Mặc Hi buồn cười: “Hôm qua anh có nói chuyện phiếm với Đại Chu, cậu ta có bạn gái mới, Hàm Hàm, sao em không nói lời nào?”
Mặc Hàm che hai mắt, sau đó Mặc Hi nghe thấy tiếng khóc thút thít.
“Mặc Hàm, em khóc?” Mặc Hi không biết sự đùa giỡn này quá đáng: “Đừng khóc, anh nói đùa đấy, Đại Chu nói rất nhớ em. Cậu ấy nói khi tiết kiệm đủ tiền vé máy bay, sẽ tới thăm chúng ta.”
“Em không khóc, em có chảy nước mắt đâu.” Mặc Hàm cười lên: “Em cũng lừa Hi Hi rồi, em lợi hại”
Mặc Hi: "..”
Có lẽ, Mặc Hàm bắt đầu quấy rầy Đại Chu rồi.
Cô bé gửi tin cho Đại Chu: “Đại Chu thổi tha, cậu có nhớ tớ không?"
Lúc này, Đại Chu đã ngủ rồi.
2
Mặc Hàm chưa từ bỏ ý định, cô bé gửi thêm một tin: “Đại Chủ thối, cậu còn không trả lời tớ, tớ cũng không để ý tới cậu nữa.”
Đại Chu vẫn không trả lời, trong giấc mơ của cậu bé, mơ thấy Mặc Hàm.
Cậu bé cũng mơ thấy Mặc Hàm không để ý tới cậu bé, cậu bé rất đau lòng.
“Hi Hi, anh có nhớ Tiểu Chu không?” Mặc Hàm nhìn Mặc Hi.
Mặc Hi vô cùng nghiêm túc nói: “Trong trí nhớ của Tiểu Chu đã không có chúng ta từ lâu rồi.”
Mặc Hàm cười ha ha một tiếng: “Hi Hi, anh nhân cơ hội này cưa cẩm một cô gái phương Tây đi, thay đổi gen của nhà họ Mặc chúng ta đi.”
“Em thật sự suy nghĩ nhiều rồi.” Mặc Hi không nói.
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Quyền Đế Sầm nhìn tấm vé máy bay còn sót lại, cô mang đi một tấm, để lại một tấm, là của anh.
sự xuất hiện đột ngột của Quyền Để Đình làm rối loạn một số kế hoạch của Quyền Đế Sâm.
Bây giờ, anh không thể không sắp xếp lần nữa.
Chỉ là không có Mặc Sơ ở đây, dường như có chút lạnh lẽo.
Thường thường nói thích một người cũng không bằng nói quen một người.
Côn trùng kêu vang, chim hót ngoài cửa, màn đêm tối đen như mực, khói ở đầu ngón tay Quyền Đế Sâm lúc sáng lúc tắt.
Sáng hôm sau, Quyền Đế Sâm cầm vé máy bay đi đến sân bay.
Quyền Đế Sâm bước lên máy bay, cũng không nhìn thấy bóng dáng Mặc Sơ.
Anh cảm thấy có chút kỳ lạ, chuyện của con cô, cô vẫn không đi sao.
Quyền Đế Sâm muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng lại đặt xuống.
Sau khi máy bay cất cánh, Quyền Đế Sâm cũng cảm thấy mình điên rồi, anh lại đến New York.
Sau khi Mặc Sơ ngủ một giấc tỉnh lại, ban đầu cô muốn gọi điện thoại trả vé, kết quả người ta nói, máy bay đã cất cánh rồi, cô còn trả vé gì nữa.
Sau khi cô đến công ty, lúc Triển Lê Hàn nhìn thấy cô, có chút bất ngờ.
“Mặc Sơ, không phải cô xin nghỉ đi nước ngoài sao?” TriỂN Lê Hàn hỏi cô.
Mặc Sơ lạnh lùng nói: “Kế hoạch tạm thời thay đổi, nếu tôi không đi tôi sẽ làm việc chăm chỉ. Tổng giám đốc Triển tôi có thể quan sát tỉ mỉ những chi tiết nhỏ, viết vào bản thảo kế hoạch”
Cô còn nhớ, tối hôm qua, Quyền Đế Sâm biết cô dụng nước thuốc rửa chân cho anh, anh vẫn vô cùng vui vẻ.
“Đúng, có một số thứ, thiết kế lớn, ai cũng biết.” Triển Lê Hàn gật đầu: “Thế nhưng mọi người thường nói một câu, chi tiết quyết định thành bại”
“Cảm ơn tổng giám đốc Triển chỉ bảo.” Mặc Sơ thật sự phải cảm ơn anh ta.
Mặc SƠ quay lại phòng làm việc, cô thay đổi bản thiết kế ổn thỏa, sau khi nộp lên lại thấy người đàn ông có thấy ghét đến trước cửa.
Quyền Đế Đình tới.
Lúc cô nhìn thấy anh ta tới, cũng không biết vì lý do gì, từ trong đáy lòng có cảm giác chán ghét, kháng cự lại với anh ta.