảo cậu bé là nam tử hán, không cần mami tắm cho.
Mặc Sơ tắm cho con gái, cô thấy tiểu công chúa nằm trong bồn tắm nhỏ nghịch bọt.
"Sơ Sơ, mẹ đang giận daddy đúng không?" Mặc Hàm hỏi.
Mặc Sơ hơi ngẩng đầu: "Không có."
"Phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Sơ thấy buồn cười: "Con không phải phụ nữ à?"
"Con là trẻ con!" Mặc Hàm gật gù đắc ý nói: "Con vẫn chưa dậy thì!"
Mặc Sơ nhéo cánh tay nhỏ của cô bé, Mặc Hàm hơi lo lắng nói: "Liệu Sơ Sơ và daddy có xa nhau không?"
"Sẽ không!" Mặc Sơ dịu dàng trả lời: "Cái đầu nhỏ của con đang lo cái gì đấy! Cho dù mẹ và daddy không ở bên nhau nữa, con thấy dì Tuyết Nhi làm mami thì thế nào?"
"Không cần!" Mặc Hàm lắc đầu: "Mặc dù dì Tuyết Nhi rất tốt, nhưng, mami của con chính là mami, con chỉ có một mami, không thể thay thế được. Daddy..."
Không biết Quyền Đế Sâm đã đứng ở cửa phòng của tiểu công chúa từ lúc nào.
Quyền Đế Sâm gật đầu, lúc này anh nhìn về phía Mặc Sơ ở bên cạnh.
Mặc Hàm lập tức nói: "Sơ Sơ, con thể tự tắm!"
Mặc Sơ thở dài: "Có việc thì gọi mẹ!"
"Không sao, mẹ đi đi!" Mặc Hàm cười nói.
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng con gái, cô đi cùng Quyền Đế Sâm về phòng ngủ.
Cô vừa đi vào cửa, đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển, đang ùn ùn đánh úp về phía cô.
Quyền Đế Sâm xoay người một cái, đã ép cô lên ván cửa.
Cơ thể cô kề sát vào cánh cửa, còn trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đang mang theo sự tức giận của anh, anh chống một tay lên cánh cửa, tư thế nữa bao vây, khóa chặt cô ở giữa anh và ván cửa.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt mang theo ánh mắt sắc bén, thì ra, cô mong Đường Tuyết Nhi trở thành nữ chủ nhân ở đây đến vậy sao?
Mặc Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại chẳng nói lấy một câu, nhưng mà, từ cơ thể đến trái tim đều thể hiện ra là anh không vui.
"Anh... thả em ra!" Mặc Sơ không chịu được ánh nhìn chăm chú trầm lặng như thế này của anh.
Quyền Đế Sâm cơ hồ là không kìm được cơn giận: "Không thả!"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô...
Mặc Sơ không ngờ anh sẽ làm như thế này, cô muốn né tránh, nào ngờ một bàn tay khác của anh giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi của anh linh hạt này mở hàm răng của cô, mang theo tức giận, điên cuồng tìm đầu lưỡi cô, ép cô chỉ có thể đưa lưỡi ra múa cùng anh.
Đầu lưỡi cô muốn né tránh tiến công cường thế của anh, nhưng à, cô vừa né tránh, anh liền truy đuổi cuồng dã, mỗi tấc trong khoang miệng, đầu lưỡi cô đến chỗ nào anh đều sẽ đuổi đến chỗ đó.
Anh từng nói, anh không cho phép cô chạy trốn.
Hai người gắn bó môi răng, môi của cô càng bị anh hôn đến nỗi thủy quang mênh mông.
Bởi vì thế công mãnh liệt của anh, đầu lưỡi cô vô lực, lưỡi cô cũng bắt đầu bủn rủn, cô chỉ có thể mặc anh cuồng dã thổi quét cô...
Cơ thể cô cũng trở nên mềm nhũn, nếu không phải Quyền Đế Sâm đỡ cô, cô đã trượt xuống đất rồi.
Mặc Sơ không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt như này, cô kêu u u, nhưng lại không nói ra được một chữ.
Quyền Đế Sâm vẫn không chịu tha cho cô, mãi đến khi cô tê liệt ngã trong lòng anh, anh đưa tay ra ôm lấy cô, anh mới tha cho cô.
Đôi mắt cô mang theo lửa giận, khi cố định nói chuyện, người đàn ông này làm bộ hôn tiếp.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mới nói: "Anh cứ tưởng cái miệng này rất ngoan, nào ngờ, bây giờ càng ngày càng không ngoan!"
Đây chính là trừng phạt của việc không ngoan, để xem sau này cô còn dám nói những lời như thế nữa không!
Mặc Sơ tức giận nói: "Em không ngoan như vậy, anh còn cần em làm gì?"
Giờ phút này, Mặc Sơ nhìn thịt cá thơm ngon trong bát, cô không nhịn được cảm khái.
Tại sao, một cặp vợ chồng đang bình thường, lại thay đổi hứng thú?
Là cô đã thay đổi? Hay là anh đã thay đổi?
Hay là mùi vị của thịt cá này đã thay đổi?
Quyền Đế Sâm lại gắp thịt cá cho Mặc Hàm, anh cực kỳ săn sóc mẹ con các cô, con trai thì để cậu bé tự ăn!
"Cảm ơn daddy!" Mặc Hàm vui vẻ ăn: "Cá daddy nấu còn ngon hơn ông nội Tần nấu!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười, sau đó anh nói: "Tuyết Nhi, em ăn đi!"
Mặc Hàm vừa ăn vừa nhìn về phía Đường Tuyết Nhi: "Dạ Tuyết Nhi, trường đại học của dì tuyển sinh có giới hạn độ tuổi không?"
Đường Tuyết Nhi nở nụ cười: "Hàm Hàm muốn học luôn đại học à?"
vietwriter.vn
"Có được không?" Mặc Hàm liếc mắt nhìn Mặc Hi: "Anh trai cháu thích trai xinh gái đẹp rồi!"
Đường Tuyết Nhi nhìn hai anh em thông minh lanh lợi: "Năm sau các cháu tham gia thi, thi qua rồi điền nguyện vọng là được."
Mặc Sơ cũng bật cười, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên sôi nổi mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Tuyết Nhi muốn rửa bát, Mặc Sơ nói: "Cô dẫn các cháu đi chơi đi! Tôi làm cho!"
Hai bạn nhỏ Mặc Hàm và Mặc Hàm một trái một phải kéo Đường Tuyết Nhi cùng đi chơi trò chơi.
Đường Tuyết Nhi cảm khái nói: "Chỉ số thông minh của em cũng không ứng phó được hai đứa, chị dâu, chị thật siêu!"
Mặc Sơ khẽ cười, sau đó cô đi vào phòng bếp rửa bát.
Khi cô đeo tạp dề rửa bát, Quyền Đế Sâm cũng chơi rời đi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, chú ý sự thay đổi trên nét mặt cô.
vietwriter.vn
Mặc Sơ chỉ im lặng rửa bát, cô rửa bát xong, cô cởi tạp dề ra, thấy mọi thứ đã ngăn nắp, cô mới về phòng.
Tất nhiên, khi cô làm việc, cả quá trình cô đều không để ý đến Quyền Đế
Sâm.
Mặc Sơ về đến phòng, cô đi tắm, sau đó cô mới đi tới gian phòng lớn mà hai con đang chơi đùa, Đường Tuyết Nhi đang lái xe đụng, chơi vui đến ngất ngây với hai đứa trẻ.
"Tuyết Nhi, tối nay cô ngủ ở đây không?" Mặc Sơ hỏi thẳng cô ta!
Đường Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Không đâu, chị dâu, giờ em về đây! Ông nội và bố mẹ đều lo lắng cho em!"
Mặc Sơ gật đầu: "Được!"
Đường Tuyết Nhi chào tạm biệt cô: "Chị dâu, em đi đây! Em nói cho chị biết một chuyện, anh Sâm không dễ xuống bếp, càng sẽ không lấy xương cá cho bất kỳ ai!"
Mặc Sơ chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi Đường Tuyết Nhi rời đi, Mặc Sơ đưa cặp thai long phượng đi tắm, Mặc Hi bảo cậu bé là nam tử hán, không cần mami tắm cho.
Mặc Sơ tắm cho con gái, cô thấy tiểu công chúa nằm trong bồn tắm nhỏ nghịch bọt.
"Sơ Sơ, mẹ đang giận daddy đúng không?" Mặc Hàm hỏi.
Mặc Sơ hơi ngẩng đầu: "Không có."
"Phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Sơ thấy buồn cười: "Con không phải phụ nữ à?"
"Con là trẻ con!" Mặc Hàm gật gù đắc ý nói: "Con vẫn chưa dậy thì!"
Mặc Sơ nhéo cánh tay nhỏ của cô bé, Mặc Hàm hơi lo lắng nói: "Liệu Sơ Sơ và daddy có xa nhau không?"
"Sẽ không!" Mặc Sơ dịu dàng trả lời: "Cái đầu nhỏ của con đang lo cái gì đấy! Cho dù mẹ và daddy không ở bên nhau nữa, con thấy dì Tuyết Nhi làm mami thì thế nào?"
"Không cần!" Mặc Hàm lắc đầu: "Mặc dù dì Tuyết Nhi rất tốt, nhưng, mami của con chính là mami, con chỉ có một mami, không thể thay thế được. Daddy..."
Không biết Quyền Đế Sâm đã đứng ở cửa phòng của tiểu công chúa từ lúc nào.
Quyền Đế Sâm gật đầu, lúc này anh nhìn về phía Mặc Sơ ở bên cạnh.
Mặc Hàm lập tức nói: "Sơ Sơ, con thể tự tắm!"
Mặc Sơ thở dài: "Có việc thì gọi mẹ!"
"Không sao, mẹ đi đi!" Mặc Hàm cười nói.
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng con gái, cô đi cùng Quyền Đế Sâm về phòng ngủ.
Cô vừa đi vào cửa, đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển, đang ùn ùn đánh úp về phía cô.
Quyền Đế Sâm xoay người một cái, đã ép cô lên ván cửa.
Cơ thể cô kề sát vào cánh cửa, còn trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đang mang theo sự tức giận của anh, anh chống một tay lên cánh cửa, tư thế nữa bao vây, khóa chặt cô ở giữa anh và ván cửa.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt mang theo ánh mắt sắc bén, thì ra, cô mong Đường Tuyết Nhi trở thành nữ chủ nhân ở đây đến vậy sao?
Mặc Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại chẳng nói lấy một câu, nhưng mà, từ cơ thể đến trái tim đều thể hiện ra là anh không vui.
"Anh... thả em ra!" Mặc Sơ không chịu được ánh nhìn chăm chú trầm lặng như thế này của anh.
Quyền Đế Sâm cơ hồ là không kìm được cơn giận: "Không thả!"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô...
Mặc Sơ không ngờ anh sẽ làm như thế này, cô muốn né tránh, nào ngờ một bàn tay khác của anh giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi của anh linh hạt này mở hàm răng của cô, mang theo tức giận, điên cuồng tìm đầu lưỡi cô, ép cô chỉ có thể đưa lưỡi ra múa cùng anh.
Đầu lưỡi cô muốn né tránh tiến công cường thế của anh, nhưng à, cô vừa né tránh, anh liền truy đuổi cuồng dã, mỗi tấc trong khoang miệng, đầu lưỡi cô đến chỗ nào anh đều sẽ đuổi đến chỗ đó.
Anh từng nói, anh không cho phép cô chạy trốn.
Hai người gắn bó môi răng, môi của cô càng bị anh hôn đến nỗi thủy quang mênh mông.
Bởi vì thế công mãnh liệt của anh, đầu lưỡi cô vô lực, lưỡi cô cũng bắt đầu bủn rủn, cô chỉ có thể mặc anh cuồng dã thổi quét cô...
