Ông nội Quyền nghe Cố Vãn Vãn đang mang thai, trái lại ông ấy còn cực kỳ vui mừng.
“Đế Sâm, con cưới Vãn Vãn làm vợ đi.” Quyền Thịnh Quốc nói: “Nhà họ Quyền chúng tôi sẽ có cháu trai rồi.”
Mặc Sơ vừa trải qua một trận vui sướng to lớn nhưng cũng lập tức đón nhận khó chịu sâu trong địa ngục.
Mặc dù Cố Vãn Vãn có đứa nhỏ, nhưng ngay từ đầu Quyền Đế Sâm cũng đã từ chối ở cùng một chỗ với Cố Vãn Vãn, nhưng đứa nhỏ thì đáng thương biết bao nhiêu.
Chính bản thân cô cũng đang nuôi một cặp song sinh, làm một người từng trải cô biết một gia đình hoàn chỉnh có bao nhiêu quan trọng.
Cố Vãn Vãn thích Quyền Đế Sâm cũng đã cố chấp tới tình trạng này.
Gio phút này Mặc Sơ giống như một người dư thừa, đứng yên tại chỗ, không nghe được cái gì cả.
Cố Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào Mặc Sơ: “Sơ Sơ, tôi biết anh Sâm muốn cưới Long Yên, tôi chỉ muốn sinh đứa nhỏ cho anh ấy, Long Yên cũng đã đồng ý, dù sao cậu cũng không thích anh Sâm, giờ phút này, anh ấy vẫn chưa lập gia đình, tôi cũng chưa gả, tôi ở cùng một chỗ với anh ấy nên cậu đừng đồng ý với lời cầu hôn của anh Sâm, vừa vặn rất tốt.”
Mặc Sơ ở giữa thật sự không nói ra được chữ nào.
Mặc Sơ có tình cảm ra sao với Quyền Đế Sâm thì chính bản thân cô cũng không rõ.
Cô chỉ biết, cô có cảm tình với anh, cô không thích rời xa anh, cô thích dựa vào anh.
Trong thời gian cô gặp chuyện, anh giống như anh hùng từ trên trời đi xuống, không ngừng bầu bạn bên cạnh cô, không ngừng cứu cô trong lúc dầu sôi lửa bỏng.
Đây là tình yêu cũng là tình bạn hay là xen vào tình bạn còn có loại tình cảm thứ ba.
Mặc Sơ thấy Cố Vãn Vãn cố chấp với tình yêu của mình như vậy, cô chỉ có thể nhìn về phía Quyền Đế Sâm.
Gio phút này, Quyền Đế Sâm vẫn còn quỳ một chân trên đất, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô, hình như nhìn thấu cô.
Anh thấy Mặc Sơ lùi bước, cô luôn hiền lành như vậy, sợ sẽ gây tổn thương tới người khác.
Huống chi, Cố Vạn Vãn còn là bạn bè thân thiết khó có được của cô.
Quyền Đế Sâm không cho cô cơ hội lùi bước, anh cầm bay tay nhỏ bé của cô, nhỏ giọng nói: “Mặc Sơ, hôm nay em dám không đồng ý, tôi sẽ trực tiếp em ném vào trong biển cho cá mập ăn.”
Sắc mặt Mặc Sơ tái đi, nào có người lại uy hiếp cô như vậy chứ.
Cô vẫn còn hai đứa nhỏ, cô còn dự định từ chức với Triển Lê Hàn, cô muốn đi tới New York sinh sống với bọn nhỏ, nào biết được, Quyền Đế Sâm đột nhiên cầu hôn cô.
Hơn nữa còn ở trong trường hợp như vậy, trước mặt sự chú ý của tất cả mọi người.
Nếu như cô dũng cảm bước ra một bước này, sau này sẽ có n vấn đề xảy ra, những đứa con của cô, anh sẽ nhận nhưng nhà họ Quyền sao có thể nhận bọn chúng, Quyền Đế Sâm thật sự yêu cô sao?
Huống chi giờ phút này, Cố Vãn Vãn còn đang mang thai con của Quyền Đế Sâm, những việc này không ngừng chia cắt quan hệ của bọn họ, cô không biết phải xử lý ra sao.
“Tổng giám đốc Quyền.” Mặc Sơ nhìn chằm chằm vào anh: “Tôi.”
“Mặc Sơ, em phải vì mình mà sống.” Quyền Đế Sâm trầm giọng nói.
Sống vì chính mình, Mặc Sơ thật sự không dám tin tưởng vào anh.
Cô có khi nào sống vì chính mình đâu? Sinh ra thì cô chỉ là một cây cỏ, ở cô nhi viện còn không ai cần.
Cho dù sau khi được nhà họ Mặc nuôi dưỡng, cô cũng sống giống như chó như heo.
Sau khi trưởng thành, đột nhiên xuất hiện một hai đứa con khiến cuộc sống của cô trôi qua không còn là mình nữa.
Bây giờ, cô không muốn đi tranh đoạt đàn ông với Cố Vãn Vãn, coi như vì đứa con trong bụng Cố Vãn Vãn.
“Thật sự xin lỗi.” Mặc Sơ nhìn chằm chằm anh.
Trong nháy mắt đôi mắt Quyền Đế Sâm trở càng nên ác liệt hơn: “Em không nghe tôi nói đúng không?”
“Quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc.” Mặc Sơ vừa nói, anh đã không còn là chồng của cô, cô cũng không nghe lời anh làm gì.
“Tôi từng nói được hay sao?” Quyền Đế Sâm đứng dậy, bế cô lên.
“Tổng giám đốc Quyền.” Mặc Sơ giật mình, trước mặt bao nhiêu người cô lại bị người đàn ông này ôm lấy, cái này thì giống cái gì chứ, cô vội nói: “Mau thả tôi xuống.”
Quyền Đế Sâm nói nhỏ bên tai cô: “Còn giãy giụa, tôi sẽ trực tiếp ôm em lên giường.”
“Anh.” Mặc Sơ lập tức đỏ bừng mặt, sao người này lại như vậy.
Lúc này Quyền Đế Sâm mới mở miệng: “Có nghe lời hay không?”
“Tôi“ Dù Mặc Sơ có giỏi ăn nói tới đâu thì vào lúc này, cũng không có chút tác dụng nào.
Trái lại cô giống như một một cái nút nhỏ, ngay cả một câu đầy đủ cũng không thể nói nên lời.
Lúc này Quyền Đế Sâm nhìn về phía mọi người nói: “Mặc Sơ là vợ của Quyền Đế Sâm tôi, tất cả mọi người ở đây cũng đã chứng kiến giờ phút này.”
Quyền Đế Sâm vừa nói lời này ra, tất cả người bên dưới đều không hiểu, phải biết rằng, cưới một cô bé mồ côi và một cô gái có gia đình môn đăng hộ đối sẽ khác biệt bao nhiêu, việc này đã quá rõ ràng.
Tất cả khách quý ở đầy đều không kịp phản ứng, nhưng ngay lập tức có người vỗ tay trước, thế là có càng nhiều người bắt đầu hùa theo.
Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay như sấm, đều là chúc mừng Quyền Đế Sâm cưới Mặc Sơ.
Cố Trạch Dã đang ôm Cố Vãn Vãn, Cố Vãn Vãn đang giãy giụa không lóc không chịu đi, Cố Trạch Dã biết cô ấy càng nói nhiều thì sẽ bị người ta chế giễu càng nhiều.
Anh ta đành phải đánh ngất Cố Vãn Vãn, để Cố Vãn Vãn ngoan ngoãn dựa vào trong lồng ngực của anh ta, rồi mới lên tiếng nói: “Thưa các vị, tôi xin nói thêm một câu, Vãn Vãn nhà chúng tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, em ấy không có mang thai gì cả, em ấy cũng không có bất cứ quan hệ nam nữ gì với Quyền Đế Sâm, chỉ trong lúc nhất thời em ấy bị ma xui quỷ ám nên dùng thế lực này bắt ép Đế Sâm cho nên mới nói như vậy. Tôi dẫn em đi xuống nghỉ ngơi trước.”
Cố Trạch Dã nói xong thì ôm Cố Vãn Vãn rời đi.
Bố mẹ Cố cũng vội vàng chạy tới bên cạnh anh ta, hỏi tình hình của con gái yêu.
Mẹ Cố gấp gáp hỏi: “Sao rồi Trạch Dã? Vãn Vãn nói thật à?”
“Mẹ yên tâm, Vãn Vãn chỉ giở tính trẻ con mà thôi.” Cố Trạch Dã vội vàng nói.
“Được.” Lúc này mẹ Cố mới yên tâm, bà ấy nói với bố Cố: “Chúng ta đi thôi, hôm nay trong hôn lễ này coi như nhà họ Cố chúng ta mất hết mặt mũi rồi.”
Trái lại bố Cố vô cùng nghiêm khắc: “Ai bảo bà cưng nó tới vậy cái gì cũng dám nói, nếu không phải Trạch Dã phản ứng nhanh, nói thêm lời bổ sung thì bọn họ sẽ tin thật đó.”
Cố Trạch Dã vội nói: “Bố, mẹ, con gọi lái xe tới, chúng ta đi thôi.”
Sau khi gia đình nhà họ Cố rời đi, hôn lễ vẫn tiếp tục như cũ.
Triển Lê Hàn cười nói: “Trải qua một khúc nhạc dạo quanh co lòng vòng, bây giờ chúng ta có thể tấu lên khúc nhạc thành hôn đầu tiên rồi, cảm ơn tất cả khách quý đã tới tham gia hôn lễ của ngài Quyền và cô Mặc.”
Triển Lê Hàn lại kéo bầu không khí lại, khiến tất cả mọi người đều quên hết những khó chịu kia.
Quyền Thịnh Quốc không ngờ tới nhà họ Quyền cưới vợ lại còn thay đổi bất ngờ tới vậy.
Đương nhiên, ông ấy cũng không ngờ tới, Quyền Đế Sâm sẽ lấy Mặc Sơ.
“Hôm nay người chủ trì hôn lễ biến thành cô dâu trong chính hôn lễ đó, có lẽ chuyện này sẽ được ghi thành một sự kiện quan trọng trong lịch sử.”
Triển Lê Hàn cười nói: “Như vậy đi, hôm nay tôi sẽ giữ vai trò người chủ trì này, cũng đã quá lâu rồi không còn cầm micro nữa, nếu như tôi cầm nhầm micro rồi hát luôn thì các vị nhớ phải nhắc nhở tôi nha.”