Quyền Thịnh Quốc thấy sắp hết chống đỡ nổi: “Thằng nhóc thối này, mới ván đầu tiên mà đã muốn ông mất hết mặt mũi trước mặt con bé Sơ hả?”
Khóe môi Mặc Sơ hơi cong lên, cô lập tức thu hồi tầm mắt trên người Quyền Đế Sâm, hiểu ý của Quyền Thịnh Quốc, đàng hoàng đáp: “Ông Quyền, cháu cũng không nhìn ra sơ hở ở đâu.”
Cao thủ vừa ra tay là biết ngay có được không!
Ngay từ đầu, một cao thủ như Quyền Đế Sâm đã rất khó gặp được một vài địch thủ trên đời, cho dù trên bàn cỡ cũng vậy.
“Sao lại như vậy được? Cô nhóc, nhanh nghĩ cách đi nào!” Quyền Thịnh Quốc nói: "Lần trước ông đã thấy tài đánh cờ của cháu rồi đấy, rất khá!”
“Không có cách nào, Tổng giám đốc Quyền thật lợi hại.” Mặc Sơ nói: “Ông Quyền, hay là chúng ta nhận thua cho rồi!”
Quyền Thịnh Quốc lắc đầu: "Ông không tin là hai người chúng ta hợp tác còn không đấu lại một mình nó!”
“Ông Quyền, có một câu là, nghìn quân dễ kiếm, một tiếng khó tìm, tướng tài như Tổng giám đốc Quyền thì cho dù chúng ta không thắng được, cũng thua một cách bình thản, tuy bại nhưng vinh!” Trong lời nói của Mặc Sơ tràn đầy sự kính nể đối với Quyền Đế Sâm.
Lúc này ông cụ Quyền nhìn về phía cô: “Tiểu Sơ, sao ông cứ có cảm giác là cháu đang chê bai chúng ta, hơn nữa còn không ngừng khen ngợi Đế Sâm thế!”
“Tôi vậy sao?” Mặc Sơ ngượng ngùng thè lưỡi, cô nhìn Quyền Đế Sâm đang ngồi vững như núi Thái Sơn, vừa vặn ánh mắt sâu thẳm như vũ trụ của anh cũng chạm vào tầm mắt cô.
Nói thật từ tận đáy lòng, đúng là Mặc Sơ là cảm thấy tài đánh cờ của Quyền Đế Sâm rất tốt.
Quyền Đế Sâm chăm chú nhìn cô gái đang có chút nghịch ngợm, khóe môi thoáng qua nụ cười nhàn nhạt.
Có một chớp mắt, tầm mắt hai người chạm nhau trên không trung, tạo ra một tia điện như có như không trong không khí, tựa như xẹt qua hai người rồi lẳng lặng rơi xuống nước.
Quyền Thịnh Quốc nhìn hai người bọn họ, nhìn qua Quyền Đế Sâm, rồi nhìn lại Mặc Sơ, hai người trong cuộc đều không nói gì, nhưng ánh mắt cho nhau cứ có một chút… mùi vị đáng suy nghĩ sâu xa.
“Khụ khụ…” Quyền Thịnh Quốc ho nhẹ hai tiếng, Mặc Sơ vội vàng thu hồi tầm mắt, Quyền Đế Sâm thì lại biểu hiện rất tự nhiên!
Anh ta hơi cong khóe môi nói: “Kỹ thuật của cháu tốt! Mặc Sơ cũng không nói sai!”
Kết quả là Quyền Thịnh Quốc thua sạch ván này một cách nhanh chóng!
Nhưng mà ông cụ không phục, ông ấy còn hơi tức giận.
Có câu càng già càng giống trẻ con, người già giống như con nít, thích ỷ lại vào đối phương, cũng thích thắng đối phương, còn thích được đối phương khen ngợi.
Nhưng mà từ đầu đến cuối Quyền Đế Sâm đều không thèm nể mặt ông cụ, tất nhiên điều này làm cho ông cụ phi thường nóng nảy.
Dường như tâm trạng của Quyền Đế Sâm không tệ, anh tiếp tục trêu chọc ông cụ: “Ông nội, ông muốn chơi tiếp ván nữa không? Ba ván thắng hai là thắng, hoặc là năm ván thắng ba là thắng, chúng ta chơi tiếp đi!”
Tiếp theo, ông cụ lại thua hai ván liên tiếp, thật sự không thể ngồi yên nổi, thật sự không thắng được Quyền Đế Sâm. Ông cụ nhìn Mặc Sơ đang im lặng nghiên cứu kỹ năng đánh cờ: “Tiểu Sơ, cháu tới đánh với nó đi!”
Mặc Sơ đứng bên cạnh xem hai ván, đúng là tài đánh cờ của Quyền Đế Sâm rất cao, cô cũng nhìn không ra phương hướng chứ đừng nói chi là thắng anh.
Hơn nữa, kỹ thuật đánh cờ của anh sẽ không lặp lại chiêu cũ, làm người khác khó nghĩ ra cũng là chuyện rất bình thường.
Mặc Sơ ngồi xuống, cô người đàn ông đang ngồi ở đối diện mình, cảm khái: “Ông Quyền, thật ra nếu cháu cũng thua Tổng giám đốc Quyền, thì cũng không phải là chuyện mất mặt nhỉ?”