Cơ thể cô cũng trở nên mềm nhũn, nếu không phải Quyền Đế Sâm đỡ cô, cô đã trượt xuống đất rồi.
Mặc Sơ không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt như này, cô kêu u u, nhưng lại không nói ra được một chữ.
Quyền Đế Sâm vẫn không chịu tha cho cô, mãi đến khi cô tê liệt ngã trong lòng anh, anh đưa tay ra ôm lấy cô, anh mới tha cho cô.
Đôi mắt cô mang theo lửa giận, khi cố định nói chuyện, người đàn ông này làm bộ hôn tiếp.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mới nói: "Anh cứ tưởng cái miệng này rất ngoan, nào ngờ, bây giờ càng ngày càng không ngoan!"
Đây chính là trừng phạt của việc không ngoan, để xem sau này cô còn dám nói những lời như thế nữa không!
Mặc Sơ tức giận nói: "Em không ngoan như vậy, anh còn cần em làm gì?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Giờ phút này, Mặc Sơ nhìn thịt cá thơm ngon trong bát, cô không nhịn được cảm khái.
Tại sao, một cặp vợ chồng đang bình thường, lại thay đổi hứng thú?
Là cô đã thay đổi? Hay là anh đã thay đổi?
Hay là mùi vị của thịt cá này đã thay đổi?
Quyền Đế Sâm lại gắp thịt cá cho Mặc Hàm, anh cực kỳ săn sóc mẹ con các cô, con trai thì để cậu bé tự ăn!
"Cảm ơn daddy!" Mặc Hàm vui vẻ ăn: "Cá daddy nấu còn ngon hơn ông nội Tần nấu!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười, sau đó anh nói: "Tuyết Nhi, em ăn đi!"
Mặc Hàm vừa ăn vừa nhìn về phía Đường Tuyết Nhi: "Dạ Tuyết Nhi, trường đại học của dì tuyển sinh có giới hạn độ tuổi không?"
Đường Tuyết Nhi nở nụ cười: "Hàm Hàm muốn học luôn đại học à?"
vietwriter.vn
"Có được không?" Mặc Hàm liếc mắt nhìn Mặc Hi: "Anh trai cháu thích trai xinh gái đẹp rồi!"
Đường Tuyết Nhi nhìn hai anh em thông minh lanh lợi: "Năm sau các cháu tham gia thi, thi qua rồi điền nguyện vọng là được."
Mặc Sơ cũng bật cười, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên sôi nổi mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Tuyết Nhi muốn rửa bát, Mặc Sơ nói: "Cô dẫn các cháu đi chơi đi! Tôi làm cho!"
Hai bạn nhỏ Mặc Hàm và Mặc Hàm một trái một phải kéo Đường Tuyết Nhi cùng đi chơi trò chơi.
Đường Tuyết Nhi cảm khái nói: "Chỉ số thông minh của em cũng không ứng phó được hai đứa, chị dâu, chị thật siêu!"
Mặc Sơ khẽ cười, sau đó cô đi vào phòng bếp rửa bát.
Khi cô đeo tạp dề rửa bát, Quyền Đế Sâm cũng chơi rời đi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, chú ý sự thay đổi trên nét mặt cô.
vietwriter.vn
Mặc Sơ chỉ im lặng rửa bát, cô rửa bát xong, cô cởi tạp dề ra, thấy mọi thứ đã ngăn nắp, cô mới về phòng.
Tất nhiên, khi cô làm việc, cả quá trình cô đều không để ý đến Quyền Đế
Sâm.
Mặc Sơ về đến phòng, cô đi tắm, sau đó cô mới đi tới gian phòng lớn mà hai con đang chơi đùa, Đường Tuyết Nhi đang lái xe đụng, chơi vui đến ngất ngây với hai đứa trẻ.
"Tuyết Nhi, tối nay cô ngủ ở đây không?" Mặc Sơ hỏi thẳng cô ta!
Đường Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Không đâu, chị dâu, giờ em về đây! Ông nội và bố mẹ đều lo lắng cho em!"
Mặc Sơ gật đầu: "Được!"
Đường Tuyết Nhi chào tạm biệt cô: "Chị dâu, em đi đây! Em nói cho chị biết một chuyện, anh Sâm không dễ xuống bếp, càng sẽ không lấy xương cá cho bất kỳ ai!"
Mặc Sơ chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi Đường Tuyết Nhi rời đi, Mặc Sơ đưa cặp thai long phượng đi tắm, Mặc Hi bảo cậu bé là nam tử hán, không cần mami tắm cho.
Mặc Sơ tắm cho con gái, cô thấy tiểu công chúa nằm trong bồn tắm nhỏ nghịch bọt.
"Sơ Sơ, mẹ đang giận daddy đúng không?" Mặc Hàm hỏi.
Mặc Sơ hơi ngẩng đầu: "Không có."
"Phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Sơ thấy buồn cười: "Con không phải phụ nữ à?"
"Con là trẻ con!" Mặc Hàm gật gù đắc ý nói: "Con vẫn chưa dậy thì!"
Mặc Sơ nhéo cánh tay nhỏ của cô bé, Mặc Hàm hơi lo lắng nói: "Liệu Sơ Sơ và daddy có xa nhau không?"
"Sẽ không!" Mặc Sơ dịu dàng trả lời: "Cái đầu nhỏ của con đang lo cái gì đấy! Cho dù mẹ và daddy không ở bên nhau nữa, con thấy dì Tuyết Nhi làm mami thì thế nào?"
"Không cần!" Mặc Hàm lắc đầu: "Mặc dù dì Tuyết Nhi rất tốt, nhưng, mami của con chính là mami, con chỉ có một mami, không thể thay thế được. Daddy..."
Không biết Quyền Đế Sâm đã đứng ở cửa phòng của tiểu công chúa từ lúc nào.
Quyền Đế Sâm gật đầu, lúc này anh nhìn về phía Mặc Sơ ở bên cạnh.
Mặc Hàm lập tức nói: "Sơ Sơ, con thể tự tắm!"
Mặc Sơ thở dài: "Có việc thì gọi mẹ!"
"Không sao, mẹ đi đi!" Mặc Hàm cười nói.
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng con gái, cô đi cùng Quyền Đế Sâm về phòng ngủ.
Cô vừa đi vào cửa, đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển, đang ùn ùn đánh úp về phía cô.
Quyền Đế Sâm xoay người một cái, đã ép cô lên ván cửa.
Cơ thể cô kề sát vào cánh cửa, còn trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đang mang theo sự tức giận của anh, anh chống một tay lên cánh cửa, tư thế nữa bao vây, khóa chặt cô ở giữa anh và ván cửa.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt mang theo ánh mắt sắc bén, thì ra, cô mong Đường Tuyết Nhi trở thành nữ chủ nhân ở đây đến vậy sao?
Mặc Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại chẳng nói lấy một câu, nhưng mà, từ cơ thể đến trái tim đều thể hiện ra là anh không vui.
"Anh... thả em ra!" Mặc Sơ không chịu được ánh nhìn chăm chú trầm lặng như thế này của anh.
Quyền Đế Sâm cơ hồ là không kìm được cơn giận: "Không thả!"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô...
Mặc Sơ không ngờ anh sẽ làm như thế này, cô muốn né tránh, nào ngờ một bàn tay khác của anh giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi của anh linh hạt này mở hàm răng của cô, mang theo tức giận, điên cuồng tìm đầu lưỡi cô, ép cô chỉ có thể đưa lưỡi ra múa cùng anh.
Đầu lưỡi cô muốn né tránh tiến công cường thế của anh, nhưng à, cô vừa né tránh, anh liền truy đuổi cuồng dã, mỗi tấc trong khoang miệng, đầu lưỡi cô đến chỗ nào anh đều sẽ đuổi đến chỗ đó.
Anh từng nói, anh không cho phép cô chạy trốn.
Hai người gắn bó môi răng, môi của cô càng bị anh hôn đến nỗi thủy quang mênh mông.
Bởi vì thế công mãnh liệt của anh, đầu lưỡi cô vô lực, lưỡi cô cũng bắt đầu bủn rủn, cô chỉ có thể mặc anh cuồng dã thổi quét cô...
Cơ thể cô cũng trở nên mềm nhũn, nếu không phải Quyền Đế Sâm đỡ cô, cô đã trượt xuống đất rồi.
Mặc Sơ không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt như này, cô kêu u u, nhưng lại không nói ra được một chữ.
Quyền Đế Sâm vẫn không chịu tha cho cô, mãi đến khi cô tê liệt ngã trong lòng anh, anh đưa tay ra ôm lấy cô, anh mới tha cho cô.
Đôi mắt cô mang theo lửa giận, khi cố định nói chuyện, người đàn ông này làm bộ hôn tiếp.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mới nói: "Anh cứ tưởng cái miệng này rất ngoan, nào ngờ, bây giờ càng ngày càng không ngoan!"
Đây chính là trừng phạt của việc không ngoan, để xem sau này cô còn dám nói những lời như thế nữa không!
Mặc Sơ tức giận nói: "Em không ngoan như vậy, anh còn cần em làm gì?"
Giờ phút này, Mặc Sơ nhìn thịt cá thơm ngon trong bát, cô không nhịn được cảm khái.
Tại sao, một cặp vợ chồng đang bình thường, lại thay đổi hứng thú?
Là cô đã thay đổi? Hay là anh đã thay đổi?
Hay là mùi vị của thịt cá này đã thay đổi?
Quyền Đế Sâm lại gắp thịt cá cho Mặc Hàm, anh cực kỳ săn sóc mẹ con các cô, con trai thì để cậu bé tự ăn!
"Cảm ơn daddy!" Mặc Hàm vui vẻ ăn: "Cá daddy nấu còn ngon hơn ông nội Tần nấu!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười, sau đó anh nói: "Tuyết Nhi, em ăn đi!"
Mặc Hàm vừa ăn vừa nhìn về phía Đường Tuyết Nhi: "Dạ Tuyết Nhi, trường đại học của dì tuyển sinh có giới hạn độ tuổi không?"
Đường Tuyết Nhi nở nụ cười: "Hàm Hàm muốn học luôn đại học à?"
vietwriter.vn
"Có được không?" Mặc Hàm liếc mắt nhìn Mặc Hi: "Anh trai cháu thích trai xinh gái đẹp rồi!"
Đường Tuyết Nhi nhìn hai anh em thông minh lanh lợi: "Năm sau các cháu tham gia thi, thi qua rồi điền nguyện vọng là được."
Mặc Sơ cũng bật cười, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên sôi nổi mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Tuyết Nhi muốn rửa bát, Mặc Sơ nói: "Cô dẫn các cháu đi chơi đi! Tôi làm cho!"
Hai bạn nhỏ Mặc Hàm và Mặc Hàm một trái một phải kéo Đường Tuyết Nhi cùng đi chơi trò chơi.
Đường Tuyết Nhi cảm khái nói: "Chỉ số thông minh của em cũng không ứng phó được hai đứa, chị dâu, chị thật siêu!"
Mặc Sơ khẽ cười, sau đó cô đi vào phòng bếp rửa bát.
Khi cô đeo tạp dề rửa bát, Quyền Đế Sâm cũng chơi rời đi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, chú ý sự thay đổi trên nét mặt cô.
vietwriter.vn
Mặc Sơ chỉ im lặng rửa bát, cô rửa bát xong, cô cởi tạp dề ra, thấy mọi thứ đã ngăn nắp, cô mới về phòng.
Tất nhiên, khi cô làm việc, cả quá trình cô đều không để ý đến Quyền Đế
Sâm.
Mặc Sơ về đến phòng, cô đi tắm, sau đó cô mới đi tới gian phòng lớn mà hai con đang chơi đùa, Đường Tuyết Nhi đang lái xe đụng, chơi vui đến ngất ngây với hai đứa trẻ.
"Tuyết Nhi, tối nay cô ngủ ở đây không?" Mặc Sơ hỏi thẳng cô ta!
Đường Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Không đâu, chị dâu, giờ em về đây! Ông nội và bố mẹ đều lo lắng cho em!"
Mặc Sơ gật đầu: "Được!"
Đường Tuyết Nhi chào tạm biệt cô: "Chị dâu, em đi đây! Em nói cho chị biết một chuyện, anh Sâm không dễ xuống bếp, càng sẽ không lấy xương cá cho bất kỳ ai!"
Mặc Sơ chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi Đường Tuyết Nhi rời đi, Mặc Sơ đưa cặp thai long phượng đi tắm, Mặc Hi bảo cậu bé là nam tử hán, không cần mami tắm cho.
Mặc Sơ tắm cho con gái, cô thấy tiểu công chúa nằm trong bồn tắm nhỏ nghịch bọt.
"Sơ Sơ, mẹ đang giận daddy đúng không?" Mặc Hàm hỏi.
Mặc Sơ hơi ngẩng đầu: "Không có."
"Phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Sơ thấy buồn cười: "Con không phải phụ nữ à?"
"Con là trẻ con!" Mặc Hàm gật gù đắc ý nói: "Con vẫn chưa dậy thì!"
Mặc Sơ nhéo cánh tay nhỏ của cô bé, Mặc Hàm hơi lo lắng nói: "Liệu Sơ Sơ và daddy có xa nhau không?"
"Sẽ không!" Mặc Sơ dịu dàng trả lời: "Cái đầu nhỏ của con đang lo cái gì đấy! Cho dù mẹ và daddy không ở bên nhau nữa, con thấy dì Tuyết Nhi làm mami thì thế nào?"
"Không cần!" Mặc Hàm lắc đầu: "Mặc dù dì Tuyết Nhi rất tốt, nhưng, mami của con chính là mami, con chỉ có một mami, không thể thay thế được. Daddy..."
Không biết Quyền Đế Sâm đã đứng ở cửa phòng của tiểu công chúa từ lúc nào.
Quyền Đế Sâm gật đầu, lúc này anh nhìn về phía Mặc Sơ ở bên cạnh.
Mặc Hàm lập tức nói: "Sơ Sơ, con thể tự tắm!"
Mặc Sơ thở dài: "Có việc thì gọi mẹ!"
"Không sao, mẹ đi đi!" Mặc Hàm cười nói.
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng con gái, cô đi cùng Quyền Đế Sâm về phòng ngủ.
Cô vừa đi vào cửa, đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển, đang ùn ùn đánh úp về phía cô.
Quyền Đế Sâm xoay người một cái, đã ép cô lên ván cửa.
Cơ thể cô kề sát vào cánh cửa, còn trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đang mang theo sự tức giận của anh, anh chống một tay lên cánh cửa, tư thế nữa bao vây, khóa chặt cô ở giữa anh và ván cửa.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt mang theo ánh mắt sắc bén, thì ra, cô mong Đường Tuyết Nhi trở thành nữ chủ nhân ở đây đến vậy sao?
Mặc Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại chẳng nói lấy một câu, nhưng mà, từ cơ thể đến trái tim đều thể hiện ra là anh không vui.
"Anh... thả em ra!" Mặc Sơ không chịu được ánh nhìn chăm chú trầm lặng như thế này của anh.
Quyền Đế Sâm cơ hồ là không kìm được cơn giận: "Không thả!"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô...
Mặc Sơ không ngờ anh sẽ làm như thế này, cô muốn né tránh, nào ngờ một bàn tay khác của anh giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi của anh linh hạt này mở hàm răng của cô, mang theo tức giận, điên cuồng tìm đầu lưỡi cô, ép cô chỉ có thể đưa lưỡi ra múa cùng anh.
Đầu lưỡi cô muốn né tránh tiến công cường thế của anh, nhưng à, cô vừa né tránh, anh liền truy đuổi cuồng dã, mỗi tấc trong khoang miệng, đầu lưỡi cô đến chỗ nào anh đều sẽ đuổi đến chỗ đó.
Anh từng nói, anh không cho phép cô chạy trốn.
Hai người gắn bó môi răng, môi của cô càng bị anh hôn đến nỗi thủy quang mênh mông.
Bởi vì thế công mãnh liệt của anh, đầu lưỡi cô vô lực, lưỡi cô cũng bắt đầu bủn rủn, cô chỉ có thể mặc anh cuồng dã thổi quét cô...
Cơ thể cô cũng trở nên mềm nhũn, nếu không phải Quyền Đế Sâm đỡ cô, cô đã trượt xuống đất rồi.
Mặc Sơ không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt như này, cô kêu u u, nhưng lại không nói ra được một chữ.
Quyền Đế Sâm vẫn không chịu tha cho cô, mãi đến khi cô tê liệt ngã trong lòng anh, anh đưa tay ra ôm lấy cô, anh mới tha cho cô.
Đôi mắt cô mang theo lửa giận, khi cố định nói chuyện, người đàn ông này làm bộ hôn tiếp.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mới nói: "Anh cứ tưởng cái miệng này rất ngoan, nào ngờ, bây giờ càng ngày càng không ngoan!"
Đây chính là trừng phạt của việc không ngoan, để xem sau này cô còn dám nói những lời như thế nữa không!
Mặc Sơ tức giận nói: "Em không ngoan như vậy, anh còn cần em làm gì?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Giờ phút này, Mặc Sơ nhìn thịt cá thơm ngon trong bát, cô không nhịn được cảm khái.
Tại sao, một cặp vợ chồng đang bình thường, lại thay đổi hứng thú?
Là cô đã thay đổi? Hay là anh đã thay đổi?
Hay là mùi vị của thịt cá này đã thay đổi?
Quyền Đế Sâm lại gắp thịt cá cho Mặc Hàm, anh cực kỳ săn sóc mẹ con các cô, con trai thì để cậu bé tự ăn!
"Cảm ơn daddy!" Mặc Hàm vui vẻ ăn: "Cá daddy nấu còn ngon hơn ông nội Tần nấu!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười, sau đó anh nói: "Tuyết Nhi, em ăn đi!"
Mặc Hàm vừa ăn vừa nhìn về phía Đường Tuyết Nhi: "Dạ Tuyết Nhi, trường đại học của dì tuyển sinh có giới hạn độ tuổi không?"
Đường Tuyết Nhi nở nụ cười: "Hàm Hàm muốn học luôn đại học à?"
vietwriter.vn
"Có được không?" Mặc Hàm liếc mắt nhìn Mặc Hi: "Anh trai cháu thích trai xinh gái đẹp rồi!"
Đường Tuyết Nhi nhìn hai anh em thông minh lanh lợi: "Năm sau các cháu tham gia thi, thi qua rồi điền nguyện vọng là được."
Mặc Sơ cũng bật cười, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên sôi nổi mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Tuyết Nhi muốn rửa bát, Mặc Sơ nói: "Cô dẫn các cháu đi chơi đi! Tôi làm cho!"
Hai bạn nhỏ Mặc Hàm và Mặc Hàm một trái một phải kéo Đường Tuyết Nhi cùng đi chơi trò chơi.
Đường Tuyết Nhi cảm khái nói: "Chỉ số thông minh của em cũng không ứng phó được hai đứa, chị dâu, chị thật siêu!"
Mặc Sơ khẽ cười, sau đó cô đi vào phòng bếp rửa bát.
Khi cô đeo tạp dề rửa bát, Quyền Đế Sâm cũng chơi rời đi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, chú ý sự thay đổi trên nét mặt cô.
vietwriter.vn
Mặc Sơ chỉ im lặng rửa bát, cô rửa bát xong, cô cởi tạp dề ra, thấy mọi thứ đã ngăn nắp, cô mới về phòng.
Tất nhiên, khi cô làm việc, cả quá trình cô đều không để ý đến Quyền Đế
Sâm.
Mặc Sơ về đến phòng, cô đi tắm, sau đó cô mới đi tới gian phòng lớn mà hai con đang chơi đùa, Đường Tuyết Nhi đang lái xe đụng, chơi vui đến ngất ngây với hai đứa trẻ.
"Tuyết Nhi, tối nay cô ngủ ở đây không?" Mặc Sơ hỏi thẳng cô ta!
Đường Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Không đâu, chị dâu, giờ em về đây! Ông nội và bố mẹ đều lo lắng cho em!"
Mặc Sơ gật đầu: "Được!"
Đường Tuyết Nhi chào tạm biệt cô: "Chị dâu, em đi đây! Em nói cho chị biết một chuyện, anh Sâm không dễ xuống bếp, càng sẽ không lấy xương cá cho bất kỳ ai!"
Mặc Sơ chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi Đường Tuyết Nhi rời đi, Mặc Sơ đưa cặp thai long phượng đi tắm, Mặc Hi bảo cậu bé là nam tử hán, không cần mami tắm cho.
Mặc Sơ tắm cho con gái, cô thấy tiểu công chúa nằm trong bồn tắm nhỏ nghịch bọt.
"Sơ Sơ, mẹ đang giận daddy đúng không?" Mặc Hàm hỏi.
Mặc Sơ hơi ngẩng đầu: "Không có."
"Phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Sơ thấy buồn cười: "Con không phải phụ nữ à?"
"Con là trẻ con!" Mặc Hàm gật gù đắc ý nói: "Con vẫn chưa dậy thì!"
Mặc Sơ nhéo cánh tay nhỏ của cô bé, Mặc Hàm hơi lo lắng nói: "Liệu Sơ Sơ và daddy có xa nhau không?"
"Sẽ không!" Mặc Sơ dịu dàng trả lời: "Cái đầu nhỏ của con đang lo cái gì đấy! Cho dù mẹ và daddy không ở bên nhau nữa, con thấy dì Tuyết Nhi làm mami thì thế nào?"
"Không cần!" Mặc Hàm lắc đầu: "Mặc dù dì Tuyết Nhi rất tốt, nhưng, mami của con chính là mami, con chỉ có một mami, không thể thay thế được. Daddy..."
Không biết Quyền Đế Sâm đã đứng ở cửa phòng của tiểu công chúa từ lúc nào.
Quyền Đế Sâm gật đầu, lúc này anh nhìn về phía Mặc Sơ ở bên cạnh.
Mặc Hàm lập tức nói: "Sơ Sơ, con thể tự tắm!"
Mặc Sơ thở dài: "Có việc thì gọi mẹ!"
"Không sao, mẹ đi đi!" Mặc Hàm cười nói.
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng con gái, cô đi cùng Quyền Đế Sâm về phòng ngủ.
Cô vừa đi vào cửa, đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển, đang ùn ùn đánh úp về phía cô.
Quyền Đế Sâm xoay người một cái, đã ép cô lên ván cửa.
Cơ thể cô kề sát vào cánh cửa, còn trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đang mang theo sự tức giận của anh, anh chống một tay lên cánh cửa, tư thế nữa bao vây, khóa chặt cô ở giữa anh và ván cửa.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt mang theo ánh mắt sắc bén, thì ra, cô mong Đường Tuyết Nhi trở thành nữ chủ nhân ở đây đến vậy sao?
Mặc Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại chẳng nói lấy một câu, nhưng mà, từ cơ thể đến trái tim đều thể hiện ra là anh không vui.
"Anh... thả em ra!" Mặc Sơ không chịu được ánh nhìn chăm chú trầm lặng như thế này của anh.
Quyền Đế Sâm cơ hồ là không kìm được cơn giận: "Không thả!"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô...