“Con nhỏ này, cháu đúng là không có triển vọng, không chiến đã thua!” Quyền Thịnh Quốc trợn mắt nhìn cô.
Mặc Sơ thè lưỡi, làm nũng: “Tổng giám đốc Quyền, chắc anh phải nhẹ tay, nếu không tôi sẽ bị ông nội Quyền mắng rồi!”
Mặc Sơ đánh cờ với Quyền Đế Sâm, không có gánh nặng tư tưởng, cô cũng bình thản lại, nước cờ tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Mặc Sơ cảm thấy thua cũng không sao cả, dù sao thua anh, cô cũng không thấy mất thể diện, ngược lại lần này cô còn có thể học được rất nhiều từ tài đánh cờ của anh.
Thấy người ngồi đối diện mình là Mặc Sơ, Quyền Đế Sâm cũng cố ý nhường cô một chút.
Hơn nữa Mặc Sơ vô cùng thông minh, học một lần là biết ngay, cô và Quyền Đế Sâm so chiêu, anh vừa đánh cờ vừa dạy cô.
“Nhìn xem này, Đế Sâm ức hiếp lão già ông! Lúc ngồi đối diện với một người đẹp, cháu hạ cờ ôn hòa hơn nhiều!” Quyền Thịnh Quốc trêu chọc anh.
Mặc Sơ thì hơi ngượng ngùng, cô cũng biết là Quyền Đế Sâm cố ý quan tâm dạy cô.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Quyền đã chỉ dạy, cũng rất cảm ơn sự dạy dỗ của ông Quyền!” Cô nở nụ cười ngọt ngào nhìn bọn họ.
Lúc ăn cơm, ông cụ hỏi: “Đế Sâm, Tiểu Sơ, hôn sự chuẩn bị thế nào rồi? Chọn được cháu dâu chưa?”
Quyền Đế Sâm uống một ngụm rượu: “Giao cho Mặc Sơ toàn quyền phụ trách.”
Mặc Sơ lập tức nói: "Còn đang lựa chọn, bởi vì lần này rất nhiều người đăng ký, nhiều cô ở đủ loại ngành nghề, hy vọng có thể chọn lựa được người vợ phù hợp nhất.”
Tiếp đó, Mặc Sơ tương đối yên lặng trong lúc dùng bữa, hai ông cháu đang nói chuyện của công ty.
Mặc dù ông cụ không còn đi làm ở công ty, nhưng nhiều cổ đông trong công ty vẫn qua lại với ông cụ, cho nên bọn họ cũng có nhắc đến đôi lời liên quan đến tình hình gần đây của công ty.
Cũng sẽ trò chuyện một chút về tình hình kinh tế toàn cầu, bao gồm cả thị trường nước ngoài như thế nào.
Mặc Sơ không hiểu những thứ này, cô yên tĩnh ăn cơm, không xen mồm.
Tiệc sinh nhật của Tiểu Chu.
Bởi vì đây là sinh nhật một tuổi của Tiểu Chu cho nên cả nhà đều rất coi trọng, Mặc Hi và Mặc Hàm cũng là khách quý long trọng nhất.
Đại Chu mặc một bộ vest nhỏ, thắt nơ, nghênh đón hai anh em nhà họ Mặc.
“Hi Hi, em định tặng quà gì?” Mặc Hàm hỏi anh.
Mặc Hi nhíu mày: “Anh thật sự không giỏi chọn quà! Hàm Hàm có đề nghị gì không?”
“Biết anh không rành nên em chuẩn bị cho anh rồi!” Mặc Hàm cười nói: “Anh xem đi, em thương anh nhỉ!”
Mặc Hàm vẽ một chú lợn nhỏ vô cùng xinh đẹp màu hồng phấn, rất sống động, tựa như thật: “Anh à, anh chế tạo một chú lợn thủ công tặng Tiểu Chu, đây là món quà phiên bản giới hạn trên toàn cầu, ý nghĩa cỡ nào!"
Hai anh em mang lễ vật đến khách sạn tham gia tiệc sinh nhật, Tiểu Chu rất thích món quà của bọn họ, đặc biệt là chú lợn thủ công của Mặc Hi, cô bé hôn Mặc Hi, mặt cậu bé đầy nước bọt!
Tiểu Chu ôm một quả bong bóng, đang chạy qua chạy lại trong phòng thì mới chớp mắt đã lạc đường, đến một bàn khác đang dùng cơm.
“Đứa nhỏ ở đâu ra thế này, thật đáng ghét!” San San vô cùng khinh bỉ Tiểu Chu.
Tiểu Chu không tìm được bố mẹ mình, cũng không thấy anh chị, cô bé ôm bong bóng, còn suýt té ngã, hơn nữa nữa ngã trúng chân San San, bong bóng nổ, Tiểu Chi khóc òa lên.
Mặc Hàm vừa nghe thấy vậy lập tức chạy tới: “Tiểu Chu, sao vậy?”
Tiểu Chu chỉ về phía San San và khóc nức nở, San San lập tức nói: “Ôm đứa nhỏ này đi đi, nước miếng chảy cả lên đùi tôi rồi, dơ váy của tôi!”