Mặc Sơ không ngờ anh sẽ làm như thế này, cô muốn né tránh, nào ngờ một bàn tay khác của anh giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi của anh linh hạt này mở hàm răng của cô, mang theo tức giận, điên cuồng tìm đầu lưỡi cô, ép cô chỉ có thể đưa lưỡi ra múa cùng anh.
Đầu lưỡi cô muốn né tránh tiến công cường thế của anh, nhưng à, cô vừa né tránh, anh liền truy đuổi cuồng dã, mỗi tấc trong khoang miệng, đầu lưỡi cô đến chỗ nào anh đều sẽ đuổi đến chỗ đó.
Anh từng nói, anh không cho phép cô chạy trốn.
Hai người gắn bó môi răng, môi của cô càng bị anh hôn đến nỗi thủy quang mênh mông.
Bởi vì thế công mãnh liệt của anh, đầu lưỡi cô vô lực, lưỡi cô cũng bắt đầu bủn rủn, cô chỉ có thể mặc anh cuồng dã thổi quét cô...
Cơ thể cô cũng trở nên mềm nhũn, nếu không phải Quyền Đế Sâm đỡ cô, cô đã trượt xuống đất rồi.
Mặc Sơ không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt như này, cô kêu u u, nhưng lại không nói ra được một chữ.
Quyền Đế Sâm vẫn không chịu tha cho cô, mãi đến khi cô tê liệt ngã trong lòng anh, anh đưa tay ra ôm lấy cô, anh mới tha cho cô.
Đôi mắt cô mang theo lửa giận, khi cố định nói chuyện, người đàn ông này làm bộ hôn tiếp.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mới nói: "Anh cứ tưởng cái miệng này rất ngoan, nào ngờ, bây giờ càng ngày càng không ngoan!"
Đây chính là trừng phạt của việc không ngoan, để xem sau này cô còn dám nói những lời như thế nữa không!
Mặc Sơ tức giận nói: "Em không ngoan như vậy, anh còn cần em làm gì?"
Giờ phút này, Mặc Sơ nhìn thịt cá thơm ngon trong bát, cô không nhịn được cảm khái.
Tại sao, một cặp vợ chồng đang bình thường, lại thay đổi hứng thú?
Là cô đã thay đổi? Hay là anh đã thay đổi?
Hay là mùi vị của thịt cá này đã thay đổi?
Quyền Đế Sâm lại gắp thịt cá cho Mặc Hàm, anh cực kỳ săn sóc mẹ con các cô, con trai thì để cậu bé tự ăn!
"Cảm ơn daddy!" Mặc Hàm vui vẻ ăn: "Cá daddy nấu còn ngon hơn ông nội Tần nấu!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười, sau đó anh nói: "Tuyết Nhi, em ăn đi!"
Mặc Hàm vừa ăn vừa nhìn về phía Đường Tuyết Nhi: "Dạ Tuyết Nhi, trường đại học của dì tuyển sinh có giới hạn độ tuổi không?"
Đường Tuyết Nhi nở nụ cười: "Hàm Hàm muốn học luôn đại học à?"
vietwriter.vn
"Có được không?" Mặc Hàm liếc mắt nhìn Mặc Hi: "Anh trai cháu thích trai xinh gái đẹp rồi!"
Đường Tuyết Nhi nhìn hai anh em thông minh lanh lợi: "Năm sau các cháu tham gia thi, thi qua rồi điền nguyện vọng là được."
Mặc Sơ cũng bật cười, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên sôi nổi mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Tuyết Nhi muốn rửa bát, Mặc Sơ nói: "Cô dẫn các cháu đi chơi đi! Tôi làm cho!"
Hai bạn nhỏ Mặc Hàm và Mặc Hàm một trái một phải kéo Đường Tuyết Nhi cùng đi chơi trò chơi.
Đường Tuyết Nhi cảm khái nói: "Chỉ số thông minh của em cũng không ứng phó được hai đứa, chị dâu, chị thật siêu!"
Mặc Sơ khẽ cười, sau đó cô đi vào phòng bếp rửa bát.
Khi cô đeo tạp dề rửa bát, Quyền Đế Sâm cũng chơi rời đi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, chú ý sự thay đổi trên nét mặt cô.
vietwriter.vn
Mặc Sơ chỉ im lặng rửa bát, cô rửa bát xong, cô cởi tạp dề ra, thấy mọi thứ đã ngăn nắp, cô mới về phòng.
Tất nhiên, khi cô làm việc, cả quá trình cô đều không để ý đến Quyền Đế
Sâm.
Mặc Sơ về đến phòng, cô đi tắm, sau đó cô mới đi tới gian phòng lớn mà hai con đang chơi đùa, Đường Tuyết Nhi đang lái xe đụng, chơi vui đến ngất ngây với hai đứa trẻ.
"Tuyết Nhi, tối nay cô ngủ ở đây không?" Mặc Sơ hỏi thẳng cô ta!
Đường Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Không đâu, chị dâu, giờ em về đây! Ông nội và bố mẹ đều lo lắng cho em!"
Mặc Sơ gật đầu: "Được!"
Đường Tuyết Nhi chào tạm biệt cô: "Chị dâu, em đi đây! Em nói cho chị biết một chuyện, anh Sâm không dễ xuống bếp, càng sẽ không lấy xương cá cho bất kỳ ai!"
Mặc Sơ chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi Đường Tuyết Nhi rời đi, Mặc Sơ đưa cặp thai long phượng đi tắm, Mặc Hi bảo cậu bé là nam tử hán, không cần mami tắm cho.
Mặc Sơ tắm cho con gái, cô thấy tiểu công chúa nằm trong bồn tắm nhỏ nghịch bọt.
"Sơ Sơ, mẹ đang giận daddy đúng không?" Mặc Hàm hỏi.
Mặc Sơ hơi ngẩng đầu: "Không có."
"Phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Sơ thấy buồn cười: "Con không phải phụ nữ à?"
"Con là trẻ con!" Mặc Hàm gật gù đắc ý nói: "Con vẫn chưa dậy thì!"
Mặc Sơ nhéo cánh tay nhỏ của cô bé, Mặc Hàm hơi lo lắng nói: "Liệu Sơ Sơ và daddy có xa nhau không?"
"Sẽ không!" Mặc Sơ dịu dàng trả lời: "Cái đầu nhỏ của con đang lo cái gì đấy! Cho dù mẹ và daddy không ở bên nhau nữa, con thấy dì Tuyết Nhi làm mami thì thế nào?"
"Không cần!" Mặc Hàm lắc đầu: "Mặc dù dì Tuyết Nhi rất tốt, nhưng, mami của con chính là mami, con chỉ có một mami, không thể thay thế được. Daddy..."
Không biết Quyền Đế Sâm đã đứng ở cửa phòng của tiểu công chúa từ lúc nào.
Quyền Đế Sâm gật đầu, lúc này anh nhìn về phía Mặc Sơ ở bên cạnh.
Mặc Hàm lập tức nói: "Sơ Sơ, con thể tự tắm!"
Mặc Sơ thở dài: "Có việc thì gọi mẹ!"
"Không sao, mẹ đi đi!" Mặc Hàm cười nói.
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng con gái, cô đi cùng Quyền Đế Sâm về phòng ngủ.
Cô vừa đi vào cửa, đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển, đang ùn ùn đánh úp về phía cô.
Quyền Đế Sâm xoay người một cái, đã ép cô lên ván cửa.
Cơ thể cô kề sát vào cánh cửa, còn trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đang mang theo sự tức giận của anh, anh chống một tay lên cánh cửa, tư thế nữa bao vây, khóa chặt cô ở giữa anh và ván cửa.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt mang theo ánh mắt sắc bén, thì ra, cô mong Đường Tuyết Nhi trở thành nữ chủ nhân ở đây đến vậy sao?
Mặc Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại chẳng nói lấy một câu, nhưng mà, từ cơ thể đến trái tim đều thể hiện ra là anh không vui.
"Anh... thả em ra!" Mặc Sơ không chịu được ánh nhìn chăm chú trầm lặng như thế này của anh.
Quyền Đế Sâm cơ hồ là không kìm được cơn giận: "Không thả!"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô...
Mặc Sơ không ngờ anh sẽ làm như thế này, cô muốn né tránh, nào ngờ một bàn tay khác của anh giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi của anh linh hạt này mở hàm răng của cô, mang theo tức giận, điên cuồng tìm đầu lưỡi cô, ép cô chỉ có thể đưa lưỡi ra múa cùng anh.
Đầu lưỡi cô muốn né tránh tiến công cường thế của anh, nhưng à, cô vừa né tránh, anh liền truy đuổi cuồng dã, mỗi tấc trong khoang miệng, đầu lưỡi cô đến chỗ nào anh đều sẽ đuổi đến chỗ đó.
Anh từng nói, anh không cho phép cô chạy trốn.
Hai người gắn bó môi răng, môi của cô càng bị anh hôn đến nỗi thủy quang mênh mông.
Bởi vì thế công mãnh liệt của anh, đầu lưỡi cô vô lực, lưỡi cô cũng bắt đầu bủn rủn, cô chỉ có thể mặc anh cuồng dã thổi quét cô...
Cơ thể cô cũng trở nên mềm nhũn, nếu không phải Quyền Đế Sâm đỡ cô, cô đã trượt xuống đất rồi.
Mặc Sơ không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt như này, cô kêu u u, nhưng lại không nói ra được một chữ.
Quyền Đế Sâm vẫn không chịu tha cho cô, mãi đến khi cô tê liệt ngã trong lòng anh, anh đưa tay ra ôm lấy cô, anh mới tha cho cô.
Đôi mắt cô mang theo lửa giận, khi cố định nói chuyện, người đàn ông này làm bộ hôn tiếp.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mới nói: "Anh cứ tưởng cái miệng này rất ngoan, nào ngờ, bây giờ càng ngày càng không ngoan!"
Đây chính là trừng phạt của việc không ngoan, để xem sau này cô còn dám nói những lời như thế nữa không!
Mặc Sơ tức giận nói: "Em không ngoan như vậy, anh còn cần em làm gì?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Giờ phút này, Mặc Sơ nhìn thịt cá thơm ngon trong bát, cô không nhịn được cảm khái.
Tại sao, một cặp vợ chồng đang bình thường, lại thay đổi hứng thú?
Là cô đã thay đổi? Hay là anh đã thay đổi?
Hay là mùi vị của thịt cá này đã thay đổi?
Quyền Đế Sâm lại gắp thịt cá cho Mặc Hàm, anh cực kỳ săn sóc mẹ con các cô, con trai thì để cậu bé tự ăn!
"Cảm ơn daddy!" Mặc Hàm vui vẻ ăn: "Cá daddy nấu còn ngon hơn ông nội Tần nấu!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười, sau đó anh nói: "Tuyết Nhi, em ăn đi!"
Mặc Hàm vừa ăn vừa nhìn về phía Đường Tuyết Nhi: "Dạ Tuyết Nhi, trường đại học của dì tuyển sinh có giới hạn độ tuổi không?"
Đường Tuyết Nhi nở nụ cười: "Hàm Hàm muốn học luôn đại học à?"
vietwriter.vn
"Có được không?" Mặc Hàm liếc mắt nhìn Mặc Hi: "Anh trai cháu thích trai xinh gái đẹp rồi!"
Đường Tuyết Nhi nhìn hai anh em thông minh lanh lợi: "Năm sau các cháu tham gia thi, thi qua rồi điền nguyện vọng là được."
Mặc Sơ cũng bật cười, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên sôi nổi mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Tuyết Nhi muốn rửa bát, Mặc Sơ nói: "Cô dẫn các cháu đi chơi đi! Tôi làm cho!"
Hai bạn nhỏ Mặc Hàm và Mặc Hàm một trái một phải kéo Đường Tuyết Nhi cùng đi chơi trò chơi.
Đường Tuyết Nhi cảm khái nói: "Chỉ số thông minh của em cũng không ứng phó được hai đứa, chị dâu, chị thật siêu!"
Mặc Sơ khẽ cười, sau đó cô đi vào phòng bếp rửa bát.
Khi cô đeo tạp dề rửa bát, Quyền Đế Sâm cũng chơi rời đi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, chú ý sự thay đổi trên nét mặt cô.
vietwriter.vn
Mặc Sơ chỉ im lặng rửa bát, cô rửa bát xong, cô cởi tạp dề ra, thấy mọi thứ đã ngăn nắp, cô mới về phòng.
Tất nhiên, khi cô làm việc, cả quá trình cô đều không để ý đến Quyền Đế
Sâm.
Mặc Sơ về đến phòng, cô đi tắm, sau đó cô mới đi tới gian phòng lớn mà hai con đang chơi đùa, Đường Tuyết Nhi đang lái xe đụng, chơi vui đến ngất ngây với hai đứa trẻ.
"Tuyết Nhi, tối nay cô ngủ ở đây không?" Mặc Sơ hỏi thẳng cô ta!
Đường Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Không đâu, chị dâu, giờ em về đây! Ông nội và bố mẹ đều lo lắng cho em!"
Mặc Sơ gật đầu: "Được!"
Đường Tuyết Nhi chào tạm biệt cô: "Chị dâu, em đi đây! Em nói cho chị biết một chuyện, anh Sâm không dễ xuống bếp, càng sẽ không lấy xương cá cho bất kỳ ai!"
Mặc Sơ chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi Đường Tuyết Nhi rời đi, Mặc Sơ đưa cặp thai long phượng đi tắm, Mặc Hi bảo cậu bé là nam tử hán, không cần mami tắm cho.
Mặc Sơ tắm cho con gái, cô thấy tiểu công chúa nằm trong bồn tắm nhỏ nghịch bọt.
"Sơ Sơ, mẹ đang giận daddy đúng không?" Mặc Hàm hỏi.
Mặc Sơ hơi ngẩng đầu: "Không có."
"Phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Sơ thấy buồn cười: "Con không phải phụ nữ à?"
"Con là trẻ con!" Mặc Hàm gật gù đắc ý nói: "Con vẫn chưa dậy thì!"
Mặc Sơ nhéo cánh tay nhỏ của cô bé, Mặc Hàm hơi lo lắng nói: "Liệu Sơ Sơ và daddy có xa nhau không?"
"Sẽ không!" Mặc Sơ dịu dàng trả lời: "Cái đầu nhỏ của con đang lo cái gì đấy! Cho dù mẹ và daddy không ở bên nhau nữa, con thấy dì Tuyết Nhi làm mami thì thế nào?"
"Không cần!" Mặc Hàm lắc đầu: "Mặc dù dì Tuyết Nhi rất tốt, nhưng, mami của con chính là mami, con chỉ có một mami, không thể thay thế được. Daddy..."
Không biết Quyền Đế Sâm đã đứng ở cửa phòng của tiểu công chúa từ lúc nào.
Quyền Đế Sâm gật đầu, lúc này anh nhìn về phía Mặc Sơ ở bên cạnh.
Mặc Hàm lập tức nói: "Sơ Sơ, con thể tự tắm!"
Mặc Sơ thở dài: "Có việc thì gọi mẹ!"
"Không sao, mẹ đi đi!" Mặc Hàm cười nói.
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng con gái, cô đi cùng Quyền Đế Sâm về phòng ngủ.
Cô vừa đi vào cửa, đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển, đang ùn ùn đánh úp về phía cô.
Quyền Đế Sâm xoay người một cái, đã ép cô lên ván cửa.
Cơ thể cô kề sát vào cánh cửa, còn trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đang mang theo sự tức giận của anh, anh chống một tay lên cánh cửa, tư thế nữa bao vây, khóa chặt cô ở giữa anh và ván cửa.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt mang theo ánh mắt sắc bén, thì ra, cô mong Đường Tuyết Nhi trở thành nữ chủ nhân ở đây đến vậy sao?
Mặc Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại chẳng nói lấy một câu, nhưng mà, từ cơ thể đến trái tim đều thể hiện ra là anh không vui.
"Anh... thả em ra!" Mặc Sơ không chịu được ánh nhìn chăm chú trầm lặng như thế này của anh.
Quyền Đế Sâm cơ hồ là không kìm được cơn giận: "Không thả!"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô...
Mặc Sơ không ngờ anh sẽ làm như thế này, cô muốn né tránh, nào ngờ một bàn tay khác của anh giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi của anh linh hạt này mở hàm răng của cô, mang theo tức giận, điên cuồng tìm đầu lưỡi cô, ép cô chỉ có thể đưa lưỡi ra múa cùng anh.
Đầu lưỡi cô muốn né tránh tiến công cường thế của anh, nhưng à, cô vừa né tránh, anh liền truy đuổi cuồng dã, mỗi tấc trong khoang miệng, đầu lưỡi cô đến chỗ nào anh đều sẽ đuổi đến chỗ đó.
Anh từng nói, anh không cho phép cô chạy trốn.
Hai người gắn bó môi răng, môi của cô càng bị anh hôn đến nỗi thủy quang mênh mông.
Bởi vì thế công mãnh liệt của anh, đầu lưỡi cô vô lực, lưỡi cô cũng bắt đầu bủn rủn, cô chỉ có thể mặc anh cuồng dã thổi quét cô...
Cơ thể cô cũng trở nên mềm nhũn, nếu không phải Quyền Đế Sâm đỡ cô, cô đã trượt xuống đất rồi.
Mặc Sơ không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt như này, cô kêu u u, nhưng lại không nói ra được một chữ.
Quyền Đế Sâm vẫn không chịu tha cho cô, mãi đến khi cô tê liệt ngã trong lòng anh, anh đưa tay ra ôm lấy cô, anh mới tha cho cô.
Đôi mắt cô mang theo lửa giận, khi cố định nói chuyện, người đàn ông này làm bộ hôn tiếp.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mới nói: "Anh cứ tưởng cái miệng này rất ngoan, nào ngờ, bây giờ càng ngày càng không ngoan!"
Đây chính là trừng phạt của việc không ngoan, để xem sau này cô còn dám nói những lời như thế nữa không!
Mặc Sơ tức giận nói: "Em không ngoan như vậy, anh còn cần em làm gì?"
Giờ phút này, Mặc Sơ nhìn thịt cá thơm ngon trong bát, cô không nhịn được cảm khái.
Tại sao, một cặp vợ chồng đang bình thường, lại thay đổi hứng thú?
Là cô đã thay đổi? Hay là anh đã thay đổi?
Hay là mùi vị của thịt cá này đã thay đổi?
Quyền Đế Sâm lại gắp thịt cá cho Mặc Hàm, anh cực kỳ săn sóc mẹ con các cô, con trai thì để cậu bé tự ăn!
"Cảm ơn daddy!" Mặc Hàm vui vẻ ăn: "Cá daddy nấu còn ngon hơn ông nội Tần nấu!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười, sau đó anh nói: "Tuyết Nhi, em ăn đi!"
Mặc Hàm vừa ăn vừa nhìn về phía Đường Tuyết Nhi: "Dạ Tuyết Nhi, trường đại học của dì tuyển sinh có giới hạn độ tuổi không?"
Đường Tuyết Nhi nở nụ cười: "Hàm Hàm muốn học luôn đại học à?"
vietwriter.vn
"Có được không?" Mặc Hàm liếc mắt nhìn Mặc Hi: "Anh trai cháu thích trai xinh gái đẹp rồi!"
Đường Tuyết Nhi nhìn hai anh em thông minh lanh lợi: "Năm sau các cháu tham gia thi, thi qua rồi điền nguyện vọng là được."
Mặc Sơ cũng bật cười, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên sôi nổi mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Tuyết Nhi muốn rửa bát, Mặc Sơ nói: "Cô dẫn các cháu đi chơi đi! Tôi làm cho!"
Hai bạn nhỏ Mặc Hàm và Mặc Hàm một trái một phải kéo Đường Tuyết Nhi cùng đi chơi trò chơi.
Đường Tuyết Nhi cảm khái nói: "Chỉ số thông minh của em cũng không ứng phó được hai đứa, chị dâu, chị thật siêu!"
Mặc Sơ khẽ cười, sau đó cô đi vào phòng bếp rửa bát.
Khi cô đeo tạp dề rửa bát, Quyền Đế Sâm cũng chơi rời đi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, chú ý sự thay đổi trên nét mặt cô.
vietwriter.vn
Mặc Sơ chỉ im lặng rửa bát, cô rửa bát xong, cô cởi tạp dề ra, thấy mọi thứ đã ngăn nắp, cô mới về phòng.
Tất nhiên, khi cô làm việc, cả quá trình cô đều không để ý đến Quyền Đế
Sâm.
Mặc Sơ về đến phòng, cô đi tắm, sau đó cô mới đi tới gian phòng lớn mà hai con đang chơi đùa, Đường Tuyết Nhi đang lái xe đụng, chơi vui đến ngất ngây với hai đứa trẻ.
"Tuyết Nhi, tối nay cô ngủ ở đây không?" Mặc Sơ hỏi thẳng cô ta!
Đường Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Không đâu, chị dâu, giờ em về đây! Ông nội và bố mẹ đều lo lắng cho em!"
Mặc Sơ gật đầu: "Được!"
Đường Tuyết Nhi chào tạm biệt cô: "Chị dâu, em đi đây! Em nói cho chị biết một chuyện, anh Sâm không dễ xuống bếp, càng sẽ không lấy xương cá cho bất kỳ ai!"
Mặc Sơ chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi Đường Tuyết Nhi rời đi, Mặc Sơ đưa cặp thai long phượng đi tắm, Mặc Hi bảo cậu bé là nam tử hán, không cần mami tắm cho.
Mặc Sơ tắm cho con gái, cô thấy tiểu công chúa nằm trong bồn tắm nhỏ nghịch bọt.
"Sơ Sơ, mẹ đang giận daddy đúng không?" Mặc Hàm hỏi.
Mặc Sơ hơi ngẩng đầu: "Không có."
"Phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Sơ thấy buồn cười: "Con không phải phụ nữ à?"
"Con là trẻ con!" Mặc Hàm gật gù đắc ý nói: "Con vẫn chưa dậy thì!"
Mặc Sơ nhéo cánh tay nhỏ của cô bé, Mặc Hàm hơi lo lắng nói: "Liệu Sơ Sơ và daddy có xa nhau không?"
"Sẽ không!" Mặc Sơ dịu dàng trả lời: "Cái đầu nhỏ của con đang lo cái gì đấy! Cho dù mẹ và daddy không ở bên nhau nữa, con thấy dì Tuyết Nhi làm mami thì thế nào?"
"Không cần!" Mặc Hàm lắc đầu: "Mặc dù dì Tuyết Nhi rất tốt, nhưng, mami của con chính là mami, con chỉ có một mami, không thể thay thế được. Daddy..."
Không biết Quyền Đế Sâm đã đứng ở cửa phòng của tiểu công chúa từ lúc nào.
Quyền Đế Sâm gật đầu, lúc này anh nhìn về phía Mặc Sơ ở bên cạnh.
Mặc Hàm lập tức nói: "Sơ Sơ, con thể tự tắm!"
Mặc Sơ thở dài: "Có việc thì gọi mẹ!"
"Không sao, mẹ đi đi!" Mặc Hàm cười nói.
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng con gái, cô đi cùng Quyền Đế Sâm về phòng ngủ.
Cô vừa đi vào cửa, đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển, đang ùn ùn đánh úp về phía cô.
Quyền Đế Sâm xoay người một cái, đã ép cô lên ván cửa.
Cơ thể cô kề sát vào cánh cửa, còn trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đang mang theo sự tức giận của anh, anh chống một tay lên cánh cửa, tư thế nữa bao vây, khóa chặt cô ở giữa anh và ván cửa.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt mang theo ánh mắt sắc bén, thì ra, cô mong Đường Tuyết Nhi trở thành nữ chủ nhân ở đây đến vậy sao?
Mặc Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại chẳng nói lấy một câu, nhưng mà, từ cơ thể đến trái tim đều thể hiện ra là anh không vui.
"Anh... thả em ra!" Mặc Sơ không chịu được ánh nhìn chăm chú trầm lặng như thế này của anh.
Quyền Đế Sâm cơ hồ là không kìm được cơn giận: "Không thả!"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô...
Mặc Sơ không ngờ anh sẽ làm như thế này, cô muốn né tránh, nào ngờ một bàn tay khác của anh giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi của anh linh hạt này mở hàm răng của cô, mang theo tức giận, điên cuồng tìm đầu lưỡi cô, ép cô chỉ có thể đưa lưỡi ra múa cùng anh.
Đầu lưỡi cô muốn né tránh tiến công cường thế của anh, nhưng à, cô vừa né tránh, anh liền truy đuổi cuồng dã, mỗi tấc trong khoang miệng, đầu lưỡi cô đến chỗ nào anh đều sẽ đuổi đến chỗ đó.
Anh từng nói, anh không cho phép cô chạy trốn.
Hai người gắn bó môi răng, môi của cô càng bị anh hôn đến nỗi thủy quang mênh mông.
Bởi vì thế công mãnh liệt của anh, đầu lưỡi cô vô lực, lưỡi cô cũng bắt đầu bủn rủn, cô chỉ có thể mặc anh cuồng dã thổi quét cô...
Cơ thể cô cũng trở nên mềm nhũn, nếu không phải Quyền Đế Sâm đỡ cô, cô đã trượt xuống đất rồi.
Mặc Sơ không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt như này, cô kêu u u, nhưng lại không nói ra được một chữ.
Quyền Đế Sâm vẫn không chịu tha cho cô, mãi đến khi cô tê liệt ngã trong lòng anh, anh đưa tay ra ôm lấy cô, anh mới tha cho cô.
Đôi mắt cô mang theo lửa giận, khi cố định nói chuyện, người đàn ông này làm bộ hôn tiếp.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mới nói: "Anh cứ tưởng cái miệng này rất ngoan, nào ngờ, bây giờ càng ngày càng không ngoan!"
Đây chính là trừng phạt của việc không ngoan, để xem sau này cô còn dám nói những lời như thế nữa không!
Mặc Sơ tức giận nói: "Em không ngoan như vậy, anh còn cần em làm gì?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Giờ phút này, Mặc Sơ nhìn thịt cá thơm ngon trong bát, cô không nhịn được cảm khái.
Tại sao, một cặp vợ chồng đang bình thường, lại thay đổi hứng thú?
Là cô đã thay đổi? Hay là anh đã thay đổi?
Hay là mùi vị của thịt cá này đã thay đổi?
Quyền Đế Sâm lại gắp thịt cá cho Mặc Hàm, anh cực kỳ săn sóc mẹ con các cô, con trai thì để cậu bé tự ăn!
"Cảm ơn daddy!" Mặc Hàm vui vẻ ăn: "Cá daddy nấu còn ngon hơn ông nội Tần nấu!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười, sau đó anh nói: "Tuyết Nhi, em ăn đi!"
Mặc Hàm vừa ăn vừa nhìn về phía Đường Tuyết Nhi: "Dạ Tuyết Nhi, trường đại học của dì tuyển sinh có giới hạn độ tuổi không?"
Đường Tuyết Nhi nở nụ cười: "Hàm Hàm muốn học luôn đại học à?"
vietwriter.vn
"Có được không?" Mặc Hàm liếc mắt nhìn Mặc Hi: "Anh trai cháu thích trai xinh gái đẹp rồi!"
Đường Tuyết Nhi nhìn hai anh em thông minh lanh lợi: "Năm sau các cháu tham gia thi, thi qua rồi điền nguyện vọng là được."
Mặc Sơ cũng bật cười, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên sôi nổi mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Tuyết Nhi muốn rửa bát, Mặc Sơ nói: "Cô dẫn các cháu đi chơi đi! Tôi làm cho!"
Hai bạn nhỏ Mặc Hàm và Mặc Hàm một trái một phải kéo Đường Tuyết Nhi cùng đi chơi trò chơi.
Đường Tuyết Nhi cảm khái nói: "Chỉ số thông minh của em cũng không ứng phó được hai đứa, chị dâu, chị thật siêu!"
Mặc Sơ khẽ cười, sau đó cô đi vào phòng bếp rửa bát.
Khi cô đeo tạp dề rửa bát, Quyền Đế Sâm cũng chơi rời đi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, chú ý sự thay đổi trên nét mặt cô.
vietwriter.vn
Mặc Sơ chỉ im lặng rửa bát, cô rửa bát xong, cô cởi tạp dề ra, thấy mọi thứ đã ngăn nắp, cô mới về phòng.
Tất nhiên, khi cô làm việc, cả quá trình cô đều không để ý đến Quyền Đế
Sâm.
Mặc Sơ về đến phòng, cô đi tắm, sau đó cô mới đi tới gian phòng lớn mà hai con đang chơi đùa, Đường Tuyết Nhi đang lái xe đụng, chơi vui đến ngất ngây với hai đứa trẻ.
"Tuyết Nhi, tối nay cô ngủ ở đây không?" Mặc Sơ hỏi thẳng cô ta!
Đường Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Không đâu, chị dâu, giờ em về đây! Ông nội và bố mẹ đều lo lắng cho em!"
Mặc Sơ gật đầu: "Được!"
Đường Tuyết Nhi chào tạm biệt cô: "Chị dâu, em đi đây! Em nói cho chị biết một chuyện, anh Sâm không dễ xuống bếp, càng sẽ không lấy xương cá cho bất kỳ ai!"
Mặc Sơ chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi Đường Tuyết Nhi rời đi, Mặc Sơ đưa cặp thai long phượng đi tắm, Mặc Hi bảo cậu bé là nam tử hán, không cần mami tắm cho.
Mặc Sơ tắm cho con gái, cô thấy tiểu công chúa nằm trong bồn tắm nhỏ nghịch bọt.
"Sơ Sơ, mẹ đang giận daddy đúng không?" Mặc Hàm hỏi.
Mặc Sơ hơi ngẩng đầu: "Không có."
"Phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Sơ thấy buồn cười: "Con không phải phụ nữ à?"
"Con là trẻ con!" Mặc Hàm gật gù đắc ý nói: "Con vẫn chưa dậy thì!"
Mặc Sơ nhéo cánh tay nhỏ của cô bé, Mặc Hàm hơi lo lắng nói: "Liệu Sơ Sơ và daddy có xa nhau không?"
"Sẽ không!" Mặc Sơ dịu dàng trả lời: "Cái đầu nhỏ của con đang lo cái gì đấy! Cho dù mẹ và daddy không ở bên nhau nữa, con thấy dì Tuyết Nhi làm mami thì thế nào?"
"Không cần!" Mặc Hàm lắc đầu: "Mặc dù dì Tuyết Nhi rất tốt, nhưng, mami của con chính là mami, con chỉ có một mami, không thể thay thế được. Daddy..."
Không biết Quyền Đế Sâm đã đứng ở cửa phòng của tiểu công chúa từ lúc nào.
Quyền Đế Sâm gật đầu, lúc này anh nhìn về phía Mặc Sơ ở bên cạnh.
Mặc Hàm lập tức nói: "Sơ Sơ, con thể tự tắm!"
Mặc Sơ thở dài: "Có việc thì gọi mẹ!"
"Không sao, mẹ đi đi!" Mặc Hàm cười nói.
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng con gái, cô đi cùng Quyền Đế Sâm về phòng ngủ.
Cô vừa đi vào cửa, đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển, đang ùn ùn đánh úp về phía cô.
Quyền Đế Sâm xoay người một cái, đã ép cô lên ván cửa.
Cơ thể cô kề sát vào cánh cửa, còn trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đang mang theo sự tức giận của anh, anh chống một tay lên cánh cửa, tư thế nữa bao vây, khóa chặt cô ở giữa anh và ván cửa.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt mang theo ánh mắt sắc bén, thì ra, cô mong Đường Tuyết Nhi trở thành nữ chủ nhân ở đây đến vậy sao?
Mặc Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại chẳng nói lấy một câu, nhưng mà, từ cơ thể đến trái tim đều thể hiện ra là anh không vui.
"Anh... thả em ra!" Mặc Sơ không chịu được ánh nhìn chăm chú trầm lặng như thế này của anh.
Quyền Đế Sâm cơ hồ là không kìm được cơn giận: "Không thả!"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô...
Mặc Sơ không ngờ anh sẽ làm như thế này, cô muốn né tránh, nào ngờ một bàn tay khác của anh giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi của anh linh hạt này mở hàm răng của cô, mang theo tức giận, điên cuồng tìm đầu lưỡi cô, ép cô chỉ có thể đưa lưỡi ra múa cùng anh.
Đầu lưỡi cô muốn né tránh tiến công cường thế của anh, nhưng à, cô vừa né tránh, anh liền truy đuổi cuồng dã, mỗi tấc trong khoang miệng, đầu lưỡi cô đến chỗ nào anh đều sẽ đuổi đến chỗ đó.
Anh từng nói, anh không cho phép cô chạy trốn.
Hai người gắn bó môi răng, môi của cô càng bị anh hôn đến nỗi thủy quang mênh mông.
Bởi vì thế công mãnh liệt của anh, đầu lưỡi cô vô lực, lưỡi cô cũng bắt đầu bủn rủn, cô chỉ có thể mặc anh cuồng dã thổi quét cô...
Cơ thể cô cũng trở nên mềm nhũn, nếu không phải Quyền Đế Sâm đỡ cô, cô đã trượt xuống đất rồi.
Mặc Sơ không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt như này, cô kêu u u, nhưng lại không nói ra được một chữ.
Quyền Đế Sâm vẫn không chịu tha cho cô, mãi đến khi cô tê liệt ngã trong lòng anh, anh đưa tay ra ôm lấy cô, anh mới tha cho cô.
Đôi mắt cô mang theo lửa giận, khi cố định nói chuyện, người đàn ông này làm bộ hôn tiếp.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mới nói: "Anh cứ tưởng cái miệng này rất ngoan, nào ngờ, bây giờ càng ngày càng không ngoan!"
Đây chính là trừng phạt của việc không ngoan, để xem sau này cô còn dám nói những lời như thế nữa không!
Mặc Sơ tức giận nói: "Em không ngoan như vậy, anh còn cần em làm gì?"
Giờ phút này, Mặc Sơ nhìn thịt cá thơm ngon trong bát, cô không nhịn được cảm khái.
Tại sao, một cặp vợ chồng đang bình thường, lại thay đổi hứng thú?
Là cô đã thay đổi? Hay là anh đã thay đổi?
Hay là mùi vị của thịt cá này đã thay đổi?
Quyền Đế Sâm lại gắp thịt cá cho Mặc Hàm, anh cực kỳ săn sóc mẹ con các cô, con trai thì để cậu bé tự ăn!
"Cảm ơn daddy!" Mặc Hàm vui vẻ ăn: "Cá daddy nấu còn ngon hơn ông nội Tần nấu!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười, sau đó anh nói: "Tuyết Nhi, em ăn đi!"
Mặc Hàm vừa ăn vừa nhìn về phía Đường Tuyết Nhi: "Dạ Tuyết Nhi, trường đại học của dì tuyển sinh có giới hạn độ tuổi không?"
Đường Tuyết Nhi nở nụ cười: "Hàm Hàm muốn học luôn đại học à?"
vietwriter.vn
"Có được không?" Mặc Hàm liếc mắt nhìn Mặc Hi: "Anh trai cháu thích trai xinh gái đẹp rồi!"
Đường Tuyết Nhi nhìn hai anh em thông minh lanh lợi: "Năm sau các cháu tham gia thi, thi qua rồi điền nguyện vọng là được."
Mặc Sơ cũng bật cười, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên sôi nổi mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Tuyết Nhi muốn rửa bát, Mặc Sơ nói: "Cô dẫn các cháu đi chơi đi! Tôi làm cho!"
Hai bạn nhỏ Mặc Hàm và Mặc Hàm một trái một phải kéo Đường Tuyết Nhi cùng đi chơi trò chơi.
Đường Tuyết Nhi cảm khái nói: "Chỉ số thông minh của em cũng không ứng phó được hai đứa, chị dâu, chị thật siêu!"
Mặc Sơ khẽ cười, sau đó cô đi vào phòng bếp rửa bát.
Khi cô đeo tạp dề rửa bát, Quyền Đế Sâm cũng chơi rời đi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, chú ý sự thay đổi trên nét mặt cô.
vietwriter.vn
Mặc Sơ chỉ im lặng rửa bát, cô rửa bát xong, cô cởi tạp dề ra, thấy mọi thứ đã ngăn nắp, cô mới về phòng.
Tất nhiên, khi cô làm việc, cả quá trình cô đều không để ý đến Quyền Đế
Sâm.
Mặc Sơ về đến phòng, cô đi tắm, sau đó cô mới đi tới gian phòng lớn mà hai con đang chơi đùa, Đường Tuyết Nhi đang lái xe đụng, chơi vui đến ngất ngây với hai đứa trẻ.
"Tuyết Nhi, tối nay cô ngủ ở đây không?" Mặc Sơ hỏi thẳng cô ta!
Đường Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Không đâu, chị dâu, giờ em về đây! Ông nội và bố mẹ đều lo lắng cho em!"
Mặc Sơ gật đầu: "Được!"
Đường Tuyết Nhi chào tạm biệt cô: "Chị dâu, em đi đây! Em nói cho chị biết một chuyện, anh Sâm không dễ xuống bếp, càng sẽ không lấy xương cá cho bất kỳ ai!"
Mặc Sơ chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi Đường Tuyết Nhi rời đi, Mặc Sơ đưa cặp thai long phượng đi tắm, Mặc Hi bảo cậu bé là nam tử hán, không cần mami tắm cho.
Mặc Sơ tắm cho con gái, cô thấy tiểu công chúa nằm trong bồn tắm nhỏ nghịch bọt.
"Sơ Sơ, mẹ đang giận daddy đúng không?" Mặc Hàm hỏi.
Mặc Sơ hơi ngẩng đầu: "Không có."
"Phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Sơ thấy buồn cười: "Con không phải phụ nữ à?"
"Con là trẻ con!" Mặc Hàm gật gù đắc ý nói: "Con vẫn chưa dậy thì!"
Mặc Sơ nhéo cánh tay nhỏ của cô bé, Mặc Hàm hơi lo lắng nói: "Liệu Sơ Sơ và daddy có xa nhau không?"
"Sẽ không!" Mặc Sơ dịu dàng trả lời: "Cái đầu nhỏ của con đang lo cái gì đấy! Cho dù mẹ và daddy không ở bên nhau nữa, con thấy dì Tuyết Nhi làm mami thì thế nào?"
"Không cần!" Mặc Hàm lắc đầu: "Mặc dù dì Tuyết Nhi rất tốt, nhưng, mami của con chính là mami, con chỉ có một mami, không thể thay thế được. Daddy..."
Không biết Quyền Đế Sâm đã đứng ở cửa phòng của tiểu công chúa từ lúc nào.
Quyền Đế Sâm gật đầu, lúc này anh nhìn về phía Mặc Sơ ở bên cạnh.
Mặc Hàm lập tức nói: "Sơ Sơ, con thể tự tắm!"
Mặc Sơ thở dài: "Có việc thì gọi mẹ!"
"Không sao, mẹ đi đi!" Mặc Hàm cười nói.
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng con gái, cô đi cùng Quyền Đế Sâm về phòng ngủ.
Cô vừa đi vào cửa, đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển, đang ùn ùn đánh úp về phía cô.
Quyền Đế Sâm xoay người một cái, đã ép cô lên ván cửa.
Cơ thể cô kề sát vào cánh cửa, còn trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đang mang theo sự tức giận của anh, anh chống một tay lên cánh cửa, tư thế nữa bao vây, khóa chặt cô ở giữa anh và ván cửa.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt mang theo ánh mắt sắc bén, thì ra, cô mong Đường Tuyết Nhi trở thành nữ chủ nhân ở đây đến vậy sao?
Mặc Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại chẳng nói lấy một câu, nhưng mà, từ cơ thể đến trái tim đều thể hiện ra là anh không vui.
"Anh... thả em ra!" Mặc Sơ không chịu được ánh nhìn chăm chú trầm lặng như thế này của anh.
Quyền Đế Sâm cơ hồ là không kìm được cơn giận: "Không thả!"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô...
Mặc Sơ không ngờ anh sẽ làm như thế này, cô muốn né tránh, nào ngờ một bàn tay khác của anh giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi của anh linh hạt này mở hàm răng của cô, mang theo tức giận, điên cuồng tìm đầu lưỡi cô, ép cô chỉ có thể đưa lưỡi ra múa cùng anh.
Đầu lưỡi cô muốn né tránh tiến công cường thế của anh, nhưng à, cô vừa né tránh, anh liền truy đuổi cuồng dã, mỗi tấc trong khoang miệng, đầu lưỡi cô đến chỗ nào anh đều sẽ đuổi đến chỗ đó.
Anh từng nói, anh không cho phép cô chạy trốn.
Hai người gắn bó môi răng, môi của cô càng bị anh hôn đến nỗi thủy quang mênh mông.
Bởi vì thế công mãnh liệt của anh, đầu lưỡi cô vô lực, lưỡi cô cũng bắt đầu bủn rủn, cô chỉ có thể mặc anh cuồng dã thổi quét cô...
Cơ thể cô cũng trở nên mềm nhũn, nếu không phải Quyền Đế Sâm đỡ cô, cô đã trượt xuống đất rồi.
Mặc Sơ không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt như này, cô kêu u u, nhưng lại không nói ra được một chữ.
Quyền Đế Sâm vẫn không chịu tha cho cô, mãi đến khi cô tê liệt ngã trong lòng anh, anh đưa tay ra ôm lấy cô, anh mới tha cho cô.
Đôi mắt cô mang theo lửa giận, khi cố định nói chuyện, người đàn ông này làm bộ hôn tiếp.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mới nói: "Anh cứ tưởng cái miệng này rất ngoan, nào ngờ, bây giờ càng ngày càng không ngoan!"
Đây chính là trừng phạt của việc không ngoan, để xem sau này cô còn dám nói những lời như thế nữa không!
Mặc Sơ tức giận nói: "Em không ngoan như vậy, anh còn cần em làm gì?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Giờ phút này, Mặc Sơ nhìn thịt cá thơm ngon trong bát, cô không nhịn được cảm khái.
Tại sao, một cặp vợ chồng đang bình thường, lại thay đổi hứng thú?
Là cô đã thay đổi? Hay là anh đã thay đổi?
Hay là mùi vị của thịt cá này đã thay đổi?
Quyền Đế Sâm lại gắp thịt cá cho Mặc Hàm, anh cực kỳ săn sóc mẹ con các cô, con trai thì để cậu bé tự ăn!
"Cảm ơn daddy!" Mặc Hàm vui vẻ ăn: "Cá daddy nấu còn ngon hơn ông nội Tần nấu!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười, sau đó anh nói: "Tuyết Nhi, em ăn đi!"
Mặc Hàm vừa ăn vừa nhìn về phía Đường Tuyết Nhi: "Dạ Tuyết Nhi, trường đại học của dì tuyển sinh có giới hạn độ tuổi không?"
Đường Tuyết Nhi nở nụ cười: "Hàm Hàm muốn học luôn đại học à?"
vietwriter.vn
"Có được không?" Mặc Hàm liếc mắt nhìn Mặc Hi: "Anh trai cháu thích trai xinh gái đẹp rồi!"
Đường Tuyết Nhi nhìn hai anh em thông minh lanh lợi: "Năm sau các cháu tham gia thi, thi qua rồi điền nguyện vọng là được."
Mặc Sơ cũng bật cười, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên sôi nổi mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Tuyết Nhi muốn rửa bát, Mặc Sơ nói: "Cô dẫn các cháu đi chơi đi! Tôi làm cho!"
Hai bạn nhỏ Mặc Hàm và Mặc Hàm một trái một phải kéo Đường Tuyết Nhi cùng đi chơi trò chơi.
Đường Tuyết Nhi cảm khái nói: "Chỉ số thông minh của em cũng không ứng phó được hai đứa, chị dâu, chị thật siêu!"
Mặc Sơ khẽ cười, sau đó cô đi vào phòng bếp rửa bát.
Khi cô đeo tạp dề rửa bát, Quyền Đế Sâm cũng chơi rời đi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, chú ý sự thay đổi trên nét mặt cô.
vietwriter.vn
Mặc Sơ chỉ im lặng rửa bát, cô rửa bát xong, cô cởi tạp dề ra, thấy mọi thứ đã ngăn nắp, cô mới về phòng.
Tất nhiên, khi cô làm việc, cả quá trình cô đều không để ý đến Quyền Đế
Sâm.
Mặc Sơ về đến phòng, cô đi tắm, sau đó cô mới đi tới gian phòng lớn mà hai con đang chơi đùa, Đường Tuyết Nhi đang lái xe đụng, chơi vui đến ngất ngây với hai đứa trẻ.
"Tuyết Nhi, tối nay cô ngủ ở đây không?" Mặc Sơ hỏi thẳng cô ta!
Đường Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Không đâu, chị dâu, giờ em về đây! Ông nội và bố mẹ đều lo lắng cho em!"
Mặc Sơ gật đầu: "Được!"
Đường Tuyết Nhi chào tạm biệt cô: "Chị dâu, em đi đây! Em nói cho chị biết một chuyện, anh Sâm không dễ xuống bếp, càng sẽ không lấy xương cá cho bất kỳ ai!"
Mặc Sơ chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi Đường Tuyết Nhi rời đi, Mặc Sơ đưa cặp thai long phượng đi tắm, Mặc Hi bảo cậu bé là nam tử hán, không cần mami tắm cho.
Mặc Sơ tắm cho con gái, cô thấy tiểu công chúa nằm trong bồn tắm nhỏ nghịch bọt.
"Sơ Sơ, mẹ đang giận daddy đúng không?" Mặc Hàm hỏi.
Mặc Sơ hơi ngẩng đầu: "Không có."
"Phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Sơ thấy buồn cười: "Con không phải phụ nữ à?"
"Con là trẻ con!" Mặc Hàm gật gù đắc ý nói: "Con vẫn chưa dậy thì!"
Mặc Sơ nhéo cánh tay nhỏ của cô bé, Mặc Hàm hơi lo lắng nói: "Liệu Sơ Sơ và daddy có xa nhau không?"
"Sẽ không!" Mặc Sơ dịu dàng trả lời: "Cái đầu nhỏ của con đang lo cái gì đấy! Cho dù mẹ và daddy không ở bên nhau nữa, con thấy dì Tuyết Nhi làm mami thì thế nào?"
"Không cần!" Mặc Hàm lắc đầu: "Mặc dù dì Tuyết Nhi rất tốt, nhưng, mami của con chính là mami, con chỉ có một mami, không thể thay thế được. Daddy..."
Không biết Quyền Đế Sâm đã đứng ở cửa phòng của tiểu công chúa từ lúc nào.
Quyền Đế Sâm gật đầu, lúc này anh nhìn về phía Mặc Sơ ở bên cạnh.
Mặc Hàm lập tức nói: "Sơ Sơ, con thể tự tắm!"
Mặc Sơ thở dài: "Có việc thì gọi mẹ!"
"Không sao, mẹ đi đi!" Mặc Hàm cười nói.
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng con gái, cô đi cùng Quyền Đế Sâm về phòng ngủ.
Cô vừa đi vào cửa, đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển, đang ùn ùn đánh úp về phía cô.
Quyền Đế Sâm xoay người một cái, đã ép cô lên ván cửa.
Cơ thể cô kề sát vào cánh cửa, còn trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đang mang theo sự tức giận của anh, anh chống một tay lên cánh cửa, tư thế nữa bao vây, khóa chặt cô ở giữa anh và ván cửa.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt mang theo ánh mắt sắc bén, thì ra, cô mong Đường Tuyết Nhi trở thành nữ chủ nhân ở đây đến vậy sao?
Mặc Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại chẳng nói lấy một câu, nhưng mà, từ cơ thể đến trái tim đều thể hiện ra là anh không vui.
"Anh... thả em ra!" Mặc Sơ không chịu được ánh nhìn chăm chú trầm lặng như thế này của anh.
Quyền Đế Sâm cơ hồ là không kìm được cơn giận: "Không thả!"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô...
Mặc Sơ không ngờ anh sẽ làm như thế này, cô muốn né tránh, nào ngờ một bàn tay khác của anh giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi của anh linh hạt này mở hàm răng của cô, mang theo tức giận, điên cuồng tìm đầu lưỡi cô, ép cô chỉ có thể đưa lưỡi ra múa cùng anh.
Đầu lưỡi cô muốn né tránh tiến công cường thế của anh, nhưng à, cô vừa né tránh, anh liền truy đuổi cuồng dã, mỗi tấc trong khoang miệng, đầu lưỡi cô đến chỗ nào anh đều sẽ đuổi đến chỗ đó.
Anh từng nói, anh không cho phép cô chạy trốn.
Hai người gắn bó môi răng, môi của cô càng bị anh hôn đến nỗi thủy quang mênh mông.
Bởi vì thế công mãnh liệt của anh, đầu lưỡi cô vô lực, lưỡi cô cũng bắt đầu bủn rủn, cô chỉ có thể mặc anh cuồng dã thổi quét cô...
Cơ thể cô cũng trở nên mềm nhũn, nếu không phải Quyền Đế Sâm đỡ cô, cô đã trượt xuống đất rồi.
Mặc Sơ không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt như này, cô kêu u u, nhưng lại không nói ra được một chữ.
Quyền Đế Sâm vẫn không chịu tha cho cô, mãi đến khi cô tê liệt ngã trong lòng anh, anh đưa tay ra ôm lấy cô, anh mới tha cho cô.
Đôi mắt cô mang theo lửa giận, khi cố định nói chuyện, người đàn ông này làm bộ hôn tiếp.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mới nói: "Anh cứ tưởng cái miệng này rất ngoan, nào ngờ, bây giờ càng ngày càng không ngoan!"
Đây chính là trừng phạt của việc không ngoan, để xem sau này cô còn dám nói những lời như thế nữa không!
Mặc Sơ tức giận nói: "Em không ngoan như vậy, anh còn cần em làm gì?"
Giờ phút này, Mặc Sơ nhìn thịt cá thơm ngon trong bát, cô không nhịn được cảm khái.
Tại sao, một cặp vợ chồng đang bình thường, lại thay đổi hứng thú?
Là cô đã thay đổi? Hay là anh đã thay đổi?
Hay là mùi vị của thịt cá này đã thay đổi?
Quyền Đế Sâm lại gắp thịt cá cho Mặc Hàm, anh cực kỳ săn sóc mẹ con các cô, con trai thì để cậu bé tự ăn!
"Cảm ơn daddy!" Mặc Hàm vui vẻ ăn: "Cá daddy nấu còn ngon hơn ông nội Tần nấu!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười, sau đó anh nói: "Tuyết Nhi, em ăn đi!"
Mặc Hàm vừa ăn vừa nhìn về phía Đường Tuyết Nhi: "Dạ Tuyết Nhi, trường đại học của dì tuyển sinh có giới hạn độ tuổi không?"
Đường Tuyết Nhi nở nụ cười: "Hàm Hàm muốn học luôn đại học à?"
vietwriter.vn
"Có được không?" Mặc Hàm liếc mắt nhìn Mặc Hi: "Anh trai cháu thích trai xinh gái đẹp rồi!"
Đường Tuyết Nhi nhìn hai anh em thông minh lanh lợi: "Năm sau các cháu tham gia thi, thi qua rồi điền nguyện vọng là được."
Mặc Sơ cũng bật cười, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên sôi nổi mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Tuyết Nhi muốn rửa bát, Mặc Sơ nói: "Cô dẫn các cháu đi chơi đi! Tôi làm cho!"
Hai bạn nhỏ Mặc Hàm và Mặc Hàm một trái một phải kéo Đường Tuyết Nhi cùng đi chơi trò chơi.
Đường Tuyết Nhi cảm khái nói: "Chỉ số thông minh của em cũng không ứng phó được hai đứa, chị dâu, chị thật siêu!"
Mặc Sơ khẽ cười, sau đó cô đi vào phòng bếp rửa bát.
Khi cô đeo tạp dề rửa bát, Quyền Đế Sâm cũng chơi rời đi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, chú ý sự thay đổi trên nét mặt cô.
vietwriter.vn
Mặc Sơ chỉ im lặng rửa bát, cô rửa bát xong, cô cởi tạp dề ra, thấy mọi thứ đã ngăn nắp, cô mới về phòng.
Tất nhiên, khi cô làm việc, cả quá trình cô đều không để ý đến Quyền Đế
Sâm.
Mặc Sơ về đến phòng, cô đi tắm, sau đó cô mới đi tới gian phòng lớn mà hai con đang chơi đùa, Đường Tuyết Nhi đang lái xe đụng, chơi vui đến ngất ngây với hai đứa trẻ.
"Tuyết Nhi, tối nay cô ngủ ở đây không?" Mặc Sơ hỏi thẳng cô ta!
Đường Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Không đâu, chị dâu, giờ em về đây! Ông nội và bố mẹ đều lo lắng cho em!"
Mặc Sơ gật đầu: "Được!"
Đường Tuyết Nhi chào tạm biệt cô: "Chị dâu, em đi đây! Em nói cho chị biết một chuyện, anh Sâm không dễ xuống bếp, càng sẽ không lấy xương cá cho bất kỳ ai!"
Mặc Sơ chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi Đường Tuyết Nhi rời đi, Mặc Sơ đưa cặp thai long phượng đi tắm, Mặc Hi bảo cậu bé là nam tử hán, không cần mami tắm cho.
Mặc Sơ tắm cho con gái, cô thấy tiểu công chúa nằm trong bồn tắm nhỏ nghịch bọt.
"Sơ Sơ, mẹ đang giận daddy đúng không?" Mặc Hàm hỏi.
Mặc Sơ hơi ngẩng đầu: "Không có."
"Phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Sơ thấy buồn cười: "Con không phải phụ nữ à?"
"Con là trẻ con!" Mặc Hàm gật gù đắc ý nói: "Con vẫn chưa dậy thì!"
Mặc Sơ nhéo cánh tay nhỏ của cô bé, Mặc Hàm hơi lo lắng nói: "Liệu Sơ Sơ và daddy có xa nhau không?"
"Sẽ không!" Mặc Sơ dịu dàng trả lời: "Cái đầu nhỏ của con đang lo cái gì đấy! Cho dù mẹ và daddy không ở bên nhau nữa, con thấy dì Tuyết Nhi làm mami thì thế nào?"
"Không cần!" Mặc Hàm lắc đầu: "Mặc dù dì Tuyết Nhi rất tốt, nhưng, mami của con chính là mami, con chỉ có một mami, không thể thay thế được. Daddy..."
Không biết Quyền Đế Sâm đã đứng ở cửa phòng của tiểu công chúa từ lúc nào.
Quyền Đế Sâm gật đầu, lúc này anh nhìn về phía Mặc Sơ ở bên cạnh.
Mặc Hàm lập tức nói: "Sơ Sơ, con thể tự tắm!"
Mặc Sơ thở dài: "Có việc thì gọi mẹ!"
"Không sao, mẹ đi đi!" Mặc Hàm cười nói.
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng con gái, cô đi cùng Quyền Đế Sâm về phòng ngủ.
Cô vừa đi vào cửa, đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển, đang ùn ùn đánh úp về phía cô.
Quyền Đế Sâm xoay người một cái, đã ép cô lên ván cửa.
Cơ thể cô kề sát vào cánh cửa, còn trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đang mang theo sự tức giận của anh, anh chống một tay lên cánh cửa, tư thế nữa bao vây, khóa chặt cô ở giữa anh và ván cửa.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt mang theo ánh mắt sắc bén, thì ra, cô mong Đường Tuyết Nhi trở thành nữ chủ nhân ở đây đến vậy sao?
Mặc Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại chẳng nói lấy một câu, nhưng mà, từ cơ thể đến trái tim đều thể hiện ra là anh không vui.
"Anh... thả em ra!" Mặc Sơ không chịu được ánh nhìn chăm chú trầm lặng như thế này của anh.
Quyền Đế Sâm cơ hồ là không kìm được cơn giận: "Không thả!"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô...
Mặc Sơ không ngờ anh sẽ làm như thế này, cô muốn né tránh, nào ngờ một bàn tay khác của anh giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi của anh linh hạt này mở hàm răng của cô, mang theo tức giận, điên cuồng tìm đầu lưỡi cô, ép cô chỉ có thể đưa lưỡi ra múa cùng anh.
Đầu lưỡi cô muốn né tránh tiến công cường thế của anh, nhưng à, cô vừa né tránh, anh liền truy đuổi cuồng dã, mỗi tấc trong khoang miệng, đầu lưỡi cô đến chỗ nào anh đều sẽ đuổi đến chỗ đó.
Anh từng nói, anh không cho phép cô chạy trốn.
Hai người gắn bó môi răng, môi của cô càng bị anh hôn đến nỗi thủy quang mênh mông.
Bởi vì thế công mãnh liệt của anh, đầu lưỡi cô vô lực, lưỡi cô cũng bắt đầu bủn rủn, cô chỉ có thể mặc anh cuồng dã thổi quét cô...
Cơ thể cô cũng trở nên mềm nhũn, nếu không phải Quyền Đế Sâm đỡ cô, cô đã trượt xuống đất rồi.
Mặc Sơ không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt như này, cô kêu u u, nhưng lại không nói ra được một chữ.
Quyền Đế Sâm vẫn không chịu tha cho cô, mãi đến khi cô tê liệt ngã trong lòng anh, anh đưa tay ra ôm lấy cô, anh mới tha cho cô.
Đôi mắt cô mang theo lửa giận, khi cố định nói chuyện, người đàn ông này làm bộ hôn tiếp.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mới nói: "Anh cứ tưởng cái miệng này rất ngoan, nào ngờ, bây giờ càng ngày càng không ngoan!"
Đây chính là trừng phạt của việc không ngoan, để xem sau này cô còn dám nói những lời như thế nữa không!
Mặc Sơ tức giận nói: "Em không ngoan như vậy, anh còn cần em làm gì?"
vietwriter.vn vietwriter.vn